Cô Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 11: Chương 11: Bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến




Hôn mê không biết bao lâu, Kỳ Nhi cảm thấy thân thể nàng cứng còng như có ai dựa vào, khẽ môi đôi mắt mong lung nhìn xuống, mất một lúc nàng mới nhìn rõ người đang dựa bên cánh tay nàng.

Một thiếu niên ôn nhuận như ngọc, khí chất trong sạch, mặc lục y đậm màu, dáng ngủ thật trong sáng ngây thơ như tiểu hài tử.

Nàng đảo tròng mắt khắp gian phòng, xác định là một căn nhà cũng không quá lớn, nhưng ngoài thiếu niên này nàng chẳng nhìn thấy ai nữa cả, xem ra là thiếu niên này cứu nàng rồi.

Nàng cục cựa thân mình muốn ngồi dậy, lại động tới thiếu niên kia, hắn đưa tay lên dụi đôi mắt nhập nhèm hỏi nàng: “Tiểu thư tỉnh.”

Kỳ Nhi rõ ràng nhìn thấy trên đầu hắn có đôi tai thỏ nha, hài tử hảo khả ái a~, đưa tay vuốt vuốt gương mặt còn buồn ngủ kia, khẽ nói: “Leo lên đây mà ngủ.”

“Ân.” Thiếu niên kia gật nhẹ đầu. tháo đôi hài ra treo lên giường nằm xuống, chẳng bao lâu lại tiến vào mộng đẹp, xem ra là còn chưa tỉnh ngủ a~~.

Kỳ Nhi mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo gương mặt hắn một cái, chầm chậm bước xuống giường, mang xong hài bước ra cửa, bên ngoài có một nam nhân tựa vào cửa vẻ mặt khó chịu nhìn nàng.

“Kỳ Nhi…Tiểu thư.” Hắn khó khăn nói ra từng chữ, làm nàng thật muốn bật cười, hảo khả ái, nhưng hắn kêu nàng là Kỳ Nhi tiểu thư xem ra là người trong Mãn Nguyệt Lâu, nếu là ma giáo sẽ gọi nàng là thánh cô, nếu là….người Tuyết Vũ Lâu sẽ kêu nàng….phu nhân.

“Ngươi là?” Kỳ Nhi hỏi.

“Tại hạ Sở Lam, là cấp dưới của nhị thư kí Mãn Nguyệt Lâu.” nhị thư kí, vậy là Zổ tỷ rồi, nhắc đến tỷ ấy gương mặt hắn nhu hòa đi không ít.

“Các hai người cứu ta, cám ơn.” Kỳ Nhi mỉm cười.

Đột nhiên nàng chóng mặt đầu óc quay cuồng, không gian như luân chuyển, lảo đảo ngã xuống.

“Cẩn thận.” Sở Lam nhíu mày đưa tay ra đỡ nàng.

“Cám ơn, ta không sao.” Kỳ Nhi mỉm cười từ trong lòng Sở Lam đứng dậy.

“Chân khí nghịch chuyển, độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng….”

“Ta biết..” Kỳ Nhi thùy hạ mi mắt, ảm đảm nhìn đôi chân.

“Tử Dương tiễu thư có thể giải.” Sở Lam nói.

“Phì.” Kỳ Nhi bật cười, tên này thật là, nói chuyện cũng tiết kiệm như vậy, “Ta biết, nhưng tam tiên độc đã ăn sâu vào cơ thể, nàng ấy có thể giải cũng không trị hết căn nguyên một lần, khí hậu nơi đây ám áp ta toàn không làm thì là vùng giang nam, từ đây đến Mãn Nguyệt Lâu khoảng nửa tháng, đến khi ta về thì….”

“Ngu ngốc.” Sở Lam bỏ lại một câu, bước vào phòng.

Kỳ Nhi nhìn theo qua khe cửa, thấy hắn đang đắp chăn lại cho thiếu niên kia, vẻ mặt ôn nhu chưa từng thấy.

Kỳ Nhi đi ra sân, ở giữa có một bộ bàn đá, nàng bước qua chưa kịp ngồi xuống lại trời đất xoay vòng thêm một lần, hôn mê bất tỉnh.

Sở Lam nghe tiếng bước ra, thì thấy nàng nằm một đống giữa sân, cau mày đưa tay xách nàng qua phòng bên cạnh quăng xuống giường, bước ra khỏi phòng.

Tỉnh lại lần thứ hai là ba hôm sau, mở mắt ra vẫn là gương mặt ôn nhuận kia, nhưng là đang mở to mắt nhìn nàng, đôi mắt trong suốt rất đẹp.

“Kỳ Nhi tiểu thư, người thấy chỗ nào không khỏe không.” Lục y thiếu niên lo lắng hỏi.

“Không sao. ngươi tên gì?” Kỳ Nhi mỉm cười ngồi dậy.

“Ta tên Tiểu Liễu, là cấp dưới của nhị thư kí Mãn Nguyệt Lâu.” lại là cấp dưới Zổ tỷ, mà khoan Tiểu Liễu, Sở Lam, má ơi!!! lạc vào truyện Sở Sở rồi hả.

Đưa tay ngắt má mình một cái, xác định là không có mơ nên thở dài một hợi, Kỳ Nhi cười đưa tay định kéo Tiểu Liễu khuôn mặt đang nhìn nàng không biết nói gì, thì một lọn sợi trắng trắng từ vài nàng rơi ra trước mặt.

Không nhìn cũng biết đó là thứ gì, tóc của nàng….bạc trắng rồi, đưa tay vuốt ve gương mặt sắp khóc kia, tiện thể ăn đậu hủ nhược thụ, Kỳ Nhi khẽ nói: “Đừng khóc, nếu Sở Lam vào thấy ngươi khóc còn tưởng ta ăn hiếp ngươi đó.”

Cũng đúng lúc Sở Lam tay bưng một cái khay tiến vào, thấy ngay cảnh Kỳ Nhi đưa tay ăn đậu hủ bảo bối nhà mình, sôi máu lên rút kiếm chém tới, Kỳ Nhi định né ra lại phát hiện nội lực của mình tán ra không tụ lại được, mắt đăm đăm nhìn kiếm đang tới, không nhún nhích.

Kiếm chém đến trước mặt nàng thì dừng lại, Sở Lam hừ một tiếng đưa cái khay vào tay nàng, đưa tay nắm lấy ái nhân bồng bế ra ngoài. Tiểu Liễu gương mặt ngượng đỏ như bồ đào, không dám nhìn nàng rúc đầu vào trong người Sở Lam.

Kỳ Nhi mỉm cười, rồi nụ cười vụt tắt, bởi vì nàng nhớ đến khi đi Hàn Đàm, nàng và hắn trú trong một căn miếu hoang, trời mưa rất to, nàng cũng rúc vào lòng hắn như vậy, hắn giang đôi tay rắn chắc ôm trọn lấy nàng, ôn nhu trấn an khi nàng sợ sấm…

Bất giác nước mắt rơi xuống, rơi trên đệm giường, rơi vào trong bát cháo trắng trong tay, Kỳ Nhi đưa tay múc lên một muỗng, mặn quá! thật mặn…Sở Lam nấu ăn tệ quá… món cháo mà cũng mặn như vậy.

Là nước mắt hay là cháo đây!

Hôm sau, trời khá ấm, nàng và Tiểu Liễu ra sân phơi nắng, đương nhiên bảo kê của em ấy cũng bước ra theo, hôm nay tinh thần tốt hơn rất nhiều, Kỳ Nhi trổ tài làm vài món cho hai người ăn. Tiểu Liễu ăn xong khen đến mũi nàng sắp nổ tung, Sở Lam tuy không nói gì nhưng ánh mắt tán thưởng thấy rõ ràng.

.

.

Đêm khuya tĩnh lặng, Kỳ Nhi nằm trên giường chằn chọc mãi vẫn không ngủ được, lại không tự chủ nhớ đến hắn, gương mặt hắn anh tuấn, đôi mắt phượng câu hồn, đôi tay hữu lực bao trọn lấy nàng, đôi môi mềm ấm hôn nàng…

“xoạt xoạt.” Tiếng gió thổi vào lá, nhưng nếu nghe rõ sẽ nghe ra có tiếng quần áo ma sát rất nhỏ, Kỳ Nhi tuy tạm thời võ công đã mất nhưng ít nhất nàng còn có giác quan do luyện võ là mẫn cảm hơn người.

