- “Cô và Lãng Thần đang ăn thì cô cảm thấy lạnh sống lưng ngước lên thấy Vy và Lâm Phong nhìn mình một cách.... nói sao nhở, hơi khó hiểu. Này,này cái con nhỏ Vy kia!! Cái ánh mắt đó là sao hả?? Không biết tối hôm qua ai tự xưng mình là thục nữ ấy nhở?? Cái ánh mắt sắc nữ là như thế nào??“. Cô trừng Vy ý cảnh cáo không được nghỉ bậy. Lúc này đến phiên Lãng Thần đang ăn thì ho sặc sụa khi thấy Lâm Phong nhìn mình và cô một cách đáng sợ rồi nở nụ cười nham hiểm,anh chau mày lại nghỉ thầm.... Sao mình lại có thằng bạn hơi bị biến thái như vậy chứ??.Thấy Lãng Thần bị ho, Vy lên tiếng trêu ghẹo
- “Ủa, anh bị sao dạ?? Bị cay hả?? Ăn phải cẩn thận chứ!! Món lẩu thái cay lắm đó!!Hehehee!!“. Cô nghe Vy nói thế thì cuối người xuống nén cười, hai vai run run, cười đã cô mới ngồi ngay ngắn lại giải vây cho Lãng Thần
- “Vy!! Cậu đừng có trêu anh ấy nữa!!Cậu đã hai mấy tuổi rồi sao mà còn thích đùa giống con nít vậy.Vy nghe cô nói thế. Cô nói xong,Vy lườm cô trắng mắt,cô xoay qua chỗ khác che miệng cười thầm giả điên không thấy gì hết.... Lúc này,Lâm Phong thấy cảnh đó chen vào nói theo”
- “Cô ấy nói đúng rồi!!Còn lườm lườm cái gì! Nói xong cười Hahahahah“.
- “Nè! Cái tên ẻo lả kia!! Chuyện của tôi anh xen vào làm gì?? Đồ con trai nhiều chuyện còn hơn đàn bà.Đúng là đồ ẻo lả!!“. Vy đầu nổi đoá đứng lên chỉ vô mặt Lâm Phong,nói lớn.
- Lâm Phong bị Vy mắng cũng không tức giận, chỉ nhìn cô cười trêu tức, cười nói:
- “Tôi đây chỉ nói sự thật thôi,bà chằn ạ, hahahahaha” Lâm Phong vừa nói xong thì ôm bụng cười lớn,còn đâu là hình tượng của một luật sư nổi tiếng nữa.
- “Anh...Anh...hừ, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, vả lại kẻ tiểu nhân này còn là một tên thái giám, hơ hơ hơ” Vy che miệng cười khúc khích.
- “Cô nói ai là thái giám??? Đồ bà chằn lửa!!!”
- “Anh nói ai???”
- “Tôi nói cô đó,Hoàng Quỳnh Vy. Tôi.Nói.Cô.Đó!!!” lâm Phong gằn từng chữ nói.
- “Anh...Anh... cái đồ thái giám, đồ ẻo lả, sau này ai cưới phải ai đúng là 8 kiếp trước không tu. Tôi trù anh cả đời không thấy trước vợ, tuyệt tử tuyệt tôn,dù có cưới được cũng bị vợ bỏ, hứ” Vy nói xong vênh mặt lên, xoay qua chổ khác.
- Cô và Lãng Thần thấy một màn trước mắt, lại nhìn xung quanh đã có không ít người đang nhìn về phía này. Thấy sự việc không ổn, Lãng Thần lên tiếng can ngăn:
- “Hai người đừng cãi nhau nữa, mọi người đang nhìn chúng ta kìa!. Hai đã lớn rồi,sao còn làm chuyện không biết suy nghĩ thế?”
- “CÂM MIỆNG!!! Anh đừng xen vào“. Hai cái con người đang cãi nhau kia đồng thời xoay lại trừng anh,cùng nhau quát lên.
- Lãng Thần nhìn hai người họ đầu đầy hắc tuyến, lắc đầu, nhún vai, coi như chưa nói gì, xoay qua chổ cô trò chuyện tiếp. coi hai người kia như không khí, trong lòng không ngừng niệm: “Tôi không quen biết hai người này. Tôi không quen biết hai ngươi này. Tôi không quen biết hai cái con người này a a a a a a a“.
