Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 48: Chương 48: Hàn vương




“Lộc cộc, lộc cộc.” Xe ngựa tiếp tục lăn bánh trên đường, đường về cũng giống đường đi, yên tĩnh không có bóng người, bất quá lúc đi còn có ba chiếc xe ngựa, mặc dù chủ nhân của mỗi chiếc xe đều không ai nói chuyện với ai nhưng ít nhất vẫn nghe thấy tiếng người thì thầm, còn trên đường về chỉ còn lại một chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy giữa rừng càng làm nổi bật lên sự tĩnh lặng của rừng sâu.

Sáng sớm khỏi hành, dừng chân nghỉ nghỉ ngơi khoảng một khắc sau đó lại tiếp tục đi một đoạn đường dài là hơn hai canh giờ, hiện tại lại quay lại cũng mất hơn nửa ngày, nhìn đoạn đường phía trước vắng lặng, chân trời phía Tây đã nhuộm một màu đỏ rực, mặt trời sắp xuống núi mà xe ngựa vẫn còn chưa bước vào phạm vi của khu vực ngoại thành, xem ra có lẽ tối nay phải dừng chân ở bên ngoài rồi.

“Tiểu thư, trời sắp tối rồi, xem ra chúng ta thật sự không thể về kịp trong ngày hôm nay rồi.” Lúc nãy ở trong Minh Vụ Lâm Lạc Hàm thúc xe ngựa chạy thẳng một đường chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, lời đồn về Minh Vụ Lâm cũng không ít, Lạc Hàm dù chưa từng qua đêm tại nơi đó nhưng trong lòng nàng cảm thấy vẫn nên cảnh giác sẽ tốt hơn, nàng nhận được tin tức từ Lạc Dư, nghe nói không ít nhân sĩ giang hồ không tin vào chuyện này cho nên nửa đêm vào đó để chứng thực lời đồn, sau cùng vẫn là một đi không trở lại, Nhàn di cũng đã nói, trước khi làm rõ mọi chuyện thực hư ra sao người trong Lạc Y Cung cũng không được qua đêm ở nơi này.

Lạc Hàm vốn không sợ chết, dù sao cái mạng này của nàng là do Tuyết phu nhân nhặt về, trước khi gặp phu nhân, nàng đã trải qua những tháng ngày tăm tối nhất cuộc đời, đau khổ gì mà chưa từng chịu, cho nên đối với nàng mà nói cái chết không hề đáng sợ. Sau khi gặp phu nhân, Lạc Hàm nhận thức cuộc sống bằng cái nhìn tốt đẹp hơn, nàng có cuộc sống mới của riêng nàng, nàng có thể thể tự do lựa chọn con đường nàng đi, bất quá Lạc Hàm biết, cái mạng nàng là do phu nhân cứu, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trả lại, phu nhân đã không còn cho nên mạng sống của nàng thuộc về Bạch Tử Linh. Bởi vì như vậy cho nên dù nàng hôm nay có bị lạc ở trong Minh Vụ Lâm đi nữa cũng không sao nhưng Bạch Tử Linh thì khác, nàng là người kế thừa duy nhất của Lạc Y Cung, kế thừa y học cùng với trận pháp mà phu nhân để lại, là người thừa hưởng Tuyết lệnh, trong nàng mang một nhiệm vụ thiêng liêng và cao quý, tương lai của Lạc Y Cung chính là trông cậy vào nàng, mạng sống của nàng so với bất kì ai đều đáng giá, Lạc Hàm có thể đánh cược bất kì điều gì, chỉ cần điều đó có thể bảo vệ an toàn cho Bạch Tử Linh là được.

Minh Vụ Lâm thần bí như vậy, thà tin có còn hơn là không, cho nên nàng chẳng dám trì hoãn một giây một phút nào ở nơi này, thời gian khi các nàng bị bỏ lại đã qua giữa trưa, hiện tại quay trở lại thì mặt trời đã tắt dần ở phía chân trời, các nàng vẫn có thể tiếp tục đi nữa nhưng là đường về đêm nguy hiểm, hơn nữa đây còn là khu vực nằm ngoài ngoại thành, không thuộc quyền quản lí của phủ huyện nào, lỡ như xảy ra chuyện gì nàng biết tìm ai tính sổ?

