Đêm khuya hơi lạnh.
Các bạn học xung quanh vô cùng ồn ào, ngẫu nhiên hòa âm cùng với tiếng côn trùng kêu vang.
Lâm Khả nằm trong lều trại, lặn lộn mãi không ngủ được. Cô quay đầu nhìn Thẩm Nhất đang ngủ bên cạnh, khuôn mặt nhăn lại.
Cô cắn cắn môi dưới, chậm rãi di chuyển thân thể, tới gần Thẩm Nhất, giơ ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc cô ấy: “Nhất Nhất.”
Thẩm Nhất hít vào một hơi sâu, híp đôi mắt nhập nhèm, ỉu xìu nói: “Khả Khả, cậu sao thế?”
“Tớ uống hơi nhiều nước, muốn đi vệ sinh, cậu đi cùng với tớ được không?“. Giọng nói mềm mại vang lên.
Thẩm Nhất:...
Lâm Khả: “Nhất Nhất?”
Thẩm Nhất: Hô hô hô (. -ω-)zzz
Miệng nhỏ của Lâm Khả xìu xuống, hừ, Thẩm Nhất ngủ mất rồi.
Lặng lẽ bò dậy, kéo khóa lều trại, thò đầu ra, vừa đặt chân ra ngoài, chỉ thấy đâu đâu cũng là lều trại, che kín mặt cỏ, ánh sao sáng tràn ngập, đem đến một cảm giác vô cùng khác lạ.
Chính là...
Lâm Khả hiện tại không có tâm trí thưởng thức cảnh đêm, bởi vì cô thực sự muốn đi vệ sinh.
Cô giáo có nói qua, tuy rằng nơi này là nơi dã ngoại, mấy năm trước đã được quy hoạch thành địa điểm du lịch, nếu muốn đến nhà vệ sinh quanh đây thì đi 500 mét dọc theo con đường nhỏ sẽ đến.
Lâm Khả chui từ trong lều ra, nhìn con đường nhỏ tối đen, nuốt vội nước miếng, đôi mắt đẹp tràn đầy sự sợ hãi. Từ nhỏ cô đã sợ bóng tối, mà bây giờ còn ở khu dã ngoại xa lạ nữa.
Hay là? Nhờ Doãn Hàng dẫn đi?
Nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu.
Không được, Doãn Hàng nhất định là đã ngủ rồi, cô không nên làm phiền.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng tim đập thình thịch càng phát ra rõ ràng. Lâm Khả nhắm mắt, trong lòng không ngừng tự cổ vũ chính mình: “Lâm Khả, mày có thể mà, không phải chỉ là một đoạn đường ngắn thôi sao, không có gì đáng sợ cả.”
Lâm Khả nhìn con đường nhỏ tối tăm, hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước về phía trước.
Đêm khuya, trên con đường nhỏ trong rừng, yên tĩnh đến đáng sợ, gió đêm thổi qua, cây cối bên đường khẽ lay động, lá cây xào xạc, chân khẽ đạp lên lá khô rụng dưới đất phát ra âm thanh nho nhỏ, khiến da đầu run lên, bên tai còn truyền đến từng đợt côn trùng kêu.
Lâm Khả đi rất nhanh, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp cùng với nhịp tim tăng cao, Lâm Khả thêm phần sợ hãi, hốc mắt ầng ậc nước.
Đến lúc tìm được nhà vệ sinh, quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt, sau khi đi vệ sinh liền run sợ, nghĩ đến con đường cũ trở về, trong lòng truyền đến cảm giác sợ hãi.
“Này...”
Lâm Khả cắn chặt răng, tay run run mở cửa.
Kẽo kẹt.
Trong đêm, tiếng mở cửa có vẻ đặc biệt gay gắt hơn, vô cùng chói tai.
“Lâm Khả.”
Lâm Khả sửng sốt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Doãn Hàng, tay chân có chút luống cuống, giọt nước mắt vẫn luôn kìm nén, ầm một tiếng, lệ tràn ra khỏi mi mắt.
Doãn Hàng hoảng sợ, lập tức đi đến bên cạnh Lâm Khả, giọng nói có vẻ sốt ruột: “Làm sao vậy?”
Lâm Khả khịt mũi, nắm lấy ống tay áo của Doãn Hàng, uất ức nói: “Tớ...đi vệ sinh...hức...tớ sợ...hu hu...”
Thanh âm nước nở làm cho câu nói đứt quãng, nhưng Doãn Hàng vẫn có thể hiểu được ý tứ bên trong lời nói.
“Vì cái gì mà không gọi tớ?“. Cậu biết cô rất sợ bóng tối.
Lâm Khả xoa xoa đôi mắt: “Tớ không tìm thấy lều trại của cậu...”
Doãn Hàng:...
