Từ chỗ địa lao đến thư phòng Tử Sở vốn không gần, sau khi tách ra hộ vệ Giáp lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đó, lúc băng qua hậu viện thì trực giác mách bảo có gì không đúng nên hắn bèn dừng lại quan sát.
“Ai đó?” Hộ vệ Giáp cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, lúc này đã qua nửa đêm, khắp phủ sáng rực như ban ngày nhưng chỉ có hậu viện là một mảnh tối đen như mực, bởi vì nơi này ít người qua lại, lại là rừng cây nên chẳng ai dám đốt đèn lồng ở đây, sợ gió thổi đèn rơi, cây lại bén lửa nên hậu viện trở thành nơi duy nhất tối tăm nhất Tử phủ.
“Chẳng lẽ mình nhầm sao?” Xung quanh rừng cây tĩnh lặng như tờ, không phát hiện gì đáng ngờ, hộ vệ Giáp lẩm bẩm.
Đang lúc hắn định rời đi thì tiếng sột soạt vang lên bên tai khiến bước chân hắn dừng lại, trước mặt hắn lúc này xuất hiện một bóng người, vừa nhìn liền biết đó là một nữ tử. Thân ảnh mảnh mai như liễu, mái tóc đen dài được gió thổi tung ở phía sau, một thân y phục tối màu như hòa với màn đêm, nơi này cây mọc rậm rạp, ánh trăng đêm nay lại không được sáng, hơn nữa trên mặt đối phương còn đeo khăn che mặt nên hắn không thấy rõ dung mạo đối phương, chỉ thấy được đôi mắt trong suốt, lấp lánh trong đêm tối.
“Là kẻ nào, mau ra đây!” Tử phủ nữ nhân như mây, Tử Sở thê thiếp thành đàn, ngay cả Tử Chấn Khiêm tuy chưa lấy chính thê nhưng cũng học theo phụ thân của mình thói trăng hoa, bất quá hắn chỉ dám ở bên ngoài lêu lổng, không dám dẫn nữ nhân về phủ làm loạn. Đại tiểu thư Tử Trúc Quỳnh cũng đã lớn, sắp thành gia lập thất, ngày thường cũng rất ít khi ra khỏi phòng, giờ này tuyệt đối không có khả năng nàng sẽ xuất hiện ở đây, mà thiếp thất của Tử Sở người nào người nấy đều đã lớn tuổi, trẻ tuổi nhất cũng là hai mươi, nhìn bộ dáng của nữ tử trước mắt, có lẽ chỉ mới cập kê mà thôi, trong phủ không có nữ tử bằng tuổi nàng, vì vậy nàng không phải người của Tử gia.
“Ngươi là hộ vệ của Tử gia đúng không? Có tiện nếu ta hỏi thăm một vài chuyện không?” Thiếu nữ đứng trong bóng tối, tán lá cao lớn che mất thân ảnh của nàng, chỉ mơ hồ truyền đến thanh âm khiến người ta suy nghĩ miên man.
“Cái gì?!” Hộ vệ Giáp nhíu mày, tựa hồ như không tin vào tai mình, lời nói của nàng khiến hắn không hiểu lắm, bất quá chuyện nàng vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phủ mà không hề kinh động đến bất kì một hộ vệ canh gác nào cũng khiến ánh mắt nhìn thiếu nữ mang theo vài phần cảnh giác.
“Ngươi là ai?!” Hắn có thể cảm nhận được nữ tử trước mắt không hề có một tia nội lực, điều này chứng tỏ nàng không có võ công trong người, thế nhưng việc nàng có thể tiếp cận hắn mà hắn lại không hề nhận ra, rõ ràng nàng không phải là người đơn giản.
“Ta là ai không quan trọng, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài điều mà thôi, ngươi có thể trả lời ta chứ?” Tìm kiếm một thứ đồ vật nhưng lại không có manh mối gì thì đúng là khó hơn lên trời, Bạch Tử Linh không muốn phí thời gian chạy vòng vòng quanh Tử phủ thăm dò rốt cuộc Tử Sở giấu nó ở nơi này, vừa hay nhìn thấy hộ vệ Giáp đi thông báo với Tử Sở chuyện của Tử Thất, dù sao cũng chặn đường, không bằng trói hắn lại tra khảo một phen, đỡ tốn thời gian thăm dò địa hình nơi này.
