Lúc Kỳ Nhi đi tới khu vườn nhỏ của nàng thì trời cũng tối rồi cũng may là có đem theo đèn lồng, vườn này cũng nhỏ thôi rộng chừng bốn mét vuông dài chừng sáu mét à, nhỏ không nhỏ mà lớn thì cũng không quá lớn.
“Hửm,…Hắc Tu nở hoa rồi thật tốt nha, cái này có mùi thơm có thể đuổi côn trùng chuyến đi này rất cần nó a~~~.” Kỳ Nhi đặt đèn lồng xuống một bên đưa tay hái mấy đóa Hắc Tu vừa nở, hoa này chỉ nở khi trời vừa sập tối qua thêm một canh giờ liền tàn.
“wǒ zǒu guò le nǐ de shēn…..” Kỳ Nhi vừa hái dược vừa ngâm nga bài Hồng Tuyết Liên, “sột soạt” một tiếng động nhẹ truyền đến cái tai của nàng giật giật nghe thấy động tĩnh phát ra.
Kỳ Nhi ngẩn đầu nhìn về phía một bụi cây nằm bên trái khu vườn, anh mắt không tự giác nhíu lại, bất cẩn quá rồi có người ẩn nấp lấu như vậy mà nàng cũng không hay biết nếu là sát thủ của người ta phái đến giết nàng vậy mười cái mạng cũng mất lâu rồi, dạo gần đây toàn bận tâm chuyện của hắn khiến nàng cũng hoảng luôn.
Kỳ Nhi giả vờ như cũ đang hái dược, tay nàng nhẹ đặt cái giỏ xuống đất lắng nghe tiếng động khi nãy, “sột soạt” xác định được phương hướng Kỳ Nhi bất giờ vun tay, trong tay nàng là Phệ Hồn Tiên đỏ như máu lao ra thẳng tiến vào bụi cây trước mặt.
“Ai ra đây mau?” một bóng đen từ trong bụi cây nhưng do trời tối nàng không nhìn rõ khuôn mặt, người kia dóc dáng hơi nhỏ có lẽ là một nữ nhân.
Kỳ Nhi không để nàng ta ngừng lại tiếp tục vun lên trường tiên, như có sinh khí, vụt tới hướng bóng đen trước mặt, người kia tránh né trường tiên một cách có hơi vất vả ít nhất Kỳ Nhi nghĩ vậy, trường tiên còn trên không Kỳ Nhi chuyển tay về phía người đang chạy trốn kia, trường tiên vụt mạnh bắt được thắt lưng của người kia quấn hai ba vòng, nhấc lên, đem người đó kéo lại.
“Ai nha.” Người được kéo đến trước mặt kêu đau một tiếng nhưng còn ra sức giãy giụa muốn trốn, Kỳ Nhi vun tay trường tiên đang nằm ở thắt lưng chuyển lên cổ của người đó siết lấy cổ nàng ta.
Lúc này Kỳ Nhi mới nhìn kĩ thì ra là một cô nương, gương mắt thanh tú, mái tóc tùy ý buộc đang bồng bềnh theo mỗi cái lắc đầu, đôi mắt sang ngời như sao đang mở to ra, hai má nàng ta hồng hồng có lẽ do thiều dưỡng khí.
“Ngươi là ai?” Kỳ Nhi lạnh giọng hỏi, đột nhập vào Tuyết Vũ Lâu vào ban đêm không biết có mục đích gì, hay là xem phu quân nàng chết chưa sao?. Kỳ Nhi trong lòng cười lạnh nếu là thật người này hôm nay sẽ chết không toàn thây.
Cô nương kia đã nghẹn đến không thể thở chỉ lấy tay chỉ vào cái trường tiên quấn trên cổ mình, Kỳ Nhi thu tay nhưng không thu Phệ Hồn Tiên lại để nó nằm trên mặt đất.
Cô nương kia được thả ra đang cố thu lấy dưỡng khi quý báu xung quanh miệng còn lẩm bẩm, thấy nàng ta không có dấu hiệu trả lời Kỳ Nhi lại lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai vào đây có mục đích gì?”
Cô nương kia nhìn nàng tựa hồ như đánh giá, sau đó lại cười vài tiếng mới nói: “Ta đến tìm người, xem người đó còn sống hay đã chết a..” Nàng ta chưa nói xong trường tiên lại như linh xà xuất động quấn lên cổ nàng một lần nữa, Kỳ Nhi kéo mạnh tay nàng ta căn bản không phòng bị, bị kéo mạnh về phía trước đôi mặt cùng chủ nhân của trường tiên.
Quả nhiên là vậy đến xem người còn sống hay đã chết sao, ta cho ngươi hôm nay không có mặt mà về báo tin, trên mặt Kỳ Nhi hiện ra nụ cười lạnh khiến người rợn cả sống lưng, nàng kia run lên một chút rồi lại vun tay đánh về phía Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi cười càng thêm lạnh phất tay trường tiên hất nàng ta lên không trung, nàng kia đáp xuống chưa kịp thở lại thấy trường tiên màu đỏ vung về phía mình hoảng đến độ la lên: “Kỳ Nhi chết tiệt, nàng ở đâu mau ra đây cứu ta.” nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh trường tiên lướt qua mặt nàng tạo ra tiếng rít gió cắt đứt vài sợi tóc.
Kỳ Nhi trong lúc nguy ngàn cân treo sợi tóc nghe nàng ta gọi tên mình liền vận lực chuyển hướng của trường tiên qua bên cạnh, nếu không một roi kia đủ lấy nửa cái mạng của cô nương kia rồi.
Kỳ Nhi cố gắng nhin kĩ nhưng không nhớ trong lâu có người này, hay là tỷ muội mới xuyên không sao, hay là người mà Cua tỷ phái tới hỗ trợ nàng, nếu là người của Mãn Nguyệt Lâu sẽ không dám chửi nàng, chỉ có tỷ muội thôi.
“Nàng là?” Kỳ Nhi thu lại Phệ Hồn Tiên, trường tiên quay về quấn quanh thắt lưng của nàng nhìn qua như một vật trang trí hơn là một món vũ khí, châm rãi bước lại gần cô nương đang ngồi bệch dưới đất mà mắng chửi kia.
“Tiểu Miêu.” Cô nương kia đưa ra gương mặt oán khí liếc nàng có lẽ biết chạy không được nàng không trốn nữa mà ngồi im lại.
“Cái gì?” Kỳ Nhi nhịn không được hét lên một tiếng, rồi lại vui mừng hớn hở nhào qua ôm lấy người đang giận hờn kia: “Miêu nhi, Miêu nhi nhớ ta không Kỳ Nhi nà, muội đây nà…Tỷ sao không nói sớm chứ, xuyên lúc nào? sao thấy khác quá là xuyên hồn sao, sống ở đâu nha, về lâu chưa? sao biết muội ở đây vậy….” Kỳ Nhi líu ra líu ríu nói huyên thuyên các câu hỏi.
“Dừng lại.” Ngươi kia nhịn không được nữa hét lên cản nàng lại, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
“Nàng nói nàng là Kỳ Nhi?” Miêu Nhi của nàng lại đa nghi rồi, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía nàng dò xét, chậc chậc.
“Là muội a, Kỳ Nhi nà, uhm cho tỷ xem cái này.” Kỳ Nhi rút trên đầu ra cái Huyết Thảo trâm đưa cho Tiểu Miêu: “Tỷ biết nó không, là của Zổ tỷ đó, Huyết Thảo Trâm, còn có…” Kỳ Nhi lại đưa tay lục lọi trong áo một phen, khiến vạt áo mở rộng nàng nghe rõ ràng người đối diện nuốt một ngụm nước bọt nhưng lại không hiểu chuyện gì, lúc một hồi mới lấy ra được cái lá thư nàng Su gửi cho nàng: “Tỷ xem là của Tử Dương gửi nè.”
Kỳ Nhi ngẩn đầu lên, thấy nàng ta không còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng nữa nhưng lại thay thế bằng ánh mắt của…”sắc nữ.” vâng chính sát là sắc nữ luôn, tại vì ánh mắt này nàng luôn luôn được nhìn thấy, Kỳ Nhi ban đầu con ngu ngơ sao đó lại nhìn chính mình thấy vạt áo mở rộng lộ ra đôi vai tuyết trắng, một phần bộ ngực sữa cũng lột ra tại vì nàng mặc áo lót tự thiết kế nên mới thấy a….
Kỳ Nhi đưa tay kéo lại cái áo thầm mắng: mấy cái bộ cổ trang này thật rắc rối mà, chi đâu mà nhiều lớp thế không biết để đồ vào trong người rồi cứ phải lục tung mới lấy ra được, bây giờ nàng cũng có phần thông cảm với các diễn viên cổ trong rồi.
“Muội thật là Kỳ Nhi.” Tiểu Miêu nheo mắt lại nhìn nàng.
“Vâng, tỷ đã thấy chứng cứ rồi đó.” Kỳ Nhi cười meo meo sắp lại gần chuẩn bị ăn đậu hủ.
“Kỳ Nhi chết tiết.” Chỉ thấy nàng kia đang ngồi đột nhiên bật dậy đè Kỳ Nhi xuống, Kỳ Nhi không phòng bị để nàng kia bắt lấy hai tay đặt ở đỉnh đầu, khóa ngồi trên người nàng, người ngoài nhìn vào không biết có bao nhiêu ám muội.
“Dám lấy roi đánh tỷ cho muội chết này.” Tiểu Miêu một tay đè hai tay Kỳ Nhi một tay cù nàng, Kỳ Nhi không dám dùng nội lực đầy Miêu nhi của nàng ra, chỉ dám né trái né quay uốn éo cái thân hình như rắn.
