TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@huynh9l type)
Mark đọc xong nhật ký trước Courtney, nhưng nó vẫn ngồi yên cho đến khi cô bé ngửng lên. Hai đứa nhìn Bobby đang nằm ngủ trên giường của Mark. Chúng muốn nói chuyện với Bobby, nhưng không dám đánh thức, vì biết bạn cần nghỉ ngơi. Cảm giác thật lạ. Rõ ràng đây là thằng bạn thân thiết từ ngày ba đứa còn nhỏ xíu. Mọi chuyện bây giờ đã khác. Phải, đây vẫn là Bobby, nhưng không phải là Bobby đã hôn Courtney mấy ngày trước. Liệu mọi chuyện có trở lại như trước được không? Bỗng Bobby thì thầm:
-Mình thức rồi đây.
Mark và Courtney đứng bật dậy, chạy tới nó. Courtney ngồi ghé xuống thành giường. Mark bước tới bước lui. Courtney bảo:
-Vậy là mình có thể đóan cậu an toàn khi vào ống dẫn trên núi.
Bobby cố gượng ngồi dậy. Rõ ràng nó bị ê ẩm. Không đau, chỉ ê ẩm thôi.
-Ừa, tụi mình cưỡi ngựa gần hết đoạn đường.
Mark hỏi:
-Có gặp quig không?
-Không. Nhưng mình đoán chắc tại bão tuyết dữ quá nên chúng không xuất hiện. Coi mặt mình nè, toàn vết cắt. Gió dữ lắm. Lạnh như cắt da vậy. Ồ, xin lỗi Mark, mình làm bẩn hết gối của cậu rồi.
Mark thành thật nói:
-Không sao đâu.
Courtney hỏi:
-Ai trở về cùng bạn? Cậu Press hả?
-Ừa, nhưng hai bạn biết không, kỳ cục lắm. Khi về tới ga tàu điện ngầm, xe mô tô của cậu ấy đã đợi sẵn ngay chỗ cậu ấy đã bỏ lại. Cả mấy cái mũ bảo hộ nữa. Kỳ không?
Kỳ thật. Vì khi Mark và Courtney tới nhà ga đó, có thấychiếc mô tô nào đâu. Phải có ai giữ nó và chờ cậu Press trở lại.
Mark đưa cuộn nhật ký sau cùng lên và bảo Bobby:
-Lạ thật đấy. Nhưng ngay cậu mà còn thấy lạ lùng sao?
Cả ba đứa lom lom nhìn cuộn giấy da, rồi bật cười ha hả. Mark nói đúng. So với những gì Bobby làm tại Denduron, thì chuyện cái mô tô biến mất, rồi hiện trở lại là chuyện nhỏ.
Bobby cảm thấy hạnh phúc vì được ở gần bạn bè, được cười ha hả, nhưng đồng thời nó cũng có cảm giác hơi ngượng ngùng lúng túng, làm cả Courtney và Mark đều e ngại. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Nó đã là một con người khác. Liệu nó có thể trở lại cuộc đời cũ được không?
Courtney hỏi:
-Còn Loor? Cô ta ở lại Denduron sao?
Mark nghĩ, giọng cô bạn hơi hờn lẫy. Bobby ngừng bặt tiếng cười, nói nhỏ:
-Loor cùng lên núi với cậu cháu mình. Nhưng khi vào trong hang có cái cổng đó, cô ta tiến thẳng, nhảy ngay vào ống dẫn. Không chào, không nhìn lại ai. Không xúc động, không gì cả. Tỉnh bơ như tụi mình chưa từng là bạn của nhau.
Thế mới đau. Vì Bobby đã cảm thấy mến Loor, nhưng dường như Loor không hề quan tâm hay mến nó. Cả ba đứa bối rối im lặng một lúc lâu, rồi Mark lên tiếng hỏi một tràng dài những điều mà trong đầu đứa nào cũng đang thắc mắc:
-Bobby, trong nhật ký của cậu có mấy điều làm mình không hiểu. Vụ đối đầu giữa Milago và Bedoowan chỉ là một phần. Nhưng còn chuyện về Lữ khách; rồi ống dẫn phóng cậu qua không gian và thời gian; chuyện những người sống tại các lãnh địa trên toàn vũ trụ; rồi lại còn Halla nữa? Halla là gì? Làm sao mọi nơi, mọi thứ và mọi thời gian vẫn có thể tồn tại? Thằng cha Saint Dane đó là ai? Một ngày nào đó liệu hắn ta có xuất hiện tại đây, và làm những việc như đã làm tại Denduron không? Những gì cậu viết làm mình hoang mang với tất cả những gì chúng mình từng biết và… mình thú thật, làm mình phát hoảng.