- Bữa ăn nhanh chóng kết thúc trong bầu không khí “máu lửa” của Vy và Lâm Phong mà người chịu liên luỵ bị mọi người trong nhà hàng soi mói không ngoài ai khác chính là cô và Lãng Thần. Có trời mới biết cô muốn đào một cái hố chui xuống cho rồi. A A A A, nhức đầu quá. Lãng thần đi tính tiền, sau đó cả 4 người cùng nhau rời khỏi nhà hàng. Vy và Lâm Phong đi phía trước vẫn tiếp tục tranh cãi nhau, cả hai người không ai chịu nhường ai. Cô và Lãng Thần đi phía sau cách bọn họ một khoảng thật lớn, coi như không quen biết hai người ở phía trước.
- Đang đi trên đường, cô nhìn thấy một cửa hàng lưu niệm nhỏ, trước cửa kính có treo bán những chiếc chuông gió trong rất xinh xắn, dễ thương, cô liền dừng chân lại xoay qua nói với Lãng Thần bên
- “À, nè! Tôi muốn vào đó mua vài thứ làm kỉ niệm anh đi cùng tôi nhé!!”
- “Mua quà lưu niệm à!! Được,tôi cũng muốn mua,chúng ta cùng vào thôi“.Lãng Thần nhìn vào cửa hàng,để ý thấy cô cứ nhìn vào những cái chuông gió treo trước cửa kính nghỉ thầm: “Hình như cô ấy rất thích những cái chuông gió đó thì phải nếu mình mua tặng cô ấy chắc chắn cô ấy sẽ rất thích”, nên nói muốn cùng cô vào mua
- “À!Nhưng còn bọn họ thì tính sao?? Cô chỉ chỉ tay về phía trước,hai cái con người vẫn còn tranh cãi mà không hề để ý đến xung quanh. Lãng Thần nghe cô nói như vậy thì cũng xoay người nhìn họ, anh chau mày rồi lại nhìn cô nói
- “Cô cứ kệ họ đi,họ cứ như vậy chúng ta cũng chẳng biết làm sao, bây giờ vẫn là cứ vào cửa hàng đi họ đi một hồi không thấy chúng ta sẽ đi kiếm thôi,cô đừng lo họ đâu phải con nít lên 3 đâu!!“.
- “Nhưng.... như vậy không sao thật chứ?? Lỡ như họ không tìm thấy chúng ta lại đi báo cảnh sát như vậy chuyện sẽ rắc rối hơn đấy!!“. Cô vẫn còn phân vân có nên kệ 2 cái con người phía trước không.
- “Không sao,nếu thật sự có chuyện tôi sẽ chiụ trách nhiệm cho!!“. Lãng Thần thấy cô như vậy vỗ ngực đảm bảo
- “Ừ,vậy chúng ta vào thôi!!“. Cô cười cười nói rồi bước vào cửa hàng. Lãng Thần cười “gật đầu” rồi cũng đi vào trong cùng cô.
- Thế rồi cả 2 người cùng bước vào trong, bên trong cửa hàng có rất nhiểu món dùng làm quà lưu niệm như:dây chuyền,nhẫn vòng tay được làm bằng những hạt ngọc trai rất tinh xảo,còn có những chiếc chuông gió làm bằng những vỏ sò trông rất đặc biệt.Cô nhìn thấy cảm thấy rất thích liền đi đến cầm chúng lên và ngắm nghía. Lãng Thần đứng kế bên nhìn cô cười rất vui khi ngắm những chiếc chuông gió này và trong lòng nghỉ
“Mình nhất định sẽ mua tặng chúng cho cô để làm quà,cô nhất định sẽ cảm động cho mà xem“.
-Cô từ nhỏ đã rất thích những chiếc chuông gió này bởi nếu treo chúng trước lang can trong phòng, mỗi lần có gió thổi chúng sẽ kêu “leng keng....leng keng...” nghe rất vui tai.Cô cầm lấy 2 cái chuông gió, vài sợi dây chuyền, nhẫn, vòng tay để làm quà tặng cho mọi người trong công ty nữa, lấy đủ cô quay sang Lãng Thần đang ngơ ngác lựa chọn,cô quơ quơ tay trước mặt anh,anh hoàn hồn giật mình quay qua cô hỏi
- “Sao vậy?? Có chuyện gì à??
- “Không,không có gì!! Tôi chỉ muốn nói là tôi đã lựa chọn quà xong rồi, còn anh đã lựa được món nào chưa??”
- “À, tôi cũng không có mua gì hết, chỉ đi theo cô vô đây thôi“.
