Thời gian trôi đi thật mau thấm thoát đã 13 năm trôi qua, người trong Mãn Nguyệt Lâu vẫn vậy, có khác chăng là các bảo bối ngày nào nay đã lớn và thành danh trong giang hồ.
Nguyệt Kỳ Nhi phu nhân lâu chủ Tuyết Vũ Lâu Hiên Viên Hạo, vì hắn sinh hạ ba đứa nhỏ, một cặp song sinh và một bé trai đáng yêu bậc nhất, được liệt vào tam bảo của Mãn Nguyệt Lâu.
Con cả tên Hiên Viên Dật 17 tuổi là một người ôn hòa, nhưng lạnh nhạt hết thảy, giang hồ danh xưng lãnh công tử, thừa kế khuôn mặt từ cha tuấn mĩ phi phàm nhưng lại mang vài phần “nai con” từ mẫu thân, khiến Hiên Viên Dật nhìn qua như một công tử yếu đuối, bởi dáng vẻ cũng khá mảnh khảnh, nhưng đó là người ngoài nhận xét.
Trong lâu ai lại chẳng biết, Hiên Viên Dật một thân công phu từ mẫu thân, kì tài võ học còn có cả sử dụng cổ trùng từ phụ thân, nói hắn văn nhược thật sự là quá xem thường. Nhưng cũng có chuyện người trong lâu không biết ngay cả Hiên Viên Hạo phụ thân của Hiên Viên Dật cũng không biết chỉ có Kỳ Nhi mẫu thân của hắn là rõ ràng nhất.
Hiên Viên Dật bề ngoài ôn hòa nhưng bên trong lạnh lùng vô cùng, đây cũng là di truyền từ Kỳ Nhi ngoài nóng trong lạnh, đối người trong lâu hắn rất ôn nhu, nhưng người ngoài lâu thì một cái lạnh nhạt, nếu là người hắn không thích chính là vô tình cùng lãnh khốc.
Muội muội song sinh của hắn Hiên Viên Tuyết 17 tuổi là một mỹ nhân, nàng ôn nhu và chu đáo, đôi khi lại tinh nghịch, hoàn toàn thừa hưởng khuôn mặt từ phụ thân duy chỉ có cái tính thích “độc cô” của mẫu thân là di truyền triệt để, nàng không thích võ công mà thích y thuật của Tử Dương a di, tuy không giống a di là thần y, nhưng nếu kết hợp với độc y của mẫu thân cũng không ai dám khi dễ nàng.
Đệ đệ duy nhất của hắn là Hiên Viên Lân 12 tuổi một trong tam bảo của Mãn Nguyệt Lâu, vừa sinh ra thì đã định sẵn cả đời được yêu sủng, ngay cả hắn trước mặt đứa em này cũng không đào đâu ra được cái gì là lạnh lùng hay lạnh nhạt được, bé đáng yêu, ngây thơ và trong sáng.
“Đại ca..” một bóng dáng nhỏ nhắn chạy lại gần Hiên Viên Dật.
“Lân nhi, đừng chạy coi chừng té, sao lại ra đây một mình?” Hiên Viên Dật thành công tiếp được Hiên Viên Lân đang lao vào lòng mình.
“Đệ ngồi trên kia thấy ca nên chạy xuống, ca ca lần sau dẫn đệ ra ngoài ngoạn đi.” Hiên Viên Lân vừa nói vừa lấy tay chỉ nơi mình vừa chạy xuống.
Hiên Viên Dật nhìn qua, đấy chẳng phải là Thảo Phong Các sao: “Có mệt không.” ôm lấy đệ đệ đi ngược hướng ngôi nhà kia, trở về Nguyệt Ảnh Lâu của mẫu thân.
“Không mệt, cái này cho ca ca.” Hiên Viên Lân lấy từ trong hà bao màu vàng bên hông ra một cái bánh điểm tâm, đưa vào trong miệng Hiên Viên Dật.
“Hảo ngon.” Hiên Viên Dật cắn lấy một miếng cười nói, hắn không thích đồ ngọt nhưng không nỡ làm đệ đệ này buồn.
“Chỉ được ăn cái này thôi, còn lại là của mẫu thân, phu thân và nhị tỷ.” Hiên Viên Lân cười tươi vỗ nhẹ cái túi bên hông.
Hiên Viên Dật hôn một cái bên má đệ đệ tâm nhủ: đã 12 tuổi rồi sao vẫn đáng yêu như thế, thân hình cũng chỉ khoảng đứa trẻ tám chín tuổi nhỏ nhắn dễ bồng, tay chân thì cứ nộn nộn toàn thịt là thịt, màu da hồng hồng nhìn thật mềm, thật muốn cắn một cái.
“Mẫu thân.” Từ trong lòng ca ca nhảy xuống Hiên Viên Lân nhào vào lòng mẫu thân.
“Lân nhi, lại chạy đi đâu?” Kỳ Nhi lấy ra khăn lụa lau mồ hôi cho con.
“Mẫu thân hảo.” Hiên Viên Dật vào phòng ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nhìn kĩ thì từ năm hắn 10 tuổi đến nay mẫu thân cũng không già đi chút nào, tuy tóc người bạc trắng nhưng như vậy càng tăng thêm nét yêu mị, chẳng những mẫu thân hắn mà còn có cả các a di, cô cô, dì, đếu như thế cả.
