Đêm khuya vắng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ, bởi vì do có án mạng lần trước và sự nghi thần nghi quỷ của Tứ phu nhân Hữu Thừa tướng phủ lúc này canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, hộ vệ ba canh giờ là thay ca một lần, đèn đuốc khắp nơi, một con mũi cũng khó mà chui qua được thiên la địa võng này, bất quá không phải bất kì nơi nào trong phủ đều được canh phòng nghiêm ngặt như vậy, đặc biệt như Linh Viên, một nơi vô cùng hoang vắng và không có một bóng người, mọi người trong phủ đều biết đây là cái viện rách nát nhất phủ, chủ tử nơi này bị vứt bỏ, cho nên so với những nơi khác sáng như ban ngày thì Linh Viên lại bị bao trùm bởi một mảnh tăm tối đáng sợ.
Trời đêm gió lộng, một mảnh tĩnh lặng, lúc này một bóng đen đột nhiên xuất hiện, bóng đen di chuyển nhanh như linh miêu, vô cùng linh hoạt trong bóng tối, thoáng một cái liền đứng trước cửa phòng của Bạch Tử Linh.
Đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa, trong phòng ánh nến đã bị thổi tắt, dưới màn đêm tĩnh lặng có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở đều đều của người trong phòng, đối phương tựa hồ như đang ngủ rất say, bất quá Lạc Hàm vãn không dám hành động lỗ mãng, vì đề phòng sự cố ngoài ý muốn nàng lấy từ trong tay áo ra một ống trúc dài hơn một gang tay, sau đó lấy một gói nhỏ màu vàng, cẩn thận đổ thứ thuốc bột màu trắng không rõ là gì vào ống trúc, hít lấy một hơi thật sâu và đưa ống trúc vào miệng thổi một hơi, thứ thuốc bột trắng nhanh chóng hòa quyện cùng không khí trong phòng.
Mấy ngày nay ở chung nàng cũng xem như hiểu rõ tính tình Bạch Tử Linh, đối phương là người có tính cảnh giác rất cao, khó mà dễ dàng rơi vào cạm bẫy được, cho nên nàng mới Thanh Nhi - người thân cận với Bạch Tử Linh hạ thuốc mê vào chung trà đó, Bạch Tử Linh tin tưởng Thanh Nhi như vậy, chắc chắn là sẽ không nghi ngờ mà uống sạch chung trà, bất quá Lạc Hàm là người cẩn thận, trước giờ hành động luôn chú ý đến sự kiện ngoài ý muốn nên nàng mới chuẩn bị phương án dự phòng, nàng thổi thuốc mê vào phòng nàng ta, nếu Bạch Tử Linh không uống chung trà đó của Thanh Nhi thì nàng vẫn có thể hành động được.
Vốn dĩ Lạc Hàm cũng không có ý định muốn hạ thuốc Bạch Tử Linh khi nhận được thư từ Nhàn di, hơn nữa Thanh Nhi cũng không đồng ý cách làm này, vì vậy hai người mới lục tung căn phòng của Bạch Tử Linh, ngoại trừ mấy thứ y phục trang sức vớ vẩn mà Thanh Nhi đã mua thì chỉ có một quyển bí kíp vỏ công được giấu dưới gối đầu của Bạch Tử Linh, ngay cả túi thêu mà ngày đó Thanh Nhi đưa cũng không thấy bóng dáng huống hồ là di thư của Lạc Tuyết phu nhân. Trong phòng không có, lục tung cả Linh Viên cũng không tìm thấy Lạc Hàm nghĩ rằng rất có thể là Bạch Tử Linh đã mang theo vật đó bên người, dù sao một vật quan trọng như vậy, lại còn là di thư do mẫu thân để lại, thân là nữ nhi Bạch Tử Linh chắc hẳn sẽ giữ nó bên mình, như vậy sẽ an toàn hơn, nghĩ vậy Lạc Hàm bèn quyết định hạ thuốc Bạch Tử Linh, có thể Bạch Tử Linh không giấu nó bên cạnh mà giữ nó trong người thì sao? Con người Bạch Tử Linh không dễ tiếp cận, ngay cả khi tắm rửa nàng cũng chỉ tắm một mình, không để Thanh Nhi vào trong hầu hạ, với lại buổi tối Bạch Tử Linh lại không hề ngủ sâu. Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Hàm nhận thấy điều này, nhớ lần trước khi mọi người phát hiện ra xác chết thì Bạch Tử Linh cũng đã nhanh chóng xuất hiện sau tiếng hét thứ nhất, gương mặt nàng hoàn toàn nhưng không có gì là ngủ mê cả, lần thứ hai là khi Lạc Hàm nhận thấy Linh Viên có người đột nhập, hắc y nhân hướng về phía phòng của Bạch Tử Linh mà đến, nàng không lập tức đẩy cửa đi vào là nghĩ rằng Bạch Tử Linh có thể ứng phó được, quả nhiên đối phương không có làm nàng thất vọng, lần thứ ba là đêm hôm qua, khi nghe thấy tiếng hét của Tứ phu nhân, khi nàng lôi kéo Thanh Nhi chạy đến thì Bạch Tử Linh đã khoác xong áo ngoài, giày cũng đã mang, khăn che mặt cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, trong khi nàng cung Thanh Nhi chỉ kịp mang giầy chạy đến, thời gian ngắn như vậy mà đối phương có thể chuẩn bị hết thảy một cách gọn gàng như vậy, nếu không biết còn nghĩ rằng Bạch Tử Linh vốn dĩ không hề ngủ.
Đợi khói mê tan khắp căn phòng Lạc Hàm mới đẩy cửa đi vào, động tác nàng rất nhẹ, chỉ nghe thấy một làn gió thổi qua nàng liền biến mất trước cửa phòng, nếu đổi lại là người thường nghe thấy sẽ không có cảm giác gì, chỉ nghĩ rằng cửa sổ bị gió thổi chứ đừng nói là một người bị hạ thuốc mê như Bạch Tử Linh.
Lạc Hàm đi đến bên cạnh giường nhìn nữ tử đang ngủ say, lúc này nàng ta đã tháo khăn che mặt ra để lộ dung nhan xấu xí vốn có của mình, bởi vì không có ánh sáng chiếu đến cho nên mắt thường chỉ có thể thấy được một tia mơ hồ trên gương mặt đó, nhưng người có võ công như Lạc Hàm, trong bóng tối thị lực của nàng tốt hơn so với người bình thường một chút nên nàng có thể nhìn thấy gương mặt xấu xí, vết sẹo dữ tợn, bộ dạng vô cùng dọa người của đối phương, chính là Lạc Hàm chẳng có cảm giác gì đặc biệt, bởi vì nàng biết gương mặt này vốn dĩ là giả, gương mặt giả chẳng khác nào đeo mặt nạ, một con người đối với một chiếc mặt nạ sẽ sinh ra sợ hãi sao? Lạc Hàm không biết những người khác có sợ hãi hay không nhưng đối với nàng rõ ràng là không.
Bạch Tử Linh mặc chiếc áo ngủ mỏng, tùy tiện nhìn một cái liền không có chỗ nào để che giấu, bất quá Lạc Hàm cũng không có bỏ qua, nàng lục lọi người Bạch Tử Linh, chính là không tìm thấy di thư mà phu nhân để lại, Lạc Hàm có chút phiền muộn. So với Thanh Nhi nàng quả thật không thể hiểu được hết thói quen của Bạch Tử Linh để biết nàng ta giấu di thư ở chỗ nào trên người, chính là nếu để Thanh Nhi đi làm việc nàng cũng không an tâm, bởi vì đối với việc hạ thuốc Bạch Tử Linh Thanh Nhi rõ ràng là khồn đồng ý, cho nên Lạc Hàm mới đích thân ra trận.
Trên người không có?
Lạc Hàm nghi hoặc, nàng lục tung cả căn phòng của Bạch Tử Linh và Linh Viên đều không có tìm thấy, vốn nghĩ rằng nó nằm trên người Bạch Tử Linh, hiện tại vẫn không có tìm thấy, rốt cuộc nàng ta giấu nó ở đâu?
