Lúc nàng cùng Thanh Nhi về đến phủ thì trời đã sập tối, trước cổng Thừa tướng phủ có hai thị vệ lực lưỡng đang đứng, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn nàng, không nói.
Bạch Tử Linh cũng không quan tâm, hôm nay thật sự là một ngày mệt mỏi, tìm một căn nhà theo hợp ý mình thật không dễ... nhưng cuối cùng cũng tìm được một căn.
Mua căn nhà rất vừa ý nàng, chính là đối với chuyện kua bán thương thảo gì đó Bạch Tử Linh không có hứng thú cho nên mọi chuyện nàng đều giao cho Thanh Nhi quản lý, dù sao đối với tiền cổ đại nàng cũng không hiểu biết, không bằng cứ giao cho Thanh Nhi.
Đường đến Linh Viên một mảnh hoang vắng, không một bóng người, chỉ sợ nguyên ngày hôm nay Bạch Tử Linh không về cũng không có người biết, bất quá như vậy cũng tốt, không ai quan tâm, không ai làm phiền.
Đi thẳng một mạch về phòng, nằm trên chiếc giường không tính là thoải mái nhưng có còn hơn không, nàng vùi đầu vào gối, cảm giác dường như không còn sức lực, thân thể này quá yếu, nàng cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa.
Thật mệt mỏi!
Tuy nhiên so với trước kia như vậy là đã tốt lắm rồi, nàng trước kia không được gọi là người, chỉ là một công cụ phục tùng mệnh lệnh của tổ chức, nàng sống là vì tổ chức, chết cũng vì tổ chức, hiện tại không giống vậy, nàng có một cuộc sống của bản thân mình, có được sự quan tâm của người khác, cũng có được một cuộc sống... tự do, miễn cưỡng cũng xem như là tự do đi? Dù sao chính là không quản thúc!
“Tiểu thư, nô tì đã chuẩn bị nước tắm cho người rồi, người mau vào tắm đi ạ.”
Không nghe được tiếng trả lời Thanh Nhi từ bên ngoài bước vào, nhìn gương mặt sớm đã ngủ say của Bạch Tử Linh liền thở dài một hơi, nàng vốn định chuẩn bị nước để tiểu thư tắm cho thoải mái bởi vì hôm nay bọn họ đã vất vả một ngày nhưng xem ra... uổng công rồi!
“Tiểu thư ngủ ngon!” Tướng ngủ của tiểu thư thật quá quái dị, thân là tiểu thư khuê các ai đời lại ngủ một cách vô lễ như thế chứ? Vất vả lắm mới đắp chăn cho Bạch Tử Linh xong, Thanh Nhi tiến về phía cửa bên cửa sổ, nàng vốn đưa tay định đóng cửa nhưng nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, động tác liền dừng lại.
Bầu trời hôm nay mang một màu xanh đen huyền bí, nổi bật giữa màn đêm là ánh trăng sáng và những vì sao nhỏ lấp lánh, trong suốt như ngọc, trong đó có một ngôi sao rất sáng ở phía nam, một ngôi mang màu đỏ rực như ánh lửa, thu hút ánh mắt người khác.
“Phu nhân... người nhất định phải phù hộ cho tiểu thư.”
Mặc dù có rất nhiều chuyện đối với Thanh Nhi mà nói rất mơ hồ nhưng trách nhiệm người giao cho Thanh Nhi, Thanh Nhi chưa bao giờ quên, Thanh Nhi nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư, bảo vệ tiểu thư thật tốt!
“Phu nhân yên tâm, Thanh Nhi sẽ bảo vệ tiểu thư như lời phu nhân, đợi đến năm tiểu thư tròn mười lăm tuổi... đến lúc đó...”
~~~
“Ngươi nói là sự thật? Bạch Tử Linh thật sự ra tay đánh ngươi?”
Trong Minh Nguyệt Các, một mỹ phụ trung niên tuỳ ý tựa người vào trường kỷ, dù đã ngoài tam tuần nhưng làn da thập phần trắng noãn vì được bảo dưỡng tốt, nhìn như thiếu nữ hai mươi, đôi mắt nàng lộ vẻ lạnh lùng, thản nhiên cầm lấy chung trà trên bàn thổi nhẹ.
“Vâng, nàng ta thật sự ra tay đánh nô tì...” Đối diện với mỹ thiếu phụ là nha hoàn một thân phấn y đang quỳ, gương mặt lộ vẻ nhợt nhạt, trên má một mảnh đỏ hồng, nếu nhìn kĩ sẽ thấy rõ năm dấu tay. Nha hoàn này không ai khác chính là Ngọc Anh - người vừa bị Bạch Tử Linh dạy dỗ lúc sáng sớm.
