Đột nhiên một bóng
đen từ trên trời giáng xuống, không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào, cả
đám sát thủ đang bị vây chặt chỉ trong chớp mắt đều ngã xuống, giữa trán mỗi tên đều chảy một tia máu tươi, đến cả biểu hiện trên mặt cũng vẫn
không thay đổi!
Người tới đeo một chiếc mặt nạ ngọc, dáng người
cao to, mang theo luồng khí lạnh vô tình tản ra từ trên người hắn, làm
nhiệt độ không khí cũng giảm xuống mấy độ, mắt sâu như biển, lộ ra một
loại băng sương ngàn năm, bị ánh mắt hắn đảo tới không ai là không rùng
mình một cái, cảm giác như bị chìm xuống băng tuyết vậy, cái loại lạnh
này là từ đáy lòng toát ra, chỉ cảm thấy hắn liếc mắt một cái, đã đem
toàn bộ bên ngoài con người ta nhìn xuyên thấu, làm cho con người ta như bị lột trần, chẳng che giấu được cảm giác gì!
Ánh mắt Bạch Mặc Y hơi mê man, nàng nhìn không rõ bộ dáng người tới, chỉ thấy một bóng
đen, trên người tỏa ra làn sương cô tịch lạnh lẽo, mêng mông, mắt hắn
rất sâu và lạnh, ở tận sâu trong hắn còn hắc ám vô tận, trong lòng hơi
chấn động rồi ngã xuống, cuối cùng còn một chút ý thức là Bạch Vô Thương đã an toàn rồi!
Lúc Bạch Mặc Y tỉnh lại thì giống như lần đầu
tiên nàng tỉnh lại tại thế giới này vậy, bên giường có hai mái đầu tóc
đen nằm sấp, tay nàng được một bàn tay nho nhỏ nắm chặt, mắt chớp chớp
như có sương mù che mờ, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Bạch Vô Thương, trong lúc ngủ mơ vẫn nhíu mày, lại còn có tia sợ hãi, không phải là sợ máu me mà là bé sợ mất đi người thân nhất! Trong lòng Bạch Mặc Y có ấm áp ôn
nhu, hơi hơi giật mình, Bạch Vô Thương lập tức bừng tỉnh, thấy mẫu thân
nhìn bé ôn nhu, trái tim đang căng trong lòng trùng xuống, nhào vào lòng Bạch Mặc Y khóc ầm lên!
Bé vẫn là một đứa trẻ mà! Bạch Mặc Y
chịu đựng bị Bạch Vô Thương chạm vào miệng vết thương đau đớn, cố ôm mặt bé, xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt của bé, nói, "Vô Thương không được
khóc, nam nhi có lệ không rơi! phải nhớ kỹ đó!" Đau mà không phục làm
sao không phải người thường chứ!
Bạch Vô Thương đang khóc bừng
tỉnh nhìn Xuân Nhi cũng ghé giường tương tự, thấy Bạch Mặc Y đã tỉnh, vẻ mặt kinh hỉ, nghe được giọng nói khàn khàn của nàng, lập tức rót một
chén nước, đỡ nàng dậy uống nước!
Bạch Mặc Y lúc này mới cảm thấy đỡ hơn chút, nhìn khắp bốn phía, đây chẳng phải là nơi nàng ở, hỏi,
"Xuân Nhi, đây là đâu? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
Xuân Nhi lau
chút nước mắt chảy ra, nói nức nở. "Tiểu thư đã hôn mê ba ngày rồi ạ,
đây là Bạn Nguyệt cư của công tử Bạn Nguyệt!"
Bạn Nguyệt cư ư?
Vì sao nàng lại ở chỗ này chứ? Hay là trước lúc nàng hôn mê nhìn thấy
người đó là ai đây? Trong bụng Bạch Mặc Y đầy nghi vấn, hỏi, "Là ai đã
cứu chúng ta vậy? Vì sao lại ở chỗ này?”
