Sở Quân Ly lẫn Sở Quân Mặc đều cảm giác được, nhưng hắn không nhúc nhích, ánh mắt thoáng
nhìn tay Sở Tử Dật sắp sửa ra tay, lập tức nhét ly rượu cho hắn, búng
khẽ, lặng lẽ xoá tan chưởng của hắn!
Chỉ là trong lúc khốn dốn
đó, tiên cơ đã mất, Sở Tử Dật chỉ trơ mắt nhìn hạt rượu như viên ngọc
sắp bắn thẳng vào trán Bạch Mặc Y, trong lòng hoảng hốt, lần này tam ca
lại dùng tới bảy phần công lực, Y Y không có nội lực, sao chống đỡ nổi,
chỉ có chết là cái chắc!
Bạch Mặc Y đang ăn cơm thì cảm giác
được, thân là sát thủ, đối với người khác hơi thở là mẫn cảm nhất, từ
lúc Sở Quân Mặc hành động, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, khoé mắt đảo
nhanh quanh mấy người, chỉ sợ người quan tâm thật sự ở đây chỉ có Sở Tử
Dật mà thôi. Sống trong Hoàng gia, không rõ hắn là một kẻ rất đơn thuần
hay là giả vờ đây, nhưng lúc này trong mắt hắn sự vội vàng và quan tâm
không phải là giả, đều có thể nhìn thấu!
“Y Y, cẩn thận!”
“Cẩn thận đó!”
Hai giọng khác nhau cùng cất lên một lúc, một người là Sở Tử Dật, còn một
người khác lại là……Bạch Mặc Y ngắm Lạc Vũ Trần một chút, nhanh nhẹn ngửa đầu ra sau, viên nước Sở Quân Mặc bắn tới chỉ lướt qua chóp mũi nàng,
nàng dường như còn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, lượn lờ, rồi người
lại ngồi vững vàng trên ghế, giống như chưa từng xảy ra cái gì vậy, động tác vô cùng nhanh mà tao nhã!
“Có qua có lại mới toại lòng nhau
chứ!” Giọng Bạch Mặc Y lạnh tanh vang lên, hai giọt sáng bay vọt tới sở
Quân Mặc, với nàng có cừu nhất định báo, mà phải trả lại gấp đôi!
Lần này, Sở Tử Dật không nhúc nhích, mà mở trừng mắt, nàng biết võ sao? Nhưng mà rõ ràng nàng chẳng có nội lực mà!
Hai giọt sáng ấy cứ theo tốc độ quỷ dị bắn ra, bay thẳng tắp thẳng tới giữa trán hắn, như hắn đã làm y hệt với Bạch Mặc Y vậy, chỉ có khác rõ là,
nó cùng lúc bắn ra, bay tới chỗ tay hắn thì bắn ngược lại, búng thẳng
vào huyệt chính của hắn, Sở Quân Ly thoải mái né cái thứ nhất nhưng cái
thứ hai lại có chút chật vật, châm kia xuyên thẳng qua ống tay áo hắn
cắm vào tường. Sắc mặt bất giác sầm xuống, chiêu thức ấy tàn nhẫn vô
tình, hắn rõ ràng cảm nhận được sát khí trên châm, nàng thật sự muốn
giết hắn!
“Tam vương gia, ngươi có ý gì?” Lạc Vũ Trần không hờn
giận mở miệng, hắn thế mà lại dám ra tay đả thương người, hắn đã đem bỏ
người ta mất rồi, chả lẽ vẫn còn chưa chịu tha cho nàng ư?
“Thủ
đoạn của Tam vương gia quả nhiên là giỏi quá ha!” Bạch Mặc Y hé môi,
lạnh nhạt mở miệng, xen lẫn sự khinh thường trong giọng nói! Tên đàn ông này là một kẻ vô lại, lại còn dám chọc vào nàng nữa, thật sự làm nàng
thấy ghê tởm!
“Tam ca, vì sao huynh lại muốn làm vậy chứ? Chả
lẽ huynh cứ nhất định phải giết bằng được Y Y thì mới bỏ qua được sao?” Sở Tử Dật tức giận đứng lên, chắn trước người Bạch Mặc Y, căm tức Sở
Quân Mặc, vừa tức hất thẳng tay Sở Quân Ly đi, may mà Bạch Mặc Y không
bị thương gì, nếu không sau này đến cả hắn cũng không muốn gặp nữa!
Sở Quân Ly cười khổ chút, ánh mắt âm u nhìn thoáng qua Bạch Mặc Y, chỉ một cô gái mà khiến cho huynh đệ họ trở mặt, thật không đơn giản chút nào!
Ngôn ngữ khinh thường của Bạch Mặc Y làm cho Sở Quân Mặc không giận, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, nói nặng nề, “Ngươi không phải là nàng!
Đến cùng ngươi là ai!”
Ánh mắt đó có thể nhìn xuyên thấu linh hồn sâu tận bên trong, chỉ trong nháy mắt, Bạch Mặc y nghĩ hắn đã nhìn ra
điều gì, nhưng lập tức lại nghĩ, ngoại trừ linh hồn này ra thì khối thân xác này vẫn chưa hề thay đổi, nàng chẳng có gì phải chột dạ!
“Tam vương gia cứ thử ra tay lần nữa xem, hay là không tin ta hả?” Sự khinh
thường trong mắt Bạch Mặc Y càng nồng đậm hơn, may mắn là nàng chiếm
khối thân thể này, nếu không là tính cách của người trước đây, có mười
người cũng không đủ cho Sở Quân Mặc giết! Tên đàn ông này chỉ vì chút
hoài nghi trong lòng mà không tiếc bất cứ thủ đoạn gì để thử nàng, quả
nhiên là kẻ vô tình đến cực điểm!