“Không về kịp?” Bạch Tử Linh vén rèm cửa, phía trước mặt là chân trời đang tối dần, sau lưng lại là khu rừng rộng lớn đầy âm u, cho dù phía trước hay đằng sau đều không mang đến cho nàng cảm giác an toàn.

“Nếu đi suốt đêm có thể sẽ về kịp, chính là ngựa chạy một ngày cũng sẽ mệt, huống hồ ban đêm nguy hiểm, nếu tiểu thư muốn...” Ngủ ở bên ngoài đối với nàng không là gì cả, dù sao Lạc Hàm từ nhỏ đã hành tẩu giang hồ, vào Nam ra Bắc như cơm bữa, đôi khi lạc vào rừng sâu thì cũng chỉ có thể qua đêm ở đó, chỉ cần bảo toàn được mạng sống là được. Người trong giang hồ rất phóng khoáng, không hề đặt lễ nghi quy cũ vào mắt, ngược lại người trong triều đinhg thì lại xem trong lễ nghĩa, thân là tiểu thư khuê các, bắt Bạch Tử Linh ngủ ở bên ngoài xác thật là có chút quá đáng, cho nên Lạc Hàm cũng hơi do dự với quyết định này của bản thân, dù sao nàng cũng chỉ là muốn tốt cho Bạch Tử Linh.

Thật ra Lạc Hàm đã hiểu lầm ý của Bạch Tử Linh rồi, đối với nàng ngủ bên ngoài hay bên trong không quan trọng, quan trọng là có chỗ nghỉ ngơi là được, trước kia Bạch Tử Linh là đặc công, từ nhỏ nàng đã được huấn luyện khắc nghiệt, ngay cả đồ sống nàng còn ăn qua, còn ngại phải nghỉ ở bên ngoài thế này sao? Không giống như suy nghĩ của Lạc Hàm, nguyên chủ tuy mang danh là tiểu thư Thừa tướng phủ nhưng chưa bao giờ được đãi ngộ tốt như những người khác, Linh Viên của nàng rách nát đến nổi ngày nắng thì nóng bức, ngày mưa thì không có chỗ tránh mưa, huống hồ nàng sớm đã quen với khổ cực cho nên ngủ ở bên ngoài cùng ngủ ở bên trong đối với nguyên chủ chẳng có gì khác nhau.

“Không cần, ngươi tự quyết định là được.” Lạc Hà nói không sai, ngựa và người đều sẽ mệt, các nàng đã đi một ngày rồi còn chưa được nghỉ ngơi bao nhiêu, nếu tiếp tục đi nữa chỉ sợ sẽ kiệt sức, đường đi ban đêm nguy hiểm trùng trùng, các nàng lại thân nữ tử, chuyện gì đang đợi các nàng ở phía trước khó mà nói rõ.

Thấy Bạch Tử Linh đồng ý, mặc dù ngữ khí lạnh nhạt nhưng Lạc Hàm cũng yên tâm thở phào một hơi, trước kia gặp Bạch Tử Linh, đối với người khác ý kiến nàng không chút bận tâm, sau khi gặp Bạch Tử Linh rồi, nàng bắt đầu xem trọng những thứ này. Lạc Hàm kiêu ngạo của Lạc Y Cung, trước giờ chưa bao giờ đặt lời nói của người khác vào mắt, chỉ biết làm theo ý mình lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời Bạch Tử Linh, hơn nữa còn quan tâm đến ý kiến của đối phương, nếu chuyện này để Lạc Dư, Lạc Tịch biết được nhất định sẽ cười vào mặt nàng!

“Tiểu thư, lúc nãy đi theo xe ngựa nô tì phát hiện một khách điếm, chúng ta đi thêm một đoạn, tối nay nghỉ ngơi ở đó có được không?” Trí nhớ Lạc Hàm không tệ, lúc nãy nàng dùng kinh công đi sát xe ngựa của Bạch Tử Linh, trên đường đi cũng không quên quan sát xung quanh, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, biết đường đi trăm triệu không sợ lạc.

