“Thái hậu nương nương đã lo lắng nhiều rồi, Vô Thương họ Bạch, không có quan hệ gì với hoàng
gia, cũng chẳng có quan hệ gì với tam vương gia cả. Từ lúc ngài ấy đuổi
hai mẹ con chúng cháu ra khỏi phủ thì đã chẳng còn quan hệ gì với ngài
ấy nữa rồi ạ!” Bạch Mặc Y mím chặt môi, không ngại nhìn thái hậu đột
nhiên có ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt có sự cố chấp
kiên định, lại có thất vọng thản nhiên với tam vương gia, đồng thời lại
từng bước từng bước thấy đau lòng với thái hậu, cũng thấy bất mãn với
hoàng gia, còn có một loại quyết tuyệt thà làm ngọc nát!
Trong
lòng thái hậu chấn động, biết không thể bức được, tính cách đứa bé này
quá bướng bỉnh rồi, hệt như mẹ nàng vậy. Thái hậu nhìn Bạch Mặc Y chăm
chú, trước đây tính cách nàng quá mức yếu đuối, không ngờ trải qua nhiều chuyện như vầy ngược lại nàng như bướm lột xác vậy, phá kén chui ra,
biến hoá thành đám mây ngũ sắc trên trời, lại giống như phượng hoàng
niết bàn trùng sinh ấy muốn tung cánh bay lên cao. Hiện giờ bà lại bị
chính hàng ngàn sợi tơ sáng vây chặt, tin tưởng nếu quay ngược lại thời
gian, nàng chắc chắn sẽ phát ra hàng ngàn tia sáng kỳ dị, Mà nàng như
vậy lại chẳng có quan hệ gì với Sở gia cả! Thái hậu nghĩ đến đây trong
lòng đột nhiên thấy căng thẳng, tay bất giác nắm chặt, mắt nhìn Bạch Mặc Y phức tạp hẳn lên!
Bà vất vả phụ tá hai vị quân vương, với
giang sơn Sở gia này có tình cảm vô cùng kỳ lạ, bất kể là ai, bà cũng
không cho phép có người uy hiếp đến cái tương lai mà bà đã vất vả chờ
đợi đó!
Bạch Mặc Y tinh tế nắm được cảm xúc của Thái hậu, xen lẫn sự thản nhiên và đau thương còn có một luồng sát ý mong manh, rời mắt
nhìn đoá mẫu đơn kiều diễm dưới chân, thân hình vẫn bất động, chỉ mình
nàng biết, hiện giờ nàng đang nghĩ muốn cười lạnh, cái gì mà thân tình
quan ái chứ, hoàng gia không có tình! Những lời này bất kể là ai trong
triều đại nào cũng đều giống nhau cả! Cho dù là chí cốt ruột thịt đi
chăng nữa, không đấu đá nhau, giết chết nhau thì không phải là hoàng
gia, huống chi nàng chỉ là một kẻ nho nhỏ khác họ!
Thái Hậu như
vô tình khẽ vỗ về vòng bạch ngọc cổ tay, hít một hơi nói, “Y Y à, ai gia chỉ muốn ngươi hiểu được, ngươi một ngày là người của hoàng gia thì mãi mãi là người hoàng gia, cho dù chết vẫn là quỷ của hoàng gia!” Câu cuối cùng, mắt thái hậu sắc bén nhìn thẳng vào nàng, trong mắt không có tình cảm, chỉ có sự uy nghi của hoàng thất và khí thế bức người mà thôi!
Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm mặt, tay áo rộng khẽ lay trên người toả ra luồng
sát khí. Người ngoài còn chưa cảm thấy thì lại đột nhiên thu lại, chỉ
dùng loại ánh mắt đau thương nhìn thái hậu chằm chằm, mắt chớp chớp, mãi lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng nói, “Nếu Thái hậu muốn Y Y chết, hai mẹ con chúng thần tuyệt không cần sống!” Thanh âm ai oán, thoát ra sự vô
tình của nàng, hoàng gia vô nghĩa, còn có Sở quân mạc máu lạnh. Hận ý
trong lòng lại tăng thêm vài phần, lại lần nữa nổi lên tia hoài nghi với thái hậu. nàng nay chỉ là một người thanh danh cực xấu, không ban cho
nàng chết, cũng đã là ban ơn rất lớn, thái hậu cần gì phải bức nàng quay trở lại hoàng thất lần nữa chứ? Chả lẽ thật sự là vì mẫu thân của nàng
sao?
