Hoằng Quang đại sư làm phật hiệu, cúi mặt có vẻ áy náy.
“Lão
hoà thượng này, lão đã nhìn rõ chưa hả? Bé con đó được đó chứ?” Lão nhân Thiên Ky thấy ông nhận sai rồi cũng không giận, nói chuyện trong đó còn mang theo tia chờ mong.
“A di đà phật, hồng trần nhiều kiếp nạn,
lệ khí trên người nữ thí chủ quá nặng, là hoạ không phúc hoặc là hoạ là
phúc tất cả đều chỉ là một ý nghĩ thôi!” Trên mặt đại sư Hoằng Quang
dâng lên tia thương xót.
“Nếu vậy lão nói có mấy phần nắm chắc rồi hả?” Lão nhân Thiên Ky huơ huơ tay trước mặt ông, vẻ mặt rối rắm, lão
chính là thấy được dị tượng trên trời, nên mới đuổi theo tới tận kinh
thành, nếu không cả đời này lão cũng không định ra khỏi Thiên Ky cốc.
“Ba phần!” Hoằng Quang đại sư đáp bình thản.
“Gì cơ? Chỉ có ba phần thôi á? Vậy thì xong rồi, xong rồi, lão nhân ta đây
cũng chỉ có nắm chắc được ba phần thôi!” Thiên Ky nhăn nhó, đấm đấm
ngực, dậm chân. Đột nhiên trừng mắt với Hoằng Quang đại sư, “Ba tháng,
ta cho thời gian ba tháng, kiểu gì cũng phải được sáu phần đó!”
“Được! Lão nạp xin báo tin tốt lành sau!”
“Lão hoà thượng à, trước tiên là nói về chuyện tốt đã, đến lúc đó lão không
thể từ chối nhá, đó là lão nợ nàng ấy đó!” Lão nhân Thiên Ky lo lắng tóm vạt áo đại sư Hoằng Quang nói, nếu sau ba tháng mà lão dám chạy thì lão sẽ huỷ cái chùa Pháp La này đi.
“Người xuất gia không dám nói
dối!” Đại sư Hoằng Quang có chút vô hại nhìn tay trước ngực, dám túm áo
ông rống to chỉ có lão nhóc này thôi. Lúc trước khi Bạch Mặc Y bước vào
rừng đào, ông đã biết rồi, sát thủ đột kích ông cũng nhìn thấy cả, nhưng cũng không ra tay, thầm nghĩ xem có thể Thiên Cơ nghịch chuyển, cũng
không ngờ được là bên trong đều đã định sẵn. Người xuất gia từ bi hỉ xả, nhưng ông lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, đây cũng là ông thiếu với
Bạch Mặc Y!
Thiên Ky đi rồi, địa sư Hoằng Quang ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời, tay áo rộng thùng thình đón gió đong đưa, trong lòng thở dài, không biết bầu trời này còn có thể yên bình bao lâu nữa!
Sở Quân Mạc vẫn đứng không xa lắm, những lời hai lão nói hắn đều nghe được cả, cũng không hiểu nổi, chỉ biết là họ nói về nàng!
“Đại sư, nếu thêm ta nữa thì có mấy phần?” Một giọng nói lạnh lẽo như băng
vang lên, Ngọc Vô Ngân từ góc tối đi ra, mặt nạ ngọc che khuất ánh mắt
thâm thuý nhìn chằm chằm vào đại sư Hoằng Quang.
“Thì tăng một phần nữa!” Đại sư Hoằng Quang nhìn hắn một cái, may hơi cau lại.
“Ba tháng sau gặp lại!” Ngọc Vô Ngân nói xong, thân hình lăng không mà đi, lát sau đã biến mất khỏi chùa Pháp La.
Ông còn đường nào cự tuyệt sao? Hình như không có vậy! Đại sư Hoằng Quang im lặng không nói.
Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ? Vì sao lại cần ba tháng chứ? Lão nhân Thiên
Ky cũng nói ba tháng, Ngọc Vô Ngân cũng hiểu được chuyện này, vì sao hắn lại không hiểu nhỉ? Sở Quân Mạc nắm chặt tay lại nhìn theo hướng Ngọc
Vô Ngân biến mất mắt thâm trầm.
“Thí chủ, chớ có cưỡng cầu, tuỳ
duyên là tốt nhất! Tha cho người khác cũng là tha cho chính mình đó!”
Đại sư Hoằng Quang nói xong không hề dừng lại.
Tuỳ duyên sao! Vậy
duyên phận giữa hắn và nàng thì sao đây? Ánh mắt Sở Quân Mạc chuyển theo hướng đại sư Hoằng Quang, môi mỏng mím chặt, tóc đén rớt xuống trên vai hắn.
Đằng sau chùa Pháp La là một tiểu viện, Lạc Vũ Trần áo trắng như tuyết, lạnh nhạt như thần tiên đang tĩnh toạ ngồi nhàn nhã phẩm trà trong đình, thần sắc bình tĩnh, mỗi một cứ chỉ lộ ra tao nhã vô cùng,
nhìn thấy đại sư Hoằng Quang đang chậm rãi đi đến, đứng lên nhẹ nhàng,
hơi cúi thấp người nói, “Xin mời đại sư ngồi, Trần chờ đã lâu rồi!”
“Lạc thí chủ có lễ!”
Ngón tay thon dài đặt trên chiếc bàn ngọc, tư thế vô cùng tao nhã giúp rót
một chén trà cho đại sư Hoằng Quang, đưa nhẹ qua nói, “Xin mời đại sư!”
“Mời Lạc thí chủ!”
Lạc Vũ Trần nhấc chén lên để lên mũi ngửi chút, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chưa nói gì,
Hoằng Quang đại sư cũng như lão tăng nhập định ngồi bất động, cũng không nói nửa câu.
Trong không khí toả ra mùi hương trà thơm ngát, nơi đây yên tĩnh không tiếng
động, thời gian như lắng lại ngăn hết mọi sự bên ngoài, mãi lâu sau, Lạc Vũ Trần mới buông chén xuống, nói nhỏ, “Đại sư, xin cáo từ!”
“Thí chủ đi thong thả!” Hoằng Quang mở mắt ra, nói nhẹ nhàng.
Lạc Vũ Trần đứng lên, khẽ gật đầu, cất bước rời đi, áo trắng không nhuốm bụi trần, phiêu diêu tự tại.
Hai người từ đầu đến cuối cũng không nói một cái gì, thế mà cũng như đã nói rồi vậy.
“Chủ nhân?” Vân Tri đứng đằng xa khó hiểu nhìn hắn, công tử lúc đến thì vội
mà sao khi nhìn thấy đại sư Hoằng Quang thì cũng không hỏi gì chứ? Hơn
nữa lúc đi còn có cảm giác nặng nề, có cảm giác khó nói nên lời vậy.
“Ta không tin vào ông trời!” Lạc Vũ Trần đứng ngoài cổng chùa Pháp la trước hàng ngàn bậc thang nhìn xuống, tư thế trầm ngâm đủ loại, trong mắt có
sự cố chấp kiên định.
Do biểu hiện của Bạch Vô Thương ở chùa Pháp
la, vì thế trên đường trở về rất yên tĩnh, xe ngựa Bạch phủ theo sát họ
cưỡi ngựa rời đi, ra tới ngoài đường cái mà giận không dám nói gì. Còn
xe của hai vị cơ thiếp của Mạc vương phủ cũng lắc lư xa xa sau họ, dường như còn nghe thấy trong xe truyền ra tiếng kêu khổ sở, cùng giọng mắng
mỏ tức giận của Tần Mộng Dao.
“Công Tử Bạn Nguyệt đâu rồi?” Bạch Mặc Y nhìn Bạch Vô thương chậm rãi nhắm mắt nằm trong lòng thì hỏi nhẹ nhàng.