“Tốt, nghe ngươi.” Trong trí nhớ của nguyên chủ, nơi xa nhất mà nàng đặt chân đến chính là đường phố trong kinh thành, Bạch Tử Linh là người xuyên không đến, mặc dù thừa hưởng trí nhớ của nguyên chủ nhưng đối với nàng tất cả những thứ ở nơi này đều vô cùng lạ, cho nên khi ra khỏi kinh thành nàng quả thật khó mà phân biệt được đâu là Đông Tây Nam Bắc, mọi thứ nàng để Lạc Hàm quyết định, dù sao đối phương đến là vì nàng, hẳn sẽ không gây bất lợi với nàng.

Lạc Hàm tiếp tục điều khiển để ngựa chạy về phía trước, lần này Bạch Tử Linh không có kéo rèm xuống mà lại vén rèm lên, gió chiều vào mặt nàng, khiến nàng cảm giác được cơn lạnh đang đến, theo như lời của Lạc Hàm thì khoảng hai tháng nữa là đến sinh thần của nàng, sinh thần của nàng là vào ngày Tiết Đại hàn, thời tiết trở lạnh là điều bình thường.

Trong vòng hai tháng nàng nhất định phải tìm ra câu trả lời về trận pháp Trầm Miên mà Lạc Tuyết đã thi triển lên người nàng, mặc dù những lời nói của Lạc Hàm khá mơ hồ nhưng từ sau khi việc nguyên chủ kiểm soát thân thể này trong chốc lát Bạch Tử Linh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, cho nên trước ngày sinh thần của nàng nàng phải làm sáng tỏ mọi chuyện.

Đúng như lời Lạc Hàm nói, bọn họ đi thêm nửa canh giờ thì đã đến một khách đếm, hiện tại mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, không giống như trong kinh thành, buổi tối náo nhiệt, ở nơi rừng sâu hoang vắng thế này, trời vừa sụp tối mọi thứ liền bị màn đêm bao lấy, bên ngoài khách đếm chỉ treo một chiếc lồng đèn, ánh sáng yếu ớt trong màn đêm tựa như một tia hi vọng còn sót lại.

Khách điếm có hai lầu, trong bóng tối nó tựa như một tòa nhà sừng sững giữa rừng, xung quanh khách điếm không có một chiếc xe ngựa hay con ngựa nào, chứng tỏ nơi này hiện tại không có khách nhân, bên cạnh chiếc lồng đèn được treo mà một miếng vải dài, dựa theo ánh sáng lập lòe của đèn lồng có thể nhìn thấy trên đó viết hai chữ “Duyệt Lai”.

Duyệt Lai khách điếm?

Sao giống trong phim thế? Hình như khách điếm nào cũng tên gọi Duyệt Lai nhỉ?

“Lạc Hàm, ngươi chắc nơi này không phải hắc điếm chứ?” Xuất hiện một khách điếm ở nơi hoang vu thanh vắng thế này, có phải hắc điếm hay không không ai dám chắc chắn cả.

Lạc Hàm sửng sốt: “Cho dù là hắc điếm chúng ta cũng sẽ không sợ, đúng không tiểu thư?”

“Ân, lời này nói được thật không sai.” Dựa vào thân thủ của các nàng, chỉ cần đối phương không phải cao thủ võ lâm trong truyền thuyết gì đó, Bạch Tử Linh tin rằng bản thân có thể xử lí được, còn nếu thật sự gặp phải cao thủ võ lâm thì cứ để Lạc Hàm ra tay, Lạc Hàm tinh thông y thuật nhưng độc thuật cũng không kém, nhìn những thứ nàng đưa cho Thanh Nhi liền biết.

“Lão bản, cho chúng ta hai phòng.”

“Hoan nghênh khách quan.” Lão bản nghe thấy có khách đến lập tức ngẩng đầu, nhìn đến dung mạo của Lạc Hàm không khỏi kinh ngạc, lại nhìn đến thiếu nữ mang khăn che mặt lại thất kinh, ngoại hình của Lạc Hàm vốn xuất sắc, mặc dù nàng chẳng phải tuyệt thế mỹ nhân gì, bất quá ở một nơi hoang vắng như thế này thì Lạc Hàm quả thật là sở hữu một nhan sắc khiến người khác không khỏi nhìn thêm vài lần, về phần dung mạo xấu xí của Bạch Tử Linh bị che giấu ở phía sau khăn che cho nên không ai thấy được gương mặt của nàng, hơn nữa nàng đeo khăn che mặt càng khiến cho nàng thêm thần bí, khí chất của nàng lại khiến nàng như tiên tử giáng trần, cho nên trong mắt vị lão bản khách đếm, có hai tiên nữ đạp cửu thải tường vân bay đến.

