Đại sảnh rơi vào yên tĩnh, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của Tam phu nhân và Tuần phủ đại nhân, mọi người cũng xem như là rõ ràng tình hình trước, đặc biệt là sau khi câu nói này của Tam phu nhân rơi xuống, người trong đại sảnh đều nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, không khó để nhận ra bọn họ đang nghi ngờ nàng có liên hệ với vụ án này.
“Không biết chiếc trâm của Tam phu nhân đã mất khi nào?” Dưới sự nghi ngờ của tất cả mọi người, Liễu Trường Ngôn có thể không nói hai lời mà trực tiếp chỉ ra sự thật rằng chiếc trâm trong tay hắn là thuộc về Tam phu nhân, tuy nhiên dựa theo trình tự điều tra, hắn vẫn khách khí hỏi Tam phu nhân một câu như vậy.
“Ta cũng không rõ, bình thường ta rất ít khi cài chiếc trâm này, chỉ là dạo gần này muốn lấy ra xem mới phát hiện nó bị mất.” Đồ vật quan trọng bình thường nàng sẽ không dùng đến nó, chỉ là ngày đó Bạch Vân Hoài đột nhiên đến tìm nàng, mặc dù chỉ là hỏi thăm tình hình của nàng gần đây thế nào nhưng bao nhiêu đó cũng khiến nàng nhớ về chuyện cũ, cho nên mới lấy nó ra cài thử, không ngờ sau đó lại làm mất.
Khi đó nàng đã nghĩ mất đi cũng tốt, dù sao chuyện cũ đã qua, cho dù có giữ lại thì cũng chỉ có một mình nàng nhớ đến, như vậy thì có ích gì chứ?
Nàng vốn nghĩ nó đã rơi ở xuống hồ, bởi vì đó là nơi nàng thường xuyên đến nghỉ ngơi, không ngờ nó lại xuất hiện ở hoa viên, cách thi thể của Thanh Hạ không xa, cũng vì vậy mới đưa đến nghi ngờ của mọi người lên người nàng.
“Nếu như vậy, phu nhân hãy cẩn thận nhìn xem chiếc trâm trong tay tại hạ có phải là chiếc trâm mà phu nhân đã mất hay không?”
Tam phu nhân không quá ngạc nhiên khi nghe Liễu Trường Ngôn đưa ra đề nghị này, nàng bình tĩnh đi đến trước mặt Liễu Trường Ngôn, cẩn thận cầm chiếc trâm lên xem, chiếc trâm toàn thân được làm bằng ngọc phỉ thúy, bên trên lại được chạm khắc một đóa sen trắng, nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy có một chữ “Băng” nho nhỏ ở nhụy hoa, bởi vì là đặt làm riêng nên trên đời này chỉ có một chiếc, vừa liếc mắt nàng đã có nhận ra nó.
“Đúng vậy, đây chính là trâm cài của ta.” Khác với suy nghĩ của mọi người, mặc kệ chiếc trâm đó có phải là của Tam phu nhân hay không thì Tam phu nhân cũng đều phủ nhận, nhưng không, nàng không chỉ không phủ nhận mà còn hào phóng thừa nhận, một bộ dạng “Ta không sai, ta không sợ” khiến người khác không khỏi ghé mắt.
“Phu nhân, chiếc trâm này thật sự là của ngươi sao?” Bạch Vân Hoài nhíu mày, không nghĩ đến Liễu thị lại liên quan đến chuyện lần này, Liễu thị sống trong phủ mười mấy năm, trước giờ vẫn luôn rất an phận, cũng không có bày trò tranh giành tình cảm, mặc kệ là trước mặt hay sau lưng hắn, cũng vì vậy mà sau đó hắn có nhân tình mới cũng niệm tình mà đối xử tốt với nàng, không để nàng chịu ủy khuất, ngay cả Bạch Phỉ Thúy, hắn đối đãi cũng chẳng thua kém gì Bạch Phi Nhược.
