"Chuyện gì?' Lạc Vũ Trần đứng ở cửa Thuỷ Mặc cư, dừng lại hỏi.
"Chủ tử, là thuốc "khắc cốt triền miên ạ!"" Trên tay Vân tri dính chút bột trắng hạ giọng thì thào bên tai Lạc Vũ Trần.
Sắc mặt Lạc Vũ Trần âm trầm, lạnh lùng nhìn lướt qua đám phụ nữ Bạch gia,
đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng tàn khốc, trong lòng hiểu được sự khác
thường vừa rồi của Bạch Mặc Y, bùng lên tức giận, các nàng ấy thế mà dám dùng loại độc này với nàng sao?
Giọng Vân Tri rất nhỏ, nhưng do nội công của Bạch Vũ Thần không kém nên nghe được mà sửng sốt, quay đầu nghiêm khắc nhìn Bạch phu nhân, ánh mắt rất chi là bất mãn, nhưng đây
là chuyện nhà, hắn không muốn hỏi ở trong này, nên mất bình tĩnh bảo,
'Đưa phu nhân và các tiểu thư hồi phủ đi!"
Là hắn hiểu lầm nàng
sao? Hắn không ngờ nương và các muội muội của hắn thế mà lại dùng loại
độc này ra tay với nàng. Chả trách mà thấy nàng tức giận như vậy, trong
lòng Bạch Vũ Thần tuy còn nhiều nghi vấn nhưng hắn vẫn cảm thấy nếu nàng đúng như lời muội muội hắn nói thì hắn tuyệt đối không bài xích, mà
ngược lại còn nổi lên một nỗi thương tiếc, còn có một loại cảm giác
không rõ gì nữa.
"Ca, huynh cứ vậy mà tha cho con tiểu tiện nhân đó sao?' Bạch Hân Di dậm dậm chân nói bất mãn.
"Chú ý ngôn từ của muội!" Bạch Vũ Thần nhìn nàng ta chằm chằm, cau mày nói,
muội muội này đã bị nương là hư rồi, thường ngày kiêu ngạo không nói, ra khỏi cửa cứ tuỳ tiện như vậy.
"Ôi, đau chết ta rồi, ta nói tam
tiểu thư rồi, chúng ta vẫn nên về phủ trước đi, tin tưởng đại công tử sẽ trả lại công bằng cho phu nhân!" Mai di nương được nha hoàn đỡ, bước
từng bước đến xe ngựa, kỳ thật bà ta là bị thương nhẹ nhất, nhưng tất cả những này là muốn biểu diễn cho Bạch Vũ Thần xem.
"Thần Nhi à,
con đừng tha cho nó, ngẫm lại cha con mà xem, giơ còn nằm trên giường
đó!" Bạch phu nhân vừa lau nước mắt nước mũi vừa nói, hiện giờ Bạch
Triển Bằng ốm nằm trên giường, bà ta chỉ còn trông cậy vào mỗi đứa con
này mà thôi.
"Nương, các người đi về trước đi!" Bạch Vũ Thần
thấy hơi đau đầu, hắn không muốn về nhà chỉ vì thế, chỉ là không muốn
nhìn thấy nữ nhân trong phủ này mỗi ngày đấu đá nhau vì lông gà vỏ tỏi,
rồi đấu nhau đến gà bay chó sủa, ngày nào cũng chẳng được an bình.
"Được, con mạnh mẽ lắm, đến cả nương còn bị người ta bắt nạt nữa mà không
quản, ta không có đứa con bất hiếu như vầy!" Bạch phu nhân tức giận chụp mũ bất hiếu lên đầu Bạch Vũ Thần, đứa con này, từ nhỏ bà ta quản hắn
không nổi, nhìn thì ôn hoà mà lại là người khó nói chuyện nhất, cá tính
âm trầm, cả bà ta làm mẹ mà cũng đều không đoán ra tâm tư của hắn. Mấy
ngày vừa rồi, bà ta bị Bạch Mặc Y làm cho tức khí không ít, nói gì thì
nói bà ta cũng nuốt không trôi cục tức này.
"Con vẫn chưa nói
mặc kệ mà, các người cứ về trước đi!" Bạch Vũ Thần giận tái mặt, nếu
được thì hắn cũng không muốn trở về cái nhà này.
