“Lão gia, nếu mọi người đã đến đông đủ thì người hãy nói đi, chuyện mà người muốn nói với mọi người...”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tập trung nhìn Đại phu nhân Viên Minh Hân, trong đó có một số người thay đổi sắc mặt. Bạch Vân Hoài dẫn về hai nữ nhân không rõ lai lịch, bề ngoài giả vờ không biết nhưng trong lòng sớm đã rõ ràng, một trong hai người đó thế nào cũng được hắn nạp vào phủ, tất cả mọi người đều tránh nhắc đến, dù sao thêm một người lại mất đi một phần sủng ái, đối với điều này không ai muốn, nhưng Đại phu nhân... tựa hồ muốn tạo cơ hội cho hai nữ nhân kia?!
Đại phu nhân suy nghĩ thế nào, không ai biết rõ, người thâm sâu như nàng, ở vị trí chính thất mười mấy năm, mặc dù Bạch Vân Hoài không ngừng có nữ nhân khác nhưng địa vị của nàng cũng không đổi, người như vậy, làm sao có thể để lộ suy nghĩ của bản thân.
Tứ phu nhân trước kia cũng là do một tay Đại phu nhân đề bạc với Bạch Vân Hoài, kể từ ngày Tứ phu nhân vào phủ, những người khác liền thất sủng, Tứ phu nhân thị sủng sinh kiêu thế nào nhưng ở trước mặt Đại phu nhân cũng không dám lớn tiếng, điều này cho thấy Đại phu nhân vốn dĩ không hề đơn giản.
Bạch Tử Linh nhướng mày, thông thường những người thê tử đều tránh nói việc trượng phu của mình mang nữ nhân về, nhưng Đại phu nhân lại ngoại lệ, nàng ta không những không mở miệng ngăn cản mà còn tạo cơ hội cho người khác, thật không biết Đại phu nhân đây là đang nghĩ gì, là quá nhân từ hay vốn không đặt Bạch Vân Hoài vào trong lòng?!
“Đại phu nhân, lão gia vừa mới trở về, đi đường không tránh khỏi mệt mỏi... có chuyện gì để sau hãy nói!” Người vừa lên tiếng là một mỹ phụ trung niên, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt tràn đầy ý cười, yểu điệu khiến người khác không khỏi xiêu lòng, mang theo hương vị quyến rũ không nói nên lời, nàng chính là Tứ phu nhân Tố Vân, thiếp thất được Bạch Vân Hoài sủng ái nhất phủ.
Bạch Vân Hoài nhíu mày, tựa đầu vào ghế chủ tọa, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, Vân Nam xa xôi, hắn đi hết hai ngày đường, xe ngựa xốc nẩy tránh không khỏi có chút khó chịu, nếu là sự việc khác hắn sẽ để ngày khác nói cũng không muộn nhưng chuyện này quan trọng, giải quyết càng sớm lại tốt.
“Không cần, phu nhân, mọi chuyện trong phủ ổn cả chứ?!” Ánh mắt hắn rời vào người nữ tử bên cạnh, người này là chính thê của hắn, năm nàng mười lăm đã gả cho hắn, cùng hắn trải qua nhiều hoạn nạn khó khăn, trước kia nàng một lòng một dạ đem lòng yêu hắn, nhưng không biết từ bao giờ nàng đã thay đổi, trở thành một con người lạnh lùng, ngay cả hắn cũng không muốn thân cận.
“Lão gia yên tâm, mọi việc trong phủ đều ổn thỏa cả, chỉ là mấy ngày trước Tam tiểu thư ngã xuống hồ, hôm nay nhìn thần sắc tốt như vậy, hẳn là đã hồi phục...”
