Song Ngư từ ngoài cổng dần đi vào bên trong buổi tiệc. Mái tóc đen nhánh được uốn xoăn gợn sóng to rủ xuống, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, cô mặc đồ Tây màu trắng ngó sen. Nhìn cô như thể công chúa bước ra từ truyện cổ tích, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Đây là lần đầu tiên cô trưng diện cao quý ưu nhã thế này. Nhìn những ánh mắt ngạc nhiên cùng lời khen ngợi của những người có mặt ở đây, Song Ngư cảm thấy cô đã đạt được hiệu quả như mong muốn. Liếc mắt về phía mẹ con Hạ Vy, nhìn hai người bọn họ gương mặt không ngừng biến sắc, Song Ngư cười lạnh. Bước vào trong đứng trước mặt Hạ Vy, Song Ngư gương mặt không chút cảm xúc nhìn Hạ Vy, ánh mắt cô xoáy thẳng vào Hạ Vy và Tuyết Nhi.
- Cô đến đây làm gì hả? Ai cho cô đến đây chứ, mau rời khỏi đây ngay. Nơi này không hoan nghênh cô - Tuyết Nhi đến chỗ Song Ngư lớn tiếng quát, tay hướng ra phía cửa.
- Tại sao tôi phải rời khỏi đây? Là do mẹ cô mời tôi đến mà - Song Ngư lạnh nhạt nói, tiến đến chiếc ghế gần đó mà ung dung ngồi vào.
- Cái gì, mẹ tôi mời cô? - Tuyết Nhi như không tin ả hỏi lại quay sang nhìn mẹ mình - Mẹ, là mẹ mời cô ta?
- K-không có, mẹ không hề mời nó - Hạ Vy nói.
- Sao lại như vậy, chính bà đã gửi thiệp mời cho tôi mà. Tấm thiệp ở đây này, sao có thể nói dối trắng trợn như vậy chứ. Tôi sẽ buồn đó.
Song Ngư phe phẩy tấm thiệp mời trước mặt. Hạ Vy chạy đến cầm lấy và mở ra xem, bà ta trố mắt nhìn.
- Đây...đây là thiệp mời mà tôi gửi đến cho chủ tịch tập đoàn Angela SNS mà, sao cô có nó?
- Bà nghĩ sao tôi có nó? - không trả lời câu hỏi của Hạ Vy, Song Ngư hỏi ngược lại.
- Cô...không lẽ...cô là chủ tịch tập đoàn Angela SNS? - Hạ Vy lắp bắp hỏi, vẻ mặt sợ sệt nhìn Song Ngư.
- Sao trông bà có vẻ hoảng sợ thế? - tiến đến đứng trước mặ Hạ Vy, Song Ngư cười mà như không cười ghé sát tai Hạ Vy nói nhỏ - Là bà sợ khi biết được sự thật tôi là ai hay là sợ tôi sẽ nói ra những chuyện bà đã làm? Hửm, cái nào hả? - Song Ngư khẽ nghiêng đầu nhìn Hạ Vy.
- Cô...đang nói gì hả? Sàm ngôn, tôi...không làm gì cả - gương mặt Hạ Vy không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Song Ngư cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hạ Vy rồi nhanh chóng quay đi.
- Có hay không bà biết rõ nhất. Hôm nay, những gì mà bà đã là với mẹ tôi và con gái bà đã làm với tôi, tôi bắt các người phải trả lại gấp đôi. Bà không đáng để tồn tại trên đời này.
- Song Ngư, con đang định gây rối gì ở đây nữa hả? Hôm nay là lễ đính hôn của Tuyết Nhi đó. Con muốn làm ta mất mặt hay sao - ông Song Khiết đập tay xuống bàn một cách giận dữ nhìn Song Ngư - Còn dám ăn nói với mẹ con như vậy, đứa con hư đốn này.
Nhìn thấy ông Song Khiết lớn tiếng với Song Ngư mà bênh mình, Hạ Vy bắt đầu giả vờ tỏ ra đau lòng, mắt rơm rớm, giọng nghẹn ngào nói:
- Thôi mình à! Ông đừng quá nóng giận, không khéo ảnh hưởng đến sức khoẻ. Bỏ qua đi, con nào cũng là con, chắc tại hôm nay trạng của Ngư nhi không tốt nên con bé mới như vậy, ông đừng mắng nó, thân làm mẹ như tôi cũng đau lòng lắm.