“Lão gia, chẳng lẽ người quên rồi sao?” Nghe Bạch Vân Hoài hỏi vậy, Tam phu nhân không khỏi cảm thấy buồn cười, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ u sầu, giống như đóa hoa sen thăm sương sớm, vừa xinh đẹp lại khiến người khác đau lòng.
“Sao?” Bạch Vân Hoài bị hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, nhất thời không rõ Liễu thị là có ý gì.
“Chiếc trâm phỉ thúy này là năm xưa lão gia tặng thiếp, cũng vì vậy mà thiếp mới đặt tên nữ nhi của chúng ta là Phỉ Thúy, chẳng lẽ lão gia quên rồi sao?”
Mọi người nghe vậy không khỏi lộ vẻ mặt vi diệu, ngay cả Bạch Tử Linh cũng có chút kinh ngạc nhìn Tam phu nhân, trong ấn tượng của nàng Liễu thị luôn là dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, khí chất như lan, đối với thế sự xung quanh đều không để mắt đến, giống như chuyện Bạch Vân Hoài đưa mẫu tử Lâm thị trở về, cũng chỉ có Tứ phu nhân là buồn bực, Tam phu nhân vẫn luôn dửng dưng như thường, người như vậy khó mà cảm thấy một khi rơi vào lưới tình sẽ có bộ dạng thế nào. Tam phu nhân nói vậy, xem ra năm xưa nàng ta đã từng có một mối tình oanh oanh liệt liệt với Bạch Vân Hoài, nàng nghe Thanh Nhi nói sở dĩ Tam phu nhân có thể gả vào Bạch gia là bởi vì Bạch Vân Hoài nhìn trúng nàng ta, trước đó còn nghe nói nàng ta có tình cảm với một người nào đó, nhưng vì gia cảnh khác biệt nên không đến được với nhau, vì bất đắc dĩ nên Tam phu nhân mới vào Bạch gia làm thiếp, vốn còn nghĩ Tam phu nhân là không tình nguyện nhưng coi bộ sự thật không phải như vậy, ít nhất thì nàng ta đối với Bạch Vân Hoài cũng không phải là thật sự vô tâm.
Bạch Phi Nhược có chút hứng thú nhìn Bạch Phỉ Thúy, không ngờ cái tên của Bạch Phỉ Thúy lại bắt nguồn từ nguyên nhân này, có lẽ đối với Liễu thị thì Bạch Phỉ Thúy là kết tinh tình yêu của nàng ta và Bạch Vân Hoài, cho nên nàng ta mới đem đồ vật mà Bạch Vân Hoài tặng cho nàng ta để đặt tên nữ nhi, chỉ là không biết nàng ta sẽ cảm thấy thế nào kho Bạch Vân Hoài hoàn toàn đem sự tồn tại của chiếc trâm này, cũng như ý nghĩa của cái tên Bạch Phỉ Thúy ném ra sau đầu? Có lẽ là thật sự thất vọng đi?
Đại phu nhân Viên thị tựa hồ như đã biết được chuyện này nên cũng chẳng tỏ thái độ gì, nàng là thê tử mà Bạch Vân Hoài cưới hỏi đàng hoàng, vào phủ cũng sớm nhất, đối với câu chuyện của những người vào sau tự nhiên là rõ ràng chẳng kém gì chính chủ, nếu là trước kia nàng sẽ mất bình tĩnh vì những chuyện thế này nhưng hiện tại nàng đã không còn hứng thú nữa.