“Công tử Bạn Nguyệt có nói, thái hậu bệnh cấp tính, đã vào cung rồi ạ!” Hồng Lăng đáp.
“A, có thật không đây? Thật khéo quá!” Bạch Mặc Y thản nhiên nói.
“Bé con à, đúng thật là khéo đó, đến cả lão nhân ta đây còn được người ta
mời đi, may là con không có chuyện gì cả!” Lão nhân Thiên Ky này không
dùng cái giọng giống y chanh để nói mà còn cố ý nói nặng từng câu trên
xe ngựa nữa, xốc rèm xe lên chẳng khách sáo chút nào ngồi xuống bên cạnh Bạch Mặc Y, phất tay bảo Hồng Lăng và Xuân Nhi ra ngoài ngồi.
Bạch Mặc Y thản nhiên liếc mắt nhìn lão, trên người thấy nhẹ nhàng khoan
khoái hơn nhiều, quần áo cũng đã thay, xem ra quả thật đã đi tắm thật.
“Bé con à, nào, để lão nhân ta đây giúp con nhìn kỹ xem nào!” Lão nhân
Thiên Ky nhìn như khinh mạn nhưng kỳ thật làm Bạch Mặc Y cũng không trốn tránh nổi đưa tay ra chuẩn xác bắt mạch của nàng, sắc mặt nghiêm túc!
Bạch Mặc Y có chút không giận theo dõi bàn tay nhăn nheo của lão nắm trên cổ tay mình, nàng không thích có người chạm vào.
“Bé con à, giờ con có thấy cảm giác gì không?” Coi thân thể hiện giờ của
nàng hầu như cũng không thích hợp để luyện võ nữa, cho dù là chỉ luyện
võ bên ngoài thôi thân thể cũng đỡ không được bao lâu cả.
Bạch Mặc Y ngẩn ra, nhìn thấy trong mắt Thiên Ky không phải hằn ý mà chỉ là chút quan tâm, nghĩ đến mấy lần cùng đồng nghiệp ra tay, lần nào quả thật
cũng chẳng thấy có sức gì, nàng cứ tưởng khối thân thể này quá yếu, chỉ
cần sau khi động tay chân mỗi chỗ trên người lại đau ê ẩm, nhưng nàng
vốn đã quen vậy nên sự đau đớn đó nàng đều có thể chịu được, nàng không
nói thì người khác cũng không biết.
Vừa rồi ở đại điện cùng đấu
với Sở Quân Mạc, lúc ấy nàng chịu dựng sự đau đớn trên người quật lại,
tay chân vô lực, nếu Sở Quân Mạc mà cẩn thận để ý sẽ phát hiện ra dị
thường của nàng, bị bất đắc dĩ nên hắn mới chịu hai bên cùng đaán bị
thương, mà nàng thì đánh cược thắng!
“Bé con à, ta nói nè, chỉ cần con bái ta làm thầy, lão nhân ta đây sẽ đưa một phần đại lễ cho con,
cam đoan là người khác không bắt nạt con được đâu! Thấy sao? Lo lắng
chút à? Không không, đừng có lo, mau gọi sư phụ đi nào!” Lão nhân Thiên
Ky cười lấy lòng, vẫn là bộ dạng tiếp tục cầu Bạch Mặc Y bái sư.
Mắt Bạch Mặc Y dừng lại trên người Bạch vô Thương nói, “Cháu đồng ý cho
người nhận Vô Thương làm đồ đệ đó!” Y độc của Bạn Nguyệt vốn đã cao siêu rồi, nhưng mà về mặt võ công thì lại không dạy Vô Thương, hiện giờ Vô
Thương lại cần, mà nàng thì cũng chỉ dạy vật lộn bình thường thôi, bé
còn nhỏ, chuyện luyện võ là thời điểm thích hợp. Còn lão nhân Thiên Ky
thì dường như không có ác ý gì với họ, nếu lão nhận, nàng cũng không cự
tuyệt, Vô thương có sư phụ giỏi, còn nàng cũng thấy vui vẻ! mà chính
nàng, tuy không hiểu nội lực nhưng cũng biết hiện giờ bắt đầu luyện thì
đã quá muộn rồi!
