Vào ngày cuối tuần đầu tiên sau Quốc Khánh, hôm nay trời có mưa nhỏ, bầu không khí tràn ngập vẻ tươi mát.
Trong phòng khách nhà họ Doãn, cha Doãn và mẹ Doãn đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng máy hút bụi vang lên.
Một lát sau.
Mẹ Doãn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào thư phòng, nói với hai người trong phòng: “Hàng Hàng, con ở nhà giúp Khả Khả ôn bài, mẹ với cha con ra ngoài mua thức ăn, trưa nay Khả Khả ở lại ăn cơm nhé.”
Lâm Khả đẩy ghế ra đứng lên, cô hướng tới mẹ Doãn cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nói: “Con cảm ơn dì Doãn, Khả Khả quấy rầy dì rồi.”
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Lâm Khả, mẹ Doãn vô cùng thích thú: “Khả Khả, sao con lại nói những lời khách khí như vậy, hai đứa học đi, dì với chú ra ngoài một lát sẽ trở về ngay.”
“Vâng.”
Cha Doãn cùng mẹ Doãn đi ra cửa, trong nhà chỉ còn lại Doãn Hàng và Lâm Khả.
Oa ——
Cảm giác như vậy thật thích ——
Nếu như bảy năm nữa, mình có thể kết hôn với Doãn Hàng ——
A?
Mình lại suy nghĩ cái gì vậy?
Doãn Hàng nhìn người bên cạnh mặt đỏ ửng lên, ngây ngốc ra thì nhíu nhíu mày, cậu cầm lấy bút, nhẹ nhàng gõ vào trán cô: “Nghiêm túc lắng nghe.”
Lâm Khả nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng tay xoa nhẹ trán, ngượng ngùng thè lưỡi với Doãn Hàng, sau đó nhìn chăm chú những thứ Doãn Hàng ghi ra trên giấy: “Ừ.”
“Đề này phải giải theo hướng này...sau đó như này...tiếp theo như này...thật ra nó rất đơn giản, cậu chỉ cần nắm vững phương pháp, đề sau có thể suy nghĩ ra.”
Lâm Khả mở to mắt, vểnh tai lên, nghiêm túc nghe Doãn Hàng giảng bài.
“Hiểu chưa?” Doãn Hàng nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Khả nhìn tờ đề, lại quay qua nhìn Doãn Hàng, cô cau mày, xấu hổ nhìn Doãn Hàng: “Hiểu...đã hiểu một chút.”
A ——
Nhìn bộ dạng rối rắm của Lâm Khả, liền biết ngay là cô không hiểu.
Doãn Hàng khom lưng xuống lấy trong ngăn tủ ra một xấp giấy trắng, cậu từ đề thi gốc viết ra ba đề tương tự: “Hôm nay cậu chỉ cần nắm vững ba đề này, điểm trung bình có thể đạt được.”
Thanh âm vô cùng nhẹ nhàng, không có chút kiên nhẫn.
Doãn Hàng đem mỗi đề mở ra, từng bước một chậm rãi giảng giải, chờ tới khi Lâm Khả hoàn toàn hiểu, cậu mới giảng tiếp đề tiếp theo.
Giọng nói Doãn Hàng vô cùng dịu dàng ở bên tai lay động, khiến trong lòng Lâm Khả thấy vô cùng ấm áp, trước giờ cô vốn tưởng mình sẽ không bao giờ có thể giải ra đề này, dưới sự kiên nhẫn giảng giải của Doãn Hàng, cuối cùng đã hiểu ra một chút.
Doãn Hàng quay đầu: “Hiểu chưa?”
Thình thịch ——
Bốn mắt lơ đãng nhìn nhau, làm tim Lâm Khả đập thình thịch, cô rũ đầu, đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: “Giống như...sẽ...hiểu một chút...”
Doãn Hàng nhìn mặt Lâm Khả ửng đỏ, lông mày dãn ra, cầm bút viết lên tờ giấy trắng một đề bài, sau đó đưa cho Lâm Khả: “Làm thử.”
“Hả?” Nhìn phương trình trên tớ giấy, Lâm Khả ngây ngốc, cô cầm tờ giấy, do dự một chút, quay đầu thấp thỏm nhìn Doãn Hàng: “Tớ...tự làm sao?”
