“Reng reng —— “. Tiếng chuông di động vang lên giữa sân trường yên tĩnh.
Hai cô gái thôi không đùa giỡn nữa, Lâm Khả nghiêng đầu nhìn chằm chằm cặp sách của Thẩm Nhất: “Nhất Nhất, là điện thoại của cậu.”
Thẩm Nhất nghi hoặc, đã trễ thế này còn ai gọi điện thoại cho cô? Cô nhìn thoáng qua Lâm Khả, mở cặp sách ra, cầm điện thoại lên nhìn: “Ba ư?“. Thẩm Nhất càng kì quái hơn: “Tại sao ông ấy lại gọi cho tớ nhỉ?”
“Nghe đi, bác ấy gọi chắc chắn có việc, cậu mau nghe điện thoại đi.“. Lâm Khả thúc giục.
Thẩm Nhất nhún vai, nhấn nút nghe trên điện thoại trả lời: “Ba? Có chuyện gì thế ạ?”
Không biết phía bên kia nói gì, Thẩm Nhất đột nhiên nói lớn: “Thật ạ?”
Lâm Khả nhìn phản ứng của Thẩm Nhất, không khỏi ngạc nhiên, chớp chớp mắt nhìn cô chằm chằm, trên mặt vô cùng tò mò.
“Được, con sẽ qua đó ngay ạ.”
Tắt điện thoại, không đợi Lâm Khả hỏi, Thẩm Nhất đã hô vang: “Khả Khả, tớ có việc phải đi trước.”
“A? Anh Thẩm về rồi à?“. Mặt hơi gian gian, Lâm Khả vô cùng hưng phấn.
Trong trí nhớ Lâm Khả, cô đã từng gặp anh trai Thẩm Nhất một lần, lúc đấy cô mới 13 tuổi, mặc dù đã bốn năm trôi qua, người con trai dịu dàng kia vẫn lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với cô.
Anh trai Thẩm Nhất tên là Thẩm Hàn Văn, tuy lớn hơn Thẩm Nhất mười tuổi, song tình cảm giữa hai anh em lại vô cùng tốt.
Thẩm Nhất có nói với cô, anh trai cô ấy được một trường đại học ở nước ngoài nhận vào khi cô ấy mới 8 tuổi, mọi người trong nhà vô cùng vui mừng, chỉ có cô ấy là khóc không thành tiếng, bởi vì Thẩm Nhất biết, anh trai cô mà ra nước ngoài du học, hai anh em sẽ cách xa nhau rất lâu.
Đêm đó, không ai có thể dỗ được cô, cô khóc mãi không nguôi, sau đó vẫn là anh trai cô ôm cô vào lòng, cô mới thôi không khóc nữa.
“Anh hai, em không muốn anh đi...”
“Nhất Nhất, anh hai sẽ sớm trở về.”
“Anh gạt em, anh đi du học ở bên Anh, Nhất Nhất biết, nơi đó rất xa, chúng ta sẽ rất lâu không được gặp nhau.”
“Nhất Nhất ngoan, anh hai đem tim mình giấu ở con gấu kia, nó chính là anh, em phải chăm sóc nó thật tốt, nó sẽ thay anh ở bên cạnh em.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
...............
Chính vì câu nói đó, Thẩm Nhất rốt cuộc không khóc nữa.
Cũng chính bởi câu nói đó, làm Lâm Khả cảm động không nguôi ——
Có thể nói ra những lời như vậy, người con trai đó nhất định rất dịu dàng ——
Không lâu sau đó, cô cùng Thẩm Nhất trở thành bạn thân, cô lần đầu tiên nhìn thấy anh trai Thẩm Nhất.
Một thân ảnh mặc chiếc áo gió màu cà phê cùng với một chiếc áo len đơn giản, mắt kính gọng vàng ẩn chứa một đôi mắt trong veo, nụ cười vô cùng ấm áp, cả người tựa như cơn gió nhẹ, mang theo hơi thở ấm áp, cùng với khí chất kì bí. Lúc ấy Lâm Khả không biết, bây giờ cô mới biết được, đó là nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Lâm Khả không khỏi kinh ngạc cảm thán, anh trai Thẩm Nhất rất đẹp trai, rất dịu dàng.
