Bạch Tử Linh nhếch môi, không có đáp lời, trong lòng âm thầm bắt đầu suy đoán mục đích của đối phương khi đến đây, nàng không tin một người rời khỏi đất phong bí mật về đây lại có thể rảnh rỗi đến tìm nàng chỉ để nói những lời này.
Bạch Tử Linh đoán không sai, Thương Hàn Phong hôm nay đến đây không chỉ để nói những lời này, hắn sở dĩ cho người điều tra Bạch Tử Linh là bởi vì nghi ngờ nàng đang tìm cách tiếp cận hắn, hắn vừa mới trở về kinh thành hai ngày mà đã gặp nàng hai lần, một lần là tình cờ, lần thứ hai là trùng hợp nhưng thật sự là trùng hợp vẫn là do con người sắp đặt đâu?
Hắn đã điều tra qua, mấy ngày trước Hữu Thừa tướng phủ người đi chùa cầu phúc dẫn đầu là đoàn người của Tứ phu nhân, nghe nói Bạch Tử Linh cũng có đi cùng, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại bị bỏ lại, do không theo kịp đoàn người của Tứ phu nhân cho nên đã quay trở lại kinh thành, sắc trời đã tối nên dừng chân tại một khách điếm, mà vừa vặn hắn cũng lựa chọn khách điếm đó để dừng chân, chuyện này không thể trách hắn, trong Minh Vụ Lâm hoang vắng, cách đó không xa chỉ có khách điếm Duyệt Lai, hắn không vào đó nghỉ ngơi chẳng lẽ lại ủy khuất mình ngủ bên ngoài? Điều hắn cảm thấy khó hiểu là dựa vào thân thủ đó của Bạch Tử Linh làm sao lại bị người khác dễ dàng bỏ lại cho được? Nhất định là do nàng không muốn đi cùng đoàn người của Tứ phu nhân cho nên mới cố tình bị bỏ lại, nếu không khi biết bản thân bị bỏ lại nàng cũng sẽ không quay trở lại kinh thành.
Lần thứ hai gặp lại ở thanh lâu càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái, một nữ tử như nàng, cho dù không phải tiểu thư khuê các thì cũng nên ra vào một nơi phong hoa tuyết nguyệt thế này, vậy mà nàng không những đi vào mà còn bị người truy đuổi, xong lại chạy vào phòng hắn, nói là nhầm phòng thì Thương Hàn Phong tuyệt đối không tin, dãy hành lang đó nhiều phòng như vậy, nàng lại lựa chọn mở cửa phòng hắn mà không phải là của người khác, hắn không biết khi đó nàng có biết hắn ở trong phòng hay không nhưng trong lòng Thương Hàn Phong vẫn nhịn không được mà nảy sinh nghi ngờ với nàng.
Hắn lớn lên trong hoàng thất, có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, vốn dĩ hắn là hoàng tử được sủng ái nhất của Thành Thiên đế, mẫu phi lại là phi tử được đắc sủng nhất hậu cung, nhà ngoại lại hô mưa gọi gió trong triều thế mà trong vòng một đêm mọi thứ đều biến mất. Hắn trở thành một sự tồn tại xấu hổ, bị nghi ngờ là tư sinh tử của mẫu phi, mẫu phi của hắn là Nhã phi thanh khiết nhất lục cung lại bị buộc tội thông gian với người khác, nhà ngoại trung thành với triều đình lại bị vu oan cho tội phản quốc, Thương Hàn Phong từ một vị hoàng tử được sủng ái lại trở thành một kẻ bị người đuổi đánh, như chó chạy qua đường. Mặc dù sau đó Thành Thiên đế đã tìm ra sự thật, nhanh chóng rửa oan cho mẫu phi hắn, rửa sạch tội danh cho nhà ngoại hắn nhưng mẫu phi cũng không thể trở về bên cạnh hắn, một đứa trẻ như hắn không có mẫu thân che chở, sống ở trong cung đặc biệt vất vả, ngày ngày đều phải đề phòng người này, nghi ngờ người kia, về sau Trữ Quốc công thương tiếc hắn tuổi nhỏ không có mẹ nên muốn nuôi dưỡng hắn nên đã cầu xin Thành Thiên đế, Thành Thiên đế lại bận quốc sự, Thành Thiên đế có lẽ vì cảm thấy hổ thẹn với mẫu phi hắn cho nên đồng ý để hắn đến Trữ gia sống, nếu không hắn cũng không có ngày hôm nay.
