Come Lies With Me

Chương 3: Chương 3




Anh nhăn nhó chấp nhận tập luyện, nhưng điều đó cũng chẳng làm phiền Dione, miễn là anh ta vẫn còn chịu hợp tác. Những cơ bắp của anh ta chẳng hề biết rằng anh ta nằm đó cau có suốt cả quãng thời gian ấy: chỉ có sự chuyển động và sự kích thích là đáng kể. Dione miệt mài làm việc, xen kẽ giữa luyện tập đôi chân với mát xa cả cơ thể. Đã gần đến mười rưỡi khi nàng nghe thấy tiếng động mà nàng đã vô thức chờ đợi cả sáng nay: tiếng gõ đều đều từ đế giày cao gót của Serena. Nàng ngẩng đầu lên và Blake cũng đã nghe thấy tiếng động đó. “Đừng!” giọng anh ta khàn đi. “Đừng để con bé thấy tôi như thế này!”

“Được rồi,” nàng trấn an, kéo chăn lên che cho anh ta, rồi bước về phía hành lang, chặn Serena lại khi cô bắt đầu đi vào phòng của Blake.

Serena trao cho nàng cái nhìn hoảng hốt. “Blake đã dậy chưa? Tôi chỉ định ghé qua thôi. Anh ấy không thường dậy trước buổi trưa.”

Chẳng trách mà anh ta cáu bẳn đến thế khi bị dựng dậy vào lúc sáu giờ! Dione thích thú nghĩ thầm. Nàng lạnh lùng nói với Serena, “Tôi đang cho anh ấy luyện tập.”

“Sớm như thế này á?” lông mày của Serena nhướng lên ngạc nhiên. “Ồ, tôi chắc rằng cô đã làm xong việc hôm nay rồi. Nếu anh ấy dậy sớm thế thì chắc đã sẵn sàng ăn sáng rồi đấy. Anh ấy ăn rất ít, tôi không muốn anh ấy bỏ bữa. Tôi sẽ vào trong đó xem anh ấy thế nào-”

Lúc Serena đi vòng qua nàng để vào phòng Blake, Dione đã khéo léo lách qua để một lần nữa lại đứng chắn trước mặt cô ấy. “Tôi xin lỗi,” nàng nói lịch sự nhất có thể khi Serena nhìn nàng chằm chằm với vẻ không tin nổi. “Anh ấy đã ăn sáng rồi. Tôi đã đưa anh ta vào thời khóa biểu nên việc tiến hành nó rất quan trọng. Thêm một tiếng tập luyện nữa và chúng tôi sẽ xuống dưới tầng ăn trưa. Nếu cô muốn hãy đợi ở đó.”

Serena vẫn nhìn chằm chằm nàng như không thể tin được điều vừa mới nghe thấy. “Có phải cô đang nói là …” cô thì thầm, rồi im bặt. Khi nói lại, giọng cô ấy lớn hơn. “Có phải cô đang nói là tôi không được gặp anh trai mình?”

“Vào lúc này thì không. Chúng tôi cần phải hoàn thành bài tập.”

“Blake có biết tôi ở đây không?” Serena đòi hỏi, má cô bắt đầu ửng đỏ.

“Có, anh ấy biết. Anh ta không muốn gặp cô bây giờ. Làm ơn hãy hiểu cho cảm giác của anh ấy.”

Đôi mắt tuyệt đẹp của Serena mở lớn “Ôi! Ôi, tôi hiểu rồi!”

Có thể cô ta hiểu, nhưng Dione vẫn rất nghi ngờ. Có một sự đau đớn thoáng qua trong đôi mắt của cô, sau đó cô nhẹ nhàng nhún vai. “Tôi sẽ … gặp anh ấy sau một tiếng nữa vậy.” Cô ta quay đi. Dione nhìn cô ta trong một lúc, đọc thấu nỗi đau trên cái lưng thẳng ấy. Không phải điều lạ thường khi người gần gũi nhất với bệnh nhân đố kị với mối quan hệ thân mật cần phải có giữa bệnh nhân và nhà trị liệu. Nhưng Dione không bao giờ khiến cho bản thân cảm thấy khó chịu khi điều đó xảy ra. Nàng biết sự gần gũi ấy sẽ chỉ là thoáng qua. Ngay khi bệnh nhân phục hồi và không cần tới sự trợ giúp của nàng nữa, nàng sẽ rời đi và người đó sẽ không còn nhớ tới nàng. Không có gì phải ghen tuông trong trường hợp của Blake. Cảm xúc duy nhất anh ta có với nàng là sự thù địch.

Khi nàng vào lại phòng ngủ, anh ta ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng. “Con bé đã đi chưa?” anh ta hỏi.

“Cô ấy sẽ đợi ở dưới tầng để ăn trưa với anh,” Dione trả lời, nhìn thấy sự nhẹ nhõm lướt qua khuôn mặt anh ta.

“Tốt. Con bé … gần như vỡ vụn khi biết chuyện gì xảy ra với tôi. Nó sẽ loạn trí nếu nhìn thấy tôi thực sự trông ra sao.” Nỗi đau hiện lên trong mắt anh ta, “Con bé rất đặc biệt đối với tôi. Tôi đã nuôi nó lớn. Tôi là tất cả gia đình mà nó có.”

“Không, anh không phải,” Dione chỉ ra. “Cô ấy có Richard.”

“Anh ta bị cuốn vào công việc. Anh ta hiếm khi nhớ ra rằng con bé có tồn tại,” anh ta khụt khịt. “Richard là một phó giám đốc tuyệt vời nhưng không phải là người chồng tuyệt vời.”