Mắt thái hậu bỗng mềm hẳn lại, nói, “Y Y à, ai gia không có ý bức ngươi, cũng biết hiểu lầm giữa ngươi và lão tam rất sâu, chỉ hy
vọng ngươi lo lắng vì Vô thương nhiều hơn, cho bé một tương lai tốt
thôi!” Thái hậu mệt mỏi day day đầu, lại nói, “ai gia mệt mỏi rồi, ngươi trở về đi! ai gia một mình trong cung rất cô đơn, đợi mấy ngày nữa, Vô
Thương khỏi bệnh, các ngươi vào cung bồi bên cạnh giúp lão thái bà ta
đi!” Nói xong, không cho Bạch Mặc Y có cơ hội cự tuyệt, được Vương ma ma đỡ đứng lên đi vào sau điện. Bà muốn nhắn ý tứ ngầm nói rõ cho nàng
biết, sau này làm thế nào tin rằng lúc này Bạch Mặc Y hẳn là hiểu được!
Bạch Mặc Y hơi nhún người chút, đợi khi thái hậu biến mất hoàn toàn trong
tầm mắt nàng, nàng mới chậm rãi xoay người đi ra ngoài. Muốn nàng tiến
vào cung ở sao? Ý thái hậu nàng hiểu, chỉ e là hôm qua náo loạn như vậy, khiến hoàng gia cảnh giác hơn! Nếu không thể loại bỏ được nàng, vậy chỉ có cách khống chế nàng trong tay mà thôi! Nàng, nếu nhất định trở thành quân cờ đôi bên, vậy nàng cũng sẽ không làm một hiểu quân cờ như vậy,
nên đi thế nào, không tính người khác, vận mệnh của mình thì do chính
mình nắm giữ!
Vừa ra khỏi Từ tâm điện, chỉ thấy tiểu thái giám
truyền chỉ nàng đang đợi ở cửa, thấy nàng đi ra thì tiến lên từng bước
nói, “Bạch cô nương, xin mời đi bên này!” Chẳng có nhiều lời giải thích, cũng định liệu là Bạch Mặc Y không cự tuyệt, nói xong thì hướng theo
một con đường khác đi tới.
Bạch mặc Y liếc mắt nhìn cung đường ra cung ngược lại, ngưng mắt nhìn bộ pháp tiểu thái giám đi nhẹ nhàng,
nhấc chân đuổi kịp. Thái hậu tuyên nàng vào cung chính là kế sách, mà
muốn gặp nàng lại là người khác! chưa từng hỏi nhiều, cứ thản nhiên chậm rãi đi tới, theo tiểu thái giám đi muôn nơi khoe sắc thắm hồng, mùi
hương tràn ngập ngự hoa viên.
Ngự viên Hoàng gia dĩ nhiên không
giống bình thường rồi, mà có vô số loài hoa, là gió thơm đập vào mặt,
xen lẫn các mùi hoa lạ thường.
Bạch Mặc Y chỉ nhìn lướt qua, mắt
cũng không thấy lạ, từ tay con người làm ra gì đó cho dù đẹp thì cũng
dính tia trần tục, nở đẹp đều chỉ vì muốn lấy lòng người khác thôi!
“Thế nào? Ngự hoa viên của trẫm đây không lọt vào mắt ngươi sao?” Một tiếng
cười giòn truyền đến, thanh âm hiền hòa, lại ngầm tia sắc bén.
Bạch Mặc Y cúi đầu, vén áo thi lễ lại, từ lần trước có nói nàng không cần
quỳ, nàng đã mừng mình không phải để đầu gối chịu tội, giọng nói thánh
thót cất lên, “tham kiến hoàng thượng!” Giọng vang lên thánh thót như
nước suối dễ nghe, lại xen lẫn mùi hương mát lành thổi tới, làm cho con
người ta thấy lòng nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.
Sở Quân Hạo
không mặt long bào, chỉ là một thân quần áo xanh nho nhã , đứng lặng
cách Bạch Mặc Y không xa. Nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của nàng, xen
mùi hương trong gió bay tới, lại còn có chút mùi thơm cơ thể nàng, trong lòng bất giác run lên, nhìn Bạch Mặc Y đang khom mình, mắt tối lại nói
nhỏ, “Bình thân, sau này thấy trẫm không cần nhiều lễ nghi như vậy”
Váy xanh bay theo gió, tóc đen tài duyên dáng mềm mại, thắt lưng mảnh khảnh bó chặt, cả người trong trẻo lạnh lùng như gió, trong suốt như ngọc,
lạnh nhạt tao nhã, tĩnh lặng đứng giữa hơn một ngàn loại hoa đua sắc
trong vườn, lại càng làm cho ngàn hoa ấy như không có ánh sáng, ảm đạm.