Sở Quân Mặc mím chặt môi, ngoài khuôn mặt quen thuộc này ra thì hắn chẳng tìm được bóng dáng trước đây chút nào nữa!
“Hồng Lăng, đi gói một gói bơ gà đi!” Bạch Mặc Y đứng lên, không thèm liếc
mắt nhìn Sở Quân Mặc cái nào, đột nhiên cảm thấy tên đàn ông này thật vô sỉ, thật ích kỷ, căn bản không đáng để nàng tốn sức lên trên người hắn!
Bạch Mặc Y không thèm nhìn thái độ căm tức của Sở Quân Mặc, đang vươn một
tay ra bắn một chưởng về Sở Tử Dật che phía trước nàng, chưởng mang làn
gió lạnh sắc bén. Bạch Mặc Y vốn không có nội lực căn bản không thể cản
lại được, xoay tròn chân, né người, song vẫn bị chưởng phong bắn tới, cả người chợt đau. Tay giơ lên, ba kim châm bắn ra trong lúc Sở Quân Mặc
thu chưởng để tránh, Bạch Mặc Y đã tấn công trước, chiêu thức sắc bén,
đánh giáp là sở trường của nàng, quyền cước tàn nhẫn, bóng dáng linh
động, hôm nay không đánh cho hắn mặt mũi bầm dập thì hắn sẽ không biết
được cái gì gọi là “người giỏi còn có người giỏi hơn”, ỷ vào chút quyền
thế và chút công lực mà đã dám khinh người! Nàng dù không có nội lực thì sao, vẫn có thể thắng là được chứ gì!
Sở Quân Mặc bị chiêu thức
quái dị của nàng làm mờ mắt, trong chốc lát đã bị nàng làm cho lui từng
bước, thân hình linh hoạt phối hợp ra chiêu quái dị bất ngờ, hắn lại
chưa kịp thu hồi chưởng lực, bị một trận chiêu thức sắc bén của nàng
đánh tới, một trận giống như hát hay múa giỏi vậy, hắn tung ra một
quyền, như đánh vào bị bông vậy, như đá chìm đáy biển, trong lòng thấy
kinh ngạc, chiêu thức như thế là hắn chưa từng gặp qua bao giờ cả!
Trước khi còn sống Bạch Mặc Y vốn rất thích thái cực quyền, Sở Quân Mặc nói
trên đều bị lực của nàng đập phải, khéo léo hóa giải, một quyền tung ra
xuyên thẳng đập vào ngực Sở Quân Mặc, tay phải không khách sáo tung
thẳng vào mắt phải mạnh, lúc này trong lòng mới thấy dễ chịu chút, khóe
miệng khẽ cười đắc ý.
Hai người đánh nhau cho ba người trong
phòng xem, ánh mắt nhìn thẳng vào trên người Bạch Mặc Y, mặc dù nàng
không có nội lực, lực đạo cũng không yếu, chiêu thức thực dụng, mỗi lần
đánh đều trúng chỗ hiểm của đối phương, thấy Sở Quân Mặc sau khi bị
trúng hai quyền, trong mắt ba người còn hiện lên tia hưng phấn!
Mắt Sở Quân Mặc bị trúng một quyền trong lòng lập tức nổi giận, không muốn
dây dưa lâu với nàng, trên tay ngưng tụ công lực, lăng không tung ra,
sát khí bức người!
“Oành” một tiếng, Lạc Vũ Trần một tay nắm lấy
eo Bạch Mặc Y, một tay tung một chưởng lăng không vào hắn, cả căn phòng
nhỏ, bàn ghế vỡ vụn, rượu đồ ăn hỗn độn khắp nới!
Sở Tử Dật cũng
tung ra một chưởng, nhưng không nhanh bằng Lạc Vũ trần, thấy họ ngừng
lại thì đi đến bên người Bạch Mặc Y, xem nàng có bị thương hay không,
lúc này mới an tâm, trong mắt đã có oán giận không xem Sở Quân Mặc.
Tay Sở Quân Ly bỗng giật mình, sắc mặt bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Lạc
Vũ Trần lại có thâm ý, Lạc Vũ Trần lúc nào cũng thanh tâm quả dục, cũng
chẳng có giao tình gì với người nào, kể cả có người chết trước mặt hắn
hắn cũng chẳng bao giờ liếc nhìn, thế mà hôm nay lại ra tay cứu người!
“Đây là Lạc Nhật Hiên, Trần không muốn nhìn mơi này nhiễm máu!” Lạc Vũ Trần
buông bàn tay nắm tay Bạch Mặc Y ra, giọng nhẹ như gió, song lại có áp
lực vô hình.
“Tiểu…tiểu thư, người không sao chứ?” Hồng Lăng đi
rồi quay lại chạy tới vội vàng, trong tay cầm một gói lá sen gì đó, tỏa
ra mùi hương thơm!
“Đi thôi!” Bạch Mặc Ynói lạnh nhạt, liếc mắt
nhìn Lạc Vũ Trần một cái, đối với sự giúp đỡ của hắn, cũng không cảm tạ, nàng cũng chẳng bảo hắn giúp nàng!
“Thái hậu sẽ hồi cung ngay
lập tức!” Mãi lúc sau Sở Quân Ly mới nói một câu phá tan bầu không khí
trầm lặng, rồi cất bước rời đi!