“Một nha hoàn mà thôi, nếu đã chết cũng không thể sống lại, chuyện này cứ kết thúc ở đây đi!” Bạch Vân Hoài tức giận gầm một tiếng, lúc này cơn giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm, vốn dĩ hắn cũng không thích việc nhà của hắn bị người khác đem ra bàn tán, vụ án của Thanh Hạ mặc kệ có tìm ra được hung thủ hay không cũng đã gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Bạch gia, hắn đã cố nhẫn nhịn để ngoài tai những lời đồn đại đó, nhưng không ngờ Liễu Trường Ngôn không những không tập trung tra án mà lại lôi chuyện cũ vào nói, đây rõ ràng là đang khiêu khích mà!
Chuyện của Lạc Tuyết, đã mười mấy năm trôi qua nhưng đối với Bạch Vân Hoài chuyện cũ như gai nhọn cắm trong lòng, khó mà tháo gỡ được. Sở dĩ hắn ban lệnh cấm mọi người trong phủ nhắc đến tên của Lạc Tuyết là vì muốn bản thân có thể quên đi nữ nhân đó, quên đi chuyện cũ, nhưng sự thật chứng minh, quên đi một người là việc không dễ dàng, tâm của hắn vốn đang bình tĩnh nhưng khi nghe người khác nhắc đến chuyện này tâm tình hắn bèn dao động dữ dội, cảm xúc mà hắn đè nén bấy lâu nay nháy mắt liền để lộ trước mắt mọi người.
Liễu Trường Ngôn nhíu mày, không rõ vì sao Bạch Vân Hoài đột nhiên trở nên kích động như vậy, lúc nãy còn đang nói chuyện khách sáo nhưng sau khi nhắc đến chuyện của Lạc Tuyết thì hắn ta lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn dáng vẻ này của hắn giống như hận không thể ngay lập tức hạ lệnh đuổi khách vậy. Trước đó hắn có nghe nói Bạch Vân Hoài đã từng sủng ái vị Nhị phu nhân này của mình thế nào, chỉ là sau đó khi nàng qua đời, tang lễ của nàng cũng chỉ được tổ chức sơ sài, giống như là làm cho có, hiện tại khi hắn nhắc lại chuyện cũ, thái độ của đối phương quả thật khiến hắn cảm thấy có nhiều nghi vấn, muốn hỏi cho rõ ràng mọi chuyện là thế nào.
“Bạch Thừa tướng chậm đã.” Thấy Bạch Vân Hoài định rời đi, Liễu Trường Ngôn không khỏi lên tiếng ngăn cản: “Liễu mỗ phụng mệnh Thánh thượng điều tra vụ án của Thanh Hạ, muốn phá án thì đầu tiên phải tìm được nguyên nhân. Nếu chuyện Thanh Hạ bị giết có liên quan đến Nhị phu nhân, Liễu mỗ tự nhiên có trách nhiệm điều tra rõ ràng để còn có lời để thưa lại với Thánh thượng.”
Bạch Vân Hoài nghe vậy thì không khỏi dừng bước, ánh mắt chứa đầy tia phức tạp nhìn chằm chằm đối phương, trong đó có tức giận, có không cam lòng, thậm chí còn mang theo vài phần sát khí khó nhận ra, lời của Liễu Trường Ngôn một chút hắn cũng không nghe lọt tai. Bạch Vân Hoài lăn lộn trên triều mười mấy năm, có thể đạp đổ những người khác mà bước lên vị trí Thừa tướng này, khi ngồi ở địa vị cao lâu ngày, nhìn xuống phía dưới thấy có không ít kẻ a dua nịnh nọt hắn, điều này khiến hắn sớm đã thành thói quen, hiện tại không biết từ đâu chui ra một kẻ dám chống đối hắn, cho dù đối phương được Thành Thiên đế chống lưng thì hắn vẫn cảm thấy khoog nuốt trôi được cơn giận này.