Khuynh thành tuyệt sắc, làm cho hắn có cảm giác như đi khắp thiên hạ
này, cô gái như vậy, phong thái như vậy chỉ có duy nhất! Nàng, nếu cùng
sóng vai với hắn, thì có phải tốt biết bao nhiêu không!
“Tạ Hoàng thượng!” Bạch mặc Y thản nhiên đứng thẳng lại, cúi tầm mắt nhìn vào một đoá hoa kiều diễm, lúc sở Quân Hạo đến gần có một mùi Long tiên hương
theo đến.
Trông bề ngoài Sở Quân Hạo rất ôn nhã, nhưng dù biết rõ thế nào cũng không che giấu được trên người khí phách kia của hoàng
gia, bề ngoài ôn nhã chỉ là ngụy trang mà thôi, trông vô hại cũng lại là người tàn nhẫn nhất, nếu so sánh, nàng vẫn thích Sở Quân Mạc người kia
chẳng che dấu sự máu lạnh vô tình chút nào. Hắn khác Bạn Nguyệt, Bạn
Nguyệt có phong cách quân tử, lại khác với Bạch Vũ Thần, Bạch Vũ Thần
tuy là thương nhân nhưng lại như đóa quỳnh trên cao cô đơn vậy. Trong
mắt Sở Quân Mạc chỉ có tính kế, tàn nhẫn và tràn đầy dã tâm!
Bề
ngoài hắn ôn hoà có lẽ gạt được người khác nhưng lại không lừa được Bạch mặc Y, cũng đúng như thế, lúc ở cửa thành chuyện thích khách là một,
Bạch Mặc Y trong mắt Sở Quân Hạo rất nhỏ bé, cho dù nàng có đẹp thì cũng khác hẳn, chỉ tóm lại là trở thành quân cờ của hắn mà thôi!
“Y Y à, thấy cảnh sắc ở đây thế nào?” Sở Quân Hạo cười nhìn nàng, hỏi tuỳ ý, trong mắt chứa chút thâm ý.
“Phong cảnh vô hạn!” Bạch Mặc Y thản nhiên đáp, mắt lướt qua hàng ngoài loài
hoa, nhìn về thiên không xa xa, đáy mắt có chút khát vọng, đương nhiên
tư thái ấy của nàng chính là để cho Sở Quân Hạo nhìn. Trong lòng nàng
biểu hiện hết trong cung, cũng chính là cho người khác xem mà thôi!
“Trẫm cảm thấy Y Y rất giống đóa hàn mai Ngạo tuyết lăng sương kia!” Sở Quân
Hạo vẫn nhàn nhã tuấn dật ôn hòa cười, ánh mắt rớt xuống đám cây mai nở
bốn mùa.
Mắt Bạch Mặc Y hơi cau chút nói nhỏ, “Y Y chẳng qua chỉ
là loại cỏ bị người ta vứt bỏ, không dung nhập nổi trong lâm viên hoàng
gia này được!” Không phải là nàng tự hạ thấp mình, mà nàng chính là bị
Sở Quân Hạo này làm cho hoảng sợ, đừng nói nàng là một kẻ mang theo một
đứa trẻ bị ruồng bỏ, mà chỉ nói nàng đã từng là thê tử của đệ đệ hắn
thôi, Sở Quân Hạo này cũng sẽ không có ý nghĩ thế này trong đầu rồi!
Sắc mặt Sở Quân Hạo không đổi, cũng không cự tuyệt xấu hổ, đi đến bên nàng, hít một một hơi hương thơm trong trẻo lạnh lùng trên người nàng, tư thế ám muội dán sát bên tai Bạch Mặc Y, nói nhẹ nhàng, “Chỉ cần trẫm muốn,
không gì là không thể cả!” Giọng không hề ôn hòa, chỉ có khí phách và
chúa tể đứng trên cao nhất!
