Cô Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 14: Chương 14: Mất trí nhớ




Hôn đến trời đất xoay chuyển Hiên Viên Hạo cũng cảm thấy chưa đủ, môi vừa tách ra liền ngay tức khắc hôn tiếp, tay làm càng trên thân thể Kỳ Nhi mà vuốt ve ý đồ châm lửa cho nàng.

Kỳ Nhi bị hôn đến bực mình, tên này là sói hả cứ ăn miệng của nàng đói thì đi kiếm đố mà ăn đi chứ, thừa diệp tên kia sơ ý tung ngay một cước đạp vào đùi hắn rồi thêm một đá vào bụng.

Hiên Viên Hạo bị tập kích bất ngờ không phòng bị, dính cả hai cứ đá của ái thê văng ra đụng trúng bàn trà ngơ ngác nhìn người vẻ mặt tức giận trên giường, sủng sốt một chút sau đó là nét mặc bi thương: nàng hẳn là chưa tha thứ cho hắn đi.

Kỳ Nhi lấy tay chùi miệng đầu óc xoay chuyển một vòng, lộ ra một tia cười ác ma ở góc độ mà Hiên Viên Hạo không thấy, đứng dậy lấy tay chỉ Hiên Viên Hạo ngữ khí có chút kích động nói: “Ngươi là ai?”

Nghe câu hỏi của nàng Hiên Viên Hao đang cúi đầu nhận sai giật mình ngước lên dùng mắt phượng xinh đẹp nhìn nàng, run rẩy nói: “Kỳ Nhi là ta… Hiên Viên Hạo nàng..không nhớ ta sao.”

“Hiên Viên Hạo.” Kỳ Nhi chau mày lặp lại tựa hồ suy nghĩ.

“Đúng vậy!” Hiên Viên Hạo kích động.

Ước chừng hơn một khắc trôi qua Kỳ Nhi dùng mắt hạnh mở to như thỏ con vô (số) tội mà nhìn hắn, nói ta một câu: “Ta không quen.”

“Cái gì?” Hiên Viên Hạo cả kinh rồi ánh mắt không tin mà nhìn nàng: “Nàng không nhớ ta, sao có thể như vậy.”

Kỳ Nhi lại chớp mắt mấy cái ủy khuất nói: “Công tử thật xin lỗi, các tỷ tỷ muội muội nói khi cứu được ta thì đọc đã xâm nhập vào lục phụ ngũ tạng rồi, khó lắm mới giữ được mạng này, lúc đó tóc ta cũng bạc trắng như bây giờ và đôi mắt thì không thấy gì, nên sau khi giải độc xong vẫn còn 1 phần chưa giải hết nên trí nhớ của ta về những chuyện xảy ra trước đây không còn nhớ nữa.”

Kỳ Nhi cũng không nói láo, thật sự lúc đó tính mạng của nàng như chỉ mành treo chuông, nên kể ra như vậy cũng không tính là lừa gạt a~.

Hiên Viên Hạo nghe nàng kể thì càng tự trách, đau khổ, hận chính mình ngu ngốc, không lẽ hắn để mất nàng như vậy sao, đáp án là không thể, nếu không có nàng hắn cũng không muốn sống nữa.

Hiên Viên Hạo chân tính nhìn nàng, giọng nói cất lên đầy ôn nhu: “Kỳ Nhi trước đây ta có quá nhiều lỗi lầm với nàng, là ta ngu ngốc không tin tưởng nàng hại nàng chịu nhiều đau khổ, nhưng ta biết sai rồi có thể cho ta một cơ hội nữa được không, một cơ hội nữa được ở bên nàng.”

Kỳ Nhi ngoài mặt tận lực diễn nét ngây thơ, bên trong lòng lại rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào: Hiên Viên Hạo đừng đối với ta ôn nhu như vậy, ngươi tàn nhẫn lắm có biết không, ngươi đâm ta một kiếm rồi bất ta tha thứ cho ngươi, ngươi khiến ta trầm luân trong lưới tình do ngươi giăng ra rồi nhẫn tâm cắt đứt khiến ta đau khổ.

Kỳ Nhi nở nụ cười nhìn Hiên Viên Hạo: “Xin lỗi ta thật sự không hiểu ngài muốn nói gì, ta muốn ngủ xin ngài về cho nếu muốn xem múa thì ngày mai hẳn đến đi.” nói xong không quan tâm đến nét mặt bi thương của người kia, léo lên giường trùm chăn lại bắt đầu ngủ.