- Bà đừng xin cho nó nữa, tôi biết mà yêu thương Ngư nhi nhưng tội nó quá lớn, tôi hôm nay phải dạy lại nó.
Hạ Vy cúi đầu nhưng môi bà nhếch lên một nụ cười vừa ý.
- Thôi mà mình, bỏ qua cho con nó đi. Với lại hôm nay là lễ đính hôn của tiểu Tuyết, vẫn là không nên làm lớn chuyện - Hạ Vy đặt tay lên tay ông và bóp nhẹ.
- Bà thôi đi, đừng ở đó mà giả nhân giả nghĩa - Song Ngư thét lên.
- Song Ngư, cô sao vậy hả? Mẹ tôi đã làm gì mà cô lại đối xử với bà ấy như vậy, những lời độc ác đó mà cô cũng nói được hay sao. Cô có ghét tôi thì cứ nhắm vào một mình tôi là được, nhưng đừng đối xử như vậy với mẹ tôi - Tuyết Nhi cũng vừa khóc vừa nói.
Song Ngư cười khinh bỉ, ánh mắt nhìn hai mẹ con Hạ Vy. Song Ngư thật không ngờ hai người họ có thể đóng kịch giỏi đến như vậy, mọi ánh mắt bây giờ đều nhắm vào cô những lời chỉ trích không ngừng vang lên. Song Ngư chẳng mảy may quan tâm đến những lời chỉ trích vô bổ đó, cô nói:
- Đóng kịch giỏi đấy, để tôi xem các người còn đóng kịch được bao lâu.
Dứt lời Song Ngư đi thẳng đến phía trước nơi đặt sẵn máy chiếu và một cái laptop, trước khi vào đây cô đã nhờ Xà Phu chuẩn bị những thứ đó cho cô.
- Rốt cuộc thì Ngư nhi muốn làm gì vậy? - Sư Tử ghé sát vào tai Nhân Mã hỏi.
- Anh đâu có biết, chờ xem thế nào đã - Nhân Mã nhún vai trả lời Sư Tử.
- Xem ra sắp có phim hay để xem rồi ha - Kim Ngưu thích thú xoa xoa hai tay vào nhau, mắt vẫn theo sát từng hành động của Song Ngư.
- Coi bộ sẽ thú vị lắm - Song Tử khoanh tay đứng tựa lưng vào một cái bàn gần đó, môi khẽ cong thành một vòng cung liếc qua mấy sao nam cũng đang đứng quan sát nhất cử nhất động của Song Ngư.
- Người yêu cậu không phải tầm thường đâu Ma Kết - Thiên Yết lên tiếng.
Ma Kết không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Song Ngư. Từ lúc cô xuất hiện thì mắt anh đã dán chặt vào Song Ngư.
- Giải nhi, cậu sao vậy? - thấy Cự Giải có gì đó không ổn, cứ như là đang lo lắng điều gì, Sư Tử hỏi.
- Mình...mình không biết, tự dưng trong lòng có cảm giác lo lo làm sao ấy. Chị Xử, không thấy chị ấy đến. Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ - Cự Giải có chút lo lắng khi không thấy Xử Nữ đi cùng Song Ngư.
- Chắc không có gì đâu, đừng quá lo - Kim Ngưu vỗ nhẹ vai Cự Giải trấn an.
- Bên phía Xử Nữ -
- CẨN THẬN - một tiếng hét vang lên theo đó là một bóng dáng lao đến ôm lấy cả người Xử Nữ nằm xuống.
Đoàng đoàng đoàng
Hàng loạt những tiếng súng vang lên, đám người kia lần lượt, lần lượt từng tên ngã xuống. Sau một lúc thì đám người kia đều chết sạch không ai sống sót. Lúc này Xử Nữ mới sực tỉnh, lúc nảy do có người đột nhiên ôm lấy cô rồi ngã xuống vì bất ngờ mà không phản ứng kịp. Cô ngạc nhiên nhìn người đã cứu mình khi nảy.