Tuy nhiên —— cái sự đẹp trai ấy so với sự đẹp trai của Doãn Hàng kì thực là không giống nhau ——
Lâm Khả ngiêng đầu, nghĩ nghĩ, chính mình vẫn cảm thấy thích Doãn Hàng hơn, chỉ là cô thấy nếu như Doãn Hàng cũng dịu dàng như vậy thì thật tốt ——
Suy nghĩ quay trở lại.
Thẩm Nhất đem cặp sách đeo lên, sắc mặt có phần gấp gáp: “Khả Khả, ba tớ nói, 9 giờ máy bay của anh tớ sẽ hạ cánh, bây giờ tớ muốn đến sân bay, cậu có thể tự về nhà chứ?”
Lâm Khả vội vàng đẩy Thẩm Nhất: “Vậy cậu mau đi đi, tớ thu dọn chỗ này một chút, xong sẽ về nhà ngay.”
Thẩm Nhất vẫn có chút không yên tâm: “Cậu phải chú ý an toàn đấy, về nhà nhắn tin ngay cho tớ.”
“Biết rồi mà, cậu thật phiền phức, đi mau đi.”
Thẩm Nhất véo má Lâm Khả: “Đi nhé.”
Nhìn theo bóng dáng vội vã của Thẩm Nhất, Lâm Khả chẹp miệng, hai má lúm nhàn nhạt ẩn hiện ám chỉ tâm tình cô hiện tại không tệ: “Thật muốn vui thay cho Nhất Nhất.”
Mãi cho đến khi bóng dáng Thẩm Nhất hoàn toàn biến mất, Lâm Khả mới đi đến cầm lấy cái chổi, cô nhìn sắc trời dần tối đi, cổ hơi ngửa lên, đeo lại cặp, chậm rãi hướng về phía phòng học.
“A“. Vừa mới đi đến khu phòng học, liền bị ai đó vỗ nhẹ lên đầu Lâm Khả, cô che đầu lại, nhìn qua, đang định xem người kia là ai, ngay lập tức bị người trước mắt làm cho giật mình: “Doãn Hàng.”
“Cậu...sao cậu lại ở đây?”
Doãn Hàng nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Khả một cái: “Tớ để quên đồ, không nghĩ sẽ đụng phải cái đồ ngu ngốc nhà cậu.”
Gương mặt Lâm Khả ửng đỏ, vẫy vẫy cái chổi: “Tớ đâu có ngốc đâu.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn Doãn Hàng, thất vọng nói thầm hai câu: “Tớ còn nghĩ là cậu đang đợi tớ.”
Doãn Hàng dừng lại, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lâm Khả: “Tớ đâu có đợi cậu đâu.”
“Tớ biết...“. Miệng Lâm Khả méo xệch, ngây ngốc nhìn mũi giày.
Doãn Hàng bình tĩnh nhìn cô: “Tớ về đây.”
Lâm Khả sửng sốt, vội hét lên: “A, từ từ đã, tớ cất cái chổi xong sẽ ra liền“. Vừa nói vừa chạy như bay lên lầu, sợ Doãn Hàng sẽ không đợi cô.
Tuy rằng cậu ấy không đợi cô, nhưng có thể cùng nhau trở về nhà, thật là chuyện tốt!
Lâm Khả lạc quan nghĩ.
Doãn Hàng nhìn cái thân ảnh nhỏ xinh kia, khóe miệng nhếch lên, tay đút vào túi quần, dựa vào tường, vẻ mặt trầm tĩnh.
——
“Hộc hộc ——”“. Quả nhiên, chỉ một phút sau, Lâm Khả đã đứng trước mặt Doãn Hàng, thở hổn hển: “Hộc hộc, chúng ta mau đi thôi.”
Doãn Hàng nhìn gương mặt đỏ lên của Lâm Khả, hai má lúm đáng yêu, mặt mày mềm nhũn, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô.
Hừm ——
Vô cùng mềm ——
Cảm giác không tồi ——
Rồi lại nhìn thấy Lâm Khả nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, vội vàng thu tay về, vẻ mặt dịu dàng trong nháy mắt biến mất, lại trở lại vẻ lạnh lùng: “Trên mặt thật nhiều thịt.”
