Cổ Xuyên Kỳ Duyên

Chương 27: Chương 27: Nghi vấn không thể giải




Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác có được sự quan tâm của người mẹ, nàng sinh ra đã là cô nhi không cha không mẹ, ngay cả phụ mẫu bản thân hình dáng thế nào nàng còn không biết thì làm sao có thể hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình?!

Trên đời này, người thân cận nhất của nàng ngoại trừ sư phụ ra thì không bất kì một người nào khác. Sư phụ nhận nuôi nàng, dạy dỗ nàng, nàng có được thành tựu như kiếp trước hết thảy là do công lao của sư phụ, đối với nàng mà nói sư phụ là phụ mẫu, là người thầy, là người thân, đồng thời cũng là người quan trọng nhất, bất kì ai cũng không thể thay thế được.

Tuy sư phụ dạy dỗ nàng rất nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn, mỗi lần nàng làm sai, sư phụ sẽ ra tay trừng phạt không thương tiếc, thân thể của nàng chằng chịt đầy những vết thương lớn vết thương nhỏ, thê thảm đến mức khiến người khác không nỡ nhìn thẳng. Nếu là một đứa trẻ bình thường, Bạch Tử Linh nhất định sẽ cảm thấy uất ức, tức giận, oán hận, bởi vì cách dạy dỗ đó quả thật quá cay nghiệt nhưng nàng không phải một đứa trẻ bình thường, nàng từ nhỏ đã được lựa chọn để huấn luyện thành đặc công, những thứ cảm xúc vô bổ đó, vốn dĩ không nên tồn tại trong trái tim nàng.

Đối mặt với khó khăn, cách nàng có thể làm chính là quên đi nổi đau về thể xác mà không ngừng kiên cường bước lên, bởi vì một khi nàng lùi bước, thứ chờ đợi nàng không đơn giản là cuộc sống khổ cực hơn hiện tại mà là cái chết. Cuộc huấn luyện không phải trò chơi mà là cuộc đấu tranh sinh tồn, sơ sẩy một liền có thể vạn kiếp bất phục, nàng không muốn khuất phục trước cuộc sống thực tại nên mới không ngừng cố gắng, mà những thứ tình cảm cảm xúc, nó chỉ cản trở nàng, khiến cho nàng mềm lòng mà quên đi thân phận của bản thân.

Lời nói của sư phụ nàng chưa bao giờ hoài nghi, hơn hai mươi năm nay, bản thân nàng sớm đã sống dưới lớp ngụy trang của một con người bình thường, đôi khi nàng cũng sẽ bị cảm xúc chi phối, nàng cũng sẽ cười, cũng sẽ vui vẻ, nhưng chưa bao giờ mất lí trí như hiện tại.

Từ khi sinh ra nàng vốn không ôm mộng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn nên khi xuyên qua, nàng trở thành phế vật bị người người khinh thường, phải chịu một cuộc sống khổ sở thua một nha hoàn, nàng cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Bởi vì đã quen với khổ, cho nên hiện tại có khổ thế nào nàng đều có thể vượt qua. Nàng sống trong thân thể Bạch Tử Linh, có lẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của nguyên chủ, vạn vật đều có tình cảm, dù bản thân nàng sinh ra đã quen với một trái tim sắt đá.

Nàng là người vô cảm nhưng Bạch Tử Linh thì không giống vậy.

Khối thân thể mang tên Bạch Tử Linh này, nàng ta sinh ra đã có phụ mẫu, là Thừa tướng tiểu thư, thân phận không biết cao hơn người khác bao nhiêu lần, tuy cuộc sống không phải cẩm y ngọc thực nhưng rõ ràng số phận nàng ta hoàn toàn khác hẳn với nàng. Nàng ta được mẫu thân mình che chở năm năm, năm năm thời gian tuy không dài nhưng đó cũng là kí ức tươi đẹp, so với một số đứa trẻ khác, nàng ta quả thật may mắn hơn rất nhiều.

Cảm xúc của nàng dành cho Lạc Tuyết, lời nói vốn dĩ không thể nào hình dung được.