Điều đó không phải là ấn tượng của nàng về Richard. Anh ấy có vẻ như là người chồng yêu vợ mình tha thiết. Bên ngoài Richard và Serena là hai thái cực đối lập.Anh ta kín đáo, phức tạp trong khi cô ấy lại cởi mở mạnh mẽ như anh trai mình. Nhưng biết đâu đó lại là điều người kia cần. Biết đâu ngọn lửa của cô khiến anh ta tự nhiên hơn, biết đâu sự cẩn trọng của anh kiềm chế bớt sự liều lĩnh của cô ấy. Tuy vậy Dione không nói gì với Blake. Nàng lại lặp lại công việc của mình, tập trung vào đôi chân anh ta với nhịp điệu đều đều.

Đó là một công việc mệt mỏi và chán ngắt. Mệt mỏi cho nàng, chán nản cho anh ta. Nó lại làm cho anh ta cáu kỉnh trở lại. Nhưng lần này khi anh ta quát nàng dừng lại, nàng nghe theo. Nàng không muốn dọa nạt anh ta, áp đặt điều mình muốn lên anh ta mọi lúc. Anh đã có một buổi sáng năng động nhất kể từ khi tai nạn diễn ra. Nàng không muốn đẩy anh ta đi xa hơn nữa. “Phù!” nàng thở dài, quyệt mồ hôi trên trán bằng lưng bàn tay. “Tôi cần phải đi tắm trước bữa trưa! Nghỉ sớm một chút thế này đúng là một ý hay.”

Anh ta nhìn lên nàng và mắt anh ta mở lớn vì ngạc nhiên. Nàng biết rằng cả buổi sáng nay anh ta đã không thực sự nhìn vào nàng. Anh ta đã quá bận tâm về tình trạng của mình, về sự tuyệt vọng của mình. Nàng đã nói với anh ta rằng anh ta phải vất vả nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhận ra nàng cũng phải làm việc vất vả không kém. Đối với nàng đây cũng chẳng phải là một chuyến dạo chơi. Nàng biết hiện giờ trông nàng rất lộn xộn, đầy mồ hôi và ửng hồng.

“Tắm táp sẽ hại gì đến cô đâu,” anh ta khô khan đồng ý, và cô cười lớn.

“Đừng có mà cao thượng như thế,” nàng trêu chọc. “Anh cứ đợi xem. Tôi sẽ không phải là người duy nhất vã mồ hôi đâu và tôi sẽ không thương xót anh tý nào đâu!”

“Dù sao chăng nữa thì tôi vẫn chưa thấy cô tỏ ra tí thương xót nào cả,” anh ta cằn nhằn.

“Hiện giờ thì tôi đang rất tốt đối với anh. Tôi đã để anh thoải mái cả buổi sáng nay. Tôi đã chắc chắn khiến anh có một bữa sáng ngon lành-”

“Đừng có thách đố vận may của cô,” anh khuyên, ném cho nàng cái nhìn tối tăm, khiến cho nàng mỉm cười. Khiến anh ta trêu chọc và cười đùa đối với nàng rất quan trọng. Điều đó sẽ khiến anh ta loại bớt được ức chế tích tụ hàng tháng vừa rồi. Nàng phải trở thành người bạn tốt nhất trên thế giới của anh ta, trong lúc đó nàng biết rằng tình bạn như thế đã bị kết án ngay lúc ban đầu bởi nó dựa trên sự lệ thuộc và nhu cầu. Khi anh ta không còn cần tới nàng nữa, khi cuộc đời anh ta trở lại nhịp độ như trước đây, nàng có thể rời đi và bị lãng quên nhanh chóng. Nàng biết điều đó, và nàng phải giữ một phần tâm trí tách biệt, cho dù phần còn lại của cảm xúc và tinh thần của nàng lại hoàn toàn hướng về phía anh ta.

Lúc nàng đang giúp anh ta mặc áo quần, việc đã không còn làm anh ta tức giận như sáng sớm nay nữa, thì anh ta nói với vẻ tư lự, “Có vẻ như cô sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian của mình vào việc cởi đồ rồi mặc lại cho tôi. Nếu đây là việc cô sẽ phải làm thường xuyên thì chắc sẽ tiết kiệm thời gian hơn nếu tôi chỉ mặc một cái quần short thể thao. Tôi sẽ chỉ phải khoác thêm cái áo choàng trước khi chúng ta ăn và Alberta có thể mang khay thức ăn lên đây.”

Dione giấu đi sự hân hoan của mình, chỉ nói đơn giản, “Đó là sáng kiến hay thứ hai trong ngày của anh đấy.” Thực ra trong lòng nàng rất phấn khởi. Trên khía cạnh thực tiễn thì anh ta đã đúng: sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức. Tuy nhiên điều ấy sẽ đẩy Serena ra khỏi hầu hết những bữa ăn của họ. Đó có thể sẽ là một sự giúp đỡ lớn lao.

Không phải là nàng ghét Serena. Nếu nàng gặp cô ta dưới một trường hợp nào khác, Dione cảm giác nàng sẽ rất thích Serena. Nhưng bây giờ Blake là mối lo lắng của nàng, và nàng không muốn bất cứ một ai hay điều gì cản trở công việc của mình. Trong khi nàng đang dành sự tập trung vào bệnh nhân thì mọi người khác sẽ mờ dần, trở thành tấm bìa các tông màu xám nhạt nhẽo hơn là con người sống động thật sự. Đó chính là thứ khiến cho nàng đạt được nhiều thành công trong nghề. Chỉ sau một buổi sáng mà Blake đã lấp đầy tâm trí nàng, nàng đã quá hòa hợp với anh ta tới mức nàng cảm nhận như mình đã hiểu rõ toàn bộ con người anh. Nàng có thể thực sự đọc được tâm trí anh ta, biết trước anh ta sẽ nói những gì. Nàng đau nỗi đau của anh ta, thông cảm với anh ta, nhưng hơn hết thảy là nàng mừng cho anh ta bởi nàng có thể nhìn vào sự bất lực hiện tại của anh và biết rằng vài tháng nữa thôi anh sẽ trở lại mạnh mẽ và khỏe khoắn. Hiện anh ta cũng đã trông khá hơn rồi, nàng thầm nghĩ đầy tự hào. Chắc hẳn là nhờ do sự giận dữ của anh ấy hơn là công lao của nàng nhưng màu sắc trên da cũng đã cải thiện. Anh ta có thể tiếp tục cáu kỉnh với nàng nếu như điều đó làm cho anh ta tiếp tục năng động và bị thu hút.

