“Trà đến rồi ạ.” Tiểu nhị đẩy cửa bước vào, ánh mắt len lén nhìn nữ tử đang ngồi bên cạnh cửa sổ, không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn thì lại không có cách nào rời mắt được.
Tửu lâu vốn là nơi nhiều người ra vào, huống hồ đây lại còn là Phong Nguyệt Lâu - tửu lâu lớn nhất Yến Kinh thì càng thêm nhiều người đến, điểm tâm ở Phong Nguyệt Lâu rất ngon, thu hút rất nhiều tiểu thư khuê các đến đây, tiểu nhị làm việc ở đây đã lâu, gặp qua không ít người thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp đến mức chim sa cá lặn thế này, không đúng... phải nói là lần thứ hai mới phải. Lần đầu tiên là việc xảy ra vào mấy tháng trước, nữ tử đi cùng Lãnh công tử cũng là một mỹ nhân, bất quá bởi vì nàng đeo khăn che mặt khiến người khác không thể thấy được dưới lớp khăn che mặt kia là một dung nhan thế nào, nhưng từ khí chất bên ngoài có thể đoán được nàng hẳn là mỹ nữ có một không hai, hơn nữa nàng còn mang theo vài phần thần bí thoát tục, như tiên tử hạ phàm, khiến người khác không dám đến gần, về phần nữ tử trước mặt... nàng có một dung mạo xinh đẹp mỹ miều nhưng không hề xa cách mà ngược lại rất gần gũi, mang cho người khác cảm giác chân thật hơn.
Quả nhiên là đệ nhị mỹ nhân của Thành Thiên quốc, thật khiến người khác không thể nào rời mắt được.
Đối với vị Đệ nhất mỹ nhân của Thành Thiên mọi người chỉ được nghe danh mà chưa từng có ai thấy qua dung mạo của nàng, thân là tiểu thư khuê các, nàng không thường xuyên xuất đầu lộ diện, ngay cả những yến tiệc trong cung đình cũng rất ít thấy nàng tham gia, sở dĩ nàng đạt được danh hiệu Đệ nhất mỹ nhân này là do bốn năm trước trong Tứ quốc đại tái nàng từng tham gia biểu diễn tài nghệ một lần, năm đó nàng chỉ mới mười hai tuổi, thiếu nữ mười hai đã bắt đầu trổ mã, người gặp qua nàng đều dùng bốn từ “khuynh quốc khuynh thành” để hình dung, khi đó nàng chỉ mới có mười hai tuổi mà đã được người đời nhận xét như vậy, hiện tại nàng đã mười sáu tuổi, qua tuổi cập kê còn phát triển đến cỡ nào nữa?
Tiểu nhị chưa từng gặp qua Đệ nhất mỹ nhân của Thành Thiên, cho nên khi thấy nữ tử trước mặt tự nhiên cho rằng đây là người đẹp nhất.
“Mau thu hồi đôi mắt của người lại!” Nha hoàn một bên thấy tiểu thư nhà mình bị người khác nhìn chằm chằm như vậy không khỏi có chút tức giận, hơn nữa đối phương còn là nam tử thì nàng càng phải lên tiếng cảnh cáo.
“Thực... thực xin lỗi.” Tiểu nhị có chút xấu hổ, vội vàng dời mắt, sau khi đặt trà lên bàn rồi cũng nhanh chóng ra khỏi phòng, trước khi đi cũng không quên quay đầu nhìn lại, nhìn bộ dạng này của hắn nha hoàn nhịn không được muốn ra tay đánh người.
“Tiểu thư, tên tiểu nhị này thật quá đáng, cả một đường đi nhìn người còn chưa đủ, lúc dâng trà còn tranh thủ thời cơ nhìn lén người, quả thật là háo sắc mà!” Nha hoàn hơi chau mày, gương mặt đáng yêu hiện lên tia bất mãn, nàng khoanh tay trước ngực khiến làn váy màu xanh cũng lay động theo động tác của nàng.
“Háo sắc vốn là bản tính của nam nhân.” Hồng y thiếu nữ đưa tay chống cằm, ánh mắt rơi vào đám người bên dưới, lúc này số lượng người ra vào Phong Nguyệt Lâu tăng lên không ít, dưới cái thời tiết lạnh lẽo này thường thì rất ít người muốn ra khỏi nhà, nếu có ra khỏi nhà thì bọn họ cũng đi đến những tửu lâu lớn như Phong Nguyệt Lâu, vừa có đồ ăn ngon, lại có than sưởi ấm, không khí lại náo nhiệt vô cùng.