Đối với nguyên chủ Lạc Tuyết là mẫu thân, là người sinh hạ nàng, là người mang nàng đến thế giới này nhưng với Bạch Tử Linh thì không.

Giữa nàng và Lạc Tuyết vốn dĩ là hai thái cực, một người ở hiện đại, một người ở cổ đại, hoàn toàn không có mối liên kết, ngay cả nghĩ Bạch Tử Linh cũng chưa từng muốn nghĩ về nữ nhân này, thế nhưng người tính không bằng trời tính, chuyện ngoài ý muốn, nàng lại xuyên không, trở thành phế vật Bạch Tử Linh - nữ nhi của Lạc Tuyết, trời xui đất khiến, giữa hai người bọn họ lại hình thành một sợi dây trói buộc vô hình mang tên huyết thống!

Nàng là Bạch Tử Linh nhưng không phải là phế vật trong lời đồn, điều này nàng có thể chắc chắn, vốn dĩ lúc đầu khi xuyên qua, dung hợp giữa linh hồn và thân xác cũng không phát hiện sự bất thường nào, rốt cuộc thì bắt đầu từ khi nào bản thân nàng thay đổi, không còn là nàng nữa?

Ngay cả chính Bạch Tử Linh cũng không thể trả lời câu hỏi này.

Nàng đã từng rất lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng dạo gần đây nàng lại dễ dàng bị ảnh hưởng cảm xúc từ tác động bên ngoài, nàng có thể cảm thấy sự đau đớn, sự uất ức, sự phẫn hận khi đọc lá thư của Lạc Tuyết, đó không hề đơn thuần là cảm xúc từ thân xác mà tận sâu trong linh hồn nàng cũng đang có những cảm xúc như vậy.

Nàng tựa như một đứa trẻ, hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc của bản thân, để mặc cho nó chi phối.

Trong lòng Bạch Tử Linh lúc này vô cùng phức tạp, hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng nhưng bản thân nàng lại không có lời giải cho những câu hỏi đó.

“Tiểu thư?” Người phát hiện Bạch Tử Linh khác thường đầu tiên không ai khác chính là Lạc Hàm, vốn dĩ nàng là người giỏi quan sát, lại nhạy cảm với những thứ xung quanh, cho dù là chi tiết nhỏ nhất nàng cũng quan sát kĩ lưỡng. Ngay từ khi Bạch Tử Linh mở bức thư ra, Lạc Hàm đã im lặng một bên thầm quan sát phản ứng của vị chủ tử này, kinh ngạc, nghi ngờ, phẫn nộ, uất ức, những cảm xúc thường ngày mà Lạc Hàm tưởng chừng như không có ở trên người Bạch Tử Linh thì hiện tại nàng đã bộc lộ hết thảy.

Đối với nhận nhiệm vụ lần này, Lạc Hàm vốn không ôm hy vọng có thể hoàn thành, dựa theo thông tin tình báo, Bạch Tử Linh vốn dĩ là một người không giống người, tính tình lại càng khiến người khác khó có thể tiếp thu, có thể khiến nàng chấp nhận bản thân, chỉ sợ không hề dễ dàng. Lần gặp gỡ tại Nguyệt Mãn Lâu ngày đó, Lạc Hàm mới biết được, lời đồn hoàn toàn là không đúng sự thật, thông tin tình báo của Lạc Dư sai rồi!

Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm, Bạch Tử Linh tuy xuất thân cao quý nhưng dung mạo xấu xí, tính tình nhu nhược khiến người khác khinh thường, nói là phế vật cũng không quá, ngay cả phụ thân thân sinh cũng chán ghét nàng, vậy mà còn ôm mộng xa vời đối với Đỗ thiếu gia?

Lạc Hàm đã sớm biết, lời đồn vốn không thể tin, cho nên trước khi gặp mặt Bạch Tử Linh, nàng vẫn ôm một chút hy vọng về vị tiểu thư tương lai, mong rằng nàng ta có thể giống với phu nhân, dù chỉ là một chút. Thế nhưng khi nhận được thông tin tình báo từ Lạc Dư, Lạc Hàm hoàn toàn thất vọng, Lạc Dư trước giờ đều mang thông tin chính xác về cho Lạc Y Cung, cho nên lần này nhất định là không hề sai!