-Ước gì mình có thể làm cậu cảm thấy yên tâm hơn. Vì chính mình cũng hoảng. Mình không biết gì hơn những gì mình đã viết trong nhật ký đâu. Mình ước có thể quay ngược kim đồng hồ trở lại đêm hôm đó, để mình bảo cậu Press hãy đi tìm người khác giúp cậu. Nhưng mình không thể. Một phần trong mình cảm thấy có thể chấp nhận chuyện đó. Mình đã học được từ bản thân những điều tốt. Mình cũng phát hiện những điều làm mình đổi thay. Tất cả đều tốt. Nhưng về vụ Lữ khách… chính mình cũng vẫn hoang mang.
Courtney hỏi:
-Vậy bạn định sẽ làm gì?
Bobby nhích khỏi giường, đứng dậy. Hai chân hơi run, nhưng còn đứng nổi. Nó tuyên bố chắc như đinh đóng cột:
-Mình sẽ cố gắng trở lại đời sống bình thường. Nếu lại cần người giúp, cậu Press có thể tìm người khác. Hai bạn cùng về nhà với mình chứ. Có mặt hai bạn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Đây là giây phút Mark và Courtney sợ nhất. Làm sao hai đứa có thể cho Bobby biết gia đình nó biến mất rồi? Sau những gì nó phải trải qua, nó không đáng phải nghe một tin như vậy. Nhưng dù sao nó vẫn cần được biết. Mark bối rối:
-Bo… Bobby, cậu… cần… biết một chuyện…
Courtney cắt ngang:
-Chúng mình đi với bạn, Bobby. Chúng mình muốn ở bên bạn tại đó.
Mark nhìn Courtney, nhưng cô bé làm lơ. Courtney nghĩ, cách duy nhất để Bobby hiểu chuyện gì đã xảy ra là để nó tự nhìn thấy. Vì nếu nghe kể lại, chắc chắn nó vẫn muốn nhìn tận mắt.
Tới nhà Bobby trên đường Linden Place chỉ phải đi bộ một đoạn đường ngắn. Khi qua những vỉa hè quen thuộc trên đường Stony Brook, Bobby tủm tỉm cười nhìn quanh.
Trước đây nó đã từng qua lại con đường này cả ngàn lần, vậy mà cảm giác lúc này thật mới mẻ. Nó đón nhận từng hình ảnh, từng mùi hương, từng cảm xúc. Nó tự bao bọc mình bằng những cảm giác đó như cuốn mình trong một cái mền êm ái, cảm thấy mình lại trọn vẹn là mình. Nó cảm thấy hoàn toàn có thể trở lại cuộc sống bình thường trước đây.
Mark và Courtney biết bạn mình đang nghĩ gì. Tim chúng tan nát vì biết niềm vui trở lại nhà cùa bạn sắp tan tành, đau đớn. Rồi, ngay trước khi rẽ lần cuối để đến số 2 Linden Place – bãi đất trống trước kia là nhà Bobby – Courtney nắm tay Bobby kéo lại. Cô bé ôm vai Bobby, nhìn thẳng mắt bạn, chân thành nói:
-Bobby, bạn cần phải biết một điều: chúng mình có mặt tại đây vì bạn.
-Mình biết mà, Courtney.
Courtney vẫn không buông vai Bobby. Cô biết ngay khi buông tay ra, Bobby sẽ rẽ qua góc phố, và nhìn thấy cuộc sống nó đang quá khao khát trở về đã không còn đó nữa.
Bobby thắc mắc hỏi Courtney:
-Này, bạn không sao chứ?
Courtney gật đầu, buông tay khỏi vai Bobby. Bobby liếc nhìn Mark cố tìm hiểu lý do hạnh động lạ lùng của cô bạn gái, nhưng mặt Mark rầu rĩ không thua gì Courtney. Biết ngay có chuyện không hay, Bobby quay đầu, chạy thẳng về nhà. Courtney và Mark lo lắng nhìn nhau rồi chạy theo.