“Rầm.” Phòng nàng bị người đá ra, từ cửa sổ nhảy vào ba hắc y nhân tay cầm kiếm hướng đến giường đi đến, Kỳ Nhi cố gắng để cho hơi thở bình ổn như ngủ nhất, đợi ba người kia vừa đến bên giường liền thình lình tung chăn lên.

Nàng nhảy ra sau lưng ba hắc y kia, đưa một tay lên vai một hắc y nhân, nhanh như chớp nghe một tiếng “rắc”, tiếng xương gãy giòn tan, hắc y nhân kia ngã xuống giãy giụa đau đớn rồi tuyệt khí.

Hai hắc y nhân còn lại kinh hoàng nhảy ra xa nàng, đứng cách một khoảng hiển nhiên là đang đánh giá nàng. Cái nàng đánh vào hắn y nhân kia là đốt xương sống thứ bảy, điểm chí mạng.

Kỳ Nhi chỉ mặt áo ngủ màu trắng, tóc nàng cũng màu trắng nhìn giống hệt bạch phát ma nữ, lại còn lạnh giọng hỏi: “Các ngươi là ai?”

Hai hắc y liếc mắt nhau, không trả lời.

“rầm rầm” tiếng đập cửa vang lên, kèm theo tiếng của Tiểu Liễu: “Kỳ Nhi tiểu thư, người không sao chứ mau…”

“Rầm” một tiếng nữa, là do Sở Lam đạp cửa xông vào, ánh mắt sát khí ngút trời nhìn hai hắc y nhân kia. Một tay cầm kiếm vào tư thể chuẩn bị, một tay ôm lấy ái nhân kề sát vào mình, tập trung cao độ.

“Sát.” Hai hắc y nhân la lên, đồng loạt phi thân về phía ba người.

“Bảo vệ Tiểu Liễu.” Kỳ Nhi rút ra Phệ Hồn Tiên đánh về phía hai kẻ kia, tuy không còn nội lực ít nhất nàng còn chiêu thức, nhưng dùng trường tiên ưu điểm phải nhờ vào nội lực mới được, nên Kỳ Nhi quay sang Sở Lam hét to: “bước ra ngoài sân.”

Kỳ Nhi Thấy hai người kia đã đi ra, cũng thu chiêu xoay người chạy ra, vừa ra cửa thấy một hắc y nhân vận khinh công đuổi theo, khóe mắt Kỳ Nhi lóe tinh quang, Phệ Hồn tiên nhanh vung ta quấn lấy cổ người kia kéo mạnh về phía mình.

Người kia đang phi thân đến lại thêm sức kéo nhất thời thêm đả lao thẳng về phía Kỳ Nhi, kiếm vung lên mượn lực đâm thẳng về phía nàng.

Kỳ Nhi cũng không tránh ra, chỉ lách mình nhằm không trúng chỗ hiểm, đưa tay ra sau lưng hắn y nhân, nhấn mạnh một cái “rắc”, người này cũng giống người khi nãy, Kỳ Nhi vai trúng một kiếm máu ướt cả lý y một màu đỏ rực, hiện thành một cảnh quỷ dị như bạch phát ma nữ đang uống máu người.

Tiểu Liễu nhìn một màn này, vô thức nép sát vào trong lòng Sở Lam thêm nữa, đôi vai mảnh khảnh run run, Kỳ Nhi cười khổ, nàng dọa thiếu niên kia rồi, nhưng trong cảnh sinh tử thì chỉ cần không chết chính là chiến thắng, nàng không có thời gian nghỉ nhiều như vậy.

Sở Lam nhíu mày, trấn an Tiểu Liễu một cách ôn nhu, sau đó phi thân ra giết chết tên hắc y còn lại, hắn chưa kịp quay lại thì một ám khí từ trong bóng đem lao ra, đánh thẳng về phía Tiểu Liễu.

“Cẩn thận.” Hai thanh âm hét lớn, cùng lúc hai bóng dáng cũng lao về phía Tiểu Liễu.

Kỳ Nhi ở gần nhất, đưa Tiểu Liễu kéo vào lòng, nhưng thiếu niên kia dù mảnh khảnh thì cũng là nam nhân, đương nhiên cao hơn nàng một chút, Kỳ Nhi đưa chân đá vào chân Tiểu Liễu một cái, khiến thiếu niên khụy xuống kịp lúc, Phi Tiêu cắm thẳng vào vai Kỳ Nhi.

Sở Lam phẫn nộ, rút ra hai cái phi đao đánh thẳng về hướng phi tiêu phóng ra, hai tiếng la lên kèm theo hai tiếng rơi xuống, hiển nhiên là đánh trúng, hình ảnh cuối cùng mà Kỳ Nhi nhìn thấy chính là gương mặt đầy nước mắt của Tiểu Liễu.

.

.

Lần thứ ba tỉnh lại, là việc của năm ngày sau, thời gian nàng ngất xỉu tỉnh lại ngày càng kéo dài, cô thể nàng đã suy yếu lắm rồi.

Nàng mở to đôi mắt nhìn về phía bên hông như thường lệ, nghe được Tiểu Liễu hô hấp đều đặn bên nàng, nhưng…. nàng đã không còn thấy gương mặt khả ái của thiếu niên ôn nhuận ấy nữa.

“Kỳ Nhi tiểu thư.” sở Lam lên tiếng, đứng cách nàng một khoảng, chắc cũng không xa lắm.

“Sở Lam, ta hôn mê bao lâu rồi,… ngươi khi nào thì phát hiện.“ Kỳ Nhi tận lực nhẹ giọng tránh cho Tiểu Liễu thức giấc, xem ra đã chăm sóc nàng vất vả rồi.

“Được ba ngày, ….ngay từ lúc cứu tiểu thư.” Sở Lam ngắn gọn trả lời cũng tận lực thật nhỏ giọng. (Việc mà SL phát hiện là: có người âm thầm theo dõi và muốn giết muội.)

“Về lâu đi.” ba chữ thật nhẹ nhàng nhưng mang trong đó thật nhiều hàm xúc.

“Về lâu, chỉ khiến các tỷ muội đau lòng vì ta thôi.” Kỳ Nhi lắc đầu.

“Đại tú bà đã huy động Thiên Cơ Các đi tìm người.” Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Sở Lam, là hắn cố tình sao, vì nàng mất đi võ công ư?

“Ngươi mật báo?” Kỳ Nhi nói.

“Không.” Sở Lam đưa tay bế Tiểu Liễu lên, bảo bối này từ lúc Kỳ Nhi tiểu thư ngất xỉu, ngày đêm đều ở đây chăm sóc, hắn muốn phát hỏa cũng không được, Kỳ Nhi tiểu thư là sủng muội của chủ nhân.

“Năm ngày sau.” Kỳ Nhi nằm xuống giường, đưa đôi mắt không còn tiêu cự nhìn lên trần nhà.

“Hảo.” Sở Lam bế Tiểu Liễu ra ngoài, trở về phòng, sau đó đi thu xếp một chiếc xe ngựa khá lớn, hơn chiếc xe hắn và Tiểu Liễu đã đi, hành trình dù sao cũng hơn nữa tháng.

.

.

Năm ngày sau, trên quan đạo một chiếc xe ngựa khá lớn, chạy băng băng về phía Mãn Nguyệt Lâu, đánh xe là một nam tử vận hắc ý, ngũ quan sắc nét, tỏa ra khí chất sắc bén.

Trong khi đó, trên giang hồ cũng nháo loạn vài tin tức không kém phần chấn động, trong đó có tin, đại tú bà Mãn Nguyệt Lâu huy động Thiên Cơ Các truy tìm hành tung của một cô gái bí ẩn.

Cùng lúc đó tại Miêu Cương, một người khác cũng nhận được tin tức cấp tốc phi ngựa trở về trung nguyên.

Tại Tuyết Vũ Lâu, cổ vương Hiên Viên Hạo đang thu xếp những việc còn lại trong Miêu tộc, chọn ra tộc trưởng khác và thối lui, hắn muốn chuyên tâm đi tìm thê tử của mình, không muốn bị những chuyện như thế này làm cản trở nữa.

Đường đi cũng rất thuận lợi, tuy có vài cuộc truy sát vào đêm khuya nhưng đều bị nàng hạ đo ván.

Rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, Kỳ Nhi kéo cả ba vào phòng mà ngủ, trên nóc nhà rãi Tam Bộ Đảo, trên cửa sổ và cửa chính là Nhất Bộ Đảo, nên sáng nào tại khách điếm nào cũng có người đi thu thập mấy cái “xác” nằm quanh phòng nàng, còn ba người cứ thông thả ngủ ngon.