“To gan! Ngươi dám cả gan đột nhập vào Tử phủ ưm...” Hộ vệ Giáp tức giận, rút kiếm định ra tay thì đột nhiên một hòn đá bay đến, đánh thẳng vào ngực hắn khiến hắn đứng yên bất động, không nói được lời nào.
Hộ vệ Giáp trừng mắt, muốn động đậy tay để nhấc kiếm nhưng một lực đạo vô hình trói buộc lấy hắn, khiến hắn không thể cử động, ngay cả mở miệng nói cũng không được, lúc này hắn làm sao không biết bản thân đã bị điểm huyệt?
Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là nữ tử trước mặt từ đầu chí cuối đều đứng yên một chỗ, không hề có động tác gì, như vậy... hòn đá lúc nãy là từ nơi nào bay đến?
Lẽ nào... nơi này còn có người khác?
Suy nghĩ của hộ vệ Giáp rất nhanh liền được chứng thực, một thanh âm vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của rừng cây, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng như tiếng lá rì rào trong gió, êm tai như tiếng sáo dưới đêm trăng thanh.
“Hắn đang muốn gọi người.”
Hộ vệ Giáp theo thanh âm nhìn lại, thấy cách đó không xa là một gốc cây to, bên cạnh gốc cây có một bóng dáng cao lớn đang đứng, thân hình như tùng bách, cứng rắn vững vàng, lưng hắn thẳng tấp, đang đứng dựa vào gốc cây, một thân huyền y sẫm màu, khiến cả người hắn như chìm vào trong bóng tối. Tà áo dài bay trong gió, xuyên qua khe hở của tán lá, ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi xuống mặt đất, tia sáng yếu ớt rơi trên mái tóc đen dài của hắn, hắn hơi cúi đầu, chỉ để lộ chiếc cằm thon gọn cùng một bên mặt bị tóc đen che đi, chính là từ trên người hắn có một cỗ khí thế khiến người khác cảm thấy e dè không dám đến gần.
Hắn khoanh tay trước ngực, trên tay hắn đang cầm là một hòn đá, không quá khó để nhận ra hắn chính là người đã ném hòn đá đó.
“Vì vậy nên ngươi mới điểm huyệt hắn?” Bạch Tử Linh không có quay đầu, từ sớm nàng đã biết Thương Hàn Phong đang đứng ở nơi đó nên cũng chẳng bất ngờ khi hắn lên tiếng, điều khiến nàng phải bận tâm là hành động của hắn.
Nàng không có nội lực, lại chẳng có võ công, mặc dù đã nhận Quỷ Thủ làm sư phụ nhưng nàng cũng biết bản thân đã qua độ tuổi tốt nhất để học võ, nếu hiện tại nàng muốn học thì phải bỏ rất nhiều thời gian và phải cố gắng nhiều hơn những người khác, chính là chuyện đó là không thể nào, nàng tuy không ngại vất vả nhưng lại không có thời gian, nàng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, huống hồ hiện tại nàng học thì khi nào nàng mới trở thành cao thủ được chứ? Mười năm hay hai mươi năm? Dù là bao nhiêu năm, nàng cũng không đợi được. Kí ức kiếp trước khiến nàng sâu sắc cảm nhận được bản thân sớm đã chán nản với cuộc sống chém chém giết giết, nàng mặc dù muốn mạnh lên để không bị ai khi dễ nhưng không nhất thiết phải cần đến võ công, thân thủ nàng hiện tại cũng đã đủ dùng rồi, dù sao nàng cũng học nghệ hơn mười năm, tất cả những thứ đó đều có thể dùng để bảo vệ tính mạng, cho nên đối với nàng có học võ công hay không cũng không quan trọng, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Thương Hàn Phong ra tay, nàng vẫn cảm thấy buồn bực, bởi vì có những chuyện chỉ có những người có võ công mới làm được thôi.