Vừa qua khỏi góc đường, Mark và Courtney thấy Bobby đang đứng một mình trên hè đường, trừng trừng nhìn bãi đất trống nơi đã từng là nhà của nó. Nó không nhúc nhích, không kêu gào. Trông nó dường như không cả thở. Chỉ đứng đó, trừng trừng nhìn. Courtney và Mark đều im lặng. Chúng cần để Bobby có thời gian đủ để nhận ra những gì đang thấy. Hay đúng hơn là đang không thấy. Bobby tiến lên, bước vào miếng đất từng là mảnh vườn nó đã chơi đùa khi mới chập chững biết đi. Nơi nó từng vật lộn với con chó Marley. Nơi dẫn vào ngôi nhà nó đã gọi là tổ ấm suốt mười bốn năm trời. Tất cả đều đã không còn nữa.
-Đây rồi.
Một giọng quen thuộc vang lên sau ba đứa.
Tất cả quay lại để thấy cậu Press đang đứng trên hè đường. Cậu đã trở lại với chiếc quần jean và cái áo choàng bằng da. Sau lưng cậu là một chiếc xe thể thao màu đen. Một chiếc Porsche. Trông cậu lúc nào cũng đúng điệu Lữ khách. Cậu Press nói rất nhẹ nhàng:
-Ổn rồi, Bobby. Ráng bình tĩnh.
Mark và Courtney lùi xa mấy bước. Dù xảy ra chuyện gì, đó là vấn đề giữa cậu cháu Bobby. Chúng thấy mắt bạn hoe đỏ. Bobby sắp khóc rồi! Nhưng đôi mắt buồn rầu bỗng chuyển thành tức giận khi Bobby nhìn thấy người cậu. Nó nghiến răng hỏi:
-Tất cả đâu rồi? Đừng nói kiểu, chuyện phải thế thôi. Cháu không ưa câu đó đâu.
Cậu Press đáp, giọng dỗ dành:
-Tất cả đều khỏe.
Bobby tiến mấy bước về phía cậu Press. Nó giận, buồn, bối rối và… sợ. Nhưng trên hết, nó muốn được nghe cậu trả lời. Nó hỏi:
-Nếu khỏe, vì sao không còn ai tại đây?
-Đó là vấn đề khó khăn nhất. Khó khăn với cậu, khó khăn với Alder, và… và cả loor cũng vậy. Nhưng rồi chúng ta đều phải vượt qua. Đáng lẽ cậu đã nói với cháu chuyện này từ khi còn ở Denduron, nhưng cháu cần phải tự mình nhìn thấy.
-Thấy gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Courtney với tay nắm lấy tay Mark để đỡ hoang mang bối rối. Mark cũng không kháng cự.
-Bobby, gia đình cháu ra đi, vì đã tới thời điểm cháu phải rời bỏ nơi này. Họ đã nuôi dạy cháu thành một người như cháu hiện nay. Nhưng đã đến lúc phải ra đi.
Bobby giật lùi mấy bước, những lời nói đó như một cú đấm mạnh vào nó. Ông ta đang nói gì vậy? Phải chăng chuyện nó tới Denduron đã được sắp đặt từ khi nó mới chào đời? Gia đình nó biết tất cả chuyện này không? Sao có thể như vậy được? Nó đã sống qua những ngày rất… bình thường mà. Rồi nó chợt nhận ra một điều. Nó hỏi:
-Cậu không phải là cậu thật sự của cháu, đúng không?
-Nếu trên tinh thần truyền thống thì không. Nhưng cậu đã và sẽ mãi mãi săn sóc, lo lắng cho cháu.
Bobby quay lại, chạy vào giữa bãi đất trống. Nó muốn tìm một phiến gỗ, một mảnh thủy tinh, thậm chí một quả bóng cũ. Phải có cái gì đó nói lên rằng nó đã từng ở đây. Nhưng chẳng có gì. Rồi nó nghe một giọng nói còn làm nó ngạc nhiên hơn.
-Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, Pendragon.