Tam hoàng tử Hàn vương không thích nữ nhân, chuyện này đối với người bên ngoài cũng không phải là bí mật gì, khi hắn tám tuổi nữ nhân mà hắn yêu thương nhất là Nhã phi đã qua đời, Thương Hàn Phong không có mẫu phi che chở liền nhanh chóng trở thành kẻ bị mọi người trong cung khi dễ, Viên Hoàng hậu làm khó, Mai phi hãm hại, ngay cả những cung nữ trong cung đối với hắn cũng khinh thường, cho nên hắn đối với nữ nhân đều ôm lòng phòng bị. Trong khi các hoàng tử vương công đã biết đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì năm mười ba tuổi Thương Hàn Phong đã cùng Trữ Quốc công lên chiến trường đánh giặc, giết người còn nhiều hơn ăn cơm, gặp máu còn nhiều hơn gặp nữ nhân, ở trong suy nghĩ của hắn không có loại sinh vật gọi nữ nhân, chỉ có phân biệt địch và ta. Khi hắn chiến thắng huy hoàng trở về được Thành Thiên đế phong vương, Thành Thiên đế cũng đưa nữ nhân cho hắn nhưng đều bị hắn từ chối, có mấy vị đại thần không biết tốt xấu, đưa nữ nhân đưa đến tận giường hắn, cuối cùng bị hắn lấy máu rửa kiếm, đem nữ nhân vứt trở về phủ của người đó, từ đó về sau mọi người đều biết Hàn vương máu lạnh vô tình, không thân cận nữ sắc.
Bạch Tử Linh là nữ nhân đầu tiên hắn quan sát kỹ, cũng là nữ nhân đầu tiên hắn tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, tâm tư nữ nhân như kim đáy biển, hắn không thể nhìn thấu tâm tư của Bạch Tử Linh nhưng đối với người có mục đích tiếp cận hắn, cho dù là tốt hay xấu hắn vẫn ôm lòng phòng bị, lòng nghi kỵ của hắn đối với nữ nhân quá nặng, trong lúc nhất thời không thể giải khai.
Cả hai rơi vào trầm mặc, hai mắt nhìn nhau, tựa hồ như muốn xuyên qua đôi mắt để nhìn thấu suy nghĩ trong đầu đối phương, hai người lâm vào suy nghĩ riêng của bản thân, chỉ là so với suy nghĩ của Bạch Tử Linh, suy nghĩ của Thương Hàn Phong phức tạp hơn nhiều, cũng giống như con người của hắn, phức tạp khó hiểu, tính tình cũng thay đổi nhanh như gió, đang nói chuyện ôn hòa, vừa mới chớp mắt đã trở nên thị huyết đáng sợ, chính là Bạch Tử Linh lại không chút sợ hãi.
Bạch Tử Linh có thể cảm nhận được đôi mắt không rời khỏi người nàng của đối phương, nàng cũng mặc kệ để hắn đánh giá, dù sao bản thân nàng cũng không làm gì phải sợ, nàng thấy được hắn nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, về sau đôi mắt càng lắng đọng, giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó, ngay sau đó ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo vài phần sát khí, Bạch Tử Linh tắm máu mà ra, đối với sát khí đặc biệt nhạy cảm, mặc dù tia sát khí đó rất nhanh liền biến mất nhưng nàng vẫn là nhận thấy, chỉ là nàng không có tỏ vẻ gì mà thôi.
Nếu hắn thật sự muốn giết nàng, nàng cũng không ngu mà đứng yên để hắn giết, hai người bọn họ đã từng giao đấu qua, thứ mà nàng thua kém hắn là thân thể yếu ớt này, đợi mấy tháng rèn luyện thân thể nữa thì chưa chắc nàng đã thua kém hắn đâu, chỉ là nếu hiện tại đánh nhau nàng cũng có thể cùng hắn đánh ngang tay.
Lúc này ở trên thân cây cách đó không xa, có hai thân ảnh đang lấp ló, một người thân tố y, người còn lại thân hắc y, ánh mắt cả hai người không hẹn mà nhìn về một phương, chính là viện của Bạch Tử Linh.
“Sao bọn họ lại im lặng rồi?” Lục Thiên Hành vốn đang lắng nghe cuộc đối thoại của hai người bên kia, đột nhiên cả hai rơi vào trầm mặc khiến hắn có chút bất mãn.
Người ta muốn hóng chuyện vì sao các ngươi lại không chịu mở miệng?
