Tôn bà tử thấy ngọn lửa cháy hừng hực nuốt sống cả cây hòe, thế lửa lan nhanh ra các cành xung quanh, liền hoảng hốt. Cây hòe được trồng trong sân, tuy cách căn nhà một khoảng nhưng cây cao cành rậm, rất nhiều cành đều vây xung quanh căn nhà, nếu lửa cứ tiếp tục cháy như vậy, cái nhà cũ này không phải sẽ bị đốt trụi hay sao?
Tôn bà tử lo đến nỗi chảy đầy mồ hôi, vừa kêu dập lửa, vừa dời những thứ có thể đựng nước ra bên cạnh giếng. Khói đặc mịt mù, xông bà ho sặc sụa.
Người thôn Lý gia sớm đã bị cây hòe tà môn dọa vỡ mật, tất cả đều trốn xa xa ngoài sân ngó xem, ngay cả Lý Khang Kiên thành thật phúc hậu nhất cũng chạy, còn ai có thể giúp bà dập lửa được chứ?
Trong sân chỉ còn lại Tôn bà tử đang cố gắng múc nước, cùng Triệu Xuân Quyên đang hoa chân múa tay sung sướng cao giọng niệm chú, trong đám lửa cháy hừng hực, cành lá xanh tươi của cây hòe già dần khô héo khô vàng, sức sống dần dần mất đi.
Bảo bối sắp vào tay rồi!
Tim Triệu Xuân Quyên càng đập càng nhanh, gần như không kìm chế được nỗi vui mừng điên cuồng trong lòng.
"Đông tể, đứng lại, con không thể chạy vào trong được!"
Thôn dân vây xem chỉ mới nghe thấy tiếng kêu la của lão Lý đầu dưới chân núi, thì một bóng hình nhỏ bé đã chạy vào sân nhanh như gió.
Da đầu Triệu Xuân Quyên tê rần, cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến sau lưng, bà liền xoay người sang chỗ khác theo bản năng.
Đông tể vọt vào sân, nhìn thấy cây hòe đã bị ngọn lửa nuốt hết, trong lòng bé bỗng có một cảm giác xa lạ, giống như là thứ đang bị đốt cháy lúc này, chính là bản thân bé vậy.
Rất đau, rất khó chịu, rất muốn làm chút gì đó...
Đông tể nho nhỏ, không biết có một cảm xúc gọi là phẫn nộ.
Trong mắt bé dần nổi lên một lớp nước mỏng, dưới hơi nước là con mắt to quá mức của Đông tể, nhanh chóng biến thành màu đen, không thấy một chút tròng trắng nào. Bé hít hít cái mũi đang thấy chua xót khó hiểu, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Xuân Quyên.
Bốn mắt chạm nhau.
Triệu Xuân Quyên chỉ thấy một đám màu đen che lấp cả mặt trời, bắt đầu di chuyển, phóng ào ào về phía bà...
"Không ---"
Triệu Xuân Quyên kêu thảm thiết, ôm hai mắt ngã quỵ xuống đất, đau đến nỗi không ngừng lăn lộn, chất lỏng màu đỏ không ngừng trào ra từ khe hở.
"Ầm đùng!"
Một tia sấm sét bỗng đánh xuống từ trên trời, bầu trời vốn đang sáng sủa bỗng gió lốc ào ào, mây đen đặc ở chân trời cuồn cuộn xông đến, nhanh chóng nuốt chửng bầu trời xanh trong.
Lại một tia chớp chói mắt xẹt qua phía chân trời, Tôn bà tử tay mắt nhanh nhẹn ôm chặt Đông tể vào lòng mình, liều mình bảo vệ bé, sấm sét nổ vang bên tai bọn họ.
Từ trước đến nay Đông tể sợ sét đánh vô cùng, sấm sét gần trong gang tấc khiến bé sợ đến run lẩy bẩy, hai tay ôm chặt Tôn bà tử, đầu nhỏ cố chui vào trong ngực bà, màu đen trong mắt nhanh chóng rút đi, đôi mắt lại biến về lúc bình thường.
Mưa to, mưa đổ rào rào xuống.
Tôn bà tử vội vã ôm Đông tử đến dưới mái hiên, thôn dân đang vây xem bên ngoài cũng đứng rất xa, không rõ trong sân đã có chuyện gì, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Triệu Xuân Quyên, mọi người nhìn nhau, không dám đi đến tìm hiểu.
Lão Lý đầu và Lý Khang Kiện đuổi theo Đông tể, chạy vào trong sân, liền thấy Triệu Xuân Quyên đang lăn lộn trong nước bùn, lão Lý đầu nhìn thấy Đông tể được Tôn bà tử ôm vào lòng, thấy con trai không sao, mới cùng Lý Khang Kiện đi đến đỡ Triệu Xuân Quyên đứng dậy.
"Thím, thím à, thím không sao chứ?" Tiếng mưa rơi quá lớn, Lý Khang Kiện gào to hỏi.