Biết rõ tính tình Bạch Tử Linh như vậy, Lạc Hàm cũng không muốn nàng ta trở thành chủ tử của mình, thay vì tìm cách tiếp cận Bạch Tử Linh, nàng lại lựa chọn ngồi ngây ngốc ở Nguyệt Mãn Lâu, như vậy đợi một thời gian, không có kết quả, Nhàn di nhất định sẽ bảo nàng quay về.

Chỉ là, ai có thể nói cho nàng biết, Tam tiểu thư cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước vậy mà lại cùng nam tử đến thanh lâu?!

Hóa ra, thứ nàng chờ đợi không phải là Nhàn di sai người gọi nàng về mà là đợi Bạch Tử Linh tự mình tìm đến, tự mình tìm đến nàng, để rồi bỏ một số tiền lớn mua nàng về hầu hạ nàng ta.

Thật ra Lạc Hàm cũng không chán ghét Bạch Tử Linh, chỉ là nghe những lời đồn về nàng, lại thêm tin tình báo chính xác của Lạc Dư nên ấn tượng có chút không tốt.

Nhưng mà, đó là chuyện của quá khứ!

Ngay tại lần đầu tiên gặp mặt Bạch Tử Linh, Lạc Hàm cũng đã nhận định, chủ tử này của nàng kì thật cũng không tồi!

“Tiểu thư, người đừng giận phu nhân, thật ra phu nhân rất yêu thương người, hết thảy đều là bất đắc dĩ...” Thanh Nhi bên cạnh cũng nhận thấy thân hình Bạch Tử Linh run rẩy, đôi tay dưới bàn sớm đã nắm chặt thành quả đấm, môi mím lại, dường như đang kìm nén cảm xúc của bản thân.

“Bất đắc dĩ sao?” Nàng rũ mắt, làn mi dày như cánh bướm khẽ rung.

Kí ức của nguyên chủ vốn dĩ đã rất mơ hồ, đừng nói chi là kí ức về Lạc Tuyết, cho dù có nhớ đi chăng nữa thì khi đó nàng chỉ mới năm tuổi, một đứa trẻ năm tuổi thì có thể nhớ được bao nhiêu chuyện chứ?

Nhìn bộ dạng đau khổ của Bạch Tử Linh, Thanh Nhi có chút xúc động, khóe mắt động lại một giọt nước mắt, cố gắng theo trí nhớ của thân mà kể lại chuyện xưa.

Nàng không muốn tiểu thư hiểu lầm phu nhân!

“Năm đó là tiết đại hàn của Thành Thiên quốc, vốn dĩ là một dịp lễ lớn nhưng đối với người dân Thành Thiên lại là một tai họa, một trận gió tuyết lớn thổi đến khiến nhiều người lâm bệnh nặng, mặc dù khi đó phu nhân không hề bước chân ra ngoài nhưng cũng không tránh khỏi...”

Bão tuyết ba ngày ba đêm, rất nhiều người đã không thể qua khỏi, bất kể là dược liệu gì cũng không thể chữa khỏi, khi đó ở bên cạnh chăm sóc phu nhân ngoại trừ nàng ra vẫn còn một vị ma ma nữa, bà ấy là Mai ma ma, không biết tuổi tác bao nhiêu và bộ dạng ra sao, dù sao cũng là hơn mười năm về trước, Thanh Nhi vốn dĩ không thể nhớ rõ.

Khi đó Bạch Vân Hoài vừa mới ngồi lên vị trí Thừa tướng không bao lâu, ngày đêm bận rộn trăm việc, tâm tư đâu mà còn lo đến hậu viện, lo cho Lạc Tuyết? Mỗi ngày sớm đi chiều tối mới về, mọi việc trong Thừa tướng phủ đều giao cho chính thất là Đại phu nhân xử lý, Đại phu nhân thường ngày cũng không khắc khe với thiếp thất, cho nên thời gian đầu Lạc Tuyết cũng xem như an ổn trôi qua.