“Liễu đại nhân nói như vậy là không xem lời ta nói ra gì sao?” Bạch Vân Hoài cười lạnh, rõ ràng trong lòng tức giận đến mức như núi lửa phun trào nhưng ngoài mặt vẫn phải cố làm ra vẻ bình tĩnh như không.
Người có tâm tư kín đáo, càng tức giận thì phải càng bình tĩnh, tuyệt đối không được để lộ cảm xúc của chính mình.
Một vụ án mạng thôi mà, một ngày ở Yến Kinh xảy ra bao nhiêu án mạng, Liễu Trường Ngôn đâu nhất thiết cứ đâm đầu vào điều tra vụ án này? Huống hồ nạn nhân cũng không phải người có thân phận tôn quý gì, chỉ là một nha hoàn, hơn nữa còn là một nha hoàn tuổi tác đã lớn, làn da vừa nhăn vừa xấu xí, ai biết được có phải do nàng ta lớn tuổi cho nên mới bất cẩn ngộ sát chứ không phải bị người sát hại?
Đơn giản mà nói, sự thật thế nào không quan trọng, quan trọng là kết luận của vụ án là do ai nói ra, nếu là do đích thân trọng thần được Thành Thiên đế tín nhiệm lại chí công vô tư như Liễu Trường Ngôn nói ra, tin rằng dù đó là một vụ án giết người thì mọi người vẫn sẽ tin tưởng đây chỉ là một vụ ngộ sát, như vậy vụ án liền có thể nhanh chóng kết thúc tại đây.
“Bạch Thừa tướng hiểu lầm.” Đối mặt với lời uy hiếp của Bạch Vân Hoài, Liễu Trường Ngôn một chút cũng không dao động.
“Liễu mỗ nhận bổng lộc của triều đình, có trách nhiệm thay dân chúng đòi lại công bằng, lại nhận lệnh của Thánh thượng, có nghĩa vụ hoàn thành mệnh lệnh, nếu vô tình đắc tội Bạch Thừa tướng xin Bạch Thừa tướng ”
Bạch Vân Hoài nhịn không được mà giễu cợt: “Hay cho một vị thanh quan công chính liêm minh, Liễu đại nhân đúng là danh bất hư truyền!” Thời đại nào cũng có người tự nhận mình là thanh quan, nhưng sau cùng đối mặt với quyền cao chức rộng vẫn phải cúi đầu, không phải sao?
Liễu Trường Ngôn chỉ vừa mới nhậm chức không lâu, nghe đâu hắn từ dưới quê mới lên, bởi vì có chút tài năng nên mới được Thành Thiên đế coi trọng, sau khi trải qua khảo nghiệm mới thành công ngồi vào vị trí Tuần phủ đại nhân này, suy cho cùng chỉ là một nông phu có tầm nhìn hạn hẹp, kiến thức không đủ mới ôm dáng vẻ là vị quan thanh liêm, đợi vài năm nữa cũng không biết hắn có biết chữ “công bằng” viết thế nào không đâu.
“Bạch Thừa tướng quá lời rồi.” Lời châm chọc của Bạch Vân Hoài Liễu Trường Ngôn sao có thể không nghe ra? Hắn chỉ là giả vờ không biết mà thôi, quan trường như chiến trường, một bước đi cũng phải cẩn trọng vô cùng, quan trọng nhất là phải biết chọn phe mà giúp, Bạch Vân Hoài là người có địa vị cao quý, giữ một trong hai chức Thừa tướng của Thành Thiên, ở Yến Kinh tiếng nói của hắn có uy lực vô cùng, là gia tộc chỉ đứng sau hoàng thất cũng không phải nói suông, những người như vậy trong mắt vốn dĩ không có công bằng phân minh, chỉ có lợi ích cùng quyền lực, xem người khác cũng như mình thì không có gì lạ.