Bobby quay phắt lại. Đứng bên chiếc xe hơi là Loor. Cô ta mặc quần yếm bằng vải jean xanh, áo sơ mi bó không tay màu hồng, để lộ ra hai cánh tay và đôi vai săn chắc. Cô ta còn mang đôi bốt đen hiệu Dr. Marten. Mái tóc đen dài thắt bím tới lưng, cổ đeo một dây chuyền kết bằng những vỏ ốc nhỏ. Trông chẳng khác nào một nữ sinh của trường trung học Stony Brook. Không ai có thể ngờ cô là một chiến binh đến từ một lãnh địa xa xôi.
Courtney nhìn Loor, đánh giá từ đầu tới chân. Mark ghi nhớ, để sau này khi có dịp sẽ chọc Courtney về tật hay ghen. Nhưng không trách Courtney được. Mark nghĩ, Loor còn đẹp “ác liệt” hơn Bobby đã tả nhiều. Có thể cô ta ăn mặc như một cô gái ngoại ô, nhưng cô ta có một dáng vẻ mạnh mẽ của một chiến binh. Sau cùng thì cô nàng Courtney Chetwynde đã gặp một đối thủ đáng gờm.
Bobby tiến lại gần Loor. Chỉ có cô là người có thể cho nó biết sự thật.
-Cô có hiểu những chuyện này không?
-Mới chỉ bắt đầu thôi.
-Mẹ cô thì sao? Bà Osa thật sự có phải là mẹ của cô không?
-Không. Tôi được biết sự thật trước khi tới Denduron. Bà nuôi tôi, dạy tôi tất cả những gì ngày nay tôi hiểu biết. Bà là mẹ tôi trên mọi phương diện, trừ việc bà không sinh ra tôi. Nhưng điều đó không làm tôi giảm tình yêu thương đối với bà.
Bobby cuối đầu, để những lời nói của Loor thấm vào nó. Loor tiếp:
-Trên núi, tôi đã không chào tạm biệt anh, vì tôi còn bận tâm lo một chuyện khác. Thi hài mẹ tôi đã được chuyển về Zadaa, tôi phải trở về để lo tang lễ. Đây là điều khổ tâm của tôi, mong anh thông cảm.
Bobby lắc đầu. Nó đã hiểu rõ tất cả, vì bây giờ nó đã biết mất mẹ là thế nào. Nhìn cậu Press, nó hỏi:
-Thì ra là vậy? Lữ khách không có gia đình? Không có cuộc sống? Chỉ nhảy nhót khắp vũ trụ tìm kiếm những khó khăn?
Cậu Press mỉm cười:
-Bobby, cháu tin cậu, phải không?
Bobby nói, vẻ đầy hoài nghi:
-Cháu nghĩ vậy. Nhưng cháu đang mất niềm tin.
Cậu Press vội nói:
-Đừng. Hãy tin cậu. Cậu hứa, với thời gian cháu sẽ hiểu, cháu sẽ gặp lại gia đình. Gặp lại cha mẹ và em gái Shannon của cháu.
-Còn con Marley?
-Cháu sẽ lại chạy nhảy với con chó của cháu. Nhưng… không phải hôm nay.
-Vậy thì bao giờ?
Press ngẫm nghĩ. Có thể là ông có mọi câu trả lời, nhưng câu hỏi này làm ông phải né tránh:
-Chuyện này cậu không thể trả lời.
Bobby nhìn Loor. Cô ta gật đầu khích lệ. Nó trở lại bãi đất trống, đứng suy nghĩ. Một lúc sau nó mới lên tiếng:
-Trước đây, cậu đã hỏi, cháu cảm thấy thế nào. Cậu có muốn biết, cháu cảm thấy sao lúc này không?
-Cháu cảm thấy sao?
-Cảm thấy như vừa phát hiện ra Ông già Noel không có thật. Một cảm giác chẳng hay ho gì.
-Rồi tất cả sẽ khá hơn.
-Còn bây giờ?
-Bây giờ cháu hãy đi theo chúng ta.
Bobby lại gần Mark và Courtney. Nhìn hai bạn, tất cả kỷ niệm những ngày học tại trường lớp lại tràn ngập trong tâm trí nó. Bobby ước ao quay lại và được thấy ngôi nhà vẫn ở đó, để nó được trở lại đời sống như xưa. Nhưng điều đó là không thể nữa. Bobby nói với hai bạn:
-Mình nghĩ… mình phải đi thôi.