- Thiên Bình - môi Xử Nữ mấp máy gọi tên người đang ở trước mặt mình. Là Thiên Bình? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Sao anh ta lại biết chỗ này? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Xử Nữ. Cô nhìn Thiên Bình hỏi - Sao anh lại ở đây và tại sao lại biết chỗ này?
- Chuyện đó không quan trọng - Thiên Bình ngắn gọn đáp.
Xử Nữ đưa mắt nhìn xung quanh, một toáng người mặt vest đen đứng xung quanh nhưng cách xa hai người.
- Họ đều là người của anh? - Xử Nữ lại hỏi.
- Đúng - Thiên Bình khẽ gật đầu gương mặt vẫn bình thản.
- Trả lời câu hỏi của tôi.
- Tôi chẳng phải đã trả lời rồi sao, vì sao tôi lại ở đây và vì sao tôi biết chỗ này không quan trọng. Quan trọng là vừa rồi tôi đã cứu cô đấy.
- Tôi không có nhờ anh - Xử Nữ lạnh lùng buông một câu rồi đứng dậy.
- Đại tỷ - một tên đàn em của Xử Nữ chạy đến chỗ cô, vẻ mặt hớt hãi.
- Có tìm được kẻ đứng sau đám người này không? - Xử Nữ hỏi, tên đàn em không trả lời chỉ lắc đầu - Đến căn cứ B - Xử Nữ ra lệnh.
Đoạn cô vừa đi qua Thiên Bình liền bị anh nắm lấy tay giữ lại. Cô quay lại ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Bình, nhìn thấy ánh mắt sát thủ của Xử Nữ nhìn mình Thiên Bình có chút ngượng ngùng. Đúng vậy. Không phải là sợ hãi hay gì khác mà là ngượng ngùng.
- Ích ra cô cũng phải nói gì đó với người vừa cứu cô chứ.
- Anh muốn tôi nói gì?
- Cảm ơn chẳng hạn - Thiên Bình nói.
- Tôi không có nhờ anh cứu tôi, là tự anh mà nếu vậy thì việc gì tôi phải cảm ơn anh.
Xử Nữ nói xong liền bỏ đi một mạch không ngoảnh đầu lại một lần. Thiên Bình nhìn theo bóng lưng Xử Nữ, khẽ cười.
- Thật lạnh lùng, tôi có nên giúp cô làm tan băng không đây Xử Nữ?
- Thiếu gia, chuyện ở đây đã xong chúng tôi xin phép rút về - một tên thuộc hạ trong nhóm Thiên Bình đi đến cúi đầu nói. Thiên Bình chỉ “ừ” một tiếng rồi cũng rời đi.
Việc vì sao anh lại biết chỗ này là do anh đã cho người của mình đi điều tra, là người của anh không phải là người trong Cosa Nostra. Vì đã nhiều lần người trong bang được Thiên Yết cử đi điều tra nhưng lại chẳng có kết quả, vì vậy Thiên Bình suy đoán có thể là do người của Xử Nữ đã biết nên không ai hé răng nữa lời. Cho nên anh đã dùng người của mình và đã điều tra được căn cứ của Angela, không chỉ vậy anh còn cho người điều tra tất cả những gì liên quan đến Xử Nữ khi cô ở Đài Loan và anh đã biết tất cả. Biết những chuyện mà cô đã gặp phải, những việc mà cô phải đối mặt khi ở Đài Loan. Và anh thật không hiểu, Xử Nữ đã làm thế nào để vượt qua những chuyện đã diễn ra. Sống lạnh lùng, tàn nhẫn, khép kín trái tim mình lại hay sao?
Brưm...brưm Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Thiên Bình ra khỏi dòng suy nghĩ, cầm lấy chiếc điện thoại nhìn vào màn hình hiện lên dãy số.
- Sao rồi? - vừa bắt máy anh đã hỏi.
“Tôi đã thăm dò tin từ chỗ vị bác sĩ điều trị bệnh cho Hàn tiểu thư, ông ấy nói Hàn tiểu thư mắc phải bệnh tim. Khoảng thời gian này nếu không nhanh chóng nhập viện điều trị, chờ ghép tim thì sẽ chỉ sống được 6 tháng. Nhưng mà...” - đầu dây bên kia ngập ngừng.