Bạch Vân Hoài nghe vậy liền liếc mắt nhìn nữ tử đang đứng ở cửa, ánh mắt có chút phức tạp, không biết từ lúc nào nàng lại mang khăn che mặt, nhìn nàng như vậy không ai nghĩ rằng đây là nữ tử xấu xí trong lời đồn. Hắn không khỏi nhớ đến một nữ tử, nàng xinh đẹp động lòng người, bất kì nữ tử nào cũng đều không thể so với nàng, khí chất trên người tựa thiên tiên, nàng tốt bụng thuần khiết, đôi mắt nàng dường như có thể chứa đựng hết thảy nhưng lại không có hắn, Bạch Tử Linh như vậy, nhìn không khỏi có nét giống nàng, đặc biệt là đôi mắt.
Bất quá rất nhanh ánh mắt liền lộ vẻ chán ghét, nhìn Bạch Tử Linh khiến hắn không thể không nhớ đến sự sỉ nhục năm đó, lửa giận tràn lan, nàng khiến hắn nhận lấy sỉ nhục, cả đời này hắn nhất định không tha cho nàng, nàng đã mất không bằng để nữ nhi của nàng gánh chịu.
Bạch Tử Linh thu tất cả ánh mắt của Bạch Vân Hoài vào mắt, trong lòng không ngừng suy nghĩ, Viên Minh Hân cố ý nhắc đến nàng trước mặt hắn là vì muốn hắn chán ghét nàng?! Nàng là tiểu thư thất sủng, Bạch Vân Hoài vốn đâu quan tâm nàng, hắn có chán ghét nàng hay không có không còn quan trọng nữa.
“Tam tiểu thư, đến đây ngồi đi, ngươi cứ đứng như vậy, lão gia muốn nói cũng không nói được.” Tam phu nhân Liễu Tư Băng bên cạnh thấy vậy liền dịu dàng cười, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, Đại phu nhân Viên Minh Hân liếc mắt nhìn nàng, nụ cười trên mặt nàng càng sâu.
Ánh mắt mọi người đảo lên người Bạch Tử Linh, một thân thanh y bạc màu, cũ nát, gương mặt xấu xí, vết sẹo ghê rợn được giấu sau chiếc khăn che mặt, mái tóc được búi gọn gàng, không giống ngày thường một bộ dạng nhếch nhác.
Liễu thị trước giờ đều an phận thủ thường, đối với những chuyện đều làm như không thấy, thế nhưng hôm nay lại mở miệng giúp đỡ Bạch Tử Linh, là muốn chống đối Đại phu nhân?!
Trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng vẫn đáp ứng: “Đạ tạ Tam phu nhân...” Không biết Tam phu nhân đang nghĩ gì, tối qua mang nước đến cho nàng, hiện tại lại còn giúp nàng trước mặt Viên Minh Hân, mặc dù cảm thấy nàng ta không có ý xấu nhưng dù sao đề phòng vẫn tốt hơn.
Nàng đi đến chiếc ghế bên cạnh Bạch Phi Nhược, phía trên nàng là tử y nữ tử, dung mạo như hoa như ngọc vốn không hề thua kém Bạch Phi Nhược, chỉ là môi hồng nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ cao ngạo, tựa như nữ vương cao cao tại thượng, đối với những thứ tầm thường đều không để mắt.
Người này chính là Nhị tiểu thư Bạch Phỉ Thúy, nữ nhi của Tam phu nhân Liễu thị, tuy là thứ nữ nhưng đãi ngộ không hề thua kém đích nữ Bạch Phi Nhược, Bạch Vân Hoài đối với nữ nhi này yêu thương không ít mới có thể khiến nàng kiêu ngạo như vậy.
“Lão gia, không biết chuyện người muốn nói là gì?” Tam phu nhân ôn nhu mở miệng, bộ dáng chọc người yêu thích.
“Lần này ta phụng lệnh Hoàng thượng đến Vân Nam, vô tình gặp lại cố nhân...”
Cố nhân?!
Ánh mắt mọi người rơi vào hai nữ nhân Bạch Vân Hoài mang về, phức tạp có, tức giận có, lạnh nhạt cũng có, nếu thật sự chỉ là cố nhân sao hắn lại cho gọi tất cả mọi người từ lớn đến bé đến đây?!