Doãn Hàng gật đầu, sắc mặt điềm tĩnh: “Đừng sợ, làm thử xem.”
Chỉ là một câu đừng sợ thôi cũng làm cho Lâm Khả cảm thấy như được ánh mặt trời bao phủ, vô cùng ấm áp, cô mím môi, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc tính toán.
Cô chậm rãi, dựa theo những gì Doãn Hàng vừa mới giảng, từng bước viết xuống.
Doãn Hàng ngồi bên cạnh cô, hơi ngẩng mặt, yên lặng nhìn từng con số dưới ngòi bút Lâm Khả, sắc mặt vô cùng dịu dàng.
Cô ngốc này, có vẻ đã hiểu bài rồi.
Mười lăm phút sau.
Lâm Khả buông bút, cô nhìn những gì mình viết ra, có chút nghi ngờ, cô liếc mắt quan sát Doãn Hàng bên cạnh, cắn cắn môi dưới, lông mày nhăn lại, cô có chút sợ hãi, không dám đáp án mình vừa tính ra cho cậu, sợ rằng chính mình làm sai.
Mọi nhất cử nhất động của cô đều rơi vào tròng mắt Doãn Hàng, cậu bị bộ dạng khẩn trương của cô chọc cười, cậu sấn lại gần Lâm Khả đang không chú ý, cầm lấy tờ giấy trên tay cô đi.
“A!” Lâm Khả giật mình, hai mắt mở to, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm Doãn Hàng: “Tớ...muốn kiếm tra lại một lần nữa.”
Doãn Hàng nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Nhìn bộ dạng Doãn Hàng nghiêm túc kiểm tra bài giải, Lâm Khả lo lắng, không ngừng trong lòng cầu nguyện, hy vọng là không sai quá nhiều ——
“Ồ...”
Lâm Khả căng thẳng thần kinh, cô cẩn thận hé mắt nhìn Doãn Hàng, nuốt nước miếng, nhẹ giọng hỏi: “Sai rất nhiều sao?”
Doãn Hàng nhún nhún vai, không trả lời.
Lâm Khả liếm môi, mở to mắt ra, kéo ghế dịch gần lại Doãn Hàng, giống y hệt một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Doãn Hàng: “Sai hết à?”
Hô hấp Lâm Khả phả vào cổ, Doãn Hàng cảm thấy có chút khô nóng, cậu ho nhẹ hai tiếng, đem tờ giấy đưa lại cho Lâm Khả, đứng dậy chọc chọc vào đầu cô: “Đúng hết.”
A?
Lâm Khả ngây ngốc nhìn nét bút đỏ của Doãn Hàng trên tờ giấy, vẫn không nhúc nhích.
Cô ——
Làm đúng hết?
Doãn Hàng nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lâm Khả, trong lòng cười trộm, cậu cố ngăn cho lòng không rung động, vội đi rót một cốc nước lạnh để uống, tim cậu mãi mới có thể trở về nhịp đập bình thường.
Lâm Khả cầm tờ giấy, khóe miệng giương cao lên, đôi mắt vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp.
Cô mím môi, quay đầu nhìn Doãn Hàng ngọt ngào cười: “Doãn Hàng, cảm ơn cậu.”
Doãn Hàng điềm đạm nhìn Lâm Khả, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của cô, thấp giọng nói: “Kiến thức cơ bản thiếu xót nhiều, phải bù lại.”
Lâm Khả ngẩng đầu, đối với Doãn Hàng kính lễ: “Yes sir!”
“Ngốc!”
Buổi sáng từ 9 giờ rưỡi đến 11 giờ, Doãn Hàng liền dựa vào ba dạng toán cơ bản mà đưa ra rất nhiều đề cho Lâm Khả làm, nhìn Lâm Khả viết ra đáp án, Doãn Hàng thoáng yên tâm, cô cuối cùng có thể tự làm đúng hết bài tập rồi.
Từ 11 giờ đến 11 giờ 50, Doãn Hàng đem bài thi mẫu ra giảng cho Lâm Khả đề bù lại những chỗ cô còn thiếu, cũng hoàn thành sơ sơ 80%.