“Huống hồ ánh mắt là ở trên người bọn họ, ta làm sao có thể ngăn cản đây?”
“Tiểu thư, người thân là cành vàng là ngọc, thân phận cao quý, làm sao có thể để đám người này nhìn với ánh mắt soi mói như vậy được?” Tâm Di bĩu môi, tỏ vẻ tức giận: “Không được, nô tì phải nói lại với chưởng quầy về hành động vừa nãy của tên tiểu nhị kia, thái độ phục vụ không tốt chút nào!”
Tâm Di đang định đi ra ngoài tìm chưởng quầy khiếu nại thì giọng nói của hồng y nữ tử vang lên khiến nàng phải dừng bước.
“Tâm Di, đừng vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trách phạt người khác, hắn không dễ dàng gì mới có công việc này, muội cũng đừng làm khó hắn.”
“Nhưng mà...” Tâm Di muốn nói lại thôi.
“Được rồi.” Gương mặt hồng y nữ tử nghiêm nghị hẳn lên, lần này Tâm Di rốt cuộc cũng im lặng, không nói thêm một lời nào nữa.
Hồng y nữ nữ quét mắt một lượt khắp đại sảnh Phong Nguyệt Lâu, sau đó lại liếc sang mấy căn phòng không có đóng cửa sổ, tựa hồ không tìm được thứ mình muốn nàng có chút thất vọng thu hồi ánh mắt.
Nhìn vẻ mặt này của nàng, Tâm Di liền biết chuyến đi lần này lại không có kết quả.
“Nô tì đã nói rồi, đây chỉ là một tin đồn nhảm mà người lại không tin, cứ nằng nặc đòi đến đây để xác nhận mọi chuyện, nếu để lão gia biết được sẽ không tha cho chúng ta đâu.” Sáng nay khi đang ăn sáng, không biết là gã sai vặt hay nha hoàn nào nhiều chuyện, mang tin tức Hàn vương trở về cho tiểu thư biết, nghe tin tiểu thư lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa đi đến đây, nếu lão gia trở về biết được tin tức này nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó phu nhân cũng không cứu được tiểu thư.
Hồng y nữ tử chán nản, nàng nằm sắp xuống bàn, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng xinh đẹp cao quý như vừa nãy.
“Ta làm sao biết được đây là tin đồn giả hay thật chứ?” Nàng chỉ biết khi nghe được tin tức của người kia, nàng đã không thể nào bình tĩnh mà ngồi yên một chỗ đợi được, nàng phải chạy đi tìm hắn, ba năm nay chuyện này không biết diễn ra bao nhiêu lần, nhiều đến mức mỗi lần đi theo nàng và thất vọng trở về, Tâm Di đều lộ vẻ chán nản, mọi người xung quanh cũng khuyên nàng quên hắn đi, nhưng nàng vẫn ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi rằng hắn sẽ trở về, thế nhưng lần nào kết quả cũng đều giống nhau.
Hắn sẽ không trở về, nàng sẽ không có cơ hội gặp lại hắn lần nữa.
Nàng đợi hắn ba năm, vậy mà hắn lại nhẫn tâm...
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì lồng ngực nàng lại đau nhói không thôi.
“Tiểu thư, chú ý hình tượng một chút.” Thấy tiểu thư nhà mình như vậy, Tâm Di vội vàng đi đóng cửa sổ lại, cũng không quên lải nhải: “Người thân là tiểu thư khuê các, Thế tử phi tương lai, nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này sẽ đánh giá người thế nào đây?”
Tâm Di không nhắc thì thôi, nhắc đến ba chữ “Thế tử phi” càng khiến cho hồng y nữ tử thêm buồn bực, chỉ hận không thể đập bàn trút giận.
“Tên khốn Lục Thiên Hành đó, ba năm trước bỏ ta chạy theo Thương Hàn Phong đến Nam Kính liền biệt tích, một bức thư gửi về cũng không có, đúng là hỗn đản!” Hồng y nữ tử không ai khác chính là Nội Vụ Các Đào gia tiểu thư - Yến Kinh Đệ nhị mỹ nhân - thê tử chưa qua cửa của Khinh Vân Quận vương Thế tử Lục Thiên Hành - Đào Tuyết Giáng!