Vì sức khỏe nàng không tốt, có thể nói là rất yếu nên hình trình nửa tháng kéo dài thành hai lăm ngày, đến ngày thứ hai sáu thì đã đến trước cửa lâu.

“Kỳ Nhi tiểu thư đến rồi!” Sở Lam bên ngoài nói, đưa tay vén màn lên đỡ nàng và Tiểu Liễu bước xuống.

Kỳ Nhi cảm giác thân thiết làm sao, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, vào trong là có thể gặp lại các tỷ muội, nàng được Tiểu Liễu dìu vào trong, đến trước cửa thì bị thủ vệ chặn lại.

Kỳ Nhi nhíu mày, dù họ không biết nàng cũng không thể nào không biết hai người bên cạnh nàng, là người mới sao.

“Cô nương không thể vào trong.” Thủ vệ bên trái nói.

“Vì sao?” Tiểu Liễu hỏi hắn.

“Vì các ngươi không đủ tư cách bước vào.” Thủ Vệ cười mỉa mai trả lời.

Kỳ Nhi nghe tiếng đã bực bội, bọn họ quả thật là có chút bần hàn, vì trốn tránh sát thủ nên đã giả dạng đi, nàng là một bộ dáng thôn phụ, Tiểu Liễu là một thiếu niên mặc bố y dành cho người nghèo, Sở Lam tuy anh tuấn nhưng thay lại một nông phu nghèo rớt mồng tơi, toàn bộ đều theo sắp xếp của Tiểu Liễu

“Thế ta có đủ tư cách không?” Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng ba người, sát khí cũng theo đó lan ra.

“Các ngươi là ai, có biết đây là đâu không, dù cho vương gia có đến đây cũng phải kiêng kị ba phần.” Thủ vệ nghênh ngang trả lời.

“Tỷ, em độc chết hắn nha?” Nữ nhân vận tử y bên cạnh hỏi.

Tổng quản từ trong chạy ra, hoảng hồn quỳ xuống: “Nhị thư kí đã về.”

Độc Cô Thảo không để ý đến hắn, cũng không cho hắn đứng vậy, mọi tập trung của nàng đều dồn vào nữ nhân gầy yếu mái tóc bạc trắng trước mắt, dù bên ngoài thay đổi rất nhiều nhưng nàng vẫn có thể nhận ra người kia là ai: “Kỳ Nhi.”

Giọng nói ôn nhu như vậy, vẫn triều mến gọi nàng như vậy, Kỳ Nhi quay đầu nhìn ngươi kia bằng ánh trống rỗng nước mắt không tự giác rơi xuống thật nhiều, bao nhiêu ủy khất bao nhiêu uất ức tuôn trào ra.

“Zổ tỷ…Zổ tỷ…” Kỳ Nhi nức nở gọi, nước mắt ra càng lợi hại hơn, nàng đưa tay về phía tiếng nói.

“Kỳ Nhi, muội gầy đi rất nhiều, tóc sao lại bạc trắng thế này, còn mắt của chuyện này là làm sao.” còn đâu muội muội đáng yêu của tỷ nữa chứ, Độc Cô Thảo yêu thương vuốt lưng nàng, đưa tay lau đi hàng lệ trên đôi gò má xanh xao, vuốt ve mái tóc đen nhánh bồng bềnh trước kia nay đã chuyển màu.

Kỳ Nhi im lặng chỉ ôm chặt lấy Độc Cô Thảo, giống như muốn khóc cho hết tất cả khổ tâm trong lòng.

“Nhị thư kí người xem, hắn đây là lần đầu vào làm có thể lượng tình tha thứ được không.” Tổng quản lo lắng hỏi.

Độc Cô Thảo dời mắt qua tên tổng quản đang quỳ dưới đất, mắt lạnh như băng làm hắn run lên cầm cập: “Ngươi nói xem.”

“Thuộc hạ,…mọi chuyện do nhị thư kí toàn quyền xử lí.” Tổng quản mồ hôi lạnh chảy ra ướt cả áo cũng không dám lao đi.

“Tiểu Liễu.” Độc Cô Thảo gọi.

“Chủ nhân.” Tiểu Liễu đi qua đứng trước mặt Độc Cô Thảo chờ nghe chỉ thị.

Độc Cô Thảo bỏ đi ánh mắt lạnh như băng kia, thay vào đó là ánh mắt trìu mến khiến người sởn gai óc nhìn vào tên thủ vệ đang run như cày sấy kia, đưa tay kéo Tiểu Liễu gần lại một chút, nói vào tai y vài thứ gì đó rồi dẫn theo đoàn người bước vào trong.

“Zổ tỷ, tha cho hắn vậy sao.” Tử Dương bất mãn lên tiếng.

Độc Cô Thảo quay lại mỉm cười: “Sau này muội sẽ biết.” rồi dìu Kỳ Nhi vào trong.

Tử Dương khó hiểu nhìn theo, đến khi người đi mất mới phát hiện toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh, cũng lắc đầu kéo Đỗ Nhất chạy theo, nàng còn phải bắt mạch cho Kỳ Nhi nữa.

Kỳ Nhi không nói gì, cũng đã nín khóc, im lặng dựa vào người Zổ tỷ bước đi, nhưng ông trời muốn trêu người, cho một kẻ chán sống muốn tìm đường chết đến.

Nàng nghe tiếng bước chân rất nhẹ đi đến trước mặt hai người cười nói: “tam tỷ đã về, người này…” Là tiếng của nam nhân.

Nam nhân nhìn người trong lòng Độc Cô Thảo khó hiểu, nghe nói đại tỷ huy động cả lâu và Thiên Cơ Các tìm một vị cô nương tên Nguyệt Kỳ Nhi, nghe nói nàng đẹp tựa thiên tiên nhưng cô nương trước mắt gầy gò ốm yếu chả thấy chỗ nào là mỹ nhân cả, hơn nữa tóc bạc trắng, đôi mắt nàng ta dường như không nhìn thấy.

“Phong đệ đây chính là Kỳ Nhi của lâu.” Độc Cô Thảo nói.

Phong Khiếu Hoa giật mình, người làm náo động đây sau, rút ra kinh nghiệm từ lần nói truyện cùng tam tỷ Độc Cô Thảo, nhưng hắn chưa rút ra được cái kinh nghiệm khi nói chuyện với nhị tỷ và thế là chứng nào tật nấy. (Ai muốn bik chuyện gì mời vào đây.)

Nhìn nhìn thêm một lát, ngay khi Độc Cô Thảo muốn bỏ đi thì hắn lại tuôn ra một tràng: “Nguyệt Kỳ Nhi con gái giáo chủ Ám Nguyệt giáo, 18 tuổi, tính tình buồn vui thất thường, vũ khí là Phệ Hồn Tiên, là muội muội nhị thư kí cưng nhất, phu quân là cổ vương Hạo Kỳ.” Tên này là điếc không sợ súng nên cứ thế tuôn ra, vô tình trúng ngay vết thương lòng của Kỳ Nhi mà còn không biết.

Kỳ Nhi biến sắc, gương mặt vốn đã xanh xao vàng vọt đến khó coi, nay lại trắng bệch như mái tóc của nàng.

Độc Cô Thảo nhíu mày, đưa mắt nhìn người trong lòng đôi vai đang run rẩy lợi hại, gương mặt trắng bệch, nép sát hơn vào người nàng.

Đưa tay trấn an bảo bối của mình, đợi người trong lòng bớt run mới ngẩn đầu nhìn Phong Khiếu Hoa trước mắt, cho hắn một nụ cười tiên diễm, sau đó dìu Kỳ Nhi bước đi, Lãnh Ngân Phong nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm cũng bỏ đi.

Tử Dương đi theo phía sau lắc đầu nhìn hắn: “Phong ca, ngươi chết chắc rồi.” Không tính đến Kỳ Nhi là nghịch lân của Zổ tỷ,trong vô ý tỷ ấy đã để lộ sát khí rồi, đụng đến bảo bối của tỷ ấy còn gì? chỉ tính Minh Châu phu nhân của hắn cực kì yêu thích Kỳ Nhi thôi, mà mấy câu nói kia đủ để Minh Châu đá hắn ra ngoài phòng ba tháng.

Đỗ Nhất đi theo sau Tử Dương cũng cho hắn một câu: “Long hữu nghịch lân xúc tất chi nộ*, Phong huynh bảo trọng.”

*Long hữu nghịch lân xúc tất chi nộ: Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận.

