“Đại tiểu thư, bà cô
của tôi ơi, cầu xin ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi ạ, tiểu nhân có mắt như mù, va chạm ngài, xin ngài rộng lượng đừng chấp tiểu nhân này, hãy bỏ
qua một lần cho ta đi!” Tiểu nhị quán vừa chạy ra ngoài để chữa trị lại
khóc lóc chạy vào quỳ gối trước mặt Bạch Mặc Y, mặt tái nhợt, mắt loé
lên tia hoảng sợ và hối hận, bị chiếc đũa xuyên qua tay vẫn còn chảy
máu, một dải máu đỏ rơi xuống, tụ trên đất.
“Không phải ta cho ngươi đi chữa trị sao, sao giờ lại chạy về thế hả?” Chưởng quầy vừa thấy hỏi luôn.
“Đại phu nói, chiếc đũa này ông ấy không dám rút ra, bảo tiểu nhân chạy về tìm người đã ra tay ạ!” Vẻ mặt tiểu nhị quán cầu xin.
Ánh mắt Lạc Vũ Trần dừng trên cổ tay tiểu nhị, chiếc đũa cắm vào đúng là
rất xảo quyệt, nếu rút ra dễ dàng, thì tay này coi như phế, nếu biết
khéo rút ra, thì lại bảo đảm không sao! Nghĩ vậy, ánh mắt bất chợt
chuyển sang phía Bạch Mặc Y đang ăn cơm, có vẻ chẳng liên quan gì, thỉnh thoảng còn gắp một ít thức ăn cho tên quỷ nhỏ bên cạnh nữa, trong mắt
loé lên yêu thương. Là hắn hiểu lầm nàng rồi, nàng chỉ muốn dạy dỗ cho
tiểu nhị kia một chút mà thôi!
Đi tới bên cạnh tiểu nhị quán, Lạc Vũ Trần đưa nhẹ tay lên, vỗ vào cánh tay của tiểu nhị một cái, chiếc
đũa bay vọt ra cắm lên mặt bàn, nói khẽ, ‘Không sao, chỉ cần dưỡng mấy
tháng là tốt rồi” Lại tới bên Bạch Mặc Y, bảo, “Là Trần hiểu lầm đại
tiểu thư, hôm nay rượu và thức ăn xem như Trần bồi thường cho đại tiểu
thư ạ”
Giọng điệu lạnh nhạt như gió thoảng, làm cho người ta nghe còn tưởng như dòng nước ấm sảng khoái vô cùng.
“Không cần, Bạch Y ta tuy nghèo nhưng không phải đến bữa cơm cũng không có
tiền để trả!” Bạch Mặc Y ném chiếc đũa trong tay xuống, nâng ly rượu
lên, uống một ngụm nhỏ. Được. Mùi thơm thanh khiết ấm áp, đúng là rượu
ngon! Ánh mắt lướt chậm rãi đến hai người Sở Quân Mặc đang đi tới, bất
giác nhếch môi lên, trong lòng dâng lên tia lạnh lùng.
“Tam tẩu
à, không ngại cho ta cùng ngồi uống một ly chứ?”Namtử áo xanh chính là
cửu hoàng tử nước Sở Sở Tử Dật, đang lấy lòng Bạch Mặc Y, cả người cứ tự giác ngồi xuống một bên ghế.
“Ta không đồng ý!” Bạch Mặc Y nói
xong, giơ chân đá một đá hắn bay thẳng ra khỏi ghế văng ra xa, hiện giờ
nàng tuyệt đối sẽ không cùng quan hệ gì với người trong hoàng thất,
chẳng có việc gì tốt thì đừng có động đến nàng!
Mà Sở Tử Dật ngồi thất bại ngã trên mặt đất cũng không buồn phiền, mắt to dâng lên tò mò
hưng phấn, tam tẩu thay đổi rồi, trên người còn toả ra một luồng khí tự
nhiên lạnh lẽo, băng sương, giống như thay đổi hoàn toàn cả xương cốt
vậy.
Sở Quân Mặc định rời đi, nhưng Sở Tử Dật lại cứ kéo chặt lấy hắn lại gần, đối với nữ nhân này, hắn thờ ơ, trong lòng lại hiện lên
cảm giác ảo não. Bởi vì nàng nên hắn mới trở thành một vương gia cắm
sừng bị mọi người trong thanh chê cười, nhưng hắn cũng không để ý gì đến thanh danh, nếu không phải vẫn nể mặt mũi cha nàng là thừa tướng của
một quốc gia, có lẽ nữ nhân này hắn đã sớm ban cho một ly rượu độc chết
rồi, kể cả đứa con lai lịch không rõ kia nữa.
