Editor: Nguyên (TrucxAnx)
Beta: Crashpike
Trong tay Ôn Điềm là hộp bánh dâu, cuối cùng cô cũng không chịu nổi ánh mắt đáng thương của Phó Hoài cứ nhìn chằm chằm vào cô, sau một hồi mâu thuẫn, cô thương lượng: “Chỉ lén cho anh ăn một cái thôi đấy!”
Phó Hoài mím môi, dè dặt mà ra dấu OK, Ôn Điềm mở nắp hộp ra, nhẹ nhàng mà cầm lên một miếng bánh, nghe thấy anh dò xét hỏi thử: “Ba... Ba cái chứ?”
Ôn Điềm sửng sốt, đôi mắt hạnh mở to. Hiển nhiên cô không nghĩ tới vừa rồi anh ra dấu như vậy là muốn ăn ba tận ba cái, cầm lấy bánh trong tay, Ôn Điềm và Phó Hoài mặt đối mặt ngồi xổm dưới đất, hộp bánh cuộn được đặt trên đùi cô. Tay phải Ôn Điềm cầm lấy bánh, tay trái hứng phía dưới, chỉ lo cái bánh trong tay rơi xuống đất.
Tầng tầng lớp lớp của chiếc bánh đều rất rõ ràng, dưới ánh mặt trời, cảm giác càng thêm xinh đẹp, nhìn qua rất ngon miệng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ôn Điềm, Phó Hoài nghiêng người lại gần, cúi đầu cắn một miếng bánh. Vị dâu tây nhàn nhạt hòa lẫn với mùi bánh tràn ngập trong khoang miệng, đặc biệt tơi xốp và thơm ngọt.
Anh nhanh chóng nuốt xuống miếng bánh trong miệng, lại mở miệng cắn nửa miếng bánh còn dư lại trong tay Ôn Điềm.
Bờ môi ấm áp cọ qua đầu ngón tay của cô, lúc cọ nhẹ truyền đến một hồi cảm giác tê dại. Ôn Điềm bỗng nhiên hoàn hồn, thu tay về, nắm chặt, lỗ tai dần ửng đỏ.
Rõ ràng không khí đã bớt oi bức, thế mà bây giờ Ôn Điềm cảm thấy hình như còn nóng hơn. Cả người cô đều đổ mồ hôi, đến nỗi suýt nữa làm cô bị hoa mắt, chóng mặt.
Cô giơ tay lên cà cà vào gò má nóng bỏng của mình, đôi mày chau lại, khe khẽ cắn môi dưới.
Chỉ ăn một cái, đương nhiên Phó Hoài cực kỳ không khỏa mãn. Anh ngầm chọc chọc vào cánh tay chưa rút lại của Ôn Điềm, rồi cầm thêm một cái bánh trong chiếc hộp nhựa chưa đóng lại, ngẩng đầu lên, há miệng nhét toàn bộ vào trong.
Đôi mắt anh hơi nheo lại vì ánh sáng, cằm vì đang nhai nên không ngừng động đậy. Quầng sáng bao phủ xưng quanh người anh, cũng do động tác ăn của anh mà di chuyển. Mãi đến khi anh nuốt thức ăn xuống, qua hầu kết đi xuống dưới, trong nháy mắt Ôn Điềm vội đóng hộp lại, tựa như sợ anh sẽ thò tay vào cầm lấy đi cái bánh cuộn còn lại trong đấy.
Giọng nói của cô nho nhỏ, khàn khàn vì thiếu hơi nước, lắc đầu cự tuyệt anh: “Phó Hoài Hoài, anh không được ăn nữa.”
Phó Hoài kêu thảm một tiếng, hai tay đặt lên đùi, cúi đầu đặt cằm lên cánh tay, nhìn sắc mặt đỏ bừng chảy mồ hôi của Ôn Điềm. Sau chốc lát, anh hơi thẳng lưng, một tay với qua, chạm vào trán cô.