Lạc Hàm quét qua gương mặt đang say giấc của Bạch Tử Linh, nhìn đến chiếc gối, ánh mắt lóe lên tia khác thường, buổi sáng nàng tìm thấy quyển bí kíp võ công, Lạc Hàm nhận ra quyển sách đó, là Tâm Linh công pháp, bí pháp của Lạc Y Cung, ở Lạc Y Cung còn có một quyển, bất quá đó là quyển thượng, quyển của Bạch Tử Linh là quyển hạ, chỉ khi thượng và hạ kết hợp mới phát huy hết hoàn toàn sức mạnh của Tâm Linh công pháp này được, Tâm Linh công pháp của Nhàn di không thể sử dụng nhuần nhuyễn như của phu nhân là bởi vì thiếu một quyển hạ này, nàng vốn dĩ nó đã mất tích, hóa ra là ở chỗ Bạch Tử Linh, chắc hẳn là phu nhân đã đưa nó cho nàng ta.
Một vật như vậy trong mắt nhân sĩ võ lâm là trân bảo quý hiếm nhưng đối với một người không có chút nội lực của Bạch Tử Linh thì rõ ràng là không hữu dụng, nàng không biết Bạch Tử Linh có biết giá trị của quyển tâm pháp này hay không bất quá nàng ta đem nó giấu dưới gối chứng tỏ không muốn người khác biết đến, như vậy rất có thể Bạch Tử Linh cũng giấu di thư dưới gối?
Lạc Hàm đưa tay, còn chưa kịp chàm vào gối đầu của Bạch Tử Linh thì bàn tay đã bị chụp lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, phá vỡ không khí yên tĩnh của căn phòng.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lạc Hàm nhìn xuống, đôi mắt nhắm nãy giờ lúc này cũng đã mở ra, đôi mắt lóe lên tia hàn quang khiến nàng có chút lạnh sống lưng, nhiệt độ trong phòng nháy mắt liền rơi xuống âm độ, hai người nhìn nhau khoảng mười giây, Lạc Hàm liền khôi phục bình tĩnh mở miệng: “Người không có uống chung trà đó?” Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
“Thật ra... là có.” Bạch Tử Linh ngồi dậy, buông tay Lạc Hàm ra, thái độ thong dong tựa như đối với người người đột nhập vào phòng nàng làm như không thấy, chính là ánh mắt không hề che giấu sự lạnh lẽo.
Bởi vì tin tưởng cho nên Bạch Tử Linh quyết định đánh cược, khi đó nàng đã uống chung trà chứa mê dược do Thanh Nhi đưa, sau đó tựa hồ như cảm thấy mình có lỗi nên Thanh Nhi cũng chẳng ép nàng uống thêm chung trà nào nữa hoặc cũng có lẽ Thanh Nhi tin vào mê dược của Lạc Hàm nên chỉ cần một lượng thuốc là đủ với nàng, hàn huyên một hồi Bạch Tử Linh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, đáy lòng nàng bắt đầu cảm thấy khó chịu, nàng không ngờ Thanh Nhi lại đối xử với nàng như vậy, so với việc đối phương cầm một dao đâm nàng thì chẳng khác gì. Thanh Nhi thấy mê dược có hiệu quả bèn viện cớ rời đi, trước khi đi Bạch Tử Linh có thể nhìn ra tia xin lỗi trong đôi mắt của Thanh Nhi nhưng nàng cũng không có cơ hội để bận tâm nhiều nữa, mê dược phát tán với tốc độ rất nhanh, có thể là do thể chất thân thể yếu kém, nàng cũng không có ngăn cản Thanh Nhi rời đi, nàng không phải không muốn ngăn cản, nàng thậm chí còn muốn chất vấn Thanh Nhi vì sao lại làm như vậy, rõ ràng hai người tình như tỷ muội, ngay cả khi nàng bị tất cả mọi người bỏ rơi duy chỉ có Thanh Nhi là không bỏ rơi nàng, nhưng thần trí nàng không còn được tỉnh táo nữa, nàng không có võ công, không có nội lực nên không thể ép mê dược ra ngoài, cho nên Bạch Tử Linh phải lấy sáp nến nhỏ vào tay để duy trì sự thanh tĩnh.