“Ừ.” Thương Hàn Phong không có đi ra ngoài, so với Bạch Tử Linh đeo khăn che mặt khiến người khác không nhìn rõ dung mạo thì việc gương mặt hắn không có bất kì thứ gì che rất dễ khiến người khác nhận ra. Không phải hắn kiêu ngạo mà dung mạo của hắn thật sự quá nổi bật, cho dù hộ vệ Giáp không biết hắn là ai, bởi vì hắn đã rời Yến Kinh hơn ba năm, mọi người sớm đã quên mất bộ dạng của hắn, chỉ là nếu để đối phương nhìn thấy, lần sau gặp lại không chắc chắn rằng đối phương có nhận ra hắn hay không, Thương Hàn Phong không muốn mạo hiểm.
Chuyện hắn về Yến Kinh, vốn dĩ là không có ai biết nhưng bởi vì có người tung tin đồn hắn xuất hiện ở Nguyệt Mãn Lâu đã gieo hạt giống nghi ngờ trong lòng nhiều người, sợ là Thành Thiên đế cũng đã bí mật cho người đi điều tra, chỉ là ngoài mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì để xem biểu hiện của hắn cùng Thương Tiêu Minh. Người ngoài đều nói Thành Thiên đế coi trọng Thương Tiêu Minh, bằng không cũng không giữ hắn ở lại kinh thành mấy năm nay, thậm chí đất phong ở Tây Lĩnh cũng bỏ mặc, giao lại cho người khác quản lí thay hắn, đại thần trong triều đều đua nhau nịnh nọt Thương Tiêu Minh cùng Đỗ gia, bởi vì bọn họ cảm thấy xác suất hắn ngồi lên đế vị là rất lớn, những người khác đều không có phần.
Chính là... tâm tư của Thành Thiên đế, liệu có thật sự dễ dàng nhận thấy như vậy?
Chuyện Thành Thiên đế quan tâm Thương Tiêu Minh tất cả mọi người đều nhìn thấy, Thương Hàn Phong cũng không phủ nhận, bất quá cũng không thể dựa vào điều đó mà kết luận rằng Thành Thiên đế muốn truyền thừa đế vị cho Thương Tiêu Minh được. Thương Hàn Phong tuy không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Thành Thiên đế nhưng hắn biết Thành Thiên đế có thể vô tâm lạnh nhạt đến mức nào, hắn là loại người chỉ nghĩ đến bản thân, vì đạt được mục đích mà không màng tất cả, ngay cả thê tử kết tóc bên gối là Viên Hoàng hậu cùng với phi tần mà hân luôn nói yêu thương là Nhã phi hắn cũng ra tay không chút nhân từ thì làm sao đối với Thương Tiêu Minh - một kẻ có thể mang lại uy hiếp đến vị trí đế vương của hắn mà hắn thật sự quan tâm cho được?
Tất cả những vì hắn làm là vì muốn đưa Thương Tiêu Minh lên đứng đầu ngọn sóng, Thương Vệ không phải vì vô năng mà bị Thương Tiêu Minh đoạt mất hào quang mà bởi vì hắn biết được âm mưu của Thành Thiên đế, bởi vì không muốn trở thành con rối của Thành Thiên đế, trở thành bàn đạp cho các vị hoàng tử khác nên hắn mới giả vờ làm một kẻ vô năng, để tất cả mọi người đều xem thường hắn, nhờ vậy mà hắn mới ngồi vững vị trí Thái tử đến hiện tại, bằng không Thành Thiên đế sớm đã thu hồi quyền lực từ tay Viên gia rồi, chứ đâu để Viên gia tung hoành ngang ngược như vậy?
Sống trong hoàng thất, nếu không biết ngụy trang một chút thì làm sao có thể bình an trưởng thành?