Cái này ——
Toán học có thể đạt điểm trung bình là không thành vấn đề.
Giữa trưa sau khi ăn xong.
Doãn Hàng lại giúp Lâm Khả ôn tập tiếng Anh.
Hai giờ sau, Lâm Khả không sức sống nằm liệt trên bàn: “Doãn Hàng, tớ thực sự rất yêu Tổ quốc.”
Doãn Hàng:...
“Nói nhảm ít thôi, mau học từ đơn đi.”
Lâm Khả chọc chọc vào mu bàn tay của Doãn Hàng, đáng thương nhìn cậu chằm chằm: “Tớ nghỉ mười phút được không?”
Nhìn hai mắt Lâm Khả long lanh, lông mày Doãn Hàng hơi nhíu lại, cậu quay đầu đi, nhẫn tâm từ chối: “Không được!”
Lâm Khả:...
“A a a...thật là khổ mà...bao nhiêu từ đơn thế này...”
ABCDEFG nào đó trong tiếng Anh đem tách rời ra, Lâm Khả nhận thấy, nếu đem chúng ghép lại với nhau, lại thành các từ đơn khác nhau, cô không thể nhớ hết được.
“Lâm Khả!”
“Tớ biết rồi!” Nhìn gương mặt nghiêm túc của Doãn Hàng, Lâm Khả ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần, nghiêm chỉnh học từ đơn.
“Doãn Hàng, nếu lần này điểm tiếng Anh và Toán học của tớ đều đạt trung bình, cậu có thể đáp ứng một yêu cầu của tớ không?”
Doãn Hàng nghi hoặc nhìn Lâm Khả chằm chằm.
Lâm Khả cười hì hì: “Tớ với cậu đi chụp ảnh được không?” Nói xong, cô ngượng ngùng che kín mặt, chậm rãi nói: “Chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, tớ chưa có một bức ảnh nào chụp chung với cậu...”
Doãn Hàng:...
Thật lâu sau cũng không nghe thấy người bên cạnh trả lời, Lâm Khả xấu hổ nói: “Thôi, kệ đi, tớ nói chơi thôi.”
Lâm Khả ——
Mày cảm thấy học tiếng Anh khó như vậy sao ——
Doãn Hàng nhất định sẽ nghĩ đầu óc mày có vấn đề ——
“Được.”
Hả?
Lâm Khả bỗng nhiên ngẩng đầu, cô xoa xoa lỗ tai, để sát gần Doãn Hàng, chớp chớp hai mắt, ngạc nhiên hỏi: “Cậu vừa mới nói...gì cơ?”
Nhìn bộ dạng người bên cạnh vô cùng đáng yêu, làm phía sau lưng Doãn Hàng có chút nóng lên, cậu đứng dậy, đem sách tiếng Anh vứt cho Lâm Khả: “Học thuộc hết từ trên xuống dưới, đủ điểm mới được.”
Doãn Hàng mở cửa thư phòng đi ra, liền nghe thấy giọng nói thầm của Lâm Khả phía sau: “Tớ nhất định sẽ cố gắng!”
Khóe miệng Doãn Hàng cong lên, đóng cửa lại, hướng về phía phòng khách.
Nghĩ đến được chụp ảnh cùng Doãn Hàng, Lâm Khả trong nháy máy bỗng bừng bừng khí thế chiến đấu.
Lâm Khả lại một lần nữa xác định, Doãn Hàng tuy có hơi đáng ghét, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng may mắn!
Hai ngày cuối tuần, Doãn Hàng giúp Lâm Khả ôn tập bốn môn học, hơn nữa thành tích Ngữ Văn của cô cũng không đáng lo, có thể đạt thành tích tốt cả năm môn, như vậy chắc thầy Triệu sẽ không đi tìm cô mà làm ầm lên được?
Hôm cuối cùng cùng Lâm Khả ôn tập, Doãn Hàng đã nghĩ như vậy.
Buổi tối.
Lâm Khả nằm trên giường, ôm sách vở, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Doãn Hàng.
Cô cong cong khóe miệng, trong lòng thầm cổ vũ: Lâm Khả, vì Doãn Hàng, vì được chụp ảnh với cậu ấy, mày nhất định phải đạt điểm tốt!!!
Nhất định!!!
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.