Sắc mặt Bạch phu nhân lúc này mới dịu lại, bảo, "Được, đây mới là đứa con ngoan của
nương, nương đi về trước nhé!" Bà ta biết không thể ép đứa con này, cứ
thuận theo như thế là tốt rồi, cho dù hôm nay con không giúp bà ta, thì
ngày sau bà ta sẽ có cách xử lý Bạch Mặc Y, hắn cũng không thể nói được
gì, càng không thể có ý kiến gì với bà ta, bởi vì hôm nay hắn đều nhìn
thấy họ bị Bạch Mặc Y đánh! Sau này bà ta còn muốn dựa vào Bạch Vũ Thần, không thể gây ra khoảng cách của bà ta với hắn được.
Bạch phu
nhân lại không biết, sau khi Bạch Vũ Thần nghe được những lời Vân Tri
nói, thì đã thấy thất vọng vô cùng với người mẹ này rồi, hận không thể
sau này không cần về nhà còn tốt hơn.
Bạch Vũ Thần nhìn theo
chiếc xe ngựa Bạch phủ rời đi, dứng tại chỗ, nói nhẹ nhàng với ngươi
hầu, "Đi tra xem mấy ngày nay xảy ra chuyện gì!"
Thị vệ tuân lệnh đi.
Bạch Vũ Thần do dự chút, nhấc chân tiến đến Thuỷ Mặc cư, tuy hắn còn nhiều
nghi vấn, nhưng hiện giờ hắn lại lo độc Bạch Mặc Y trúng không có thuốc
giải nào!
"Đứng lại! Lúc này chúng ta không chào đón ngươi!" Hồng Tiêu đứng ở cửa giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Vũ Thần, tiện viết luôn một câu: "Người nhà họ Bạch có cầu xin cũng không cho vào" dán ngày lên
trên cổng, đưa tay từ chối không khách sáo phủi cả đống bụi về phía Bạch Vũ Thần.
Ánh mắt Bạch Vũ Thần nhìn đến tấm bảng gỗ trên tay
Hồng Tiêu, chuyện nhìn lên mặt nàng ta, giọng lạnh nhạt mang theo tia ép buộc nói, "Tránh ra!"
"Hừ, người Bạch gia các ngươi không ai
tốt cả, đã đuổi tiểu thư chúng ta ra khỏi phủ rồi, giờ ngày nào cũng đến cửa gây phiền toái, tính tình tiểu thư tiít mới không thèm so đo với
các ngươi, nếu mà là ta ý à, đã sớm đem nhóm các ngươi quăng cho chó ăn
rồi ấy chứ!" Hồng Tiêu tức giận nói, vẫn đứng im ở cửa ý quyết tâm không nhường đường, xem ngươi làm được gì nào?
Bạch Vũ Thần chưa bao
giờ chịu sự đãi ngộ như thế, nếu trong lòng không phải còn áy náy với
chuyện Bạch Mặc Y trúng độc, thì cái loại tiểu nha đầu chẳng biết trời
cao đất dày này đã sớm bị hắn cho một chưởng bay đi nơi nào rồi ấy chứ!
Gườm mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm nói, "Ta lặp lại lần nữa, ngươi
có tránh ra không?' Tay phải hơi nâng lên, đợi nàng ta nói một từ không
thôi thì hắn sẽ cho một chưởng cho nàng ta chết ngay.
"Không cho đấy, người Bạch gia các ngươi sở trường không phải là ỷ thế hiếp người
sao? Có bản lĩnh thì ngươi cứ đánh chết ta đi!" Hồng Tiêu coi thường khí thế kia của hắn nhá, dướn cổ, trừng mắt nói.
Lần đầu tiên Bạch
Vũ Thần cảm nhận được "mèo gặp phải chó", nói cũng nói không nên lời.
Giơ tay lên cũng không được mà thả xuống cũng không xong, đánh nàng là ỷ thế hiếp người, mà không đánh thì trong lòng mình thấy rất khó chịu,
hôm nay thế mà lại bị một tiểu nha đầu này làm khó.
"Hừ, bản công tử không đánh phụ nữ!" Bạch Vũ Thần vươn tay ra đẩy nàng, đi thẳng vào trong,
"Đứng lại, ngươi không thể vào được!" Hồng Tiêu vội la lên, đưa tay kéo hắn
lại. Bạch Vũ Thần chuyển chân, hắn đã muốn đi thì không ai có thể cản
được hắn.