Viên gia là gia tộc lớn của Yến Kinh, Viên Thái phó là Đế sư, sinh hạ một nữ nhi làm Hoàng hậu, một người lại làm Thừa tướng phu nhân, nhi tử cũng không chịu thua kém mà cũng giữ được quan hàm Đại Lý Tự Khanh, Viên thị là chính cung Hoàng hậu của Thành Thiên đế, sinh hạ được một nhi tử thì người đó tự nhiên là danh chính ngôn thuận lên làm Thái tử rồi. Chính bởi vì nguyên nhân này mà Thành Thiên đế mới kiêng kỵ Viên gia. Mẫu tộc Hoàng hậu quá lớn mạnh, mỗi người đều giữ một chức vị quan trọng, mặc kệ là ở hậu cung hay trên triều chính, nếu Thái tử phát huy tốt thì tất cả đại thần trong triều sẽ ủng hộ hắn, đến lúc đó địa vị của Thành Thiên đế sẽ bị uy hiếp, thiên hạ này gia tộc đứng đầu không còn là Thương gia nữa mà là Viên gia. Thương Vệ là người thông minh, mười tuổi năm đó đã nhận thấy thái độ của Thành Thiên đế khác thường, trước năm mười tuổi hắn là hoàng tử tài giỏi nhất trong các hoàng tử, chưa bao giờ không nhận được lời khen của các vị thái phó, ngay cả Thương Hàn Phong cũng tự nhận tư chất của hắn không bằng Thương Vệ, chính là sau năm mười tuổi, Thương Vệ lại trở thành một phế vật, học thứ gì cũng đều không thông, khi đó Thương Hàn Phong đã sớm đi theo Trữ Quốc công rời khỏi hoàng cung, cho nên Thương Tiêu Minh trở thành hoàng tử có biểu hiện xuất sắc nhất trong các vị hoàng tử.
Một vị Thái tử vô năng, lại có thể ngồi vững ở vị trí này hơn mười năm, trước năm mười tuổi hắn biểu hiện xuất chúng thì không ai nói, nhưng sau năm mười tuổi hắn chẳng khác gì một người tầm thường, vậy mà Thành Thiên đế vẫn không phế truất hắn, thậm chí còn tăng thêm quyền lực cho Viên gia, vì sao vậy?
Người thông minh đều sẽ chú ý đến vấn đề này, nhưng lại không có lời giải thích hợp lí, chỉ có những người thật sự hiểu rõ nguyên nhân sâu xa trong đó mới biết được hết thảy chỉ là một âm mưu.
Bất kể là Viên gia, Trữ gia hay Đỗ gia... tất cả bọn họ đều chỉ là con cờ trong tay Thành Thiên đế.
Trữ Quốc công là bằng hữu của Tiên hoàng, đã từng cùng Tiên hoàng vào sinh ra tử, cũng xem như là trưởng bối của Thành Thiên đế, nhìn Thành Thiên đế lớn lên, khi Trữ Quốc công nhận ra bản tính của Thành Thiên đế thì đã quá muộn, Nhã phi qua đời cùng Trữ gia gặp chuyện đã khiến Trữ Quốc công gặp cú sốc rất lớn, sau đó hắn mới quyết định tự mình dạy dỗ Thương Hàn Phong, để Thương Hàn Phong nhìn thất bản chất của Thành Thiên đế, để không giống như mẫu phi của hắn, đặt hi vọng quá nhiều vào đế vương.
Viên Thái phó nói thế nào cũng là lão sư của Thành Thiên đế, dạy dỗ Thành Thiên đế từ nhỏ đến lớn, tự nhiên cũng nhìn thấu bản chất của đối phương, chỉ là hắn vẫn quyết định gả nữ nhi cho Thành Thiên đế làm Hoàng hậu, rõ ràng hắn cũng có mục đích riêng. Viên Thái phó muốn lợi dụng Thành Thiên đế để đưa Viên gia không ngừng lớn mạnh, nhưng hắn đã lầm, Thành Thiên đế không còn là một tiểu hài tử mà Viên Thái phó có thể dễ dàng lớn mạnh được, từ khi ngồi lên đế vị, tâm tư đế vương đã không còn ai có thể điều khiển. Bởi vì nhìn ra âm mưu trong đó, cho nên Viên Thái phó mới để Thương Vệ giả vờ vô năng để bảo toàn vị trí Thái tử của hắn cũng như quyền lực của Viên gia, nếu Thương Vệ biểu hiện quá xuất chúng thì sẽ khiến Thành Thiên đế nảy sinh kiêng kỵ. Đế vương không chấp nhận kế hoạch vượt tầm kiểm soát của bọn họ, sẽ tìm cách hủy diệt Viên gia cũng giống như những gì Thành Thiên đế từng làm với Trữ gia, có lẽ Viên Thái phó đã nhận thấy cơ từ Trữ gia nên mới quyết định để Thương Vệ giả vờ, những chuyện này Thương Hàn Phong cũng là nghe được từ Trữ Quốc công.