Ở nơi này, người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Bạch Phỉ Thúy, từ khi nàng chào đời đến giờ nàng đã nghe hạ nhân trong viện truyền tai nhau, nói mẫu thân nàng ở Bạch phủ giống như người vô hình ra sao, bị Bạch Vân Hoài bỏ mặc thế nào. Vốn dĩ lúc còn nhỏ bên cạnh Bạch Phỉ Thúy chỉ có mẫu thân, ấn tượng của nàng về phụ thân thật sự rất kém, sau khi lớn lên được một chút, nàng biết được nàng có một phụ thân, tuy nhiên đối phương không hề yêu thương nàng, bởi vì mẫu thân nàng không phải người hắn yêu, người mà hắn yêu vĩnh viễn chỉ có nữ nhân trong Linh Viên kia mà thôi. Bình thường thấy mẫu thân không quan tâm gì đến Bạch Vân Hoài, Bạch Phỉ Thúy còn nghĩ rằng mẫu thân không hề có tình cảm với hắn, dù sao nguyên nhân Liễu thị gả đến Bạch gia vộd chẳng phải bí mật gì. Hôm nay nghe được Liễu thị sở dĩ đặt tên nàng là Bạch Phỉ Thúy là bởi vì có liên quan đến đồ vật mà Bạch Vân Hoài tặng, có lẽ đó là tín vật định tình của hai người, bằng không Liễu thị cũng không xem trọng như vậy, cho nên... kỳ thực trong lòng mẫu thân là có nam nhân đó sao?
Một người bình thường tỏ vẻ không hề quan tâm đến nam nhân của mình, nhưng trong lòng kỳ thực lại có hình bóng của hắn... Bạch Phỉ Thúy khó có thể tiếp thu được sự thật này, bởi vì nàng cảm thấy nếu mẫu thân thật sự yêu thương phụ thân thì nàng hẳn sẽ không ngồi yên nhìn phụ thân đêm nào cũng qua đêm ở viện của Tố thị mới đúng. Trên đời này không có một nữ nhân nào có đủ lòng độ lượng khi thấy nam nhân của mình ngã vào lòng nữ nhân khác mà không làm gì cả.
“Chiếc trâm này...” Bạch Vân Hoài đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt của hắn ngày càng trở nên mơ hồ, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, nhận thấy ánh mắt vi diệu của những người xung quanh, Bạch Vân Hoài nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng như thường.
“Khụ khụ... cái này... ta dĩ nhiên là nhớ rồi...” Hắn che miệng ho khan, cố gắng che giấu vẻ xấu hổ của bản thân, mọi người nhìn một màn này liền biết, ngoài mặt tuy rằng Bạch Vân Hoài nói là nhớ nhưng có lẽ hắn cũng chẳng nhớ được bao nhiêu cả, vì vậy không khỏi cho Tam phu nhân một ánh mắt đồng tình.
“Vậy nên... chiếc trâm này là đồ vật năm đó Bạch Thừa tướng tặng cho Tam phu nhân của mình ư?” Đối với chuyện nhà của người khác, Liễu Trường Ngôn không muốn bận tâm, hắn đến đây là để điều tra vụ án mạng trước đó, không hơn.
“Theo như phu nhân của ta thì... đúng là như vậy.” Bạch Vân Hoài thay Liễu thị trả lời.
“Vì sao chiếc trâm của phu nhân lại xuất hiện gần hiện trường vụ án? Thậm chí trên đó còn có dính máu của nạn nhân?”
Tam phu nhân nhướng mày, bản thân nàng cũng không rõ vì sao chiếc trâm của nàng lại xuất hiện ở nơi đó, càng không rõ vì sao trên đó còn dính máu của Thanh Hạ, trong lòng nàng còn vì tin tức mà Liễu Trường Ngôn mang đến phiền lòng vô cùng, chỉ là dưới ánh mắt tra hỏi kia của đối phương nàng chỉ có thể bình tĩnh trả lời.
“Chuyện này ta cũng muốn biết...”