Sợ tóc bên tai vì hơi thở của hắn mà
khẽ lay động, Mỗi sợ tóc trên người Bạch Mặc Y bỗng chốc như đều dựng
đứng lên, trên người nổi lên lạnh lẽo, không phải loại tê dại của tình
nhân mà là trong lời hắn còn xen lẫn ý lạnh và tia mâu thuẫn.
Tâm tư chuyển rất nhanh, rồi hơi rời chút, cụp mi dài xuống che khuất màu
mắt, giọng mát lạnh bi ai tuyệt vọng, “Là cỏ, cuối cùng cũng không vào
nổi lâm viên hoàng gia được! Cho dù có vào được cũng không nở ra một đóa hoa kiều diễm dường này!”
Những lời này có cự tuyệt và có thử!
Sở Quân Hạo cười ha hả, ngắt một đóa mẫu đơn nở rộ, kéo tay nàng ra, đặt
trong tay nàng, nói, “Trẫm đưa ngươi đóa hoa này, người phải mừng vui
chứ? Tuy trẫm thấy ngươi giống hàn mai, nhưng cảm thấy chỉ có nó mới
càng thích hợp với ngươi hơn thôi!” Vứt bỏ mọi đàm tiếu nhân gian, hứa
với nàng được tôn quý vô cùng!
Nàng thật thông minh, đột nhiên
hắn không muốn buông tay, để nàng bên cạnh có lẽ là tốt nhất, chẳng qua
kế hoạch của hắn có thay đổi mà thôi, cũng không thể thay đổi đến kết
quả cuối cùng! Vừa mới nắm tay nhẹ nhàng kia, tia mềm mại trong trẻo
nhưng lạnh lùng làm hắn thấy quyến luyến, tim bỗng đập mạnh hẳn lên, cảm giác này, chưa từng có bao giờ cả!
Cho dù nàng từng là thê tử của đệ đệ hắn thì sao, chỉ cần hắn muốn trên đời này không gì là không thể cả!
Mày Bạch mặc Y hơi nhíu lại chút, tay thích thú nắm lấy đóa hoa mẫu đơn
kiều diễm kia, hoa đỏ như máu, diễm lệ mà lại có chút nhạt nhòa, nàng
chẳng thấy vui chút nào! Ngước mắt nhìn thấy một đám người xa xa đang đi tới, trong lòng thấy thở phào nhẹ nhõm, xé nhẹ từng cánh hoa ra, nói
khẽ, “Hôm nay hoàng thượng tuyên dân phụ vào cung, chả lẽ vì ngắm hoa
thôi sao?” Tránh nặng tìm nhẹ, nàng đương nhiên biết Sở Quân Hạo hôm nay tuyên nàng vào cung chắc chắn không phải vì này đó với nàng, chỉ là
nàng không biết vì sao hắn lại thay đổi chủ ý?
“Trẫm cảm thấy,
chuyện này rất quan trọng!” Sở Quân Hạo nhìn nàng, ngụ ý sâu xa, nếu
nàng có thể cam tâm tình nguyện đứng bên hắn, còn tốt hơn so với chuyện
nàng động tình nhiều lắm, tin tưởng thông minh như nàng sẽ nghĩ thông
suốt chuyện này.
Bạch Mặc Y nghẹn lời, mắt lạnh lùng nhìn hắn,
môi mím lại, má hồng mê người, mày như vẽ, da trắng nõn nà, cứ vậy nhìn
thoáng qua mặt hắn, thanh khiết như ngọc.
Sở Quân Hạo chợt thấy
một luồng khô nóng từ dưới bốc lên, quả trám ở cổ cứ lên xuống trong
gang tấc, Bạch Mặc Y còn nghe thấy được bên trong giọng khàn khàn, nàng
không phải là cô gái không biết mùi đời, cảm giác nóng cháy bất thường
trên người Sở Quân Hạo kia, trong lòng bỗng dưng co rụt lại, thân thể tự động lùi lại sau, lại bị Sở Quân Hạo nhanh tay túm được, mắt đen thẫm
xen lẫn luồng tà khí, làm cách nào nàng cũng không rút tay ra được, bị
nắm chặt, luồng khí ấm áp tỏa ra tay nàng, không làm nàng bị thương song lại làm cho nàng giật không ra.
Chỉ một chút vậy Bạch Mặc Y đã
biết võ công của Sở Quân Hạo và Sở Quân ai giỏi hơn rồi, thật không ngờ, một hoàng thượng bận rộn suốt ngày như hắn cũng có thân thủ tốt như
thế. Ngừng giãy dụa, Bạch Mặc Y lặng lẽ thu ngân châm trong tay lại, tay cũng lặng lẽ từ trên lưng hắn lui về, nàng không thể xúc động quá, ít
nhất hiện tại không thể!