Làm sao già được, từ sau khi kháng boss cuối xong, Hiên Viên Hạo vì bù đắp thê tử một đêm bạch phát mà ngày đêm luyện ra cổ nhan, duy trì nhan sắc mãi mãi, nhưng mỗi tháng phải đưa vào người một con, đưa đủ 12 lần là thành công.
Nhưng Kỳ Nhi nhất quyết phải cùng chúng tỷ muội mới được, nàng sẽ không hưởng phước một mình, nhưng cổ nhan rất khó dưỡng cũng chỉ có đúng 12 con làm sao mà cho các tỷ muội khác được, Kỳ Nhi đem chuyện này ra bàn bạc, sau 2 canh giờ căng thẳng rốt cuộc cho ra kết quả: Tử Dương sẽ đi luyện dược tăng công hiệu của cổ nhan lên, chỉ cần một con và hai viên dược là đủ. Kết quả chính là nữ nhân Mãn Nguyệt Lâu nhan sắc trường tồn, mà trong lâu lại “thỉnh thoảng” có trộm ghé thăm.
“Dật nhi, không phải con đi xem sinh ý cùng cha sao.” Kỳ Nhi đưa tay vén tóc lại cho Hiên Viên Duẫn nhìn Hiên Viên Dật nói.
“Phụ thân còn xem lại sổ sách một chút, lát sẽ về sau.” Hiên Viên Dật rút ra một cây trâm ngọc đưa cho mẫu thân: “Cái này là phụ thân mua về cho người, bảo hài nhi đưa.” Nói xong lại lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Kỳ Nhi mỉm cười, đứa con này vốn rất hiếu thuận, lại cứ mỗi lần tặng quà cho nàng lại nói là của phụ thân đưa, bất quá nàng cũng không vạch trần: “Cảm ơn con Dật nhi.”
“Một lát bồi mẫu thân đi ra ngoài lựa vải đi.” Kỳ Nhi đưa tay đặt trâm lên bàn, nàng đã có thói quen chỉ cài hai cây bạch trâm cùng huyết thảo trâm của Zổ tỷ thôi.
“Một lát con định đi thăm Lân ca ca.” Hiên Viên Dật nở nụ cười nhìn mẫu thân.
“ừ, vậy con đi đi.” Kỳ Nhi đưa tay bế bảo bối nhỏ vào phòng ngủ, Hiên Viên Dật nhìn mẫu thân đã khuất bóng liền dùng khinh công phi thân đi.
Kỳ Nhi trong phòng lắc đầu: “Nó tưởng rằng ta cái gì cũng không biết sao, thật là…”
.
.
.
Nam Cung Tướng Quân Phủ.
Một nam tử ôn nhuận như ngọc đang ngồi uống trà trong phòng, đương triều tướng quân trẻ nhất của Thùy thiên quốc, năm nay chỉ mới 22 tuổi đã lập không ít chiến công, một người nhã nhặn ôn nhu, biết bao thiên kim tiểu thư đều đem lòng gởi gắm, nhưng Nam Cung Lân thờ ơ không để ý tới, không phải hắn không muốn mà là không được, trong lòng hắn đã có người khác.
Khẽ thở dài, buông xuống chén trà, nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài, mấy con chim kia tự tại biết mấy, hắn cũng muốn được như vậy nhưng phụ thân gởi gắm niềm tin vào hắn, hắn không thể làm người thất vọng.
“Đang nhìn cái gì mà thất thần?” Một giọng nói lãnh ngạch từ sau truyền đến, tiếp theo Nam Cung Lân rơi vào lòng ngực quen thuộc phía sau.
“Dật, đệ về rồi.” Nam Cung Lân căng thẳng lại cố trấn định nói.
“Gọi là gì?” Giọng nói phía sau rõ ràng trầm xuống vài phần.
“….Dật…đã về.” Nam Cung Lân đỏ bừng mặt.
“Nghe nói thiên kim lễ bộ thị lang làm điểm tâm cho Lân, đúng không.” Hiên Viên Dật khẳng cắn vào thùy tai mềm mịm kia, thành công biến Nam Cung Lân thành tôm luột.
“Nàng chỉ là…chỉ là.” Nam Cung không biết phải nói sao để giải thích cả, bởi vì thật sự hắn đã ăn điểm tâm của nàng, mà không ăn cũng không được, không biết nàng làm cách nào mà phụ thân của hắn và phụ thân nàng đều có mặt, nàng nhiệt tình mời hắn không ăn thử thì thật thất lễ.
“Thừa nhận..” Hiên Viên Dật đưa tay xoay người kia lại đối diện với mình, một tay giữ chặt đầu một tay tóm lấy vòng eo mảnh khảnh kia áp sát vào, cuối xuống chính xác tóm lấy cặp môi hồng nhuận.
“Ngô….” Nam Cung Lân muốn nói, nhưng miệng bị người kia che kín không thể nói gì được, bất lực thừa nhận nụ hôn bá đạo của người kia.
Hiên Viên Dật tức giận, vô cùng tức giận, hắn chỉ đi có vài ngày người này liền cùng người con gái khác tình chàng ý thiếp, xem ra là hắn chưa đủ thành ý chứng minh cho người này thấy rằng, Nam Cung Lân chỉ có thể là người của Hiên Viên Dật hắn.
“..Dật…đừng,….buông…” Nam Cung Lân kháng cự.
“Lân, ta vĩnh viễn cũng không buông tay.” Hiên Viên Dật đưa tay vòng xuống bế ngang Nam Cung Lân lên, đi thẳng về phía giường.
