Còn Chọc Tôi Đánh Anh Thật Đó

Chương 18: Chương 18




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Cảm giác được bàn tay mình nhớt nháp, vùng xung quanh lông mày King nhíu chặt lại, mùi máu tanh chợt xông vào khoang mũi, khiến cho cổ họng của y phải giật giật, cuối cùng nhịn không nổi, nghiêng đầu nôn khan.

Jason: “…”

King nôn xong: “… Đứng lên, cách xa tôi ra một chút.”

Jason chịu đựng đau nhức, cố gắng đứng lên, đưa tay muốn đỡ King, lại bị đánh bật ra. Jason nhất thời đau lòng: “Em sao vậy Bối Bối?”

King bịt mũi lại, đầu tiên nhìn vào nơi phát ra phát súng, tên đó nhanh chóng xuất hiện, bắn một phát không trúng kích, khiến cho tình hình rối loạn, giờ đã biến mất không tung tích.

Jason cũng thở dài nhìn quanh bốn phía một chút, chung quanh đã vang lên tiếng còi cảnh sát.

“Không có camera.” King nói. “Rời khỏi đây đã.”

Hoặc là dù có cũng có thể nhờ đồng bọn xóa bỏ dùm.

Hai người đồng ý, một trước một sau thừa dịp loạn quẹo vào con hẻm nhỏ bên đường, cứ quẹo tới quẹo lui, cuối cùng Jason dùng quần áo mới mua hồi nãy khoác lên che đi chỗ bị thương, tựa như không có việc gì mà trở về nhà.

Sắc mặt King vẫn đang tái nhợt, cứ cách xa Jason 5m, thoạt nhìn là bộ dạng đang cố nén cơn nôn.

Jason vẫn thân thiết: “Em bị say máu sao? Hay ăn gì đó không được? Ngộ độc thức ăn? Không thể nào … cả ngày hôm nay chúng ta ăn giống nhau mà … Hay là bị dị ứng? Này Bối Bối?”

King mặc kệ hắn.

Về đến nhà chuyện thứ nhất chính là mở cửa sổ, chuyện thứ hai là gọi cho Jack.

Jack không hề phụ mong đợi của mọi người, nhanh chóng cầm cái vali cỡ 24cm kia chạy tới, vừa bước vào phòng liền nhanh chóng hỏi: “Anh dâu sao sắc mặt kém vậy? Không phải anh tôi mới là người bị thương sao? Hay là anh cũng bị thương? Ở đâu để em coi cho.”

King hờ hững liếc nhìn cậu một cái: “Xem cho anh cậu trước đi.”

Jack mới thành thật mà tới khám cho anh mình.

Đạn còn nằm trong vai, nhưng may không có chạm vào đầu khớp xương, Jack tay chân lanh lẹ mà từ hành lý lấy ra thuốc cùng dụng cụ phẫu thuật, tiêm thuốc tê cho Jason xong, bắt đầu tiến hành lấy đầu đạn ra, sau đó xoa thuốc, cẩn thận mà băng bó lại.

Tất cả xong xuôi, Jack vỗ vai Jason: “Được rồi, đây là thuốc uống hạ sốt, đây là thuốc giảm nhiệt, anh xem tình hình của mình rồi tự dùng nha. Còn nữa, đây là băng vải cùng thuốc xoa bên ngoài, anh tự mình thay nha, nếu như hết thì cứ gọi em. Đây là cái cặp bản cố định, gần nhất tay phải của anh tạm thời đừng dùng! Còn nữa, không nên kịch liệt vận động, trước tiên không nên để vết thương hở miệng, hiện tại anh phải ít vận động lại, vận động mạnh vết thương dễ bị nhiễm, blablabla …”

Jason gật đầu: “Em đi khám cho anh dâu em đi, hình như y không ổn.”

Trên cơ bản Jack vừa tới thì King đã tự mình nhốt vào trong phòng, đóng chặt cửa.

Jack thu thập xong mấy thứ còn sót lại, ném vào cái hành ký bụi bặm chồng chất đầy đủ thứ món kia, sau đó mở điều hòa thay đổi không khí, sau đó mới gõ cửa phòng King “Anh dâu, anh em đã xong rồi, máu cũng thanh lý xong mùi rồi, anh em lo cho anh đó, nếu không anh để em khám đi?”

Một hồi lâu sau, King mới tối mặt đi mở cửa phòng.

Jack nhìn sắc mặt y: “Ừ, rất tốt, bớt tái rồi. Lẽ nào là bị say máu thiệt?”

King theo Jack tới bên sofa ngồi xuống, nhìn Jason, người nọ lão lão thật thật ngồi xuống chỗ xa nhất, còn cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đơn giản đứng lên: “Anh đi rót nước.”

Bên này Jack bắt đầu hành nghề, dùng ống nghe bệnh mà xem huyết áp, cẩn thận đoán bệnh cho King, cuối cùng thứ cần kiểm tra cũng kiểm tra rồi, hình như cũng chẳng có vấn đề gì. King dần không còn bình tĩnh nổi nữa: “Có thể là bị say máu thiệt, không có gì.”

Jack dường như có chút không rõ, cậu nhìn nhìn Jason đang bận rộn trong bếp, nhìn nhìn King đang không kiên nhẫn, cuối cùng thử hỏi: “Nếu không, em bắt mạch cho anh nha?”

King nháy mắt: “Tôi không tin Trung Y.”

“Trung Y của em là tinh hoa quốc tuý trên dưới năm nghìn năm đó nha, anh dâu đừng có coi thường, blablabla …” Jack bị cánh tay đưa ngang miệng chặn lại lời đang nói, sau đó cầm lấy cổ tay của King đặt lên giấy ăn, bắt tay bắt đầu bắt mạch.



Tính theo giây, hai giây, rồi ba giây.

Jason cảm thấy bản thân không thể nào giả bộ nổi nữa, cầm nước đi tới, nhưng thấy sắc mặt của Jack cực kỳ, quỷ dị.

Jack nhìn hắn, lại nhìn King đang biểu tình trở nên hồ nghi, cuối cùng buông tay, gãi đầu: “Cái này, Trung Y mà, cũng không phải là chuẩn nhất …”

King nhíu mắt: “Nói.”

Jack đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vùi đầu vào hành lý, cuối cùng từ trong đó lấy ra một cái hộp nhỏ, sau đó đứng lên, cẩn thận nâng lên đưa cho King: “Cái này, là duy nhất đó, đó chính xác 8/10, cách dùng trên đó có ghi …”

King không chút cảm xúc tiếp nhận.

Trên mặt bao bì sạch sẽ dễ thương, có dòng chữ nhỏ nhỏ màu xanh — “Que thử thai.”

“Anh dâu, anh hai, không có gì em xin đi trước nha, anh nhớ tự mình thay băng đúng giờ nha, còn nữa nhớ không được vận động kịch liệt, đánh nhau cũng là vận động kịch liệt đó nha, haha, không cần trả tiền!”

Jack cực kỳ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy đi.

Trong nhà, chỉ còn lại hai người, nhất thời an tĩnh.

King rõ ràng nghe thấy máy đếm giá trị của Jason, đã phát ra tiếng báo động hệ âm cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.