Nháo một hồi cũng mệt mỏi, hai người nằm dai ra khoảng đất trồng dược thảo mà ngắm trăng, khụ…cái đó hình như chỉ có mây không có trăng, hai người nằm một lát lại chui vào phòng Kỳ Nhi sưởi ấm Miêu Cương đang vào mùa động nằm ra đó không lạnh chết mới lạ đó.
“Miêu nhi xuyên lúc nào nha?” Kỳ Nhi rót cho nàng một chén trà nóng, hai ngươi leo vào bằng cửa sổ nên cũng không ai biết, vì sao cửa chính không đi mà đi cửa sổ lí do có trời mới biết.
“Ta không xuyên là kiếp trước của Tiểu Miêu hiện đại mà các nàng nói ấy” Tiểu Miêu nhận lấy chén trà uống một ngụm cho ấm người mới thong thả nói.
“Tỷ …” Kỳ Nhi đang định nói gì thì thấy nàng ta đưa tay lên mặt xé miếng mặt nạ da người ra khiến Kỳ Nhi sợ đến chút nữa la toáng lên.
“Thế nào sợ không.” cái nhân bì diện cụ được bỏ ra bên trong là khuôn mặt đậm chất ngây thơ như con nai tơ, khiến Kỳ Nhi chỉ muốn xong vào cắn một ngụm, chậc Kỳ Nhi càng ngày càng có tính lưu manh giống Tư Đồ rồi.
“Đáng yêu chết đi được, mỹ nhân đến cho đại gia ta hôn cái.” Kỳ Nhi hắc hắc cười tiến qua nâng cằm của Tiểu Miêu lên giả bộ cuối xuống định hôn.
“Rầm” một tiếng cửa bị đạp mạnh mở ra, một nam từ tuấn mĩ tà mị xông vào, thân hình chuẩn không cần chỉnh đang tiếc trên đôi mắt bị băng vải trắng.
“Huynh tại sao không ở trong phòng dưỡng bệnh.” Kỳ Nhi đi đến đỡ lấy Hiên Viên Hạo để hắn ngồi vào bàn.
Hiên Viên Hạo khi bên ngoài chỉ nghe thấy bên trong có hai giọng nói nữ nhân thì cũng không để ý lắm, nhưng khi nghe nàng nói câu kia lại nhịn không được mà đạp văng cửa phòng, nàng có biết khuê nữ là gì không là nữ nhân lại đi đùa giỡn như lưu manh.
Hiên Viên Hạo không nói gì nhưng lại tỏa ra khí tức bực bội cùng oán khí khiến Tiểu Miêu tò mò hỏi: “Là tên nam nhân này sao?”
Kỳ Nhi gật đầu: “Phải.”
“Tỷ nghe nói muội muốn đi….” Lời còn chưa nói xong đã bị Kỳ Nhi điểm á huyệt.
“Vâng…là đi tìm thảo dược.” Kỳ Nhi cười hì hì tiếp lời
Hiên Viên Hạo không nhìn thấy Kỳ Nhi nháy mắt lia lịa cùng Tiểu Miêu chỉ nghe nàng cười nói tiếp lời nên cũng không sinh ra nhiều nghi vấn.
“Tỷ đi đường xa đến chắc mệt rồi, muội đưa tỷ về phòng nghĩ ngơi.” Kỳ Nhi kéo Tiểu Miêu ra ngoài để lại Hiên Viên Hạo trong phòng nàng.
…
Kéo Tiểu Miêu vào một gian phòng khác, bên trong sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp. Tiểu Miêu bị kéo vào không hiểu sao cả bèn hỏi: “Tại sao không cho tỷ nói muội muốn đi Hàn Đàm.”
“Muội không muốn hắn biết, đi lần này là thập tử nhất sinh không biết có thành công hay không nữa.” Kỳ Nhi quay lại nhìn Tiểu Miêu, đôi mắt nàng lộ ra vẻ ảm đạm thê lương.
“Nàng động tâm rồi Kỳ Nhi” Tiểu Miêu lắc đầu đi đến bên cửa sổ.
“ừm, muội động tâm thật rồi cũng không biết từ lúc nào,..có lẽ là lần kia đi.” Kỳ Nhi châm rãi nhớ lại ngày lễ tình nhân hắn ôn nhu hỏi nàng có lạnh không.
Rồi lần hoa khôi giả, hắn nhẹ ôm lấy nàng bảo vệ nàng, rồi lúc trên núi hắn bắt thơ rừng nướng cho nàng ăn, rồi ôn như cùng nàng rất nhiều lần….
“Tình là gì, đau khổ chỉ một chữ tình.” Tiểu Miêu tự lẩm bẩm.
“Phải, yêu đến mức có thể chết vì người đó, yêu đến mức hận người đó thấu xương.” Kỳ Nhi cũng tiến lại gần nàng.
Hai người quay đầu nhìn nhau nở nụ cười, hai người cứ ngắm bầu trời rồi lại kể cho nhau nghe những chuyện mình đã trãi qua, nhưng Kỳ Nhi không kể cho nàng nghe chuyện mình năm xưa cùng Hiên Viên Hạo gặp nhau, đến Kỳ Nhi cũng không biết Hạo Kỳ phu quân của nàng chính là Hiên Viên Hạo năm xưa.
Sáng hôm sau nàng cùng Miêu nhi và hắn bắt đầu cuộc hành trình đi tìm kho báu…khụ….đi tìm thảo dược. Chuẩn bị một chiếc xe ngựa khá rộng chỉ có ba người một ít lương khô.
Xe đi được ba ngày đường các nàng toàn ăn uống hoang dã Miêu Cương không có nhiều thành trấn như trung nguyên nên chỉ được thế, sau ba ngày vất vả rốt cuộc các nàng cũng tìm được một thị trấn nhỏ một tửu lâu nhỏ và hai phòng ngủ nhỏ.
“Tỷ ra ngoài mua ít đồ, muội có cần gì không.” Tiểu Miêu mở cửa phòng bước vào, trên người mặc thanh y mày nhạt kiểu dáng đơn giản, nhưng quan trong là gương mặt kia nàng chưa gặp bao giờ, gương mặt của một người thiếu phụ.
Kỳ Nhi đen mặt lại nhìn Tiểu Miêu: “Tỷ lại chơi trò này rồi, coi chừng bữa nào đó muội lỡ tay đánh tỷ thì ráng chịu a~.”
Tiểu Miêu đi qua cốc lên đầu Kỳ Nhi một cái rồi mới cười nói: “Tỷ hỏi là muội có cần mua gì không, mà hắn đâu rồi.”
Kỳ Nhi lấy tay chỉ vào phòng ngủ: “Trong kia, tỷ mua dùm muội một ít đồ ăn vặt đi.”
“ừm, vậy tỷ đi đây.” Tiểu Miêu bước ra khỏi phòng, đến cửa thì quay đầu lại: “À, tiền mua đồ ăn của muội nhớ trả tỷ gấp ba lần đó nha.” Tiểu Miêu phi thân chạy lẹ tránh đi cái chén trà đang bay về phía mình.
“Miêu nhi thật là sao trả khác gì ở hiện đại thế nhỉ?” Kỳ Nhi vô lực lắc đầu, đi đến bên giường nhìn nam tử tuấn mĩ kia đang ngủ say, hồi nãy nàng điểm thụy huyệt của hắn cho hắn dễ ngủ cũng dễ cho nàng châm cứu.
“Ngày mai là đến Đoạn Trường Nhai rồi, độc trong người huynh sẽ được giải.” Kỳ Nhi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hiên Viên Hạo, vần trán anh khí, đôi mắt phượng, cái mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, cằm thon gọn còn có vành tai khéo léo, thật sự là…..quá đẹp mà.
Kỳ Nhi đang làm sắc nữ, bàn tay nàng không an phận bắt đầu vuốt lên cơ ngực săn chắc của hắn, còn có cái cổ trắng nõn thật muốn cắn một cái mà, Kỳ Nhi định đưa tay vào trong xem da thịt hắn min màng đến nhường nào lại bị một bàn tay khác chụp lại, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Nàng không biết đùa với lửa sẽ có hậu quả gì sao.”
“Huynh tỉnh rồi.” Kỳ Nhi không tiếng động thu tay về.
“Nếu không tỉnh thì nàng đã ăn ta sạch sẽ luôn rồi.” Hiên Viên Hạo đưa tay kéo tay nàng lại nhích vào trong cho nàng nằm xuống bên cạnh mình.
Kỳ Nhi thuận theo nằm xuống khẽ cười nói: “Huynh nói ngược phải không, nào giờ chỉ nghe nam nhân các người ăn nữ nhân người ta sạch sẽ không.” Kỳ Nhi trơn mắt nói dối dù sao Hiên Viên Hạo cũng không thấy được.
“Muội không mệt sao nói nhiều như vậy.” Hiên Viên Hạo nhíu mày ôm lấy nữ nhân trong lòng: “Sao lại gầy đi như vậy.”
“Có sao, nào giờ vẫn vậy thôi.” Kỳ Nhi cười đáp lời, nhưng người nàng gầy đi một vòng thấy rõ ràng.
“Có đói không.” Kỳ Nhi đưa tay nắm lấy một lọn tóc trước ngực hắn chơi đùa.
“Có một chút.” Hiên Viên Hạo thành thật trả lời nàng.
“Ta xuống dưới lấy chút đồ ăn cho huynh.” Kỳ Nhi ngồi bật dậy muốn đi lại bị kéo lại.
“Không cần.” Hiên Viên Hạo ôm nàng lại rúc đầu vào trong cổ nàng.
“Tại sao.” Kỳ Nhi khó hiểu hỏi hắn.