Nam Cung Lân quay đầu đi, hai má hơi hồng, hắn cũng yêu Hiên Viên Dật nhưng hắn là con trai duy nhất của phụ thân không thể để Nam Cung gia tuyệt hậu, hắn chỉ có thể tại thời điểm này “đánh cắp” một chút ôn nhu cùng quan tâm của người kia, sau này Hiên Viên Dật có thê tử rồi hắn sẽ không còn được người này đối xử ôn nhu nữa.
Hắn cũng rất tham lam, Kỳ Nhi cô cô cứu mạng hắn và tỷ tỷ nhưng hắn lại quyến rũ con của người, khi biết ra người có hận hắn hay không, có khinh bỉ hắn, chán ghét hắn và không nhìn mặt hắn nữa.
Hiên viên Dật giơ tay một cái, cái ghế “đang” được Nam Cung Lân nhìn tan tành thảm hại: “Không cho phép Lân bên cạnh ta nhìn đi nơi khác, Lân chỉ có thể nhìn ta.” Hiên Viên Dật bá đạo nói cuối xuống tiếp tục hôn ngươi kìa, tay từng chút một giải khai quần áo người dưới thân.
“Dật…không thể…” Nam Cung Lân đưa tay đẩy người phía trên ra.
“Lân, ta yêu ngươi.” Hiên Viên Dật bày tỏ, hắn rõ ràng cảm nhận khi hắn nói xong người dưới thân cứng đờ.
“Ta….” Nam Cung Lân không biết phản ứng thế nào với người nhỏ hơn hắn 5 tuổi này, từ nhỏ hắn đã muốn bảo hộ Hiên Viên Dật nhưng cũng chỉ là xuất phát từ báo ân Kỳ Nhi cô cô, dần dần hắn lại không khống chế được thương người này, lúc phát hiện tình cảm của mình hắn chỉ mới 15 tuổi Hiên Viên Dật 10 tuổi.
Lúc đó cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì từ lúc biết mình yêu thương Hiên Viên Dật nhưng không phải là tình cảm huynh đệ, mà là tình yêu thật sự, hắn cũng phát hiện mình đối với nữ nhân không có hứng thú, nghe tin người này được nhiều cô nương võ lâm thế gia coi trọng, hắn sợ rất sợ, trong tâm vô vàng đau đớn, hắn là nam nhân vĩnh viễn cũng không thể vì Hiên Viên Dật sinh hạ đứa con, rồi cũng phải đến lúc buông tay nhìn hắn cùng nữ nhân khác bên nhau.
“Lân, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì? về phần mẫu thân ta, ngươi không cần lo lắng, người sẽ không phản đối, chỉ cần mẫu thân đồng ý phụ thân cũng sẽ không có ý kiến.” Hiên Viên Dật ôn nhu hôn lên trán, mắt, mũi, môi người dưới thân, khinh ngữ nói cho hắn biết.
“Ta,….Dật nếu ngươi ở bên ta sẽ bị người khác chê cười, cũng sẽ không thể có con…” Nam Cung Lân hai mắt phiếm hồng, hắn hiểu tình cảm Hiên Viên Dật dành cho hắn, nhưng hắn không thể ích kỉ nhận lấy mà không suy nghĩ cho người kia.
“Những cái đó ta không cần, ai muốn chê cười thì mặc kệ họ, đứa nhỏ thì sao, một lũ con nít nước mũi tèm lem ta không cần, chỉ cần ngươi.” Hiên Viên Dật giọng nói khàn khàn, chứng tỏ dục vọng đã đến cực hạn, hắn đã nhẫn nhịn để nói cho người dưới thân rõ, Hiên Viên Dật hắn không quan tâm cái nhìn của người khác chỉ cần Nam Cung Lân đồng ý họ có thể đến nơi không ai biết tự to tự tại mà sống.
Nam Cung Lân bị câu nói của hắn chọc cho bật cười, nói: “Lân, không hối hận.”
“Vĩnh viễn không bao giờ hối hận.” Hiên Viên Dật đưa tay cởi quần áo trên người mình, đôi môi bắt đầu châm lửa nóng lên thân thể Nam Cung Lân.
“Dật, trời còn sáng.” Nam Cung Lân thở gấp nói, đôi mắt mông lung hai má ửng hồng như trái đào, đôi môi vì thở gấp mà mở ra quyến rũ người.
Hiên Viên Dật mặc kệ, hắn cuối xuống tóm lấy đôi môi mà mấy ngày nay không được thưởng thức, cắn, mút, bạo khai khớp hám người kia đưa lưỡi tiến vào, ôn nhu đảo quanh trong miệng người kia, quấn lấy con rắn nhỏ đang trốn tránh kia mặc sức chơi đùa, thóa dịch vì hôn quá mức sâu và kịch liệt không kịp nuốt mà chảy xuống cằm Nam Cung Lân.
Lúc Hiên Viên Dật tách ra đôi môi sưng đỏ kia, để lại một sợi chỉ bạc kéo dài trên bạc thần hai người, Hiên Viên Dật mỉm cười dời môi ra sau thùy tai Nam Cung Lân thổi nhẹ.
Hơi thở nóng rực chạm vào thùy tai mẫn cảm khiến Nam Cung Lan một trân run rẩy: “Đau..”
Thừa diệp người bên dưới không chú ý, Hiên Viên Dật đưa một ngón tay mang theo hương tuyết tán*vào phía sau huyệt động mê người kia, thông thả trù sáp.