Thành Thiên đế bị mất đi một con cờ là Thương Vệ cho nên hắn mới muốn tìm một con cờ khác thay thế, lựa chọn tốt nhất không ai khác chính là Thương Tiêu Minh, bởi vì Thương Trường Hạo cùng Thương Gia Luật đều mang một nửa dòng máu của Phượng Tề, đặc biệt là Thương Gia Luật, mẫu phi của hắn xuất thân từ hoàng thất Phượng Tề, là Trưởng công chúa của Phượng Tề. Phượng Tề nếu biết được hậu duệ của bọn họ bị Thành Thiên đế lợi dụng như một con cờ thì nhất định sẽ không tiếc hết thảy mang người trở về, dù sao trước giờ Thành Thiên cùng Phượng Tề cũng như nước với lửa, năm đó cũng vì bất đắc dĩ mới để Nhu phi đi hòa thân, mà Thành Thiên đế cũng sợ Thương Gia Luật liên kết với Phượng Tề để chiếm lấy ngôi vị đế vương nên mới không dùng đến hai người Thương Trường Hạo cùng Thương Gia Luật.
Đỗ gia xuất thân từ thương gia, từ việc giao lưu mua bán mà làm giàu, về sau du nhập đến Thành Thiên quốc, dựa vào bản lĩnh của mình mà trở thành thương gia đệ nhất, gia tộc Đệ nhất phú thương, cũng bởi vì điều này mới nhận được sự coi trọng của Thành Thiên đế, bằng không một nữ tử xuất thân bình thường như Mai phi, cho dù có xinh đẹp cách mấy cũng khó mà tiến cung được. Thương Hàn Phong cùng Thương Tiêu Minh sinh cùng một năm, khi đó Nhã phi vẫn là sủng phi của Thành Thiên đế cho nên lúc Thương Tiêu Minh sinh ra không hề nhận được sự coi trọng của Thành Thiên đế, bởi vì có hai vị hoàng huynh xuất sắc cho nên dù Thương Tiêu Minh có cố gắng đến mấy trong mắt người khác thì cũng thua kém với hai vị hoàng huynh của mình, dù hắn nỗ lực cách mấy cũng không được Thành Thiên đế coi trọng, cho đến khi Trữ gia gặp nạn, Thương Hàn Phong bị thất sủng, Thương Vệ cũng trở thành phế vật nên Thương Tiêu Minh nhờ vậy mới có cơ hội biểu hiện.
Thương Tiêu Minh thật sự không biết nguyên nhân Thành Thiên đế coi trọng hắn là vì điều gì hay bản thân sớm đã nhận ra âm mưu trong đó nhưng bởi vì trước giờ chưa từng được người khác thừa nhận năng lực của bản thân, cho nên khi được Thành Thiên đế xem trọng và tin tưởng giao trách nhiệm cho hắn, dù biết đó là một cái bẫy nhưng nhảy vào, cả Đỗ gia và Mai phi, cũng không biết trong lòng của bọn họ nghĩ gì nhưng không thể thay đổi việc Đỗ gia và Thương Tiêu Minh đang là con cờ trong tay Thành Thiên đế. Thành Thiên đế sử dụng Thương Tiêu Minh như một món vũ khí để đối phó các vị hoàng tử khác, chỉ cần cho Thương Tiêu Minh cơ hội để biểu hiện, hắn nhất định sẽ không khiến Thành Thiên đế thất vọng, nhìn cách mà hắn đối phó với những người khác từ trước đến giờ cũng đủ biết hắn là người có tham vọng biểu hiện, đồng thời cũng là một kẻ tàn nhẫn.