Đại phu nhân Viên Minh Hân khẽ nhíu mày, có chút không tin tưởng lời Ngọc Anh nhưng nhân chứng vật chứng đều có đủ, dù không muốn nàng cũng phải tin tưởng những gì nha đầu này nói.
“Nàng ta có hành động gì khác nữa không?”
Bạch Tử Linh tuyệt đối sẽ không tự nhiên có hành động lạ lùng như vậy, chẳng lẽ là do Đỗ Thanh Triệt từ chối gây cho nàng ta một cú sốc quá lớn, hay là do khi nhảy xuống đã đập đầu vào đá khiến thần trí nàng ta có chút không ổn?!
“Nàng ta còn nói, không ai được phép bắt nạt Thanh Nhi - nha hoàn thiếp thân của nàng ta…” Ngọc Anh ngập ngừng, chuyện lúc sáng đã để lại nỗi sợ hãi trong lòng nàng ta.
“…”
Thật kì lạ!
Nghĩ tới nghĩ lui Viên Minh Hân cũng không suy nghĩ được Bạch Tử Linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đôi tay thon dài gõ trên mặt bàn, tạo ra thanh âm nho nhỏ, lúc này ánh mắt nàng loé lên tia sắc bén, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hay là...
Nàng ta đã thức tỉnh?!
Đêm nay đúng là một đêm dài, dưới màn đêm yên tĩnh, một số người trong lòng có quá nhiều tạp niệm mà không thể rơi vào giấc ngủ, cũng có một số người giống Bạch Tử Linh, ngủ một giấc đến sáng không hề mộng mị.
“Tiểu thư, người mau dậy đi…” Cũng như mọi ngày, sau khi dọn dẹp xong Thanh Nhi liền đi gọi Bạch Tử Linh thức dậy, vốn dĩ trước kia không cần nhưng hiện tại nếu nàng không gọi, không biết tiểu thư sẽ ngủ đến khi nào.
“Tiểu thư, người mau dậy đi...”
“Ưm?” Bạch Tử Linh cuối cùng cũng mơ màng mở mắt, Thanh Nhi tỏ vẻ, công việc mệt nhọc nhất mà mỗi buổi sáng nàng phải làm chính là đánh thức tiểu thư.
“Tiểu thư mau dậy!”
Bạch Tử Linh lấy tay xoa đầu, thật là đau đầu!
“Đã là giờ gì?”
“Một canh giờ nữa là đến giờ Ngọ ạ!” Ngủ một giấc liền muốn hết nửa ngày, Thanh Nhi cũng không biết nói thế nào, trước kia tiểu thư vốn không như vậy, dù sao muốn tìm cách tiếp cận Đỗ thiếu gia thì đầu tiên cũng phải đi thăm dò xung quanh nên trời còn chưa tờ mờ sáng tiểu thư đã dậy chuẩn bị, hiện tại... thôi thì cứ để tiểu thư ngủ như vậy còn tốt hơn so với việc ra ngoài.
Bạch Tử Linh rửa mặt xong, tuỳ ý để Thanh Nhi thay y phục cho nàng, y phục cổ đại thật là phiền phức, ngày thường cũng phải mặc đến ba bốn lớp áo, không biết ngày lễ phải mặc bao nhiêu lớp áo nữa?!
Ngồi trước gương đồng, Bạch Tử Linh lười biếng nhìn vào gương mặt phản chiếu trong gương, vẫn là gương mặt xấu xí ấy nhưng nàng nhìn hằng ngày sớm đã quen, cho nên cũng không tỏ vẻ gì.
Rốt cuộc những lời Thanh Nhi nói tối qua là có ý gì? Tại sao lại bảo vệ nàng đến năm nàng tròn mười năm tuổi?!
Đúng vậy, tối qua nàng thật sự mệt mỏi nhưng không có nghĩa nàng không nghe những lời Thanh Nhi nói.
Là đặc công, Bạch Tử Linh chưa bao giờ dám ngủ sâu, bề ngoài nàng ngủ thật ngon nhưng đầu óc không ngừng hoạt động, nếu nàng lơ là cảnh giác thì tính mạng của nàng sớm đã không còn.
Đưa tay vuốt lấy vết sẹo, cảm giác chân thực đến mức khiến người khác chán ghét, là có liên quan đến gương mặt này sao?