Hài lòng với công việc sáng nay, nàng đi cùng anh ta xuống nhà ăn. Tuy vậy, cảm giác đó xẹp xuống ngay khi Serena xuất hiện trước mặt Blake, khuôn mặt xinh xắn của cô ấy đầy nước mắt. “Blake,” cô ta nghẹn ngào nói.

Ngay lập tức anh ta cảnh giác, lo lắng, với lấy tay em gái. “Cái gì thế?” một nét dịu dàng lẩn quất trong giọng nói của anh ta, khác hẳn khi nói chuyện với người khác. Chỉ có Serena mới khiến cho anh ta nói vẻ đầy yêu thương như vậy.

“Khu vườn!” cô ta kêu lên. “Cái ghế dài của mẹ….nó bị phá hỏng rồi! Bọn họ biến bể bơi thành một cái nhà thương điên rồi. Trông thật kinh khủng!”

“Cái gì?” Lông mày anh ta nhíu lại. “Em đang nói cái gì thế?”

Serena chỉ ngón tay vào Dione. “Cái phòng tập của cô ta! Bọn họ đã phá tan cả khu vườn lên rồi!”

“Tôi không nghĩ nó tệ đến thế đâu.” Dione nói đầy hợp tình hợp lí. “Nó có thể bị lộn xộn một tí nhưng không cái gì bị phá đâu. Richard điều khiển việc sắp đặt các thiết bị nên tôi chắc anh ta sẽ không cho phép bất cứ thiệt hại nào đâu.”

“Cô tự đi mà kiểm chứng xem!”

Dione kiểm tra giờ. “Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đi ăn trưa trước. Khu vườn không chạy đi đâu cả nhưng thức ăn thì sẽ bị nguội.”

“Lảng tránh à?” Blake hỏi lạnh lùng. “Tôi đã nói với cô rồi, cô Kelley, là tôi không muốn căn nhà này bị thay đổi.”

“Tôi không thể phủ nhận hay thừa nhận bất cứ thay đổi nào cả bởi vì tôi chưa ra ngoài. Tôi đã ở với anh cả buổi sáng nay. Mặc dù vậy, tôi vẫn tin tưởng con mắt của Richard ngay cả khi cô không tin,” nàng chỉ ra, khiến cho Serena đỏ bừng mặt một cách giận dữ.

“Đó không phải là vấn đề tôi không tin chồng mình,” cô bắt đầu một cách gay gắt, nhưng Blake đã giơ tay cắt lời cô.

“Không phải bây giờ,” anh nói ngắn gọn. “Tôi muốn xem khu vườn*.”

(*patio: vườn bên trong nhà, thường được lát gạch và bao quanh bởi các phòng)

Serena im lặng ngay tức khắc, cho dù trông có vẻ buồn rầu. Rõ ràng là Blake vẫn là anh trai đầy quyền lực cho dù sức khỏe có ốm yếu. Lời nói của anh ta mang thông điệp ra lệnh rõ ràng. Blake Remington đã quen với việc ra lệnh và buộc các mệnh lệnh phải được thực thi ngay lập tức; buổi sáng hôm nay cùng với Dione đã hoàn toàn chống lại các nguyên tắc đó.

Đây là lần đầu tiên Dione đứng trong một khu vườn trong nhà như vậy. Nàng khám phá ra nó được thiết kế thật đẹp, mát mẻ và thơm ngát đối lập với ánh mặt trời như thiêu đốt của Arizona. Những cây Yucca (hay còn gọi là ngọc giá) và rất nhiều loại cây xương rồng khác nhau phát triển một cách hài hòa cùng với những loại cây mà thường sống trong một khí hậu thích hợp hơn nhiều. Chế độ tưới nước cẩn thận và che chắn phù hợp giải thích cho sự đa dạng của cây cối. Đá lát màu trắng để làm lối đi, trong khi đài phun nước ở trung tâm không ngừng tỏa ra những dòng nước hoàn hảo theo một nhịp điệu riêng. Ở phía xa của khu vườn, nơi có một chiếc cổng cao mở ra khu bể bơi, là một ghế băng tuyệt đẹp màu xám ngọc trai rất tinh tế được chạm trổ. Dione không thể biết được loại gỗ để làm nên ghế băng đó là gì, mặc dù nó trông thật tuyệt đẹp.

Khu vườn đó chỉ lộn xộn thôi. Rõ ràng là những công nhân mà Richard thuê đã dùng khu vườn để chứa những dụng cụ cho bể bơi và cả những thứ họ chưa cần đến. Tuy nhiên, nàng có thể thấy rằng họ đã rất cẩn thận không làm ảnh hưởng đến cây cối. Mọi thứ đều được đặt cẩn thận ở trên lối đi lát đá. Nhưng Serena lại chạy đến cái ghế băng rồi chỉ vào một vết lõm ở một bên. “Nhìn thấy chưa!” cô ta khóc ầm lên.

Đôi mắt của Blake lóe lên. “Có. Anh đã thấy. Này, cô Kelley, có thể thấy là công nhân của cô đã phá hỏng cái ghế mà tôi cho là vô giá này. Cha tôi đã tặng cho mẹ tôi cái ghế này khi họ chuyển đến đây. Bà đã ngồi trên cái ghế này hàng tối và tôi vẫn còn hình dung được bà trong tâm trí mình. Tôi muốn mọi thứ dừng lại ngay trước khi có thêm cái gì nữa bị phá, và tôi muốn cô đi ra khỏi nhà tôi.”