“Bé con nho nhỏ thì ta nhất định nhận rồi, mầm
tốt như vầy lão nhân ta đây sao có thể tha cho chứ?” Thiên Ky nhìn Bạch
Vô Thương rất hài lòng, lão đã tìm rất lâu rồi nha, chính mình phải có
truyền nhân mới được! Lại nhìn Bạch Mặc Y bảo, “Hai người các con đều
bái ta làm thầy, con làm sư tỷ còn nó làm sư đệ, còn Bạch Vũ Thần kia ấy à, tính hắn nữa thì là tiểu sư đệ vậy!” Thiên Ky càng nghĩ càng vui,
vuốt râu cười tít mắt lại.
Đỉnh đầu bốc khói, Bạch Mặc Y hoàn toàn hết chỗ nói với lão mất rồi.
Bên ngoài xe truyền đến tiếng cười, Hồng Lăng vén màn xe thò một đầu vào
nghịch ngợm nhìn lão nhân Thiên Ky bảo, “Ông nội à, tiểu thư nhà ta và
tiểu thiếu gia là quan hệ mẹ con đó, sao ông lại biến người ta thành sư
tỷ sư đệ vậy chứ? Sao tiểu thư lại có thể đáp ứng với ông chứ? Hơn nữa,
Bạch đại công tử nhưng lại là cậu của tiểu thiếu gia, mà nài thì lại
biến ngài ấy thành sư đệ của tiểu thư, rồi lại thành cả sư đệ của tiểu
thiếu gia nữa, sao mà loạn hết cả thế ạ!” Nói xong lè lưỡi rụt đầu lại.
“Hả, Ờ đúng nha!” Lão nhân Thiên Ky dường như cũng bị hồ đôg, đột nhiên
trừng mắt kêu to với bên ngoài xe, “Lão nhân tay đây đã nói rồi, chẳng
có quan hệ gì đến loạn đâu!” Đột nhiên chuyển hướng về Bạch Mặc Y nói,
“Bé con à, con để ý đó sao?”
Bạch Mặc Y chẳng có lòng nào để lão
ta làm thầy, thấy lão chưa từ bỏ ý định thì thản nhiên đáp, “Để ý chứ!”
Xem xem lão bảo thế nào nào.
“được rồi, lúc ấy lão nhân ta đây
không vui không nhận hắn làm đồ đệ nữa. từ giờ trở đi đem hắn trục xuất
sư môn, chỉ nhận mỗi con và bé con nho nhỏ mà thôi!”
Đáng thương
thay Bạch Vô Thần bị sư phụ vô lương tâm hành hung chút thì thôi, hiện
giờ lại còn ngang nhiên đuổi ra khỏi sư môn nữa, thật không biết là phúc hay là hoạ nữa!
“Chẳng phải vẫn thế sao!” Bạch Mặc Y có ý định
làm khó lão, nhìn mắt Thiên Ky cười, lão già này thuộc loại chuyện to
thì tỉnh táo mà chuyện nhỏ thì hồ đồ ấy mà!
“Bỏ đi bỏ đi, lão nhân ta đây sẽ làm thế này vậy, chỉ nhận bé con nho nhỏ thôi, sau đó con
nhận ta làm đồ đệ là được rồi, dạy ta bộ công phu kia nhá!” Lão nhân
Thiên Ky lại cò kè, nhớ mãi không quên bộ thái cực mà Bạch Mặc Y đánh
kia.
“Ha ha, ông nội ơi, chỉ sợ lại càng không được đó, bị ngài
làm như vầy, tiểu thiếu gia lại biến thành đồ tôn của tiểu thư, tiểu thư lại càng không đồng ý đâu ạ!” Ba người Hồng Lăng ở ngoài xe quả thật
buồn cười liên tục, lão già này, ở đây vấn đề nhận đồ đệ cứ rối rắm cả
ngày, làm kiểu gì thì tiểu thư cũng không đồng ý, thật sự ngốc chết lên
được ấy!