Nhìn một mặt đầy nước mắt của Lâm Khả, Doãn Hàng khẽ thở ra một hơi. Chính mình cũng không ngủ được, định ra ngoài hóng gió, liền thấy Lâm Khả đi về phía con đường nhỏ, trong lòng đại khái cũng đoán được là cô đi vệ sinh, nhưng vẫn là lo lắng không yên, bèn đi lại đây.
Quả nhiên.
Nha đầu này bị dọa sợ chết khiếp.
Thực sự ngu ngốc mà.
Doãn Hàng đứng tại chỗ, nhìn Lâm Khả khóc sưng cả mắt, bình tĩnh mở miệng: “Về sau có chuyện gì thì gọi tớ.”
Lâm Khả ngây ngốc nhìn chằm chằm: “Hả?”
Doãn Hàng nhíu mày: “Cậu, chính là đại phiền toái mà.”
Thì ra là mình phiền toái...
Lâm Khả ỉu xìu nhìn Doãn Hàng, mất mát rên lên một tiếng.
Doãn Hàng nhìn Lâm Khả thất vọng biểu tình, trong lòng tựa như mắc cục đá, rầu rĩ, trầm mặc mất nửa ngày, lại mở miệng: “Tớ nghĩ là cậu đi lạc.”
Hả?
Lâm Khả mở to hốc mắt hồng hồng chớp chớp, đem những lời Doãn Hàng nói suy nghĩ một chút, vừa mới thấy có chút mất mát, ngực liền có cảm giác như được một đôi tay ấm áp che phủ, vô cùng ngọt ngào.
Cô cong cong khóe mắt, hướng về phía Doãn Hàng cười: “Doãn Hàng, cậu thật tốt.”
Doãn Hàng nhìn cặp mắt kia, trong lòng liền truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cảm giác này có chút xa lạ khiến cậu cảm thấy vô cùng kỳ quái, cũng có chút hoảng loạn. Cậu ho nhẹ hai tiếng, giơ tay xoa xoa mái tóc có chút hỗn độn của cô, thấp giọng nói: “Mau trở về thôi.”
Lâm Khả hít hít mũi, giọng nói vô cùng mềm mại: “Được.”
Trong đêm đen.
Lâm Khả tựa như cái đuôi nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau Doãn Hàng, sự sợ hãi vừa nãy đã biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng long lanh trên không trung, mi mắt cong cong.
Đêm tối thật đáng sợ, nhưng có Doãn Hàng ở bên cạnh, không còn đáng sợ nữa.
Nhìn bóng dáng Doãn Hàng, tim Lâm Khả đập nhanh hơn.
Khi đó Lâm Khả nghĩ, tim đập nhanh chính là thích một ai đó.
Tuổi 17, Lâm Khả vẫn còn ôm một con gấu bông lớn, ngủ ngon lành, khóe miệng còn có ý cười.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
...............
Reng reng reng
“A“. Lâm Khả mơ mơ hồ hồ trở mình, nhắm hai mắt sờ soạng di động trên đầu giường.
Cô yếu ớt nhấc điện thoại lên, híp híp hai mắt lại: “6 giờ 55 phút...”
Tùy tiện ném điện thoại một góc, trở mình định ngủ tiếp.
6 giờ 55 phút...
6 giờ...
55...
Hả?
6 giờ 55 phút!
Lâm Khả lập tức trợn mắt, cơn buồn ngủ trong nháy mắt liền biến mất, cô vội vội vàng vàng từ trên giường bò xuống, nhanh như gió đi rửa mặt, ngay sau đó đi thay quần áo, tóc chưa kịp chải, liền hướng dưới lầu mà chạy xuống.
Mẹ Lâm nhìn thấy Lâm Khả vội vàng thì có chút lo lắng: “Khả Khả, vẫn còn sớm, sao phải gấp gáp thế?”
Lâm Khả nhìn đồng hồ —— Đã 7 giờ 5 phút rồi!
Sắc mặt tái đi đôi chút: “Không còn sớm nữa! Con đi học đây ạ!”
Ba Lâm vội vàng bưng ly sữa bò cùng bánh kem tới cửa: “Khả Khả, ăn bữa sáng đã rồi đi học.”
Lâm Khả nhìn thấy bánh kem cùng sữa, khẽ nuốt nước miếng, ấp úng trả lời: “A...không được...ba, mẹ, con đi học đây ạ.”
Lộc cộc, lộc cộc
Mở cửa, đóng cửa, xuống cầu thang vô cùng lưu loát.
Vừa mới đi xuống lầu tòa nhà, quả nhiên, Doãn Hàng đã đứng đợi ở dưới, cậu mặc áo sơ mi trắng, đeo tai nghe, hai tay đút túi quần.
Lâm Khả đỏ mặt: Cậu ấy dường như đẹp trai hơn thì phải.
Cô hoang mang rối loạn chạy đến trước mặt Doãn Hàng, thở hổn hển, nghiêng đầu cười: “May quá, vừa kịp, tớ không đến trễ.”