Dione cảm thấy khốn khổ khi nhìn thấy cái ghế bị hỏng đến thế. Nàng mở miệng định nói lời xin lỗi, rồi nhìn thấy sự chiến thắng lóe lên trong mắt Serena và nàng ngừng lại. Để khiến bản thân có thêm thời gian suy nghĩ, nàng bước tới gần cái ghế, xem xét vết lõm trên mặt gỗ. Cẩn thận, nàng rà ngón tay dọc theo chỗ bị hỏng, nàng thoáng thấy một tia nhìn lo âu ánh lên rất nhanh trong đôi mắt diễn cảm của Serena. Serena đang lo lắng điều gì vậy? Khi nàng nhìn lại vào chiếc ghế, câu trả lời đã hiện ra rõ ràng: không nghi ngờ gì nữa, cái ghế băng này đã bị hỏng nhưng vết lõm đã cũ đến mức nó đã mang dấu ấn của thời gian. Nó chắc chắn không phải mới được tạo ra sáng nay.

Nàng có thể buộc tội Serena cố tình đổ lỗi cho nàng nhưng nàng đã không làm như vậy. Serena chỉ đang đấu tranh cho người anh trai yêu dấu của mình và cho dù trận chiến này là vô ích, Dione cũng không lên án cô ta. Nàng chỉ cần tách Serena ra khỏi Blake để công việc của nàng không bị phá ngang. Richard phải dùng đến bộ não sắc sảo của anh ta để giữ cho vợ mình bận rộn.

“Tôi có thể hiểu tại sao hai người lại buồn đến vậy,” nàng nhẹ nhàng nói, “ nhưng vết nứt này không phải mới bị sáng nay.”

“Nhìn thấy không?” nàng chỉ vào cái ghế. “Đây không phải là một vết lõm mới. Tôi đoán nó đã có hàng tuần nay rồi.”

Blake di chuyển cái xe lăn tới gần hơn và cúi xuống để tự mình xem xét chỗ hỏng. Sau đó anh ta chậm rãi ngồi thẳng lại. “Cô nói đúng,” anh thở dài. “Thực ra, tôi e rằng chính tôi mới là thủ phạm.”

Serena thở hổn hển. “Ý anh là sao?”

“Mấy tuần trước anh đã ra ngoài này và đã va xe lăn vào ghế. Em có thể thấy vết lõm này cao đúng tầm với cái xe lăn của anh.” Anh ta xoa mắt với bàn tay đang run lên vì căng thẳng. “Lạy Chúa, anh xin lỗi, Serena.”

“Đừng tự đổ lỗi cho mình,” cô ta khóc, chạy ngay đến chỗ anh trai rồi nắm chặt lấy tay anh ta. “Chẳng sao cả đâu. Làm ơn đừng buồn thế. Hãy vào nhà và ăn trưa thôi. Em biết anh mệt rồi. Chẳng tốt tí nào nếu anh tự làm mệt bản thân như thế. Anh cần phải nghỉ ngơi.”

Dione quan sát lúc Serena đi bên cạnh anh mình với đầy sự quan tâm và thương yêu. Nàng đành lắc đầu với một chút thích thú khó chịu rồi đi theo họ.

Serena tiếp tục quẩn quanh Blake cả ngày hôm đó, nhặng xị lên như một con gà mẹ với chỉ một chú gà con. Blake cũng đã mệt sau một ngày trị liệu nên anh ta cứ để mặc cô ấy làm vậy. Mặc dù Dione đã lên kế hoạch cho một đợt tập luyện và mát xa khác, nhưng nàng thà từ bỏ ý định còn hơn là khơi mào một cuộc chiến khác. Ngày mai … vâng, ngày mai sẽ lại là chuyện khác.

Richard cũng đến ăn tối cùng, Alberta bảo Dione đó là một thông lệ mỗi khi Serana đến chơi, mà cô thì đến chơi hàng ngày. Anh ta ngồi yên lặng nhìn Serena quan tâm lo lắng cho Blake. Và mặc dù Richard giữ cho khuôn mặt không biểu lộ gì, Dione vẫn nhận thấy anh ta chả hề vui vẻ. Sau bữa ăn, khi Serena đưa Blake vào phòng làm việc, Dione nắm ngay lấy cơ hội được nói chuyện riêng với Richard.

Họ cùng đi dạo trong khu vườn và ngồi vào một trong những chiếc ghế được đặt rải rác xung quanh. Dione ngước nhìn lên những ngôi sao hiếm hoi đang nhấp nháy trên bầu trời ban đêm của sa mạc. “Tôi có vấn đề với Serena,” nàng nói ngay không cần lời mở đầu.

Anh ta thở dài. “Tôi biết. Tôi đã cũng có vấn đề với cô ấy kể từ khi Blake gặp tai nạn. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy nhưng nó vẫn khiến tôi điên lên.”

“Hôm nay anh ấy nói gì đó về việc đã nuôi lớn cô ấy.”

“Trên thực tế thì Serena mới chỉ mười ba tuổi khi mẹ cô ấy mất. Điều đó đã khiến cô ấy bị sốc. Phải mất hàng tuần để làm cho cô ấy chịu đựng được việc Blake không ở trong tầm mắt của cô ấy. Trong tâm trí cô ấy thì mọi người cô ấy yêu đều sẽ chết hết. Đầu tiên là cha cô ấy, rồi đến mẹ. Cô ấy rất gần gũi với bà. Tôi biết rằng vợ tôi luôn cảm giác sẽ có điều gì cực kinh khủng xảy ra với Blake nhưng đồng thời tôi cũng không thể không bực tức.”

“Bỏ rơi hết mọi thứ xung quanh,” Dione trích dẫn với một chút buồn bã.

“Chính xác. Tôi muốn có lại vợ của mình.”

“Blake nói rằng anh không quan tâm tới cô ấy, rằng anh chìm ngập trong công việc riêng của mình.”

Anh ta xoa xoa cần cổ mình với những ngón tay không yên. “Tôi có rất nhiều việc phải làm, cả phần của Blake nữa. Lạy Chúa, có gì mà tôi không dám đánh đổi để có thể trở về nhà để nhận được dù chỉ một ít cái quan tâm yêu thương dịu dàng mà cô ấy bao bọc lấy Blake hàng ngày!”