“Ôm nàng một lát sẽ không đói nữa.” Hiên Viên Hạo tay không an phận bắt đầu sờ loạn trên người nàng.
“Ta nói huynh ôm ta một lát không phải no mà càng đói thì đúng hơn, ta đi lấy chút đồ ăn cho huynh.” Kỳ Nhi đánh cái tay đang định trước ngực nàng làm loạn, vùng thoát đi ra khỏi phòng.
“Rầm” hai vật thể va chạm nhau, Kỳ Nhi ăn đau định đứng lên chữi thì gặp người đụng nàng là Miêu Nhi không khỏi kinh ngạc, Miêu Nhi của nàng luôn bình tĩnh sao lại hoảng hốt như vậy.
“Có chủ nợ rượt tỷ sao, sao lại chạy gấp như vậy.” Kỳ Nhi đưa tay đỡ lấy Tiểu Miêu đang choáng váng dưới đất.
“Không phải.” Tiểu Miêu đứng vậy phủi bụi trên người, xoa xoa cái trán.
“Vậy là ai, ai có bản lãnh khiến Miêu Nhi không sợ trời không sợ đất lại thất thố đến như vậy.” Kỳ Nhi meo meo sáp lại gần nàng ta.
“Là,…mà thôi tỷ phải đi gấp không đi là không kịp.” Tiểu Miêu nói xong tránh cái mặt gian tà của Kỳ Nhi ra chạy thẳng vào phòng thư thập quần áo.
“Có phải là người định mệnh hay không nha~.” Kỳ Nhi đứng trước cửa phòng Tiểu Miêu, tựa lưng vào cửa khoanh tay trước ngực nói.
“Không thể nói, nói chung là đi phải đi gấp không thể giúp muội tìm Hàn Liên Thảo thật xin lỗi.” Tiểu Miêu tay ôm bọc đồ lớn đi tới trước cửa nhìn Kỳ Nhi.
“Aiz, tỷ cứ làm chuyện của mình đi, lấy thảo dược thôi mà có kho khăn gì đâu, tỷ phải bảo trọng nha.” Kỳ Nhi đưa tay vỗ vai nàng, người kia gật đầu vận khinh công chạy thật xa, Kỳ Nhi nhìn theo bóng dáng của nàng khuất dần.
…
Sáng hôm sau khí trời có chút âm u, có sương mù ẩm ướt thời tiết khá lạnh đa phần đều chui rúc trong chăn mềm ấm áp không muốn chui ra ngoài, nhưng trên đường nhỏ có một chiếc xe ngựa đang chạy trong làn sương, đánh xe là một vị cô nương mặc bạch y tóc dái phất phới, xe lạo đi rất nhanh nhìn qua cứ như một ma nữ khiến người đi buôn buổi sáng một trận kinh hãi.
“Phía trước có ngơi miếu chúng ta vào đó đi trời bắt đầu nhỏ hạt rồi.” Kỳ Nhi khẽ quay đầu nói với người trong xe.
Bên trong Hiên Viên Hạo đang lấy hai tay vịn vào thành xe tránh cho ngã văng ra ngoài, phu nhân của hắn đánh xe thật liều mạng trên đường nhỏ mà nàng cứ cho xe lao đi như tên bắn khiến hắn ngồi trong xe bị lắc lư đến khó chịu. “Ân.” Hiên Viên Hạo nhẹ giọng đồng ý, hiện giờ hắn chỉ muốn nôn hết thức ăn buổi sáng mới ăn khi nảy ra thôi.
Hai người cho xe vào bên trong ngôi miếu, bên trong đã có hơn năm người đang ngồi đục mưa, họ còn đốt một đống lửa nhỏ để sưởi ấm, hai người vừa bước vào liền bị mấy người kia nhìn đến nỗi da gà.
Bên trong là một nhóm người hinh như là dân giang hồ nha, ai cũng có đao kiếm cả đang bàn cái gì đó, trên đống lửa là hai con thỏ nướng thơm ngào ngạt.
“Có nghe nói hay không, minh chủ võ lâm là một tên “Độc Cô” đó?” Một hán tử vạm vỡ thô kệch, râu quai nón, không thấy rõ tướng mạo vì đang ngồi quay lưng với nàng.
“Có thật hay không, phẩm cách như vậy cũng có thể làm minh chủ võ lâm sao, ta khinh.” một vị huynh đệ khắc đang ngồi gặm đùi thỏ nghe vậy thì phun một ngụm nước bọt bắt đầu chửi: “Mẹ nó, lão tử thấy hắn là không có ai thương nên mới đi kiếm nam nhân, thật nhục nhã mà.”
Ai nha, minh chủ võ lâm sao nghe quen quá nha, hình như có nghe qua ở đâu rồi thì phải, mà ta nói này huynh đệ người ta thích nam nhân hay nữ nhân thì liên quan gì đến có đủ tư cách làm minh chủ vậy hả, chẳng phải là cái gì chính nhân quân tử công thêm võ công cao cường là được hay sao…những lới này Kỳ Nhi chỉ có thể tự nói trong lòng dù sao nàng cũng không muốn bị rắc rối.
“Ta nghe nói người hắn đang theo đuổi là Kiếm vương mới nhận chức.” một người khác ngồi đối diện Kỳ Nhi nhìn rõ mặt hắn, vóc người cao gầy, da tay ngăm đen nói chung là xấu.
“bỏ qua chuyện đó đi, tin này mới là mới nhất đây các ngươi nghe nói đến Mãn Nguyệt Lâu chưa.” Hán tử thứ tư thần bí nói dẫn đến vô số ánh mắt khinh thường của nhưng người bên cạnh. Kỳ Nhi thì lại dỏng tay lên nghe xem bọn họ nói gì.
Bên ngoài trời mưa dần lớn hơn không có dấu hiêu ngưng lại, Hiên Viên Hạo chỉ im lăng nghe thỉnh thoảng sẽ lần mò thêm vào đống lửa hắn mới vừa nhóm lên vài cây củi do Kỳ Nhi tìm được trong đóng đổ nát.
“Cái đó thì có gì mới đâu, Mãn Nguyệt Lâu đã vang danh khắp xa ai mà không biết.” Hán tử thứ năm từ trái sang đưa tay xé một cái thỏ vừa ăn vừa nói.
“Cái mói chính là, giang hồ đồn rằng nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu đều là hồ ly tinh biến thành, ai cũng xinh đẹp hơn người cầm kì thi hoa, văn thư lễ nghĩa cái nào cũng tinh thông khiến cho nam nhân mê mẫn không biết đường về.” Người bị khinh kia bỏ qua ánh mắt của mọi người tiếp tục nói.
“Ta nghe nói họ chỉ bán nghệ không bán thân.” Hán tử bên trái người kia nghiêm túc hỏi.
“Xì, cái đó không chừng chỉ là bề ngoài thôi, ai biết bên trong họ làm sao.” Người kia bĩu môi đáp trả.
“Ta thấy bọn con gái trong Mãn Nguyệt Lâu là muốn đàn ông đến phát điên nhưng lại giả bộ thanh cao.” Người thứ ba từ bên trái sang cầm nguyên cái mình thỏ cho vài miệng nhai, nói.
Ngay lúc Kỳ Nhi thấy chính mình không thể nhịn được nữa rút Phệ Hồn Tiên ra giết chết bọn kia lại nghe thấy tiếng đá vụn bay vù vù, nhìn qua chỉ thấy bọn hán tử oai oai la hét kêu cha gọi mẹ.
“Mẹ nó, là ngươi lấy đá ném lão tử.” mấy hán tử kia nhìn qua nàng và hắn bắt đầu la hét.
Hiên Viên Hạo không nói gì nhưng nàng biết là do hắn làm, Kỳ Nhi định đứng lên cho bọn họ một trận lại có một cánh tay ôm lấy eo nàng kéo vào lòng ngực rắn chắc, giọng nói ấm áp đầy từ tính vang bên tai: “Lạnh Không?”
Kỳ Nhi nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu: “Lạnh.”
Hiên Viên Hạo nở nụ cười: “Vậy đừng nhún nhích.”
Kỳ Nhi không nói gì tựa người vào ngực hắn xem như đồng ý, ngay khi hai người tình cảm nồng nàn thì đám hán tử thô kệch kia đã tức đến xì khói.
“Con mẹ nó, ngươi là không hiểu tiếng người hay sao, ta nói có phải ngươi ném đá bọn ta.”
“Vụt.” Hiên Viên Hạo nhẹ vun tay hơn mười hòn đá nhỏ nữa bắn ra đánh quỵ bọn giang hồ kia.
“Cút.” Tiếng nói lạnh như băng chỉ nghe tiếng thôi mà có thể bắn bách phát bách trúng như vậy sao, không hổ là phu quân của nàng nha, câu nói vừa rồi cũng rất suất a.
Bọn người kia gặp phải cao thủ đâu dám la lối nữa, dù trời đang mưa to cũng lao nhanh ra ngoài hy vọng còn giữ được cái mạng nhỏ.
“Huynh vì ta sao.” Kỳ Nhi dựa vào lòng hắn tìm vị trí thoải mái mà nằm ngắm trời mưa.
“Nàng là phu nhân của ta.” Hiên Viên Hạo không trả lới câu hỏi của nàng.
“được rồi ta mệt muốn ngủ một lát, khi nào tạnh mưa thì kêu ta nha.” Kỳ Nhi hạnh phúc nằm trong lòng hắn nhắm mắt lại nghĩ ngơi.
Hiên Viên Hạo nghe tiếng nàng cười khẽ, hắn cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt nàng lúc này sẽ đặc biệt khả ái, đáng tiếc hắn không thấy gì cả, còn liên lụy nàng nhiều như vậy, ôm lấy nàng trong lòng nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho nàng có thể dựa vào thoải mái.