Sáng nay nghe tin Thương Hàn Phong trở về nàng liền biết Lục Thiên Hành nhất định cũng sẽ đi cùng, hai người đó tình như thủ túc, ngay cả thê tử xinh đẹp như nàng mà Lục Thiên Hành còn vứt bỏ để chạy theo Thương Hàn Phong đến Nam Kính xa xôi cằn cõi thì cũng biết tình cảm của bọn họ tốt thế nào, Thương Hàn Phong đi đâu thì Lục Thiên Hành sẽ theo đến đó, nghĩ thôi mà cũng khiến người khác cảm thấy tức. Đào Tuyết Giáng cũng không biết một mỹ nhân như hoa như ngọc là nàng lại thua kém Thương Hàn Phong chỗ nào, mặc dù Thương Hàn Phong được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nam của Yến Kinh, không... phải là Đệ nhất mỹ nam của Thành Thiên quốc, nhưng dù hắn có tuấn mỹ thế nào thì hắn cũng là nam nhân, chẳng lẽ mị lực của hắn lớn đến nổi hoa hoa công tử như Lục Thiên Hành cũng phải vứt bỏ thê tử chưa qua cửa là nàng để chạy theo hắn sao chứ?!
“Lục Thiên Hành là tên hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản!!!”
“Tiểu thư, người bình tĩnh một chút.” Nhìn bộ dáng hận không thể phá hủy mọi thứ để giải tỏa cơn giận kia của Đào Tuyết Giáng, Tâm Di vội vàng an ủi: “Đúng vậy, Thế tử là một tên hỗn đản, tiểu thư không nên vì một tên hỗn đản mà tức giận a, như vậy sẽ không xinh đẹp nữa.”
Nữ nhân coi trọng nhất không phải nam nhân, mà là sắc đẹp của bản thân, cho nên nghe Tâm di nói vậy Đào Tuyết Giáng liền dừng đông tác đập bàn, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ngây thơ, đôi mắt to tròn ngập nước đáng yêu vô cùng, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết nàng có một gương mặt như vậy.
“Ta mới không tức giận vì hắn!”
“Ân ân...” Tâm Di thở dài, tiểu thư nhà nàng luôn khẩu thị tâm phi như vậy, thảo nào dọa cho Thế tử chạy đến Nam Kính ba năm cũng chưa dám trở về.
“Hừ, tên khốn Lục Thiên Hành, để ta bắt được hắn ta nhất định sẽ lột sạch y phục của hắn, treo hắn ở trước cổng thành cho mọi người chiêm ngưỡng!”
Tâm Di nghe vậy thân hình không khỏi có chút lảo đảo, hai má của nàng theo đó mà đỏ lên, bối rối mở miệng: “Tiểu... tiểu thư, người sao có thể nói ra những lời này? Lỡ như người khác nghe thấy được...”
“A? Muội làm gì mà mặt đỏ vậy?” Nhìn sắc mặt Tâm Di đỏ như quả đào, Đào Tuyết Giáng ngẩn ra, đôi mắt lộ vẻ mờ mịt.
“Tiểu thư, hình phạt đó chỉ dành cho những kẻ phạm trọng tội, Thế tử hắn...” Tâm Di cố gắng xua ý nghĩ không tốt đó ra khỏi đầu Đào Tuyết Giáng, nếu không sợ là sau này khi Thế tử trở về tiểu thư làm ra hành động này thì nguy mất, thân là một tiểu thư khuê các, nàng không nên có những ý nghĩ không tốt như vậy, càng đừng nói là làm những chuyện thế này với đối tượng lại là phu quân tương lai của chính mình.
“Vào ngày đại hôn hắn bỏ trốn, một lần đi chính là ba năm, muội nói hắn có đáng chết hay không chứ?!”