“Ta không phải là người thích vòng vo, chúng ta hãy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Ta không muốn ngươi tiếp tục điều tra vụ án này nữa, cứ thế mà kết thúc đi, Liễu đại nhân hiểu ý ta chứ?” Thái độ của Bạch Vân Hoài rất rõ ràng, hắn muốn Liễu Trường Ngôn không tiếp tục điều tra vụ án này nữa, đổi lại là người khác, đối mặt với kẻ cường quyền như Bạch Vân Hoài chắc chắn là sẽ đồng ý, dù sao thuận theo đối phương chỉ có lợi mà không có hại, tuy nhiên Liễu Trường Ngôn lại không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.
“Bạch Thừa tướng, Liễu mỗ thân là người mang trọng trách trong người, mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng sao có thể dừng lại ở đây được?” Quả nhiên trong chuyện này có vấn đề, không chỉ là vụ án này mà cả Bạch Vân Hoài và đám người trong Bạch gia này, từ khi nhắc đến chuyện cũ mười năm trước tất cả bọn họ đều có thái độ không bình thường, điều này không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Liễu Trường Ngôn.
Lúc đầu Liễu Trường Ngôn chỉ mới hơi nghi ngờ mà thôi, bởi vì dựa theo lời của Bạch Tử Linh hắn xác thực lần theo manh mối từ trên người Lạc Tuyết để điều tra, biết được cái chết của Lạc Tuyết có liên quan đến Tam phu nhân, thậm chí Đại phu nhân cũng không thoát khỏi là kẻ tình nghi, Thanh Hạ là mấu chốt để tìm ra nguyên nhân đằng sau cái chết của Lạc Tuyết, là chìa khóa để mở ra bí mật mười năm trước. Nếu Bạch Tử Linh ngay từ đầu không nhờ vả hắn, lại vô tình cố ý khiến hắn điều tra về Lạc Tuyết để từ đó tìm ra manh mối cho vụ án của Thanh Hạ thì chỉ sợ hắn cả đời này cũng không biết được phía sau Hữu Thừa tướng Bạch gia lại ẩn chứa một bí mật không muốn người nào biết được, mặc dù không biết bí mật đó là gì nhưng dựa vào thái độ kỳ lạ như muốn che giấu gì đó của Bạch Vân Hoài thì quá rõ rồi, trong này nhất định là có chuyện gì đó không bình thường.
“Thánh thượng giao cho Liễu mỗ trọng trách này, nếu không hoàn thành Liễu mỗ làm sao có mặt mũi mà ăn nói với Thánh thượng?” Thành Thiên đế bất quá chỉ là cái cớ để Liễu Trường Ngôn muốn tiếp tục điều tra vụ án này mà thôi, hắn là người một khi đã nhận công việc là phải làm đến cùng, trên đường gặp chướng ngại vật, đối với hắn chỉ thêm tính kích thích, ngoài ra cũng không ngăn được hắn.
“Liễu đại nhân là giả vờ không biết hay thật sự không biết hàm ý trong lời nói của ta?” Bạch Vân Hoài nhếch môi, nhìn ra Liễu Trường Ngôn không muốn khiêm nhường bèn khinh thường cười, cảm thấy người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuôi, tâm tính cũng quá bồng bột, hoàn toàn không biết suy trước tín sau.
“Chỉ là một vụ án nhỏ mà thôi, kết quả thế nào ngươi nghĩ Bệ hạ sẽ bận tâm sao? Bệ hạ bận rộn trăm công nghìn việc, Liễu đại nhân không cần vì một vụ án như vậy mà làm phiền Bệ hạ. Nếu ngươi thật sự lo lắng không thể ăn nói với Bệ hạ, không sao, ta sẽ thay ngươi ra mặt làm rõ thay, để Bệ hạ không trách tội ngươi.” Chuyện nhà của hắn vốn dĩ Thành Thiên đế cũng không muốn xen vào, dù sao Thành Thiên đế bận rộn như vậy, triều đình cùng hậu cung đều đợi hắn đến quản, nào có tâm tư quan tâm chuyện nhà của đại thần trong triều? Nếu không phải tin đồn nhanh chóng lan rộng, lão bất tử Tả Thừa tướng kia một bên dãn đầu đám người đổ dầu vào lửa, Thành Thiên đế cũng không can thiệp vào chuyện này, còn để một kẻ vừa cứng nhắc vừa không có tầm nhìn như Liễu Trường Ngôn xử lí vụ án.