Mưa bên ngoài vẫn rơi nặng hạt, bên trong một đôi nam nữ ngồi tựa vào nhau, đúng hơn là nữ nhân kia nằm tựa lên mình nam tử, cứ như vậy hơn một canh giờ thì lại có người vào trong miếu đục mưa.
Hiên Viên Hạo đang ôn nhu ăn đậu hủ của Kỳ Nhi thì lại bị quấy rối hắn nghiêng tai lắng nghe, có hơn mười người đang bước vào có nam có nữ, tất cả bọn họ bước đi trầm ổn, nhẹ nhàng, hiển nhiên đều là người luyện võ.
Mà bọn người bước vào thấy bên trong đã có người cũng chăm chú đánh giá, nam nhân tuấn mĩ vóc người hoàn mĩ, mặc hắc y viền vàng có vài phần tà mị, nhưng đôi mắt bị bịt lại bằng vải trắng cho thấy hắn không nhìn được.
Nữ nhân nằm trong lòng vì nhắm mắt cũng không nhìn rõ ràng lắm nhưng xinh đẹp vô cùng, không phải kiêu âm nhu như nữ nhân bình thường, có ba phần mị hoặc vài phần ngây thơ thêm vài phần kiên cường, mái tóc dài của nàng vì nằm xuồng mà trãi ra trên nền đất như một dòng suối đen, mềm mượt óng ánh, thân hình nho nhỏ bị đôi tay rắn chắc của nam tử ôm trọn.
Hiên Viên Hạo chú ý nghe tiếng bước chân của nhóm người đi vào ngồi vào chỗ khi nãy của bọn người vừa đi, đốt lên đống lửa tàn, phân chia lương khô, bắt đầu nói chuyện tán gẫu, hắn cũng không thèm nghe bọn người kia nói gì chỉ chú ý đến tiểu nhân nhi trong lòng mình.
“Đại ca mưa còn chưa tạnh tình sao bây giờ.” giọng nữ nhân lanh lảnh cất lên.
“Muội hỏi huynh làm gì, chuyện này huynh đâu làm chủ được.” Giọng nam nhân trầm thấp trả lời.
“Bây giờ mình đang ở nơi xa lạ nếu một canh giờ nửa mà mưa vẫn chưa tạnh thì phải tạm ngủ lại tại đây đêm nay thôi.” giọng một nam nhân khác nghe có vẻ trẻ hơn nam nhân vừa rồi.
“Ưm…” Kỳ Nhi trong lòng Hiên Viên Hạo ngọ ngoạy muốn tỉnh.
Hiên Hiên Hạo cảm giác nàng ngủ không yên bèn đưa tay vỗ người nàng trấn an: “Ngủ tiếp đi mưa vẫn chưa tạnh.”
“Nhưng, lạnh quá.” Kỳ Nhi mở mắt ra nhìn thấy gương mặt anh tuấn không tự giác đưa tay vuốt ve ăn tí đậu hủ.
“Ta đi lấy áo choàng cho nàng.” Hiên Viên Hạo buông Kỳ Nhi ra dựa theo trí nhớ lúc bước vào mà đi ra. Kỳ Nhi cũng không phản đối ngồi dậy vuốt lại mái tóc, đưa thêm vào cây củi do nàng lấy từ mấy cái khung cửa cũ nát.
Chốc lát sau Hiên Viên Hạo đem một tấm áo choàng bằng lông tuyết hồ màu trắng tinh vào khoác lên cho Kỳ Nhi, lông thú mềm mại ấm ấp rất dễ chịu, bao Kỳ Nhi lại xong Hiên Viên Hạo vòng tay ôm lấy Kỳ Nhi cùng áo lông luôn một thể, ôn nhu hỏi: “Còn Lạnh không.”
“Hết rồi.” Kỳ Nhi cười rúc đầu vào áo lông.
“Rầm, rầm.” Bên ngoài sét đánh vang vội, bên trong áo lông Kỳ Nhi run lên bần bật, tính sợ sét của nàng dù xuyên không cũng không đổi được mỗi lần nghe tiếng sét là toàn thân run lên, không tự chủ càng nép sát hơn vào người Hiên Viên Hạo.
“Ngoan, có ta ở đây.” Hiên Viên Hạo cảm giác nàng đang run rẩy cũng đoán ra nguyên nhân ôn nhu dỗ dành nàng.
Bọn nam nhân bên kia thì nhìn bên đây đến ngây ngốc, nữ nhân khi nãy lúc mở mắt ra cho đến lúc mặc áo lông trắng nép sát vào nam tử, bọn họ đều nhìn rất kĩ nàng xinh đẹp kiều mị, đôi mắt to tròn như hồ thu, cái miệng nhỏ nhắn cái mũi khéo léo.
“Vân ca huynh nhìn vì vậy?” Nữ nhân theo tầm nhìn của nam nhân nhìn lại nhíu mày nói: “Là nữ nhân kia sao?”
“Ngũ đệ, nếu thích thì qua đó đi.” Một nam nhân khác ngã ngớn nói.
“Nàng đã có nam nhân.” người bị gọi là ngũ đệ lộ vẻ ưu thương.
“Có nam nhân thì đã sao, cướp nàng về ác nhân cốc của chúng ta giết chết tên nam nhân kia là được.” Giọng một nữ nhân vang lên.
“Thất tỷ giết đi thì uổng quá, tỷ xem anh tuấn như vậy cho muội đi.”
“Cửu muội nói đúng nha, giết đi thì uổng quá đem về làm trò tiêu khiển cũng tốt.”
Bọn Người bên kia thì bàn bạc sôi nổi bên đây thì Hiên Viên Hạo cùng Kỳ Nhi đều nhíu mày thật chặt, Ác Nhân Cốc nàng chỉ thấy trong phim thôi từ lúc đến đây có nghe qua đâu cơ chứ, muốn bắt nàng sao được lắm, dù sao cũng ngủ đã rồi nên hoạt động cho gân cốt dãn ra.
“Kỳ Nhi lát nữa nhớ đứng sau lưng ta.” Hiên Viên Hạo kề sát tai Kỳ Nhi nói nhỏ khiến nàng nhột muốn chết.
Kỳ Nhi nhẹ “ân” một tiếng, nàng muốn xem bọn người kia có bao nhiêu phân lượng đây, Hiên Viên Hạo tuy tạm thời nhìn không thấy nhưng cũng là đệ nhất cao thủ nàng có thể cảm nhận nội lực từ hắn, bọn người kia xem ra võ công không cao lắm thôi thì cho phu quân nàng anh hùng cứu mĩ nhân một lần đi.
Ngay khi hai bên chuẩn bị giao tranh thì một bóng dáng phi thân vào, người vào mặc bạch y phiêu dật như thiên tiên, khuôn mặt lạnh lùng xung quanh người đó như tỏa ra một tầng hàn băng, người đến là một vị cô nương.
Bọn người ác nhận cốc nhìn thấy người vào thi ngây người ra ngắm nhìn: Trời a!…Thật xinh đẹp.
“Lệ Phong tỷ, Khỏe a!” Kỳ Nhi hớn hở vẫy tay với Lệ Phong.
Bạch y nữ tử nhìn nàng khẽ gật đầu vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều không có băng kết khi nhìn Kỳ Nhi, nhưng giọng nói lạnh băng khiến cho nàng cũng hơi run rẩy: “Dám ra tay với muội muội ta.”
Một câu nói ra khiến thập ác nhân bên kia rùng mình, hảo lãnh…Nữ nhân này là ai nội lực thật thâm hậu, xem ra là gặp phải cao nhân rồi.
Kỳ Nhi thấy thời cơ chỉnh người đã tới làm sao bỏ qua, ít nhất nàng cung là muội muội được Lệ Phong tỷ cưng chiều không làm nũng thì thật tiếc, nghĩ vậy bèn giả giọng đáng thương nói: “Lệ Phong tỷ, bọn họ muốn bắt muội làm thiếp.” Nói xong còn cố gắng cho ra vài giọt nước mắt.
Quả nhiên hàn khí trên người Lệ Phong tăng thêm một tầng nữa Kỳ Nhi cảm thấy mỹ mãn chui vào lòng Hiên Viên Hạo tránh “đông”, Hiên Viên Hạo nghe nàng gọi người mới đến là Lệ Phong tỷ thì cũng ngầm hiểu người kia chắc hẳn cũng ở trong Mãn Nguyệt Lâu, hơn nữa võ công cao như vậy hắn cũng chưa từng nghe nói trên giang hồ có nữ nhân băng lãnh cao thâm như thế.
“Ta đếm đến ba cút hết cho ta.” Lệ Phong băng lãnh nhẹ nhàng nói ra từng chữ.
“Ngươi dựa vào gì ra lệnh cho bọn ta?” Nữ nhân có khuôn mặt hơi thanh tú nói.
“Đúng vậy, đừng thấy mình có một chút công phu liền lên mặt, chúng ta mười người không lẽ sợ một mình ngươi.” Hán tử thô kệch mặt rỗ nói.
Kỳ Nhi muốn nói không chỉ một mà là ba nhưng khi nàng quay sang Lệ Phong tỷ thì bắt gặp nụ cười đầy thị huyết tim không khỏi đập nhanh một cái, hảo đáng sợ nha, Lệ tỷ của nàng từ lúc nào lại đang sợ như vậy hay đây mới là con người thật của tỷ ấy a…càng nhìn càng thấy…….thật xinh đẹp.