Bạch Mặc Y mặt đen sì không thèm đáp lại, căn bản có nói với lão ấy cũng không thông.
“Sao lại phiền toái như vậy chứ? Lão nhân ta đây cấp lại cho con là được rồi ha?” Lão nhân Thiên Ky phát hoả, trừng mắt nhìn Bạch Mặc y, dù sao thì
tay cũng lười đi rồi, ngươi nhận cũng phải nhận mà không nhận cũng phải
nhận thôi!
“Mẹ, con không cần bái ông ta làm thầy đâu ạ!” Giọng
Thiên Ky lớn quá, Bạch Vô thương có muốn ngủ cũng không ngủ nổi, mở mắt
ra câu đầu tiên là kháng nghị quỳên lợi của bé với Bạch Mặc y, lão già
này vừa bẩn lại vừa quái hị nữa, bé mới không thèm bái lão ta làm thầy
đâu nhá!
“Cháu lại ghét bỏ ta rồi, tiểu nhị ca giỏi thật đó!” Lão
nhân Thiên Ky ai oán vô cùng nhìn Bạch Vô thương, nội tâm thấy thất bại
quá, trong chốn võ lâm người người ai cũng muốn vây quanh lão muốn làm
đồ đệ của lão đếm không hết, thế mà tới hai mẹ con nhà này thì đổi lại
làm lão phải cầu ông nội xin bà nội hay sao?
“Hừ!” Bạch Vô Thương
lườm lão một cái phớt lờ, muốn làm sư phụ của bé thì cũng cần phải xem
xem võ công có đủ cao hay không nhá? Hơn nữa bộ dạng của lão xấu như
vầy, trong lòng bé nghĩ sư phụ tương lai của mình ít ra cũng phải có bộ
dạng coi được, ít nhất có bộ mặt đẹp giống y người kia mới được chứ!
“Bé con à, bé con nho nhỏ cho ta mượn một lúc nhá!” Thiên Ky caảmthấy mình
bị coi thường nghiêm trọng, chẳng đợi Bạch Mặc Y đồng ý đã tóm lấy Bạch
Vô Thương trong lòng Bạch Mặc Y, hất rèm xe lên, chỉ loáng cái đã không
thấy bóng dáng đâu nữa.
“Tiểu thư?” Hồng Lăng lo lắng nói, tốc độ của lão nhân Thiên Ky quá nhanh, nàng ta gần như không rõ là lão đi về hướng nào nữa.
“Hết cách rồi, tiếp tục chạy đi!” Bạch Mặc Y cũng không lo lắng, cầm lấy
quyển sách mà Bạn Nguyệt để lại trong xe chậm rãi xem, sau khi thấy rõ
nội dung, đột nhiên cau mày chút, đây là?
Nhớ tới lời Thiên Ky nói vừa rồi, tâm tình có chút trầm trọng, chả lẽ khối thân thể này có gì đó mà nàng không biết rõ sao?
Mà ở đằng sau trên xe ngựa của Mạc vương phủ, vết cào trên mặt Lâm Thuỷ
Nhi đột nhiên sưng lên, nói với người hầu, “Không về phủ, đi theo họ!”
Ngứa ngày trên người thật khó chịu, nàng ta chịu hết nổi rồi, hôm nay
nàng ta nhất định phải lấy thuốc giải cho bằng được, lại nói thêm, “Phái người đi thông báo cho vương gia một câu, chúng ta đi vương…..Quý phủ
của Bạch Cô nương!”
“Sao chúng ta lại phải đi tới quý phủ của con
tiện nhân kia chứ? Chả lẽ hôm nay ngươi chịu nhục như vậy vẫn chưa đủ
hay sao?” Tần Một Dao căm tức nhìn Lâm Thuỷ Nhi, bảo nàng ta đi cầu xin
cái con vô sỉ kia, nàng ta làm không được!