*Hương tuyết tán: thuốc bôi trơn + xuân dược Kỳ Nhi đặc biệt chế tạo cho Hiên Viên Dật. (meoww meowww)
“Đã vào nhiều lần như vậy, sau nó vẫn chặt như thế hử?” Hiên Viên Dật ác ý cười, trêu đùa hai quả hồng anh trước ngực, dùng lưỡi đảo nhẹ lại dùng răng cắn nhẹ, một tay phía sau thông thả luật động, một tay bắt lấy phân thân cao thấp chuyển động.
“Đừng….” Nam Cung Lân hoàn toàn rơi vào tay giặc, hai tay ôm lấy cổ Hiên Viên Dật thở ồ ồ cầu xin.
“Là đừng động phía trước hay là động phía sau hử?” Hiên Viên Dật trước sau giáp công mạnh lên một chút, người trong lòng xụi lơ nằm ngã lại trên giường.
Nam Cung Lân xấu hổ cắn môi, hai mắt nhắm chặt đè nén dục vọng đang tuông trào vì bị kích thích, rốt cuộc nhẩn không được bật ra tiếng rên rỉ: “ưm…a….”
“Lân…Lân.” Hiên Viên Dật bị tiếng rên rỉ của ái nhân kích thích, liên tục gọi tên người kia, phía sau đã lên đên ba ngón tay, mặc dù bị dục vọng bao phủ nhưng hắn phải kiên nhẫn từng bước, hắn không muốn người dưới thân bị thương.
“Dật….” Nam Cung Lân ôm thật chặt người trên thân gọi, tóc sớm bị mồ hôi thấm ướt, Nam Cung Lân cắn chót lưỡi để cho chính mình thanh tỉnh, thân thể đã không còn là của mình, sự tiến vào làm cho Nam Cung Lân suýt chút nữa ngất đi, giọng nói vì kêu to quá mức mà trở nên khàn khàn.
“Lân…. Nói! Nói ngươi cũng yêu ta!” Nâng thân, Hiên Viên Dật đột nhiên mạnh mẽ va chạm thân thể mềm mại kia.
“A! Ư… Dật… Đừng… A!” Muốn cắn môi ngăn lại cảm giác quá mức mãnh liệt ấy, trong miệng lại bị người đưa vào hai ngón tay.
“Nói! Lân, nói ngươi sau này sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nói!” Rút ra ngón tay, Hiên Viên Dật dùng sức một cái đẩy qua, sau đó ngừng lại.
“… Được… Ta… Ta sau này thế nào… ư… thế nào cũng… chỉ… ở ngay bên cạnh ngươi… A!” Người vừa mới nói xong lại bị hung mãnh đoạt lấy, Hiên Viên Dật thoả mãn đem y phục nhét vào trong miệng Nam Cung Lân để cho hắn cắn, sau đó phóng túng chính mình đắm chìm trong ngọt ngào khiến cho kẻ khác mê say.
“Ưm!” Một tiếng trầm kêu, Nam Cung Lân vào lúc mê muội phóng thích, mà đồng thời, Hiên Viên Dật đem mầm móng của mình bắn vào trong huyệt động mê ngươi kia của Nam Cung Lân, trong phòng tỏa khắp mùi vị dâm mĩ.
“Ưm…” Nhắm hai tròng mắt lại Hiên Viên Dật nhấm nháp lại tư vị tuyệt mỹ kia, sau khi trút xuống, hắn nằm trên người Nam Cung Lân, lấy y phục trong miệng ái nhân xuống, qua nửa ngày, hắn thỏa mãn mới rời khỏi đôi môi sớm đã sưng đỏ của ái nhân: “Lân… Xin lỗi… Ta quá gấp, làm bị thương ngươi đi.” Hắn biết mình nên nhẹ chút, cẩn thận chút, nhưng người hắn khát vọng nhất ở ngay dưới thân hắn, hắn không phải thánh nhân, sao có thể nhịn được.
Nam Cung Lân đợi cho bình ổn lại mới sực nhớ ra, khi nãy vì kích tình quá mãnh liệt mà phát ra tiếng rên rỉ thật to, xẩu hổ rúc vào trong lòng người kia nhỏ giọng nói: “Người…bên ngoài là nghe hết đi?”
“Nghe được thì làm sao, bất quá chúng ta thành thân, ta đường đường chính chính dùng kiệu hoa đem ngươi về ra mắt mẫu thân.” Hiên Viên Dật lấy qua chăn trùm lại hai người, đưa tay ôm người kia vào lòng.
“Ai cùng ngươi thành thân.” Nam Cung Lân xấu hổ gấp bội vùi mặt càng sâu vào lòng ngực rộng lớn hơn hắn rất nhiều kia.
“Lân… ta không ngại chứng minh cho ngươi thấy một lần nữa, ngươi là thuộc về ai đâu?” Ánh mắt Hiên Viên Dật nguy hiểm nhìn Nam Cung Lân, tay đã nắm lấy hạ thân Nam Cung Lân.
“Lân…làm thê tử của ta đi.” Hiên Viên Dật vuốt ve người trong lòng, ôn nhu nói.
“Ừ…” Rũ mắt xuống, chân mày nhíu lại, hắn cũng rất muốn…nhưng liệu Kỳ Nhi cô cô, phụ thân hắn, và tỷ tỷ hắn có chấp nhận hay không.
“Lân, ta tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi ra, ngươi cũng nên chết tâm đi, đừng có ý niệm chạy trốn ta.” Hiên Viên Dật âm lãnh nói, hắn sẽ không buông tay, đời đời kiếp kiếp cũng không buông tay người này, cho dù mẫu thân có phản đối hắn cũng vô dụng.