Nói xong, không đợi Lâm Khả phản ứng, Doãn Hàng đã xoay người đi về phía trước, chỉ là hành động có chút không được tự nhiên.
Hả?
Lâm Khả nhéo nhéo mặt mình: “Này, mặt tớ đâu có nhiều thịt đâu.”
Cô nhìn thấy Doãn Hàng đã đi xa, vội vàng đuổi theo, giống như con chuột hamster nhỏ, lúc lắc đi phía sau cậu: “Này, Doãn Hàng, mặt tớ đâu có người thịt đâu, nhất định là cậu sờ nhầm rồi.”
“Cậu còn không tin, có thể sờ lại lần nữa.” Lâm Khả không ngừng cố gắng, vẫn thao thao bất tuyệt.
Doãn Hàng:...
Lâm Khả nhìn Doãn Hàng không để ý tới mình, không khỏi chu chu miệng: “Tớ chỉ nặng có 85 cân (*) thôi!”
(*) 1 cân = 1/2kg
Doãn Hàng:...
Buổi tối, trên đường về nhà, Lâm Khả vừa đi vừa dẫm cái bóng cao cao gầy gầy phản chiếu trên mặt đường của Doãn Hàng, cái miệng nhỏ vẫn không ngừng lải nhải là mình không có mập, gương mặt không có nhiều thịt...
Doãn Hàng trầm tĩnh lắng nghe, sắc mặt không chút dao động, chỉ là ngẫu nhiên khóe miệng nhếch lên, lại buông xuống trong nháy mắt.
Hôm nay cậu chỉ đứng ở bên cạnh sân thể dục dừng chân chốc lát, tuyệt đối không phải chờ cô. Doãn Hàng nhìn Lâm Khả đang nhảy nhót bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ.
——
Hơn mười phút sau, hai người đi đến dưới chân tiểu khu.
Lâm Khả nhìn tòa nhà xung quanh, miễn cưỡng hỏi Doãn Hàng: “Quốc Khánh cậu định làm gì?”
Doãn Hàng: “Cứ như vậy trôi qua.”
Lâm Khả:...
“Cậu sẽ đi chơi ở đâu?”
“Nghỉ Quốc Khánh xong, sẽ thi cuối kì ngay, cậu còn muốn đi chơi?”
Lâm Khả khốn đốn cười cười: “Cậu thật là, gây mất hứng cho người khác.”
Doãn Hàng:...
Hai người lại không nói gì nữa.
“Cái kia...“. Lâm Khả vân vê góc áo, do dự nửa ngày mới nhẹ nhàng nói: “Quốc Khánh tớ có thể tìm cậu để đi chơi không?”
Doãn Hàng hơi nhướng mày: “Tìm tớ?”
“Ừ“. Lâm Khả mong chờ ngẩng đầu, nhìn Doãn Hàng bằng đôi mắt long lanh.
Lời nói cự tuyệt vừa mới đến cửa miệng, lại bị cô nhìn bằng ánh mắt trông chờ, vội nuốt những lời kia xuống: “Tùy.”
Lâm Khả không nhịn được cười cười, hai má lúm đồng tiền lộ ra ngày càng sâu.
Doãn Hàng nhìn hai mắt cô sáng ngời, trong lòng có chút rung động, cậu có chút hoảng loạn, ngay khi cô chưa phát giác, vội vàng quay đi chỗ khác.
......
Trong nhất thời, hai người lại không nói gì.
Lâm Khả lặng lẽ nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Doãn Hàng, nhấp miệng, nói không nhanh không chậm: “Tớ...đi về nhé?”
Doãn Hàng dừng một chút, gật gật đầu: “Ừ.”
Doãn Hàng liếc nhìn Lâm Khả một cái, Lâm Khả cũng thoáng nhìn Doãn Hàng, bốn mặt chạm nhau, hai người đồng thời quay đi.
Ting ting ——
Doãn Hàng vừa mới đi được hai bước, Wechat báo có tin nhắn.
Cậu cúi đầu nhìn, không khỏi đứng im tại chỗ, cậu khẽ thở dài một tiếng, xoay người nhìn thân ảnh kia sắp biến mất, gọi: “Lâm Khả.”
~
Lời của editor: Vì chương 9 khá ngắn nên hôm nay Yuu sẽ đăng luôn chương 10 ^^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^