"Nha nha nha, ta nói rồi tiểu Hồng Tiêu à, ngươi nơi
này làm sao thế?" Đầu Sở Tử Dật đầy mồ hôi, đúng lúc gặp phải chuyện bất ngờ vậy, đảo mắt một lượt trên người Bạch Vũ Thần, rồi lại khéo léo làm một lượt nhìn trước mặt hắn, ngăn hắn đi. Trên mặt mang theo vẻ không
chào đón anh, anh cũng nên thức thời biết ý mà rời đi đi!
Bạch
Vũ Thần vừa định bước thêm nửa bước nữa lại phải ngừng lại, nhìn thấy Sở Tử Dật cả người màu hồng, chả lẽ ám vệ hoàng thất kia là do hắn phái
tới sao? Hắn và Y Y có quan hệ gì nhỉ?
"Ây da, chữ viết này đẹp
quá đi, Hồng Tiêu à, là ngươi viết đó sao? Bổn vương không biết chữ,
muội muội ngoan, ngươi đọc giúp bổn vương nghe một chút đi nào!" Ánh mắt Sở Tử Dật đột nhiên dừng trên tấm bài gỗ, cố nén cười, nghiêm trang nói với Hồng Tiêu, học tốt lắm, rất biết ham học hỏi.
Trên trán
Bạch Vũ Thần cau lại đen xì, Cửu vương gia này vốn là một Hỗn Thế Ma
Vương, là kẻ được sủng ái nhất ở Hoàng thất, bình thường là người rất
thích trêu cợt người khác, hơn nữa lại còn mạnh mẽ gọi Hồng Tiêu là tiểu nha đầu nữa, đột nhiên hắn có dự cảm không tốt, có lẽ hắn nên thôi
không bước vào cửa nữa, hắn vốn là người nhã nhặn, không chấp nhặt với
người dã man lắm điều.
"Cửu vương gia lại giễu cợt nô tỳ rồi,
nhưng mà nô tỳ cũng rất thích giúp ngài giải thích một chút ạ, hôm nay
là thế này, ngoài cửa chúng ta có trình diễn một vở tuồng quần ma loạn
vũ ạ, vì để tránh cho sau này chó điên cắn người, nên nô tỳ mới viết tấm bài gỗ này nói cấm người và chó nhà họ Bạch bước vào ạ!" Hồng Tiêu đắc ý vênh mặt lên, xem đi, ta thông minh lắm đó!
"Hm, quả thật là hay, nên phải làm vậy từ lâu rồi mới đúng, vương gia ta sẽ có thưởng!" Sở Tử Dật nói tán thưởng.
"Vậy nô tỳ xin cảm ơn gia trước ạ!" Hồng Tiêu phối hợp vén áo làm lễ với Sở Tử Dật.
Bạch Vũ Thần rùng mình, vừa rồi vẫn còn là người nhà họ Bạch, giờ lại đã biến thành chó điên rồi, miệng hai người này độc quá!
"Tiểu Hồng Tiêu à, ngươi ở đây bảo vệ cho tốt nhá, gia đi vào trước xem Y Y
thế nào!" Sở Tử Dật nhớ tới mục đích chính, nói xong, như cơn gió bay
vút vào hướng trong, Bạn Nguyệt này đang ở đâu đây, hắn không nhìn kỹ
nếu chuyện gì xảy ra, vậy hắn sẽ nôn đến chết!
(4)
Ở cửa,
Hồng Tiêu cũng nhìn trừng trừng Bạch Vũ Thần không chớp, chẳng khác gì
hai kẻ giang hồ thù địch. Bạch Vũ Thần định tha rời đi, lại đột nhiên
phát hiện trên không trung có hai bóng đen đang lao đến, mục đích chính
là Thuỷ Mặc cư này, hơi khẽ cau mày, một người trong đó, nếu hắn nhìn
không nhầm thì hẳn là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu Lâu chủ Ngọc Vô Ngân, thế lực trong tay hắn không rõ là bao nhiêu, không ai biết cả. Võ công người
này cao cường, xuất quỷ nhập thần, trong cả ba nước, đến Hoàng đế cũng
phải kính sợ hắn vài phần! Còn người đằng sau hẳn là kẻ mà hắn nhận ra
vưa rồi đã ra tay, chả lẽ cùng vì Y Y mà đến ư? Hắn và Y Y có quan hệ
gì? Bạch Vũ Thần cảm thấy bản thân đã xa kinh thành quá lâu rồi, xem ra, hắn phải nhanh chóng điều tra cho rõ mọi chuyện mới được!