- Thế nào?
“Vị bác sĩ đó có nói, cách đây không lâu Hàn tiểu thư có đến gặp ông ta. Qua lần khám đó bệnh của cô ấy đã chuyển biến nặng hơn, ông ấy nói nên tránh cho Hàn tiểu thư bị kích động mạnh hay là làm việc quá sức tổn hại đến tim. Nếu cứ như vậy, e là chưa đến 3 tháng cô ấy có thể...”
- Tôi biết rồi - phun ra ba từ rồi cúp máy. Không cần nghe hết những gì người kia nói, Thiên Bình cũng có thể hiểu nếu là cho Xử bị kích động hay làm những gì để gây hại đến tim thì chưa được 3 tháng Xử Nữ sẽ chết.
“Cô gái ngốc, xem ra tôi phải giúp em rồi”
Thiên Bình vẻ mặt đăm chiêu, hàng chân mày khẽ chau lại. Trong đầu anh dường như đang mưu tính điều gì đó. Anh cũng không biết vì sao mình lại muốn giúp Xử Nữ, cũng không biết vì sao khi nghe thấy bệnh tình của Xử Nữ nghiêm trọng như vậy thì khó chịu. Anh khó chịu khi nghe nói bác sĩ có khuyên Xử Nữ nhập viện để trị bệnh nhưng cô lại không chịu. Trong lòng thầm trách Xử Nữ sao chẳng quan tâm đến bản thân mình, Thiên Bình thở dài một hơi rồi leo lên chiếc xe đang đậu ở bên kia đợi mình.
- Về nhà.
Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm tĩnh mịch.
- Trở lại với Song Ngư -
Song Ngư mở laptop ra, cô bấm vào thư mục ghi âm mà mình đã lưu trong máy. Đoạn ghi âm được phát lên, cuộc nói chuyện của mẹ con Hạ Vy đều được mọi người nghe thấy.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chap 14.
Song Ngư từ ngoài cổng dần đi vào bên trong buổi tiệc. Mái tóc đen nhánh được uốn xoăn gợn sóng to rủ xuống, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, cô mặc đồ Tây màu trắng ngó sen. Nhìn cô như thể công chúa bước ra từ truyện cổ tích, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Đây là lần đầu tiên cô trưng diện cao quý ưu nhã thế này. Nhìn những ánh mắt ngạc nhiên cùng lời khen ngợi của những người có mặt ở đây, Song Ngư cảm thấy cô đã đạt được hiệu quả như mong muốn. Liếc mắt về phía mẹ con Hạ Vy, nhìn hai người bọn họ gương mặt không ngừng biến sắc, Song Ngư cười lạnh. Bước vào trong đứng trước mặt Hạ Vy, Song Ngư gương mặt không chút cảm xúc nhìn Hạ Vy, ánh mắt cô xoáy thẳng vào Hạ Vy và Tuyết Nhi.
- Cô đến đây làm gì hả? Ai cho cô đến đây chứ, mau rời khỏi đây ngay. Nơi này không hoan nghênh cô - Tuyết Nhi đến chỗ Song Ngư lớn tiếng quát, tay hướng ra phía cửa.
- Tại sao tôi phải rời khỏi đây? Là do mẹ cô mời tôi đến mà - Song Ngư lạnh nhạt nói, tiến đến chiếc ghế gần đó mà ung dung ngồi vào.
- Cái gì, mẹ tôi mời cô? - Tuyết Nhi như không tin ả hỏi lại quay sang nhìn mẹ mình - Mẹ, là mẹ mời cô ta?
- K-không có, mẹ không hề mời nó - Hạ Vy nói.
- Sao lại như vậy, chính bà đã gửi thiệp mời cho tôi mà. Tấm thiệp ở đây này, sao có thể nói dối trắng trợn như vậy chứ. Tôi sẽ buồn đó.
Song Ngư phe phẩy tấm thiệp mời trước mặt. Hạ Vy chạy đến cầm lấy và mở ra xem, bà ta trố mắt nhìn.