“Lão bản?” Thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm nàng cùng Bạch Tử Linh không chớp mắt, mày đẹp của Lạc Hàm không khỏi nhíu lại, đôi mắt mơ hồ để lộ sát khí.

“A... hai vị cô nương này, xin hỏi cần gì?” Lão bản bị ánh mắt của Lạc Hàm dọa cho bừng tỉnh, không khỏi đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, đáy lòng thầm nghĩ cô nương tuy xinh đẹp nhưng quá đáng sợ, hai cô nương xinh đẹp lại xuất hiện ở nơi rừng sâu thế này, chỉ sợ... là không đơn giản.

Lão bản là người từng trải, loại người nào chưa gặp qua, nữ nhân càng đẹp thì càng độc, huống hồ hai người bọn họ lại xuất hiện vào một đêm khuya thanh vắng như thế, khiến người khác không khỏi liên tưởng lung tung, bất quá nhìn điệu bộ của các nàng không giống như loại người có thể trêu chọc vào cho nên lão bản liền nhanh chóng thu lại tâm tư của bản thân.

“Hai phòng!”

“Ân, lập tức... lập tức liền có.” Dứt lời liền quay sang đập vào đầu tiểu nhị một cái, lúc này tiểu nhị đang ngủ gật, dù sao khách điếm buôn bán ế ẩm, cho nên hắn mới đánh một giấc, bị người làm cho bừng tỉnh liền có chút tức giận, định mở miệng mắng người thì thấy gương mặt lão bản ngay trước mặt, cơn tức vơi đi nửa phần, mở miệng: “Lão bản...”

“Đi chuẩn bị hai phòng cho khách nhanh lên.”

“A? Có khách rồi?” Tiểu nhị hơi ngây người, nhìn về phía cửa thì thấy có hai nữ tử xinh đẹp đứng đó, một người một thân lam y, người còn lại thì mặc hoàng y, khí chất trên người khiến người khác không khỏi liên tưởng đến tiên nữ trên trời khiến hắn không khỏi nhìn lâu thêm một chút.

“Nhanh lên.” Lão bản đập bàn một cái khiến tiểu nhị hoàn hồn, vội vàng bày ra tư thế mời, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đi lên lầu.

“Hai vị khách quan, đường xa đến đây có phải không?” Thấy mỹ nữ tiểu nhị liền lập tức trở nên nhiệt tình: “Khách điếm chúng tôi còn rất nhiều món ăn ngon, không biết khẩu vị của nhị vị thế nào?”

Một đường đi tiểu nhị liên tục nói nói không ngừng khiến Lạc Hàm có chút buồn bực khiến nàng muốn một đao chém chết hắn, nàng cảm thấy Thanh Nhi nói rất nhiều nhưng người này so với Thanh Nhi còn muốn nói nhiều hơn, bất quá nghĩ đến đối phương là người vô tội Lạc Hàm liền thu hồi suy nghĩ của mình, tôn chỉ của Lạc Y Cung là “Chỉ giết những kẻ muốn giết mình”, cho nên người vô tội sao... Lạc Hàm không muốn vì một người không rõ như tiểu nhị mà bị phạt.

“Phòng này?” Bạch Tử Linh im lặng làm tượng đá nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng, cho thấy nàng đã hết kiên nhẫn.

“Ân... đúng vậy.”

Bạch Tử Linh không nói một lời liền đẩy cửa bước vào, hình tượng băng sơn mỹ nhân khiến tâm tiểu nhị không khỏi xuất hiện tia rung động.

“Ngựa ở dưới chăm sóc cho tốt, thức ăn mỗi thứ một món đem hết lên đây.” Nàng vứt cho tiểu nhị một thỏi bạc rồi cũng đi theo Bạch Tử Linh vào phòng, tất nhiên cũng không quên đóng cửa.

“Bạc đó...” Hiển nhiên nàng cũng nhìn thấy hành động của Lạc Hàm.

“Là của Thanh Nhi đưa cho nô tì, nói là mang theo phòng thân.”

