“Vô Thương à, nương
nói cho con nghe nhé, sau này bất kể ai bắt nạt con, con cứ nói với
nương, nương sẽ đòi lại công bằng cho con”
“Nương, họ nhiều người lắm, con đánh không lại họ đâu!” Tiểu Vô Thương nói khe khẽ.
“Vô Thương, đánh không được thì nhịn, chỉ cần có thể báo thù, thủ đoạn gì
cũng đều dùng được hết! Có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng lúc ấy có thể báo thù được thì báo đừng có bỏ lỡ!”
Nàng cũng chẳng phải quân tử gì, chỉ cần không bị bắt nạt thì nàng bất chấp mọi thủ đoạn.
“Tiểu thư, tiểu thư ơi” Xuân Nhi ôm mặt đi rồi về, đầu cúi gằm xuống.
“Xuân Nhi, có chuyện gì vậy?” Bạch Mặc Y đứng dậy hỏi, một bên mặt của tiểu nha đầu này sưng đỏ, nhất định là bị người đánh rồi.
“Nô tỳ thấy tiểu thư đã tỉnh, nghĩ muốn đến phòng bếp làm chút gì đó cho
tiểu thư và thiếu gia ăn, nhưng mà…nhưng mà trên đường đụng phải nhị
tiểu thư, nàng ấy….” Xuân Nhi không nói được gì nữa, dù sao loại chuyện
thế này, từ sau khi các nàng về phủ cũng thườgn xuyên xảy ra, trước đây
tiểu thư nghe xong cũng chỉ đành thở dài, không nói câu nào.
Bạch Sương Hoa à? Tài nghệ hơn người, lại tâm tư độc ác, lại ghen tị, năm
nay mới mười bảy tuổi, cao ngạo, bởi thế mới cho tới giờ chưa lấy được
chồng.
“Vô Thương, nàng ta có hay bắt nạt con không?” Bạch Mặc Y hỏi con.
Bạch Vô Thương thấy nương nhìn vào mình, cũng không dám nói, chỉ hơi hơi gật đầu.
“Đi, nương cho con cơ hội báo thù, làm cho nàng ta mất mặt luôn!” Đánh con nàng, nàng đây sẽ đòi lại gấp bội lần.
Bạch Mặc Y kéo tay con đi vào trong viện, Bạch Sương Hoa mặc một thân đỏ rực dẫn theo hai nha hoàn tới đây, lông mày lá liễu, mặt mày sáng sủa, diễm lệ lại xen lẫn chút châm biếm, da dẻ trắng nõn, thắt đáy lưng
ong, bước đi nhẹ nhàng, thong thả đi tới.
“Đại tỷ à, tỷ đây đang định đi đâu đó hả?” Bạch Sương Hoa cười hỏi, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn hai người nghèo hèn, thân vợ hèn hạ đúng là hèn hạ mà, nhìn thế nào
cũng đều thế cả.
“Nhị muội có việc sao?’ Bạch Mặc Y giọng lạnh
lùng, hỏi lanh lảnh, một tay còn lấy chiếc lá rớt trên đầu con xuống,
mắt chưa thèm liếc nàng ta cái nào.
Bạch Mặc Y này có chút khác
nha, trước đây thấy nàng ta thì đều cúi thấp đầu lùi sang một bên, nói
cũng không dám nói với nàng ta nửa câu, hiện giờ lại có thái độ thế này
với nàng ta sao? Bất ngờ lửa giận bốc lên.
“Đại tỷ, nghe Xuân Nhi nói thân thể tỷ không khoẻ, muội muội đặc biệt mang canh bổ đến cho tỷ
và tiểu bảo tẩm bổ thân thể nè” Trong mắt xoẹt qua tia lửa giận, Bạch
Sương Hoa nói xong, một nha hoàn bưng một bát gì đó trong tay đưa tới,
trong bát còn bốc hơi nghi ngút, một chén chất lỏng đen sì trước mặt
Bạch mặc Y.