- Đây...đây là thiệp mời mà tôi gửi đến cho chủ tịch tập đoàn Angela SNS mà, sao cô có nó?
- Bà nghĩ sao tôi có nó? - không trả lời câu hỏi của Hạ Vy, Song Ngư hỏi ngược lại.
- Cô...không lẽ...cô là chủ tịch tập đoàn Angela SNS? - Hạ Vy lắp bắp hỏi, vẻ mặt sợ sệt nhìn Song Ngư.
- Sao trông bà có vẻ hoảng sợ thế? - tiến đến đứng trước mặ Hạ Vy, Song Ngư cười mà như không cười ghé sát tai Hạ Vy nói nhỏ - Là bà sợ khi biết được sự thật tôi là ai hay là sợ tôi sẽ nói ra những chuyện bà đã làm? Hửm, cái nào hả? - Song Ngư khẽ nghiêng đầu nhìn Hạ Vy.
- Cô...đang nói gì hả? Sàm ngôn, tôi...không làm gì cả - gương mặt Hạ Vy không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Song Ngư cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hạ Vy rồi nhanh chóng quay đi.
- Có hay không bà biết rõ nhất. Hôm nay, những gì mà bà đã là với mẹ tôi và con gái bà đã làm với tôi, tôi bắt các người phải trả lại gấp đôi. Bà không đáng để tồn tại trên đời này.
- Song Ngư, con đang định gây rối gì ở đây nữa hả? Hôm nay là lễ đính hôn của Tuyết Nhi đó. Con muốn làm ta mất mặt hay sao - ông Song Khiết đập tay xuống bàn một cách giận dữ nhìn Song Ngư - Còn dám ăn nói với mẹ con như vậy, đứa con hư đốn này.
Nhìn thấy ông Song Khiết lớn tiếng với Song Ngư mà bênh mình, Hạ Vy bắt đầu giả vờ tỏ ra đau lòng, mắt rơm rớm, giọng nghẹn ngào nói:
- Thôi mình à! Ông đừng quá nóng giận, không khéo ảnh hưởng đến sức khoẻ. Bỏ qua đi, con nào cũng là con, chắc tại hôm nay trạng của Ngư nhi không tốt nên con bé mới như vậy, ông đừng mắng nó, thân làm mẹ như tôi cũng đau lòng lắm.
- Bà đừng xin cho nó nữa, tôi biết mà yêu thương Ngư nhi nhưng tội nó quá lớn, tôi hôm nay phải dạy lại nó.
Hạ Vy cúi đầu nhưng môi bà nhếch lên một nụ cười vừa ý.
- Thôi mà mình, bỏ qua cho con nó đi. Với lại hôm nay là lễ đính hôn của tiểu Tuyết, vẫn là không nên làm lớn chuyện - Hạ Vy đặt tay lên tay ông và bóp nhẹ.
- Bà thôi đi, đừng ở đó mà giả nhân giả nghĩa - Song Ngư thét lên.
- Song Ngư, cô sao vậy hả? Mẹ tôi đã làm gì mà cô lại đối xử với bà ấy như vậy, những lời độc ác đó mà cô cũng nói được hay sao. Cô có ghét tôi thì cứ nhắm vào một mình tôi là được, nhưng đừng đối xử như vậy với mẹ tôi - Tuyết Nhi cũng vừa khóc vừa nói.
Song Ngư cười khinh bỉ, ánh mắt nhìn hai mẹ con Hạ Vy. Song Ngư thật không ngờ hai người họ có thể đóng kịch giỏi đến như vậy, mọi ánh mắt bây giờ đều nhắm vào cô những lời chỉ trích không ngừng vang lên. Song Ngư chẳng mảy may quan tâm đến những lời chỉ trích vô bổ đó, cô nói:
- Đóng kịch giỏi đấy, để tôi xem các người còn đóng kịch được bao lâu.
Dứt lời Song Ngư đi thẳng đến phía trước nơi đặt sẵn máy chiếu và một cái laptop, trước khi vào đây cô đã nhờ Xà Phu chuẩn bị những thứ đó cho cô.