Nhưng
mà Bạch Mặc Y bên trong kia có thật là muội muội của hắn không nhỉ? Nàng thế nào mà lại gặp gỡ nhiều người như thế chứ? Nên biết rằng Lạc Vũ
Trần và Ngọc Vô Ngân đều là kẻ thay đổi như chong chóng, quay đầu như
chảo chớp, Bạch Vũ Thần bỗng thấy lo lắng!
Không được, hắn quyết không đi, nói gì thì nói cũng phải xem đến tột cùng! đưa tay ra nhanh
nhẹn điểm huyệt Hồng Tiêu, lướt qua nàng ta đi vào trong, Hồng Tiêu tức
giận tới mức mắng hắn là tiểu nhân mãi, nhưng lại không thể động đậy
được.
Bạch Vũ Thần vừa đi được vài bước, một trận gió đỏ cuốn
qua, lao vút nhanh trước mặt hắn mà đi, đợi lúc thấy rõ người đó, mi mắt Bạch Vũ Thần càng hằn sâu, là vương gia Sở Quân Ly nhàn nhã ư? Hắn đến
đây làm gì nhỉ?
Xem ra muội muội này của hắn thật sự không đơn giản ha!
Trong phòng, Bạn Nguyệt đang chữa thương cho Bạch Vô Thương, nếu không phải
là hắn ôm bé vào thì khi Bạch Vô Thương đột nhiên hộc máu, hắn sớm đã
vọt ra bên ngoài rồi, có náo nhiệt không xem không phải là hắn rồi, bỏ
đá xuống giếng vốn là thứ hắn thích nhất, hơn nữa đối với loại phụ nữ vô cùng đáng ghét này, không rõ Bạch Mặc Y sẽ ứng phó thế nào với đám phụ
nữ đó chứ?
Bạch Mặc Y quả thật nhìn thấu hắn, một nửa hắn là quân tử, nhưng một nửa người hắn lại là lưu manh! Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao có một từ gọi là vô sỉ, nói thế thì Bạn Nguyệt chính là kẻ như vậy!
Bạn Nguyệt lại giúp Vô thương kiểm tra lần nữa, mãi cho đến khi bé không ngại nữa mới thu dọn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài, vừa nhấc
mắt lên thì phát hiện ra Bạch Mặc Y đã vội vã đi vào, khuôn mặt nhỏ đỏ
lên bất thường, chỗ nàng lướt qua, trong phòng cuồn cuộn luồng khí nóng.
"Vô thương thế nào rồi?' Tuy đã nghe miệng Hồng lăng nói là bé
không soa rồi, nhưng mà Bạch Mặc Y lại không nhịn được lo lắng mãi.
"Yên tâm đi, có ta ở đây rồi, cam đoan sẽ trả lại cho nàng một đứa con khoẻ
mạnh!" Bạn nguyệt cười nói, nhanh như chớp đưa tay ra bắt mạch cổ tay
nàng, đột nhiên buông ra nói, "Nàng.....Nàng sao lại trúng phải loại độc này?" Có đấm ngực dậm chân cũng không biểu lộ hết tâm tình của Bạn
Nguyệt lúc này, thất sách quá thất sách quá ha, sao hắn vừa rời đi có
một lúc thôi mà nàng đã xảy ra tình trạn như vầy rồi?
"Không
sao!" Bạch Mặc Y ngồi xuống giường đưa tay ra xoa xoa mặt Bạch Vô
Thương, hôn lên trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của bé, không thèm để ý đến
độc trên người mình.
"Vậy....vậy nàng cũng biết rồi, đây là loại khắc cốt triền miên không có thuốc giải, chỉ có thể....chỉ có thể..."
Ánh mắt Bạn Nguyệt thâm u nhìn nàng.
"Chỉ có thể cùng nam tử
giao hoan có phải không?' Bạch Mặc Y vô tình nói tiếp lời hắn, trên mặt
có khinh thường, nhìn thấy bộ dạng mất tự nhiên của Bạn Nguyệt, đột
nhiên nhìn hắn từ trên xuống nói, "Ngươi đừng có nói với ta ngươi vẫn
còn tân đó nhá?' Nàng hỏi điều này cũng chẳng có ý gì khác, lại càng
không có ý nghĩ muốn Bạn Nguyệt đi giải độc, chút độc nhỏ ấy thì với
nàng mà nói chẳng là gì. Nàng chỉ là một quân cờ nho nhỏ, tại cái thời
đại mà nam tử mới mười ba mười bốn tuổi đã khai trai thì Bạn Nguyệt thấy thế nào cũng đã là một kẻ hai mấy tuổi rồi, nếu là sự thật, vậy đúng là một cực phẩm rồi!