“Đa tạ muội muội có lòng, ta và Vô Thương vốn rất yếu, sợ không chịu nổi chất bổ, muội muội vẫn nên để lại cho mình dùng đi!”
“Thế nào? Tỷ tỷ không nể mặt mũi muội muội này sao?” Bạch Sương Hoa nói xong nháy mắt cho một nha hoàn, ý bảo các nàng ta cứ ép uống thật lực.
Xuân Nhi hơi sợ kéo Bạch Vô Thương lại, chắn trước mặt bé, Bạch Mặc Y liếc
mắt một cái, đúng, là một nha đầu trung thành, biết che chở cho chủ
nhân, vô hình trung tính cảnh giác của nàng bỗng bớt chút đi.
Nhìn hai nha hoàn đi tới, đi rất nhẹ nhàng, như được luyện qua vậy, Bạch Mặc Y nheo mắt nhìn, trách không được Bạch Sương Hoa lại có chút khinh
thường thế, chỉ dẫn hai người đến, chỉ với hai nha hoàn nhỏ này mà có
thể địch với vài người, như vậy thuốc này thật sự có vấn đề. Xem ra,
nàng đây là thầy thuốc ngoại khoa, tại đây là thời đại hoành hành của
thuốc độc, cần phải cố gắng nghiên cứu thuốc đông y mới được.
Dưới chân vừa động, một viên đá bay tới, đập trúng đầu gối một nha hoàn, nha hoàn kia cũng cảm thấy, chẳng qua tốc độ của đối phương quá nhanh,
khoảng cách lại quá gần nữa nên không kịp đề phòng đã ngã xuống đất, lại còn tiện đụng phải bát thuốc vỡ tan, một bát canh thuốc bổ thật khéo
léo rớt xuống người của BẠch Sương Hoa.
Bạch Vô Thương là người
đứng gần BẠch mặc Y nhất, mỗi cử chỉ hành động của nàng bé đều nhìn thấy rất rõ, giờ này khắc này bé cảm thấy nương đã thay đổi thật rồi, không giống nương nhu ngược yếu đuối dễ bị bắt nạt như trước đây nữa, bé rất
sùng bái nàng!
“Nha đầu chết tiệt kia, mày muốn chết hả, một bát
canh mà cũng bê không được nữa!” Điểm chính là bị hắt vào toàn bộ quần
áo, Bạch Sương Hoa cố bước từng bước, oán hận mắng, lúc chân đặt xuống
đất không hiểu sao đạp phải một viên đá, “bốp” một cái ngã bổ chửng,
lưng đụng phải chiếc bát vừa bị vỡ. bị mảnh sứ cắt vào lưng áo, kêu lên
một tiếng thảm thiết.
Bạch Mặc Y bĩu môi, sau này, chỉ có nàng bắt nạt n]ời khác rồi, không còn ai dám diễu võ giương oai trên đầu của nàng nữa!
Kéo tay Bạch Vô Thương đứng cạnh mình, ngồi xổm xuống nói nhẹ nhàng, “Con
à, nhớ kỹ nhá, đối với kẻ bắt nạt con thì ngàn lần đừng có nương tay đó! Thế giới này chỉ có con biến thành mạnh mẽ, người khác mới sợ con, mới
không dám bắt nạt con nữa!”
Nói xong, đứng dậy nhìn hai nha hoàn
cuống quít định tới kéo Bạch Sương Hoa bị ngã ngửa trên đất đang kêu oai oái, lấy tay đẩy mạnh Xuân Nhi đang đứng đực một cái, nói, “Còn đứng
mất hồn cái gì, còn không thấy nhị tiểu thư bị ngã đó sao?”
Xuân
Nhi bị nàng đẩy một cái, loạng choạng, tiến lên định giúp hai nha hoàn
kéo Bạch Sương Hoa dậy, hai người đó thấy chủ nhân thì ngã sấp xuống,
vốn trong lòng đang sợ hãi, bị vố va chạm này lại rơi xuống trên người
Bạch Sương Hoa, điều này làm cho Bạch Sương Hoa vư a bị ngã lại kêu thảm thiết một trận, mảnh sứ cắm càng sâu vào lưng hơn.