Thành Thiên đế có con cờ này trong tay thì hắn không cần đích thân ra tay, chỉ cần ngồi một chỗ xem màn kịch huynh đệ tàn sát lẫn nhau, cho dù sau này ai là người chiến thắng cuối cùng thì kẻ đó cũng sẽ hao binh tổn tướng, mà Thành Thiên đế lại là ngư ông đắc lợi, quyền lực không những vẫn nắm trong tay mà danh tiếng cũng không bị ảnh hưởng, có khi ngược lại còn lưu danh thiên cổ, là một đấng minh quân đấy chứ.
Nghĩ thôi đã cảm thấy buồn cười.
Hiện tại trong số các vị hoàng tử, Thái tử Thương Vệ hữu danh vô thực, Thương Trường Hạo là một vương gia nhàn nhã, thường xuyên giúp đỡ mọi người nên rất được lòng dân, còn Thương Gia Luật lại là một vị hoàng tử vô danh không ai biết đến, trong khi đó Thương Tiêu Minh lại nhận được sự ủng hộ của triều thần, bất quá đó chỉ là các thế lực nhỏ trong triều, còn những thế lực lớn như Viên gia, Hạ gia, Bạch gia,... thì hắn vẫn chưa nắm chắc.
Viên gia là mẫu tộc của Hoàng hậu, tự nhiên sẽ ủng hộ Thái tử, Hạ gia tuy chưa bày tỏ lập trường của mình nhưng Hạ gia Đại thiếu cùng Đỗ gia hai huynh muội là bằng hữu từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu đậm, về phần Bạch gia, Thừa tướng phu nhân xuất thân từ Viên gia, vốn dĩ Bạch Thừa tướng nên ủng hộ Thái tử nhưng hắn nghe nói Bạch Tứ tiểu thư cùng Đỗ gia Đại thiếu đã thề non hẹn biển, chuyện này khắp kinh thành đều biết, hai người bọn họ đến với nhau vốn là chuyện sớm muộn, mà Đỗ gia lại là chỗ dựa của Minh vương, khi đó không biết Bạch gia lựa chọn Thái tử vẫn là lựa chọn Minh vương. Bạch gia lựa chọn ai hắn không biết nhưng Tử gia tuyệt đối sẽ không ủng hộ Thương Tiêu Minh, tuy nói Tử gia Đại thiếu thư cùng Bạch gia Đại thiếu có hôn ước với nhau, nhưng bởi vì Bạch gia vẫn chưa tỏ rõ lập trường nên việc này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến quan hệ hai nhà, bất quá hành động khiêu khích của Thương Tiêu Minh đã hoàn toàn chọc giận Tử Sở, muốn Tử gia ủng hộ hắn là chuyện khó hơn lên trời, dựa vào tính tình đó của Thương Tiêu Minh, nếu không lợi dụng được thì sẽ hủy hoại nó. Vì vậy Thương Tiêu Minh mới thu mua người của Tử gia tung tin đồn Thương Hàn Phong trở về, mặc dù tin đồn đó thật sự không sai nhưng việc này nếu làm lớn chuyện, người bị ảnh hưởng nhiều nhất không ai khác chính là Thương Hàn Phong cùng Tử gia, đặc biệt là Tử gia, nếu Thành Thiên đế điều tra ra được thì cũng chỉ có Tử Sở cùng Tử gia gặp nạn, Thương Tiêu Minh không cần làm gì cũng có thể loại bỏ hai kẻ thù, một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Ngươi điểm huyệt hắn thì bảo hắn làm sao trả lời câu hỏi của ta đây?”
“...” Không có tiếng đáp lại.
Bạch Tử Linh nghi ngờ, rốt cuộc cũng chịu quay đầu nhìn lại, nhìn Thương Hàn Phong cách đó không xa đứng yên như bức tượng, đầu hơi cúi xuống khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ của hắn, người bị điểm huyệt cũng không phải hắn, hắn im lặng gì chứ?