- “Oh,vậy chúng ta đi ra tính tiền rồi đi về khách sạn luôn nha” Cô cười nói.Hai người cùng đi ra quầy tính tiền, bà chủ đang loay hoay xếp hàng lên kệ thì thấy hai bóng người đi tới quầy tính tiền. Ngước mặt lên thì thấy cô và Lãng Thần. Trong lòng bà thầm nghĩ: “Wow, sao trời đời lại có hai người nam nữ đẹp đến thế. Ha
trông đẹp đôi quá...”
- “Cô ơi, cháu muốn mua cái chuông gió này. Cô làm ơn tính tiền hộ cháu” Cô cười nói.
- “À,à, cái chuông gió này giá 500 phăng, thấy cháu dễ thương,ta lấy 450 phăng thôi” Bà cười hiền hậu nói.
- Thấy cô chuẩn bị rút ví ra, Lãng Thần đi lên phía trước cầm tay cô ngăn lại, nói:
- “Để tôi trả tiền cho, coi như là món quà đầu tiên tôi tặng cô”
- Cô kiên quyết nói:“Không được,sao lại để anh trả tiền được chứ, hồi nãy dùng cơm anh đã cho toi trả tiền cùng anh. Giờ sao có thể mặt dày để anh trả tiền món đồ tôi muốn mua được chứ”
- Nhưng anh lại kiên quyết hơn cô: “Để tôi trả mà, tôi đã nói là tôi mua để tặng cô.Cô có thấy ai mua đồ tặng người mà để chính chủ trả tiền chưa? Để tôi trả” Nói rồi anh đẩy cô xuống sau, còn mình thì tiến đến trước quầy tính tiền, móc bóp ra đưa tiền cho bà chủ, trên môi vẫn vương nụ cười như trẻ con vừa ăn trộm được kẹo. Bà chủ cửa hàng thấy được một cảnh trước mặt thì nhìn hai người họ bằng ánh mắt tràn đầy vẻ thú vị' nở nụ cười trêu chọc, nhân lúc anh lấy hoá đơn mà ghé sát lại hỏi:
- “Bạn gái của cậu à? Trông thật dễ thương!!!. Hai người quen nhau bao lâu rồi?. Đã đi tới bước nào rồi?”
- Cô ở phía sau nghe vậy đỏ mặt lên tiếng: “Cháu với cậu ấy chỉ là.....”
_Anh vòng tay ra sau nắm chặt lấy tay cô, nhìn bà chủ cười nói:
- “Chúng cháu mới quen nhau 3 tháng thôi ạ. Cô ấy xinh đẹp lắm đúng không bác?.Tính cách của cô ấy rất dễ thương, lại rất dịu dàng, ngoan hiền nữa. Đừng nhìn mặt cô ấy nhìn có vẻ lạnh lùng thế thôi chứa thật ra cô ấy là người rất dễ đỏ mặt, lại thích khóc nhè” Anh nháy mắt tinh nghịch nói.
- Cô nghe vậy liền đánh mạnh vào vai anh,nói lớn:“Này!!!”
- Bà chủ cửa hàng nhìn thấy một cảnh đó liền nhìn anh cười đầy thâm ý,nói:“Đúng là rất dễ thương, cô bé xinh đẹp dễ thương thế này cháu phải giữ cho chặt nhé. Không là bị người ta bắt mất đấy“.
- Anh cười tươi,mặt tràn đầy nghiêm túc nói với bà:“Sẽ không có chuyện đó đâu, cháu sẽ không cho phép ai mang cô ấy đi khỏi cháu cả, cháu sẽ mãi mãi nhắm chặt tay cô ấy như thế này, sẽ mang lại những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy,bà cứ yên tâm”
- Nghe anh nói xong những lời đó, cô đứng phía sau anh cúi đầu đỏ mặt, còn bà chủ cửa hàng nhìn hai ngươi, lại tiếp tục cười đầy thâm ý.
- Cô và Lãng Thần rời cửa hàng lưu niệm và bắt một chiếc taxi một đường đi về khu nghĩ dưỡng. Sau khi về tới khu nghĩ dưỡng Lãng Thần đã đặt phòng trước,hai người ai về phòng nấy.Khi vào tới phòng, cô ngồi xuống giường mở hộp quà, bên trong là chiếc chuông gió lúc nãy vừa mua nằm ngay ngắn trong hộp. Cô nhìn nó thật lâu, trong mắt co1net1 dịu dàng và vui vẻ mà chính cô cũng không nhận ra, bất giác trên môi xuất hiện một nụ cười không tên.