Liễu Trường Ngôn không nghĩ đến Bạch Vân Hoài lại có thể ở trước mặt người nhà hắn để lộ gương mặt đáng khinh như vậy, ỷ thế hiếp người, không xem mệnh quan triều đình ra gì, còn tỏ thái độ ngang ngược giống như không để Thành Thiên đế vào mắt vậy, hoàn toàn là một bộ dạng của tên tham quan vô lương. Nhưng người nhà của hắn tựa hồ lại không chút kinh ngạc với điều này, thê tử của hắn thì không nói, bởi vì nếu các nàng đã quyết định gả cho hắn thì cho dù con người hắn thế nào thì các nàng cũng sẽ nguyện ý chấp nhận, chỉ là nữ nhi của hắn... người nào người nấy đều thập phần bình tĩnh khiến Liễu Trường Ngôn có cảm thấy bản thân mới là người không bình thường ở đây.
Bạch Tử Linh im lặng ngồi một bên như người vô hình, hôm nay nàng không đến để góp vui, chỉ đến làm bình hoa hàng trí mà thôi chủ yếu là để xem náo nhiệt, xem xem năng lực làm việc của Liễu Trường Ngôn đến đâu, nhưng có vẻ hắn không hề khiến nàng cảm thấy thất vọng, trong thời gian ngắn đã có thể điều tra được nhiều chuyện như vậy cũng phải là chuyện dễ dàng gì, nếu có thể cung cấp thêm manh mối cho hắn nàng tin chắc trong thời gian ngắn hắn nhất định sẽ thể làm rõ vụ án của Thanh Hạ, cũng như bí mật mười năm trước của Lạc Tuyết, đáng tiếc... người khác lại không cho nàng như ý nguyện.
Bạch Vân Hoài ra tay ngăn cản, điều này có chút nằm ngoài dự đoán của Bạch Tử Linh, dù sao theo như lời của Lạc Hàm, người có liên quan trực tiếp đến cái chết của Lạc Tuyết là Viên thị cùng Liễu thị. Liễu thị tuy không phải chủ mưu đằng sau nhưng nàng thấy chết không cứu, vì tư tâm của nản thân mà thuận nước đẩy thuyền, làm kẻ trung gian nhìn Viên thị ra tay với Lạc Tuyết, suy cho cùng cũng không phải người vô tội gì, nếu có thể Bạch Tử Linh cũng muốn để hai nữ nhân này chịu tội cho những sai lầm của bản thân các nàng, đó cũng là nguyện vọng của nguyên chủ. Nếu Viên thị hay Liễu thị đứng ra ngăn cản Liễu Trường Ngôn tiếp tục điều tra Bạch Tử Linh còn thể hiểu, một phần nguyên nhân là một trong các nàng chính là hung thủ hại chết Thanh Hạ, bởi vì không muốn mọi chuyện bị phơi bày ra ngoài nên mới che che giấu giấu, còn một phần là do Lạc Tuyết, Liễu Trường Ngôn bởi vì muốn tra thêm nhiều điều từ Thanh Hạ nên đã bắt đầu tra từ trên người Lạc Tuyết, dựa vào hiệu suất làm việc của hắn, nếu không gặp cản trở gì thì sẽ nhanh chóng điều tra được bí mật về cái chết của Lạc Tuyết, đến lúc đó Viên thị cùng Liễu thím đệ chạy không thoát... thế nhưng Bạch Vân Hoài thì có liên quan gì chứ?!