“Chiếc trâm này hẳn rất quan trọng với phu nhân, mất đi nó... chẳng lẽ phu nhân không cho người đi tìm sao?” Hữu Thừa tướng phủ dù lớn cách mấy cũng không thể so với hoàng cung, hơn nữa nha hoàn cùng gã sai vặt của Bạch gia cũng không ít, nếu là đồ vật quan trọng, vừa hay tin mất lẽ ra phải cho người đi tìm mới đúng, lật tung cả Bạch gia thế nào cũng sẽ tìm ra mà thôi, trừ phi đối phương không muốn tìm hoặc trong chuyện này còn có ẩn tình gì đó.
“Mất đi rồi tìm lại thì có ích gì chứ?” Đồ vật cũng giống như người nhưng khác ở chỗ, đồ vật mất đi còn tìm lại được nhưng người đã mất thì cho dù tìm lại được thì cũng có một số thứ đã thay đổi rồi.
Liễu Trường Ngôn giật mình, nhìn dáng vẻ của Tam phu nhân giống như có tâm sự trong người, không khỏi mở miệng: “Tam phu nhân... lời này của ngươi là có ý gì?”
Tam phu nhân cười nhạt: “Không có gì, đã khiến Liễu đại nhân chê cười rồi.”
“Người ta đã cho đi tìm, chỉ là đáng tiếc lại không thu được kết quả gì.”
“Vậy sao?”
“Nhìn Liễu đại nhân như vậy, xem ra là không tin lời ta nói rồi.”
Bạch Vân Hoài nhíu mày, sắc mặt có chút không vui: “Liễu đại nhân, chỉ dựa vào một chiếc trâm cài không thể kết luận một người có tội được.” Chuyện chiếc trâm cài xuất hiện quả thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn sao có thể không nhìn ra Liễu Trường Ngôn đang tra hỏi Tam phu nhân, mặc kệ Tam phu nhân có liên quan đến chuyện này hay không Bạch Vân Hoài cũng không muốn làm lớn chuyện này.
“Bạch Thừa tướng, chuyện này Liễu mỗ tự biết rõ.”
Đại sảnh bởi vì lời nói này của hắn mà rơi vào trầm mặc, mọi người mặc dù không có lên tiếng nhưng trong lòng đều có chút nghi ngờ với Tam phu nhân, quá rõ ràng Tam phu nhân chính là người đáng nghi nhất trong vụ này, chỉ là nơi này không có Tứ phu nhân và mẫu tử Lâm thị, dù Tam phu nhân có đáng nghi cách mấy cũng không có ai ngu ngốc lên tiếng nói ra điều đó.
Bạch Tử Linh có chút buồn chán chống cằm, nàng tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn còn kiên nhẫn để theo dõi hết bộ kịch này, hung thủ giết người nhất định là có liên quan đến Tam phu nhân, nhưng Đại phu nhân cũng không hoàn toàn là kẻ vô tội, dù sao nàng chỉ cần ngồi yên theo dõi diễn biến là được, chỉ là không biết Liễu đại nhân khi nào mới chịu đi vào vấn đề chính của câu chuyện, vòng qua vòng lại không thấy mệt hay sao?
Lần trước Liễu Trường Ngôn đến đây điều tra vụ án, Bạch Tử Linh có gặp riêng hắn để nói chuyện, khi đó nàng còn chưa biết chuyện cũ năm xưa của Lạc Tuyết và đám người Đại phu nhân và Tam phu nhân, cho nên đã nhờ Tuần phủ đại nhân điều tra về cái chết của Lạc Tuyết. Theo như lời của Thanh Nhi, năm đó Lạc Tuyết đổ bệnh qua đời, nhưng Bạch Tử Linh nào tin được nguyên nhân trong đó, vì vậy mới nhờ đến Liễu Trường Ngôn. Nàng và Liễu Trường Ngôn không có quen biết, đáng lí ra không nên nhờ hắn việc này, nhưng nghe nói vị Tuần phủ đại nhân này chỉ cần gặp người có oan tình nhất định sẽ giúp đỡ đối phương giải oan, tuy rằng nhờ vả nhưng nàng cũng biết chưa chắc đã thu được kết quả mà nàng muốn, bởi vì chỉ có những vụ án không có lời giải mới được đưa đến chỗ Tuần phủ, Lạc Tuyết mất vì bệnh tật, vụ án của nàng không nằm ở chỗ Tuần phủ, nàng biết rõ điều đó, chỉ là nàng làm vậy cũng là có mục đích.