Sở Quân Hạo liếc mắt nhìn một tay nàng
bên hông thu lại, khẽ nở nụ cười, giọng trầm thấp, nàng thật thông minh
quá! Tay khác đưa lên nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào nàng, nói, “trò
chơi này trẫm đang định sửa lại quy tắc! Mà nàng, trẫm hứa cho nàng một
đời vinh hoa phú quý!” Nói xong, không cho cự tuyệt, chậm rãi cúi đầu mà mục tiêu là hai phiến môi hồng mọng kia.
Ngân châm trong tay
Bạch Mặc Y lại nhanh hơn chút, nhìn khuôn mặt từ từ dán sát, còn có ý
cười trong mắt khí phách kia, hận không thể lấy ngân châm đâm thẳng vào
tử huyệt trên người này, nhưng nàng không thể! Người trước mắt này là
vua một nước, mà nàng lúc này cũng không có lực lượng nào, nàng chỉ đành nhẫn nại, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ chấp nhận!
“Hoàng
thượng chắc chắn muốn vậy chứ?” Khi luồng Long Tiên Hương chỉ cách môi
nàng một tấc kia, Bạch Mặc Y mở miệng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mắt
Sở Quân Hạo không chút tình ý, không có chán ghét, chỉ là lạnh băng,
nhìn như núi tuyết ngàn năm vậy, không hề có độ ấm.
“Chuyện trẫm
đã quyết định cũng không thay đổi! Trừ phi…..” Sở Quân Hạo cũng không
nói tiếp nữa mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng từ mềm mại thành
lạnh lẽo, lại từ lạnh lẽo chuyển sang ác độc, cuối cùng lại như vừa rồi
nhu tình như nước, ôn nhuận như ngọc, nâng cằm nàng lên chậm rãi áp nhẹ
lên cánh môi nàng, nhẹ nhàng cọ sát, cảm thụ sự mềm mại, ánh mắt tối
sẫm.
Chỉ còn cách trong một tấc, hơi thở hai người phả vào mặt
nhau, mát lạnh, không có ý loạn tình mê, bởi trong tận đáy mắt hai người chỉ có lạnh như băng, mà Sở Quân Hạo lại là tâm động, nhưng tới thời
khắc vẫn duy trì tỉnh táo, hắn biết Bạch Mặc Y không vui, nhưng thế thì
sao nào? Tóm tay nàng chặt hơn, cổ tay mảnh khảnh chợt trở nên trắng
bệch, sự đau đớn truyền đến, Bạch Mặc Y phớt lờ, mắt vẫn lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú phóng to của Sở Quân Hạo trước mặt. Ngón tay ma sát cánh môi của nàng từ từ rời đi mà môi hắn thì càng ngày càng tới gần.
Bạch Mặc Y không hề động đậy, tay bị Sở Quân Hạo nắm
chặt ngoặt sau lưng, ôm gọn cả eo nàng, dùng sức mạnh chút khiến cho
thân thể hắn càng sát thêm, cả người như nằm gọn vào trong lòng hắn vậy, sợ nàng phản kháng, vẫn tóm chặt lấy tay nàng ép bên hông, khiến cho
thân nàng càng ép sát vào người hắn hơn.
Nhìn xuyên qua vai Sở
Quân Hạo cúi xuống, Bạch Mặc Y nhìn thấy mọi người ở xa đang bị thị vệ
ngăn lại, chỉ đứng xa xa nhìn về nơi này, đủ loại mắt tàn nhẫn.
“Trẫm không thích lúc hôn môi lại thất thần!” Sở Quân Hạo không giận giữ chặt đầu nàng, nắm chặt cằm nàng, nhìn nàng chằm chằm, nàng lần nữa lại
khiêu khích tôn nghiêm của hắn rồi!
Hai người rất sát, sát tới
nỗi lúc hắn mở miệng nói chuyện, môi hắn có thể chạm vào nàng, Bạch Mặc Y không đáp, bởi nàng không thích kiểu ái muội thế này, nhất là lại cùng
một người đàn ông không có chút tình cảm nào, thậm chí còn có chút chán
ghét, cho dù hắn là một vị vua trên cao nữa!