Bố mẹ tôi đều thích hoa.
Bố tôi thích cây cảnh nhưng chăm sóc không tốt. Cây cảnh của người ta xanh um tốt tươi, hoặc là lung linh long lanh hoặc là khỏe mạnh um tùm, còn cây cảnh của bố chẳng hiểu sao luôn lớn lên trong bộ dạng thô kệch vạm vỡ như đại Hán Đông Bắc.
Bố cũng không để tâm, cứ vui vẻ chăm chút mõi ngày. Thực ra bố không có kĩ thuật cũng không có thẩm mĩ, chỉ ăn theo người ta thôi. Chiến hữu cũ mua một cái đình cho cây cảnh, bố cũng đi mua một cái đình; ông hàng xóm thêm hình người nhỏ cho cây cảnh, bố cũng thêm một cái, bất kể đẹp hay không, nói chung cứ vui vẻ mà bày lên đó thôi.
Lần nào cậu tôi đi qua bồn cây cảnh ở ban công của bố cũng chắp tay lắc đầu, đã vậy lần nào bố cũng ngứa miệng nhất định muốn cậu tôi bình phẩm vài câu. Cậu nhìn bố, rồi nhìn cây cảnh, lại nhìn bố, sau đó thở dài thườn thượt, lắc đầu cảm thông, cũng không nói gì, lại chắp tay đi vào phòng uống trà mẹ tôi pha cho cậu.
Bố tôi còn cảm thấy chúng khá đẹp, bố tự đắc cho rằng cây cảnh của bố đã đạt tới bước tuyệt sắc, không lời hoa mĩ nào có thể diễn tả hết được, chỉ có thể hiểu ngầm.
Tôi nói: “Nếu thực sự hiểu ngầm thì cũng phải gật đầu chứ bố?”. Ông nói: “Đó là vì cậu con thấy mình không trồng được cây thế này nên thở dài”. Tôi cảm thấy mình lớn thế này rồi mọi nghị lực vui vẻ vớ vẩn hay lạc quan mù quáng đều bắt nguồn từ bố tôi.
Mẹ tôi trồng mẫu đơn, mẹ thấy loại hoa này vừa to vừa đẹp, tưới chút nước chiếu ánh mặt trời là sống được, mộc mạc khỏe mạnh, rất kiên cường.
Nói thì như vậy nhưng cả loài mẫu đơn mộc mạc khỏe mạnh có chút ánh sáng là rạng rỡ, vào tay mẹ tôi không có chậu nào có thể sống được hơn một năm, nâng niu chăm bẵm thì sống được một tháng, coi như cây mẫu đơn này sức sống dẻo dai, là một người hùng rồi.
Nhưng mẹ tôi là người tay chân có thể đua ngựa, nội tâm đàn ông chẳng kém một anh cao mét tám, mẹ cân nhắc một hồi và ngộ ra đạo lí, đó là mẫu đơn có hàng ngàn hàng vạn cây, không được thì chúng ta thay hàng ngày.
Thế là dịp tết hàng năm, khi những người tới nhà tôi chúc tết trò chuyện khen mẹ tôi chăm mẫu đơn khéo, mẹ liền mỉm cười nói, đương nhiên rồi, tuần trước vừa mới thay xong.
Mẹ giỏi hơn bố tôi chính là ở chỗ này, mẹ biết mình biết ta.
Có thể khiến một chủ nhân phá hoa ác liệt như mẹ tôi tỉ mỉ, nghiêm túc chăm chút cho hoa, chính là chậu hoa nhài nhà tôi. Chậu hoa nhài đó do mẹ và bố cùng chăm sóc, lớn rất nhanh, khi nở mùi hương bay khắp từ tầng một tới tầng sáu, nhà nhà tới xin cành, bây giờ tất cả hoa nhài trong viện đều là con cháu của nó.
Đó là cây được bố mẹ trồng vào tháng tôi sinh ra.
Tôi là con thứ năm của mẹ, trước đó mẹ còn có một cô con gái tên Vân, chưa đầy tháng đã chết yểu, và ba đứa con gái khác chưa kịp ra đời thì đã mất.
Tôi được mẹ sinh ra khi mẹ đã ba mươi tuổi, khi mới mang thai bác sĩ đã nói với mẹ, nếu không giữ được thì e rằng mẹ sẽ không thể sinh đẻ nữa. Khi ấy mẹ đã có dấu hiệu sẩy thai, may mà giữ được tôi. Mấy hôm trước khi sinh tôi ra, mẹ và bố cùng trồng cây hoa nhài này. Bố lên núi lấy đất màu mỡ nhất về, mẹ đem cành cây xanh vừa nhỏ vừa non vùi vào trong đất. Mẹ nói, cây hoa nhài này nếu sống được thì con của mình cũng sống được. và thế là cây hoa nhài sống, mặc dù tôi sinh sớm và mẹ sinh khó nhưng cũng gắng gượng sống, chạy nhảy tung tăng tới giờ.
Bố mẹ chăm sóc cây hoa nhài này vô cùng cẩn thận. cắt cành cho nó, cắt hết cành lá thừa thãi, chăm đất bón phân, mùa đông mở cửa cho nó, bố cẩn thận lấy vải quấn quanh nó, không để bị gió thổi, nó giống như đứa con gái thứ hai của bố mẹ vậy.
Có lẽ nó chính là cô con gái thứ hai.
Tôi rời nhà đi học từ thời niên thiếu, những ngày tháng phiêu bạt bên ngoài đã nhiều hơn ngày tháng tôi ở bên cạnh họ.
Cây hoa nhài bằng tuổi tôi ấy trong mắt họ có lẽ là cô con gái một năm gặp một lần.
Có lẽ trong sâu thẳm tôi và cây hoa nhài này thực sự có mối liên hệ thần bí nào đó. Có một năm, khi ở Quảng Châu tôi đột ngột sốt cao, sốt tới mức thần trí không tỉnh táo, bạn cùng phòng cứ ba bốn tiếng lại phải thay ga giường và quần áo cho tôi vì mồ hôi ướt đẫm. Đột nhiên mẹ gọi điện hỏi tôi có phải bị ốm không. Tôi hỏi mẹ sao mẹ biết, mẹ nói, lá cây nhài đột nhiên rụng sạch, nên mẹ nghĩ con bị ốm.
Trong giây phút ấy tôi chợt thấy mình bất hiếu, khiến bố mẹ lo lắng.
Họ chưa bao giờ nói ra, nhưng hàng ngày hàng đêm vẫn nhớ nhung tôi.
Bố mẹ lo lắng cho tôi thì ngắm hoa nhài, xem cành lá nó có bị rơi rụng hay có bị sâu cắn không.
Thậm chí cây hoa nhài bố mẹ yêu quý cũng không phải do đích thân tôi trồng tặng họ.
Bố mẹ vẫn còn, tôi lại đi xa.
Tôi lấy giọng giả vờ không vấn đề gì, mẹ hỏi đi hỏi lại, cuối cùng cúp máy.
Tôi biết, thực ra chắc chắn mẹ biết tôi không ổn, mẹ lo lắng, nhưng mẹ tôn trọng tôi, tôi không nói mẹ cũng giả vờ không biết.
Từ đầu tới cuối tôi luôn là mầm cây được bố mẹ cẩn thận nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay.
Cuối cùng.
Tôi may mắn được làm con của bố mẹ.