Nhưng mà, hành dộng trước mặt của Bạch Mặc Y lại làm cho hắn tò mò, một đá kia cũng có ít
nhất tới tám phần công lực, nàng thế mà lại biết võ công ư? Một người
thay đổi lớn vậy, cũng không phải trong một đêm mà cả linh hồn cũng thay đổi luôn sao? Đến cùng nàng là ai? Lúc trước có phải cố ý gả cho hắn có mục đích gì? Mắt Sở Quân Mặc bỗng nheo lại.
“Tam tẩu, tẩu đừng
có tuyệt tình đến vậy chứ? Kiểu gì chúng ta cũng coi như người một nhà
mà, có phải không quỷ nhỏ?” Sở Tử Dật nói xong, còn lấy lòng xoa xoa đầu Bạch Vô Thương.
“Câm miệng, ai là tam tẩu của ngươi!” Một miếng xương gà chuẩn xác bay thẳng vào miệng Sở Tử Dật.
“Câm miệng, ta không phải quỷ nhỏ!” Bạch Vô thương cầm chiếc đũa trong tay
cũng chọc vào bụng người nào đó, thở phì phì nói. Động tác vừa nãy của
mẹ đẹp quá, bé cũng muốn học lắm!
“Ôi….Ôi…phì phì” Tiếng đầu tiên là lúc xương gà bay vào miệng vọng lại, tiếng thứ hai là bụng bị đau
vọng lại, đằng sau là Sở Tử Dật ôm bụng nôn xương gà ra. Ô, hai mẹ con
này lòng dạ đen tối quá, trên chiếc xương gà đó đều là nước miếng của
tên quỷ nhỏ kia mà.
Lạc Vũ Trần vẫn luốn đứng cạnh nàng nhìn, khi nghe thấy được hai từ tam tẩu kia, trên mặt hiện lên nét chán ghét, bất giác giật mình. Tia chán ghét đó không phải giả, đúng là nàng thật chán ghét nên mới nói thế!
Nàng phủi sạch quan hệ với hắn ư? Sở Quân
Mặc ý thức được vấn đề này, vô thức giật mình, ánh mắt lướt một vòng
trên người hai mẹ con, ‘Thế nào, phủ Thừa tướng không cho các ngươi ăn
mặc sao?”
Giọng điệu lạnh lẽo, lại xen lẫn tia châm chọc, đường
đường là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng đi ra ngoài mà mặc vậy ư, chẳng phải càng làm người khác thêm chê cười sao, mặt mũi Bạch Thừa tướng để
đâu bây giờ!
Cả người khác trong sảnh đường này cũng đều để ý tới ăn mặc của hai mẹ con, vải thô, giặt cũng đã trắng bệch chút, làn váy
còn rách hai chỗ, chẳng trách àm lúc vào cửa tiểu nhị cũng không cho họ
vào, đến cả dân chúng bình thường cũng còn ăn mặc tốt hơn họ, hơn nữa
nàng ấy lại vốn là đại tiểu thư phủ Thàư tướng, thân phận kia rất cao.
TRên mặt nữ tử trước mặt này sáng láng làm cho họ đã xem nhẹ việc ăn mặc của nàng, thanh thoát lạnh lùng, cái chỗ rách trên quần áo kia cũng lại mang phong cách rất riêng.
“Con à, người đó là ai vậy, con có
biết không/’ Bạch Mặc Y lơ đãng hỏi Bạch Vô Thương, giọng không lớn, mà
mỗi người đang ngồi ại cứ vểnh tai lên mà nghe.
“Mẹ ơi, Vô Thương không biết!” Bạch Vô Thương ngoan ngoãn ăn cơm, nghe thấy Bạch Mặc Y
hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua Sở Quân Mặc, nói to.
Hả? Lại là một đám kêu lên kinh hoảng, sao vậy chứ, dù gì thì BẠch Mặc Y vốn đã làm
vương phi ở phủ bốn năm rồi mà, sao con lại không biết cha chứ? Tuy
người cha này còn phải nghiên cứu thêm chứng cớ, nhưng nếu nói không
biết, đây cũng có phải là quá không chứ? Mọi người đều nhìn về phía Sở
Quân Mặc bất giác nghĩ ngợi sâu xa.
Đến cả Lạc Vũ Trần cũng sửng
sốt một lúc, vốn tưởng rằng trẻ con nói lúc hoảng sợ, nhưng nhìn biểu
hiện của nó là thật, không giống nói dối. Chả lẽ bốn năm vị Sở Quân Mặc
này thật sự chẳng quan tâm với hai mẹ con nàng? Nghĩ vậy mà lòng bất
giác ê ẩm, cảm giác này đến cả hắn cũng không ý thức được.