Tay Ôn Điềm đang cầm túi bên trong chứa hộp nhựa, nhất thời sửng sốt do bóng tối trước mặt, sau đó giương mắt nhìn về phía Phó Hoài, nhìn thấy anh mỉm cười, hỏi: “Có nóng quá không?”
Ôn Điềm rất trung thực gật gật đầu, sau đó định đứng lên.
Nhưng do vừa rồi ngồi xổm rất lâu nên khi đứng dậy, trước mắt Ôn Điềm đột nhiên tối sầm, lảo đảo một cái.
“Này!” Phó Hoài nhanh chóng đỡ lấy cô, đôi mày khó chịu nhíu lại, lo lắng nói: “Không phải trúng gió rồi chứ? Điềm Điềm, em có khó chịu chỗ nào hay không?”
Trong mắt tối sầm mất vài giây, Ôn Điềm xem nhẹ, ngồi xuống một lúc, thoáng cái đã qua cảm giác chóng mặt, lắc đầu, mềm giọng nói: “Không có việc gì đâu, chỉ là...” Cô giơ tay chạm lên trán một cái “Hơi nóng thôi.”
“Phó Hoài, anh quay lại đó đi. Em đi đến phòng nghỉ của ba em, để bánh ở đó cho ông rồi sẽ về nhà.”
Phó Hoài nhìn da thịt bình thường đều trắng nõn của cô, lúc này bị phơi nắng đến đỏ bừng. Anh lại không yên lòng để cô cho đi một mình, nên đã đi theo cô đến phòng nghỉ của cha cô.
Nửa đường đi qua căn tin của trường, Phó Hoài kéo cổ tay của Ôn Điềm, để cô đứng dưới một bóng cây, trao dây dắt Bọc Đường cho Ôn Điềm, nói: “Điềm Điềm, em ở dây đợi anh một chút.”
Lời còn chưa dứt đã bỏ chạy vào căn tin.
Rất nhanh, trong tay Phó Hoài cầm theo một chai nước khoáng ướp lạnh đi ra, anh lấy lại dây dắt Bọc Đường.
Áp chai nước vào mặt Ôn Điềm, cảm giác lạnh buốt bất ngơ làm Ôn Điềm không kịp đề phòng giật mình một cái, trông giống như một chú thỏ bị kinh sợ, nhảy một bước.
Phó Hoài cười ha hả, quơ quơ chai nước khoáng, ý bảo cô cầm lấy, “Không nóng nữa hả? Cầm lấy chai nước ướp lạnh này cho thoải mái chút đi.”
Ôn Điềm cầm lấy chai nước khoáng, chậm rãi áp lên gò má nóng bỏng của mình. Tức khắc, cảm giác lạnh lẽo từ mặt lan ra, làm cho cô rất sảng khoái.
Lúc hai người vào phòng nghỉ của ba Ôn, bên trong cũng không có người, thế nhưng điều hòa trong phòng vẫn còn mở. Ôn Điềm và Phó Hoài ngồi trên ghế xô-pha chờ.
Ôn Điềm khát nước nên định mở nắp chai nước uống vài hớp, nhưng mà dọc đường, cô cầm lấy thân chai, nên lúc này đây, tay toàn là nước. Cô thử hai lần đều không mở được. Phó Hoài thấy thế giựt chai nước từ tay cô ra, Ôn Điềm chỉ thấy anh không cần tốn nhiều sức đã dễ dàng nới lỏng nắp bình, đưa lại cho cô.
Quả nhiên sức lực giữa nam và nữ quả thật khác biệt, Ôn Điềm nghĩ thầm.
Đôi môi khô khốc được hơi nước ngấm vào, trong nháy mắt đã trở lại đỏ thắm. Ôn Điềm hài lòng mà liếm liếm vài giọt nước còn trên môi, lại không biết khung cảnh này bị cậu bé bên cạnh nhìn vào, thành một bức tranh có bao nhiêu mê hoặc.