Thanh Nhi nhận ra Thanh Hạ, mặc dù không nhớ rõ danh tính đối phương do Thanh Nhi lúc đó vẫn còn quá nhỏ nhưng Thanh Nhi vẫn có thể nhận ra dung mạo đối phương, hơn mười năm trôi qua dung mạo của đối phương có phần thay đổi, nhưng chỉ cần là người quen của nàng ta nhất định có thể nhận ra nàng ta. Trước khi Lạc Hàm nói rõ ràng mọi chuyện, nàng và Thanh Nhi đều không biết Thanh Hạ là người nào, dựa theo lời nói của Thanh Nhi thì nàng ta từng ở trong Linh Viên hầu hạ Lạc Tuyết một thời gian, sau khi Lạc Tuyết qua đời kẻ hầu người hạ của Linh Viên đều biến mất không tiếng động, không khó để nhận ra trong chuyện này có bí ẩn gì đó, vì vậy Bạch Tử Linh lợi dụng chuyện này, dẫn đường cho Liễu Trường Ngôn điều tra ra hung thủ đằng sau, chỉ là nàng không ngờ lại có liên quan đến Tam phu nhân, nói đi cũng phải nói lại, Thanh Hạ chính là nha hoàn hồi môn năm đó của Liễu thị.
“Đúng rồi, lần trước tại hạ có hỏi các vị có quen biết nạn nhân hay không, các vị đều trả lời là không quen biết.” Liễu Trường Ngôn đột nhiên đổi đề tài từ chiếc trâm cài phỉ thúy sang người của nha hoàn bị giết hại thảm thương ở hậu viện, mọi người tuy bất ngờ nhưng cũng không để trong lòng trước câu nói này.
Bạch Vân Hoài khó hiểu: “Vì sao Liễu đại nhân lại muốn hỏi thăm danh tính của nha hoàn này, chẳng phải lần trước chúng ta đã nói người này không phải nha hoàn trong phủ sao?”. Truyện Ngôn Tình
“Liễu mỗ nghĩ rằng là do mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho các vị phu nhân tiểu thư nhìn thấy một màn này nên sinh lòng sợ hãi, cho nên trong lúc nhất thời mới không thể nhớ ra.”
“Lời Liễu đại nhân không phải không đúng, Bạch gia nhiều nha hoàn như thế, cho dù nàng ta có là nha hoàn trong phủ đi chăng nữa cũng không thể ngay lập tức nhớ ra được.” Đại phu nhân không nhanh không chậm mở miệng, nàng thân là chủ mẫu của Bạch gia, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do nàng quản lí, nhưng trong phủ nhiều người như thế, một nha hoàn nho nhỏ làm sao có thể khiến cho nàng bận tâm?
“Tại hạ đã cho họa sư vẽ lại dung mạo của nạn nhân, tất nhiên là đã lượt bỏ những dấu vết trên người của nạn nhân, có lẽ mọi người cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ đó lại lần nữa đâu.” Thanh Hạ chết quá khó coi, đối với nam tử như hắn, ngày ngày làm bạn với những vụ án mạng thì xác chết thế này cũng chẳng đáng sợ bao nhiêu, tuy nhiên đối với đám phu nhân quý phụ, tiểu thư khuê các thân phận cao quý thì những thứ thế này thật sự quá đáng sợ, có khi có người chỉ nhìn thấy một lần mà ám ảnh cả đời cũng không chừng.
