BỐ
Ông là một người cố chấp, khó hiểu và cô độc.
Cậu không hiểu thấu đáo quá khứ thời trẻ của ông, chỉ biết một chút bề ngoài. Cậu biết khi còn trẻ ông rất đẹp. Mọi người trong thị trấn nhỏ này đều biết trong trấn có một chàng trai đẹp đến vậy. Khi ấy nội tâm của ông có lẽ rất ấm áp, trong trẻo và tự hào.
Cậu cũng biết ông đặc biệt có năng khiếu nghệ thuật bẩm sinh và tài năng thể thao. Cậu còn nhớ hồi nhỏ thường xuyên nghe thấy ông cất cao giọng hát Kinh kịch. Khi ấy ông cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi. mặc dù không còn hào hoa phong nhã nhưng vẫn toát ra sức sống dẻo dai tươi trẻ.
Chỉ là, khi trẻ ông không may mắn, trải qua nhiều phong ba khốn khó. Vì thế sau này ông trở thành một người mất niềm tin với cả thế giới, trở thành một người hung bạo, đơn giản, như một thiếu niên lạc lối. trong tim muốn sự ấm áp, nhưng lại tỏ vẻ cô độc không thể lại gần, lạnh lùng đối đáp với tất cả mọi người và mọi vật để tự bảo vệ bản thân.
Cậu biết, ông rất đau đớn, yếu ớt, giống như một đứa trẻ. Chỉ có điều ông làm gì cũng cẩn thận, nhưng lại làm sai một việc duy nhất, khiến ông và cậu đối địch với nhau. Ông trút hết cơn bực dọc lên người phụ nữ luôn yêu thương mình tha thiết, ông đã khiến cậu tức giận. vì thế, cậu thường xuyên cãi vã với ông. Lâu dần, hai người dùng cách làm tổn thương nhau để yêu thương nhau.
Trong tim muốn sự ấm áp nhưng lại tỏ vẻ cô độc không thể lại gần.
Cậu biết một khi hai người đối mặt với nhau sẽ giống như tự nói chuyện với chiếc gương. Mọi thứ của hai người đều rất giống nhau. Chỉ là hai người không thể dùng cách nào phù hợp để đối xử với vị trí không thể thay đổi của người kia trong lòng mình. Không phải không dùng đủ sức, mà là dùng quá sức. Luôn không ổn thỏa.
Nhưng, ông là bố của cậu. Hai người là bố con. Trong người cậu đang chảy dòng máu của ông. Nên cậu cũng nhạy cảm, yếu đuối, mang trong mình nét trẻ con bẩm sinh. Cậu cũng biết trong nội tâm luôn luôn có thứ tình yêu dành cho ông. Thứ tình yêu ấy được giấu kín, nặng nề và sâu sắc.
Hai người dành cho nhau không nhiều hi vọng. Ví dụ, cậu chỉ hi vọng ông có thể mở lại sự dịu dàng giấu kín trong lòng mình, dành cho người yêu ông nhất và người ông yêu nhất, ví dụ như bà ấy, là mẹ của cậu, là vợ của ông. Cậu cũng biết hai người sẽ không rời bỏ nhau, cho tới khi chết. Kiếp sau, hai người có thể là huynh đệ, vẫn là người thân.
Nhưng, cậu muốn chăm sóc ông, cậu muốn thế.
MẸ
Ngày bé, bà rất yếu ớt. Lúc ấy, gia đình bà có cái lồng gà đan bằng tre, giống như một căn phòng, ở giữa để một ô cửa hẹp làm lối vào. Bà gầy tới mức có thể chui vừa vào đấy. Mỗi lần nhớ lại quãng thời gian thơ ấu, trên khuôn mặt bà luôn có nụ cười ngây thơ như thiếu nữ. Thời thiếu nữ, bà sống vui vẻ, thoải mái và tự do.
Những năm tháng ấy, dường như bà là một hạt bụi dịu dàng, không vương vấn thế sự. Từ trong ra ngoài, bà đều toát ra khí chất thanh khiết như lan. Nhưng sau này, khi trở thành một mĩ nhân xinh đẹp thì vận mệnh cuộc đời lại thay đổi khó lường. Bà bị thời gian làm cho chao đảo,mông lung không biết con đường phía trước ra sao, luôn chìm sâu trong mệt mỏi.
Hôn nhân là một khu rừng dày đặc sương mù. Sau khi bước vào đó, bà như mất đi sức sống trong trẻo tươi đẹp nhất của mình. Bà không nhắc một lời tới mối tình trong quá khứ của mình, mặc cho cậu truy hỏi thế nào cũng vô ích, bà có đạo đức của mình, và bà cũng cố chấp, hoàn toàn là vậy.
Bà là người chất phác, thiện lương, hiền thục, trong sáng, việc gì cũng tự gì làm lụng, chăm lo chu toàn thể diện và cảm xúc của những người xung quanh. Bà vất vả cần mẫn quanh năm nhưng rất hiếm khi than phiền. Cho dù có than phiền đi nữa, thì những gì cậu nghe thấy cũng làm cậu cảm thấy đó là những việc đương nhiên bà phải làm. Bà vốn có quyền than phiền những điều ấy nhưng bà lại ít khi làm vậy.
Tháng bảy năm ấy, bà bị ngã ở nơi làm việc, bị gãy lưng, một năm sau vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nhưng vì bà không chịu được nhàn rỗi, bà lao đi làm việc, bận rộn. Cậu nhìn thấy mọi việc bà làm nhưng luôn giấu nỗi xót xa vào đáy tim.
Cậu thường xuyên phiền muộn về thân thể mỏng manh và năng lực tầm thường của mình. Cậu luôn hi vọng mình có thể trở thành một cây đại thụ bảo vệ bà. Nhưng thời gian đã không ưu ái cậu. Bà không còn khỏe mạnh như trước, trên gương mặt bà đã bắt đầu xuất hiện những nét mệt mỏi không thể che giấu.
Những điều này đã chứng minh, bà thực sự già rồi. già là một con chữ tàn khốc, đen tối, thậm chí tuyệt vọng. Bà âm thầm phiền muộn một mình, không muốn cho bất cứ ai biết. Thực ra cho dù bà có ngoan cường thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn sợ hãi tuổi tác già nua. Bà nghĩ bản thân chẳng qua cũng là một người phụ nữ bình thường giàu tình cảm mà thôi.
Một hôm cậu nhận được dòng tin nhắn của chị gái. Chị nói cậu gọi điện về cho mẹ, mẹ rất nhớ cậu. Sau đó cậu thấy lòng mình thắt lại, có thứ cảm giác xót xa dội lên. Giây điện thoại được kết nối, cậu nói “alo”, sau đó đầu bên kia vang lên tiếng khóc tức thì. Đó là cách biểu đạt yếu đuối nhất, nguyên thủy nhất của bà. Cuối cùng cậu đã hiểu, có thứ tình yêu không thể nói bằng lời. Bởi vì quá sâu sắc.
Bà là mẹ của cậu.
Cậu yêu mẹ.
Rất yêu.