Bạn Nguyệt rõ ràng là bị những lời lớn mật
của nàng doạ cho, sắc mặt còn đỏ hơn cả Bạch Mặc Y, nổi giận nói,
"Nàng.....Người phụ nữ này thật là, sao...sao lại có gan lớn đến vậy
chứ?" Lần đầu tiên bị một phụ nữ hỏi hắn có phải còn tân không, sao hắn
không xấu hổ được chứ? Nhưng mà ở trong lòng hắn lại không tồn tại một
cô gái kiểu thế, phong độ bình thường vốn đã không còn. Nhưng những lời
này của nàng là có ý gì chứ? Là muốn hắn làm giải dược sao? Điều này
thật ra có thể lo được! Bạn Nguyệt vui roạ rực nghĩ, ánh mắt ngượng
ngùng nhìn nàng.
"Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi, người
hiện giờ có thể về phòng được không?" Hồng Lăng tiến vào, mắt dừng trên
mặt đỏ bừng của Bạn Nguyệt, hắn sao vậy? Cũng bị trúng độc à? Mặt tiểu
thư đỏ cũng không đỏ bằng hắn đó!
Bạch Mặc Y cũng hiểu được là
phải nhanh chóng rời đi, lại ngơ ngẩn xuống, nàng khó mà giữ được sẽ xảy ra chuyện gì, dứng lên nói, "Hồng Lăng, ngươi chiếu cố tiểu thiếu gia
cho tốt nhé!" Rồi bước lên hai bước, nói trước mặt Bạn Nguyệt, "Huynh đi theo ta!"
Mắt Bạn Nguyệt ngời sáng, nhìn Bạch Mặc Y, run giọng nói, "Nàng....Nàng định làm gì à?"
"Giải độc ha!" Bạch Mặc Y lườm một cái cho hắn, nói xong thì bước ra ngoài cửa.
Giải....giải độc ư? Chả lẽ Y Y thật sự muốn để hắn cùng nàng làm cái chuyện gì gì
kia ư? Trong lòng Bạn Nguyệt rối loạn, hắn có kinh nghiệm gì đâu, sợ
không biết Y Y có ghét bỏ hắn không nữa đây? Mặc kệ vậy, đến lúc đó hắn
nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng!
Hồng Lăng nhìn Bạn
Nguyệt như cô dâu nhỏ đi sau tiểu thư thì nghĩ, công tử Bạn Nguyệt này
sao vậy nhỉ? Đợi chút, hay là hắn nóng sốt muốn chuyện này lắm rồi? Đột
nhiên Hồng Lăng đỏ mặt, miệng lại nở nụ cười tươi, nhưng vừa cười được
một chút lại ngừng, không được, nếu chẳng may mà để cho Bạn Nguyệt công
tử giúp nàng giải độc, vậy chủ tử của nàng ta phải làm sao đây? Hồng
Lăng sốt ruột quá! Lại nhìn thấy trên không trung có bóng người chợt
loé, tâm tình lại thả lỏng, may là chủ tử đã tới rồi, vậy mặc kệ thế
nào, Bạn Nguyệt công tử không thể diễn nổi rồi!
Thuốc trong cơ
thể Bạch Mặc Y càng lúc càng trào lên, từ phòng Bạch Vô thươgn đến phòng nàng chỉ có mấy chục bước mà bởi lúc trước nàng lo cho Bạch Vô thương
nên không nghĩ nó lại bộc phát thế, hiện giờ tâm tình thả lỏng, nàng lại cảm giác không áp chế được thuốc đó, cả người mềm nhũn, đến cả sức nhấc chân, nhấc tay mà cũng không nổi. Cứ có từng đợt sóng lớn đập vào như
cuốn chìm lấy nàng, nàng nhớ rõ lúc ấy nàng lấy tay áo cản lại chút, rồi lại nín thở, ai ngờ thuốc này mạnh quá, nàng chỉ hít vào một tý thôi
mà, nếu mà thật sự hít vào nhiều, e rằng hiện giờ nàng đã hoá thành sói
đói rồi.