“Là là, Thế tử đáng chết nhưng mà tiểu thư, Thế tử dù sao cũng là phu quân tương lai của tiểu thư, tiểu thư làm vậy là vứt sạch mặt mũi của Thế tử, đến lúc đó chọc giận Thế tử thì tình cảm hai người cũng sẽ bị ảnh hưởng mất...” Ngày đại hôn tân lang không thấy, cuộc hôn nhân vốn dĩ là đã quyết định hủy bỏ thế nhưng tiểu thư lại kiên quyết muốn gả cho Thế tử, mặc cho sự phản đối của hai nhà, có thể thấy được quyết tâm muốn gả cho Thế tử của tiểu thư lớn cỡ nào, nhưng việc Thế tử vắng mặt đã chứng tỏ thái độ cùng lập trường của hắn, mọi người đều nhìn ra hắn không muốn lấy tiểu thư cho nên mới ngăn cản cuộc hôn nhân này, chính là tiểu thư... Tâm Di thở dài, có lẽ tiểu thư cũng biết suy nghĩ của Thế tử nhưng khi Quận vương gia thay Thế tử cầu thân, tiểu thư lại không có từ chối, rõ ràng biết Thế tử không muốn lấy mình, biết rõ đối phương không có tình cảm với mình mà lại muốn gả cho đối phương, Tâm Di không biết nên nói tiểu thư nhà mình ngốc hay không nữa.
Trước khi thành hôn tình cảm của hai người vốn dĩ đã không tốt, Đào Tuyết Giáng là loại người khẩu thị tâm phi, ngoài mặt tỏ vẻ không thích Lục Thiên Hành nhưng bên trong lại là người mềm mại yếu đuối, nàng không cần Lục Thiên Hành nói những lời ngon ngọt, chỉ muốn hắn nhận ra tình cảm của nàng, chính là Lục Thiên Hành lại không hiểu. Hắn thân là công tử phong hoa, ngày ngày lưu luyến trong bụi hoa, tâm tư nữ nhân đối với hắn mà nói rất dễ nắm bắt, vậy mà hắn lại không hiểu được tình cảm của Đào Tuyết Giáng, sau này hai người bọn họ thành thân, Lục Thiên Hành còn chưa có mở lòng mà biết được suy nghĩ này của Đào Tuyết Giáng chỉ sợ đó Lục phủ sẽ không được yên bình, hai người bọn họ vốn là đã như nước với lửa rồi, cũng không biết số phận của hai người này sẽ đi về đâu.
“Muội nói cũng đúng...” Đào Tuyết Giáng cúi đầu, trầm tư suy nghĩ, một giây sau đó liền ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: “Vậy thì ta sẽ nghĩ cách khác trừng phạt hắn, không để hắn mất mặt với mọi người là được.”
Tâm Di nghe thấy Đào Tuyết Giáng đồng tình với ý kiến của nàng còn nghĩ rằng đối phương đã từ bỏ suy nghĩ trừng phạt Thế tử ra sau đầu, thế nhưng nàng đánh giá cao bản thân mình rồi, Đào Tuyết Giáng đồng ý sẽ không làm hắn mất mặt, còn về việc trừng phạt thì vẫn sẽ không bỏ qua, dù sao bắt một nữ nhân đợi chờ mình ba năm thời gian, Lục Thiên Hành phải có một hình phạt thích đáng mới được.
Tâm Di cảm thấy tâm mệt, không muốn nói nữa.
“Tiểu thư chúng ta trở về được không? Lão gia sắp trở về rồi...” Để lão gia biết được tiểu thư chạy đến đây tìm Thế tử lão gia nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó tiểu thư lại bị cấm túc nữa cho mà xem.
“Lỡ như hắn đang trốn trong mấy căn phòng đóng cửa kia thì sao?” Nàng mím môi: “Đợi một lát nữa đi.”
Tâm Di hết muốn nói, nếu Thế tử thật sự trốn trong mấy căn phòng đó thì có lẽ hắn cũng đã biết sự xuất hiện của tiểu thư tại đây, mà một khi hắn đã biết được điều đó thì cho dù đợi đến ngày mai hắn cũng sẽ không dám ra khỏi phòng, trừ khi tiểu thư rời đi, Tâm Di dám chắc chắn điều đó nhưng nàng không dám nói ra, sợ tiểu thư buồn lòng.
“Tiểu thư, tin tức nói rằng Hàn vương điện hạ xuất hiện ở Nguyệt Mãn Lâu chứ không phải Phong Nguyệt Lâu, cho dù chúng ta có đi tìm Thế tử thì chúng ta cũng nên đến Nguyệt Mãn Lâu chứ?”