“Vô
Thương, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung được, trẻ
con không được nói dối!” Bạch Mặc Y nghiêm túc nhìn Bạch Vô Thương,
trong lòng hiện lên tia bi ai. Làm hai mẹ con thế này, vậy mà con lại
không biết cha, mà lại vẫn cùng nhau sinh hoạt một chỗ, có thể thấy được trước đây Sở Quân Mặc khinh thường hai mẹ con nàng thế nào.
“Mẹ
à, con thật không biết ông ấy mà. Trước đây chỉ trộm nhìn sau lưng ông
ta vài lần thôi, nhưng mà ông áy cũng chưa từng nói một câu nào với con
cả, cung chưa từng liếc mắt nhìn con một cái, vậy cũng gọi là biết hay
sao?” Giọng Bạch Vô thương nho nhỏ, ánh mắt hồng hồng, hơi nước dâng đầy mắt, giọng điệu non nớt xen lẫn tia đáng thương và bi thương. Đó là một đứa trấni oán không được phụ thân yêu thương.
Trong lòng Bạch
Mặc Y đau xót, ôm bé vào lòng bảo, “Vô thương, không biết thì thôi, mẹ
tin sau này cũng không cần biết, ông ta cũng là một người không có quan
hệ gì!”
Đột nhiên mọi người bất chợt thấy không coi thường được
người phụ nữ này, đến cả chính con mình cũng không nhận ra phụ thân thì
có còn là đàn ông tốt không nữa đây? Nhìn Sở Quân Mặc với ánh mắt khác
lạ, khinh thường và khinh thị, vương gia thì sao? Một vương gia vô tình máu lạnh, cho dù hắn có địa vị cao ngất đi chăng nữa thì họ cũng coi
thường lắm!
Sở Quân Mặc đột nhiên cảm thấy trước đây hắn đã xem
nhẹ hai mẹ con này lắm, hắn nhớ mông lung, nàng gọi quỷ nhỏ này là tiểu
Bảo, bây giờ đã sảư lại gọi là Vô thương, là trước đây nàng đã gây nhiều tổn thương cho mẹ con các nàng lắm sao? Hắn không hiểu vì sao trong
lòng lại bắt đầu để ý đến nàng, là vì đôi mắt sáng đầy tinh thần nhìn
hắn đã không còn tràn ngập tình yêu nữa rồi sao?
“Ngươi rốt cuộc
là ai?” Sở Quân Mặc đột nhiên nắm lấy cổ tay Bạch Mặc Y, nhìn chằm chằm
nàng hỏi lạnh lẽo, hắn không tin, không tin nổi một người mà lại có sự
thay đổi lớn đến thế!
“hừ, vương gia hỏi ta là ai ư? Vương gia có thể không biết chính đứa con của miìn mà vứt bỏ người vợ kết tóc bốn
năm của vương gia, hiện giờ ngài hỏi ta là ai sao? Ngài thật không biết
buồn cười lắm hay sao?’ Bạch Mặc Y định quăng bỏ tay hắn ra, nhưng tiếc
là tay kia như cùm sắt vậy nắm chặt lấy nàng, nàng giật không ra, trong
lòng bỗng thấy bực mình. Giỏi cho tên Sở Quân Mặc kia, mày vứt bỏ người
vợ, lại làm hại Bạch Mặc Y trước đây chết thê thảm, cuộc sống hai mẹ con nghèo túng tới mức thế này, hôm nay ta đây sẽ ném danh dự của mày xuống bùn!
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai?” Sở Quân Mặc tăng thêm lực tay, làm cho cổ tay nàng gần như sắp bị gãy vậy.
“Ta là ai hả? Ta chính là Bạch Mặc Y, một Bạch Mặc Y sống lại, một Bạch Mặc Y không hề yêu ngươi, một Bạch Mặc Y không cần ngày nào cũng lấy nước
mắt rửa mặt, si ngốc ngồi chờ ngươi!” Bạch Mặc Y không thèm nhìn sự đau
đớn truyền từ cổ tay, nhìn thẳng vào Sở Quân Mặc, khoé môi loé lên tia
cười lạnh lùng, tay vẫn nắm chặt chiếc đũa cắm thẳng vào mạch chủ cổ tay hắn.
Sở Quân Mặc sửng sốt, mạch chủ bị đâm vào, xuất phát từ bản năng của người luyện võ, bỏ vội nàng ra, chỉ một động tác nháy mắt này
cũng phải dùng mất bảy tám phần công lực, còn Bạch Mặc Y cũng chỉ là một phụ nữ thì làm sao mà chịu nổi động tác hất tay này của hắn, cứ thế cả
người bay vọt ra, đập mạnh vào góc tường có chiếc bàn trống, rơi mạnh
xuống, cả chiếc bàn không chịu nổi cú đập này sụp xuống vỡ vụn.