- Rốt cuộc thì Ngư nhi muốn làm gì vậy? - Sư Tử ghé sát vào tai Nhân Mã hỏi.
- Anh đâu có biết, chờ xem thế nào đã - Nhân Mã nhún vai trả lời Sư Tử.
- Xem ra sắp có phim hay để xem rồi ha - Kim Ngưu thích thú xoa xoa hai tay vào nhau, mắt vẫn theo sát từng hành động của Song Ngư.
- Coi bộ sẽ thú vị lắm - Song Tử khoanh tay đứng tựa lưng vào một cái bàn gần đó, môi khẽ cong thành một vòng cung liếc qua mấy sao nam cũng đang đứng quan sát nhất cử nhất động của Song Ngư.
- Người yêu cậu không phải tầm thường đâu Ma Kết - Thiên Yết lên tiếng.
Ma Kết không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Song Ngư. Từ lúc cô xuất hiện thì mắt anh đã dán chặt vào Song Ngư.
- Giải nhi, cậu sao vậy? - thấy Cự Giải có gì đó không ổn, cứ như là đang lo lắng điều gì, Sư Tử hỏi.
- Mình...mình không biết, tự dưng trong lòng có cảm giác lo lo làm sao ấy. Chị Xử, không thấy chị ấy đến. Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ - Cự Giải có chút lo lắng khi không thấy Xử Nữ đi cùng Song Ngư.
- Chắc không có gì đâu, đừng quá lo - Kim Ngưu vỗ nhẹ vai Cự Giải trấn an.
- Bên phía Xử Nữ -
- CẨN THẬN - một tiếng hét vang lên theo đó là một bóng dáng lao đến ôm lấy cả người Xử Nữ nằm xuống.
Đoàng đoàng đoàng
Hàng loạt những tiếng súng vang lên, đám người kia lần lượt, lần lượt từng tên ngã xuống. Sau một lúc thì đám người kia đều chết sạch không ai sống sót. Lúc này Xử Nữ mới sực tỉnh, lúc nảy do có người đột nhiên ôm lấy cô rồi ngã xuống vì bất ngờ mà không phản ứng kịp. Cô ngạc nhiên nhìn người đã cứu mình khi nảy.
- Thiên Bình - môi Xử Nữ mấp máy gọi tên người đang ở trước mặt mình. Là Thiên Bình? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Sao anh ta lại biết chỗ này? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Xử Nữ. Cô nhìn Thiên Bình hỏi - Sao anh lại ở đây và tại sao lại biết chỗ này?
- Chuyện đó không quan trọng - Thiên Bình ngắn gọn đáp.
Xử Nữ đưa mắt nhìn xung quanh, một toáng người mặt vest đen đứng xung quanh nhưng cách xa hai người.
- Họ đều là người của anh? - Xử Nữ lại hỏi.
- Đúng - Thiên Bình khẽ gật đầu gương mặt vẫn bình thản.
- Trả lời câu hỏi của tôi.
- Tôi chẳng phải đã trả lời rồi sao, vì sao tôi lại ở đây và vì sao tôi biết chỗ này không quan trọng. Quan trọng là vừa rồi tôi đã cứu cô đấy.
- Tôi không có nhờ anh - Xử Nữ lạnh lùng buông một câu rồi đứng dậy.
- Đại tỷ - một tên đàn em của Xử Nữ chạy đến chỗ cô, vẻ mặt hớt hãi.
- Có tìm được kẻ đứng sau đám người này không? - Xử Nữ hỏi, tên đàn em không trả lời chỉ lắc đầu - Đến căn cứ B - Xử Nữ ra lệnh.
Đoạn cô vừa đi qua Thiên Bình liền bị anh nắm lấy tay giữ lại. Cô quay lại ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Bình, nhìn thấy ánh mắt sát thủ của Xử Nữ nhìn mình Thiên Bình có chút ngượng ngùng. Đúng vậy. Không phải là sợ hãi hay gì khác mà là ngượng ngùng.
- Ích ra cô cũng phải nói gì đó với người vừa cứu cô chứ.
- Anh muốn tôi nói gì?
- Cảm ơn chẳng hạn - Thiên Bình nói.