Biện pháp này có chút đau đớn nhưng đối với người được huấn luyện để trở thành đặc công như Bạch Tử Linh thì đau đớn này chẳng là gì, mặc dù đau đớn này vô cùng nhỏ bé nhưng cảm giác nóng rát ấy cũng khiến đầu óc nàng thanh tĩnh đi vài phần, tất nhiên nếu mê dược của Lạc Hàm mạnh hơn nữa thì Bạch Tử Linh có thể làm bị thương chính mình để duy trì tỉnh táo của bản thân.
Nghe Bạch Tử Linh kể lại quá trình nàng ta chống lại mê dược, Lạc Hàm không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với đối phương, nàng trầm mặc không nói, thu tay lại, nàng biết Bạch Tử Linh cẩn thận nhưng không nghĩ đến nàng ta lại cẩn thận như vậy, chỉ dựa vào một hành động nhỏ của Thanh Nhi liền có thể úy một ra mười, lúc đầu nàng ta muốn đưa bát dĩa đến phòng bếp, Lạc Hàm sở dĩ không ngăn cản là bởi vì nàng không có bận tâm, thậm chí nàng tin tưởng vào kế hoạch của bản thân sẽ không dễ dàng lộ sơ hở như vậy, không ngờ...
“Ngươi muốn lấy gì ở ta?” Đối mắt với câu hỏi của Bạch Tử Linh, Lạc Hàm chỉ im lặng lùi về phía sau một bước, ánh mắt thập phần bình tĩnh, không hề có tia hốt hoảng khi bị bắt gặp tại trận.
“Không phải người đã sớm biết rồi sao, tiểu thư của tôi?” Lạc Hàm không có trả lời mà hỏi ngược lại, nếu Bạch Tử Linh đã phát hiện ra kế hoạch của nàng thì nàng ta sớm nên biết rõ nàng đến đây là vì cái gì?
Bạch Tử Linh nhếch môi, bình tĩnh từ dưới gối lấy ra một cái túi thêu nhỏ, chính là túi thêu ngày đó Thanh Nhi đưa cho nàng, bên trong túi chứa di thư của Lạc Tuyết.
“Ngươi muốn nó?” Quả nhiên nàng đoán không sai, Lạc Hàm là vì di thư mà đến, nếu đổi lại là người ngoài Bạch Tử Linh sẽ không thể nào biết được mục đích của đối phương, dù sao khắp Yến Kinh mọi người đều biết trên người Bạch Tử Linh nàng chẳng có gì đáng giá, ngay cả tính mạng của nàng trong mắt tất cả bọn họ cũng không đáng một xu, thứ có giá trị ở trên người nàng hiện tại chỉ có bức di thư mà Lạc Tuyết để lại, bất quá vật đó chỉ có giá trị trong mắt Lạc Hàm và Thanh Nhi.
“Đúng vậy.” Lạc Hàm cũng không có phản bác.
“Vì sao ngươi lại muốn có nó?” Ngày đó khi nàng mở di thư ra Thanh Nhi và Lạc Hàm đều có mặt ở đó, nội dung lá thư bọn họ cũng có xem qua, thậm chí so với nàng có khi bọn họ còn xem tường tận hơn nữa, vậy mà nàng ta lại tìm mọi cách muốn lấy di thư từ nàng, chẳng lẽ bên trong di thư thật sự chôn giấu bí mật gì đó mà nàng không biết?
“Tiểu thư chưa đến lúc phải biết.”
“Hiện tại chưa đến lúc, khi nào mới đến lúc?” Bạch Tử Linh lạnh nhạt hỏi lại.
Lạc Hàm đang giấu nàng chuyện gì đó, thậm chí cả Thanh Nhi nàng cũng có thể cảm nhận được điều đó nhưng cụ thể là gì Bạch Tử Linh không thể nào giải thích được, bất quá nàng có cảm giác, việc đó nhất định liên quan đến khối thân thể này.