Bạch Tử Linh từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, Bạch Tử Linh không có thói quen dùng khăn tay, khăn tay là Thanh Nhi chuẩn bị, Thanh Nhi luôn thích nhét những thứ linh tinh vào người nàng, Bạch Tử Linh cũng không còn cách nào. Nàng xé khăn tay làm hai, sau đó buộc chúng lại với nhau, hộ vệ Giáp đối diện nhìn thấy hành động của nàng lấy làm khó hiểu, hắn cũng muốn mở miệng nói chuyện nhưng bản thân đang bị điểm huyệt nên hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng. Ai biết nữ nhân này uống lộn thuốc gì, cư nhiên cầm chiếc khăn tay đi đến trước mặt hắn, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng đã đi vòng ra sau, lấy khăn tay bịt mắt hắn.
“Ưm ưm...” Ngươi định làm gì?!
Thương Hàn Phong đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, thanh âm kỳ lạ truyền vào tai khiến hắn giật mình bừng tỉnh, không khỏi nhìn về hướng đó, chỉ thấy đôi mắt hộ vệ Giáp bị một chiếc khăn bịt lại, còn Bạch Tử Linh đứng bên cạnh phủi tay.
Thương Hàn Phong khó hiểu: “Ngươi đang làm gì vậy?” Đột nhiên bịt mắt hắn...
“Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi vì sợ hắn nhìn thấy dung mạo của ngươi nên ngươi mới trốn trong đó không chịu ra.” Bạch Tử Linh hừ lạnh một tiếng: “Ta hiện tại là đang giúp ngươi.”
“Ta trốn bao giờ?” Thương Hàn Phong nhướng mày: “Ta chỉ là suy nghĩ một chút chuyện.”
“Suy nghĩ đến mức thất thần, đừng quên ngươi hiện đang ở trong địa bàn của người khác, mất cảnh giác như vậy là không tốt đâu.” Những người như hắn thất thần một chút cũng có thể đánh mất tính mạng, đặc biệt là khi nơi này còn là địa bàn của kẻ thù, nếu có người tập kích hắn thì phải làm sao?
“Chẳng phải còn có ngươi sao?”
~~~
Đêm khuya, tại Lạc Y Quán.
Phòng của Lạc Dư vẫn còn đèn sáng, lúc này nàng đang ngồi bên cửa sổ, trước mặt nàng là một chiếc bàn đầy chai lọ với những màu sắc khác nhau, nàng không ngừng đổ mỗi thứ một chút ra dĩa nhỏ rồi chấm tai liếm thử, sau đó lại lấy bút ghi vào giấy, nàng hẳn là đang nghiên cứu giải dược cho Tử Thất.
“Không phải cái này, cũng không phải cái này...” Lạc Dư lẩm bẩm, bút trên tay không ngừng ghi chép, bởi vì để thuận tiện cho việc điều chế giải dược nên trước đó Lạc Dư đã lấy thông tin từ Tử Thất, về biểu hiện cũng như trước thời gian phát tát độc dược hắn sẽ có cảm giác gì, Tử Thất có trí nhớ kinh người, cho nên cung cấp không ít manh mối cho nàng.
Hắn vì muốn nàng nhanh chóng điều chế giải dược nên cũng đưa viên giải dược lấy được từ chỗ Thương Tiêu Minh cho nàng nghiên cứu, nhưng Lạc Dư không dám dùng quá nhiều, chỉ lấy nghiền nát thành bột rồi lấy một ít để thử nghiệm, chỉ là trên đời này có hơn trăm ngàn loại độc, trong khoảng thời gian ngắn khó mà có thể tìm ra.
Bạch Tử Linh cho nàng thời hạn 10 ngày, bây giờ trời đã sáng, nàng chỉ còn lại thời gian 9 ngày, lần này đến Yến Kinh Lạc Dư không có mang theo nhiều sách y thuật, bằng không nàng sớm đã tìm ra được cách rồi.
“Đệ hiện tại đang ở đây à?”
“Đúng vậy.”
“Nơi này không phải Thiên Hương Lâu trước kia sao? Bây giờ lại trở thành y quán à?”
“Trang trí cũng không tệ lắm, hình như chưa mở cửa khai trương đúng không?”
“Đệ cũng không rõ lắm.”
Thanh âm nam tử không ngừng truyền vào trong tai, về đêm con đường này trở nên vắng vẻ, bên trong Lạc Y Quán càng thêm tĩnh lặng như tờ, Lạc Dư khi điều chế dược liệu cần bầu không gian yên tĩnh, cho nên cuộc đối thoại của đám người bên dưới vang lên vô cùng rõ ràng.