Lệ Phong chậm rãi nở nụ cười đầy huyết tinh nhìn vào những người trước mặt chậm rãi nói từng chữ: “Là do các ngươi tự tìm.”
Bọn người ác nhân cốc chưa kịp hiểu thông câu nói thì thấy một bóng trắng lóe lên, tiếng binh khí ma sát với không khí hiện lên những tia lửa quỷ dị, ngay khi bóng trắng tiếp cận thì một người trong bọn họ ngã xuống, tốc độ kinh người không kịp nhìn thấy đã vong mạng.
Kỳ Nhi nhìn hết một màng đôi mắt mở to hít vào một ngụm khí lạnh, Hiên Viên Hạo yên lặng lắng nghe, nghe được tiếng binh khi quơ trong không khí rồi cắt vào da thịt, không nghe thấy một ai kêu thảm thiết chỉ nghe tiếng ngã xuống, hiển nhiên do tốc độ người ra tay quá nhanh mà không kịp hét lên đã tuyệt khí.
Cao thủ như vậy chỉ e rằng hắn cũng không thể đỡ của nàng trăm chiêu, Mãn Nguyệt Lâu rốt cuộc là nơi thế nào, cao thủ hội tụ như sao trời khoan nói đến nữ nhân bên cạnh hắn, người kia cũng là nhân tài hiếm thấy trong một trăm năm rồi, nghe tiếng nói hẳn còn rất trẻ.
“Tỷ làm sao biết muội ở đây.” Kỳ Nhi cười hì hì đôi Lệ Phong nói, những thi thể dưới đất không thể đặt vào trong mắt của nàng.
“Tỷ có việc đi ngang qua đấy, trời mưa nên vào trú tạm.” Lệ Phong cũng nhàn nhạt đáp.
“Là việc gì có cần muội giúp không.” Kỳ Nhi mị mị cười nhìn Lệ Phong.
Lệ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu kia là đang dùng đến mĩ nhân kế với nàng, khuôn mặt khả ái như vậy thật muốn hung hăng cắn một cái cho hả dạ: “Muội khỏe không?”
Kỳ Nhi thấy Lệ tỷ trốn tranh câu hỏi của nàng cũng không truy vấn chu đôi môi lên mà trả lời: “Rất tốt a, đây là phu quân của muội.”
Hiên Viên Hạo hướng giọng nói của nữ nhân kia chấp tay nói: “Tại hạ Hạo Kỳ.”
Lệ Phong cũng không đáp lời hắn chỉ “ân” khẽ một tiếng rồi nói với Kỳ Nhi: “Tỷ có việc phải làm nên đi trước, sơm trở về lâu các tỷ muội rất nhớ muội.”
Kỳ Nhi nhìn theo bóng lưng của bạch y nữ tử dần biến mất trong tầm nhìn của nàng, mưa cũng đã tạnh không khí vương mùi của đất, cầu vòng cắt ngang bầu trời, chim từ trong tổ bay ra râm ran hát liên tục.
“Nàng ta là bào tỷ của nàng.” Hiên Viên Hạo cùng Kỳ Nhi bước ra xe thuận miệng hỏi.
“Không, tỷ ấy trong Mãn Nguyệt Lâu.” Kỳ Nhi cũng không che dấu nàng là người của thanh lâu.
“Ân, đi thôi.” Hiên Viên Hạo không hỏi thêm, khoác lại áo lông cho Kỳ Nhi cùng nàng ngồi chỗ dành cho xa phu tiếp tục lên đường.
* * *
Trưa ngày hôm sau hai người đã đến bên vực Đoạn Trường, từ trên nhìn xuống không thấy gì cả, cảm giác được gió đang thổi lạnh đến thâu xương, dưới sườn núi này có một cái hồ rất lớn, là từ trong lòng núi chảy ra — chính là Hàn Đàm.
“Đến rồi.” Hiên Viên Hạo hỏi.
“Ừm, ta đi lấy dây thừng nối lại chàng chờ một lát.” Kỳ Nhi kéo Hiên Viên Hạo về phía xe ngựa.
“Ta giúp nàng.” Hiên Viên Hạo nở nụ cười, nữ nhân này cứ thích tự làm xem hắn như phế nhân sao, hắn nhìn không thấy nhưng tay vẫn có thể động mà, nhưng được nàng chăm sóc quả thực rất thích.
“Được.” Kỳ Nhi không phản đối lôi mấy khúc dây dài thật dài xếp sau góc xe ra, đưa đầu mối cho Hiên Viên Hạo nối, nàng phụ trách cầm hai đầu dây đưa vào tay hắn.
Cảnh tượng đầm ấm giống như ngư dân vậy, hắn và nàng dệt lưới bắt cá sống trong một máy nhà tranh nho nhỏ, sau đó sinh thêm vài tiểu bảo bảo trắng trắng tròn tròn, quái cái gì thế này nghĩ đi đâu cơ chứ…Kỳ Nhi đỏ mắt vội lắc đấu mấy cái xua tan ý nghĩ kia.
Kỳ Nhi lấy một đầu sợi dây đã nối kia cột vào một góc cây nàng cho là chắc chắn nhất, to nhất, đầu còn lại thì thả xuống dưới mép vực sợi dây rơi xuống biến mất sau đám sương mù phía dưới.
“Ta cõng nàng.” Hiên Viên Hạo nói.
Kỳ Nhi ngoan ngoãn đưa sợi dây, leo lên lưng hắn hai tay ôm lấy cổ. Hiên Viên Hạo tay nắm lấy sợi dây theo chỉ dẫn của nàng mà nhảy xuống, hắn cảm nhận được hơi thở của nàng ngay tại phía sau tai của hắn, một trận khô nóng bốc lên.
Sau hơn nửa canh giờ khổ chiến trên lưng chừng núi cuối cùng cũng tiếp đất an toàn, vừa xuống dưới Kỳ Nhi cảm nhận ngay cái khí lạnh nhè nhẹ xung quanh mình, nhìn xung quanh bên phải đủ loại kì hoa dị thảo, bên trái đích thực có một cái hồ màu đen tỏa hơi lạnh ra xung quanh.
Kỳ Nhi miêu tả đại khái cảnh vật xung quanh cho Hiên Hạo Hạo kia nhưng không nói về Hàn Đàm kia nhiều, nàng không muốn hắn lo lắng thôi với công lực của nàng khẳng định sẽ lấy được.
“Chàng theo ta lại đây.” Kỳ Nhi dẫn hắn đến một cái hang, nói chính xác là một cái hố cạn trên vách núi, cái hang không sâu rộng khoảng chừng hai mét , sâu khoảng ba bốn mét.
“Ta đi xung quanh xem một lát, chàng ngồi đây chờ ta cấm đi lung tung.” Kỳ Nhi nhỏ giọng uy hiếp rồi bước ra ngoài, kể cũng thật lạ Hiên Viên Hạo ngoan ngoãn ngồi bên trong không mảy may nhúc nhích.
Kỳ Nhi đi ra chỗ cái hồ đưa tay vào thử thâm dò, khi tay nàng chạm vào nước từ dòng nước truyền đến cái lạnh rét khiến toàn thân như đông cứng lại, vô cùng lạnh, nó đen tuyền một màu không thấy đáy không biết sâu hay cạn, Kỳ Nhi rút Phệ Hồn Tiên ra thả vào trong nước nhẹ nhàng từ từ, đến khi nước ngập ba phần tư mới cảm thấy đã đụng dưới đáy.
Kỳ Nhi nhíu mày, cái Hàm Đàm này khá sâu, Phệ Hồn Tiên của nàng có thể tùy ý điều chỉnh kích thước, khi thả xuống nàng đã cho nó dài ra hết cỡ chiều dài khoảng hơn hai mươi mét, xem ra cái Hàm Đàm này sâu ít nhất cũng khoảng mười lăm mét.
Bỏ qua cái Hàm Đàm chết tiệt kia, Kỳ Nhi lại đi xung quanh thăm dò, hoa cỏ vẫn mọc bình thường nhưng đa phần là các loại mọc vào mùa đông hay ở những nơi thời tiết lạnh giá, dưới đất có một số dấu chân thú nhỏ chắc là của thỏ rừng hay con vật nhỏ nào đó, dấu chân người thì không thấy cũng không có con đường nhỏ nào xung quanh ngoài vách đá thì là cây cối.
Kỳ Nhi đi dạo cũng khá lâu khi quay về thì thấy Hiên Viên Hạo đang ngồi yên ở đó nàng cũng không nói gì chỉ bắt đầu đưa tay vào áo lục lọi một phen tìm ra cái “quẹt” thời cổ đại ra châm lửa bắt đầu nhòm bếp nước con gà rừng mới bắt được và làm thịt rồi rửa tại một dòng nước nhỏ chảy từ khe núi ra.
Mùi thịt gà nướng với mật ong thơm phức, mật ông từ đâu có hả ngu ngốc đương nhiên là đem theo rồi, là một đầu bếp giỏi phải có một ít nguyên liêu gia vị bên người.
Hiên Viên Hạo nghe tiếng bước chân biết nàng đã về cũng không nói gì cho đến khi thịt gà chín mùi thơm xông vào mũi mới khẽ ực một tiếng, từ sáng đi đã gặp mưa nên bọn họ chưa ăn gì cả, gấp rút đến đây chạy suốt cả một đoạn đường ước chừng bây giờ cũng đã qua giờ mùi (13-15h)
Hiên Viên Hạo tiếp nhận cái đùi gà Kỳ Nhi đưa qua thông thả ăn rất lịch sự tao nhã na, Kỳ Nhi cũng dùng đoản đao cắt một cái đùi khác cho chính mình, mùi vị thật tuyệt gà rừng ít mỡ không béo thịt lại săn chắc, thêm tí mật ong cho thơm và có thêm hương vị hòa quyện vào nhau, món ăn dân dã cũng ngon như thường.