"Muội không biết người
đó là ai, người ta đều gọi hắn là Ngọc công tử, ngày đó ngài ấy cứu tiểu thư, rồi đem tiểu thư tới nơi này, thêm nữa, thái hậu còn sai người đến xem tiểu thư vài lần, đều bị chặn hết ở ngoài cửa!" Xuân Nhi vừa nức nở vừa nói, nhớ tới ngày đó, nàng ta lại sợ hãi mãi, lúc ấy nàng ta liều
mạng đi cản lại, lại bị quan binh lôi kéo, nhìn tiểu thư nhà mình trong
hiểm cảnh, nàng ta đều lo lắng gần chết, may là, may là, tiểu thư không
có sao!
Ngọc công tử à? là ai vậy? Có thể trước mặt nhiều người
mang nàng đi, thân phận nhất định không bình thường rồi! Bạch Mặc Y cau
mày lại, trong lòng lưỡng lự nhớ lại nhưng vẫn chẳng có tin tức gì về
người này, thấy đời trước cũng chưa từng biết hắn, chỉ là sao hắn lại
muốn cứu nàng chứ?
Thấy vẻ mặt tiều tụy của Bạch Vô Thương, Bạch Mặc Y đau lòng bảo, "Vô Thương à, hãy đi nghỉ ngơi cùng Xuân Nhi trước
đi, có được không?" Thằng nhóc này vốn đã gầy yếu rồi, hiện giờ lại làm
người ta thấy mà đau lòng! Chỉ sợ là nàng hôn mê ba ngày này thì chắc bé vẫn canh bên người nàng đi!
"Mẹ ơi, con không sao đâu, con muốn nắm tay mẹ!" Bạch Vô Thương lắc đầu nói!
"Vô Thương ngoan, ngủ một giấc rồi dậy đến nói chuyện với mẹ được không?
Con ngủ không được, vậy mẹ cũng không yên lòng chút nào!" Bạch Mặc Y xoa xoa đầu bé, trong mắt dâng lên cảm động.
"Được rồi, vậy Vô
Thương đi chút rồi lại đến bồi mẹ nha!" Bạch Vô Thương nghe lời đứng
lên, lưu luyến nhìn Bạch Mặc Y không rời!
"Xuân Nhi, dẫn tiểu thiếu gia đi nghỉ ngơi đi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi chút cho tốt!" Bạch Mặc Y nói với Xuân Nhi.
"Vâng, tiểu thiếu gia, chúng ta đi thôi!" Xuân Nhi kéo Bạch Vô Thương ra cửa, đúng lúc Hồng Lăng lặng lẽ bưng thuốc tiến vào.
"Tiểu thư, đã đến lúc uống thuốc rồi!" Hồng Lăng đặt bát thuốc xuống, nâng
Bạch Mặc Y dậy, đặt một cái đệm sau lưng cho nàng dựa, khẽ bưng bát lấy
thìa bón cho Bạch Mặc Y.
Bạch Mặc Y giơ tay lên ngăn nàng ta
lại, nàng chỉ là bị thương ở ngực thôi, không có thói quen được người
khác bón, tay vẫn còn cử động được, trừng mắt lên khi ngửi thấy mùi
thuốc đắng khó uống chết người kia, căm thù đến tận xương tủy. Nàng đời
này ghét nhất là bị uống thứ thuốc đông y như thế, nhưng cũng không thể
không uống, lại vô cùng hoài niệm hiện đại quá đi!
"Tiểu thư,
thuốc tốt thì lại càng đắng mà, nô tỳ cho tiểu thư ăn mứt hoa quả nè, ăn vào sẽ không thấy đắng nữa!" Hồng Lăng thấy sự chán ghét trong mắt Bạch Mặc Y, nói ngay, hóa ra tiểu thư cũng có lúc lại đáng yêu đến như vậy
ha!
