"Quan Nghênh Hạ, cô đi ra đây cho bổn vương!"
Một tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa vang lên, giống tiếng mãnh thú
đuổi giết kẻ thù, đột nhiên vang lên trong phủ nhị vương gia.
Quan Nghênh Hạ đang ở trong phòng bếp nấu cơm sửng sốt một chút, sau đó không thèm để ý cúi đầu tiếp tục làm bữa tối.
Giữa trưa nàng bị tên ngốc kia huyên thuyên đến ngay cả cơm trưa cũng chưa
được ăn, tinh thần cũng mệt mỏi không chịu được, cho nên tối nay nàng
muốn ăn lẩu nấm hương để bồi dưỡng.
Gần đây nàng thật sự cảm thấy mệt chết đi được, nàng cần bồi bổ lại thật tốt.
Trên bàn có đồ chua chị hai mang tới, lẩu nấm hương mà có thêm đồ chua, hẳn là không tệ.
"Quan Nghênh Hạ!"
Nàng nghe phương hướng thanh âm, hắn hẳn là tìm được phòng rồi đi.
"Quan Nghênh Hạ!"
Lần này là phòng khách.
"Quan Nghênh Hạ!"
Lần này là phòng giặt.
"Quan Nghênh Hạ!"
Ai! Lần này là toilet.
Phủ Vương gia này nhiều phòng như vậy, hắn thật muốn tìm từng phòng từng
phòng? Hắn chẳng lẽ ngửi không thấy mùi đồ ăn mê người sao ? Hắn là giận điên luôn rồi , cư nhiên xem nhẹ mùi đồ ăn tồn tại.
Như thế thực dị thường, bởi vì đồ ăn với hắn mà nói, là sinh mệnh thứ hai, nhưng hắn ăn như thế nào cũng không mập, thật sự là làm người ta tức chết mà.
Cái gì tốt cũng bị hắn chiếm hết, hắn còn có cái gì không vừa lòng ? Tính
tình còn như vậy, thật sự là được chiều chuộng sinh hư .
Quả
nhiên, dừng lại trong chốc lát, nàng không hề nghe thấy tiếng cửa mở,
nhưng lại cảm giác được có một cổ áp lực thực lớn xuất hiện ở sau lưng.
Không cần phải nói, hắn đến đây.
Nghe được tiếng hắn chuẩn bị nói chuyện, Quan Nghênh Hạ quyết định mở miệng
trước, "Hôm nay có đồ ăn rất ngon, rửa tay trở lại là có thể ăn."
"Đúng vậy, rửa tay xong là có thể ăn." Lý Lan Ngọc khẩu khí lạnh như băng có vẻ như muốn ăn nàng.
Thanh âm của hắn gần như vậy, Quan Nghênh Hạ cảm thấy nguy hiểm đã không kịp, một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên từ phía sau bá đạo ôm lấy nàng, tuyệt
không quan tâm trên tay nàng còn cầm cái muôi nóng.
"A!" Nàng
thét chói tai, cả người giống như là con búp bê vải bị vứt xuống trên sô pha mềm mại trong phòng khách, tiếp theo một cái bóng đen nhào lên trên người nàng.
Mặt của nàng bị hắn dùng hai tay giữ lấy, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngập dục vọng mãnh liệt, nàng đã gặp qua, đây là vẻ mặt
của hắn với những người phụ nữ hắn mang về nhà.
Dục vọng.
Dục hỏa đốt người.
Vẻ mặt khi cần phát tiết sinh lý.
Nhưng là hắn không nên đối với nàng có vẻ mặt này mới đúng.
"Mơ tưởng!" Nàng giãy giụa, không muốn hắn coi nàng như đối tượng phát tiết hoặc là đùa bỡn.
Phản kháng của nàng chọc giận Lý Lan Ngọc, tất cả lý trí của hắn đều biến
mất, biến thành dã thú điên cuồng, tiếp đó nâng đầu nàng lên, cho nàng
một cái hôn nồng nhiệt nóng bỏng lại khó quên.
Nghênh Hạ muốn né tránh, lại thế nào cũng chạy không thoát.
Nàng kinh ngạc, tên này không ngờ cũng mạnh đến vậy, lúc trước bởi vì bề ngoài mà xem nhẹ hắn.
"Anh điên rồi, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Mau buông ra!" Nàng mắc cỡ đỏ mặt giãy giụa nói.
"Cô cư nhiên dám đem bổn vương trở thành vật thay thế? Bổn vương thế nào
lại là vật thay thế? Bổn vương tốt đẹp như vậy làm sao có thể làm vật
thay thế? Cô đúng là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn."
Cái gì vật thay thế? Nàng căn bản không hiểu gì.
"Là chính anh nói nhăng nói cuội, bây giờ còn tìm tôi trút giận, anh không
được làm càn, mau buông ra." Hắn không có tư cách đối với nàng động thủ
động cước như vậy.
"Bổn vương khi nào nói nhăng nói cuội? Cô
không được quên thân phận của mình, cô phải nghe lời bổn vương, lúc
trước chúng ta đã nói rồi."
"Chẳng lẽ anh muốn tôi lên giường
nằm, chờ anh lâm hạnh, thì tôi cũng nhất định phải nghe lời sao?" Hắn
coi nàng là người tùy tiện như vậy sao!
"Đương nhiên phải nghe,
cô phải biết rằng, phụ nữ muốn cùng bổn vương lên giường xếp hàng đến
tận chân trời còn không hết, mà bổn vương muốn cô, là vinh hạnh của cô
!"