“Hàn Đàm kia thế nào?” Ăn xong Kỳ Nhi rất tự giác chui vào long Hiên Viên Hạo tiếp tục trú “đông”, thình lình bị một câu nói của hắn làm giật thót nhưng ngoài mắt vẫn trấn tỉnh trả lời: “Bình thường thôi, chỉ là xung quanh có vách núi bao bọc khí hậu bị hạ xuống bên trên có sương mù nên khá lạnh” …Không phải khá thôi đâu mà là lạnh đến thấu xương thì có. Kỳ Nhi tự bổ xung trong lòng thêm một câu.
“Thật sự không sao chứ.” Hiên Viên Hạo ôn nhu ôm nàng vào lòng.
“Ừ, không sao cả ta có thể lo được, hơn nữa đã có thuốc chống lại hàn khí của muội muội ta cho chàng yên tâm.” Kỳ Nhi trong lòng thở dài, thật muốn như vầy mãi mãi cũng tốt, nàng đã có tình cảm cùng hắn rất sâu nặng rồi, có thể vì hắn mà tính mạng cũng không cần.
“Muội muội của nàng hẳn là đại phu rất giỏi.” Hiên Viên Hạo đưa tay vuốt tóc Kỳ Nhi.
“Ừm muội ấy thật sự rất giỏi.” Không tài mới lạ nàng ta là đệ tử duy nhất của Y Tiên Lăng Diệc Thần đó.
“Nàng có hết thảy bao nhiêu tỷ muội đây?”
“Có rất đông.” Kỳ Nhi mơ màng muốn ngủ nên thanh âm nhỏ dần.
“Đều trong Mãn Nguyệt Lâu sao.” Hiên Viên Hạo đều chỉnh tư thế của nàng một chút.
“Ân.” Kỳ Nhi nhỏ giọng trả lời.
“Thật ra nàng là nữ nhân như thế nào đây?” Hiên Viên Hạo nhỏ giọng nói cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau mặt trời đã lên khá cao nhưng phía dưới đoạn trường nhai vẫn âm u lành lạnh đến rợn người, không có một tia nắng chiếu gọi xuống, chỉ có khung cảnh sáng lên cho thấy đã qua một ngày mới.
Kỳ Nhi vẫn theo thói quen thức dậy từ rất sớm, từ sau lần bị hữu hộ pháp tập kích nàng đã tự rèn luyện chính mình hơn nữa cũng nhờ vào nội lực cao nên khi ngủ nàng cũng rất dễ tỉnh.
“Thơm quá , là gì vậy?” Hiên Viên Hạo cũng thức dậy rất sớm nhận lấy chiếc khăn lụa của Kỳ Nhi lau mặt rồi ngồi trong hang, lát sau từ bên ngoài lại có hương thơm tươi mát truyền đến hơi hiếu kì hỏi.
“Là bột phấn dùng để liên lạc với Tiểu Vũ.” Kỳ Nhi quay về hướng trong hang trả lời, nàng đang rãi chính là bột phấn nàng hay dùng hương thơm tươi mát nhẹ nhàng, chỉ cần Tiểu Vũ ở gần đây nhất định sẽ bay đến, tính theo số ngày thì Tử Dương cũng đã gửi thuốc đến cho nàng, chỉ cần lấy Hàn Liên Thảo nữa là xong.
Trong thời gian chờ đợi Kỳ Nhi quyết định đi kiếm chút gì để ăn vào buổi trưa, quay lại hang thấy Hiên Viên Hạo cũng đang chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài: “Chàng ở đây, ta đi kiếm thú hoang về làm bữa trưa, nếu có nghe tiếng chim kêu thì phỏng chừng là Tiểu Vũ Chàng vun bột phấn này ra nó sẽ tự bay vào đậu lên vai của Chàng.” Kỳ Nhi lấy ra gói bột phấn đựng trong túi thơm giao cho Hiên Viên Hạo
“Xin lỗi đáng lẽ việc đi tìm thức ăn là phải để ta làm.” Hiên Viên Hạo vô cùng ấy náy, nàng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm vì hắn mà bôn ba đường dài, xuống vực vào rừng tấm chân tình này biết phải làm sao đây ngoài ôn nhu cùng nàng hắn không có cách gì báo đáp cả.
Kỳ Nhi không khỏi bật cười: “Chúng ta là phu thê không phải sao, có phước cùng hưởng nạn cùng chia nay chàng gặp nàng ta sao có thể bỏ mặt không lo.”
Hiên Viên Hạo không đáp trả, mãi lúc sau mới lên tiếng: “Dù sao cũng xin lỗi nàng.” Vì trong lòng ta vẫn còn có một người con gái quan trọng nhất.
Kỳ Nhi nhẹ giọng bảo: “Được rồi, ta biết là chàng rất ấy náy không sao cả, ta đi bắt gà rừng đây.” Kỳ Nhi bước ra ngoài khóe môi mang theo ý cười hắn là lo lắng cho nàng a.
Nhưng Kỳ Nhi không thể đọc suy nghĩ trong đầu Hiên Viên Hạo vì nàng cũng không phải thần thánh, mỗi người mang theo một ý nghĩ hành động theo cảm giác của chính mình, không biết rằng trong họ đóa hoa tình đang dần nở rộng hơn và bức tường vô hình cũng từ từ được xây dựng giam lại đóa hoa đẹp đẽ ấy.
Kỳ Nhi quay trở lại cũng là buổi trưa, tay cầm theo hai con gà được nàng vặt sạch lông ướt một ít gia vị, tung tăng bước đến gần hang thì thấy Hiên Viên Hạo đang ngồi đưa tay vuốt Tiểu Vũ bên cạnh hắn là một túi vải.
Kỳ Nhi đem gà giao cho Hiên Viên Hạo nướng lên còn mình đi qua kiểm tra thuốc thấy tất cả đầy đủ Kỳ Nhi cột túi vải lại để sang một bên, quay đầu nhìn qua thì thấy hắn đang loay hoay không biết làm sao, hai tay cầm hai con gà, lửa thì chưa nhóm mà bỏ ga xuống để nhóm lửa thì lại không biết đặt đâu.
Nhìn hết một màng dễ thương như vậy, Kỳ Nhi bật cười khanh khách khiến cho Hiên Viên Hạo đỏ mặt tía tai khi nào thì chính hắn lại chật vật như vậy cũng chỉ có những lúc ở cùng nàng thôi, hình tượng lạnh lùng và tao nhã của hắn luôn bị nàng phá vỡ.
“Để đây cho ta.” Kỳ Nhi miệng vẫn cười bước qua nhóm lên một đống lửa tiếp nhận gà từ Hiên Viên Hạo để lên nướng, gà chín lại dùng đoản đao cắt xuống đưa qua cho hắn.
“Rất ngon.” Hiên Viên Hạo nhịn không được buột miệng khen, thức nàng làm thực rất ngon dù chỉ là những món dân dã.
“Đương nhiên, phu nhân của chàng là một đầu bếp rất giỏi đó.” Kỳ Nhi cười, ăn đến miệng toàn là mật ong vàng óng.
“Ta biết nàng là giỏi nhất.” Hiên Viên Hạo cũng mỉm cười, nàng thật ra y như một đứa trẻ tranh công vậy.
Kỳ Nhi ngẩn ngơ ngồi ngắm hắn cười tâm tán thán: Hảo mỹ nam nha, không làm công, thụ thật đáng tiếng, là cường công cường thụ nha, có nên tác hợp cho hắn với ai không nhỉ…ừm Ngân Phong ca chẳng phải đang kiếm mỹ thụ sao…aiz nhưng đây là phu quân nàng nha…có một nữa cũng không đánh lòng.
Đợi hai người xử lí xong hai con gà thì trời cũng ngã về chiều, hai người cũng không có gì làm, Hiên Viên Hạo ngồi một bên nghịch Tiểu Vũ, Kỳ Nhi lo thu xếp lại mấy cái dược liệu dựa theo công thức Tử Dương muội muội đưa nàng bắt đầu công trình đều chế.
Lệ Phong tỷ thấy chương này ra sao nha.
Bữa trưa hôm sau Kỳ Nhi để Hiên Viên Hạo lại trong hang nói vài câu đại loại như : ta phải đi tìm thảo dược cuối cùng, bên trong Hàn Đàm, huynh ngồi đây chờ cấm bén mạng lại gần đó…vân…vân
Kỳ Nhi đứng trước Hàn Đàm lấy từ trong ngực ra một viên thuốc là Viêm Liệt dược Tử Dương cho nàng, nuốt xuống viên thuốc nàng bắt đầu cởi quần áo dùng thuốc mỡ bôi toàn thân thoa đều mặt, cổ, tay, chân và thân mình rồi mặc lại quần áo.
Khởi động một chút cho dãn gân cốt Kỳ Nhi dùng nội lực bảo vệ tâm mạch bắt đầu từ từ bước xuống Hàn Đàm, chân vừa chạm vào nước hệ thần kinh đã kích liệt gào thét nàng phải rút chân về, nước quá lạnh giống như nàng đang đứng trên bắc cực, cắn răng thật chật bước vào tới khi thân thể chìm hoàn toàn vào nước.
bên dưới tối đen không thấy gì, nhưng trong thư Tử Dương có bảo nàng phải nhanh chóng lặn sau xuống rồi lấy lên, bởi vì càng xuống dưới sẽ càng lạnh hơn bên trên nữa dù cho có nội lực cao đến đâu cũng khó lòng kháng cự.
phải mất hơn mười phút nàng mới có thể xuống đến đáy hồ, không phải vì quá sâu mà bên trong có những sợi rong rất dài và dai mảnh quấn lấy nàng, khi chân chạm được vào đáy Hàn Đám nàng liền bắt đầu quơ quào khắp nơi, tính thủy của tuy tốt và đã dùng nội lực nén khi nhưng có ai không thở trong vòng hai khắc được sao — sẽ chết đó a…
Quơ được một cái cây đầy gai nhọn Kỳ Nhi mừng rỡ , tìm được rồi là nó Tử Dương nói dưới Hàn Đàm chỉ có một mình Hàn Liên Thảo là có gai quanh thân thôi.