“Tôi đã nói với Alberta về việc thay khóa cửa nhưng càng nghĩ về vấn đề ấy tôi càng thấy đó không phải là ý kiến hay.” Nàng thú nhận “Blake sẽ rất giận dữ nếu bất kì ai không cho em gái anh ấy vào nhà. Nhưng vấn đề là, tôi không thể thực hiện được theo đúng kế hoạch với anh ấy nếu cô ta cứ tiếp tục xen ngang như thế.”

“Tôi sẽ xem tôi có thể làm được gì.” Giọng anh ta đầy nghi ngờ. “Nhưng bất kì gợi ý nào về việc giữ cô ấy tránh xa khỏi Blake đều nghe có vẻ như một trận bùng nổ dịch bệnh.” Anh ta nhìn nàng và bất chợt cười mỉm làm lóe lên hàm răng trắng. “Cô hẳn phải là người có thần kinh vững nhất mà tôi đã từng gặp. Ngày hôm nay có gì thú vị không?”

“Cũng có vài cao trào,” nàng trả lời, mỉm cười một chút. “Anh ấy ném nguyên cả bữa sáng vào tôi.”

Richard phá lên cười. “Tôi ước gì mình có thể nhìn thấy cảnh đó! Blake đã luôn là người nóng tính nhưng từ năm ngoái tới giờ anh ấy đã quá trầm cảm đến mức cô sẽ không thể khiến anh ấy cáu cho dù có cố cả ngày. Nếu tôi có ở đấy thì sẽ có vẻ giống như ngày xưa lắm đấy.”

“Tôi hi vọng mình có thể khiến cho anh ta hiểu mà không cần phải giận dữ,” nàng nói. “Tôi chắc rằng anh ta có thể tiến nhanh hơn nếu chúng tôi không bị xen ngang. Tôi trông chờ anh nghĩ ra một việc gì đó để giữ Serena bận rộn.”

“Nếu tôi có thể thì tôi đã làm thế trước đây rồi,” anh ta cay đắng nói. “Chỉ còn cách bắt cóc cô ấy thôi. Tôi chẳng nghĩ ra cái gì khả thi cả.”

“Vậy tại sao anh không làm thế đi?”

“Cái gì cơ?”

“Bắt cóc cô ấy. Đưa cô ấy đi hưởng tuần trăng mật lần thứ hai. Bất cứ thứ gì cũng được.”

“Tuần trăng mật lần hai nghe có vẻ hay đó,” anh thừa nhận. “Nhưng tôi sẽ chẳng thể rảnh rỗi được trước khi Blake quay trở lại làm việc. Còn ý tưởng nào khác không?”

“Tôi e rằng anh phải tự nghĩ ra thôi. Tôi không hiểu rõ cô ấy bằng anh. Nhưng tôi cần sự riêng tư để làm việc với Blake.”

“Vậy thì cô sẽ có nó,” anh ta hứa hẹn sau một khoảnh khắc suy nghĩ. “Tôi không biết mình sẽ làm được gì nhưng tôi sẽ giữ cô xa nhất có thể. Trừ khi Blake đã thực sự toi mạng rồi chứ không lẽ ra anh ta đã không mất nhiều thời gian thế để nhận ra rằng anh ta thà có cô quanh quẩn ở bên hơn là em gái mình.”

Một chút ngưỡng mộ lộ liễu toát ra trong giọng nói anh ta và Dione di chuyển không thoải mái. Nàng ý thức được vẻ bề ngoài của mình nhưng đôi khi nàng không muốn một ai nhận xét về nó. Blake là bệnh nhân của nàng, nàng không thể dính líu vào bất cứ mối quan hệ tình dục nào với anh. Không chỉ bởi nó trái với đạo đức nghề nghiệp của nàng, mà còn vì đối với nàng nó bất khả thi. Nàng không còn phải tỉnh giấc lúc nửa đêm, gào thét điên cuồng, cổ họng siết chặt vì sợ hãi, và nàng sẽ làm bất cứ điều gì để khiến cho những đêm kinh hoàng đó không quay lại nữa. Nàng đã để những sợ hãi lại đằng sau lưng, nơi chúng thuộc về.

Nhìn thấy vẻ mặt bất thường của nàng, Richard lên tiếng, “Dione?” giọng anh ta hạ thấp, đầy thắc mắc. “Có gì không ổn ư?” Anh đặt tay lên cánh tay nàng và nàng nhảy dựng lên như phải bỏng, không chịu được sự đụng chạm. Anh ta liền đứng dậy, bị báo động bởi hành động đó. “Dione?” anh ta hỏi một lần nữa.

“Tôi…tôi xin lỗi,” nàng lắp bắp, vòng tay ôm chặt lấy thân mình trong một cố gắng kiềm chế cơn run rẩy vừa xâm chiếm nàng. “Tôi không thể giải thích…tôi xin lỗi-”

“Nhưng có chuyện gì không ổn thế?” anh ta tiếp tục hỏi, lại vươn tay ra về phía nàng, và nàng giật mạnh người lại, đứng bật lên.

Nàng biết nàng không thể giải thích, nhưng nàng cũng không thể ở đây thêm một lúc nào nữa. “Chúc ngủ ngon” nàng nói, và nhanh chóng bước đi, tránh xa khỏi anh ta. Nàng bước vào nhà và gần như va trúng phải Serena đang đi ra vườn.

“Cô đây rồi,” cô ta nói. “Blake đã đi ngủ rồi. Anh ấy mệt quá.”

“Vâng, chắc chắn là thế.” Dione trả lời, gom mọi sự bình tĩnh của bản thân để nói với Serena một cách bình thường.

Bỗng nàng thấy vô cùng mệt mỏi và nàng không ngăn được một cái ngáp lớn. “Tôi xin lỗi,” nàng nói. “Hôm nay thật là một ngày dài.”