“Ta sẽ không có bỏ cuộc.” Hiên Viên Hạo nhìn bóng lưng của nàng, sau đó phi thân rời đi.

không còn nghe tiếng thở của hắn, không còn khí tức của người kia, chỉ còn trầm hương trong phòng, Kỳ Nhi giật chăn ra ngồi dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy ra nhìn theo hướng người kia vừa đi: tại nam nhân nào cũng thế, mất đi rồi mới biết trân trọng, Hiên Viên Hạo ngươi nói ta phải làm sao đây, tâm ta đã chết….



“Kỳ Nhi có muốn đi dạo phố không.” Độc Cô Thảo nhìn muội muội đang thả hồn theo gió.

“à..ừ…tỷ nói gì?” Kỳ Nhi giật mình nhìn Độc Cô Thảo.

“Có chuyện gì vậy không khỏe sao, tinh thần muội không được tốt lắm.”

“Không có gì muội tốt lắm.” Kỳ Nhi cố bày ra nụ cười thật tươi.

“Muội cười rất xấu.” Độc Cô Thảo nửa thật nửa đùa nói.

Kỳ Nhi thùy hạ mi mắt, ủ rũ: “Vậy sao?”

Hai người lâm vào trầm mặt, một người không muốn hỏi, một người không muốn nói, không khí quỷ vị vô cùng.

“Kỳ Nhi tỷ có muốn cùng muội về Diễm Minh Quốc không?” Minh Châu bước vào pha vỡ trầm mặc.

“Muội về đó làm gì.” Độc Cô Thảo hỏi.

“Có một số chuyện cần giải quyết, đi một mình thì chán quá tên kia thì làm mệt phát mệt, nên kéo Kỳ Nhi tỷ đi cùng.” Minh Châu cười tươi không để ý không khi là mấy.

“Kỳ Nhi đang có thai, muội kiếm người khác đi.”

“Không sao. cũng chỉ mới ba tháng từ đây đến Diễm Minh quốc cũng không xa lắm.”

“Tỷ nói không được.” Độc Cô Thảo nghiêm giọng nói.

Zổ tỷ ít khi nghiêm giọng như vậy Minh Châu cũng có chút giật mình vội nói: “Được rồi, Kỳ Nhi tỷ dưỡng thai đi muội đi mình cũng được.” nói xong chạy biến.

“Zổ tỷ muội thật sự không sao tỷ quá lo rồi.” Kỳ Nhi cười lãng tránh ánh mắt của Độc Cô Thảo.

“Hắn đến tìm muội đúng không.” Không phải hỏi mà là khẳng định.

Kỳ Nhi thở dài: “tỷ…đúng vậy.”

“Tỷ đi giết hắn.” Độc Cô Thảo đứng lên, dường như đối với chuyện của muội muội này nàng không hề có chút miễn dịch rất dễ nổi nóng.

Kỳ Nhi vội vàng kéo nàng lại: “Tỷ đừng mà….muội…nói mình đã mất trí nhớ.”

“Hắn không xứng đáng với muội.” Độc Cô Thảo đột nhiên nói, Kỳ Nhi sửng sốt một lúc mới hiểu ý nàng.

“Muội yêu hắn.” Kỳ Nhi cười khổ.

“Vậy thì tha thứ cho hắn đi.” Tử Như nói, cùng với Tiểu Miêu đi vào phòng nàng.

“Cua…” Độc Cô Thảo không tán thành.

Tử Như giọng nói có chút chua xót.“Ta biết nàng thương muội ấy, nhưng con người khi trưởng thành đều phải có một lần đau khổ, đắng cay.”

“Ta cũng không phải luyến muội.” Độc Cô Thảo trừng mắt nhìn Tử Như.

Tử Như cười to: “Haha…ta có nói sao, nàng tự thừa nhận.”

Tiểu Miêu lắc đầu bó tay: “Các nàng thật là.”

“Vậy muội nên làm sao đây.” Kỳ Nhi nhìn ba người.

“Thuận theo tự nhiên.” Đạp lại là cả ba cũng đồng thanh nói, sau đó nhìn nhau cười, các nàng cũng là thuận theo duyên số mà đến không nên quá cưỡng cầu.

Suốt hai tháng sau Hiên Viên Hạo không ngừng cho người đem đến các kỳ trân dị bảo, các thảo dược quý hiếm bổ mắt bổ tóc và khí huyết, Kỳ Nhi nhìn một đống trong phòng đến trợn tròn mắt, hắn tưởng nàng là heo hả ăn nhiều như thế sao?

Bụng của nàng đã 5 tháng rất lớn rồi, quần áo cứ thay đổi liên tục, vì Hiên Viên Hạo không đến nên cũng không biết, người phụ trách đưa đồ thì không thể trực tiếp gặp nàng thì càng khỏi nói.