Lạc Hàm im lặng không nói, nàng chỉ theo lệnh mà làm việc, ngay cả việc đến Nguyệt Mãn Lâu và theo Bạch Tử Linh đến Thừa tướng phủ nàng cũng chỉ là làm theo lệnh người khác, trong Lạc Y Cung người có quyền hành tối cao khi Cung chủ vắng mặt không ai khác chính là Nhàn di, nguyên trưởng lão của Lạc Y Cung. Từ khi Lạc Tuyết phu nhân rời khỏi Nhàn di đã trở thành người nắm quyền Lạc Y Cung, tiếng nói của nàng ở trong Lạc Y Cung cao hơn bất cứ ai, uy tín của nàng ở Lạc Y Cung không người nào có thể so sánh, mặc dù nàng không ngồi lên vị trí Cung chủ nhưng trong lòng tất cả mọi người sớm đã xem nàng là Cung chủ đời thứ hai của Lạc Y Cung rồi, cho nên khi Nhàn di ra lệnh cho nàng lấy di thư từ chỗ Bạch Tử Linh trở về, Lạc Hàm mặc dù có do dự nhưng cũng không quá lâu, nàng chấp nhận Bạch Tử Linh nhưng trong lòng nàng địa vị của Bạch Tử Linh chưa đến mức để nàng cãi lệnh của Nhàn di.
“Lạc Hàm, rốt cuộc ngươi có xem ta là chủ tử của người không?” Nhìn thấy thái độ của Lạc Hàm, đáy lòng của nàng dâng lên một cỗ thất vọng, sau đó Bạch Tử Linh lại cảm thấy buồn cười, nàng sớm không nên hi vọng vào người khác, vậy mà đến nơi này nàng hết tin tưởng Thanh Nhi rồi lại tin tưởng vào Lạc Hàm, Bạch Tử Linh cảm thấy đầu óc của bản thân đúng là bị úng nước rồi, tâm trí của nàng ngày càng không thể do nàng khống chế được nữa rồi.
Lạc Hà há mồm, không nói được lời nào, đối với lời nói của Bạch Tử Linh nàng không thể phản bác được, Thanh Nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh Bạch Tử Linh, trong bốn người Thanh Nhi là người thân cận đối phương nhất, đối với Thanh Nhi Bạch Tử Linh vừa là chủ tử, đồng thời cũng là gia đình của nàng ta, Thanh Nhi có tình cảm với đối phương, có thể vì đối phương mà chống lại mệnh lệnh của người khác cũng là chuyện bình thường, thế nhưng Lạc Hàm thì không giống vậy. Lạc Hàm, Lạc Dư, Lạc Tịch ba người, từ nhỏ đã sống trong Lạc Y Cung, do một tay Nhàn di nuôi lớn, đối với ba người Nhàn di vừa là mẫu thân, vừa là người thề sống chết nghe theo, cho nên mệnh lệnh của Nhàn di từ trước đến giờ ba người bọn họ vốn không dám không nghe theo, nàng mặc dù đã chấp nhận Bạch Tử Linh làm chủ tử nhưng đối với mệnh lệnh của Nhàn di nàng lại không thể cãi lại, trong lúc nhất thời Lạc Hàm không biết phải làm sao cho tốt.
“Tiểu thư... có những chuyện hiện tại người không nên biết, đối với người mà nói chẳng có lợi gì, hiện tại người hãy đưa di thư của phu nhân lại cho ta, khi nào người thức tỉnh người sẽ hiểu rõ hành động ngày hôm nay của ta không phải là phản bội người.” Lạc Hàm cố gắng dùng giọng nói chân thành để thể hiện thái độ của bản thân, nàng không phải không xem Bạch Tử Linh là chủ tử, nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ, có những chuyện một lời khó nói hết, huống hồ thân thế của Bạch Tử Linh lại không hề đơn giản, trong đó chưa đựng những âm mưu, tình yêu, thù hận, lòng đố kỵ, cho dù hiện tại nàng cho Bạch Tử Linh biết về thân thế của đối phương thì chưa chắc đối phương đã chịu hiểu tình huống hiện tại của mình, ngược lại nếu đối phương làm ra hành động ngu ngốc gì đó, đả thảo kinh xà khiến Viên Minh Hân chú ý, như vậy chẳng phải càng thêm phiền phức hơn sao?