Ai không biết đệ tử yêu quý của đại tú bà Mãn Nguyệt Lâu có một châm ngôn hùng hồn khiến nữ nhân trong thiên hạ ai nấy đều khâm phục: Xuất giá tòng phu, phu tử tòng phu khác.

Phong Khiếu Hoa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn theo năm người đã khuất bóng kia, không tự giác tưởng tượng cảnh mình bị phu nhân đá ra ngoài phòng, “ực” nuốt một ngụm nước bọt tự nhũ: không thể lo nhiều, trước tiên làm cho tam tỷ hết giận cái đã. Thế là phi thân chạy theo.

….

Kỳ Nhi được Độc Cô Thảo dìu ngồi lên giường, còn nàng ta thì lại cái tủ lục lục mấy bộ quần áo trước kia, lục ra một bộ bạch y đơn giản, Độc Cô Thảo quăng bộ y phục lên giường, cởi giày cũng trèo lên thả màn trướng xuống.

Chiến đấu trong giường một khắc sau, Kỳ Nhi chỉnh tề được Độc Cô Thảo quần áo xộc xệch dẫn đến bàn trà ngồi, Tử Dương tiến vào sau đó quay đầu ra kêu người thu xếp chăn gối mới và dọn cái bộ đồ trên giường đi.

Tử Dương ngồi xuống bàn cầm lấy tay Kỳ Nhi bắt mạch, ngón tay chuyển động thâm dò một hồi mới buông ra, khẽ thờ dài nói: “Kỳ Nhi trúng độc quá nặng, cũng may là nàng ấy có Kim Ngân Lộ bảo trụ tâm mạch nếu không sẽ không sống đến ngày hôm nay đâu, cách giải thì có trong Tử Dương y thư rồi, dược liệu cần thì còn thiếu lệ nhân ngư và hồng tuyết liên nữa.”

“Lệ nhân ngư chúng ta có thể nhờ Tiểu Miêu nhưng hồng tuyết liên thì tìm ở đâu.” Độc Cô Thảo chỉnh sửa lại vạt áo nói.

“Tìm ở hoàng cung La Tuyền, muội nghe nói La Tuyền được diễm minh quốc tiến cống trong đó có hồng tuyết liên trân quý.” Tử Dương đăm chiêu suy nghĩ, muốn vào hoàng cung La Tuyền không dễ dàng chút nào, bây giờ được nghiêm phong cẩn mật, hơn nữa quý như vậy chắc chắn trong bảo khố.

“Vậy…” Độc Cô Thảo muốn noi tiếp thì nghe thấy một giọng nữ như hoàng oanh xuất cốc bay đến trước cả người, khỏi nghĩ cũng biết là ai.

“Kỳ Nhi chúc mừng muội bị ngược toàn thây trở về a~~.” (Cua tỷ, là tỷ nói tùy em nha, *cười gian* tỷ mà có bị ám sát muội cũng không chịu trách nhiệm.)

Mộ Dung Tử Như vừa bước vào liền chụp được cái chén đang bay thẳng vào mặt mình: “Khụ…Zổ nàng đâu cần chào đón ta nồng nhiệt như thế.”

Độc Cô Thảo liếc cái người đang cười vui vẻ trước cửa nói: “Ta còn ngại chưa đủ nồng nhiệt đấy.”

“Được rồi ta không giỡn nữa, Kỳ Nhi để ta giới thiệu cho muội quen, đây là Từ Trường Tuyết, kế bên là Triệu Chính Dương….” Đại tú bà còn chưa nói xong đã rất hiên ngang…khụ chật vật né nguyên cái ghế đang lao về mình.

“Zổ nàng là muốn kiếm chuyện nha.” Mộ Dung Tử Như trừng mắt nhìn Độc Cô Thảo.

“Ta nói nàng muốn kiếm chuyện thì đúng hơn, nhìn cái mặt nàng bây giờ ta chỉ muốn cho ăn ghế.” Độc Cô Thảo kéo cái ghế bên cạnh qua nắm trong tay.

“Ta chỉ muốn tạo không khí thôi mà, nhìn kìa cả ba ủ rũ như vậy.” Mộ Dung Tử như bỏ khuôn mặt đùa giỡn khi nãy đi, nghiêm túc ngồi xuống.

Ba nam nhân thấy ba tỷ muội trò chuyện nhưng không có phần mình liền tự giác tránh đi.

Đỗ Nhất đi gọi Minh Châu và Lãnh Ngân Phong đi kêu Lệ Phong đã quay lại, Lệ Phong sau khi nghe xong thì sát khí khắp phòng, Kỳ Nhi đưa tay nắm lấy áo nàng mới làm nàng thuyên giảm một chút.

Minh châu thì tức quá chửi loạn xà ngầu lên, còn muốn đi lấy mạng Hiên Viên Hạo, nhưng Phong Khiếu Hoa đừng sau nhanh tay chụp phu nhân của hắn lại, mới không có chuyện gà bay chó sủa nữa.

Lát sau cả Dương Liệt Hỏa, Nguyệt Tĩnh Dạ, Tiểu Miêu và Bạch Vân Phi cũng đến góp vui, căn phòng nào là tiếng la tiếng chữi, tiếng cười…

Kỳ Nhi trong lòng ấm áp, đây mới là nhà của nàng, các tỷ muội vui đùa cười nói, nhưng bên cạnh họ bây giờ đều đã có người chăm lo, còn nàng thì sao…

“Chuyện quan trọng trước mắt là giải độc cho Kỳ Nhi.” Tử Dương trán nổi gân xanh, nói.

Thật là chả ai chịu nghe nàng nói, loạn cả lên vậy đó.

Mọi người im lặng lại không ít ngồi nghe Tử Dương giảng giải cách giải độc, ai cũng có phần giúp sức, Độc Cô Thảo, Lệ Phong, Mộ Dung Tử Như đều là cao thủ nên trong lúc giải độc sẽ vận công bảo hộ tâm mạch cho Kỳ Nhi.

Tiểu Miêu và Bạch Vân Phi lo phần lệ nhân ngư, nghe đâu Lệ Phong cũng có nhưng Tử Dương “đang” muốn bốc lột người khác mà.

Minh Châu và Dương Liệt Hỏa cùng hai vị phu quân thì tìm cách lấy hồng tuyết liên từ hoàng cung La Tuyền, Minh châu dù sao cũng từng ở trong đó nên sẽ rành đường hơn, Liệt Hỏa làm việc cẩn thận cùng hai người kia trợ giúp hẳn sẽ thành công.

Bàn xong mọi người chia nhau ra chuẩn bị, Độc Cô Thảo bồi Kỳ Nhi nghĩ ngơi nhưng ngủ đến tối nàng ta cũng không tỉnh lại, kêu Tử Dương qua bắt mạch một lát, đứng lên nói: “Là do ảnh hưởng của độc tố trong cơ thể, hiện tai vẫn không sao.”

Độc Cô Thảo cầm khăn nhún nước ấm lau mặt cho nàng, đắp chăn lại cho nàng tiếp tục ngủ, khinh thủ khinh cước ra khỏi phòng, kêu Sở Lam tường thuật lại toàn bộ quá trình cứu và đưa Kỳ Nhi về đây.

Sở Lam đương nhiên không dám giấu diếm nói ra tất cả, kể cả chuyện Kỳ Nhi bị truy sát.

Độc Cô Thảo nghe xong không kiềm chế được bóp tay lại một cái, chén trà trong tay nàng hóa thành bột phấn rơi xuống bàn.

“Hiên Viên Hạo….”

“Kỳ Nhi, uống thuốc đi.” Độc Cô Thảo đưa chén thuốc đến tay nàng.

“Ân!” Kỳ Nhi tiếp nhận uống cạn.

“Muội hôm nay cảm thấy thế nào?” Độc Cô Thảo ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay tiếp nhận chén thuốc cạn đáy kia để lên bàn.

“Hoàn hảo, muội cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.” Kỳ Nhi cười đưa tay ôm lấy Zổ tỷ của nàng, ở gần tỷ muội luôn làm nàng cảm thấy an tâm.

“Muội nghĩ ngơi đi, tỷ còn một ít sổ sách quan trọng cần làm, lát nữa sẽ về bồi muội.” Độc Cô Thảo cười nhẹ, ôn nhu dìu nàng nằm xuống đem theo chén thuốc rỗng bước ra ngoài.

“Tiểu thư canh tổ yến nấu xong rồi.” Phi Yến bước vào, dìu nàng ra bên bàn.

“Là ai bảo muội nấu?” Kỳ Nhi đưa tay sờ xoạng một hồi mới cầm được cái muỗng, nàng không muốn ai giúp chính mình có thể tự lực mà làm.