Một hôm trời rất tốt Kỳ Nhi đang nằm phơi nắng trong sân viện của mình thì một tiểu nha đầu mặc áo hoa tóc bới hai bên chạy lại bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ.”

Kỳ Nhi mở mắt ra nhìn cô bé phấn điêu ngọc trác trước mắt, còn không phải Hân Hân sao: “Thế nào ở đây có quen không, đệ đệ đâu.” Kỳ Nhi xoa đau nó mỉm cười

“Rất tốt, đệ đệ bị Linh tỷ giành mất rồi, Kỳ Nhi tỷ bụng hảo to, là có bảo bảo sao?” Hân Hân ngước đôi mắt to đen láy nhìn nàng.

“Hân Hân có thích bảo bảo không.” Kỳ Nhi đưa tay bế bé lên giường trúc của mình.

“Thích, rất thích.” Hân Hân lấy tay sờ sờ lên bụng của Kỳ Nhi.

“Hân Hân miếng ngọc ta đưa cho muội đâu, còn giữ không.”

Hân Hân vui vẻ gật đầu lôi từ trong áo ra một mãnh nõn ngọc ôn nhuận: “Có, muội luôn đem theo bên mình.”

“Đưa cho tỷ tỷ.” Kỳ Nhi nhận lấy ngọc từ tay Hân Hân trầm ngâm một chút rồi nói: “Ra đây.”

Một bóng đen từ trên tường viên lao xuống dọa cho Hân Hân giật nảy ôm sát lấy Kỳ Nhi, bóng đen kia là ảnh vệ vừa xuống liền quỳ cung kinh, nói: “Chủ nhân có gì căn dặn.”

“Đem cái này đến phủ tướng quân đi, nếu có hỏi nói là do ta đưa.” Kỳ Nhi căn dặn.

Ảnh vệ nhận lời liền biến mất như bóng ma, không khí lại trở về như bình thường một lớn một nhỏ nằm trên giường đối đáp, vì Kỳ Nhi mang nên cũng tạm thời treo “miễn chiến bài” trong lâu rồi, là người nhàn nhã nhất.

Chưa đến 1 canh giờ thì người cần đến đã đến, Kỳ Nhi ngồi trên chủ tọa dùng trà bên cạnh nàng là nha đầu Phi Yến, Hân Hân và Lân nhi đang nghĩ ngơi trong phòng.

Nam tử bước vào dáng đi oai vệ, hiên ngang cho thấy thân phận cao quý, trên người còn tỏa ra một loại khí chất bá đạo hoang dã chỉ có ở những dũng tướng đã từng trãi qua trên chiến trường đẫm máu, dung nhan được vào dưỡng rất tốt nhưng khóe mắt có vài nếp nhăn chứng tỏ từng trãi sự đời.

“Cô nương làm sao có được miếng ngọc này.” Gương mặt của nam tử có chút thất vọng, nhìn Kỳ Nhi giọng có chút chất vấn.

Kỳ Nhi thông thả uống trà thỉnh thoảng liếc nhìn người kia cũng không mời ngồi, đánh giá xong Kỳ Nhi đặt tách trà xuống mới thanh thanh giọng nói: “Mời ngồi.”

“Cô nương xin hỏi chủ nhân của mảnh ngọc này đang ở đâu.” Nam tử mất kiên nhẫn.

“Tướng quân, Nam cung tướng quân ngài hỏi ta nhiều vấn đề như vậy ta nên trả lời cái nào trước đây.” Kỳ Nhi ý vị thâm trường nhìn Nam Cung Tuấn.

“Cô nương nên mau nói thì hơn.” Ánh mắt Nam Cung Tuấn hiện lên sát khí.

Kỳ Nhi xem như không thấy phất tay nói với Phi Yến: “Yến nhi tiễn khách.”

Nam Cung Tuấn sửng sốt không ngờ nàng ta dám đuổi mình, dù gì mình cũng là trấn quốc tướng quân, hình như cũng không xem uy hiếp để vào trong mắt, Nam Cung Tuấn đánh giá nàng lại một lượt mới nói: “Là ta thất lễ, xin cô nương lượng thứ ta là vì lắng cho chủ nhân mảnh ngọc này thôi.”

“hừ.” Kỳ Nhi hừ lạnh một tiếng phân phó Phi Yến: “Yến Nhi đem hai đứa nhỏ vào đây đi.”

Phi Yến liếc nhìn Nam Cung Tuấn một cái mới xoay người ly khai, trong phòng còn lại hai người hai tâm trạng, một suốt rột một nhàn nhã ung dung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.