Kỳ Nhi đưa tay nắm lấy gai nhọn đâm vào tay nàng đến chảy máu, nàng cũng đã sắp nhịn hết nổi khi trong phổi có cuồng cuộn xung lên, nàng vận nội lực trên tay nhổ lên cây Hàn Liên Thảo kia cố gắng trồi lên mặt nước càng nhanh càng tốt.
Lên đến bờ thì Kỳ Nhi vội vả lực trong áo ngoài bị nàng vứt trên bờ tìm ra Kim Ngân lộ nuốt xuống, khí lạnh đã chạy toàn thân thời gian mà Viêm Liệt dược cũng sắp hết, toàn thân run rẩy nàng lê từng bước về phía cái hang, gương mặt trắng bệch toàn thân lạnh như bị đóng băng, đôi môi run run mím chặt vào nhau, tóc mai tán loạn trên thân, quần áo ướt sủng dán chặt vào thân thể thon thả để lộ những đường nét duyên dáng của phái nữ, cũng thấy được cơ thể của nàng trắng bệch không còn chút máu.
Bước vào trong nhìn thấy Hiên Viên Hạo đang an giấc nghĩ trưa, Kỳ Nhi nở nụ cười hạnh phúc vì hắn tính mạng này thì có đáng kể gì, ngay khi một khắc nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc lại “đông” một tiếng ngã xuống hai tay ôm chặt lấy thân thể đã lạnh cứng không ngừng run: “Lạnh…lạnh quá”
Hiên Viên Hạo nghe tiếng choàng tỉnh dậy lo lắng nói: “Kỳ Nhi, nàng làm sao”
“lạnh, rất lạnh.” Kịch độc từ Hàn Liên Thảo thông qua vết thương trên tay mà câm nhập vào trong thân thể, Kỳ Nhi liều mạng dùng nội lực bức độc chẳng những không thành lại càng làm cho kịch độc càng thêm càng quấy nhiếu hơn.
Hiên Viên Hạo rất nhanh tím được nàng ôm vào lòng, toàn thân nàng ướt sủng mà lạnh ngắt khiến hắn giật mình, nàng là làm sao, tại sao lại lạnh như vậy?. Không nghĩ nhiều Hiên Viên Hạo đưa tay ra sau lưng nàng áp vào vận nội lực muốn khu hàn cho nàng.
Kỳ Nhi đưa tay chụp lại mắng: “Chàng điên rồi, không thể sử dụng nội lực khí huyết nghịch lưu đại la thần tiên cũng khó cứu.”
“Ta mặc kệ.” giọng nói không cho phép Kỳ Nhi chống cự Hiên Viên Hạo tay cường ngạch áp lên lưng nàng.
Kỳ Nhi gấp đến hoảng hô toán lên bất chấp cơ thể đã không thể chịu đựng thêm được nữa: “Chàng muốn làm ta tức chết đúng không, ta liều mạng như vậy là vì ai, vì ai phải bôn ba đường dài tìm dược liệu, vì ai ta phải đi xuống Hàn Đàm, chàng muốn công sức của ta như củi kiếm ba năm thiêu một giờ sao. Tốt, nếu chàng kiên quyết như vậy thì một chưởng đánh chết ta đi….khụ…khụ” Kỳ Nhi nói xong ho lên không ngừng, hàn khí vì nàng kích động không thể khống chế nội lực mà càng ăn sâu hơn.
“Kỳ Nhi, đứng tức giận cái gì cũng nghe nàng được không, đừng tức giận.” Hiên Viên Hạo hoảng loạn trong đời hắn lần đầu tiên bị nữ nhân mắng lại là thê tử, nhưng hắn không cách nào cải lại được, hắn không nhìn thấy nội lực lại không thể sử dụng thống hận mình sao lại trở nên vô dụng như thế.
“Hảo,…ta mệt qua….chàng…ôm ta một lát được không.” Kỳ Nhi thì thào nói.
“Được.” Hiên Viên Hạo dùng sức ôm chặt nàng vào lòng.
“Không, được buông tay…ta muốn ngủ…mệt quá.” Kỳ Nhi nói xong trong đầu một mảng tối đen, hôn mê bất tỉnh.
“Kỳ Nhi…Kỳ Nhi” Hiên Viên Hạo khẽ gọi nàng, thấy nàng không trả lời hắn đưa tay thăm dò hơi thở của nàng càng ngày càng yếu thì càng hoảng hốt hơn: “Kỳ Nhi, tỉnh nàng mau tỉnh lại, chúng ta nói chuyện đi nàng đừng ngủ, Kỳ Nhi.”
Không có tiếng trả lời chỉ nghe được tiếng thở yếu ớt lúc có lúc không tràn vào trong tai Hiên Viên Hạo, hắn không làm gì khác ngoài việc cởi bộ đồ đã ướt của nàng ra mặc vào ngoại y của hắn khoác lên cho nàng tấm ao lông hồ ly trắng, ôm nàng thật chặt vào lòng dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho nàng.
….
Trong cơn mê man nàng nghe được tiếng của nam nhân thì thầm bên tai, nàng muốn mở mắt ra nhưng không được, mi mắt nặng quá, muốn nói chuyện lại không nói được, môi dính chặt vào nhau rồi, chỉ có thể lặng im nghe người kia nói.
“Kỳ Nhi…nàng tỉnh lại được không, đã ba ngày rồi.” Hiên Viên Hạo giọng nói đầy đau đớn.
Kỳ Nhi nghe được tiếng của người yêu, dùng hết sức lực để mở đôi mặt như nặng nghìn cân ra, mờ mờ nhòe nhòe nhìn người trước mặt. Tiều tụy quá, là phu quân của nàng sao, hắn vẫn cứ ôm nàng ngồi như vậy ba ngày sao..
“Hạo…Kỳ” Châm rãi nói ra từng chữ một, thì thầm gọi tên của nam nhân.
Hiên Viên Hạo nghe tiếng của nàng vui mừng quá mức, không khống chế lực đạo ôm siết lấy nàng, nghe nàng kêu nhẹ liền thả lỏng tay ra chậm rãi nói: “Nàng có muốn ăn chút gì không, ở đây có một ít trái cây của Tiểu Vũ đem về.”
“Ta khát.” Kỳ Nhi khàn khàn nói.
“Hảo, nước đây.” Hiên Viên Hạo lấy túi nước bên hông chầm chậm đưa lên miệng nàng.
“Khụ…khụ.” Kỳ Nhi bị hắn uy nước đến sặc.
“Không sao chứ,…ta..” Hiên Viên Hạo có chút xấu hổ một việc nhỏ như vậy hắn cũng không thể vì nàng làm.
Kỳ Nhi đưa cánh tay yếu ớt sờ mặt của hắn khẽ nói: “Không…sao.”
Hiên Viên Hạo đỡ nàng ngồi dậy dựa vào mình cho thoải mái. Kỳ Nhi cũng không nói gì cùng hắn im lặng, dựa vào người hắn cảm nhận hơi ấm hắn truyền đến cho nàng.
Qua một lúc….
Kỳ Nhi nghĩ: còn sống hẳn cũng là nhờ thần y muội muội của nàng rồi, cũng may nàng uống Ngân Kim Lộ kịp thời, có bôi thuốc chống độc quanh thân nếu không e là đi gặp lão diêm vương kia tâm sự uống Sting dâu rồi.
“Hạo Kỳ…chúng ta về thành trấn thôi nơi đây không thuận tiện.” Kỳ Nhi nhẹ giọng nói.
“Ta chính là đợi nàng tỉnh lại.” Hiên Viên Hạo thả Kỳ Nhi xuống một bên bắt đầu sờ soạng tìm túi vải.
“Nếu…nếu ta không tỉnh lại thì sao.” Kỳ Nhi nhìn hắn hỏi thử. Nàng cũng muốn biết trong lòng của hắn nàng có trong lượng hay không.
“Vậy ta sẽ ở đây đợi tới khi nào nàng tỉnh lại thì thôi, bồi bên nàng mãi mãi.” Hiên Viên Hạo không hề có một tia do dự, hắn đã thực sự nghĩ nàng nếu không tỉnh lại hắn sẽ mãi mãi bên cạnh nàng như vậy, cùng nàng chôn cùng một chỗ.
“Đồ ngốc.” Kỳ Nhi đỏ mặt, hắn là đang tỏ tình cùng nàng sao thừa nhận rằng nàng rất quan trong với hắn, giống như Vân Khuynh mỹ nhân không thể thiếu Triệu lang băm kia vậy.
Dùng áo choàng bao lấy Kỳ Nhi đưa nàng cõng sau lưng, theo chỉ dẫn của nàng từ từ tiến lại sợi vậy treo lơ lửng trên vách núi, nắm lấy sợi dây giật giật thử xem độ chắc của nó, Hiên Viên Hạo từ từ leo lên trên, đương nhiên phải có sự trợ giúp của phu nhân hắn, tuy quá trình khá vất vả.