Vết thương ở ngực chỉ động một chút cũng khó khăn, Bạch Mặc Y đau đành chịu khuất phục từ từ nhắm hai mắt lại, uống một hơi hết
thuốc, đưa bát thuốc ra xa cho Hồng Lăng, nhận mứt hoa quả trong tay
nàng ấy, ăn một lúc hết bốn năm miếng, lúc này mới cảm thấy tốt hơn
nhiều!
Ngoài cửa có tiếng cười khẽ vang lên, Bạch Mặc Y ngẩng
đầu, lúc này mới phát hiện ra có hai người xuất hiện ở cửa phòng, một
đen, một trắng, một lạnh lẽo, một trắng ôn hòa, mắt Bạch Mặc Y dừng trên người áo đen, lộ ra mặt nạ ngọc che khuất đi dung nhan của hắn, nhưng
cặp mắt kia nàng sẽ không bao giờ quên, dù chỉ gặp qua có một lần cũng
sẽ không quên được, lạnh như băng ngọc vậy. Hắn chính là người đã cứu
nàng, Ngọc công tử, cũng là kẻ trước lúc nàng hôn mê đã gặp!
"Đa tạ Ngọc công tử ra tay cứu giúp!" Bạch Mặc Y thản nhiên gật đầu với hắn, thu lại ánh mắt đánh giá.
"Bạch cô nương không cần cám ơn ta sao, không có ta, cô hiện giờ đã là một
xác chết rồi đó!" Nam tử áo trắng đứng cạnh cười cười nói, trong mắt có
trêu tức.
"Ta không cần anh cứu đâu!" Bạch Mặc Y cười nhạt nói,
nói vậy hắn chính là Bạn Nguyệt công tử rồi, nàng tạ ơn người đó vì hắn
đã cứu con nàng, còn về phần Bạn Nguyệt nàng chẳng cảm kích gì, hắn
không cứu nàng, thì cũng có người sẽ cứu nàng!
Bạn Nguyệt như bị đụng phải đinh, sửng sốt chút, rồi lập tức cười tao nhã, khôi phục lại
sắc mặt bảo, 'Ta cũng không định cứu cô, chẳng qua là chịu sự uỷ thác
của người khác mà thôi!" Nhân tình này hắn không nhận được cũng không
sao cả, dù sao hắn cũng không thích, hắn chỉ hứng thú với chính y thuật
của nàng thôi!
"Ngu xuẩn!" Kẻ áo đen lạnh lùng phun ra hai chữ, làm cho người trong nhà bỗng sửng sốt chút.
Bạch Mặc Y cau mày, hắn là đang mắng nàng! Nhưng vì sao hắn lại mắng nàng
chứ? Suy nghĩ chút thì hiểu được, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhếch môi nói, "Ngu xuẩn cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, thấu hiểu quá mức mới mệt
chết người đó! Đấy là con của ta, nếu lại một lần nữa như thế, Bạch Mặc Y vẫn không chút do dự mà lực chọn cùng sống chết!"
Trong mắt
người này ánh lên tia sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người
vậy, lúc ấy, nàng cũng đã cùng đường, đành không thể được ăn cả ngã về
không. Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc tại thể diện của Hoàng gia, đánh
cuộc thiên tử nước Sở lần cuối động lòng trắc ẩn, đánh cuộc hắn vì danh
tiếng, không thể không hạ lệnh thả người, lại cũng đánh cuộc nốt cả Sở
Tử Dật có chút đồng tình với nàng, chỉ cần có thể đánh cuộc được thì
đánh cuộc, tình cảnh lúc ấy nàng không thể không buông tay đánh cuộc,
thắng, còn có một tia hy vọng, thua, nàng và con sẽ cùng xuống dưới
hoàng tuyền!
Lại không ngờ rằng, người khác đều không nhận ra
thế cục, nhưng mà hắn lại liếc mắt một cái nhìn thấu! Bạch Mặc Y cụp mắt xuống, che giấu sự kinh ngạc trong lòng.