“Kỳ Nhi cô cô….có…chấp nhận ta sao.” Nam Cung Lân rất mâu thuẫn, nước mắt rơi, hắn nhắm mắt lại, đôi môi ôn nhu ấm áp thay hắn lau đi.
“Đừng lo lắng, cho dù là ai cũng không thể ngăn cách chúng ta.” Hiên Viên Dật siết chặt tay.
“Được.” Nam Cung Lân hôn khẽ lên khóe môi người yêu, hắn đã quyết đời này kiếp này, cả kiếp sau và kiếp sau nữa cũng không phân ly người này.
“Ta yêu ngươi, Lân.” Hiên Viên Dật cười hạnh phúc, ôm lấy người yêu, một trận mưa hôn lại rơi xuống, hai người tiếp tục cuốn vào vòng trầm luân tình ái.
Ba ngày sau.
“Zổ tỷ, Miêu tỷ đâu không phải đã hẹn cùng nhau đi lựa vải sao?” Kỳ Nhi tay ẫm Hiên Viên Lân đi về phia Độc Cô thảo.
“Nghe nói trong cung có cô công chúa nào đó qua đây hòa thân, Miêu nhi bị Vân phi kéo vào trong cung rồi.” Độc Cô Thảo tay bế Lãnh Bạch Nguyệt 10 tuổi đang cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Kỳ Nhi tỷ, muội cũng đi.” Minh Châu từ sau cổng vòm chạy lại.
“Nguyên Nhật và Như giai đâu? tụi nó không theo muội à.” Kỳ Nhi đưa một tay vỗ lưng cho nàng thuận khí.
“Thôi đừng nói nữa, tụi nó bám dính lấy muội như keo 502 ấy, muội đưa cho bà vú trông dùm rồi.” Minh Châu vuốt lại tóc, thở phì phì nói.
“Phải chi Dật nhi của tỷ cũng bám tỷ như vậy thì hay biết mấy, đứa nhỏ này từ nhỏ đã tự lập còn thay tỷ chăm sóc hảo cho các đệ muội.” Kỳ Nhi thở dài.
“Dật nhi quả thật rất lãnh tính.” Độc Cô Thảo tiếp lời.
“Được rồi đi thôi, nếu không Nguyên Nhật và Như Giai lại chạy ra tìm muội.” Thiên sứ kéo tay hai người đi ra khỏi lâu.
.
.
.
Phùng Loan điện trong hoàng cung, đang tổ chức yến tiệc thiết đãi Chu Minh Loan công chúa, con gái cưng của Chu Nhân vua nước Kha Lạp ở vùng tây bắc, Kha Lạp cũng chỉ là một tiểu quốc bị Thùy Thiên một năm trước đánh bại, và người tạo nên chiến công đó là Nam Cung Lân đại tướng quân trẻ tuổi của chúng ta.
Nam đó là do Chu Minh Loan công chúa đích thân dẫn quân đánh trận, nàng tính tình kêu ngạo, ngang ngạnh, nhưng từ trên lưng ngựa bị Nam Cung Lân đạp văng xuống đã đem lòng yêu luôn, và thế là quyết cưới cho bằng được hắn mới thôi.
Các tỷ muội khoan hãy trách Nam Cung Lân không thương hoa tiếc ngọc nhá, lúc đó vị công chúa Minh Loan của chúng ta đã nói như thế này: “Ta nghe nói ngươi là do một kĩ nữ trong Mãn Nguyệt Lâu nuôi lớn, ta ghét nhất chính là nữ nhân dâm loạn như thế, việc đầu tiên khi ta đánh vào kinh thành chính là san bằng cái Mãn Nguyệt Lâu ấy, lăng trì những tiện nhân kia.”
Điều đó đã rất thành công trong việc khơi nguồn lửa giận cho Nam Cung Lân, bởi vì đối với hắn mà nói Kỳ Nhi cô cô là mẫu thân thứ hai của hắn, các a di, cô cô trong lâu là người thân của hắn, hắn không chấp nhận việc họ bị người khác sỉ nhục, hơn nữa không giống như nàng ta nói bọn họ dâm loạn vì đó, trong lòng hắn các nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu luôn kiêu sa nhất, cao quý và thiện lương nhất.
Kết thúc như đã nói ở trên, Nam Cung Lân chiến thắng “thuận tiện” còn phi cho cô công chúa kia một cước ngã xuống ngựa, cũng từ đó mỹ nhân đem lòng yêu chàng trai đã cho nàng một “dấu vết tình yêu”.
…
“Thần Kha Lạp công chúa Chu Minh Loan, tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế.” Chu Minh Loan đưa một tay đặt chéo trước ngực không quỳ mà cuối đầu hành lễ.
“Minh Loan công chúa vất vả rồi, mời thượng tọa.” Hoàng đế thùy thiên Bạch Thiên không trách nàng vô lễ, đưa tay làm cái thủ thế “mời”.
“Tạ ơn bệ hạ.” Minh Loan ngẩn đầu nhìn thoáng qua Nam cung Lân đang ngồi dưới tam vương gia Bạch Vân Phi.