“Ân.” Thanh Nhi quả thật là người chu đáo, nàng vốn dĩ không biết giá trị của tiền cổ đại cho nên những thứ ngân lượng ngân phiếu nàng điều giao cho Thanh Nhi xử lí, mà Thanh Nhi cũng không làm nàng thất vọng, những thứ nàng giao đều hoàn thành rất tốt, tựa hồ đối với phương diện này Thanh Nhi rất có năng khiếu.

Dưới lầu, Bạch Tử Linh vừa đi không được bao lâu thì có ba người lại xuất hiện ở cửa khách điếm.

“Lão bản, còn phòng không?”

Lão bản ngẩng đầu, nhìn ba người trước mặt đôi mắt lóe lên tia kinh sợ, bộ dạng sát khí đằng đằng thế này, nhìn qua là biết không phải người tốt, có khi nào là thổ phỉ trong núi không? Lão bản âm thầm suy đoán thân phận của ba người trước mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại trên đời này làm gì có thổ phỉ nào tuấn mỹ như thế, đặc biệt là nam tử đứng giữa, toàn thân đều tản ra một loại khí thế vương giả, khiến người khác kinh sợ đồng thời cũng không dám đến gần, hai người bên cạnh tuy nhan sắc thua kém với nam tử đứng giữa nhưng cũng khí thế hiên ngang, loại người này mà đi làm thổ phỉ chỉ sợ các cô nương trong nhà đều hận không theo đi theo bọn hắn làm áp trại phu nhân.

“Lão bản, cẩn thận con mắt của ngươi.” Nam tử bên trái gương mặt bị bao phủ một tầng sương dày, hiển nhiên là không thích bản thân bị người khác nhìn với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như vậy, cả người đều tản ra hơi thở lạnh như băng, đôi mắt cũng để lộ sát ý.

Lão bản bị nhìn đến chân tay run rẩy, ngay cả đứng cũng không có sức lực nhưng vẫn cố chống đỡ, sợ bản thân làm ra hành động không đúng như ý muốn của đối phương liền mất mạng như chơi, người nam nhân này... so với hoàng y nữ tử khi nãy còn đáng sợ hơn.

“Khách... khách quan, trên lầu... lầu vẫn còn phòng...”

Nhìn bộ dạng bị dọa đến mức không nói nên lời của lão bản, nam tử bên phải không khỏi nhếch môi cười cợt: “Mục Ảnh, ngươi dọa lão bản rồi.”

“Câm miệng.” Nam tử gọi Mục Ảnh liếc mắt một cái, thái độ rõ ràng không được tốt.

“Cho chúng ta ba phòng.” Nam tử đứng giữa lúc này cũng mở miệng, giọng của hắn rất êm tai, trầm thấp như tiếng suối, nhẹ nhàng như tiếng dòng nước, dễ dàng đi vào lòng người.

“Lập tức... lập tức liền có.” Lão bản nhanh chóng phản ứng lại, đang muốn chạy lên kêu tiều thư xuống tiếp khách thì nhìn thấy bóng dáng tiểu nhị ở cầu thang: “Lão bản, hai vị cô nương kia...” Nhìn đến ba người đứng ở sảnh, lời nói bất giác liền im bặt.

“Mau, mau chuẩn bị cho ba vị đây ba gian phòng.” Sợ chậm trễ sẽ chọc giận đối phương, lão bản vội thúc giục tiểu nhị: “Còn không mau làm việc?!”

“Ba... ba vị, mời theo tiểu nhân.” Hiển nhiên tiểu nhị cũng cảm thấy ba người này đáng sợ chẳng kém gì lão bản, chỉ cần dựa vào khí thế cũng đủ khiến cho tiểu nhị sợ hãi cho nên gặp đường đi hắn cũng không có thao thao bất tuyệt, sau khi đưa ba người về phòng thì cũng nhanh chóng chuồn mất.

Thấy bóng dáng ba người khuất dần ở cầu thang, lão bản không khỏi thở ra một hơi, quả nhiên là đáng sợ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết người, trái tim hắn lúc này vẫn còn đang đập thình thịnh, nhanh đến mức lão bản cảm thấy bản thân như sắp lên đơn cau tin. Lúc này đây lão bản tất nhiên cũng không có nông cạn mà nghĩ rằng đám người này là thổ phỉ, chỉ sợ bọn họ xuất thân từ giang hồ đi, đặc biệt là nam tử gọi Mục Ảnh, bộ dạng đằng đằng chẳng sợ nhầm đối phương thành sát thủ cũng không sai biệt lắm.