“Muội không biết rồi, Phong Nguyệt Lâu này là sản nghiệp của Thương Hàn Phong, cho nên Lục Thiên Hành một khi lén lút trở về thì hắn nhất định là sẽ trốn ở nơi này.” Chuyện Phong Nguyệt Lâu là sản nghiệp của Thương Hàn Phong trên đời này chỉ có vài người biết, mà Đào Tuyết Giáng là một trong số vài người đó, chuyện này nàng cũng chỉ tình cờ nghe thấy chứ không hề cho người tìm hiểu. Mấy năm trước Phong Nguyệt Lâu cũng là một tiệm trà nhỏ, nhỏ đến mức tìm khắp Yến Kinh cũng có mấy chục tiệm trà như vậy, nhưng bởi vì Lục Thiên Hành thường xuyên chạy đến đây nên Đào Tuyết Giáng cũng tò mò đi theo, phát hiện đây là nơi hắn cùng Thương Hàn Phong, còn có Chu Hoán hợp mặt, hơn nữa quan hệ giữa ba người bọn hắn cùng với chưởng quầy Chu Phúc ở nơi này rất tốt. Lúc đầu Đào Tuyết Giáng cũng không có nghĩ nhiều, dù sao mục đích của nàng cũng không phải tiệm trà này mà là Lục Thiên Hành, sau đó nàng tình cờ nghe được Chu Phúc gọi Thương Hàn Phong là chủ tử, bộ dạng còn rất cung kính thì nàng liền biết tiệm trà này là sản nghiệp của Thương Hàn Phong, nàng không rõ vì sao một hoàng tử cao quý như hắn lại mở một tiệm trà rách nát thế này, sau đó nghe Lục Thiên Hành nói là bởi vì nơi này có ý nghĩa đặc biệt với hắn, Đào Tuyết Giáng khi đó cũng không hỏi nhiều, không ngờ ba năm sau tiệm trà mà nàng cho là rách nát đã trở thành tửu lâu lớn cùng nổi tiếng nhất Thành Thiên quốc.
Tâm Di sửng sốt, ở Yến Kinh có hai nơi đặc biệt thần bí, một là Phong Nguyệt Lâu, nơi còn lại là Nguyệt Mãn Lâu, bên ngoài có nhiều lời đồn về lão bản đằng sau của hai nơi này nhưng chưa ai gặp qua, không ngờ chủ nhân của Phong Nguyệt lâu lại là Hàn vương điện hạ, tin tức này đúng là động trời mà!
“A, muội đừng có nói ra ngoài nhé.” Nói xong nàng mới phát hiện bản thân lỡ lời, bất quá đối phương là Tâm Di nên nàng rất yên tâm, Tâm Di đi theo nàng từ nhỏ, nàng ta cũng giống như thân nhận của nàng vậy, tuyệt đối sẽ không phản bội nàng, điều này Đào Tuyết Giáng có thể chắc chắn.
“Vâng.” Tâm Di là người thông minh, mặc dù ngày thường nàng nhanh mồm nhanh miệng lại thường xuyên lải nhải nhưng cũng biết được chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói, nếu Đào Tuyết Giáng đã nói vậy thì chứng tỏ chuyện này rất quan trọng, không thể tiết lộ cho người thứ ba biết được.
“Mà muội nói cũng không sai, có khi nào hắn sớm đã đoán được ta sẽ đến đây tìm hắn nên hắn đã đến chạy Nguyệt Mãn Lâu mua vui rồi không?!” Đôi mày xinh đẹp chau lại, môi mỏng giương lên, gương mặt hiện lên vẻ không vui.
Tâm Di sửng sốt, nhìn bộ dạng này của nàng không khỏi mở miệng khuyên ngăn: “Chắc... chắc là không đâu, Thế tử... hắn làm sao có thể đến những nơi phong hoa như thế...” Tâm Di không biết rằng thái độ của nàng đã bán đứng suy nghĩ của nàng, rõ ràng chính Tâm Di cũng cảm thấy lời nói này có bao nhiêu dối lòng, Đào Tuyết Giáng làm sao có thể bị qua mặt cho được?