“... Ta và Quế Chi quen biết nhiều năm, năm xưa chia ly cứ nghĩ là nàng ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, không ngờ nàng ấy lại lưu lạc đến Vân Nam, một mình cực khổ nuôi hài tử...”
Nhắc đến hài tử, Bạch Vân Hoài có lỗi nhìn về phía hai nữ nhân mà hắn mang về, bộ dạng của hắn khiến mỗi người ở đây có có một sắc mặt khác nhau.
Đại phu nhân vẫn lạnh nhạt như thường, chuyên tâm thưởng thức trà, một bộ dạng không quan hệ đến nàng. Nụ cười trên mặt Tam phu nhân ngày càng sâu, nàng nhìn Bạch Vân Hoài lại nhìn hai nữ nhân đó, bộ dạng tuy để ý nhưng thật chất là không hề quan tâm, chỉ có Tứ phu nhân là ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hai mẫu tử bọn họ.
“Đến khi cuộc sống không còn gì nữa Quế Chi mới đến tìm ta, nàng nói nàng không cần danh phận, nàng chỉ muốn ta chăm sóc cho nữ nhi của nàng...”
Tứ phu nhân Tố Vân nghe vậy liền nhếch môi cười lạnh, thời đại này mà còn có nữ nhân không cần danh phận, chỉ sợ là giả vờ đi?!
Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều hiểu rõ, không cần danh phận chỉ cần chăm sóc nữ nhi nàng ta, sợ là muốn chăm sóc nàng ta đi?
Bạch Tử Linh cẩn thận đánh giá hai nữ tử đối diện, mỹ phụ trung niên một thân lam y nhẹ nhàng, nàng không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng có một dung mạo dễ nhìn, trên người mang một loại hơi thở khiến người bên cạnh cảm thấy thoải mái, đặc biệt là ánh mắt rất thu hút người khác. Nữ tử bên cạnh đối lập một thân hồng y, gương mặt giống mẫu thân nàng ta nhưng bộ dạng lại hoàn toàn khác hẳn, nàng ta nhu mì yếu đuối, khiến người khác không khỏi yêu thương.
Nhìn bộ dạng của hồng y nữ tử, Bạch Tử Linh không khỏi liên tưởng đến Bạch Phi Nhược, bất quá luận thủ đoạn thì nàng ta thua xa Bạch Phi Nhược, ánh mắt lộ vẻ tham vọng rõ ràng như vậy, nàng không tin người trong đại sảnh không nhìn ra!
Lâm Tâm Lan sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, từ nhỏ đã chỉ có phụ thân, là do mẫu thân một tay nuôi lớn, nàng sống nhờ ở Lâm gia, hằng ngày bị người khác xem thường. Thừa hưởng dung mạo của mẫu thân, nữ nhân chán ghét, nam nhân lại đối xử tốt với nàng, nhưng nàng biết bọn họ nhất định không phải người tốt gì, so với những đứa trẻ cùng tuổi, nàng biết tính toán và cũng có một chút thủ đoạn riêng.
Một ngày Bạch Vân Hoài đột nhiên xuất hiện, mẫu thân nói hắn là phụ thân nàng, dù sao từ nhỏ vốn đã không có cha cho nên đối mặc với nam nhân này, nàng không có mấy phần xúc động.
Nhìn hắn ăn mặc sang trọng như vậy, chắc chắn là người giàu có nhưng không nghĩ đến hắn lại là Thừa tướng đại nhân, người dưới một người trên vạn người, nếu có thể trở thành nữ nhi của hắn thì nàng chính là Thừa tướng tiểu thư, sau này sẽ không cần sống hết hôm nay, lo lắng ngày mai nữa.
Trên đường về Thừa tướng phủ, Lâm Tâm Lan không ngừng mơ mộng, sau này nàng sẽ là Thừa tướng tiểu thư, người có địa vị cao quý không kém những người khác.
Ánh mắt nàng lộ vẻ tham vọng rõ ràng, người trong Thừa tướng phủ đều không tầm thường, sao lại không phát hiện ra chứ?! Chỉ là... bọn họ đang muốn xem kịch vui mà thôi!