Triệu Xuân Quyên đau đến run rẩy cả người, luôn miệng nói, "Mắt... A... Mắt của tôi... Quái vật... Quái vật... Mau đỡ tôi ra ngoài... Mau đi ra..."
Ra khỏi sân, Triệu Xuân Quyên đau đến hôn mê bất tỉnh, các thôn dân vây xem đều ngơ ngác, ai cũng không hiểu sẽ có chuyện thế này xảy ra. Mọi người cũng không biết nên làm sao nữa, cuối cùng vẫn là trưởng thôn Lý An Bằng lên tiếng, gọi vài người, còn gọi lão Lý đầu nữa, đưa Triệu Xuân Quyên đến bệnh viện trước đã.
Ngay cả Bồ Tát cũng gặp chuyện, các thôn dân nào dám ở lại nữa? Đoàn người đội mưa to, như đoàn chim tán loạn, vội vàng đi xuống núi.
Mưa to đến rất nhanh đi cũng nhanh.
Gió đêm thổi vi vu, sân nhà lão Lý đầu chỉ còn một đống lộn xộn. Cây hòe già vị đốt đen đến bảy tám phần, có thể thấy được cành gãy rơi rụng khắp nơi trong sân, nhưng cũng may là căn nhà không bị lửa đốt, nhưng mái ngói bị gió lớn lật tung không ít, vừa nãy bên ngoài có mưa to, trong nhà có mưa nhỏ, may mà bây giờ đã hết mưa, nếu không không cách nào ở trong nhà được.
Dê núi, gà mẹ, không biết vì sợ hay vì gì khác mà mãi chưa thấy về nhà. Tôn bà tử đành phải bảo Đông tể ngoan ngoãn ở nhà, bà ra sau núi lùa chúng về.
Đông tể rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây hòe, nhưng mà bé không cảm nhận được cảm giác thoải mái của trước đây. Đông tể phùng hai má thịt thịt, bĩu môi, đầu nhỏ uể oải cúi xuống, bộ dáng buồn bã ỉu xìu rất đáng thương.
Ngồi một lúc lâu, bỗng Đông tể cảm giác thấy có gì đó chọc chọc mình, bé dịch chân ra thì thấy là một cái rễ cây màu đỏ to bằng ngón cái. Mắt Đông tể sáng hơn một chút, bé vươn tay sờ nhẹ nhàng lên rễ cây, rễ cây thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay bé, sau đó chui xuống đất bùn, một lát sau, vô số rễ cây màu đỏ quấn vào nhau chui ra lần nữa.
Rễ cây chạm lên tay nhỏ của Đông tể, Đông tể mở tay ra theo bản năng, đám rễ quấn vào nhau lập tức rời rạc, hai con cá đá nhỏ sáng bóng như ngọc rơi vào lòng bàn tay Đông tể.
Một dòng nước ấm lập tức tràn vào tứ chi trăm mạch của bé, thoải mái đến nỗi Đông tể híp mắt lại. Rễ cây màu đỏ lại cọ cọ vào tay Đông tể, chậm rãi chui vào trong đất bùn, không có động tác gì nữa.
Tôn bà tử bận việc một lúc lâu mới lùa được đám sơn dương và gà mái về nhà, xoay người thì thấy Đông tể cô đơn ngồi dưới tàng cây hòe đã bị đốt trụi, bà thở dài, "Đông tể, có đói bụng không, đi, vào nhà thôi, mẹ nấu mì sợi cho con."
Hôm nay Đông tể đã ăn không ít thứ trong trấn, nhưng bây giờ lại cảm thấy đói lả hơn lúc bình thường nữa, bé ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tôn bà tử vào nhà.
Lúc nãy rối loạn, đồ lão Lý đầu mua trên trấn không biết đã ở đâu, Tôn bà tử hái hành lá, rán hai quả trứng gà làm như thịt thái, nấu hai tô mì sợi đơn giản.
Mì sợi rất ngon, Đông tể vô tư vô tâm ăn ngon lành, Tôn bà tử lại không nuốt vào được.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao mà kết thúc được.
Trưởng thôn Lý An Bằng cùng với lão Lý đầu và vài người trong thôn Lý gia mang Triệu Xuân Quyên đã bất tỉnh vào bệnh viện ở trấn trên, nhưng bác sĩ nói bà bị thương rất nặng, cơ sở thiết bị trong bệnh viện không tốt, không chữa được. Bọn họ đành phải tìm một chiếc xe bánh mì trong trấn, nhờ người đưa đến bệnh viên Nhân Dân trong huyện Đồng Thành.
Lúc đưa đến bệnh viên thì đã là tám chín giờ tối.
Bác sĩ nói phải mổ, nhưng cần người nhà bệnh nhân ký tên. Trước khi Lý An Bằng đưa Triệu Xuân Quyên lên trấn đã bảo người đến thôn Miễn Hoa báo cho con trai của Triệu Xuân Quyên, nhưng khi bọn họ đến trấn trên thì con trai Triệu Xuân Quyên vẫn chưa đến kịp. Năm 2001, di động không phổ biến như sau này, ở thôn Miễn Hoa, thôn Lý gia những nơi ở thâm sơn cùng cốc này, đừng nói di động, mà ngay cả điện thoại bàn cũng chẳng được hai cái, nên trong một lúc không liên lạc được với người ta.