Dứt lời Liễu Trường Ngôn liền phân phó phụ tá của mình là Văn thúc cầm bức họa đưa đến trước mặt mọi người, mọi người nhìn bức họa, ngoài mặt không ai tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác nhau.
“Không biết các vị phu nhân, tiểu thư có nhận ra nạn nhân không?” Liễu Trường Ngôn cẩn thận quan sát sắc mặt của từng người, đến lượt Bạch Tử Linh hắn không khỏi dừng lại lâu hơn một chút. Trong tất cả mọi người ở Bạch gia thì nàng là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với hắn, lúc đầu hắn cũng không có ấn tượng gì với nàng, dù sao hắn đến đây là để điều tra vụ án mạng, nếu nàng không liên quan hắn tự nhiên là không muốn lãng phí thời gian ở trên người nàng, chỉ là nàng đột nhiên đến tìm hắn, nhờ hắn điều tra về cái chết của Nhị phu nhân, còn nói là nàng vô tình nghe thấy nha hoàn Ngọc Anh bên cạnh Đại phu nhân nói ra cái chết năm đó của Lạc Tuyết không phải là do bệnh tật, thực chất là do trúng độc.
Đối với phiền phức từ trên trời rơi xuống thế này Liễu Trường Ngôn tự nhiên không muốn dây vào, hắn tuy rằng làm người chính trực nhưng cũng là người ngại phiền phức, cho dù hắn muốn giúp cũng khó mà giúp được, bởi vì chuyện xảy ra cách đây mười năm, đừng nói là vụ án mười năm, vụ án cách đây ba năm thôi cũng đã không còn manh mối, muốn lật lại án cũ sẽ không dễ dàng như vậy. Chưa kể đến nguyên nhân cái chết của Lạc Tuyết được tuyên bố là do nhiễm phong hàn mà qua đời, mặc kệ đó có phải nguyên nhân thật sự hay không thì Bạch gia đã hướng người ngoài tuyên bố như vậy, năm đó Thành Thiên hứng chịu bão tuyết, dân chúng qua đời vì chuyện này cũng không ít, có thêm một Lạc Tuyết cũng không có gì lạ, bởi vì nguyên nhân cái chết không phải là do bị sát hại cho nên tư liệu về nàng ta không nằm ở Tuần phủ, muốn lật tìm đúng là hơi khó.
Đang lúc Liễu Trường Ngôn định từ chối, bởi vì hắn biết chuyện này nằm ngoài sức lực hắn có thể giúp thì Bạch Tử Linh đột nhiên nói đến chuyện của Thanh Hạ, nói rằng khi phát hiện ra thi thể của nạn nhân, thái độ của mẫu tử Đại phu nhân và Tam phu nhân rất là kỳ lạ, hơn nữa nha hoàn Thanh Nhi của nàng ta cũng làm nhân chứng là có quen biết với nạn nhân, nguyên nhân là trước kia nạn nhân đã từng ở trong Linh Viên hầu hạ cho Lạc Tuyết. Không thể nghi ngờ, thông tin này đối với Liễu Trường Ngôn là thông tin có ích cho việc phá án, chỉ là hắn không phải kẻ ngốc, lại đi dễ dàng tin người như vậy, mặc dù Bạch Tử Linh đã nói là nàng sợ nói những lời này trước mặt đám người Bạch gia sẽ khiến cho bọn họ có thái độ không tốt với nàng, nghi ngờ nàng cố ý hãm hại, sẽ gây khó dễ cho nàng, bất quá nhìn bộ dáng của Bạch Tử Linh như vậy, hắn không thấy nàng sợ hãi chỗ nào. Nếu sợ hãi nàng đã không tìm hắn nói những lời này, nhưng vì là thông tin có ích cho nên hắn sẽ dựa trên manh mối mà Bạch Tử Linh cung cấp để điều tra, còn chuyện của Lạc Tuyết hắn không thể hứa chắc với nàng.