Phụ thân của Nam Cung Lân hai năm trước đã cáo lão từ quan không còn làm tướng quân nữa, mặc dù ông chỉ mới hơn 40, nhưng bệ hạ cũng không phản đối vì ông đã có rất nhiều công lao cho đất nước, nên Nam Cung Lân thay thế phụ thân lên làm tướng quân, hắn cũng thể hiện được mình có tài đảm đương trọng trách này, mới không bị dị nghị và trở thành đại tướng quân trẻ tuổi nhất ở Thùy Thiên.
Nam Cung Lân hôm nay mặc thanh y đơn giản, bệ hạ đã nói hôm nay thiết yến không cần lễ tiết quần thần, hắn cũng không muốn mặc quân phục binh gia nặng nề kia, chỉ là không ngờ người đến hòa thân là Minh Loan công chúa kia, đáy mắt Nam Cung Lân xuất hiện một tia chán ghét.
Minh Loan ngồi vào chỗ của mình, bệ hạ ra lệnh, thức ăn được mang lên, ca vũ bắt đầu trình diễn, các quan lại cùng nhau hàn quyên nói nói cười cười, nhưng hắn biết trong nụ kia không có bao nhiêu phần là chân thật, chỉ toàn là lợi dụng nhau mà thôi.
Vẫn là Mãn Nguyệt Lâu tốt nhất mọi người thật ôn hòa, tuy giang hồ hay triều đình đều nói họ là thành phần nguy hiểm bật nhất, nhưng hắn không tin, sống ở nơi đó 10 năm hắn cảm nhận được tình cảm của các a di, cô cô, thúc thúc dành cho hắn, đặc biệt là Kỳ Nhi cô cô…còn có…Dật ….của hắn.
Nghĩ đến người kia Nam Cung Lân không tự chủ cong khóe miệng thành một nụ cười ôn nhu hiếm thấy, khiến cho các tiểu thư, công chúa, quận chúa được phụ thân dẫn theo tham dự tiệc đều ngây ngẩn nhìn.
Minh Loan nhìn người kia cười mà tâm thần đều thơ thẩn: hắn nghĩ gì mà lại cười ôn nhu như thế, là nghĩ đến người trong lòng sao?, nàng không cho phép, hắn chỉ có thể là của nàng mà thôi. Ánh mắt Minh Loan nheo lại hiện lên một tia sát khí nhưng rất nhanh liền biến mất.
Nếu như nàng biết người tranh phu quân với nàng là một nam nhân chắc có lẽ sẽ tức chết, mà tức đến chết đi sống lại hơn nữa nam nhân kia chính là con trai của nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu.
“Lân nhi, nghĩ gì mà vui thế?” Tiểu Miêu lơ đãng nhìn thấy nụ cười kia, cười quay sang hỏi Nam Cung Lân.
“Bạch cô cô, không có gì.” Nam Cung Lân cuối đầu, đưa tay nâng lên một ly rượu uống vào, lãng tránh ánh mắt hiếu kì của Tiểu Miêu.
“Thật…kh…ưm.” Tiểu Miêu miệng bị nhét một cái bánh hoa huế không thể nói chuyện, khó hiểu nhìn phu quân của nàng, nhưng sự chú ý của nàng rất nhanh bị dời đi, vì một câu nói.
“Bệ hạ như người đã biết, Minh Loan đến đây là để hòa thân.” Chu Minh Loan tiếng nói thanh thúy khiến mọi người tập trung vào nàng.
“Chẳng hay công chúa năm nay đã bao nhiêu tuổi.” Bạch Thiên hỏi.
“Bẩm bệ hạ, Minh Loan năm nay 17 tuổi.” đây cũng là một nguyên do Nam cung Lân không giết nàng, vì nàng con quá nhỏ mà gánh vác việc nước, còn là thân nữ nhi, cảm phục nàng cũng có vài phần giống nữ nhân của Mãn Nguyệt Lâu nên hắn tha cho nàng một mạng.
Chu Minh Loan mà biết được lí do nàng thoát chết là nhờ cái thanh lâu mà nàng luôn chán ghét kia, chắc không chỉ là tức đến thổ huyết bình thường a~.
“Hiện tại trong hoàng cung không có ai cùng lứa mà độc thân để sánh duyên cùng công chúa cả.” Các vương gia thì đã trên 30 tuổi, các tiểu vương gia thì chưa đến 15.
“Minh Loan không cầu gả vào hoàng thất.” Chu Minh Loan đứng vậy chấp tay hướng hoàng đế.
“Vậy chẳng hay công chúa đã để ý ai?” lời hoàng đế vừa nói liền khiến cho các quan sôi nổi nghị luận, hy vọng người mà công chúa chọn là con trai của mình.
Ánh mắt của tam vương gia Bạch Vân Phi nhìn Chu Minh Loan một chút, rồi lại nhìn Nam cung Lân, hai mắt lóe lên một chút, hắn đã hiểu, công chúa kia là vì Nam Cung Lân mới lận lội từ xa đến đây hòa thân.
Chuyện của Nam Cung Lân và Hiên Viên Dật ngoài Kỳ Nhi ra, phụ thân, tỷ tỷ của Nam Cung Lân và người trong Mãn Nguyệt Lâu cũng không ai biết, nên Bạch Vân Phi trong lòng đang vui mừng cho Nam Cung Lân, tuy tính tình Chu Minh Loan kêu ngạo nhưng trước phu quân nàng cũng phải phục tùng thôi.
“Bệ hạ, cầu thành toàn cho Minh Loan.” Chu Minh Loan bước ra giữa điện quỳ xuống.
“Công chúa có gì cứ nói không cần hành đại lễ như vậy.” Bạch Thiên cười nói, ánh mắt lại âm trầm dò xét trên người Chu Minh Loan.