Serena nhìn nàng một cách kì lạ, đầy suy tính. “Vậy tôi và Richard sẽ về. Tôi không muốn bắt cô thức thêm nữa. Ngày mai tôi sẽ đến thăm Blake.”

“Tôi sẽ tăng thêm bài tập cho anh ấy.” Dione lưu ý cô ta, nắm lấy cơ hội để cho Serena biết rằng sự hiện diện của cô chỉ gây cản trở chứ không mang lại ích lợi gì. “Sẽ tốt hơn nếu cô đợi cho đến chiều, tầm khoảng bốn giờ.”

“Nhưng thế thì quá nhiều!” Serena kêu lên. “Anh ấy không đủ sức đâu!”

“Tại thời điểm này tôi thực hiện phần lớn công việc.” Dione trấn an cô ta một cách khô khan. “Nhưng tôi sẽ cẩn thận không khiến anh ta làm việc quá sức.”

Nếu Serena có nghe thấy sự mỉa mai mà Dione không hẳn có thể giấu đi, cô ta cũng không thể hiện ra ngoài. Thay vào đó, cô gật đầu. “Tôi hiểu rồi,” cô ta nói lạnh nhạt. “Rất tốt. Tôi sẽ gặp Blake vào chiều mai.”

Hừm, có vẻ chẳng bao giờ sẽ hết ngạc nhiên, Dione khô khan nghĩ trong lúc bước lên cầu thang. Tất cả những gì nàng cần làm là đề cập đến việc Blake sẽ rất bận rộn và cho dù Serena không vui vẻ tí nào với tình huống ấy, cô ta vẫn đồng ý.

Sau khi nàng sẵn sàng để đi ngủ, nàng gõ nhẹ cửa phòng Blake. Khi không nghe thấy tiếng trả lời, nàng liền mở cửa đủ để lách vào trong. Anh ta đang nằm ngửa, ngủ rất say, đầu ngả vào vai. Dưới nguồn ánh sáng duy nhất hắt vào từ hành lang, anh ta trông trẻ hơn, những đường nét đau khổ không còn hằn lên trên khuôn mặt.

Lặng lẽ, nàng đóng cửa và quay trở lại phòng mình. Nàng đã rất mệt đến nỗi tứ chi đau nhức, nhưng sau khi nằm trên giường nàng nhận ra giấc ngủ đã từ chối nàng. Nàng biết tại sao, và nàng đành nằm mắt thao láo nhìn chằm chằm lên trần nhà, biết rằng mình sẽ không ngủ được cả đêm. Thật là ngớ ngẩn, vớ vẩn….chỉ bởi vì Richard đã chạm vào nàng.

Sự thực thì nó không vớ vẩn chút nào, nàng biết thế. Nàng có thể đẩy những cơn ác mộng đi, nàng có thể xây dựng lại cuộc đời mình nhưng quá khứ là của nàng, là một phần của nàng, và nó chẳng có tí gì vớ vẩn. Cưỡng bức không thể gọi là tầm thường. Kể từ đêm ấy nàng đã không thể chịu đựng được việc để cho ai đó chạm vào mình. Nàng đã đi đến được một sự thỏa hiệp trong công việc của mình, đáp ứng nhu cầu sinh học của bản thân nàng bằng sự ấm áp và động chạm thông qua công việc với bệnh nhân, chạm vào họ, nhưng chỉ khi nàng là người giữ quyền kiểm soát.

Nhìn từ bên ngoài nàng đã hoàn toàn hồi phục. Nàng đã dựng nên một bức tường giữa nàng trong quá khứ và nàng của thời hiện tại, không bao giờ suy nghĩ quá lâu về quá khứ, thực ra là đã ép mình chắp lại những mảnh vỡ của cuộc đời nàng, dùng sự tập trung dữ dội và ý chí sắt đá để gắn những mảnh vỡ này thành một khối vững chắc hơn. Nàng đã có thể cười và hưởng thụ cuộc sống. Quan trọng hơn, nàng đã học được điều khó khăn nhất trong hết thảy là biết tôn trọng lấy bản thân mình.

Tuy thế nàng vẫn không thể để cho đàn ông chạm vào mình.

Đêm đó đã làm cho nàng không thể kết hôn và lập gia đình. Và khi một phần của cuộc đời đó từ chối nàng, nàng chỉ đơn giản là lờ nó đi, và không bao giờ khóc cho những thứ đã có thể đến với nàng. Thay vào đó, nàng trở thành một người lang thang, đi du lịch khắp đất nước và giúp đỡ mọi người. Khi nàng trị bệnh, nàng có những mối quan hệ khăng khít đầy yêu thương và sự quan tâm, nhưng không hề có bất cứ ẩn ý tình dục nào. Nàng yêu quý bệnh nhân của mình, và, theo lẽ thường họ cũng yêu nàng…trong quá trình điều trị. Họ đã trở thành gia đình của nàng, cho đến ngày chuyện đó cũng kết thúc và nàng bỏ đi với nụ cười trên môi, sẵn sàng cho ca bệnh tiếp theo của nàng, “gia đình” tiếp theo của nàng.

Nàng đã băn khoăn khi nàng bắt đầu khóa huấn luyện, rằng nàng có còn khả năng làm việc cùng với một người đàn ông được nữa hay không. Vấn đề đó làm nàng lo lắng cho tới khi nàng quyết định rằng: nếu không thể, nàng sẽ gây bất lợi một cách khủng khiếp cho sự nghiệp của mình, và nàng đã quyết tâm khiến bản thân làm những gì cần thiết. Lần đầu tiên nàng điều trị cho một người đàn ông, nàng đã phải cắn chặt răng và dùng hết mọi sự quyết tâm của bản thân để chạm vào anh ta. Nhưng chỉ sau vài phút nàng nhận ra người đàn ông cần đến trị liệu thì chắc chắn sẽ không thể nào tấn công nàng. Về bản chất đàn ông cũng là con người, cũng cần được giúp đỡ như mọi người.