Bạch Tử Linh đối với thái độ thành khẩn của Lạc Hàm làm như không thấy, nàng siết chặt túi thêu trong tay, quay mặt đi không nhìn người đối diện.
“Trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Tiểu thư...” Đồ vật còn chưa lấy được, nàng làm sao có thể rời đi?
“Ra ngoài!” Bạch Tử Linh khỏi cao giọng khiến Thanh Nhi đang lén lút ở bên ngoài không khỏi run sợ, lần đầu tiên nàng thấy tiểu thư tức giận như vậy, có lẽ hành động ngày hôm nay của nàng và Lạc Hàm đã chọc giận tiểu thư.
“Tiểu thư, đắc tội!” Lạc Hàm vươn tay, nhanh chóng chụp về phía Bạch Tử Linh, mục tiêu là túi thêu trên tay nàng.
Bạch Tử Linh sớm đã có đề phòng, cho nên khi tay Lạc Hàm đánh tới nàng liền quay người né tránh, tay Lạc Hàm rơi vào khoảng không, bất quá nàng cũng nhanh chóng phản ứng lại, tay một lần nữa hướng về phía Bạch Tử Linh đánh tới, lần này Bạch Tử Linh không có né tránh nữa mà đưa tay cản lại, một tay giữ lấy tay Lạc Hàm, tay còn lại đánh về phía mặt đối phương, Lạc Hàm phản ứng nhanh lẹ như một cơn gió, cảm giác nguy hiểm khiến nàng ngã về phía sau để tránh đi chưởng phong của Bạch Tử Linh, hai người giằng co qua lại không ai nhường ai.
Đôi mắt hai người đối diện nhau, trong mắt Lạc Hàm lóe lên tia kinh ngạc, nàng không ngờ thân thủ của đối phương lại tốt như vậy, có thể cùng nàng giao đấu hơn mười chiêu, mặc dù đối phương ra tay không có kèm theo nội lực nhưng Lạc Hàm vẫn có thể cảm nhận được sát khí, hơi thở nguy hiểm trên người đối phương. Đừng nhìn Bạch Tử Linh mảnh mai yếu ớt như vậy mà lầm, mỗi lần đối phương ra tay đều không hề nhân nhượng, hành động chuẩn xác chạm vào chỗ trí mạng khiến Lạc Hàm nghĩ rằng đối phương muốn giết chết nàng, nếu không phải võ công nàng không tệ, nàng sớm đã bỏ mạng trong tay đối phương.
Lúc trước là Lạc Hàm tấn công, Bạch Tử Linh phòng thủ, bất quá chỉ sau một lần tấn công thất bại của Lạc Hàm, Bạch Tử Linh liền hoa lệ chuyển mình, nàng công, Lạc Hàm thủ, đối với tư thế tấn công ác liệt của nàng, Lạc Hàm dần rơi vào thế hạ phong, mặc dù Bạch Tử Linh chỉ sử dụng tay không nhưng khi cơn gió quét qua cổ, Lạc Hàm như có cảm giác bản thân vừa tránh khỏi lưỡi hái tử thần, hai người so mấy chục chiêu, đồ vật trong phòng sớm đã bị đập nát, ngay cả cái bàn trong phòng cũng bị Bạch Tử Linh đạp nát, khi Thanh Nhi mở cửa, nàng nhìn thấy Lạc Hàm đang chật vật nằm trên đất, mà cổ thì đang bị Bạch Tử Linh nắm trong tay.