Doãn Hàng liếc thấy mái tóc rối tung của cô, không tỏ ý kiến nói: “Đi thôi.”
“Được.”
Suốt dọc đường đi, Lâm Khả đi ở phía trước, ríu rít nói chuyện, Doãn Hàng đi phía sau, yên lặng lắng nghe.
Rốt cuộc.
Doãn Hàng không nhịn được: “Lâm Khả, từ từ.”
Lâm Khả: “Hả?”
Doãn Hàng chỉ vào tấm kính phản chiếu của cửa hàng ven đường, thì thầm nói: “Lộn xộn.”
Lâm Khả nhìn vào tấm kính, lại nhìn Doãn Hàng, có chút kì quái: “Lộn xộn?”
Doãn Hàng không nói gì, ánh mắt dừng lại lên mái tóc cô.
Lâm Khả tỉ mỉ nhìn cửa hàng kia một chút: “Đâu có, cửa hàng này rất gọn gàng.”
Doãn Hàng:...
Doãn Hàng nhấp môi mỏng, móc di động ra, chỉ chỉ màn hình: “Tóc“.
Lâm Khả xích lại gần màn hình xem xét, nhìn chính mình có chút hoảng sợ, tóc cô rối bù không khác gì cái tổ quạ.
Gương mặt cô đỏ ửng cả một mảng, tay chân có phần luống cuống, dùng tay thay lược vuốt vuốt một cái, đem từng sợi cố định chắc chắn, cuối cùng dùng dây chun buộc lại cẩn thận.
Lâm Khả không yên tâm lại dùng màn hình điện thoại nhìn lại tóc lần nữa, đã gọn gàng, rốt cuộc cô cũng thở ra nhẹ nhàng.
Nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Doãn Hàng, Lâm Khả có chút quẫn bách, cô đỏ mặt giải thích: “Buổi sáng dậy muộn, không kịp chải đầu...”
Doãn Hàng:...
Nhìn Doãn Hàng không nói gì, Lâm Khả lẩm bẩm vài câu trong miệng, sau đó liền im bặt.
Một lát sau.
Doãn Hàng nhàn nhạt mở miệng: “Sáng mai 7 giờ 20 gặp mặt.”
“Hả?“. Hai mắt Lâm Khả sáng lên, giống như chú chuột hamster nhỏ, nhìn Doãn Hàng, chớp chớp mắt, lúm đồng tiền trên gò má ngày càng rõ ràng.
Mặt trời trên con đường rợp bóng cây vô cùng chói lọi, Lâm Khả nhìn bóng của hai người khẽ cười, mi mắt cong cong.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn Doãn Hàng, đôi khi lại nhìn ánh mặt trời lan tỏa trên từng kẽ lá, lắng nghe tiếng chim kêu, tâm tình vô cùng tốt.
Đi được một lúc, Lâm Khả giống như nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Doãn Hàng: “Doãn Hàng...”
“Gì?”
Lâm Khả do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Sang lớp 11, hình như có nhiều cô gái thích cậu hơn thì phải.”
Doãn Hàng:...
Lâm Khả ỉu xìu: “Những nữ sinh đó vô cùng xinh đẹp, lại tốt nữa, cậu sẽ thích họ à?”
Doãn Hàng nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Khả một cái, vươn tay ra xoa xoa tóc cô: “Đừng nghĩ lung tung.”
Lâm Khả lập tức ôm đầu gào to: “Tớ vừa mới chải tóc xong.”
Doãn Hàng: “Lại chải thêm một lần nữa.”
Lâm Khả trừng mắt nhìn Doãn Hàng một cái, quay đầu đi, thờ phì phì chải lại tóc một lần nữa.
Doãn Hàng nhìn Lâm Khả đang tức giận, bình tĩnh mở miệng: “Trường học không cho yêu sớm.”
“Hả?“. Lâm Khả có hơi chậm hiểu, hỏi lại: “Cậu nói cái gì cơ?”
Lông mày Doãn Hàng dịu xuống, bước chân gấp gáp hơn: “Tớ nói, không được phép yêu sớm.”
“Không được phép yêu sớm?“. Lâm Khả có chút mơ hồ, đang nói với cô sao?
Nhìn bóng dáng Doãn Hàng phía xa xa, Lâm Khả vội bước nhanh đuổi theo: “Này, chờ tớ với. Doãn Hàng, cậu đúng là cái đồ đáng ghét, ai muốn yêu sớm chứ, muốn lo lắng thì nên lo lắng cho chính mình đi.”
Bước chân Doãn Hàng càng nhanh hơn.
Lâm Khả thở hồng hộc đuổi theo.
Khóe miệng Doãn Hàng mỉm cười, lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Lâm Khả tức giận thở hổn hển, lại ngoan ngoãn đi theo.