“Là đại thư kí.” Phi Yến nói.

Lệ tỷ mấy hôm này cũng rất ít đến thăm nàng, về lâu gần năm ngày rồi mọi chuyện tựa như một giấc mơ vậy, nhưng nàng biết không phải là mơ vì trái tim nàng còn rất đau, lồng ngực nàng được Tử Dương tháo ra may lại hết năm mũi, hằng ngày đều phải thượng dược.

“Kỳ Nhi, muội khỏe chưa?” Là tiếng nói của Tử Như tỷ.

“Tử Như tỷ, có chuyện gì mà vui vậy?” Kỳ Nhi quay hướng ra cửa mỉm cười, nhưng đôi mất vô hồn không có tiêu cự làm nụ cười vốn dĩ đẹp như trăm hoa nay lại tàn lụi.

“Ừm, Tử Dương nói để tiện cho việc điều trị bảo muội dọn qua bên Tử Dương Uyển ở tạm.” Tử Như nắm lấy tay Kỳ Nhi ôn nhu nói.

“Muội biết rồi, để muội thu thập ít đồ vậy…a” Kỳ Nhi muốn đứng lên lại vấp phải cái ghế nên chuẩn bị màn hôn đất nồng nhiệt.

“Cận thận chứ! mấy việc này cần gì muội làm.” Tử Như đỡ nàng ánh mắt băng lãnh nhìn ra phía sau, rất nhanh có hai ba nha hoàn thay nàng thu thập ổn thỏa.

Hai nha hoàn kêu khóc thấu tận trời xanh, lão thiên a! các nàng có làm gì đâu, là do Kỳ Nhi tiểu thư đứng lên vấp ngã thôi, vậy mà đại tú bà ánh mắt nhìn các nàng như muốn giết người vậy đó, làm nha hoàn cũng thật khổ nha,….nhưng….ngẫm lại làm nha hoàn trong Mãn Nguyệt Lâu còn tốt hơn trong hoàng cung gấp 10 lần.

Tử Như để cho hai nha hoàn xách theo mấy bộ đồ thường ngày của Kỳ Nhi, Phi Yến thì đỡ nàng đến Tử Dương Uyển, sau khi bóng dáng muội muội kia đi mất Tử Như anh mắt âm hàn giọng nói băng lãnh: “Ảnh Nhất!”

“Chủ Nhân.” Một bóng đen từ trên mái nhà đối diện xuất hiện, cung kính quỳ xuống trước mặt Tử Như.

“Tối này hẳn là có “chuột” vào đây ăn vụng, ngươi dẫn theo vài người đem nơi này bài trí thành phòng linh cửu, còn nữa không được lộ ra một chút thông tin nào cho Kỳ Nhi, nếu không tự mình đến Thiên Sát điện lãnh phạt.” Tử Như nói xong tay nâng lên đưa một vật gì đó cho Ảnh Nhất.

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Nói xong phi thân lên nóc nhà kéo theo Ảnh Tứ và Ảnh Ngũ được chủ nhân bố trí bảo vệ Kỳ Nhi tiễu thư đi, chưa đầy một canh giờ đã hoàn thành xong căn phòng.

Tử Như hài lòng môi khẽ nhếch, cất bước quay về Tuyết Phong Lâu: Hiên Viên Hạo ngươi đừng mơ tưởng có thể gặp được Kỳ Nhi một lần, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết…!

Độc Cô Thảo sau khi quay lại thấy Nguyệt Ảnh Lâu nơi nơi treo dải trắng liền nhíu mày, nàng kêu Tiểu Liễu lại hỏi mới biết là do Tử Như làm, suy nghĩ chốc lát liền nở nụ cười tiên diễm.

Tiểu Liễu đứng bên cạnh Sở Lam rùng mình, chủ nhân là đang chuẩn bị ngược đãi người khác nữa đây!.

“Tiểu Liễu đem cho ta giấy bút.” Độc Cô Thảo nói, một lát sau Sở Lam đã mang đến cho nàng, vì sao là Sở Lam mà không phải Tiểu Liễu, bởi Vì Sở Lam sợ ái nhân mệt, chủ nhân chỉ dùng loại giấy trong phòng mình mà nơi đây cách Thảo Phong Các khá xa.

“Chủ nhân người muốn viết gì?” Tiểu Liễu mở to đôi mắt tròn xoe như thỏ, hiểu kì chụm đầu lại hỏi.

Độc Cô Thảo cũng không trách hắn vô lễ, chỉ đưa tay búng lên trán hắn một cái: “Được rồi, đi làm việc đi.”

Tiểu Liễu tuy vẫn hiếu kì nhưng rất nghe lời, ứng thanh liền chạy đi tiếp tục công việc của mình, Sở Lam cũng không thấy bóng dáng.

“Xong rồi!” Độc Cô Thảo đưa bút “xoạt xoạt” viết ra vài chữ bỏ vào phong thư, đẩy cửa vào nơi có một cái quan tài đen tuyền, mở nó ra, quả nhiên như nàng dự đoán bên trong là một cái hủ tro cốt, đem thư đặt vào trong để cạnh hủ tro cốt đó, mỉm cười bước ra ngoài: tối nay kêu Phong cùng nàng đi xem kịch vui.

.

.

Kỳ Nhi được đưa đến Tử Dương Uyển cũng không vội nghĩ ngơi, nàng bảo Phi Yến đem cho nàng 32 cái trống có chân trụ cao đặt hình cung trong sân.

Rất nhanh mọi thứ được sắp xếp xong, Kỳ Nhi bảo Phi Yến đưa nàng đi thay y phục dễ di chuyển một chút và tay áo phải đặc biệt dài chừng 5 thước.

“Tiểu thư nào có y phục nào mà tay dài như vậy?” Phi Yến ngu ngốc hỏi.

“hì, muội cứ làm theo lời ta đi sẽ biết ngay thôi, nếu không có thì nhờ thợ may làm đi.” Kỳ Nhi cười được Phi Yến dìu ngồi lên bàn đá đặt cạnh góc sân.

Nửa canh giờ sau, nàng nghe tiếng bước chân hối hả chạy vào, dừng trước mặt nàng thở dốc nói: “Tiểu Thư, đã….đã làm xong.”

“Vất vả cho muội quá, mau đỡ ta vào trong thay y phục.” Kỳ Nhi mỉm cười vui vẻ, nàng đột nhiên nhớ đến một điệu múa nên mới bảo làm loại y phục này.

.

.

“Mau lên đi, nghe nói Kỳ Nhi tiểu thư sắp múa.” một nữ tử trong thanh lâu vui mừng hớn hở đẩy cửa bước vào trong phòng nghĩ trưa của các nàng tuyên bố.

“Sao ngươi biết, ta nghe nói nàng ta cặp mắt đã bị mù còn múa cái gì?” Nữ tử vận hồng y bên trái trong phòng trả lời.

“Ngươi ít gạt người đi, ta xem nàng ta múa còn có ai muốn xem, thân gầy như que củi, vàng vọt xanh xao, tóc lại bạc trắng như lão bà bà….haha….” Một trận cuồng tiếu diễn ra, rất nhanh được hưởng ứng tất cả nữ tử trong phòng ngoài ba người, một đứng trước bàn trang điểm đang đánh phấn, một đang thay xiêm y sau bức bình phong, một là người mới bước vào, thì tất cả những người còn lại đều cười vang.

“Ngươi chưa nói làm sao biết, Kỳ Nhi tiểu thư sẽ múa nha.” nữ nhân mặc thanh y ngồi bên phải nói.

“Ta nghe nói Phi Yến đi đến chỗ thợ may, làm một bộ y phục kì quái cho Kỳ Nhi tiểu thư.” nữ nhân đứng trước cửa trả lời, cũng không có ý định bước vào.

“Haha…ngươi ngu ngốc đúng không, Kỳ Nhi tiểu thư làm y phục thì có gì mà kì quái.”

“Nhưng là ta nghe nói tay áo rất dài, chừng 5 thước.”

“Ta nói không chừng bây giờ Kỳ Nhi tiểu thư mắc quái bệnh, tay dài như khỉ đi.”

“Không phải là rắn chư…dài như thân rắn ấy.”

“hahahahaha”

“Các ngươi cười gì mà vui vậy?” Giọng nói thanh thúy êm tai truyền đến, khiến chúng nữ tử chấn động.

“Minh Châu tiểu thư hảo.” chúng nữ tử đứng vậy hành lễ.