“Công chúa chẳng hay người được mắt phượng để ý là ai?” Bạch Vân Phi cười hỏi.
Chu Minh Loan e thẹn nhìn qua Nam Cung Lân, dùng tiếng nói nhỏ nhưng đủ cho mọi người trong điện nghe thấy, nói: “Là Bình Tây Đại Tướng Quân, Nam Cung Lân.”
“Ồ…” Nàng vừa nói xong trong đại điện vang dậy một trận, thì ra người được công chúa để ý là Nam Cung tướng quân, cũng đúng a giai nhân xứng anh hùng, Nam Cung tướng quân tuổi trẻ tài cao rất xưng đôi cùng công chúa.
Các đại thần vì lấy lòng hoàng thượng cùng công chúa mà khen hết lời về hai người, xứng đôi thế nào, tam sinh hữu hạnh ra sao…
Nhưng người bị chỉ đích danh lại thờ ơ không lên tiếng, căn bản xem như không nghe thấy công chúa nói cái gì, không khí nào nhiệt từ từ trầm xuống.
Cả đại điên lập tức im lặng, không khí áp bách vô cùng, hoàng đế nhìn hết thảy một vòng sau đó nhìn qua đứa con thứ ba của mình trao đổi cái ánh mắt, khụ một tiếng mới nói: “Công chúa xác định là Nam Cung khanh gia.”
“Cầu bệ hạ thành toàn.” Chu Minh Loan dập đầu một cái trước đại điện.
“Được, trẫm ban hôn 10 ngày sau Nam Cung Lân cùng trưởng công chúa Kha Lạp Chu Minh Loan thành thân.” Hoàng thượng tươi cười ra mặt, chúng đại thần nghe xong thánh chỉ liền nhao nhao chúc mừng.
“Bệ hạ, thần đã có…có ý trung nhân rồi, cầu bệ hạ thu hồi thánh mệnh.” Nam Cung Lân cả kinh, hắn không ngờ hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn, hắn vốn định để tiệc tàn sẽ cùng nàng nói rõ, không ngờ….
“Nam Cung khanh gia, công chúa là kim chi ngọc diệp đã hạ mình như thế khanh cũng nên chấp nhận.” Bạch Thiên trầm giọng nói, Nam Cung Lân hôm nay làm sao lại kích động như vậy, chẳng qua là lấy 1 cô công chúa, cũng đâu bắt hắn không thể cưới thêm thê thiếp, chẳng phải Nam Cung Lân luôn đặt xã tắc làm trọng sao, nếu thẳng thừng từ chối không chừng còn có một hồi chiến tranh xảy ra.
“Bệ hạ….” Nam Cung Lân hướng hoàng đế hô lên.
Không để hắn nói hết,hoàng đế phất tay nói: “Chuyện cứ quyết định như thế, trẫm trong người không khỏe các khanh cứ tiếp tục, bãi giá.”
“Bãi giá ~~~~~” Tiếng nói của công công cất lên nghe đặc biệt chói tai.
.
.
.
Tướng Quân Phủ.
“Rầm.” Một thiếu niên còn rất trẻ thân vận bạch y, tóc tùy ý cột mà tạo ra một loại gông cuồng tự đại, gương mặt tuấn mĩ còn đẹp hơn cả nữ nhân đang bừng bừng lửa vậy.
“Nam Cung Lân…..” Hiên Viên Dật từ từ tiếng lại gần Nam Cung Lân, tiếng nói lạnh lùng không một chút tình cảm chất vấn người kia.
Có trời mới biết Hiên Viên Dật hắn sau khi nghe tin đã phát cuồng đến mức nào, nếu không phải mẫu thân ngăn cản hắn đã xông vào cung giết chết tên hoàng đế kia, sau đó vẫn người trước mặt này chạy trốn.
Đúng vậy hắn ích kỉ, hắn không muốn buông người này ra, dù sinh dù tử phải có người này theo cùng, cho dù kéo người này từ nơi cao nhã thanh khiết xuống vũng bùn.
“Dật…” Nam Cung Lân cứng người, hắn không ngờ nhanh như vậy người này đã biết tin còn tìm đến đây, hắn trăm mối tơ vò, chấp nhận cũng không được mà không chấp nhận cũng không xong.
“Ngươi thích nữ nhân kia.” Hiên Viên Dật tiến lên cầm lấy cổ tay người kia, các ngón tay siết chặt cơ hồ nghe cả tiếng xương kêu răng rắc.
“Không có.” Nam Cung Lân lập tức phủ nhận, hắn không những không thích mà còn cực kì chán ghét Chu Minh Loan.
“Vậy thì tại sao..?” Nghe ái nhân phủ nhân tức khắc làm cho tâm tình của Hiên Viên Dật thoáng thả lỏng, lực đạo trên tay cũng buông nhẹ ra.
“Lệnh vua khó cãi.” bốn chữ ngón gọn lại bao hàm tất cả, lệnh vua đã ban ra không thần tử nào dám không tuân theo, kháng chỉ chính là chu vi tam tộc.
“Lân…xin lỗi.” Hiên Viên Dật đưa tay ôm người trước mặt vào lòng nhẹ giọng xin lỗi, là hắn hiểu lầm Lân của hắn, vì quá yêu người này mà đôi khi không thể không chế hành vi của mình, sợ mất người này sợ người này thay lòng….