“Hắn chính là tên phong lưu!!!” Lục Thiên Hành là hoa hoa công tử có tiếng, suốt ngày lưu luyến bụi hoa, trái ôm phải ấp không biết bao nhiêu người, ở Yến Kinh có ai mà không nghe qua danh tiếng của hắn, nữ tử khắp kinh thành không mười thì chín cũng rơi vào vòng tay của hắn, hắn ra vào thanh lâu còn ít sao? Người ngoài đồn Thương Hàn Phong đến Nguyệt Mãn Lâu tìm nữ nhân nàng tuyệt đối không tin, nhưng nếu người đó là Lục Thiên Hành thì tin đồn chắc chắn là không sai!
“Hỗn đản!” Không nhắc đến chuyện ở thanh lâu thì thôi, mỗi khi nhắc đến là nàng lại nhớ đến chuyện cũ, khiến nàng tức đến mức muốn xé rách khăn tay.
“Tiểu thư, bình tĩnh a...” Đối với tính tình của tiểu thư nhà mình, Tâm Di thật sự không còn cách nào, chỉ có thể giơ tay đầu hàng, bình thường Đào Tuyết Giáng cư xử rất tốt, luôn bình tĩnh để giải quyết mọi vấn đề, hơn nữa còn mang phong phạm của một tiểu thư khuê các, thế nhưng khi đối mặt với những chuyện liên quan đến Lục Thiên Hành, nàng lại không chịu dùng đầu óc mà suy nghĩ, cố chấp và làm việc theo cảm tính mặc cho mọi người khuyên can thế nào cũng không nghe.
“Ta mới không có mất bình tĩnh!”
“Hảo hảo, tiểu thư vẫn luôn rất bình tĩnh...” Tâm Di buông lời dụ dỗ: “Tiểu thư, Bệ hạ đã hạ chỉ triệu Hàn vương trở về, đến lúc Thế tử nhất định cũng sẽ trở về cùng, nhanh nhất là nửa tháng sau đoàn người của Hàn vương về vào kinh, đến lúc đó chúng ta lại đi gặp Thế tử có được không?!”
Đào Tuyết Giáng nhíu mày, bộ dạng không mấy tình nguyện, rõ ràng nàng không đợi lâu được như thế, chính xác mà nói là nàng không muốn đợi lâu như thế.
“Tiểu thư, người suy nghĩ một chút, ngày hôm nay cho dù Thế tử thật sự có mặt ở đây thì cũng sẽ không ra gặp mặt người.” Đào Tuyết Giáng nghe vậy ngay lập tức trừng mắt nhìn Tâm Di, đang muốn bùng phát thì bị lời nói tiếp theo làm cho nghẹn họng trân trối.
“Bên ngoài đang đồn ầm chuyện Hàn vương trở về, nếu hiện tại Thế tử xuất hiện thì chẳng khác nào thừa nhận chuyện Hàn vương trở về, đến lúc đó vào tai của Bệ hạ, tiểu thư nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào?!” Tội dám tự ý rời khỏi đất phong không phải là tội nhỏ, Thế tử cùng Hàn vương qua lại gần như vậy tránh không khỏi bị liên lụy.
“Được rồi, chúng ta trở về đi.” Đào Tuyết Giáng không phải loại người không nói lí lẽ, Tâm Di đã nói đến mức này nàng không thể không nghe theo.
Đào Tuyết Giáng siết chặt bàn tay, ánh mắt hiện lên tia kiên định.
Lục Thiên Hành, lần này đừng để ta bắt được huynh!
Bên này Lục Thiên Hành bất giác run lên một cái, rõ ràng trong phòng ấm áp như vậy mà hắn lại cảm thấy lạnh sống lưng, đúng là kỳ lạ.
“Vũ Nguyệt?!”
Sắc mặt bốn người trong phòng đồng loạt thay đổi, gương mặt tuấn mỹ của Thương Hàn Phong như phủ một lớp băng mỏng, đôi mắt sâu tối không rõ hắn đang nghĩ gì, mà Lục Thiên Hành ngày thường không đúng đắn hiện tại cũng nghiêm túc hẳn lên, sắc mặt của Mục Ảnh cùng Chu Phúc hai người đều lộ vẻ nghiêm trọng, trong phòng lâm vào tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên ngột ngạt, chỉ có Bạch Tử Linh vẫn bình tĩnh ngồi một bên ăn điểm tâm, tựa hồ như không hề bị không khí này làm ảnh hưởng.
[Phần tiếp theo xin liên hệ với wattpad @phiyennhuocthien để biết thêm thông tin chi tiết]