“Không, tiểu thư dừng lại đi.” Thanh Nhi nhìn gương mặt tái nhợt của Lạc Hàm, đáy lòng dâng lên tia không đành lòng, dù sao đối phương cũng là tỷ muội của màng, tuy không có quan hệ máu mủ nhưng đối phương vẫn sống trong kí ức của nàng, nàng không thể nhìn Lạc Hàm chết đi như vậy, Thanh Nhi lại nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Bạch Tử Linh trong bóng tối, đáy mắt thoáng hiện tia run rẩy, rốt cuộc vẫn là mở miệng, chính là giọng nói nàng run run đã bán đứng sự sợ hãi của nàng.
“Dừng lại?” Bạch Tử Linh cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Thanh Nhi, ánh mắt nàng trong bóng tối sáng kinh người, lại vô cùng đáng sợ, tựa như tu la bước ra từ địa ngục với hơi thở khát máu khiến người khác không dám đến gần.
“Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta?” Đáy mắt Bạch Tử Linh thoáng qua tia châm chọc mà không ai có thể nhìn thấy được, trước khi nàng xuyên không nàng đã từng bị người trong tổ chức phản bội, nói là bán đứng thì đúng hơn, lần đó nàng ra ngoài làm nhiệm vụ, tin tức bị người trong tổ chức tiết lộ khiến nàng suýt nữa thất bại, tuy lần đó nàng trốn thoát được nhưng bởi vì một lần bị phản bội cho nên không thể chấp nhận thêm sự phản bội nào nữa. Bạch Tử Linh xuyên qua, mượn thân thể của Bạch Tử Linh của Thành Thiên quốc mà tiếp tục sống, cùng một cơ thể, tâm tư tình cảm của nàng cũng bị nguyên chủ làm ảnh hưởng, đối với Thanh Nhi tin tưởng hết mực, vậy mà không ngờ Thanh Nhi lại cấu kết với Lạc Hàm làm ra hành động như vậy với nàng, nói không tức giận là giả!
“Không tiểu thư, người hiểu lầm rồi, thật ra... tiểu thư cẩn thận!” Thanh Nhi lắc đầu, cố gắng muốn giải thích cho Bạch Tử Linh hiểu hành động của nàng ngày hôm nay không phải là muốn phản bội đối phườn, nàng có nỗi khổ của nàng, chính là còn chưa kịp mở miệng giải thích hết thì nàng đã thấy hành động của Lạc Hàm, không khỏi kêu lên để cảnh báo Bạch Tử Linh.
Lạc Hàm thấy Bạch Tử Linh phân tâm liền lập tức chớp lấy thời cơ, một chân đạp về phía lưng của Bạch Tử Linh, Bạch Tử Linh cũng nhanh chóng né tránh, nhân cơ hội Lạc Hàm liền nhanh chóng giải thoát một tay của nàng, chưởng phong mang theo lực lượng đánh về phía Bạch Tử Linh, Bạch Tử Linh lấy tay ngăn cản nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau một bước, lúc này Lạc Hàm đã hoàn toàn thoát khỏi giam cầm của Bạch Tử Linh, sau khi thoát khỏi giam nàng cũng không có lập tức rời đi mà lại tiếp tục tấn công, rất rõ ràng nàng vẫn chưa quên mục đích của bản thân.
Nhận thấy ý đồ của Lạc Hàm, Bạch Tử Linh cười lạnh, nàng không có né tránh mà trực tiếp nghênh chiến, nàng thua Lạc Hàm về nội lực, còn những thứ khác nàng chưa chắc đã thua, lần này nàng quyết định sẽ không nương tay với đối phương nữa, Bạch Tử Linh ra tay vô cùng ác liệt, so với vừa rồi quả thật là khác nhau một trời một vực, không biết căn phòng đã sáng lên từ lúc nào, Thanh Nhi cầm ngọn nến trên tay, đối với động tác của hai người xem vô cùng rõ ràng, sắc mặt khỏi lộ tia khổ sở.
Cuối cùng Lạc Hàm vẫn bị Bạch Tử Linh ấn trên đất, lần này cả tay và chân nàng đều bị Bạch Tử Linh giam cầm, bàn tay trắng noãn của Bạch Tử Linh đặt bên cổ nàng, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp người, chiếc cổ khanh mảnh nếu cử động nhẹ sẽ bị bẻ gãy cho nên Lạc Hàm không dám hành động tùy tiện.