Không có cách, đành phải chờ.
Bác sĩ xử lý đơn giản cho Triệu Xuân Quyên, chờ đến mười giờ tối, con trai Triệu Xuân Quyên là Từ Phàn mới vội vàng đuổi đến, vội vàng ký tên, rồi mới đẩy Triệu Xuân Quyên vào phòng phẫu thuật.
Từ Phàn dáng người to lớn như trâu, lại hay chơi bời lêu lổng, nổi tiếng là tên ăn bám ở thôn Miễn Hoa. Nếu không không thể nào sắp ba mươi tuổi mà còn chưa cưới vợ.
Triệu Xuân Quyên vừa vào phòng phẫu thuật, gã liền túm vạt áo lão Lý đầu, hung dữ nói: "Nếu mẹ tao mà có chuyện gì, ông đây sẽ không để cho mày được yên đâu!"
Lão Lý đầu bị gã túm đến nỗi mặt tím tái, thở không ra hơn, Lý An Bằng thấy tình hình không đúng vội bảo người tách hai người họ ra, ông che trước người lão Lý đầu, cười làm lành nói: "Có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói."
Từ Phàn hừ môt cái, lạnh lùng nói: "Việc này không có gì để nói, mấy người lấy ba vạn tệ ra đây, còn chuyện phía sau từ từ rồi tính!"
Từ Phàn mở miệng là ngoạm ba vạn tệ, sắc mặt người thôn Lý gia lập tức khó coi.
Lý An Bằng cau mày nói: "Yêu cầu của cậu quá đáng quá rồi, mẹ cậu xảy ra chuyện không liên quan gì đến thôn chúng tôi."
Những người khác trong thôn Lý gia phụ họa theo: "Đúng đó, liên quan gì đến chúng tôi chứ? Tiền làm phép chúng tôi trả đầy đủ không thiếu một phân nào, Triệu Xuân Quyên có chuyện là do đạo hạnh bà ta không đủ, liên quan rắm gì đến chúng tôi! Đừng có ở đó mà lừa chúng tôi, đưa bà ta đến đây là đã tận tình tận nghĩa rồi, còn đòi tiền? Nằm mơ!"
Mặt Từ Phàn tối sầm, tiến lên giằng co với mấy người đang nói, gã lớn tiếng ồn ào độc ác nói: "Ông đây muốn ba vạn, thiếu một phân, ông sẽ giết chết mấy người!"
Thôn Lý gia ỷ thế nhiều người, cũng không sợ gã, giằng co với gã luôn, "Bọn tao không đưa đấy, thì sao? Mày giết ai a? Bọn tao đều ở đây này, đồ chó nhà mày có giỏi thì giết một người cho bọn tao xem đi! Làm không được con mẹ nó mày là đồ nhát gan!"
Hai bên sắp lao vào đánh nhau ngoài cửa phòng phẫu thuật, thì bảo vệ bệnh viện đã nhanh chóng đến đây, tách bọn họ ra. Trưởng thôn Lý An Bằng tốt xấu gì cũng làm cán bộ nhiều năm, đầu óc rất tỉnh, nên bảo người đi báo cảnh sát. Dù sao có chuyện nhà Lý An Lương, hơn nữa nhiệm kỳ của ông cũng vừa hết vào năm nay, chắc chắn là không thể làm trưởng thôn được nữa, cũng không thể để chuyện này xen vào.
Cảnh sát nhận được báo án, suốt đêm đi đến bệnh viện, ghi chép mọi việc.
Cảnh sát nghe xong cả vụ án cũng thấy khó làm, lần đầu tiên bọn họ gặp vụ án kỳ quái như vậy, cũng không tìm thấy những điều liên quan trong pháp luật hiện hành. So với chuyện Triệu Xuân Quyên lúc làm phép bị quái vật làm mắt bị thương, thì cảnh sát càng tin chuyện người thôn Lý gia nói – bà ta trong lúc phóng hỏa đốt cây hòe nhà lão Lý đầu thì bất ngờ bị lửa và khói lửa xông đến. Như vậy thì mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều, rõ ràng là Triệu Xuân Quyên tự tìm tội.
Đương nhiên tình hình cụ thể là gì còn phải điều tra lấy chứng cứ thêm nữa. Cảnh sát bước đầu nhận định rằng người bị thương Triệu Xuân Quyên là người chịu trách nhiệm trong sự cố này, tạm thời bác bỏ yêu cầu vô lý của Từ Phàn, bảo mọi người về trước, chờ điều tra ra được kết quả sẽ thông báo cho mọi người.
Từ Phàn không phúc, gào thét muốn kiện người thôn Lý gia lên tòa, người thôn Lý gia tất nhiên sẽ không cam yếu thế, hai phe suýt nữa đánh nhau trước mặt cảnh sát.
Sau một phen dày vò, đến lúc lão Lý đầu về nhà đã là hai ba giờ sáng.
* Xe bánh mì