Tiết đại hàn đến, thời tiết trở lạnh, Linh Viên của Lạc Tuyết cũng không còn bao nhiêu than để sưởi ấm nhưng nàng cũng không cho người đến tìm Đại phu nhân, bởi vì nàng biết, Đại phu nhân khẳng định sẽ không cho mà ngược lại còn mượn cớ gây sự. Trước giờ nàng luôn biết Đại phu nhân vốn dĩ không thích nàng, bất quá nàng cũng hiểu, thân là chính thê, không có mấy người có thể rộng lượng mà chịu sống chung với tiểu thiếp của phu quân?

Vì vậy mà Lạc Tuyết trở bệnh, Mai ma ma đã từng đến tìm Đại phu nhân cầu cứu nhưng Đại phu nhân ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như đối với chuyện của Bạch Tử Linh bây giờ, không có Bạch Vân Hoài tại, Viên Minh Hân liền có quyền định đoạt mạng sống của người khác.

Không có đại phu, không có than sưởi ấm, không bao lâu Lạc Tuyết liền hương tiêu ngọc vẫn, giữa bầu trời đầy giá rét ấy, nữ nhân thanh bạch như liên đã rơi vào giấc ngủ ngàn thu, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại.

Có lẽ chính Lạc Tuyết cũng biết được bản thân nàng sắp phải ra đi mãi mãi nên đã viết một phong thư lưu lại cho nữ nhi, mà phong thư này, ngay từ đầu không phải giao cho Thanh Nhi mà là Mai ma ma. Lạc Tuyết ra đi không bao lâu thì Mai ma ma cũng biệt vô âm tính, chỉ là trước khi biến mất Mai ma ma đã len lút để phong thư vào túi hương của Thanh Nhi, mà Thanh Nhi khi đó cũng chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, rất nhiều chuyện nàng không biết gì mà nghe người khác kể lại.

“Sau đó thế nào?” Chẳng lẽ Viên Minh Hân không hề liên quan đến cái chết của Lạc Tuyết? Cái chết của Lạc Tuyết hết thảy đều là do tai nạn sao? Nếu như vậy thì giải thích sao về oán khí của nguyên chủ đối với Đại phu nhân?

Trực giác nói cho nàng biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!

“Sau khi phu nhân được chôn cất thì lão gia trở về, nhận được tin này lão gia đã nổi giận với Đại phu nhân, mà bởi vì bên người phu nhân chỉ còn lại nô tì cho nên lão gia mới để nô tì bên cạnh chăm sóc tiểu thư, về sau lão gia cũng không màng đến nữa. Suốt mười mấy năm nay, lão gia cùng Đại phu nhân hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của tiểu thư, cho đến những năm gần đây, tiểu thư vì Đỗ thiếu gia mà tranh giành mọi thứ với Tứ tiểu thư...” Giọng Thanh Nhi rất thấp, dường như có sự nghẹn ngào khó nói thành lời. Nàng cúi đầu, che giấu sự phẫn nộ được tích tụ mười mấy năm nay, nếu không phải có số tiền phu nhân để lại, liệu có phải nàng cùng tiểu thư sớm đã không còn trên thế gian này?!

Người ta vẫn hay nói, trong cung mới không có tình thân, nhưng ngẫm nghĩ lại cuộc sống của bản thân bao năm nay, Thanh Nhi đã rút ra một kết luận rằng: không phải trong cung không có tình thân, mà tất cả gia đình quyền quý đều không có tình thân!

Nếu có tình thân, vậy tại sao lão gia lại đối xử với tiểu thư khác hẳn với Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư?! Nếu có tình thân, vậy tại sao trước khi phu nhân có thai, lão gia đối xử với phu nhân còn tốt hơn cả Đại phu nhân, nhưng sau khi biết tin phu nhân có thai, thì thái độ khác hẳn, không những không thương yêu mà còn bỏ mặc sự sống chết của tiểu thư.