“Minh Châu tiểu thư, A cây trâm trên đầu người thật đẹp nha, chắc là của nghệ nhân nổi tiếng làm đi.”

“Minh Châu tiểu thư áo người bận hôm nay thật đẹp.

“Minh Châu tiểu thư….”

Cả một tràng nịnh hót a dua tuôn ra, còn đâu bộ dáng mỉa mai kêu ngạo khi nãy, nữ nhân đang trang điểm bĩu môi khinh thường, nữ nhân thay y phục xong bước ra ngồi xuống bàn trà thông thả uống trà, nữ nhân mới vào phòng đứng trước cửa bị cái đám vuốt mông ngựa kia đẩy sang một bên.

“Nhưng ta là nghe nói các ngươi nhắc đến Kỳ Nhi tỷ của ta thì phải.” Minh Châu mỉm cười như có như không hỏi.

Đám nữ nhân càng suốt ruột hơn, mồ hôi tuôn như mưa không ai dám lên tiếng nữa.

Minh Châu cười nói: “Linh Linh ngươi nói xem bọn họ vừa mới nói gì.”

Linh Linh khai ra toàn bộ từng câu từng chữ của bọn họ khi nãy, khiến chúng nữ nhân rầm một cái tất cả trừ ba người đều quỳ xuống khóc lóc vang xin, ai chả biết thủ đoạn chỉnh người của Minh Châu tiểu thư chứ, tàn bạo vô cùng, nay các nàng lại xúc phạm đến ái tỷ của nàng, thế nào lại còn đường sống chứ.

“Có cái gì mà quỳ chứ, chẳng phải là vài câu nói thôi sao đứng lên đi.” Minh Châu cười khoát tay bảo các nàng mau đứng lên.

Chúng nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám tin mình có thể thoát chết như vậy, xem ra hôm này tâm tình của Minh Châu tiểu thư là cực hảo đi.

“Đa tạ tiểu thư.” Chúng nữ nhân thi lễ mỉm cười đứng dậy.

“Ta nghe nói Kỳ Nhi tỷ muốn múa, các ngươi theo ta đi xem đi.” Minh Châu cười hòa ái nói.

“Minh Châu tiểu thư đã mở lời chúng ta nào dám khước từ.” nữ tử hồng y duyên dáng đáp trả.

“đúng đó.”

“nhất định sẽ đi.”

Chúng nữ tử hùa theo nói, bọn họ nghĩ chỉ là một nữ nhân gầy trơ xương thì múa có gì hay mà đáng xem, cứ như xem một lão bà bà múa, chẳng bằng chính mình tự múa, nhưng mà các nàng ai cũng không có dũng khí nói ra.

“À ta hay là chúng ta cá cược đi?” Minh Châu bắt đầu dẫn cá vào chậu.

“Minh Châu tiểu thư chẳng hay muốn cá gì?” nữ tử thanh y hỏi.

“Cá xem tỷ tỷ của ta múa có đẹp hay không?” Minh Châu vẫn cười nhưng mắt nàng đã không còn ý cười nữa.

Chúng nữ nhân nhìn thấy mà không khỏi rét run, nếu bây giờ các nàng từ chối có khi nào sẽ bị hành hạ đến chết hay không.

“Minh Châu tiểu thư , nếu như chúng ta thua thì sao.” một nữ tử chanh y e dè hỏi, đó cũng là tiến lòng của những người còn lại.

“Thua thì thua thôi chứ làm sao, bất quá thua thì phạt các ngươi vài chuyện lặt vặt. thắng thì thưởng mỗi người 10 vạn lượng vàng, thế nào muốn hay không.” Minh Châu cười giễu nói.

Chúng nữ nhân thấy tiền sáng mắt nào còn ai chú ý, phạt vài chuyện lặt vặt thôi thì có sao, nhưng nếu thắng càng nàng có 10 vạn lượng, sống phun phí cả đời cũng được nữa, hơn nữa Kỳ Nhi tiểu thư nghe nói đã suy yếu vô cùng, xanh xao vàng vọt làm sao còn một bộ dáng khuynh thành khi xưa đây, thế là vẫn như cũ trừ ba người kia tất cả nữ nhân đều đồng ý.

“Sao các ngươi không tham gia.” Minh châu nhìn ba người đang đi phía sau cùng.

“Chúng ta không muốn.” Ba người đồng thanh trả lời, sau đó mỉm cười nhìn nhau.

Minh Châu ý cười bây giờ mới trở lai trong mắt tán thưởng ba người kia: một người là do nàng tiến cứ vào, hai người kia là Linh Linh và Phi Phi của Kỳ Nhi tỷ đưa vào.

Như vịt mẹ dẫn đàn con đến Tử Dương Uyển, đến nơi mới biết Tử Dương Uyển bị đại tú bà biến thành sòng cá cược của các tỷ muội trong lâu, Kỳ Nhi tỷ sẽ múa mà người chấm điểm là các đại nam nhân kia, đương nhiên là cá cái gì sẽ không cho họ biết để còn công bằng mà chấm.

Minh Châu cũng tham gia một chân vào, ngồi vào ghế đã chuẩn bị cho nàng.

Kỳ Nhi được Phi Yến đỡ ra, nàng mặc một bộ bạch y thắng tuyết, tóc tóc vấn lên bằng hai cây bạch trâm ở giữa một cây huyết trâm đỏ rực, thắt lưng bằng bạch ngọc đi hài trắng.

Giữa chân kẻ một đóa liên hoa, môi được điểm hồng, má thoa phấn đã trở nên diễm lệ lạ thường, bây giờ còn ai nói nàng vàng vọt xanh xao nữa, trông nàng chẳng khác nào thiên tiên hạ phàm mềm mại ôn nhuận, lại tinh khiết cách xa hồng trần.

Kỳ Nhi lắng tai nghe, nghe được xung quanh có rất nhiều người có nam có nữ, già trẻ lớn bé trong Mãn Nguyệt Lâu như muốn tụ tập hết về đây, nàng thở dài khẽ lắc đầu nàng chỉ là nổi hứng thôi sao lại kéo cả quân đoàn vào xem nàng thế này.

“Kỳ Nhi tỷ mau thượng đài múa đi a~.” Minh Châu cười giật giật tay áo của nàng.

“Kỳ Nhi muội phải cố gắng hết sức mình đó nha.” Tử Như đưa tay ngắt mông nàng một cái, khiến nàng giật bắn quay qua trừng mắt nhìn, nhưng ánh mắt không tiêu cự trừng cách mấy cũng không có một tia uy hiếp.

Kỳ Nhi chưa kịp mở miệng cầu cứu thì nghe thấy tiếng gió “sưu sưu” sượt qua tai nàng.

“Zổ nàng đừng có keo như vậy ta chỉ muốn ăn chút đậu hủ thôi mà.” Tử Như trong tay cầm chén trà mà cái nắp thì trong tay Độc Cô Thảo.

“Ta sợ nàng ăn đến mắc nghẹn nên hảo tâm cho nàng chén nước đó chứ.” Độc Cô Thảo đưa tay tiếp nhận chén trà khác từ Tiểu Liễu.

“Nàng coi chừng uống trà nghẹn chết thì có.” Tử Như không cam yếu thế đáp trả.

“Nàng yên tâm, có người nói mạng ta sống đến trăm tuổi.” Độc Cô Thảo nhướng mi.

“Nàng là lão yêu tinh” Tử Như tay cầm khối điểm tâm cho vào miệng.

“Ân, cũng chưa bằng nàng lão yêu bà.” Độc Cô Thảo cười.

“Hừ, khụ khụ….ta không chừng trẻ hơn nàng đó.” Tử Như nóng lên ném qua một khối hoa cao.

Độc Cô Thảo cười tiếp lấy, cho vào miệng: “Coi chừng nghẹn chết lão yêu bà….khụ…cay quá”

“Haha..đáng đời nàng.” Tử Như hài lòng trả được thù.

Độc Cô Thảo trừng mắt nhìn nàng ta, tiện tay lại ném qua cái ghế: Ân cái ghế có chúng nặng.

Bên cạnh vừa đúng nghe một tiếng bịt có vật gì đó rớt xuống, nhìn quá mới thấy Tử Dương muội muội té trong thật khó coi.

“Nàng thẹn quá thành giận à, sao lại ám sát Tử Dương.” Tử Như nhướng mi.

Độc Cô Thảo không để ý đến nàng ta, lấy cái ghế Sở Lam đưa cho nàng đỡ Tử Dương đang ai oán nhìn nàng lên ghế.