“Có lẽ bọn họ không có gì để nói.” Mục Ảnh lên tiếng, hắn cảm thấy cuộc đối thoại này của hai người có chút lãng phí thời gian, Bạch Tử Linh có bận không hắn không biết nhưng Thương Hàn Phong chắc chắn là bận rộn vô cùng, chủ tử vừa mới trở về kinh thành, có bao nhiêu việc cần xử lí, lại phải nghĩ kế đối phó với Minh vương, vậy mà hiện tại chủ tử lại gác mọi chuyện sang một bên đi đến đây tìm Bạch Tử Linh, cũng không biết chủ tử muốn làm gì. Điều mà khiến Mục Ảnh bất ngờ hơn chính là nữ tử mà Thương Hàn Phong nhờ Mục Nguyệt điều tra lại là Bạch Tử Linh, khi Thương Hàn Phong nói ra hắn liền biết được nữ nhân ở trong phòng của chủ tử chính là Bạch Tử Linh, lần đầu tiên thấy chủ tử tiếp xúc thân mật với một nữ nhân như vậy, Mục Ảnh liền nhận định Bạch Tử Linh là chủ mẫu tương lai của hắn, chính là sau khi nhận được tin tức từ Mục Nguyệt, Mục Ảnh mới cảm thấy bản thân nhận định quá sớm rồi, cho dù Bạch Tử Linh có là nữ nhân đầu tiên cùng Thương Hàn Phong tiếp xúc thân mật đi chăng nữa nhưng nhìn tư liệu của nàng, nàng hoàn toàn không xứng với chủ tử nhà hắn.
“Ta nói ngươi đúng là không biết gì cả, bọn họ đây gọi là liếc mắt đưa tình!” So với Mục Ảnh há mồm trợn mắt khi nhìn thấy tư liệu của Bạch Tử Linh thì Lục Thiên Hành rõ ràng là bình tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì hắn đã suy đoán được đôi chút từ cái tên Bạch Tử Linh này, Lục Thiên Hành cảm thấy Bạch Tử Linh mà hắn gặp ở khách điếm Duyệt Lai cùng với Bạch Tử Linh trên tư liệu Mục Nguyệt gửi đến rõ ràng là hai người khác nhau, điều này khiến hắn cảm thấy hứng thú, cho nên khi biết được Thương Hàn Phong đi tìm Bạch Tử Linh, hắn liền kéo Mục Ảnh đi theo.
Mục Ảnh nhíu mày: “Chủ tử hôm nay đến đây là có việc quan trọng, không phải giống như lời Lục thiếu nói.” Thương Hàn Phong vốn dĩ không nhắc nổi hứng thú với nữ nhân, Mục Ảnh làm bạn với hắn từ nhỏ sao lại không biết? Mặc dù ngày hôm qua nhìn thấy hắn cùng Bạch Tử Linh y phục không chỉnh tề nằm ở trên giường nhưng Mục Ảnh không tin chủ tử của mình lại là người như vậy, đối với một nữ nhân mới gặp mặt một lần liền xuống tay, hơn nữa khi đó ở bên ngoài hắn nghe tiếng đánh nhau, sau khi vào phòng thì đồ đạc trong phòng đã đổ nát, rõ ràng là có vết tích đánh nhau để lại, điều này khiến hắn càng tin tưởng, Thương Hàn Phong và Bạch Tử Linh không hề xảy ra chuyện gì cả.
Nếu là tối qua hắn nhất định sẽ bị lời nói của Lục Thiên Hành đầu độc, lần đầu tiên thấy chủ tử cùng nữ nhân thân mật, hắn tất nhiên là cảm thấy vui mừng cho chủ tử, nghĩ rằng đó là nữ nhân mà chủ tử chấp nhận nên hắn mới nhận định đối phương là chủ mẫu tương lai, nhưng mà sáng nay sau khi đọc tư liệu Mục Nguyệt gửi đến, những suy nghĩ này của Mục Ảnh lập tức biến mất, hắn thà rằng chủ tử không có cùng nữ nhân nào tiếp xúc thân mật còn hơn người đó lại là Bạch Tử Linh.
“Giường cũng đã lăn, liếc mắt đưa tình có gì mà không thể?”
Mục Ảnh bị ngữ khí thản nhiên này của Lục Thiên Hành chọc tức, có chút buồn bực mở miệng: “Lục thiếu, thỉnh ngươi nói chuyện đúng đắn một chút, lời ngươi nói rất dễ khiến người khác hiểu lầm.”
“Ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi hiểu lầm sao?” Lục Thiên Hành cho Mục Ảnh một ánh mắt xem thường.
“Hai vị bằng hữu ở đằng kia, có hứng thú xuống đây nói chuyện không?” Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn về phía cái cây đằng xa, đối với mắt của người bình thường thì chỉ thấy một cái cây cao to cành lá xum xuê nơi đó chứ không nhìn thấy bất kì ai, nhưng Bạch Tử Linh thì khác, thị lực của nàng rất tốt, hơn nữa nàng cũng có thể nhận thấy hơi thở của hai người bọn họ, đặc biệt hơn là mặc dù bọn họ đã thấp giọng nói chuyện nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy, huống hồ nhìn vẻ mặt co quắp đó của Thương Hàn Phong là biết, chắc chắn hắn cũng đã nghe thấy được.
