Con Của Quỷ

Chương 57: Chương 57: Mỹ nhân cổ




Mùa đông ở thủ đô rất rét lạnh, Đông Sinh và A Hoàng đã quen với khí hậu bên Đồng Thành, nên không thích ứng được với cái lạnh rét căm căm ở đây. Đông Sinh vốn có nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường, lúc còn nhỏ người lớn trong nhà luôn sợ cậu không đủ ấm, bình thường đều mặc cho cậu một lớp dày, vừa đến mùa đông cậu đã mặc một lớp rồi lại một lớp, bọc kín như quả cầu tròn vậy, móng vuốt nhỏ vẫn chẳng ấm lên chút nào. Lúc còn bé đã mặc quen, nên sau khi Đông Sinh lớn lên, vừa đến mùa đông cũng thích bọc mình thật dày.

Bởi vì nhiệt độ cơ thể vốn thấp, Đông Sinh thích ấm áp, nhưng cậu lại không thích nóng quá, cũng không thích lạnh quá, nhưng so với mùa hè thì cậu vẫn thích mùa đông hơn.

Phương bắc có hệ thống sưởi hơi, ngồi trong phòng còn ấm hơn lúc ở Đồng Thành, nhưng vừa ra ngoài thì vô cùng lạnh. Sau khi trận tuyết đầu tiên ở thủ đô vừa rơi xuống, thì A Hoàng đã dọn đến làm ổ ở nhà Trịnh Quân Diệu, nó rất biết lấy lòng làm nũng bán manh, dỗ dì Lư thích vô cùng, thường xuyên nghe thấy tiếng cười ha ha của bà, Trịnh Quân Diệu rất nghi ngờ nếu con mèo béo này còn ở nhà anh, thì địa vị của anh trong lòng dì Lư sẽ không giữ được nữa.

Mỗi ngày A Hoàng đều ăn món ngon mà dì Lư nấu, trạch ở nhà thoải mái làm mèo ngủ đông, ăn ngủ ngủ ăn, ăn no ngủ kỹ xong còn có thể dùng máy tính trong phòng Đông tể lên mạng, thường thường post mấy tấm hình tự sướng, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Đông Sinh là vì trời lạnh nên mặc như quả cầu, còn A Hoàng thì lại béo như quả cầu, ở trong nhà Trịnh Quân Diệu một tháng, A Hoàng ít nhất cũng phải béo gấp ba, bây giờ dù có chụp ở góc độ nào, thì cũng không thể cứu vớt quý danh mặt bánh màn thầu nướng của nó rồi.

Mỗi sáng Trịnh Quân Diệu đều tập luyện trong phòng tập gym, A Hoàng vào buổi sáng nọ chạy vào xài ké máy chạy bộ của anh một lúc, suýt nữa mệt thành mèo chết, hoàn toàn bỏ qua việc tập luyện.

Chờ khi nào trời ấm hơn, nó chạy ở ngoài nhiều chút là gầy xuống nhanh thôi.

An ủi mình xong, mèo béo lại cuộn người trong cái ổ nhỏ ấm áp, co thành một quả cầu lông béo núc, ngủ không biết trời đất.

Quê của Vu Hải Yến cũng ở phía nam, cha mẹ cô đều không chịu được khí hậu phương bắc, từ khi mùa đông đến đã bệnh mấy lần, cuối cùng chỉ đành ôm tro cốt con gái về quê trước. Con nuôi Triệu Hồng của bọn họ ở lại, thay mặt hai vợ chồng lo hết việc bồi thường của Vu Hải Yến.

Triệu Hồng và Vu Hải Yến vừa là hàng xóm, vừa là bạn học hồi nhỏ. Hai nhà ở gần nhau, cha Triệu Hồng và cha Vu là bạn thân, tuổi Triệu Hồng và Vu Hải Yến cũng xấp xỉ nhau, nên từ nhỏ đã hay chơi cùng. Ban đầu điều kiện nhà Triệu Hồng không tệ, cha Triệu có đầu óc, vay mượn khắp nơi mua một chiếc xe tải nhỏ chở hàng cho mọi người, dần dần, xe tải nhỏ thành xe tải lớn, một cái xe biến thành mấy cái xe, nhà Triệu Hồng cũng thành nhà có tiền nhất trong trấn nhỏ.

Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Triệu Hồng vừa lên cấp hai thì cha Triệu chết trong một vụ tai nạn xe, còn đâm phải một chiếc xe khách nhỏ đi ngược chiều, tài xế chết ngay tại chỗ, hơn hai mươi hành khách trên xe nửa chết nửa thương nặng.