“Nếu ngươi cứ muốn ngứa như vầy, thì ngươi có thể vể phủ trước vậy!” Lâm Thuỷ Nhi nhìn nàng ta
một cái, trng mắt loé lên tia khinh thường, rõ là ngực to ngu ngốc, dựa
vào khuôn mặt xinh đẹp, đến vương phủ được sủng ái chút, lại đối nghịch
với nàng ta khắp mọi chỗ.
“Hừ, ta sẽ không tha cho nó!” Tần Mộng
Dao giật mình, nỗi khổ sở trên người chịu không nổi bắt đầu gãi, trên
mặt loé lên ác độc, nhưng cũng không kiên nhẫn nỗi.
Lâm Thuỷ Nhi
khẽ nhếch môi lên, nói nhỏ, “Để khi nào chúng ta cầm được thuốc giải
trong tay đã, sợ sau này không có cơ hội báo thù hay sao?” Trước tiên ổn định nỗi xúc động của người phụ nữ này đã, hôm nay thái độ của Vương
gia với Bạch Mặc Y rất khác thường, nàng ta tuyệt đối sẽ không để cho
nàng ấy trở về phủ được, hiện giờ tự dưng Bạch Mặc Y lại làm cho nàng ta thấy hơi chút sợ hãi.
“Tiểu thư, hai phụ nữ trên xe ngựa kia vẫn
cứ đi theo sau chúng ta ạ!” Xuân Nhi càng không ngừng thăm dò, tay nhỏ
bé nắm quá chặt, lúc trước ở vương phủ ấy, tiểu thư bị các mụ ấy bắt nạt không ít.
“Mặc kệ nàng ta đi!” Giọng Bạch Mặc Y trong trẻo truyền ra từ trong xe, vừa miễn cương xen lẫn ủ rũ.
Trở lại Thuỷ mặc cư, cuối cùng Hồng Tiêu cũng vào cửa, đem đóng chặt cổng
trước mặt mọi người, các ngươi muốn đợi vậy thì cứ đợi ở bên ngoài là
tốt rồi!
Lâm Thuỷ Nhi và Tần Mộng Dao xuống xe ngựa, đứng ở ngoài
cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cổng đóng chặt, trong mắt đầy hận ý. Tần
Mộng Dao tức giận đến độ tiến lên đạp mạnh hai chân, không phải là một
phụ nữ trơ trẽn sao? Thế mà dám coi thường các nàng ấy à.
Ánh mắt
Lâm Thuỷ Nhi thoáng nhìn bóng áo tím từ xa xa, tiến lên cầu xin khóc lóc nói, “Tỷ tỷ à, muội biết là muội muội sai rồi, cầu xin tỷ tỷ mở cửa,
cho thuốc giải cho chúng ta, muội muội nhất định sẽ cầu xin trước mặt
vương gia để cho ngài ấy suy nghĩ lại, tiếp nhận tỷ tỷ về phủ được
không!
Lần này chẳng có ai ở ngoài phố cả, nơi Bạch Mặc Y ở cũng
không phải chỗ quá hẻo lánh, người đến người đi, chỉ lát sau đã có rất
đông người vây xem, đứng xa xa, chỉ chỏ về chỗ này.
Xuân Nhi ở bên trong tức suýt hộc cả máu, tiểu thư nhà nàng lúc nào nói là muốn về cái vương phủ kia chứ, Lâm Thuỷ Nhi đáng giận này rõ ràng là muốn huỷ hết
danh dự của tiểu thư đây mà, nếu không bị Hồng Lăng kéo lại, nàng ta
chắc chắn đã sớm đi ra liều mạng với con mụ ấy rồi!
“Ngươi điên à? Sao lại nói thế chứ?” Tần Mộng Dao cũng lắp bắp kinh hãi, hung hăng
trừng mắt nhìn Lâm Thuỷ Nhi chằm chằm, các nàng cũng rất vất vả mãi mới
đuổi Bạch Mặc Y ra khỏi vị trí vương phi được, hiện giờ nữ nhân này thế
mà lại dám nói muốn nàng ta trở về ư? Nàng ta mặc kệ đó!