“Dật, người ta yêu chỉ có một.” Nam Cung Lân cũng vòng tay ôm lấy người kia, bất an, sợ hãi của hắn vì được người này ôm lấy mà tan biến.
“Ta biết,…xin lỗi.” Hiên Viên Dật tự trách, hắn sao lại nghi ngờ tình cảm của người này, nhưng lửa giận trong lòng lại chuyển sang một nơi khác, không có dấu hiệu suy giảm mà một khắc một khắc lại càng lớn hơn.
“Phải làm sao đây? ta không thích nàng ta, nhưng hoàng đệ đã hạ lệnh không thể thu hồi.” Nam Cung Lân thở dài, hắn trăm tính vạn tính cũng không thể tìm ra cách nào cả, cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra là bỏ trốn cùng người này.
“Yên tâm cứ để ta lo.” Hiên Viên Dật hôn nhẹ lên trán Nam Cung Lân để trấn an, đưa ái nhân quay về giường, đợi hắn ngủ say mới từ cửa sổ chạy về Mãn Nguyệt Lâu.
.
.
.
Nguyệt Ảnh Băng Lâu.
“Mẫu….phụ thân.” Hiên Viên Dật định tìm mẫu thân thương lương chút sự tình, nhưng vì gấp quá mà không kịp đẩy cửa đã hô lên, vào phòng mới thấy mẫu thân đang nằm trên trường kỷ gối đầu trên chân phụ nằm ngủ.
“Có chuyện gì?” Hiên Viên Hạo đè thấp thanh âm sợ làm thê tử thức giấc, đối với hành vi lỗ mãng của trưởng tử thì cao mày khó chịu.
“Con tìm mẫu thân có chút việc cần thương lượng.” Hiên Viên Dật cũng không trốn tránh hay lui ra, thản nhiên vào phòng đứng cách hai người chừng mười bước.
Kỳ Nhi từ lúc hài tử vào phòng thì đã tỉnh, bất quá nàng lười nên không động đậy vì cả, từ lúc sanh Hiên Viên Lân đến nay đã rất nhiều năm nhưng thân mình vì còn trẻ lao lực và thụ thương quá nhiều nên cũng có chút ảnh hưởng, nàng thường xuyên thích ngủ tuy ngủ không sâu lắm.
“Còn không nói.” phát hiện người trong lòng đã tỉnh Hiên Viên Hạo càng âm trầm hơn nhìn đứa con, Kỳ Nhi tối qua ngủ không ngon, khó lắm hắn mới hống nàng ngủ được một lát thì bị trưởng tử đá cửa vào, làm sao tâm tình tốt cho được.
Chỉnh sửa thân hình của Kỳ Nhi cho nàng nghiêng qua nhìn trường tử nhưng cũng có thể nằm thoải mái không cần ngồi dậy, sao đó chỉnh lại mái tóc rối của nàng, vén tất cả ra phía sau tai.
Kỳ Nhi đương nhiên rất hưởng thụ chăm sóc của phu quân nhưng trong lòng lại thở dài, Hạo vẫn lãnh tính với các nhi tử như vậy ngay cả với Lân nhi hắn cũng chỉ cho một chút ôn hòa cũng không quá thân thiết.
Không phải là không thương các hài tử của mình, mà là do lúc nàng sinh Dật nhi và Tuyết nhi làm hắn sợ hãi, nghe nói còn chút nữa là ngất xỉu, lúc sinh Lân nhi nàng đau đớn trên giường gần ba canh giờ, hắn nhiều lần muốn xông vào may mắn nhờ các phu quân của chúng tỷ muội cản lại.
Sinh Dật nhi xong thì tuyết nhi cũng rất dễ đi ra, sau gần 4 canh giờ quần quại nàng liền rơi vào hôn mê, lúc tỉnh dậy cũng không thấy con bên cạnh cứ tưởng là do cho đi uống sữa ai dè nghe chúng tỷ muội kể lại sự tình, nàng thiếu chút nữa tức đến thổ huyết tại chỗ.
Hắn chẳng những không ngó ngàng vì đến hai nhi tử mới sinh kia, mà con sai người đem qua Thảo Phong Các của Zổ tỷ để cách li với nàng, chẳng những thế nàng còn nghe Minh Châu nói lúc nàng chìm vào mê man, Hiên Viên Hạo vì tức giận đứa nhỏ hành xác nàng mấy canh giờ mà suýt chút giơ tay chưởng chết nó, tuy biết là hắn vì đau lòng nàng nhưng như vậy cũng không được.
Rốt cuộc nàng không thèm nhìn mặt hắn đến cả tháng trời, cho đến khi hắn hai tay bồng hai đứa nhỏ vẻ mặt đáng thương hề hề ngồi bên giường nàng xin lỗi, lúc đó nàng mới tạm nguôi giận, nàng biết hắn là thương nàng nhưng không nhìn đến cả mặt của con còn muốn chia cách mẫu tử hai người thì nàng không thể tha thứ được.
Kỳ Nhi vừa như chìm vào quá khứ vừa nghe nhi tử quỳ xuống kể rõ tình trạng với nàng, hiếm khi Dật nhi lãnh tính mà đi cầu nàng trợ giúp, bất quá chuyện này nàng cũng đã sớm đoán ra từ lâu nhưng không ngờ người giật dây là hoàng đế kia, cũng tốt sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn cũng có cơ hội chỉnh hắn, báo thù cho Miêu tỷ vì sự vô trách nhiệm của hắn mà lưu lạc nhân gian mười mấy năm.