Còn chưa đợi lão bản kịp thở phào, một đám người mặc đồ đen liền xuất hiện trước mắt hắn, bọn họ không chỉ mang khăn che mặt mà còn cầm đao, cả người đều lộ ra hơi thở huyết tinh, đôi mắt như một lưỡi dao sắc bén có thể giết chết bất kì người nào nhìn vào, hai chân lão bản nhũn ra, đám người này... đám người này mới xác thật là sát thủ!!!

“Ngươi là lão bản ở đây?” Thủ lĩnh đám hắc y nhân nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của lão bản, không nói một lời liền túm lấy áo của lão bản, giọng nói hắn ồm ồm khó nghe, đồng thời mùi máu tanh cũng tỏa ra nồng nặc.

“Là... là tiểu nhân...” Từ khi đám người này bước vào lão bản đã muốn chạy trốn, nhưng chỉ trách bản thân hắn sợ quá hóa run, chân tay nhũn ra không thể cử động, chỉ biết đứng đó nhìn đám người với đôi mắt sợ hãi.

“Lúc nãy có ba người vừa bước vào, bọn họ ở đâu?”

“Trên... trên lầu... lầu hai...” Lão bản run rẩy trả lời, tay chỉ về hướng lầu hai.

Thủ lĩnh hắc y nhân buông tay ra, lão bản như được ân xá, vội vàng chui xuống quầy trốn, ân oán giang hồ gì đó không liên quan đến hắn, hắn chỉ là một lão bản của khách điếm mà thôi, vốn dĩ còn chưa kịp vui mừng vì có khách nhân thì một đám ôn thần lại xông vào, hôm nay mở cửa quên coi ngày hay sao chứ?!

“Lão đại, bọn họ ở trên lầu hai chúng ta có cần...” Một hắc y nhân làm hành động cắt cổ, rất rõ ràng bọn họ đến đây là để giết ba người kia.

“Không cần.” Thủ lĩnh hắc y nhân đưa tay bảo bọn họ không cần hành động lỗ mãng: “Nơi này cách kinh thành không xa, chớ hành động lỗ mãng.”

“Nhưng mà lão đại, nếu đợi đến sáng mai chẳng sợ bọn họ đã về đến kinh thành hay sao?”

“Lão đại, nhiệm vụ của chúng ta là giết người nọ trên đường, tuyệt đối không để người nọ bước chân vào cổng thành nửa bước.”

“Lão đại, thuộc hạ có ý kiến này.”

Thủ lĩnh hắc y nhân nhíu mày: “Ngươi nói.”