Qua lời của Thanh Nhi cùng Lạc Hàm, thái độ của Bạch Vân Hoài đối với Lạc Tuyết nàng miễn cưỡng xem như có thể hiểu, bởi vì yêu cho nên mới sinh hận, cũng vì hận nên đến tận bây giờ hắn vẫn không thể quên được nàng, nhưng chuyện này cũng không thể giải thích cho thái độ kỳ lạ không muốn để Liễu Trường Ngôn tiếp tục điều tra vụ án theo hướng này được, có vẻ như hắn cũng biết được chút gì đó từ chuyện năm đó, bằng không cũng không tốn công sức ở đây dây dưa với Liễu Trường Ngôn.
Bạch Tử Linh nhíu mày, bộ dạng hiện tại của Bạch Vân Hoài không khỏi khiến nàng trầm tư suy nghĩ. Nàng vốn dĩ là người hiếm khi nhíu mày, bởi vì một khi nhíu này thì người khác liền có thể nhìn ra được bản thân có phiền muộn, nàng không thích thể hiện quá nhiều cảm xúc của bản thân ra ngoài, chỉ có khi che giấu nó đi thì không ai có thể nhìn ra được gì từ sắc mặt của nàng, nàng mới cảm thấy an toàn.
Sau khi suy đi nghĩ lại, trong đầu Bạch Tử Linh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ lớn mật, câu chuyện của Lạc Tuyết, mặc kệ là nàng vẫn là Lạc Hàm đều chỉ nghe qua lời người khác kể lại mà thôi, cũng không trực tiếp chứng kiến, cho nên sự thật cũng không nhất định như lời Lạc Hàm đã kể, cho dù có thì cũng chỉ đúng chín phần, một phần còn lại cho dù là bản thân người chứng kiến cũng chưa chắc biết được. Năm đó sau khi Bạch Vân Hoài biết được nàng không phải nữ nhi của hắn mà là của nam nhân khác, hắn đã tức giận bỏ đi, từ đó Lạc Tuyết thất sủng, mặc dù lòng tự tôn của nam nhân đã bị đả kích nghiêm trọng nhưng Bạch Vân Hoài vẫn quyết định giữ lại Lạc Tuyết, không để nàng ra đi, thậm chí còn tốt đến mức cung ứng cho nàng chỗ ăn chỗ ở, không ngại mang nón xanh lên người. Đối với hành động này của Bạch Vân Hoài Bạch Tử Linh có thể lí giải đó chính là sự ti tiện của nam nhân, thứ không thuộc về mình cho dù có vỡ nát không ra hình dạng vẫn cố gắng muốn giữ bên cạnh mình, dù sao trong mắt mọi người, thứ không có được mới là thứ tốt nhất, Bạch Vân Hoài dùng cả đời cũng muốn lấy được trái tim của Lạc Tuyết nhưng đáng tiếc cho dù hắn có làm gì cũng không thể có được, nên chỉ đành giam giữ thân thể của nàng để thỏa mãn tâm tính biến thái của bản thân.
Bạch Tử Linh năm tuổi, Lạc Tuyết bạo bệnh qua đời, nguyên nhân sâu xa là do độc phát, thân thể nàng bởi vì không chịu nổi cho nên mới hương tiêu ngọc vẫn, tang lễ của nàng diễn ra sơ sài, từ đầu chí cuối đều là do Đại phu nhân đứng ra làm chủ, khi đó Bạch Vân Hoài rốt cuộc là đang ở nơi nào?