"Anh ít mơ tưởng hão huyền đi! Tôi sẽ không giống loại nữ nhân hơi chút đã động tình, vừa bị anh đụng vào liền trở thành người phụ nữ
dâm đãng."
"Có lẽ chúng ta có một phương pháp có thể thử xem."
Vừa nói xong, hắn liền cúi đầu, đói khát ở trên mặt của nàng hạ xuống vô số nụ hôn, từng nụ hôn đều như hỏa diễm thiêu đốt da thịt của nàng.
Nghênh Hạ rất muốn diễn giống như trên TV, gặp loại tình huống này thì liền
liều mình thét chói tai cùng phản kháng, nhưng là nàng lại cảm thấy như
vậy thực ngây thơ, nàng là phụ nữ hiện đại, hẳn là phải thực bình tĩnh .
Nhưng là, nàng làm sao có thể để cho tên ngu ngốc tùy hứng, lại tự cho mình là đúng này chiếm tiện nghi nhiều như vậy !
"Không được!"
"Cô sợ nói dối bị phát hiện sao? Kỳ thật cô cũng rất thích bổn vương, cho
nên sợ hãi bổn vương gần cô, hôn cô, muốn cô xong, sẽ thấy không rời bổn vương được."
"Nói hươu nói vượn!"
Hắn lộ ra nụ cười tà ác, trong tươi cười mang theo một chút trào phúng làm người ta tức giận.
Nàng muốn quay đầu đi, lại bị tay hắn nắm chặt cằm, sau đó dĩ nhiên lại hôn nàng.
Như là nhấm nháp mỹ vị , hắn đối với môi nàng vừa cắn lại vừa gặm, chỉ kém không có đem nàng nuốt vào.
Dường như hết sức hài lòng, hắn tiếp tục nụ hôn thứ hai.
Tay Quan nghênh Hạ chống lên bả vai muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay to của
hắn đã không an phận ở trên khuôn ngực của nàng vuốt ve.
"Không được. . . . "
Bởi vì phải thở gấp, cho nên bộ ngực sữa mê người của nàng cao thấp rung
động, từng trận mùi thơm thiếu nữ truyền vào hơi thở của hắn, càng thêm
kích thích dục vọng trong cơ thể hắn bốc lên.
Hắn vốn chỉ muốn
trừng phạt nàng, đòi lại tự tôn nam nhi của mình, để nàng biết không nên tùy tiện làm một người đàn ông tức giận.
Lại trăm nghìn không
ngờ rằng sau khi hôn nàng, giống như là gấu yêu mật, cho dù sẽ bị ong
chích đau đớn, vẫn không sợ hãi muốn nhấm nháp tư vị mật ngọt kia.
Hiện tại hắn chính là con gấu thèm muốn mật ngọt.
Hắn khẩn cấp đem áo của nàng kéo lên trên, áo T-shirt bó sát người vừa vặn
là một công cụ trói buộc, chỉ cần đem nó cởi đến hai tay, dĩ nhiên là có thể làm cho hai tay của nàng không thể động đậy .
"Lý Lan Ngọc!"
Nghênh Hạ khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng yêu, làm nội tâm của hắn rung động không thôi, tay hắn ở trước ngực của nàng bắt đầu vuốt ve.
Tuy rằng cách nội y mỏng manh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bộ ngực sữa
đầy đặn kia, hắn đem nội y kéo lên, khuôn ngực tuyết nộn lập tức hiện ra trước mặt hắn, hai nụ hoa như viên đậu đỏ ở trên đỉnh ngực, phấn trắng
nõn nà nhìn kiều diễm ướt át.
"Thật đáng yêu nha!"
"Anh không được xằng bậy."
"Hừ hừ! Nhưng bổn vương chính là không thích bị ra lệnh, bổn vương là người thích như thế nào liền làm như thế, ta là Vương gia đấy! Cô không biết
sao?" Hắn vừa nói vừa ác ý dùng ngón tay true đùa hạt đậu nho nhỏ, vừa
lòng nhìn hai nụ hoa nhỏ kia dưới sự trêu đùa của hắn đứng thẳng.
Nghe được tiếng thở dốc quyến rũ của nàng khi bị hắn vuốt ve, lực đạo trong
tay hắn nhịn không được tăng thêm vài phần, sau đó cúi đầu đem một một
nụ hoa phấn nộn khéo léo ngậm trong miệng, tham lam mút lấy.
"Không cần như vậy. . . . ." Ngực không ngừng truyền đến khoái cảm mãnh liệt,
thân thể mềm mại của nàng như là con rắn linh hoạt giãy giụa, trên mặt
thẹn thùng đỏ rừng rực, muốn vươn tay lại không thể động đậy, chỉ có thể ảo não giãy giụa, nhưng vẫn không ngăn cản được từng đợt tấn công của
hắn.
"Không cần bổn vương như vậy? Như thế này thì sao?" Hắn ở
bên tai của nàng nhẹ giọng đùa giỡn, ngón tay chậm rãi di động xuống
bụng dưới của nàng, lướt hướng về giữa hai chân.
Quan Nghênh Hạ nhịn không được run rẩy một chút, muốn giãy giụa lại bị hắn ngăn cản.
"Còn chưa có bắt đầu đâu! Không nên gấp."
"Tôi nào có gấp? Anh không nên nói bậy nói bạ!" Nàng xấu hổ và giận dữ gầm nhẹ .
Hắn cũng không nhiều lời, chính là dùng hành động chứng minh hết thảy.