Nhà họ Triệu dù có nhiều tiền thì cũng không đền bù nổi, mẹ Triệu Hồng bán hết xe tải trong nhà, nhà ở, thu gần hết tiền nợ, bỏ lại con trai cuốn gói chạy với người khác.

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, với Triệu Hồng mà nói là một cơn ác mộng nghĩ lại mà sợ.

Cha mẹ Vu Hải Yến là người tốt bụng, dù trong nhà không có tiền, cũng không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn lén chăm lo cho Triệu Hồng, giúp anh không đến nỗi bị người đến đòi nợ đánh chết, cũng không đến nỗi đói chết lạnh chết. Có nhà họ Vu giúp đỡ, Triệu Hồng mới sống qua khoảng thời gian khó khăn kia.

Cố học xong cấp hai, Triệu Hồng liền đi làm thuê bên ngoài. Sau đó thi bằng lái lái xe cho người ta, gom được đủ tiền liền mua xe tải tự kinh doanh, sau lại góp vốn mua một mảnh đất với người ta, vài năm trước thị trường nhà đất tăng cao, anh nương theo gió đông kiếm không ít tiền, mua được cả nhà ở trấn trên.

Triệu Hồng là người trọng tình trọng nghĩa, sau khi phát đạt vẫn luôn chăm sóc cha Vu mẹ Vu như cha mẹ ruột của mình, sau khi Vu Hải Yến hủy dung cãi nhau trở mặt với người nhà, không biết Triệu Hồng lấy được số của Vu Hải Yến ở đâu, thường xuyên gọi điện khuyên cô, nói cho cô biết tình hình trong nhà, còn chuyển tiền nhiều lần cho Vu Hải Yến, cũng giúp Vu Hải Yến sống qua được quãng thời gian kia.

Thực ra Vu Hải Yến luôn biết Triệu Hồng thích mình, nhưng trong lòng cô, Triệu Hồng như là anh trai, là bạn bè vậy, từ khi tốt nghiệp đến khi chết đi, cô luôn cố gắng tìm cách ở lại thủ đô, chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên Triệu Hồng.

Trong khoảng thời gian này nhìn Triệu Hồng bỏ lại việc làm ăn, ngàn dặm xa xôi đi đến thủ đô, ở bên cạnh cha mẹ, bôn ba khắp nơi vì chuyện của mình, thỉnh thoảng còn lấy di động ra nhìn tấm ảnh chụp cười rất ngu ngốc lúc tốt nghiệp đại học của cô, trên khuôn mặt không được coi là anh tuấn kia lộ vẻ đau thương, không chỉ một lần làm Vu Hải Yến động lòng.

Nhìn lại Lý Hằng, người bạn trai mà cô cho rằng sẽ làm bạn cả đời, từ khi cô chết đi đến bây giờ còn chưa đến hai tháng mà đã lên giường với ba người phụ nữ khác nhau, còn số phụ nữ có mập mờ thì hai bàn tay cũng không đếm hết. Hiển nhiên lúc cô còn sống, bên cạnh Lý Hằng vẫn luôn có những người phụ nữ khác.

Lúc trước khi hẹn hò với Lý Hằng, cô không phủ nhận là mình xem trọng điều kiện của Lý Hằng, nhưng cô thực sự thích Lý Hằng, trong lúc hẹn hò với gã, bên cạnh cô có không ít người có điều kiện tốt hơn Lý Hằng theo đuổi cô, nhưng cô vẫn không do dự chút nào liền từ chối. Đáng tiếc kết quả là cô vẫn nhìn lầm rồi.

Vì thế, một ngày nọ, Lý Hằng đang mây mưa với bạn gái trong khách sạn thì cô gái dưới thân bỗng biến thành một gương mặt quen thuộc, khuôn mặt hoàn mỹ khiến Lý Hằng thất thần một lúc, ngay lập tức, gương mặt kia và cả cơ thể dần bong tróc rồi tan ra hư thối... Lý Hằng sợ đến nỗi kêu thảm thiết lăn xuống giường, trùng hợp làm sao chỗ quan trọng lại bị gót giầy nhọn của bạn gái chọc trúng, tiếng kêu như heo bị chọc tiết suýt nữa làm thủng cả nóc khách sạn.

Được nhân viên khách sạn đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, sau khi chữa trị, chỗ quan trọng của Lý Hằng nhìn cũng khỏi rồi, nhưng có dùng được không thì ai dùng người đó biết.