Tuy vậy nàng thích làm việc với trẻ con hơn. Chúng yêu theo cách thật thoải mái, tự do, yêu bằng cả trái tim. Sự động chạm của trẻ con là thứ duy nhất nàng có thể chấp nhận. Nàng đã học để cảm nhận cảm giác của những cánh tay nhỏ bé vòng lấy đầu gối nàng trong một cái ôm thật hạnh phúc. Điều hối tiếc duy nhất thỉnh thoảng trở nên dai dẳng chính là vì nàng đã không có những đứa trẻ của riêng mình. Nàng kiểm soát nó bằng cách hướng sự tận tâm đặc biệt của mình vào nỗ lực điều trị cho những đứa trẻ nàng làm việc cùng. Tuy thế, sâu thẳm trong lòng nàng là sự cần thiết có một ai đó thuộc về nàng và nàng cũng thuộc về người ấy, là một phần của nàng.

Bất chợt, một tiếng động vang lên làm nàng chú ý. Nàng nhấc đầu khỏi gối nghe ngóng, chờ nó lặp lại. Blake? Có phải anh ta gọi không?

Mọi thứ đều im lặng, nhưng nàng không thể thoải mái nếu nàng không chắn chắn được rằng anh ta được ổn thỏa. Đi ra khỏi giường, nàng trượt vào chiếc áo choàng mỏng và khẽ khàng bước đến cánh cửa phòng bên. Mở cánh cửa đủ để nhìn vào trong, nàng nhìn thấy anh ta đang nằm trong cùng một tư thế nàng đã thấy trước đó. Nàng đã định bỏ đi nhưng lại thấy anh ta đang cố xoay người, và khi chân anh ta không chiụ phối hợp, anh ta thốt ra tiếng kêu giống như tiếng nàng nghe thấy lúc trước, nửa càu nhàu, nửa thở dài.

Chưa từng có ai giúp anh ta chuyển tư thế ư? Nàng băn khoăn, bước nhẹ vào phòng. Nếu anh ta đã phải nằm ngửa trong suốt hai năm trời thì không trách tâm trạng anh ta như một con trâu nước như vậy. Nàng không thể biết anh ta thức hay ngủ; nàng không nghĩ anh ta còn thức. Có thể anh ta chỉ cố chuyển tư thế như mọi người thường làm khi ngủ. Đèn ngoài hành lang đã không còn sáng vì mọi người đã đi ngủ. Và ánh sáng lờ mờ của những ngôi sao rọi từ ngoài cửa kính làm nàng không thể biết được chính xác. Có lẽ, nhân lúc anh ta còn đang ngủ say, nàng sẽ nhẹ nhàng đổi tư thế nằm của anh mà không làm anh ta thức giấc. Đây là điều nàng thường hay làm cho hầu hết các bệnh nhân của mình, một cử chỉ của sự quan tâm mà họ thường không nhận ra.

Đầu tiên nàng chạm nhẹ vào vai anh ta, chỉ đơn giản là đặt bàn tay nàng lên người anh và để tiềm thức anh ta quen thuộc với cái chạm này. Sau một lúc nàng ấn mạnh thêm một chút và anh ta thuận theo, cố gắng quay người sang phải, đối mặt với nàng. Nhẹ nhàng, nàng giúp anh ta, chuyển vị trí chân để chúng không cản trở anh ta. Với một cái thở dài nhẹ nhàng, mặt anh ta chìm xuống gối, hơi thở anh ta trở nên sâu hơn khi anh thư giãn.

Mỉm cười, nàng kéo chăn đắp lên vai anh ta và trở về phòng mình.

Blake không giống như những bệnh nhân khác. Vẫn nằm thao thức trên giường vài tiếng sau đó, nàng cố gắng nghĩ xem tại sao nàng lại quá quyết tâm khiến anh ta đi được trở lại như vậy. Đó không phải sự tận tụy thường có của nàng. Theo một số cách mà nàng vẫn chưa thể hiểu được, việc khiến anh ta trở lại là người đàn ông như trước đây rất quan trọng với nàng. Anh ta đã là một người đàn ông thật khỏe mạnh. Người đàn ông quá sống động tới mức anh ta trở thành tâm điểm chú ý mọi nơi anh tới. Nàng biết vậy. Nàng phải khôi phục anh ta lại như vậy.

Anh đã quá gần cái chết. Richard đã đúng khi anh nói rằng anh ta sẽ không thể sống thêm vài năm nữa nếu cứ tiếp tục như vậy. Blake đã tự ép mình phải chết. Nàng đã khiến anh ta chú ý tới mình sáng hôm qua bằng chiến thuật gây sốc của mình, nhưng nàng vẫn phải tiếp tục làm điều đó cho tới khi anh ta cuối cùng cũng phải nhìn thấy bản thân tiến triển, cho tới khi anh ta nhận ra mình có thể phục hồi. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu nàng thất bại.

Nàng cuối cùng cũng thiếp đi khoảng hai tiếng và thức dậy trước bình minh với những dự cảm không yên. Nàng rất thích được chạy bộ dọc bờ biển, nhưng Phoenix không có bãi biển và nàng không biết mặt đất ở đây rõ đến mức có thể chạy bộ trong khi trời còn tối. Nàng biết rằng Blake có những con chó hung dữ được thả ra để trông nhà vào buổi tối. Mặc dù thiếu ngủ nàng vẫn tràn đầy năng lượng. Nàng cố gắng xả bớt chúng bằng một số bài vận động nhanh và mạnh. Tuy vậy, sau khi tắm và thư giãn, nàng cảm giác nàng đã sẵn sàng để xử trí cả thế giới. Ồ, ít nhất là xử trí Blake Remington.

Thậm chí hôm nay còn sớm hơn cả sáng hôm qua khi nàng tràn đầy hăng hái bước vào phòng anh ta, bật sáng đèn lên vì trời vẫn còn tối. “Chào buổi sáng,” nàng líu lo.