“Tần tỷ
tỷ à, mau nào, chúng ta cùng nhau cầu xin vương phi đi!” Lâm Thuỷ Nhi
kéo khẽ ống tay áo của Tần Mộng Dao, nháy mắt với nàng ta, ra vẻ vô cùng yếu đuối nói.
“Muốn cầu thì ngươi cầu đi, ta không cầu!” Tần mộng Dao dựt áo ra, vẻ mặt phẫn hận.
“Tần tỷ tỷ à, vương phi chắc chắn là rất giận chúng ta lúc ấy không giúp
nàng cầu xin, vì thế hôm nay mới hạ độc trừng phạt chúng ta, nếu chúng
ta lúc ấy dấu chứng cớ ấy đi, vương phi có lẽ cũng sẽ không bị vương gia đuổi ra khỏi phủ!” Lâm Thuỷ Nhi ra vẻ rất thiện lương nhỏ giọng nói
xong, làm cho mọi người dứng xung quanh nghe thấy rõ hết.
Bạch Mặc Y này làm hỏng thanh danh vương gia rồi, hôm nay nàng ta sẽ để cho mọi
người thấy hết mọi hành vi tác quái ấy của nàng ta, để xem xem một phụ
nữ vô sỉ không chung thuỷ sống thế nào trên đời này đây?
Tần mộng
Dao sửng sốt chút rồi dường như có vẻ hiểu được dụng ý của Lâm Thuỷ Nhi, né mắt phòng bị nàng ta một cái, rồi cũng kêu lên thê thảm, “Tỷ tỷ à,
là chúng ta sai rồi, cầu xin người mở cửa, giúp giải độc trên người
chúng ta đi có được không!” Diễn trò thôi mà, ai cũng đều làm được cả!
Nhưng mà Lâm Thuỷ Nhi này nàng ta thật đúng là đã quá coi thường nàng ấy rồi!
Sắc mặt hai người nhìn rất khó coi, trên người cũng rất chật vật, mặt mũi sưng đỏ chưa xẹp, hơn nữa cái giọng thê thảm của các nàng
ấy đã được rất nhiều người đồng tình. Vốn cũng có người đồng tình với
Bạch mặc Y nhưng hiện giờ lại nghe được các nàng ấy nói thế, lại thấy
nàng ta thật trơ trẽn, là một phụ nữ phóng đáng, ngoại tình, như thế còn mặt mũi gì mà sống nữa chứ?
“Tỷ tỷ à, hôm nay người có đánh, có
phạt thì muội cũng nhất trí, muội nhất định về sẽ cầu xin vương gia suy
nghĩ lại!” Lâm Thuỷ Nhi lại nói, trong giọng nói có tia khó nén và bất
đắc dĩ, tin rằng nàng ta nói vậy nhất định có người sẽ hiểu được, các
nàng do không đồng ý với yêu cầu của Bạch Mặc Y nên hôm nay đã bị nàng
ta đánh lại, vừa đánh lại vừa hạ độc các nàng rất ác dộc nữa chứ.
“Nữ nhân chết tiệt này, ta đi giết các mụ ấy!” Hồng Tiêu chịu hết nổi rồi, càng nghe càng tức khí, cầm kiếm định xông ra ngoài.
“Đừng nóng vội, tiểu thư chắc chắn có cách!” Hồng Lăng đầy thành thục kéo
nàng ta lại, mắt có chút sốt ruột nhìn Bạch Mặc Y thờ ơ, sao thế nào mà
tiểu thư lại không giận chứ nhỉ?
“Ta đi ngủ một trận, mặc kệ
chuyện gì xảy ra thì cũng đừng làm phiền ta nhá!” Bạch Mặc Y lên giường, từ từ nằm xuống, thần sắc bình thản nhắm mắt lại, dường như chuyện bên
ngoài chẳng có liên quan gì với nàng vậy!