Có thể nàng chưa từng trãi qua sự đời nên nàng không thể hiểu được chuyện của lão gia cùng phu nhân, không hiểu nguyên nhân lão gia chán ghét tiểu thư nhưng thân là nha hoàn của tiểu thư, trách nhiệm của nàng là bảo vệ tiểu thư, không để người khác làm tổn hại tiểu thư, cho dù đó là Đỗ thiếu gia - người trong lòng của tiểu thư đi chăng nữa.

Bạch Tử Linh trầm mặc, đầu óc nàng lúc này rối loạn, đối với lượng thông tin mà Thanh Nhi cung cấp, nàng quả thật có chút không thể tiếp thu.

Hai chân mày Lạc Hàm nhíu lại, rõ ràng là khó chịu đối với lời nói của Thanh Nhi, chính xác mà nói là nàng khó chịu đối với cách hành xử của Bạch Vân Hoài qua lời nói của Thanh Nhi.

Bạch Tử Linh gấp tờ giấy tuyên thành lại, định bỏ vào trong túi áo nhưng nghĩ lại bản thân nàng cần một cái túi thơm như Thanh Nhi.

“Thanh Nhi ta có túi thêu nào không?!”

“Thanh Nhi có làm nhưng trước kia tiểu thư nói không cần nên lâu nay vẫn không có sử dụng.” Nói xong liền quay người, đi đến bên tủ lục lội, một lúc sau mới lấy ra một cái túi thêu bằng tay.

“Đây ạ... Thanh Nhi không biết tiểu thư có thích hay không...” Tay nghề thêu của Thanh Nhi vốn rất tốt, mặc dù túi được may bằng loại vải rẻ tiền nhưng những đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo, đóa hoa lan được thêu bằng chỉ thêu màu đỏ, rực rỡ giữa nền trắng.

Bạch Tử Linh không nói chỉ nhận lấy, bỏ tờ giấy vào trong túi thêu, thái độ của nàng khiến Thanh Nhi và Lạc Hàm bên cạnh không khỏi lo lắng.

“Ta đi ra ngoài một chút.” Ánh mắt nàng là một mảnh mơ hồ không rõ, bỏ mặc vẻ mặt lo lắng của hai người, nàng đi thẳng về phía cửa, dừng một lát nàng mới mở miệng: “Không cần phải đi theo.”

“Tiểu thư?” Thanh Nhi kinh ngạc, không rõ Bạch Tử Linh định làm gì, sợ rằng nàng ra ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm nên muốn mở miệng ngăn cản, không ngờ Lạc Hàm bên cạnh đã nhanh tay hơn, đưa tay kéo cánh tay nàng, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo.

Hành động của hai người rơi vào mắt Bạch Tử Linh, ánh mắt nàng lóe lên tia nghi ngờ nhưng bước chân vẫn không ngừng.

Quả nhiên, Thanh Nhi và Lạc Hàm có chuyện gì đó không cho nàng biết.

Nhắc đến chuyện này Bạch Tử Linh mới nhớ đến sáng nay thái độ của Thanh Nhi cực kì khác thường ngày, đột nhiên trầm lặng ít nói hẳn ra, đối với một người thích náo nhiệt như Thanh Nhi thì một ngày không nói thì như bị thiếu ô xi vậy, không thể nào sống nổi, vậy mà Thanh Nhi hôm nay...

Bỏ qua vấn đề giữa Thanh Nhi cùng Lạc Hàm, Bạch Tử Linh lẳng lặng đi trên đường, không rõ mục đích của bản thân.

Bên ngoài vẫn náo nhiệt như ngày nào, người bán hàng nhiều vô số kể, người đi đường vẫn đông như kiến, không hổ danh là kinh thành của Thành Thiên Quốc, ngày ngày đều náo nhiệt như vậy.

Dòng người không ngừng qua lại, mặc cho thời gian trôi qua, âm thanh náo nhiệt xung quanh cũng không làm ảnh hưởng đến nàng.

Nàng... rốt cuộc là làm sao vậy?

Nàng là ai?

Thế gian có hàng vạn người, tại sao lại chỉ có bản thân xuyên không đến đây?

Là Thiên ý? Hay chỉ là tai nạn?

Nghi vấn trùng trùng, ai mới có thể cho nàng một câu trả lời đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.