“Nàng phát hiện chúng ta?” Lục Thiên Hành đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Hẳn là.” Mục Ảnh đã từng giao đấu với Bạch Tử Linh, một nữ nhâm tay không lại có thể cướp lấy kiếm của hắn, rõ ràng không phải người bình thường.
“Nhưng nàng không có nội lực a.” Lần trước Bạch Tử Linh cùng Mục Ảnh giao đấu, Lục Thiên Hành cũng ở bên cạnh quan sát, hắn có thể khẳng định nàng không có nội lực, chính là thân thể của nàng lại vô cùng linh hoạt, có lẽ lực tay của nàng không mạnh hơn nam nhân tập võ nhưng đối phó với nam nhân bình thường thì không có vấn đề.
“Nàng gọi chúng ta xuống, chúng ta có xuống không?” Quan tâm gì đến chuyện nàng có nội lực hay không có nội lực, quan trọng nhất là giờ phút này bọn họ đã bị phát hiện, không biết có nên xuống hay không?
“Lỡ như nàng chỉ tùy tiện suy đoán mà thôi?” Lục Thiên Hành nhướng mày, tỏ vẻ không tin Bạch Tử Linh lại phát hiện ra hắn cùng Mục Ảnh đang ở đây.
Mục Ảnh: “...” Đột nhiên cảm thấy Lục thiếu có chút ngốc, tùy tiện suy đoán mà cũng đoán được là hai người mà không phải một người, hơn nữa còn tìm được chính xác vị trí của hai người bọn họ, vị này tùy tiện suy đoán... cũng quá lợi hại đi?!
Chính là Lục Thiên Hành không xuống, Mục Ảnh cũng sẽ không động, dựa vào võ công của Thương Hàn Phong nhất định là đã phát hiện ra hai người bọn họ, bất quá hắn không có mở miệng, chứng tỏ hắn cũng không muốn để bọn họ lộ diện.
“Xem ra hai vị không muốn xuống, ta cũng không làm phiền.” Bạch Tử Linh nhếch môi, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn nam tử đối diện: “Hàn vương điện hạ, bằng hữu của ngươi thật thú vị.”
“Hắn chỉ giỏi làm trò cười cho người khác.” Thương Hàn Phong tất nhiên cũng nghe thấy lời nói của Lục Thiên Hành, không khỏi thở dài, thần sắc lộ vẻ bất đắc dĩ, so với dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, có lẽ chính Thương Hàn Phong cũng không có nhận ra, khi hắn nói về bằng hữu của mình giọng nói của hắn nhu hòa hơn so với ngày thường. Thương Hàn Phong mặc dù không có thân nhân che chở nhưng lại có bằng hữu giúp đỡ, lão Thiên đối với hắn cũng không tuyệt tình lắm.
“Hàn vương điện hạ, mục đích hôm nay của ngươi đến đây là có chuyện gì vậy?” Nói nhảm cũng đã xong, thời gian cũng không còn sớm, thời tiết mùa đông đặc biệt lạnh lẽo, càng về đêm nhiệt độ càng hạ thấp, Bạch Tử Linh cảm thấy sai lầm khi ra ngoài mà quên mất lấy áo khoác khoác lên người, nàng lại không có nội lực, không thể chống lạnh a.
Ánh mắt Bạch Tử Linh rơi vào người Thương Hàn Phong, thấy hắn một thân hắc bào đạm bạc, cũng không phải loại y phục có thể giữa ấm, nhưng đứng giữa trời đêm giá rét thế này, tuyết lại không ngừng rơi mà thân thể hắn vẫn thản nhiên như thường khiến nàng có chút hâm mộ.
“Đồng dạng ta cũng muốn biết mục đích của ngươi.” Thương Hàn Phong cũng nhìn ra được nàng không chịu được cái lạnh của thời tiết này, thân thể đơn bạc đứng trong gió càng thêm yếu đuối, giống như chỉ có có một cơn gió lạnh thổi qua thì nàng cũng có thể biến mất, chính là những chuyện này cùng hắn không liên quan.
“Mục đích của ta?” Bạch Tử Linh hơi kinh ngạc: “Ta thì có mục đích gì chứ?”
Thương Hàn Phong nhíu mày: “Ngươi dám nói ngươi không ôm mục đích tiếp cận ta?”
“Tiếp cận ngươi? Hàn vương cũng tự mình đa tình quá?” Lúc này Bạch Tử Linh cũng đã hiểu rõ, chỉ sợ là có người đã hiểu lầm rồi.
“Lần trước gặp nhau ở khách điếm Duyệt Lai cũng chỉ là tình cờ, chuyện tối qua ta xông vào phòng ngươi cũng là hiểu lầm, ta không biết Hàn vương lại có suy nghĩ như vậy.”