“Ta nhận thua.” Lạc Hàm cắn môi, có chút không cam tâm mở miệng.
“Ngay từ đầu ngươi đã thua rồi.” Bạch Tử Linh không chút kiêng nể đả kích đối phương, võ công của Lạc Hàm được dạy là để tự vệ, Lạc Y Cung không phải là tổ chức sát thủ, công kích của đối phương chỉ khiến đối thủ bị thương chứ không hề lấy đi tính mạng của đối phương, mà Bạch Tử Linh thì không giống vậy, thứ nàng được dạy chính là để lấy đi tính mạng của đối phương, đặc công không phải là sát thủ, đặc công không phải là cỗ máy giết người, nhưng nhiệm vụ của nàng chính là lấy đi tính mạng của người khác, cho nên mỗi lần ra chiêu Bạch Tử Linh đều nhắm vào điểm chí mạng của đối phương, chỉ cần có một cơ hội nàng cũng sẽ không để đối phương trốn thoát.
Lạc Hàm tức giận, định bật dậy phản bác, chính là bàn tay trên cổ càng thêm siết chặt khiến nàng không dám cử động bừa bãi, nàng biết rõ Bạch Tử Linh nói được làm được, nàng ta nói lấy đi tính mạng của nàng thì nàng ta nhất định sẽ lấy đi tính mạng của nàng, trong trận giao đấu vừa rồi Lạc Hàm đã sâu sắc cảm nhận được điều này. Nàng không rõ vì sao một phế vật trong lời đồn lại có thân thủ nhanh nhẹn, ra tay một cách quyết đoán như vậy, tuy nàng sớm đã biết Bạch Tử Linh trước mặt và người trong lời đồn là hai người hoàn toàn khác nhau nhưng vẫn cảm thấy đây là một chuyện không tưởng, rốt cuộc thì Bạch Tử Linh đã tao ngộ điều gì khiến mỗi lần ra tay đều nhắm vào điểm chí mạng của đối thủ mà đánh, đây rõ ràng là cách đánh của sát thủ, người bình thường nếu không tắm qua huyết tinh thì tuyệt đối sẽ không có động tác như vậy. Mặc dù nghi hoặc nhưng giờ phút này trong lòng Lạc Hàm lại bùng cháy lên một ngọn lửa, chính nàng rất rõ ràng cảm xúc của nàng đối với Bạch Tử Linh đã hoàn toàn thay đổi, trước kia tuy nàng chấp nhận Bạch Tử Linh là bởi vì thái độ của đối phương, hiện tại nàng hoàn toàn công nhận đối phương là bởi vì thân thủ của đối phương, cảm giác này chính là quy phục dưới uy quyền của cường giả, chỉ có người đánh bại nàng mới thật sự có tư cách trở thành chủ tử của nàng, mà hiện tại Bạch Tử Linh đã làm được.
“Nếu người còn nhúc nhích nữa ta không chắc sẽ bảo toàn mạng sống cho ngươi đâu.” Bạch Tử Linh cũng nhận thấy ánh mắt của Lạc Hàm đã thay đổi, nàng biết đối phương đối với nàng đã hoàn toàn khâm phục khẩu phục, bất quá vấn đề chính hiện tại không phải là đối phương có quy phục nàng hay không mà là một vấn đề nan giải khác.
“Tiểu thư, người thả Lạc Hàm ra đi.” Thanh Nhi ở bên cạnh mở miệng khuyên nhủ.
“Ngươi còn xem ta là tiểu thư của ngươi sao?” Bạch Tử Linh lạnh nhạt hỏi lại.
Thần sắc Thanh Nhi lộ vẻ khổ sở: “Tiểu thư người đừng như vậy, là Thanh Nhi sai rồi, người thả Lạc Hàm ra có được không?”
Bạch Tử Linh: “...”
Thấy Bạch Tử Linh vẫn không có phản ứng Thanh Nhi quyết định đánh cược: “Thanh Nhi nói, tiểu thư muốn biết gì Thanh Nhi cũng sẽ nói, người thả Lạc Hàm ra có được không?!”