Courtney nói trong nước mắt:
-Tụi mình luôn chờ đợi bạn tại đây.
Bobby vòng tay ôm chặt hai người bạn thân thiết nhất của nó. Nó gồng mình để kềm nước mắt. Bobby không muốn khóc, không muốn khóc trước mặt Loor. Nhưng nó cũng không muốn buông hai bạn ra, vì ngay khi vòng tay nó tách rời họ, hành động sau cùng chỉ là bỏ lại cuộc sống của nó trên trái đất này. Trái Đất Thứ Hai.
Cậu Press nhẹ nhàng nhắc nhở:
-Tới giờ đi rồi, Bobby.
Bobby lùi lại, lẳng lặng nhìn hai bạn. Mark quệt nước mắt, mỉm cười nói:
-Ê, đừng quên viết nghe.
Cả ba đứa đều phì cười. Bobby hỏi Mark:
-Cậu bảo đảm gìn giữ nhật ký của mình chứ?
Mark giơ cao bàn tay đeo chiếc nhẫn bà Osa đã cho, hăm Bobby:
-Nếu cậu gửi cho kẻ nào khác, coi chừng mình.
Bobby cười với bạn, cố ngăn nước mắt, nói:
-Mong sớm gặp lại nhau.
Courtney nói:
-Tạm biệt, Bobby. Chúc may mắn.
Bobby gật, rồi quay mình, tiến thẳng tới xe. Nó dừng lại trước mặt Loor, nhìn cô gái chiến binh, người đồng sự của nó. Loor lên tiếng:
-Pendragon, tôi biết anh không thích nghe câu này. Nhưng… chuyện phải thế thôi.
-Phải, chúng ta cứ chờ xem.
Bobby đáp lại với vẻ hoài nghi. Nó nhìn lại bãi đất từng có ngôi nhà của gia đình nó lần cuối cùng, rồi chui vào băng sau của chiếc Porsche. Loor nhìn Mark và Courtney. Courtney đứng thẳng người hơn một chút. Loor chặc lưỡi rồi cũng chui vào xe. Ông Press bảo Mark và Courtney:
-Giữ an toàn nhật ký của Bobby. Có thể một ngày nào đó, nó sẽ cần tới chúng.
Mark và Courtney gật đầu hứa. Press đi vòng đầu xe rồi nhảy vào sau tay lái. Tiếng máy rú lên, cái xe thể thao nhỏ bé vọt xuống đường, phóng như bay về… đâu đó.
Mark và Courtney đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn và tiếng máy xe không còn nghe thấy nữa. Chúng cứ đứng mãi đó, chẳng biết phải làm gì… Sau cùng Mark nói:
-Không có ông già Noel thật à?
Cả hai cùng cười lớn. Chúng đều giấu cảm xúc thật của mình. Courtney bảo:
-Nhớ gọi cho mình nếu…
-Sẽ gọi ngay nếu mình nhận được nhật ký.
Ra khỏi bãi đất trống, chúng tách ra để vè nhà. Mark lên ngay phòng ngủ chờ nhật ký của Bobby. Nó hy vọng cái nhẫn sẽ co thắt ngay lập tức. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Nó gần như thức trắng đêm, lom lom nhìn cái nhẫn, ngong ngóng nhẫn chuyển động.
Nhưng cái nhẫn không hề nhúc nhích.
Mỗi ngày Courtney gọi cho Mark hai lần, và câu trả lời luôn là: “Chưa có gì”. Mỗi lần gặp nhau trong trường, Courtney đều nhướng mắt như hỏi Mark: “Có gì không?” Mark chỉ nhún vai, lắc đầu.
Nhiều ngày trôi qua. Rồi nhiều tuần, nhiều tháng trôi qua. Không chút tin tức gì của Bobby. Mark và Courtney thấy không thể lẩn quẩn gần nhau chờ tin của Bobby, vì vậy chúng bắt đầu ít gặp nhau. Ngoài tình bạn của hai đứa đối với Bobby, Mark và Courtney chẳng có điểm nào giống nhau. Courtney trở lại với bóng chuyền, dẫn dắt đội Stony Brook vào chung kết. Tất nhiên là đội nam.