“Dù sao Tâm Lan cũng là nữ nhi của Bạch Vân Hoài ta, sao có thể để nàng lưu lạc bên ngoài? Thế nào ta cũng phải cho Quế Chi một danh phận, nàng ấy đã khổ công nuôi dưỡng Tâm Lan.” Lâm Tâm Lan là nữ nhi hắn, vì không biết đến sự tồn tại của nàng nên mới để nàng lưu lạc mười mấy năm nay, mặc dù không có tình cảm sâu nặng nhưng huyết mạch tương liên, Bạch Vân Hoài sẽ không để nữ nhi của hắn chịu thiệt thòi.
Tứ phu nhân châm chọc mở miệng: “Lão gia, làm sao người biết được đây là nữ nhi ruột thịt của người? Không biết chừng là...” Mang đến một nữ tử không rõ lai lịch thì nói đó là nữ nhi của hắn, ai mà tin được? Người là bọn họ mang đến, hài tử cũng là do miệng bọn họ nói, ai biết được, liệu có phải là ruột thịt của hắn hay không?!
Ánh mắt mọi người rơi vào mẫu tử Lâm thị, lời nói của Tứ phu nhân không sai, đột nhiên xuất hiện một nữ tử không rõ lai lịch ra nói là nữ nhi của hắn, không phải rất lạ sao? Nếu thật sự là cốt nhục của hắn vậy tại sao mười mấy năm nay bọn họ không đến tìm hắn, vậy mà đợi tới mười mấy năm, nữ nhân này không biết là có kiên nhẫn hay thủ đoạn thâm sâu nữa.
Bạch Vân Hoài nhíu này, hắn sớm đã nghĩ đến vấn đề này, nên khi ở Vân Nam hắn đã cho người nhỏ máu nghiệm thân, quả nhiên đúng như lời Lâm Quế Chi nói, nàng là nữ nhi của hắn.
“Phu nhân, lão gia đã xác nhận, Tâm Lan chứng thực là nữ nhi của hắn, phu nhân hà cớ gì nghi ngờ ta?” Thanh âm dịu dàng nhưng lại không kém phần bị thương vang lên, đôi mắt nàng long lanh như chứa lệ, tùy thời đều có thể rơi xuống.
“Được rồi Vân Nhi, chuyện này về sau nàng không cần nhắc lại nữa...” Dứt lời, Bạch Vân Hoài cho Lâm Quế Chi một ánh mắt an tâm.
Thấy hành động của hắn, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại Lâm Quế Chi, gương mặt nàng tràn ngập bi thương, nhưng lại cố kiềm nén khiến người khác không khỏi thương tiếc, nhất thời nữ nhân khắp đại sảnh đều hiểu rõ, quả nhiên là nữ nhân thâm sâu khó lường, còn chưa bước vào cửa đã khiến Tứ phu nhân sủng ái nhất bị mắng.
Bạch Phỉ Thúy lạnh nhạt cười, nữ nhân này bước vào cửa chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng dựa vào trí tuệ của nàng ta, hẳn là sẽ không ngu ngốc đến nổi đi gây sự với thiếp thất khác, đặc biệt là mẫu thân nàng. Trong nhà thêm một người chỉ là thêm một đôi đũa, thêm hai người cũng vậy mà thôi, dựa vào nữ nhi nàng ta mà muốn cùng nàng tranh đoạt sự sủng ái của Bạch Vân Hoài thì nàng ta còn kém xa nhiều lắm.
“Phu nhân, sau này Quế Chi sẽ là Ngũ phu nhân, nàng thấy thế nào?”
“Lão gia, Lâm thị vừa mới vào phủ, sao lại có thể trở thành phu nhân, cùng lắm chỉ là một di nương mà thôi!” Đại phu nhân lúc này mới mở miệng, giọng nói nàng không bộc lộ tâm tình nhưng thể hiện thái độ của bản thân không chấp nhận Lâm Quế Chi một cách dễ dàng như vậy.