Màn náo nhiệt cũng không diễn tiếp nữa, tú bà cũng thu liễm chuyên tâm ngồi chuẩn bị xem Kỳ Nhi muội muội múa, còn nháo tiếp không chừng người bị quang qua đây là phu quân của mình a~.

“Tử Dương nàng không sao chứ.” Đỗ Nhất ngồi tại bàn giám khảo cách nơi cá cược của chúng tỷ muội một đoạn khá xa, lên tiếng hỏi.

Có trời chứng giám hắn cũng muốn qua lắm chứ, nhưng khi nãy các nữ nhân của Mãn Nguyệt Lâu đã nói bên đó dù có vung đao múa kiếm cũng không được qua trợ giúp.

“Hừ.” Tử Dương hừ lạnh ngồi xuống ghế không thèm để ý đến hắn, cái mông của nàng đau ê ẩm, tối nay phải hạ xuân dược mãnh liệt vào thức ăn của hai vị đại tỷ và tam tỷ này.

“Zổ, Kỳ Nhi còn chưa khỏe hẳn như vậy có sao không.” giọng nói Lệ Phong mang theo chút lo lắng, nhìn theo bóng dáng bạch sắc đang từ từ bước ra sân kia.

“Tỷ yên tâm, tịnh dưỡng vài ngày đã khỏe lên không ít, hơn nữa muội ấy cũng khôi phục ba thành công lực rồi, vận động một tí cũng tốt.” Độc Cô Thảo cười.

“Nghe nói Kỳ Nhi múa rất đẹp, nhưng chưa từng thấy nàng ấy múa bao giờ.” Tiểu Miêu meo meo nói.

“Tỷ xem sẽ rõ thôi.” Dương Liệt Hỏa ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện.

Kỳ Nhi lắc đầu chán nản được Phi Yến tiếp tục đỡ ra giữa sân, Phi Yến lui xuống bắt đầu chuẩn bị tấu nhạc theo căn dặn của nàng. Giữa sân một người áo trắng, xung quanh lại có nhiều người khác hiếu kì ban đầu còn rất ồn áo đến khi nàng ra giữa sân thì yên lặng đi.

Nhẹ nghiêng đầu lắng nghe, Kỳ Nhi hoàn toàn bất động so với dự kiến của mọi người, chả ai hiểu gì cả, đúng lúc đó Phi Yến từ sau bàn cá cược tung ra từng viên sỏi nhỏ đánh vào mặt trống.

“tùng…tùng” Hai cái trống kêu lên do bị viên sỏi đánh vào

“Tùng…tùng” Lần này là do Kỳ Nhi dùng tay áo đánh trúng, xoay một vòng lại vào thế thủ như ban đầu, tiếng nhạc vang theo cũng ngừng lại.

“Hảo…”

“Nàng ta có mù thật không đấy.”

“Hay lắm.”

“Hay a~…Kỳ Nhi tỷ cố lên.” Minh Châu hưng phấn la hét.

“Tùng…tùng…tùng…tùng.” Phi Yến lần này đánh bốn cái.

Cũng như lân đầu Kỳ Nhi đều đánh trúng, nàng xoay thêm một vòng đưa chân ra sau, tay làm dáng như đang chống cằm.

“Hảo nhỉ lực.” Tiểu Miêu nhìn mà tròn mắt như mèo.

“Đúng là niềm tự hào của ta!” Lệ Phong mỉm cười nhẹ nhìn Kỳ Nhi.

“wow, Lệ tỷ cười rồi kìa, người đâu mau lấy sổ sách ra ghi lại ngày tháng năm, sự việc cụ thể cười bao nhiêu cái, cười như thế nào, sau này còn lưu danh sử sách, đây là sự kiện trong đại nha~~~” Đại tú bà khoa trương chỉ huy, dẫn đến một tràng cười tươi của chúng tỷ muội.

“Tử Như.” Lệ Phong hằn giọng gọi.

“Ai nha~, tỷ cũng biết nụ cười của tỷ đáng giá lắm nha.” Tử Như quay cái mặt gian thương qua nhìn Lệ Phong.

Lệ Phong bất giác trong lòng run lên một cái, quay đầu đi hướng khác, có cảm giác nàng đang bị Tử Như cho vô tròng.

Độc Cô Thảo quay sang nhìn Tử Như, hai người nở nụ cười gian xảo, sau đó làm như bình thường tiếp tục xem diễn.

“Phi Yến tăng lên 8 cái.” Lãnh Ngân Phong ngồi bên bàn giám khảo nói.

“Vâng, Lãnh gia.” Phi Yến tuân lệnh, lần này là 8 tiếng trống cùng kêu lên.

Kỳ Nhi nghiêng tai nghe kĩ, vung tay chính là không hụt cái nào, khiến người xung quanh nổi lên một tràng khen ngợi.

Độ khó cứ từ từ được tăng lên dần, đến khoảng 40 cái thì Kỳ Nhi cũng đã thấm mệt, nàng đánh hụt nhịp sau cùng, người bình thương thì không hay biết, nhưng đối với cao thủ trong lâu sau lại nhìn không ra chứ.

“Được rồi, muội đứng cố sức nữa chỉ mới bình phục thôi!” Độc Cô Thảo tiến lên kéo Kỳ Nhi ra ngoài bàn ngồi.

“Giải tán.” Đại tú bà uy nghiêm ra lệnh, tất cả nhất nhất giải tán, trừ chúng tỷ muội ngồi ở thượng vị thì xoay quanh Kỳ Nhi.

Màn cá cược kết thúc, cá gì thì Kỳ Nhi không biết vì không ai nói nàng nghe nàng cũng không hứng thú hỏi, miễn sao các tỷ muội vui là được, còn về phần ai thắng thì…….có trời mới biết. (ai có hứng thú viết PN cái này không.)

.

.

.

Đêm tối tịch mịch, hiện giờ trời đã rất khuya Mãn Nguyệt Lâu cũng đã đóng cửa, xung quanh đại đa số đều đã tắt đèn, tại Tử Dương Uyển Kỳ Nhi cũng đang say giấc nồng, không hay biết tối này mọi người đang xem kịch vui trên mái nhà Nguyệt Ảnh Lâu.

“Tử Như tỷ, có chắc là hôm nay sẽ tới không!” Minh Châu ngồi trong lòng Phong Khiếu Hoa, ló cái đầu ra khỏi áo lông cừu nói.

“Thông tin của Thiên Cơ Các chưa bao giờ sai.” Mộ Dung Tử Như nhàn nhã ngồi xem móng tay.

“Nếu không có, nàng phải bồi thường phí tinh thần tổn thất cho ta.” Độc Cô Thảo ngồi bên cạnh Lãnh Ngân Phong, tay nâng đào hoa nhưỡng uống.

“Nếu xuất hiện, nàng phải trả phí tin tức cho ta.” Tử Như đưa tay chồng cằm nhìn Độc Cô Thảo.

“Như nhi coi chừng lạnh.” Từ Trường Tuyết ôn nhu nói, phủ thêm cho nàng cái áo lông cừu.

Tối nay chỉ có hắn ở bên nàng, hai người kia có việc nên buổi chiều đã đi, đến giờ vẫn chưa về.

“Đến rồi!” Lệ Phong cười lạnh nói, Triệu Minh Hàn phía sau lắc đầu đưa tay ôm lấy người yêu vào lòng, Lệ Phong quay đầu nhìn hắn độ lạnh giảm lại một ít.

Một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào trong, liếc nhìn thấy đen tắt hết dường như an tâm phi thân vào trong phòng của Kỳ Nhi.

“Không phải Hiên Viên Hạo đâu.” Tử Dương nhăn mày khẳng định, chán nản dựa vào lồng ngực ấm áp của Đỗ Nhất.

“Vậy chắc là ảnh vệ rồi.” Dương Liệt Hỏa bĩu môi quay sang nhìn Nguyệt Tĩnh Dạ thấy hẳn cũng nhún vai nhìn lại mình.

“Nhưng nhìn công phu kia,…tệ quá đi.” Tiểu Miêu chu môi nói.

“Không còn chuyện gì ta đi ngủ đây.” Độc Cô Thảo liếc thấy bóng đen kia nhảy vào trong phòng linh cửu, quay đầu nói với mọi người.

Mọi người nhìn tú bà một cái. ai cũng tự tản về phòng mình chui vào chăn bông ấm áp tiến vào mộng đẹp, mặc kệ tên trộm kia muốn làm gì thì làm.