Bạch Vô
Thương vẫn nhìn, nhớ rất rõ lời của nương nói, tay nhỏ nắm chặt lại,
nương đã thay đổi rồi, bé cũng muốn thay đổi nữa, bé phải đổi càng mạnh
thì sẽ không cso ai dám bắt nạt bé, bé phải bảo vệ nương!
Xuân
Nhi kinh ngốc nhìn cảnh trước mặt, đột nhiên quay đầu nhìn Bạch mặc Y,
chỉ thấy BẠch mặc Y trước mặt cười nhẹ nhàng, ánh mắt cơ trí sáng ngời,
tuy chỉ là váy xám tối, toàn thân lại toát ra vẻ lạnh lùng thanh nhã,
dáng dấp yểu điệu, là một loại ánh sáng phát ra từ nội tâm, giờ khắc
này, nàng ta hiểu rõ, đây là một tiểu thư mới, một tiểu thư bắt đầu lột
xác, lòng bất chợt dâng lên vui mừng, nước mắt dâng đầy, thật tốt quá,
tiểu thư như vậy nàng rất thích, rất yêu!
Bạch Sương Hoa tự mình
đứng lên, cũng bất chấp hình tượng, tóc tai lộn xộn, quần áo xộc xệch,
sau lưng lại có vết thương lớn đầy máu, miệng thì kêu oai oái, tức giận
mắt hai nha hoàn, bỏ Bạch Mặc Y ở lại bước từng bước rời đi.
“Tiểu thư, người không sợ nhị tiểu thư sao…” Trong lòng Xuân Nhi thấy rất đã, nhưng vẫn còn lo lắng hỏi lại, không sợ ngày hôm sau nhị tiểu thư sẽ
tìm tới sao? Dù gì thì hiện giờ chủ gia đình là mẹ ruột của nhị tiểu
thư mà.
“Xuân Nhi, sau này ngươi nếu định đi theo ta, thì cũng
đừng nói chữ sợ này nữa!” Bạch Mặc Y biết lo lắng của nàng ta, cắt ngang lời nàng, hiện giờ nàng đố gặp bất cứ người nhà nào đó, rất muốn thấy
mặt thừa tướng đại nhân từ lúc Bạch Mặc Y bị ly hôn trở về.
“Đi,
đi phòng bếp nào!” Bạch Mặc Y lại nói tiếp, kép bàn tay nhỏ gầy của con, bất giác cau mày, xem ra người nhà họ Bạch này đối xử rất tệ với mẹ con các nàng lắm!
“Chủ nhân?” Phong Ngân đứng sau lưng một người mặc áo đen, khó hiểu nhìn chủ nhân nhà mình, không rõ vì sao chủ nhân đột
nhiên lại không đi. Vừa rồi chuyện trong viện hắn đã thấy, đúng là
chuyện thê thiếp, tỷ muội tranh chấp, có gì mà hay chứ? Chủ tử sao lại
để ý đến loại chuyện này lâu vậy chứ?
Tà Quân, cũng chính là chủ
tử trong miệng Lưu Phong, cả người đen tuyền, toả ra hơi thở lạnh băng
ngàn năm, dáng thẳng táp, tóc dài xoã sau lưng, cao ngạo lãnh liệt, từ
từ xoay người lại, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, mắt sâu như hồ nước,
lạnh băng vô tình, sâu không thấy đáy, chỉ liếc nhẹ Phong Ngân một cái,
đã khiến cho hắn thấy như mình bị trượt vào hầm băng, trong lòng bỗng
chốc rùng mình một cái.
Chỉ thấy chiếc lá khe lay động, hai người vừa thấy đã biến mất, như khói như mây, phảng phất giống như chưa từng xuất hiện vậy.