Qua lời kể của Lạc Hàm, trong lúc Lạc Tuyết phát độc cho đến khi nàng qua đời, quãng thời gian năm năm đó không hề thấy bóng dáng Bạch Vân Hoài xuất hiện. Đám người Lạc Hàm bởi vì cảm thấy Bạch Vân Hoài không có liên quan đến chuyện này cho nên bọn họ chỉ tập trung vào người Viên thị và Liễu thị để điều tra, nhưng nếu năm xưa Bạch Vân Hoài đã cố giữ Lạc Tuyết bên cạnh mình dù biết nguyên chủ không phải cốt nhục thân sinh của hắn thì chứng tỏ hắn cũng còn quan tâm Lạc Tuyết, lúc nàng phát độc, ở trong mắt mọi người là lâm bệnh, lẽ ra hắn cũng phải đến thăm mới đúng, cho dù không thăm cũng phải tìm hiểu nguyên nhân, hay thỉnh đại phu e xét, đằng này một câu hỏi han cũng không có, cho đến lúc tổ chức tang lễ cũng để Viên thị xử lí, hiện tại lại đứng ra ngăn cản Liễu Trường Ngôn điều tra chuyện năm đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nếu suy nghĩ theo hướng khác, thật ra năm đó Bạch Vân Hoài biết rõ Lạc Tuyết trúng độc, nhưng vì ôm thù hận chuyện nàng sinh con cho nam nhân khác nên bèn thấy chết không cứu, để mặc nàng bị chất độc hành hạ, đến cuối cùng không thể chịu nổi mà hương tiêu ngọc vẫn, chỉ có như vậy mới có thể lí giải được việc mấy năm sau khi Lạc Tuyết sinh hạ nguyên chủ hắn đã bỏ mặc không nhìn, để nàng tự sinh tự diệt, mà bản thân hắn cũng biết rõ người hạ độc Lạc Tuyết là ai, vì muốn che giấu chuyện năm đó để không bị lộ ra ngoài cho nên mới không muốn để Liễu Trường Ngôn tiếp tục điều tra vụ án của Thanh Hạ, bởi vì Thanh Hạ chính là kẻ bị mua chuộc đã hạ độc Lạc Tuyết?!
Khả năng này cũng không phải là không có, chỉ là cần thời gian để xác định lại.
Lã Hàm chỉ mới rời đi mấy ngày, có lẽ vẫn chưa về đến Lạc Y Cung, hiện tại viết thư cũng không biết có gửi đến tay đối phương không, huống hồ có một số chuyện nàng cần thiết phải gặp mặt Lạc Hàm để hỏi cho rõ, nói qua thư khó mà giải thích cụ thể được, chuyện của Y Thánh Thành nàng có thể đi trước nhờ Lạc Dư điều tra, còn chuyện của Bạch Vân Hoài... để bản thân nàng tự giải quyết vậy.
Trong lúc Bạch Tử Linh đang rơi vào suy tư thì cuộc chiến giữa hai nam nhân bên này vẫn đang tiếp tục.
“Liễu đại nhân, thời gian của ta rất quý báu, không biết đáp án của ngươi là thế nào?” Thấy Liễu Trường Ngôn im lặng, Bạch Vân Hoài lúc đầu còn có chút kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn này của hắn không được bao lâu, đối với những vị quan lại có phẩm cấp thấp hơn mình, hắn chẳng muốn để đối phương lãng phí thời gian của mình.
Liễu Trường Ngôn siết chặt nắm đấm, hắn sớm đã không vừa mới thái độ khinh thường người khác như vậy của Bạch Vân Hoài, đồng thời cũng chán ghét tâm tư xấu xa của hắn, mặc dù biết rõ trên quan trường cũng không phải ai cũng là chính nhân quân tử nhưng ngay cả ngụy quân tử cũng không muốn làm như Bạch Vân Hoài hắn là lần đầu tiên được gặp. Hắn hận không thể ngay lập tức cho đối phương một đòn để tiêu trừ lửa giận trong lòng, nhưng nghĩ đến thân phận của chính mình, lại nghĩ đến thân phận của đối phương, Liễu Trường Ngôn chỉ có thể đè nén cơn giận của bản thân.
Người ta nói đè nén cơn giận là một điều không tốt, thế nhưng tình huống trước mặt không cho phép bộc lộ ra ngoài.