Lên đến trên khí hậu ấm áp hẳn lên, xe ngựa vẫn còn nguyên bên một gốc cây xem ra nơi này không ai lui tới, hai người leo lên xe tiến về thành trấn, Kỳ Nhi tỉnh lại vào buổi sáng nên đến chiều tối đã đến trong thành tìm một cái nhà trọ đặt một gian phòng nghỉ tạm.
Kỳ Nhi viết hai toa thuốc nhờ tiểu nhị đi bóc thuốc dùm, một cái cho mình một cái cho Hiên Viên Hạo, toa của nàng là giải kịch độc Hàn Liên Thảo, cái kia là khu hàn.
Nghĩ ngơi thêm khoảng năm ngày sức khỏe của nàng cũng dần hồi phục, nàng bắt đầu điều chế thuốc giải độc của Hắc Diện độc kia, cách ba ngày cho Hiên Viên Hạo uống một lần, đến hôm nay là lần thứ ba cũng là lần cuối cùng.
“Hạo Kỳ, đến uống thuốc đi hôm nay là chén cuối cùng rồi.” Kỳ Nhi để chén dược lên bàn, đi đến bên giường dẫn Hiên Viên Hạo đến bên bàn ngồi xuống.
“Thơm quá, là bánh hoa quế sao.” Hiên Viên Hạo đưa tay cầm lấy chén dược, lại ngủi thêm được một mùi hương khác, là mùi hoa quế bánh mà phu nhân hắn thường làm gần đây.
“Ân, lần trước là chè ngân nhĩ lần này là bánh quế hoa như vậy uống thuốc xong ăn liền, sẽ không cảm thấy đắng miệng bên trong còn cho thêm một ít dược liệu bồi bổ nữa.” Kỳ Nhi cười ngồi xuống bên cạnh hắn, đón lấy chén thuốc đã uống cạn đưa vào miệng hắn một miếng bánh.
“Ngon, vị ngọt không ngấy thanh đạm mà không mất đi hương khí.” Hiên Viên Hạo vừa ăn vừa khen, gần đây hắn phát hiện nàng không chỉ múa đẹp còn nấu ăn rất giỏi nữa.
“Ngon là tốt rồi, ăn xong chàng đi nghỉ ngơi đi ngày mai ta sẽ tháo băng mắt cho chàng.” Kỳ Nhi cười đưa hắn trở lại giường, trời cũng đã về chiều rồi.
“Cám ơn nàng.” Hiên Viên Hạo nằm xuống giường bắt lấy tay nàng nói.
“Không cho phép nói cám ơn, chúng ta là phu thê.” Kỳ Nhi giả bộ giận đánh vào tay hắn, nhưng là dùng lực rất nhẹ.
“Ta có chuyện muốn kể cho nàng nghe.” Hiên Viên Hạo không buông tay ngược lại kéo nàng cùng nằm xuống bên cạnh mình.
Kỳ Nhi thuận theo hắn chậm rãi nằm xuống, không nói gì chờ hắn nói tiếp.
Hiên Viên Hạo thở dài bắt đầu kể: “Ngày xưa có một gia đình rất hạnh phúc, gia đình đó rất giàu có chủ nhân họ Hiên Viên phu nhân hắn họ Liễu hắn rất yêu phu nhân của mình, hai người có một đứa con trai tên gọi Hiên Viên Hạo, đứa nhỏ rất thông minh lại được nhiều người yêu mến sống một cuộc sóng vô ưu vô lo, nó cứ nghĩ mãi mãi sẽ được như thế…”
Kỳ Nhi dựa vào lòng Hiên Viên Hạo nghe hắn kể, đột nhiên ngưng lại nên hiếu kì hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Hiên Viên Hạo chậm rãi nhớ lại: “Vào năm Hiên Viên Hạo được năm tuổi hắn chạy đến thư phòng ngư lén cha hắn cùng một người mặc áo đen nói chuyện, hai người cãi nhau rất kịch liệt hắc y nam tử kia tuấn mĩ vô cùng, miệng luôn bảo phu thân hắn giao ra Thiên Niên Thần chỉ, phụ thân hắn cự tuyệt không nghe, hắc y nam tử kia rất giận dữ đá ngã cái bàn trong phòng rồi bước ra ngoài.”
“Thiên Niên Thần Chỉ là gì?”
“Là một cái nhẫn bạch ngọc chạm khắc hình rồng đeo ở ngón cái, cái nhẫn đó được đúc ra từ hàn băng bạch ngọc thiên niên đeo trên người có thể bách độc bách xâm là bảo vật hiếm có.” Hiên Viên Hạo xoay người hôn lên trán nàng: “Buồn ngủ không?”
Kỳ Nhi lắc đầu dựa vào hắn: “Không, chàng kể tiếp đi ta muốn nghe.”
“ừm….Hiên Viên Hạo lúc đó còn nhỏ cũng không quan tâm lắm, chính là trước khi bước ra khỏi phòng lại nghe cha hắn nói: Nguyệt Kì Phong thật xin lỗi ta không muốn lôi kéo huynh vào chuyện này. Hắn mờ mịt trở lại phòng, ngày hôm đó cũng như bao ngày bình thường khác mẫu thân đến ru hắn ngủ, nhưng hắn cảm thấy không ngủ được bao lâu thì cửa bị đẩy văng ra.” Hiên Viên Hạo thoáng run lên một chút.
“Có trộm vào nhà sao.” Kỳ Nhi đưa tay ôm eo hắn.
“Không phải, là mẫu thân của hắn toàn thân máu là máu chạy vào ôm lấy hắn đặt xuống địa đạo trong phòng, bên ngoài rất ồn ào mọi người la hét rất dữ dội, hắn không hiểu gì chỉ nghe mẫu thân nói:
“Hạo Nhi ngoan, ở đây không được lên tiếng lát nữa mẫu thân trở lại đón người.”
Hắn chỉ biết gật đầu ngồi tại đó, bên ngoài vẫn tiếng la hét, hắn cảm thấy nóng rất nóng, đột nhiên nương của hắn la thảm thiết, hắn nghe thấy tiếng vải bị xé rách cùng tiếng la của mẫu thân:
“Buông ta ra, ác nhân người chắc chắn bị quả báo.”
“Ha…ha ta còn sợ bị quả báo sao, đến mĩ nhân để cho ta thỏa mãn nào.”
“Chết tiệt ngươi…..cái này…..Nguyệt Kì Phong…người…làm” nương của hắn run rẩy nói cai gì đó nhưng sao đó lại im bật không nói tiếng nào nữa, hắn ở trong mật thất đó rất lâu rất lâu. Đến khi có một người cứu hắn lên người đó tên Tố Phi Ngôn là cổ vương của Miêu tộc, hắn bái người đó làm sư phụ học hết tinh hoa suốt đời của người đó, và thề nhất quyết phải trả thù cho bằng được, giết hết những kẻ đã hại cha hắn nhất là tên Nguyệt Kì Phong kia.
Kỳ Nhi không khỏi run rẩy, Nguyệt Kì Phong không phải là cha của nàng sao, Hiên Viên Hạo, Tố Phi Ngôn là nam hài anh tuấn nàng gặp lúc nhỏ và vị sư phụ luôn mang vẻ mặt bi thương còn tặng cho nàng cổ cầm.
“Sao đó thì thế nào?” Trấn áp bất an trong lòng Kỳ Nhi cố gắng để cho mình không run rẩy khí nói.
“Ta và sư phụ đi khắp nơi để tranh cho kẻ thù truy sát, chúng ta cũng không thể trở về Miêu tộc của sư phụ, lúc chúng ta đi ngang qua Phong Nhai vô tình cứu được một tiểu cô nương bị rớt từ trên núi xuống, nàng ta hôn mê ba ngày thì tình dậy gặp người lạ cũng không hoảng sợ chỉ là đưa mắt hiếu kì nhìn xung quanh.
Nàng ta tên là Tiểu Kỳ tử khi tỉnh lại luôn bám lấy Hiên Viên Hạo đòi học cổ, Hiên Viên Hạo cảm thấy nàng rất phiền nên không ngó ngàng vì tới, cho đến một hôm hắn nghe được nàng đán một khúc nhạc, khúc nhạc thanh trong lại chứa đụng bao hàm ý, tiếng ca như oanh mượt mà cất lên lời bài hát đã khiến tim hắn rung động.”
“Chàng có tỏ tình cùng nàng ta không.” Kỳ Nhi nghe nhắc đến mình nên bẻn lẻn hỏi.
“Vào cái ngày nàng sắp cùng ca ca của nàng trở về nhà, ta đã nói với nàng chờ ta năm năm, năm năm sao ta sẽ đến lấy nàng ấy làm vợ, ta để lại trên người nàng ấy một vật.” Hiên Viên Hạo nhắc đến người trong lòng hắn luôn mong nhớ không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
“Là vật gì?” Kỳ Nhi cũng rất hiếu kì không biết nam xưa hắn đưa vật gì vào người nàng.
“Là Phu thê cổ.” Hiên Viên Hạo nói.
“Phu thê cổ?” Kỳ Nhi ngạc nhiên ánh mắt mở to, cũng may là Hiên Viên Hạo nhìn không thấy.
” Nếu như phu cổ và thê cổ ở gần nhau trong vòng một dặm thì sẽ có phản ứng, nhưng kì hạn chưa đến thì đã gặp nàng, thông qua nàng lại nhìn thấy bóng hình của Tiểu Kỳ nên mới ra điều kiện muốn nàng làm thê tử của ta, nhưng trong lòng ta từ trước đến nay vẫn chỉ yêu mỗi mình nàng ấy, tình cảm ta dành cho nàng chỉ là sự cảm kích và biết ơn.” Hiên Viên Hạo thành thật không dấu diếm, hắn cũng không muốn lừa gạt nàng.