Thương Hàn Phong nhăn mày, lẳng lặng nhìn Bạch Tử Linh, đôi mắt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì.
“Chỉ là nếu Hàn vương đã hiểu lầm, ta cũng không ngại nhận là ta có mục đích với điện hạ.” Suy nghĩ này của nàng chỉ vừa mới lóe lên trong đầu, cũng không biết đối phương có chấp nhận hay không, nhưng đã là nguyện vọng của Lạc Tuyết nàng không thể không thực hiện, hiện tại bản thân nàng thân đơn thế bạc, muốn chấn hưng Lạc Y Cung quả thật là khó hơn lên trời, nhưng nếu có người giúp thì lại là chuyện khác.
Tuy nói giang hồ và triều đình nước sông không phạm nước giếng nhưng có một số chuyện trong giang hồ, quân lính triều đình cũng nhúng tay can thiệp, sự tồn tại của triều đình và giang hồ đều cần thiết, không thể thiếu một trong hai được. Thương Hàn Phong người này, đất phong của hắn nằm ở Nam Kính, là thành trì gần biên giới giữa Thành Thiên và Phượng Tề, mà vừa vặn trụ sở của Lạc Y Cung cũng nằm ở Phượng Tề, nếu sau này bọn họ hợp tác với nhau thì khi gặp chuyện cũng sẽ dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau hơn, không cần sợ nước xa khó cứu lửa gần. Hơn nữa bản thân Thương Hàn Phong có thể lặng lẽ trở về kinh thành một mình mà một chút tiếng động cũng không có, cho thấy trong kinh thành nhất định là có thế lực của hắn, một người rời kinh thành hơn ba năm, khi trở về vẫn còn có thế lực dùng được, phần bản lĩnh này không phải ai cũng có, nếu nàng có thể cùng hắn hợp tác, mượn thế lực của hắn để chấn hưng Lạc Y Cung thì chẳng phải nguyện vọng của Lạc Tuyết có thể hoàn thành rồi hay sao?
Nàng đối với lời nói của nguyên chủ, nói tin thì không hẳn, bởi vì bản thân nàng trưởng thành dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, đi theo học thuyết vô thần, hoàn toàn không thể tưởng tượng được những chuyện hoang đường này lại xảy ra, nhưng nếu nói là không tin cũng không phải, bởi vì những chuyện kỳ lạ này đều diễn ra trên người nàng, hơn nữa lời nói của nguyên chủ cũng rất có sức thuyết phục, chưa đến lượt nàng không tin. Chỉ là dù tin hay không tin, chuyện linh hồn nàng đang ở trong thân thể của nguyên chủ là không thể thay đổi, mặc kệ tương lai ra sao nhưng hiện tại bản thân nàng đang chiếm lấy thân thể này thì phải có trách nhiệm hoàn thành trách nhiệm của bản thân, huống hồ nàng đã đáp ứng nguyên chủ, giúp nguyên chủ thực hiện nguyện vọng của bản thân, cũng đồng nghĩa với việc phải thừa kế di nguyện của Lạc Tuyết, trấn hưng Lạc Y Cung.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thương Hàn Phong thật sâu nhìn Bạch Tử Linh, trước đó nàng nói là hắn hiểu lầm nàng, hiện tại lại thừa nhận nàng có mục đích với hắn, trong lúc nhất thời hắn không thể nào hiểu được suy nghĩ của nữ nhân này, không... phải nói là suy nghĩ của tất cả nữ nhân, hắn đều không thể nào hiểu được.
“Chính là muốn cùng Hàn vương điện hạ hợp tác.” Đôi mắt Bạch Tử Linh hơi lóe lên ánh sáng, trong đêm tối lại đặc biệt rõ ràng.
Mặc dù Bạch Tử Linh có một dung mạo khiến người khác không nỡ nhìn thẳng nhưng nàng lại có một đôi mắt trong suốt, sâu như giếng cổ, lại dễ dàng thu hút bất kì sinh vật nào nhìn vào.
“Hợp tác?!” Không chỉ riêng Thương Hàn Phong kinh ngạc, mà hai người nghe lén trốn trên cây cũng kinh ngạc không kém.
“Nàng muốn cùng Phong hợp tác?” Lục Thiên Hành thấp giọng mở miệng, hắn cũng biết lời vừa nãy hắn nói với Mục Ảnh Bạch Tử Linh có thể đã nghe được cho nên lần này hắn đè thấp thanh âm để nói.
Mục Ảnh cau mày: “Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?” Chẳng lẽ nữ nhân này đã biết được chuyện gì đó?
Lục Thiên Hành trầm mặc không nói, vẻ mặt không đúng đắn ngày thường đã biến mất, lúc này trên gương mặt hắn lại lộ vẻ nghiêm trọng.