Mark … lại là Mark. Ngốn cả đống cà rốt và vùi đầu vào những chồng sách trong thư viện. Tuy nhiên cuộc đời nó cũng có một thay đổi lớn. Thằng Andy Micheal không còn quậy nó nữa. Courtney đã trở thành thiên thần hộ mạng cho Mark mà chính cô không hề biết. Ít ra, cô là thiên thần hộ mạng cho Mark, đối với… thằng Andy Mitcheal.
Vụ điều tra tìm kiếm gia đình Press không đi tới đâu. Đại úy Hirsch và trung sĩ D’Angelo thỉnh thoảng có gọi cho Mark và Courtney để hỏi xem chúng có nghe thêm được thông tin gì không. Câu trả lời luôn luôn là: Không. Kể cả muốn nói sự thật, chúng cũng không biết phải nói thế nào.
Mark và Courtney không thể nào quên nổi Bobby. Bobby chập chờn trong tâm trí chúng ít nhất mỗi ngày một lần. Nhưng thời gian qua đi, không một lời nhắn tin, hình ảnh của Bobby cũng nhạt nhòa dần. Cũng dễ hiểu thôi, vì cả hai đều bận rộn với những việc riêng. Nhưng khi Mark chơi trò đá banh Nintendo, nó lại nhớ cũng trò này nó đã từng bị Bobby hạ sát ván. Courtney ngồi xem hài kịch ngơ ngẩn trên tivi, ha hả cười, vì cô bé biết nếu Bobby xem, Bobby cũng sẽ cười sằng sặc.
Một lần ngồi xem đấu bóng rổ, Mark đang nhớ lại bạn Bobby của nó mới tuyệt vời làm sao trong môn thể thao này.
Và đó là lúc điều kỳ diệu lại xảy ra. Cái nhẫn… vặn mình.
Lúc đầu Mark không hiểu chuyện gì. Nhưng khi nhìn xuống, nó thấy ánh sáng quen thuộc lóe ra từ mặt đá. Mark suýt tè ra quần vì quá xúc động. Nó bật khỏi ghế, chạy ngang sân đấu, chẳng cần biết đã làm rối đội hình các cầu thủ, và bị la lối om sòm. Phải cấp tốc ra khỏi đó và đi tìm Courtney. Courtney đang giữa buổi tập judo trong phòng kế bên. Chỉ một chút ráng sức, Courtney nâng cao đấu thủ, ném thịch xuống sàn. Ngay khi cô đang giúp bạn đấu đứng dậy, Mark hấp tấp chạy vào, gào lên:
-Courtney!
Tất cả mọi người quay lại nhìn thằng ba trợn. Courtney nhìn Mark và hiểu ngay chuyện gì. Cô vội vàng cúi chào đấu thủ, chạy theo Mark. Không cần trao đổi một lời, chúng biết phải làm gì. Hai đứa lên thẳng pháo đài cô độc của Mark: phòng vệ sinh nam trên lầu ba. Không chút e dè, Courtney xông vào trước Mark. Ngay sau đó, Mark lột nhẫn, đặt xuống sàn. Chiếc nhẫn vặn mình. Ánh sáng trong suốt tỏa ra. Và những diễn tiến quen thuộc bắt đầu. Chiếc nhẫn nhỏ lớn dần, cho đến khi một luồng sáng lóa mắt phụt lên, rồi tất cả chấm dứt.
Trên sàn là một cuộn giấy. Nhưng cuộn giấy này trông không giống những lần trước. Cuộn giấy màu lục nhạt, chứ không vàng ố như những cuộn giấy trước đây. Dây buộc không phải bằng da, mà xanh sẫm như một chất bằng thực vật. Mark tháo dây, thận trọng lật từng trang. Giấy cũng cùng kích cỡ với những trang nhật ký trước, nhưng hình dạng rất kỳ quặc. Không có góc vuông. Mark sờ mặt giấy, và cảm thấy chúng không phải là giấy chút nào. Những trang nhật ký này giống như những chiếc lá khô to lớn và được làm bằng… nhựa cao su… không thấm nước.
Courtney hỏi:
-Cậu sẵn sàng chưa?
Mark đáp:
-Tay mình đang run bắn lên đây này.
Hai đứa chăm chú nhìn xuống những trang nhật ký mới nhất của Bobby.