Một hắc y nhân đi đến thì thầm bên tai thủ lĩnh hắc y nhân, càng nghe hai mắt thủ lĩnh hắc y nhân càng thêm sáng, rõ ràng đây là một ý kiến không tồi, khiến hắn rất hài lòng: “Tốt, cứ như vậy mà hành động.”

~~~

“Nhị vị cô nương, đây là thức ăn của bổn điếm, thỉnh nhị vị cô nương dùng bữa.” Tiểu nhị bưng hết thức ăn lên bàn liền nhanh chóng rời đi, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng thao thao bất tuyệt vừa nãy.

“Tiểu thư, có gì đó rất lạ.” Lạc Hàm nhanh chóng nhận ra mùi kì lạ đâu đó quanh đây từ biểu hiện của tiểu nhị.

“Hắn đang sợ hãi.” Bạch Tử Linh lạnh nhạt nói ra những gì nàng nhìn thấy: “Lúc hắn vào cửa bước chân không đều, đi đứng xiêu vẹo, lúc hắn đặt thức lên bàn tay hắn run rẩy, mặc dù hắn đã cố kìm chế, hơn nữa trên trán hắn xuất hiện không ít mồ hôi, mặt tái nhợt, môi trắng bệch, đôi mắt không có thần, cúi đầu như muốn trốn tránh điều gì đó, rõ ràng là gặp chuyện gì khiến hắn cảm thấy kinh hoảng.”

Lạc Hàm sửng sốt, không nghĩ đến sức quan sát của Bạch Tử Linh lại sắc bén như vậy, từ lúc tiểu nhị bước vào và đi ra còn chưa đến ba phút, chỉ mới có bao nhiêu thời gian mà đối phương đã có thể đưa ra kết luận như thế này rồi sao?!

“Tiểu thư, người nghĩ tiểu nhị đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết.” Bạch Tử Linh lắc đầu, nàng cũng không phải tiểu nhị, làm sao biết được đối phương đã gặp chuyện gì mà trở nên như vậy? Bất quá nhìn bộ dáng đó của đối phương có thể là lần đầu tiên làm chuyện xấu mà để lại bóng ma, mặc dù tiểu nhị này nói chuyện khá nhiều nhưng nàng không cảm thấy đối phương là người xấu, bộ dạng này của hắn... có lẽ là bị ép buộc.

“Tiểu thư chờ chút, để nô tì thử độc đã.” Thấy Bạch Tử Linh muốn động đũa, Lạc Hàm vội ngăn cản, nàng từ trong áo lấy ra một cái túi nhỏ, trong túi nhỏ đựng khá nhiều đồ, đồ là vật dụng cần thiết của nàng, một lát sau nàng lấy ra một chiếc châm bạc, đâm vào một món ăn xem thử, kết quả ngân châm không đổi màu, chứng tỏ trong thức ăn không có độc.

“Tiểu thư người đừng gấp, để nô tì thử trước.” Không phát huy được tài năng Lạc Hàm cũng không có tức giận, mặc dù biết rõ trong thức ăn không chưa độc dược nhưng mê dược thì không xác định, mê dược không phải độc dược tất nhiên ngân châm sẽ không tìm thấy, cho nên Lạc Hàm lấy bản thân đến thử.

“Tiểu thư, an toàn.”

“Ân.” Bạch Tử Linh cầm đũa, nàng gắp một miếng cá, còn chưa kịp đưa vào miệng thì nghe một cái “Rầm” miếng cá rơi xuống bàn, bàn ghế trong phòng cũng run lợi hại, tay cầm đũa của Bạch Tử Linh ở giữa khoảng không.

“Tiểu thư, có chuyện rồi.” Lạc Hàm lập tức đứng lên đi về phía, Bạch Tử Linh vừa bước ra thì nhìn thấy một bóng đen bị đánh ngã dưới lầu, theo sau đó là ba người cũng đồng loạt nhảy xuống, tiếng vũ khí va chạm không ngừng vang lên bên tai, ầm ầm ầm tiếng đồ đặc vỡ vụng thành từng mảnh, tiếng kêu vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Hai người đi đến bên hành thang xem thử, lúc này bên dưới đã loạn thành một đoàn, đồ đạc vỡ nát, bàn ghế nát tan, tiếng vũ khí va chạm vào nhau tạo ra thanh âm chói tai,người thì nằm lăn lóc, người thì cầm đao không ngừng tàn sát tứ phương, không thấy lão bản cùng tiểu nhị đâu, gặp trường hợp này có lẽ bọn họ đã trốn mất rồi, chỉ thấy một đám hắc y nhân đang giao chiến cùng ba nam tử.

Ba nam tử mặc dù cũng mặc hắc y nhưng Bạch Tử Linh có thể nhìn ra ba người bọn họ không có cùng chiến tuyến với đám người hắc y nhân che mặt kia, mà là đang bị đám người kia truy sát, hai bên đối đầu, hắc y nhân che mặt tuy đông người nhưng cũng chẳng thể chiếm thế thượng phong, so với đám người hắc y nhân che mặt, ba người nam tử bên này ra tay nhanh, chuẩn, độc, mỗi một chiêu đều nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương khiến đối phương rất nhanh liền bỏ mạng.

“Tiểu thư... hắn là...” Lạc Hàm nhìn đến dung mạo của ba người nam tử không khỏi hô lên một tiêng, đôi mắt hiện lên vẻ không thể tin được, đặc biệt là khi nhìn đến gương mặt của nam tử đứng giữa.

“Ân?” Bạch Tử Linh quay đầu nhìn Lạc Hàm, bị bộ dạng của Lạc Hàm làm cho không hiểu.

“Hắn... hắn... hắn là Hàn vương!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.