- Tôi không có nhờ anh cứu tôi, là tự anh mà nếu vậy thì việc gì tôi phải cảm ơn anh.
Xử Nữ nói xong liền bỏ đi một mạch không ngoảnh đầu lại một lần. Thiên Bình nhìn theo bóng lưng Xử Nữ, khẽ cười.
- Thật lạnh lùng, tôi có nên giúp cô làm tan băng không đây Xử Nữ?
- Thiếu gia, chuyện ở đây đã xong chúng tôi xin phép rút về - một tên thuộc hạ trong nhóm Thiên Bình đi đến cúi đầu nói. Thiên Bình chỉ “ừ” một tiếng rồi cũng rời đi.
Việc vì sao anh lại biết chỗ này là do anh đã cho người của mình đi điều tra, là người của anh không phải là người trong Cosa Nostra. Vì đã nhiều lần người trong bang được Thiên Yết cử đi điều tra nhưng lại chẳng có kết quả, vì vậy Thiên Bình suy đoán có thể là do người của Xử Nữ đã biết nên không ai hé răng nữa lời. Cho nên anh đã dùng người của mình và đã điều tra được căn cứ của Angela, không chỉ vậy anh còn cho người điều tra tất cả những gì liên quan đến Xử Nữ khi cô ở Đài Loan và anh đã biết tất cả. Biết những chuyện mà cô đã gặp phải, những việc mà cô phải đối mặt khi ở Đài Loan. Và anh thật không hiểu, Xử Nữ đã làm thế nào để vượt qua những chuyện đã diễn ra. Sống lạnh lùng, tàn nhẫn, khép kín trái tim mình lại hay sao?
Brưm...brưm Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Thiên Bình ra khỏi dòng suy nghĩ, cầm lấy chiếc điện thoại nhìn vào màn hình hiện lên dãy số.
- Sao rồi? - vừa bắt máy anh đã hỏi.
“Tôi đã thăm dò tin từ chỗ vị bác sĩ điều trị bệnh cho Hàn tiểu thư, ông ấy nói Hàn tiểu thư mắc phải bệnh tim. Khoảng thời gian này nếu không nhanh chóng nhập viện điều trị, chờ ghép tim thì sẽ chỉ sống được 6 tháng. Nhưng mà...” - đầu dây bên kia ngập ngừng.
- Thế nào?
“Vị bác sĩ đó có nói, cách đây không lâu Hàn tiểu thư có đến gặp ông ta. Qua lần khám đó bệnh của cô ấy đã chuyển biến nặng hơn, ông ấy nói nên tránh cho Hàn tiểu thư bị kích động mạnh hay là làm việc quá sức tổn hại đến tim. Nếu cứ như vậy, e là chưa đến 3 tháng cô ấy có thể...”
- Tôi biết rồi - phun ra ba từ rồi cúp máy. Không cần nghe hết những gì người kia nói, Thiên Bình cũng có thể hiểu nếu là cho Xử bị kích động hay làm những gì để gây hại đến tim thì chưa được 3 tháng Xử Nữ sẽ chết.
“Cô gái ngốc, xem ra tôi phải giúp em rồi”
Thiên Bình vẻ mặt đăm chiêu, hàng chân mày khẽ chau lại. Trong đầu anh dường như đang mưu tính điều gì đó. Anh cũng không biết vì sao mình lại muốn giúp Xử Nữ, cũng không biết vì sao khi nghe thấy bệnh tình của Xử Nữ nghiêm trọng như vậy thì khó chịu. Anh khó chịu khi nghe nói bác sĩ có khuyên Xử Nữ nhập viện để trị bệnh nhưng cô lại không chịu. Trong lòng thầm trách Xử Nữ sao chẳng quan tâm đến bản thân mình, Thiên Bình thở dài một hơi rồi leo lên chiếc xe đang đậu ở bên kia đợi mình.
- Về nhà.
Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm tĩnh mịch.
- Trở lại với Song Ngư -
Song Ngư mở laptop ra, cô bấm vào thư mục ghi âm mà mình đã lưu trong máy. Đoạn ghi âm được phát lên, cuộc nói chuyện của mẹ con Hạ Vy đều được mọi người nghe thấy.