“Không, ta không biết nàng là ai cả.” Bạch Vân Hoài là người đi trước trả lời, bình thường hắn không có thường xuyên ở trong phủ, đối với nha hoàn cùng gã sai vặt tự nhiên cũng không hiểu biết nhiều, huống hồ đó còn là nha hoàn của mười năm trước từng làm việc trong phủ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn hắn tất nhiên là không nhận ra.
“Ta cũng vậy, nhìn nàng lớn tuổi như vậy, nếu là người trong phủ thì ít nhất làm việc cũng được mười năm rồi, nếu nàng ta làm việc trong phủ không có lý nào ta không nhận ra nàng.” Đại phu nhân từ tốn trả lời, mặc kệ nàng có nhận ra Thanh Hạ hay không thì nàng cũng không có khả năng thừa nhận.
“Ta cũng vậy...” Bạch Phi Nhược theo chân mẫu thân nàng ta mà đáp lời, nhìn tuổi tác của Thanh Hạ cũng không còn nhỏ nữa, nếu trưởng bối trong nhà còn phủ nhận, bản thân Bạch Phi Nhược làm sao có thể thừa nhận?
“Liễu đại nhân, người này ta không biết.” Đây là Tam phu nhân, nàng là người ôn nhu, cho dù trước đó Liễu Trường Ngôn từng tỏ thái độ nghi ngờ nàng nhưng nàng vẫn nói chuyện lễ phép với hắn, cũng không biết là nàng vốn không để trong lòng vẫn là chuyện này nàng không có liên quan nên nàng mới không sợ hãi.
Bạch Phỉ Thúy lắc đầu: “Ta cũng không biết...”
“Ta tự nhiên cũng không.” Mọi người đều đã phủ nhận, Bạch Tử Linh vì muốn vở kịch trở nên hấp dẫn hơn nên quyết định làm người giấu mặt đứng sau chuyện này.
“Không ai trong các vị không nhận ra nạn nhân sao?”
“Lời này của Liễu đại nhân là... không tin tưởng chúng ta sao?” Chuyện xảy ra ở trong phủ vốn dĩ nên là để cho người Bạch gia giải quyết, đối với người ngoài không rõ đầu đuôi câu chuyện lại hết lần này đến lần khác muốn nhúng tay vào, Bạch Vân Hoài thật sự không vui, nếu đối phương không phải người Thành Thiên đế phái đến, hắn sớm đã cho người đuổi ra khỏi phủ rồi chứ không có phí thời gian ở đây nghe đối phương nói nhảm.
Một kẻ không biết từ đâu xuất hiện lại chết trong Bạch gia, cho dù có phải là nô tì trong phủ hay không Bạch Vân Hoài cũng không quan tâm, thứ hắn bận tâm chỉ có danh tiếng của Bạch gia, tuy rằng người đã chết nhưng lại để Bạch gia bọn họ chịu tiếng xấu, cơn tức này Bạch Vân Hoài cũng không thể đi tìm nàng ta trút giận.
“Bạch Thừa tướng hiểu lầm...” Liễu Trường Ngôn ra hiệu cho Văn thúc cuộn tròn bức họa lại, đợi Văn thúc trở về chỗ cũ mới chậm rãi lên tiếng: “Chỉ là Liễu mỗ nghe nói nàng ta từng là nha hoàn làm việc trong phủ, cho nên nghĩ rằng ít nhiều chư vị vẫn còn có chút ấn tượng về nàng ta.”
“Liễu đại nhân đây là nghe ai nói?” Bạch Vân Hoài ngay lập tức liền tỏ vẻ không vui: “Đúng như lời phu nhân của ta nói, nếu nàng thật sự làm việc trong phủ thì dựa vào tuổi tác nàng ta có lẽ đã làm việc trong phủ hơn mười năm, sao chúng ta có thể không nhận ra được chứ?” Hắn muốn đem vụ án lần này mang vào hư vô để mọi người không còn nhớ gì đến nó nữa, nhưng Liễu Trường Ngôn lại cứ bám riết không tha, điều này khiến Bạch Vân Hoài không thể cho đối phương một sắc mặt tốt được.