“Tiểu thư…” Thanh Nhi quấn tóc xong, thấy hành động của tiểu thư liền nhịn không được mở miệng.
“Làm sao vậy?”
Quả nhiên là liên quan đến gương mặt nàng!
“Tiểu thư, có phải người rất ghét gương mặt của mình không?”
Thanh Nhi bộ dạng ngập ngừng, tiểu thư có phải rất chán ghét gương mặt của mình không, xấu xí như vậy, bất kể người nào đều cũng sẽ chán ghét, huống hồ nữ nhân từ tận đáy lòng đều yêu thích cái đẹp, phải mang gương mặt xấu xí này một ngày, là nàng nàng cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
“Chán ghét sao?” Nàng nhếch môi, đưa tay xoa lấy mặt bản thân.
“Số phận đã sắp đặt thì vốn không thể thay đổi...”
Câu nói chứa đầy hàm ý khiến Thanh Nhi có chút kinh ngạc, nàng không khỏi trợn mắt, trong lòng liền nảy sinh cảm giác kì lạ, chẳng lẽ tiểu thư đã biết được gì?!
“Tiểu thư…”
“Đi nào, chúng ta cùng đi dạo trong phủ.”
Thanh Nhi còn chưa phục hồi tinh thần liền bị Bạch Tử Linh kéo ra khỏi phòng, đi về phía hoa viên phía sau Thừa tướng phủ.
Thừa Tướng là quan nhất phẩm vì vậy mà phủ đệ của hắn tuyệt đối không nhỏ, hoa viên phủ Thừa tướng rất lớn, chia làm nhiều con đường lát đá lớn nhỏ khác nhau. Bạch Tử Linh hứng thú nhìn xung quanh, dù sao hôm nay nàng cũng không muốn xuất phủ, thôi thì dạo một vòng quanh phủ để xem xét tình hình.
Đến bên một cái hồ nhỏ, Bạch Tử Linh liền dừng lại, nước hồ màu xanh trong suốt, trong hồ có vài con cá đang tung tăng vui đùa, lúc này mặt trời đã lên cao, ánh sáng chói chang chiếu xuống hồ, lấp lánh lay động nhìn vô cùng đẹp mắt.
Bạch Tử Linh phát hiện có một cái đình bên cạnh, trong đình có một nữ tử đang ngồi quay lưng với nàng, bên cạnh có một nha hoàn đang đứng quạt.
Người đó... là ai?
Nghi vấn của nàng rất nhanh liền được Thanh Nhi giải đáp: “Tiểu thư, đó là Tam phu nhân…” Phát hiện ánh mắt tiểu thư rơi vào người trong đình, nàng liền giải thích cho tiểu thư hiểu, dù sao đối với người trong phủ tiểu thư cũng không tiếp xúc nhiều, có lẽ vẫn còn không biết.
Tam phu nhân?!
“Tiểu thư người không nhớ sao, đó là Tam phu nhân, mẫu thân của Nhị tiểu thư!”
Nhị tiểu thư?
Trong đầu thoáng hiện lên gương mặt xinh đẹp của một nữ tử, đó là một con người vô cùng kiêu ngạo, nàng ta chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng, một bộ dáng cao cao tại thượng như khổng tước trên cành.
Bạch Phỉ Thúy - Nhị tiểu thư Thừa tướng phủ, nữ nhi duy nhất của Tam phu nhân Liễu Tư Băng, là một nữ tử vô cùng kiêu ngạo, đầy thủ đoạn nhưng rất am hiểu lòng người, trong phủ này nàng cũng là một tiểu thư được sủng ái. Bởi vì do thiếp thất sinh ra cho nên Viên Minh Hân đối với Bạch Phỉ Thúy cũng giống như đối với nguyên chủ, nhìn không thuận mắt, chỉ là so với nguyên chủ, Bạch Phỉ Thúy lại may mắn hơn, nàng vẫn còn có Tam phu nhân - mẫu thân nàng che chở, vì vậy mà cuộc sống trôi qua thập phần tốt đẹp.
Như phát hiện ra ánh mắt của nàng, mỹ phụ trung niên trong đình quay đầu lại, khi phát hiện người đến là nàng thì trong mắt thoáng ngạc nhiên.
“Tam tiểu thư cùng nha hoàn mình đang đi dạo à?” Thấy Bạch Tử Linh đang tiến về phía này, nữ tử liền đứng dậy, gương mặt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Ấn tượng đầu tiên của nàng đối với Tam phu nhân chính là một người thanh nhã!