“Bạch Thừa tướng, vụ án này Liễu mỗ sẽ tiếp tục điều tra, Thừa tướng đại nhân nếu không cung cấp manh mối cho tại hạ cũng không sao, tại hạ vẫn có thể dùng cách khác để điều tra.” Đối với lời đề nghị của Bạch Vân Hoài, một chữ Liễu Trường Ngôn cũng không nghe lọt tai, hắn phí công tốn sức điều tra đến mức này, hiện tại lại muốn hắn ngừng ở đây, với một người lấy việc phá án làm thú vui như hắn thì làm sao có thể dừng lại khi vụ án chưa phá hoàn toàn?!
“Liễu Trường Ngôn!” Bạch Vân Hoài trực tiếp gọi thẳng tên của Liễu Trường Ngôn, điều này chứng tỏ hắn rất tức giận, lúc này Bạch Vân Hoài không muốn đi con đường ôn hòa giảng giải nữa mà trực tiếp dùng lời nói uy hiếp.
“Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Cả đại sảnh đều là người của Bạch gia cho nên Bạch Vân Hoài cũng chẳng muốn che giấu tính tình của mình. Hắn vốn còn nghĩ người trẻ tuổi sẽ dễ bảo, dễ rung động trước quyền lực nhưng không ngờ Liễu Trường Ngôn vậy mà lại cố chấp như vậy, cứ một mực muốn chống đối hắn, đã như vậy hắn cũng chẳng khách khí với đối phương làm gì!
“Bạch Thừa tướng, ngài có mời rượu ta sao?” Liễu Trường Ngôn không chút khách khí đáp trả: “Bạch Thừa tướng không cần ở đây phí lời với Liễu mỗ, cho dù ngài mời Liễu mỗ cũng không dám nhận.”
“Ngươi...” Bạch Vân Hoài tức đến mức á khẩu không nói được lời nào, Văn thúc bên cạnh thấy tình hình không ổn vội vàng đi lên khuyên nhủ Liễu Trường Ngôn.
“Đại nhân, người bình tĩnh một chút.” Đối phương dù sao cũng là Thừa tướng đương triều, chức vị cao hơn bọn họ không biết bao nhiêu, trực tiếp đối đầu với đối phương, đối với bọn họ chỉ có hại chứ không có lợi.
“Ta đang rất bình tĩnh.”
Văn thúc đưa tay lau mồ hôi trên trán, thầm than trong lòng, đại nhân của ta ơi, người bình tĩnh mà có thái độ như vậy sao, nhìn bộ dạng như vậy của người, ai nấy đều có thể nhìn ra người đang tức giận đấy!
“Liễu Trường Ngôn, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không thì vụ án này vẫn nên kết thúc ở đây đi, bằng không quan lộ của ngươi sau này sẽ không dễ đi đâu.” Bạch Vân Hoài trắng trợn uy hiếp, điều này hoàn toàn chọc giận Liễu Trường Ngôn, nếu không phải có Văn thúc bên cạnh ngăn cản, Liễu Trường Ngôn sớm đã bất chấp tất cả đi lên cho đối phương một trận no đòn, dù sao nhìn vẻ mặt này của Bạch Vân Hoài quả thật là thiếu đánh mà!
“Bạch Thừa tướng, ngươi đây là trắng trợn uy hiếp!” Liễu Trường Ngôn chỉ vừa mới vào triều một thời gian, hắn có kinh nghiệm duyệt qua vô số vụ án nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người khác uy hiếp, đối phương vậy mà lại là Thừa tướng đương triều, rõ ràng hắn không phải đối thủ của đối phương.
“Thế thì đã sao?” So sánh với dáng vẻ kích động của Liễu Trường Ngôn, Bạch Vân Hoài ngược lại rất bình tĩnh, bởi vì hắn là người từng trải, đối phó với Liễu Trường Ngôn hoàn toàn không làm khó được hắn.