“Nơi này còn nhiều rất phòng, các huynh tùy tiện tìm một phòng nghỉ ngơi, có gì ngày mai chúng ta bàn tiếp.”
“Được a.”
“Cạch.” Lạc Dư đẩy cửa phòng ra, phòng nàng ở cuối dãy lầu, sở sĩ nàng lựa chọn nơi đó là vì nơi đó ít bị người làm phiền đến, đám người Tử Nhất vừa hay cũng mới bước lên lầu, nghe thấy tiếng mở cửa cũng đồng loạt quay đầu nhìn lại, hai bên rốt cuộc cũng đối mặt với nhau, mắt chạm mắt, trong khi Lạc Dư thần sắc lạnh nhạt thì đám người Tử Nhất, ngoại trừ Tử Thất ra đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi là ai?” Lạc Dư đi trước mở miệng, Tử Thất thì nàng biết rồi nhưng đám người này là ai?
Nơi này là nơi bọn họ tùy tiện muốn vào thì vào sao?
“A, Tử Thất, đệ mà cũng có ngày ‘kim ốc tàng kiều’!” Cũng không biết là ai lên tiếng, chỉ là khi hắn vừa dứt lời thì mỗi người đều có sắc mặt khác nhau.
Đám người Tử Nhất hốt hoảng: “!!!”
Lạc Dư mặt đầy chấm hỏi: “???”
Riêng Tử Thất lộ vẻ mặt khiến người khác không tài nào hiểu được, giống như buồn bực, lại có chút bất lực, cuối cùng hắn chỉ đành thở dài một hơi, tỏ vẻ thỏa hiệp.
“Tử Thất tiểu tử này, đệ giỏi lắm!” Tử Tam đi đến xoa đầu Tử Thất, điệu bộ cười cợt khiến Tử Thất tức giận không làm được gì.
“Đệ...”
“Tử Thất, không ngờ đệ lại giấu bọn ta những chuyện thế này...” Tử Nhị hết nhìn Lạc Dư rồi lại nhìn Tử Thất, sau cùng chỉ đành lắc đầu.
“Đệ không...”
“Tử Thất, không ngờ lâm vào tình cảnh thế này mà đệ vẫn còn tâm tư nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.” Tử Tứ tức giận trừng mắt nhìn Tử Thất, mặc dù giọng điệu trách cứ nhưng ai nấy đều nhìn ra hắn là đang trêu chọc Tử Thất.
“Không phải...”
“Đúng là không ngờ...” Tử Lục trầm giọng, hắn lúc nào cũng bộ dạng im im không nói gì, không ngờ vào những lúc thế này mà vãn không thiếu phần của hắn.
“Ta...”
“Cái đó... Tử Thất nhà chúng ta đúng là có diễm phúc.” Tử Ngũ cười cười, hoàn tòa bỏ mặc lời muốn nói tiếp theo của Tử Thất.
“Đủ rồi!” Tử Thất rốt cuộc không chịu được nữa, giãy giụa thoát khỏi tay của Tử Tam, đưa tay sửa sang lại y phục, rồi mới trừng mắt nhìn đám người đang lộ vẻ mặt hóng chuyện.
“Các huynh nghe ta nói có được không?!”
“Đệ nói đi.” Mọi người nhốn nháo, duy chỉ có Tử Nhất là duy trì bình tĩnh.
“Mọi chuyện không giống như các huynh nghĩ đâu!”
“Không giống như chúng ta nghĩ? Đệ biết chúng ta nghĩ gì sao?” Tử Tứ xấu xa cười khiến Tử Thất hơi á khẩu, bất quá rất nhanh liền vực dậy tinh thần, hùng hổ mở miệng: “Đại ca của ta ơi, muốn ‘kim ốc tàng kiều’ cũng phải kim ốc mới tàng kiều được chứ!” Nơi này nhìn thế nào cũng chỉ là một y quán bình thường, ngay cả mạ vàng cũng không có thì làm sao có thể gọi là kim ốc? Huống hồ...
“Nàng cũng có phải ‘kiều’ đâu?!”