Lục Thiên Hành cùng Mục Ảnh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra suy nghĩ trong mắt đối phương, hai người bọn họ đang lo lắng cùng một vấn đề.
“Ngươi muốn cùng ta hợp tác?” Thương Hàn Phong hỏi lại.
“Ân, chính là mượn một chút thế lực của Hàn vương để dùng.” Bạch Tử Linh gật đầu.
Nữ nhân này, vừa mở miệng đã muốn mượn thế lực của hắn dùng, quả thật một chút khách khí cũng không giữ lại.
“Dựa vào đâu mà ta lại phải cùng ngươi hợp tác?” Hắn không có hỏi vì sao nàng muốn cùng hắn hợp tác, cũng không có hỏi nội dung hợp tác giữa bọn họ là gì, hắn chỉ muốn biết nàng lấy đâu ra tự tin mà muốn hợp tác với hắn?!
Đảo mắt khắp Thành Thiên, người muốn cùng hắn hợp tác nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, bất quá mỗi người đều có bổn sự của riêng mình mới dám cùng hắn nói ra câu đó, ở trong mắt hắn người tìm đến đến hắn chỉ có hai loại người, một loại chính là kẻ thù tìm đến diệt trừ hắn, một người chính là cúi đầu xưng thần với hắn, cũng chưa từng có ai dám đặt bản thân ngang hàng với hắn mà nhắc đến hai từ “hợp tác” này!
Nàng chỉ là nữ nhi thân thế đơn bạc, lại là tiểu thư không được sủng ái, rốt cuộc là bản thân nàng lấy đâu ra tự tin để cùng hắn hợp tác?
Đúng vậy, nàng dựa vào đâu?
“Ngươi chỉ là tiểu thư thất sủng của Thừa tướng phủ, cho dù thân phận có cao hơn người khác nhưng lại chẳng có tác dụng gì với ta, ta cho ngươi mượn thế lực, ngươi lấy gì hồi báo ta?” Thương Hàn Phong trước giờ không làm việc mà không có lời, người khác muốn mượn thế lực của hắn dùng không phải là không thể, chính là phải đưa ra một cái giá đồng dạng cái giá mà hắn bỏ ra, bản thân nàng lại có thể giúp gì được cho hắn đây?
“Lấy thân báo đáp.”
Lời vừa nói ra cả hai rơi vào trầm mặc, không gian cũng tĩnh lặng hơn rất nhiều, ánh mắt hai người đều nhìn về một phía, lời này không phải là do Bạch Tử Linh nói ra, mà là một người bắt chước giọng điệu của Bạch Tử Linh để nói ra.
“Lục Thiên Hành, ngươi muốn chết sao?!” Thương Hàn Phong tức giận gầm nhẹ, ánh mắt sắc bén đảo qua chỗ Lục Thiên Hành, bàn tay vung lên, Lục Thiên Hành không tránh kịp bị chưởng phong đánh ngã, mà Mục Ảnh tinh mắt hơn, ngay khi Thương Hàn Phong lên tiếng hắn liền nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta sai rồi.” Lục Thiên Hành không có hình tượng mà té ngã, nghe thấy giọng nói tức giận của Thương Hàn Phong thì vội đứng dậy, phủi bụi cùng lá cây trên y phục xuống mà đi đến trước mặt ba người.
“Mục Ảnh, ngươi không có nghĩa khí!” Lục Thiên Hành tức giận trừng mắt nhìn Mục Ảnh đang đứng quy cũ ở bên cạnh Thương Hàn Phong, oán giận mở miệng.
“Lục thiếu, đây gọi là thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Một câu “lấy thân báo đáp” mà Lục Thiên Hành cũng dám nói ra, quả thật là muốn chọc Thương Hàn Phong tức giận mà, Mục Ảnh mặc dù đầu gỗ nhưng cũng có chút thông minh, trước khi bão táp phong ba ập đến hắn tất nhiên phải nhanh chân chạy trước, tuyệt không để Lục Thiên Hành liên lụy bản thân.
“Trang tuấn kiệt cái gắm! Mục Ảnh, bổn thiếu đúng là nhìn lầm ngươi rồi...”
“Lục thiếu, đứng trước hoạn nạn, bằng hữu cũng chẳng là gì cả...”
“Ngươi quả nhiên là kẻ vô ơn...”
“Hai người câm miệng!” Dưới ánh mắt cảnh cáo của Thương Hàn Phong, Lục Thiên Hành cùng Mục Ảnh đều đồng loạt câm miệng.
“Lục công tử, té ngã rồi mà vẫn còn rất khí thế.” Bạch Tử Linh liếc mắt, hào hước nhìn hai người vừa nãy còn tranh cãi ác liệt vậy mà Thương Hàn Phong chỉ nói một câu đã im lặng lại, thật là ngoan a.