“Coi chừng hắn, lấy đi một món gì trừ thứ kia liến bắt lại cho ta.” Tử Như ra lệnh rồi cùng Từ Trường Tuyết quay về Tuyết Phong Các.

Ảnh Thất mếu máo nhìn theo, vì sao bọn họ phải canh nha, bây giờ bắt luôn không phải tốt lắm sao, một đám cao thủ ngồi đây nãy giờ chỉ cẩn một người ra tay thôi tên ‘trộm’ kia làm sao có khả năng thoát.

“Hảo khả ái.” Ảnh Nhất meo meo cười nhìn Ảnh thất.

“Cái gì khả ái?” Ảnh Thất không hiểu quay đầu nhìn Ảnh Nhất.

Ảnh Nhất không nói gì chỉ nhìn Ảnh Thất cười, nụ cười như mèo trộm được hủ mỡ vậy, khiến Ảnh Thất run lên quay đầu đi chỗ khác, theo dõi tên ‘trộm’ kia không dám nhìn Ảnh Nhất nữa.

Người đến chính là Lục Minh hơn nữa năm trước cùng Kỳ Nhi tranh giành lệ nhân ngư tại Mạn Châu, hắn là cánh tay phải đắc lực của Hiên Viên Hạo tại trung nguyên này.

Lục Minh một đường tiến vào an toàn không chút khó khăn, bĩu môi nói: “Cái gì Mãn Nguyệt Lâu, cái gì đệ nhất lâu đệ nhất cao thủ, chẳng phải ta có thể dễ dàng đột nhập đó sao.” nói xong tiến về phía quan tài.

Lục Minh đâu biết rằng mình vừa bước qua một vòng quỷ môn quan, từ lúc hắn tiến vào mọi hành động cử chỉ đều nằm trong tầm mắt của tỷ muội trong lâu, chỉ là họ lười quản nên không ra tay thôi, nhưng ảnh vệ vẫn rất gao theo dõi hắn.

Lục Minh tính tuy có hơi tự phụ nhưng là người làm việc thận trọng, hắn cũng rất tuấn tú, thường ra vào các nơi phong hoa tuyết nguyệt, duy chỉ Mãn Nguyệt Lâu là không vào, vì bên trong chỉ bán nghệ không bán thân, cũng có rất nhiều cô nương thầm đem hắn làm lang quân trong mộng.

Mở ra quan tài bên trong chỉ có một hủ tro cốt và một phong thư, ngoài ra không còn gì cả, trong phòng sạch sẽ bài trí gọn gàn, hoa quả và đèn cũng là mới thấp chưa lâu.

Hắn nhíu mày cầm hai cái kia trong tay, phi thân về phía Tuyết Vũ Lâu trong thành cách Mãn Nguyệt Lâu một dặm, gia chỉ bảo hắn đi lấy tin tức về cô nương tên Kỳ Nhi trong Mãn Nguyệt Lâu, nhưng người đã chết rồi hắn chỉ còn cách đem cho cốt về cái thư không biết viết gì trong này về cho gia xem thôi.

Ảnh vệ thấy hắn cũng không đem thêm gì liền thở phào nhẹ nhỏm, tự tản ra về phòng ngủ, cũng may tên ‘trộm’ kia không lấy gì miễn cho bọn hắn phải chạy theo ‘đòi’ đồ vật này nọ lại, cuối cùng cũng được ngủ ngon.

.

.

.

Tuyết Vũ Lâu.

“Gia, thứ người cần không có…… chỉ có hai vật này thôi!” Lục Minh vào thư phòng Hiên Viên Hạo, thấy hắn đang sầu mi khổ não bèn đặt hai vật kia lên bàn.

Hắn và Hiên Viên Hạo tuy là chủ tử nhưng cũng như bằng hữu, không cần câu nệ lễ nghi tiểu tiết kia phải quỳ hay lạy gì gì đó.

Hiên Viên Hạo nghe hắn nói không có tin thì càng khổ tâm hơn, nhưng nghe hắn nói đem về hai vật liền liếc mắt lên nhìn thử, thấy một cái hủ tro cốt và một phong thư, tim hắn như ngừng đập hồi lâu không nói được lời nào.

“Ngươi từ đâu có được.” Hiên Viên giọng nói bình thường nhưng tinh tế nghe liền nghe ra giọng hắn đang run rẩy.

Đúng vậy, hắn sợ rất sợ, sợ nghe nàng đã tái giá, sợ nghe nàng không còn yêu hắn nữa, sợ nghe nàng hiện nay đã có nam nhân khác.

“Là từ trong Nguyệt Ảnh Lâu, nó được đặt trong quan tài của cô nương tên Kỳ Nhi kia.”

“Cái gì?….Ngươi nói đây là của Kỳ Nhi.” Hiên Viên Hạo duy sụp, hoàn toàn suy sụp nàng như thế nào lại chết chứ, không phải lúc rời hắn tuy bị thương nhưng không đến nỗi mất mạng hay sao.

“Ân, Gia ta đích xác lấy trong phòng của cô nương ấy.” Lục Minh khó hiểu nhìn Hiên Viên Hạo.

“Ai cho phép ngươi gọi tên nàng? gọi nàng là cô nương?” Hiên Viên Hạo lạnh giọng hỏi.

“Nhưng, Gia, không phải cô nương thì kêu bằng gì.” Lục Minh đầu óc như lạc vào trong sương mù.

“Nàng là chủ mẫu của ngươi, tái không được vô phép, còn để ta nghe ngươi gọi đích danh nàng liền cắt lưỡi của ngươi” Hiên Viên Hạo trầm giọng, lấy ra khăn tay lau chỗ khi nãy Lục Minh cầm lên hai kia, sau đó mới cẩn thận ôm lấy đi về phòng.

Lục Minh ngu ngốc ngồi tại chỗ, ngơ ngẩn nói: “Chủ mẫu, vậy là phu nhân của Gia,…Gia khi nào thì thành thân…còn là nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu kia….vì sao phải lấy khăn tay ra lau, tay hắn đâu có dơ….chủ mẫu…chủ mẫu….người kia đã chết…vậy….”

.

.

.

“Kỳ Nhi….Kỳ Nhi” Hiên Viên Hạo đặt hủ tro cốt lên giường đưa tay vuốt ve, xem như trân bảo trăm năm mới gặp.

Hiên Viên Hạo nhìn hủ tro và phong thư đến xuất thần, như nhìn thấy người còn gái đã toàn tâm toàn ý vì hắn kia, nhìn thấy người con gái bị hắn đâm một kiếm vẫn không chống cự, người con gái đã đưa hắn đi chữa mắt,….người con gái hắn yêu nhất.

Ta mất nàng thật rồi sao, vì sao không chờ ta, cho ta một cơ hội giải thích, cho ta một cơ hội để yêu nàng lần nữa, nàng như bóng sương thoáng qua trong đời ta, đến bất ngờ đi cũng bất ngờ.

Khóe mắt Hiên Viên Hạo trào lệ, hắn bây giờ tâm đau như cắt, tim đã tan vỡ, tình cảm hắn trọn đời giữ gìn cũng chết tay hắn.

“Kỳ Nhi….” Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh khi cười của nàng, thập phần khả ái, thập thần thơ ngây, nghe thấy lời nói của nàng: chúng ta là phu thê phải đồng cam cộng khổ, có gì mà xin lỗi.

Nghe thấy tiếng nàng đau thương từng chữ nói: ta không nghĩ lừa chàng, chàng tin ta không….tin ta không….tin ta không…, tiếng nói của nàng cứ lập đi lập lại trong đầu hắn, tại sao hắn lúc đó lại không tin nàng, tại sao không cho nàng cơ hội giải thích.

Có phải đang trừng phạt hắn không, phạt hắn không cho nàng cơ hội nên bây giờ cũng không còn cơ hội để bên nàng lần nữa.

Hiên Viên Hạo mờ mịt đưa tay sờ lấy lá thư trong ngực mở ra xem, bên trong viết duy nhất một câu: bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến.*

* bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến: chưa đến hoàng tuyền không mong gặp lại.

“hahaha” bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến….bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến, vì sao…vì sao…nàng hận ta đến thế sao…đến chết mới mong gặp lại, ta đi đâu tìm nàng,…không cho phép…ta không cho phép…cho dù diêm la vương cũng không thể cướp nàng đi.

Hiên Viên Hạo điên cuồng cười hai mắt đỏ ngầu, đây là hiện tượng của tẩu hỏa nhập ma, hắn sắp phát cuồng, bị kích thích mà phát cuồng, cái chết của ái thê đả kích hắn quá sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.