Anh ta vẫn nằm nghiêng, mở một con mắt xanh, xem xét nàng với một biểu hiện kinh hoàng, sau đó thốt ra một từ rõ ràng sẽ khiến anh ta phải bị súc miệng bằng xà phòng nếu anh vẫn còn nhỏ. Dione nhăn nhở cười.

“Anh đã sẵn sàng để bắt đầu chưa nào?” nàng thơ ngây hỏi.

“Quỷ thần ơi! Không!” anh ta gào lên. “Quý cô, bây giờ đang là nửa đêm!”

“Không hẳn. Gần sáng rồi.”

“Gần? Gần đến mức nào?”

“Chỉ vài phút nữa thôi,” nàng thật thà, sau đó phá ra cười khi tung chăn của anh ta ra. “Anh không muốn ngắm bình minh ư?”

“Không!”

“Đừng có trở thành kẻ phá đám thế,” nàng dỗ dành, kéo chân anh ta ra khỏi giường. “Đi ngắm mặt trời mọc với tôi nào.”

“Tôi không muốn đi ngắm mặt trời mọc với cô hay bất cứ ai khác!” anh ta gầm gừ. “Tôi muốn ngủ!”

“Anh đã ngủ mấy tiếng rồi, và anh sẽ không muốn bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc này đâu. Nó sẽ đặc biệt lắm đấy.”

“Cái gì khiến cho mặt trời mọc trở nên đặc biệt chứ? Có phải nó sẽ đánh dấu ngày cô sẽ tra tấn tôi cho đến chết không?”

“Chỉ khi anh không đi ngắm cảnh với tôi thôi,” nàng hứa hẹn đầy nhiệt tình, tóm lấy tay anh ta và thúc cho anh ngồi dậy. Nàng giúp anh ngồi vào xe lăn và quấn anh ta trong chăn, biết rằng không khí buổi sớm sẽ khiến anh ta bị lạnh. “Ngắm cảnh đó từ chỗ nào trong nhà thì tốt nhất nhỉ?” nàng hỏi.

“Từ bể bơi,” anh ta càu nhàu, xoa mặt bằng hai bàn tay và lẩm bẩm qua những ngón tay. “Cô thật là điên, quý cô ạ. Một kiểu điên được thừa nhận nếu như nó quả có tồn tại.”

Nàng xoa mái tóc bù xù của anh, mỉm cười nhìn xuống. “Ồ, vậy mà tôi lại không biết điều đó đấy,” nàng thì thầm. “Đêm qua anh ngủ ngon chứ?”

“Đương nhiên rồi!” anh quát lên. “ Cô đã khiến tôi quá mệt đến mức tôi không còn thể nhấc nổi đầu lên nữa!” Ngay khi từ ngữ thoát ra khỏi miệng, một thoáng bối rối xuất hiện trên mặt anh ta. “Được rồi. Phải, nó là đêm tuyệt nhất tôi có kể từ hai năm qua,” anh ta thừa nhận một cách miễn cưỡng, điều đó là đúng nhưng ít ra chính anh ta là người nói ra.

“Thấy một chút trị liệu có thể tác động lên anh thế nào chưa?” nàng trêu chọc, rồi chuyển chủ đề ngay trước khi anh ta lại bùng lên cáu giận nàng. “Anh sẽ phải dẫn đường đến bể bơi. Tôi không muốn đi qua sân bởi vì công nhân đã để quá nhiều dụng cụ ở đó. Sẽ rất khó khăn khi phải mò mẫm trong bóng tối.”

Anh ta chẳng nhiệt tình, nhưng anh ta cũng vẫn điều khiển xe lăn và dẫn nàng đi qua căn nhà yên lặng tới tận lối vào. Khi họ đi quanh bể bơi, một con chim cất lên tiếng hót đón chào một ngày mới, và đầu anh ta ngẩng lên lắng nghe.

Có phải đã hai năm rồi anh ta mới nghe thấy tiếng chim hót?

Ngồi bên cạnh bể, với tiếng sóng gợn lăn tăn của nước đang tấu lên một bản nhạc riêng, họ lặng lẽ ngắm những ánh xám đầu tiên của bình minh. Sau đó tia sáng đầu tiên của mặt trời xuyên qua vành núi. Chẳng có những đám mây để vẽ bầu trời thành vô số những màu sắc hồng và vàng. Chỉ có một bầu trời trong, xanh thẳm và mặt trời màu vàng-trắng. Nhưng sự thanh thản tuyệt đối của ngày mới đã khiến cho cảnh tượng trở thành một cảnh bình minh rực rỡ nhất mà nàng từng thấy. Ngay sau đó, ngày trở nên ấm hơn, và anh ta thả chăn ra khỏi vai.

“Tôi đói rồi,” anh ta thông báo, quả là mối lo âu tẻ ngắt sau cả khoảng thời gian im lặng họ cùng chia sẻ.

Nàng ngước lên nhìn anh ta, cười thầm và đứng lên khỏi tư thế ngồi khoanh chân dưới sàn. “ Tôi có thể thấy anh hiểu rõ được giá trị của những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống như thế nào,” nàng nói một cách thoải mái. “Nếu cô cứ nhất mực bắt tôi phải dậy lúc nửa đêm thì theo lẽ tự nhiên tôi phải đói lúc bình minh rồi! Có phải hôm nay tôi cũng chỉ nhận được những thứ đáng sợ mà cô cho tôi sáng hôm qua không?”

“Đúng thế đấy,” nàng trả lời thong dong. “ Một bữa sáng đầy đủ dưỡng chất và protein, chính những thứ anh cần để tăng cân.”

“Cái cân nặng mà cô sẽ cố gắng đến chết để đánh bật ra khỏi tôi không,” anh ta vặn lại.

Nàng cười lớn với anh, tận hưởng trận đấu khẩu sôi nổi của họ. “Cứ chờ đi,” nàng hứa hẹn. “Vào thời gian này tuần sau anh sẽ nghĩ rằng hôm qua chẳng thấm vào đâu cả đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.