“Ha ha, nào có nào có.” Lục Thiên Hành cười gượng gãi đầu, còn muốn nói gì thì bắt gặp một ánh mắt lạnh lẽo, lời vừa đến miệng liền lập tức biến mất, trong lòng thầm nghĩ Bạch Tử Linh là cố ý, nhất định là nàng cố ý!
“Hàn vương điện hạ, chúng ta đều là người thông minh, ngươi cũng không phải là người chỉ nhìn bề ngoài, chuyện ta có thể làm cho ngươi nhiều hơn ngươi có thể tưởng tượng.”
Thương Hàn Phong liếc mắt nhìn nàng, giọng nói lạnh lẽo: “Trước giờ bổn vương làm việc chưa từng để bản thân chịu thiệt, cũng không biết Bạch tiểu thư có thể trợ giúp bổn vương làm gì?”
“Năng lực của ta, đợi Hàn vương điện hạ chứng kiến thì sẽ biết, nếu chúng ta hợp tác ta sẽ giúp Hàn vương điện hạ có được thứ mình muốn, bất kể đó là gì đi chăng nữa.”
“Như là?”
“Ngôi vị Hoàng đế.” Bạch Tử Linh mỉm cười, đôi mắt hiện lên tia linh quang.
Thương Hàn Phong nheo mắt, đôi mắt xẹt qua tia nguy hiểm, ánh mắt thật sâu nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chính là Bạch Tử Linh vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười, để mặc hắn nhìn.
Thân thể Lục Thiên Hành hơi run lên, mà Mục Ảnh cũng khó tin trừng mắt, nữ nhân này quả nhiên là không giống người thường, nàng không biết lời này của bản đại nghịch bất đạo đến thế nào sao, có thể gây họa sát thân a!
Đứng trước mặt một vị vương gia hoàng thất, Bạch Tử Linh lại có thản nhiên thảo luận việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, nữ nhân như vậy, Lục Thiên Hành phục rồi!
“Bạch tiểu thư không cảm thấy lời này của ngươi rất đại nghịch bất đạo sao?”
“Có đại nghịch bất đạo hay không trong lòng ta cùng Hàn vương rõ ràng nhất, không phải sao?” Đại nghịch bất đạo? Là gì? Có ăn được không?
Bạch Tử Linh nàng kiếp trước không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ kiếp này lại e sợ trước cường quyền hay sao?
“Hợp tác vui sướng.” Thương Hàm Phong thu hồi nét lạnh lẽo trên gương mặt, chủ động đưa tay ra với Bạch Tử Linh.
“Ngươi không hỏi ta mượn thế lực của ngươi dùng để làm gì sao?” Bạch Tử Linh nhìn bàn tay to lớn kia của hắn, đôi mắt như có điều suy tư.
“Như nhau cả thôi.” Hắn không hỏi nàng mượn thế lực của hắn dùng để làm gì cũng giống như việc nàng không hỏi hắn muốn dùng năng lực của nàng vào việc gì, bọn họ đã hợp tác điều mà họ cần làm chính là dóc sức trợ giúp đối phương, mà ở giữa nó cũng phải tồn tại một phần tin tưởng lẫn nhau.
“Hợp tác vui sướng.” Bạch Tử Linh vươn tay, tay nàng rất nhỏ và mềm mại, mặc dù thân thể này sống không được tốt lắm nhưng Thanh Nhi cũng không có để nàng làm bất kì công việc nặng nhọc nào cả, nhưng bởi vì nàng ăn mặc có phàn tồi tàn cho nên chẳng khác nào nha hoàn nhưng thâm thể này đúng là một đại tiểu thư kiều khí a.
~~~
Minh vương phủ.
“Lời của ngươi nói là thật?” Trong thư phòng ánh nến lập lòe, nam tử ngồi bên ghế dựa, một nửa dung nhan bị bóng tối che mất, mặc dù không thể thấy rõ dung mạo người trong phòng nhưng có thể đoán được thân phận của hắn, người có thể ở trong thư phòng của Minh vương phủ, ngồi ở vị trí chủ vị, kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống ngoại trừ Minh vương Thương Tiêu Minh ra còn ai?
“Thuộc hạ không dám có nửa câu giả dối.” Nam tử một thân tử y đang quỳ, chấp tay cúi đầu, bộ dạng vô cùng cung kính, gương mặt hắn có chút non nớt nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết hắn không phải là hộ vệ bình thường, lệ khí trên người hắn rất ít nhưng không phải là không có, hắn có thể là những kẻ được huấn luyện trong bóng tối.