“Ngươi nên hiểu rõ tình cảnh của mình, nếu ngươi tiếp tục điều tra về vụ án này, bất kể kết quả như thế nào đối với ngươi đều sẽ bất lợi. Ngươi nghĩ vì sao Bệ hạ lại ra lệnh cho ngươi điều tra về việc này? Không phải Bệ hạ xem trọng ngươi, Bệ hạ chỉ vì lời nói của đám người ngoài kia cho nên mới muốn tùy tiện tìm một người để điều tra cho chuyện này, cho dù kết quả có ra sao Bệ hạ cũng không quan tâm, nhưng ngược lại là ngươi. Một khi ngươi đã lúng sâu vào chuyện này chứng tỏ ngươi đã hoàn toàn đắc tội với Bạch gia, không phải ta khoa trương nhưng nếu Bạch gia cố tình làm khó ngươi, không để cho ngươi một con đường sống đến lúc đó ngươi nghĩ Bệ hạ liệu có ra mặt vì ngươi?”
“Bệ hạ là người thế nào, trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng. Liễu Trường Ngôn, ngươi vẫn còn trẻ, tương lai còn dài, có một số chuyện nên biết dừng lại đúng lúc, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi nói có đúng không?”
Liễu Trường Ngôn trầm mặc, từ tận đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác không cam thế nhưng hắn lại không thể phủ nhận lời Bạch Vân Hoài nói, bởi vì hắn biết lời của Bạch Vân Hoài không phải hoàn toàn là không đúng, vốn dĩ chuyện nhà của Bạch gia Thành Thiên đế chẳng có ý định xen vào, nếu không phải Tả Thừa tướng dẫn đầu đám người gây áp lực, hắn cũng chẳng trở thành kẻ thế chân cho tranh chấp của đám người quyền quý này. Điều Hạ Liêm muốn chính là vạch trần dáng vẻ xấu xí của Bạch gia, hắn ở trên triều cùng Bạch Vân Hoài đối đầu mấy chục năm, hai người cũng xem như là đối thủ một sống một còn, có cơ hội để đối phương xấu mặt hắn ngại gì không làm, mà Bạch Vân Hoài tự nhiên không muốn thua thiệt trước Hạ Liêm, cũng không muốn danh dự Bạch gia bị tổn hại, cho nên mới ngăn cản hắn tiếp tục điều tra chuyện này, hắn cũng biết trong này nhất định còn điều gì mờ ám mà Bạch Vân Hoài muốn giấu giếm, bất quá dù kết quả thế nào hắn vẫn trở thành cái gai trong mắt của Bạch gia.
Văn thúc một bên nhỏ giọng: “Đại nhân, lời của Thừa tướng đại nhân cũng không phải sai hoàn toàn. Nếu không chúng ta trước trở về suy nghĩ lại chuyện này, sau đó mới đưa ra quyết định?” Văn thúc biết Liễu Trường Ngôn không phải loại người dễ khuất phục, lỡ đâu đối phương thẹn quá hóa giận, làm ra chuyện gì bản thân hắn cũng khó mà ngăn cản.
“Liễu đại nhân không cần gấp, cứ từ từ suy nghĩ, nhưng ngươi chỉ cần biết mình nên làm thế nào mới tốt là được rồi.” Bạch Vân Hoài phất tay, tỏ vẻ không sao, một bộ dạng đại nhân đại lượng không chấp nhất khiến Liễu Trường Ngôn càng nhìn hắn không thuận mắt.
Ha, đây là gì đây? Đấm một cái sau đó lại cho hắn một viên đường, đây là tác phong của Bạch Vân Hoài sao?
“Hôm nay đến đây thôi, Liễu mỗ ngày sau lại ghé thăm.” Đối phương đã nói đến như vậy, Liễu Trường Ngôn cũng không còn lời nào để nói, chỉ có thể trước tiên rời khỏi nơi này để ổn định tâm thần.
“Người đâu, tiễn Liễu đại nhân ra cửa...”
“Không cần làm phiền, Liễu mỗ cáo từ.”
Bạch Tử Linh lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Liễu Trường Ngôn, cho dù là người được gọi là công chính liêm minh như Liễu Trường Ngôn cũng không thoát khỏi cái bẫy mang tên “quyền lực”.