Phó Hoài thầm gác chuyện đó qua một bên, lỗ tai len lén nhiễm hồng, anh nuốt nước miệng, hầu kết lăn lộn. Phó Hoài đột nhiên nhận ra yết hầu ngứa ngáy, khó chịu. Anh ho nhẹ, hắng giọng một cái.
Cửa phòng nghỉ bị mở ra từ phía ngoài, ba Ôn nhìn thấy hai đứa trẻ, cũng không ngạc nhiên chút nào, ung dung bước vào.
Ôn Điềm đưa bốn cái bánh dâu còn thừa lại trong hộp cho ba Ôn, trái tim không khỏi đập nhanh hơn một chút, ánh mắt của cô chớp chớp, làm hết sức để cho mình giống thường ngày, nhẹ giọng cười nói: “Ba, mẹ làm, bảo con đem đến cho ba ăn.”
Ba Ôn nhận lấy chiếc hộp, nhìn bốn cái bánh đung đưa trong chiếc hộp to, dịu dàng cười một tiếng, “Ừm.”
“... Không còn chuyện gì nữa, thế con về nhé.” Ôn Điềm nói.
Ba Ôn gật đầu, “Về đi, ba sẽ về sau.”
“Dạ, con biết rồi.” Cô trả lời.
Đi khỏi phòng nghỉ, Ôn Điềm và Phó Hoài trở về, lúc bên ngoài bãi tập có người lớn tiếng gọi anh: “Phó Hoài, đội trưởng kêu cậu về hàng!”
Ôn Điềm bèn tạm biệt Phó Hoài: “Anh tranh thủ thời gian về hàng đi, em đi về đây.”
Phó Hoài thấy sắc mặt cô chuyển hồng, cái trán không ngừng đổ mồ hôi, không yên lòng nói: “Nếu không... Anh đưa em về, anh trông chừng em...”
Ôn Điềm nén cơn buồn bực trong lòng xuống, nhíu mày, lắc đầu nói: “Khỏi cần, anh cứ đi đi.”
Cô buộc lại mái tóc đuôi ngựa, lỗ tai và cổ lộ ra hoàn toàn, da thịt không biết có phải do bị phơi nắng hay không mà làn da vốn màu kem sữa lúc này đã ửng hồng, ngay cả cũng vành tai đỏ ửng.
Ôn Điềm cầm lấy dây dắt chó từ tay Phó Hoài, nở nụ cười, khua tay với anh, “Em đi nhé, gặp lại sau.”
Phó Hoài nói: “Về tợ nhà thì nhớ báo anh một tiếng!”
“Dạ.”
Nghe được câu trả lời của cô, lúc này Phó Hoài mới bằng lòng đi theo người gọi anh chạy vào trong bãi tập.
Ôn Điềm cúi đầu, cười nói với Bọc Đường: “Chúng ta về nhà nhé.”
Phó Hoài liên tục quay đầu nhìn theo Ôn Điềm đang men theo bãi tập ra ngoài đường, ngay khi anh quay đầu trở lại chạy về phía trước, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu “Gâu gâu”
Là Bọc Đường!
Phó Hoài lập tức dừng bước, xoay người, khi nhìn đến thân thể Ôn Điềm đang lắc lư, nắm lấy lưới lan can nhưng vẫn không ngừng trượt xuống. Thấy vậy, Phó Hoài rùng mình, căng thẳng gọi cô: “Điềm Điềm!”
Người chung quanh còn chưa phản ứng kịp, Phó Hoài đã chạy ra khỏi bãi tập.
Trong chớp mắt, anh đã chạy đến bên cạnh Ôn Điềm, Phó Hoài nửa quỳ trên mặt đất, tay vòng ra sau gáy cô, ôm cô vào ngực, cau mày, bóp người cô, liên tục thấp giọng gọi cô: “Điềm Điềm, Điềm Điềm, em đừng làm anh sợ mà...”