“Được rồi, bổn vương tạm thời tin ngươi, đây là giải dược tháng này của ngươi.” Nam tử tùy tiện cầm một chiếc lọ trên bàn vứt cho người kia, cả người dựa vào thành ghế, một tay chống cằm, bộ dạng nhàn nhã: “Tin tức lần này chỉ đổi được bấy nhiêu mà thôi, nếu lần sau ngươi mang cho bổn vương tin tức lớn hơn nữa bổn vương sẽ cho người điều chế ra giải dược trị triệt để độc trên người ngươi.” Những gia tộc lớn đều bí mật huấn luyện một đội tử sĩ để thay bản thân làm một việc gì đó, thế nhưng không phải kẻ nào cũng thật sự trung thành, vì muốn yên tâm nên một số người đã dùng đến biện pháp dùng độc để điều khiển, Tử gia cũng là như vậy, mặc dù đám người Tử Nhất lúc này đã không còn là những kẻ sống trong bóng tối bí mật hành sự theo như lời Tử Sở nữa mà đã được đưa ra ánh sáng để làm hộ vệ cho Tử Chấn Khiên, thế nhưng thân là tử sĩ của Tử gia, bọn họ đã biết quá nhiều, để phòng ngừa bọn họ nói ra những thứ không nên biết thì Tử Sở vẫn dùng độc với bọn họ, ba tháng một lần, nếu không có thuốc giải bọn họ sẽ phải chịu đau đớn vô cùng, nếu độc phát tát ba lần mà không uống giải dược thì nhất định sẽ chết.
“Vương gia, lời người nói... là thật?!” Nam tử đang quỳ phía dưới chính là một trong những hộ vệ bên cạnh Tử Chấn Khiên, người non nớt và nhỏ tuổi nhất trong bảy người, Tử Thất. Ngày hôm nay hắn đến đây là để đưa tin tức cho Thương Tiêu Minh để đổi lấy giải dược, thường thì độc dược và giải dược dùng để điều khiển tử sĩ của một gia tộc đều có công thức khác nhau, hoàn toàn không có điểm chung nên khi Thương Tiêu Minh tìm đến Tử Thất cũng không mấy tin tưởng, chỉ là mấy ngày trước chuyện Tử Chấn Khiên bị thương khiến Tử Sở rất tức giận, vì vậy tháng này hắn sẽ không cho bọn họ giải dược, muốn bọn họ chịu đau đớn tột cùng xem như làm hình phạt. Độc này một khi phát tát sẽ khiến người khác cảm thấy cơ thể mình như có ngàn con trùng gặm nhắm, không chỉ đau đớn mà còn khổ sở, độc phát tát trong vòng một canh giờ, chỉ là lần đầu phát tát thì sẽ không chết, đám người Tử Nhất có thể chịu đựng được nhưng Tử Thất thì không, Tử Thất vẫn còn nhỏ tuổi, vốn không thể dễ dàng nhận lấy đau đớn, vì vậy hắn tìm đến Minh vương phủ cùng Thương Tiêu Minh làm một cuộc trao đổi, hắn không biết vì sao Thương Tiêu Minh lại có thuốc giải của loại độc này, tuy nhiên bởi vì đã rơi vào đường cùng nên đánh cược một chút cũng không sao.
“Ngươi hoài nghi bổn vương?”
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ sẽ không làm vương gia thất vọng.” Thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình nữa, Tử Thất vui sướng ôm lấy chiếc lọ rời đi.
“Triệu Lâm, Thương Hàn Phong đã trở về.” Tử Thất rời đi trong phòng lâm vào yên tĩnh, một lúc sau Thương Tiêu Minh mới mở miệng, trong phòng lúc này còn có một người khác nữa.
“Hắn lần này trở về thật sớm.”
“Thảo nào quân ta tập kích đoàn quân do hắn dẫn đầu lại không thấy bóng dáng của hắn đâu mà chỉ thấy Mục Ngân, thì ra là hắn sớm đã hồi kinh.”
“Lần này Hàn vương bí mật hồi kinh, xem ra là có vấn đề.”
“Hồi kinh thì hồi kinh, bổn vương cũng đâu có sợ hắn.” Trong giọng nói Thương Tiêu Minh không chút che giấu sự kiêu ngạo, Thương Hàn Phong rời khỏi kinh thành ba năm hắn sớm đã bị mọi người quên lãng, bây giờ người nắm quyền triều chính, được đại thần ủng hộ lên ngôi đế vương chỉ có một mình Thương Tiêu Minh hắn, Thương Hàn Phong trở về thân đơn thế bạc có thể thay đổi được gì chứ?!
“Vương gia, cẩn thận vẫn hơn.”
“Sau Tứ quốc đại tái năm nay, bổn vương sẽ khiến hắn biến mất mãi mãi.”