“Có phải là Liễu đại nhân nghe kẻ nào nói xằng bậy?”
“Không thưa Thừa tướng đại nhân.” Liễu Trường Ngôn lên tiếng phủ nhận: “Liễu mỗ đã cho người đem bức họa này đi hỏi khắp nơi, rốt cuộc cũng là tra ra được danh tính của nạn nhân.”
Mọi người sửng sốt, bọn họ vốn nghĩ hôm nay Liễu Trường Ngôn đến đây chỉ là điều tra manh mối đến trâm cài mà thôi, không ngờ danh tính của nạn nhân hắn cũng đã tra ra được. Đều là người thông minh, mọi người tự nhiên là biết Liễu Trường Ngôn đã có sự chuẩn bị khi đến đây, rõ ràng hắn cái gì cũng đều biết nhưng lại giả vờ không biết để thử lòng mọi người, không giống như bên ngoài đồn đại hắn là người chính trực, ngược lại còn có chút mưu kế.
“Nạn nhân gọi Thanh Hạ, là nha hoàn trong phủ cách đây hơn mười năm, đã từng theo hầu một vị chủ tử của Bạch gia, về sau vị chủ tử đó qua đời Thanh Hạ người này cũng biến mất không rõ tung tích.”
“...” Đại sảnh lâm vào trầm mặc, cho dù Bạch Vân Hoài không có ấn tượng gì với Thanh Hạ nhưng nghe đến đây hắn cũng đoán được vị chủ tử mà Thanh Hạ theo hầu là ai. Mười năm trước, chủ tử của Bạch gia chỉ có mấy người, Bạch gia do Bạch Vân Hoài làm chủ, phụ mẫu hắn đều đã không còn, cho nên khi hắn ngồi lên vị trí Thừa tướng này, người ở bên cạnh hắn cũng chỉ có Đại phu nhân Viên thị, về sau hắn lại nạp thêm hai thiếp thất, người chủ tử mà đã mất sớm kia trong miệng Liễu Trường Ngôn không ai khác chính là Lạc Tuyết, bởi vì trong số những thê thiếp của hắn, cũng chỉ có nàng đoản mệnh qua đời sớm.
“Người đó chính là Nhị phu nhân Lạc Tuyết, nạn nhân từng là nha hoàn trong Linh Viên, năm đó Bạch Thừa tướng sủng ái Nhị phu nhân ra sao, Liễu mỗ cũng đã nghe qua giai thoại này, tin chắc Bạch Thừa tướng sẽ không quên chuyện này đâu?” Năm đó Bạch Vân Hoài sủng ái Lạc Tuyết thế nào, chuyện này tất cả mọi người đều biết, thậm chí nếu Lạc Tuyết sinh hạ nam tử Bạch Vân Hoài liền không chút do dự nâng nàng lên làm bình thê, đáng tiếc Lạc Tuyết lại sinh nữ hài, dù vậy sự sủng ái của Bạch Vân Hoài vẫn không suy giảm. Không lâu sau khi Lạc Tuyết sinh hạ Bạch Tử Linh, không biết vì lý do gì mà Bạch Vân Hoài đột nhiên thất sủng, Linh Viên vốn dĩ là nơi náo nhiệt nhất lại trở thành nên hoang vắng lạ thường, mọi người đồn rằng sở dĩ Lạc Tuyết bị thất sủng là do sinh hạ một nữ nhi xấu xí như Bạch Tử Linh, nguyên nhân chính là gì không ai biết nhưng nhìn bộ dạng của Bạch Tử Linh thế kia, mọi người phần lớn đều chấp nhận nguyên nhân này.