“Được rồi phu nhân, chuyện này giao cho nàng sắp xếp, ta có việc phải đi trước.” Không muốn tranh cãi với nàng, hắn đành thuận theo, dù sao nàng nói cũng không sai, Lâm thị vừa mới vào phủ đã là phu nhân, đối với những người khác đúng là không công bằng.
“Vâng, lão gia.”
Đợi Bạch Vân Hoài rời đi, đại sảnh lúc này một mảnh yên tĩnh, không khí có phần trầm trọng, dù sao nàng ta có thể trở thành Ngũ phu nhân hay không thì chính là do Đại phu nhân quyết định, nếu Đại phu nhân cho phép, mọi người kể cả Bạch Vân Hoài cũng không dám ý kiến. Dù sao Tam phu nhân cũng là được lão thái thái đồng ý ban chức phu nhân, Tứ phu nhân vì sinh được nhi tử mới được tấn từ di nương lên phu nhân, vậy mà Lâm thị mới vào cửa, dựa vào đâu nàng ta được làm phu nhân?!
“Trương ma ma, sắp xếp cho Lâm di nương ở Chiêu Lan Viện đi.”
Trương ma ma là nha hoàn hồi môn của Đại phu nhân, là người được Đại phu nhân tin tưởng nhất, ở trong phủ có địa vị vô cùng lớn, lời nói của nàng ta chính là lời nói của Đại phu nhân.
“Chiêu Lan Viện? Đại phu nhân, người thật không công bằng, lúc trước ta muốn dọn vào Chiêu Lan Viện người hết mực phản đối, hiện tại...” Tứ phu nhân Tố Vân bất mãn cười, bộ dạng khiêu khích rõ ràng như vậy mà Đại phu nhân hoàn toàn không để ý.
“Mọi người nghe lão gia nói rồi đấy, nhất định phải hầu hạ tốt Lâm di nương cùng...” Đại phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Tâm Lan, bộ dạng không biết xưng hô thế nào.
“Hay là gọi Tam tiểu thư đi, nhìn nàng cũng không lớn hơn Phỉ Thuý, cũng không nhỏ hơn Phi Nhược bao nhiêu cả!” Bị Đại phu nhân làm mất mặt, mặc dù tức giận nhưng Tứ phu nhân cũng không biểu hiện ra ngoài. Trong lòng nàng hận Viên Minh Hân, lúc nào cũng không chịu nể mặt nàng, là chính thất thì nào nào, chẳng phải cũng bị lão gia thất sủng đấy sao?!
Ánh mắt của Lâm Tâm Lan loé sáng, Tam tiểu thư Thừa tướng phủ, rốt cuộc bản thân nàng cũng có một danh phận!
Lời vừa dứt, mọi người không khỏi nhìn Bạch Tử Linh, Tam tiểu thư Thừa tướng phủ ai ai cũng biết chính là Bạch Tử Linh, tuy là nói nàng ta là phế vật nhưng dù sao mẫu thân nàng ta vẫn là Nhị phu nhân, một thời cũng được Bạch Vân Hoài sủng ái, mẫu tử Lâm thị vốn không thể nào so sánh với nàng ta.
“Tứ phu nhân, có lẽ người đã nhớ nhầm chăng? Tam tiểu thư Thừa tướng phủ là ta - Bạch Tử Linh, ta còn chưa chết đã có người muốn thay thế vị trí của ta sao?” Đúng là tai bay vạ gió, bản thân nàng ngồi xem kịch vui cũng bị liên lụy, thật sự là xui xẻo mà.
“...” Tứ phu nhân không ngờ Bạch Tử Linh lại nói như vậy, nhất thời ngây ngốc đứng đó không biết nên nói gì.
“Được rồi, Thừa tướng phủ đã có Tam tiểu thư, về phần nàng, gọi Tâm Lan tiểu thư đi!” Ánh mắt Đại phu nhân rơi vào người Bạch Tử Linh, ánh mắt không rõ tâm tình, chính là trong lòng không ngừng gợn sóng.