Đến gần Bạch Tử Linh mới phát hiện, Tam phu nhân có khí chất đạm mạc dịu dàng, trên người nàng ta mang hơi thở của thiên nhiên, khiến người bên cạnh cảm thấy thoải mái, tuy đã có tuổi nhưng nhìn gương mặt có lẽ thời trẻ nàng cũng là một mỹ nhân có một không hai.
“Tam phu nhân, người cũng đi dạo?”
Trên gương mặt của Tam phu nhân thoáng bất ngờ, dường như nàng ta không ngờ Bạch Tử Linh lại trả lời.
“Xem ra lời đồn là thật, Tam tiểu thư thật sự thay đổi…” Tam phu nhân mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nàng ta lộ vẻ vui mừng không gì che giấu.
Hôm qua nàng ta nghe nha hoàn của mình nói về hành động của Tam tiểu thư, không ngờ lại là sự thật! Tam tiểu thư thật sự thay đổi, như vậy cũng đồng nghĩa với việc...
Nàng ta thức tỉnh!
Không biết Đại phu nhân đã biết chuyện này chưa, nếu nàng ta biết được không biết sẽ hành động thế nào? Dù sao mười lăm năm trước Lạc Tuyết thua trong tay Đại phu nhân, mười lăm năm sau Bạch Tử Linh sẽ làm thế nào?!
Nghĩ tới đây, nụ cười của nàng càng thêm dịu dàng khiến Bạch Tử Linh đối diện cảm thấy... có gì đó không bình thường!
“…”
Thấy Bạch Tử Linh không nói gì Tam phu nhân chỉ cười nói lời tạm biệt rồi lướt qua người nàng.
“Ngây ngốc một đời cũng có lúc phải thức tỉnh.”
Bạch Tử Linh giật mình, quay đầu nhìn lại, thứ nàng nhìn thấy chính là bóng lưng ngày càng xa của Tam phu nhân, những lời vừa nãy cứ như là do nàng nghe lầm.
“Thanh Nhi, Tam phu nhân bình thường là một người thế nào?”
Những lời khi nãy của nàng ta là có ý gì, những lời nói như thế rõ ràng là đang ám chỉ việc nàng thay đổi, hay nàng ta biết rõ bí mật của nguyên chủ?!
“Tam phu nhân là một người vô cùng an phận, chỉ lo ăn chay niệm phật, phu nhân chưa bao giờ mở miệng trách phạt các nha hoàn làm sai, so với các phu nhân khác, Tam phu nhân thực sự rất tốt!”
Ăn chay niệm phật?!
“Tam phu nhân vào phủ trước hay sau mẫu thân ta?”
“Sau ạ, Thanh Nhi nghe nói, phu nhân vào phủ thì một năm sau Tam phu nhân mới vào. Tam phu nhân là con của một thương nhân có quan hệ làm ăn với lão gia, nên Tam phu nhân được lão gia đón vào phủ!” Không nghĩ đến tiểu thư lại những hỏi vấn đề này nhưng Thanh Nhi vẫn thành thật nói ra mọi chuyện.
Thật ra khi Tam phu nhân vào phủ nàng còn rất nhỏ, có nhiều thứ đối với một đứa trẻ bình thường như Thanh Nhi, nàng không thể nào nhớ rõ chi tiết được, những thứ thông tin đó đều là do nàng nghe được từ những nha hoàn khác. Thừa tướng phủ cũng là nơi tập trung nhiều nha hoàn, Thanh Nhi đi đến đâu cũng nghe được những lời bán tàn từ họ, khen chê hay bất mãn họ đều thể hiện ra để tìm người đồng tình với mình, muốn người khác không chú ý cũng khó. Nếu nói về độ cẩn thận thì nha hoàn của Minh Nguyệt Các của Đại phu nhân, Phỉ Vân Các của Tam phu nhân cùng Nhị tiểu thư là giữ bí mật tốt nhất, họ không thường xuyên bàn về chủ tử mình, những người này thường không có mối quan hệ tốt với những người của viện khác.
Bạch Tử Linh trầm ngâm không nói, nàng cảm thấy Tam phu nhân tuyệt đối không hề đơn giản.
Một người an phận như nàng ta tuyệt đối sẽ không thu hút sự chú ý của người khác. Mà loại người như vậy, một là thực sự an phận, không hề có thủ đoạn, thứ hai chính là một người che giấu vô cùng tốt!
Cảm giác mà Tam phu nhân cho nàng... chính là loại thứ hai!