Xui xẻo không chỉ mình Lý Hằng, mà còn đau trứng hơn cả gã, là một nhà ba người Trịnh Trường Huân.

"Thanh Xuân Tố" là một cái hố lớn, Trịnh Vân Phi bước một chân vào, muốn bò từ trong ra thì phải xem người bên miệng hố có thích hay không. Sau khi Ngô Kỳ chết, Trịnh Vân Phi liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn, danh hiệu con ngoài giá thú lúc nào cũng khiêu chiến thần kinh mẫn cảm của gã. Thế lực của nhà ông bà ngoại Trịnh Vân Phi khá lớn, Trịnh Trường Huân lại rất chiều gã, sau khi Phàn Ly Ly vào cửa chưa được bao lâu đã "lưu đày" con trưởng ra nước ngoài, nghiễm nhiên xem gã thành người thừa kế, mà Trịnh lão gia tử giống như cũng ngầm đồng ý tất cả, đủ thứ chuyện như vậy, những người trong giới thượng lưu dù có biết thân phận của Trịnh Vân Phi bất chính cũng không dám nói gì, thời gian lâu dần, mọi người đều chọn quên đi Trịnh Vân Phi được Phàn Ly Ly mang đến nhà họ Trịnh sau khi ly hôn.

Hơn mười năm trước, internet còn chưa phát triển như hiện giờ, dân chúng bình thường chỉ có thể thấy tin tức nhà họ Trịnh trên bản tin tài chính và kinh tế, ân oán hào môn phía sau hiếm người biết được.

Bây giờ chuyện cũ năm đó bị lôi ra hết, Trịnh Vân Phi liên quan đến bốn vụ án mạng, mấy chi khác ở nhà họ Trịnh còn lén thuê thủy quân châm ngòi thổi gió, để lộ một vài tai tiếng, cư dân mạng có ấn tượng tốt với Trịnh Vân Phi mới là lạ.

Cư dân mạng bình thường cũng chỉ góp vui, làm anh hùng bàn phím thôi, nhiều nhất cũng chỉ làm tiếng tăm của Trịnh Vân Phi hiện giờ thối đi một chút, sau này tìm cách bù đắp lại là được.

Cái hố thực sự làm Trịnh Vân Phi khổ sở, chính là hai hội sở thẩm mỹ cao cấp được Ngô Kỳ bán Thanh Xuân Tố kia.

Đúng, Phàn Ly Ly cũng bị hố đến lệ rơi đầy mặt.

Tác dụng phụ của Thanh Xuân Tố là tính ỷ lại, dùng trong thời gian ngắn, dùng lượng ít, thì ảnh hưởng không lớn lắm. Ngô Kỳ cung cấp Thanh Xuân Tố cho hai hội sở thẩm mỹ cao cấp kia cũng không lâu, chỉ khoảng hai ba tháng, vốn cũng không tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng. Nhưng Phàn Ly Ly tham lam, thấy hiệu quả của Thanh Xuân Tố tốt liền cứ cách ngày là đi làm đẹp, không để ý đến tiền bạc, lượng làm mỗi lần đều cho nhân viên thẩm mỹ ước chừng cho.

Keo đông và trứng cổ ký sinh của mỹ nhân cổ là giống nhau, dùng càng thường xuyên, hiệu quả càng rõ rệt.

Ngô Kỳ vừa chết, những cơ sở thẩm mỹ này đầu tiên là cắt đứt nguồn hàng, sau lại nghe được "loại thuốc làm đẹp mới" gây chết người cũng là từ tay Ngô Kỳ, có tác dụng phụ rất mạnh, liền lập tức bỏ ngay "Thanh Xuân Tố".

Bên phía khách hàng nên lừa thì lừa, nên bồi thường thì bồi thường. Ngô Kỳ bán cho những thẩm mỹ viện nhỏ và vừa đầu tiên, lâu nhất cũng đã hơn nửa năm, nhưng gã ra giá cao, người ta lấy hàng rồi định giá lại cũng phải nhân lên gấp đôi, những khách hàng của các thẩm mỹ viện nhỏ không phải là quý phụ không thiếu tiền như Phàn Ly Ly, dù hiệu quả có tốt thế nào thì cũng chỉ thỉnh thoảng lấy máu cắn răng làm một lần.

Hiệu quả tất nhiên cũng không rõ ràng nhanh chóng như mấy người Phàn Ly Ly, sau khi ngừng sử dụng cũng không có tác dụng phụ gì lớn, ít nhất là trong thời gian ngắn không thấy có tác dụng phụ gì, bên phía thẩm mỹ viện lại bồi thường thỏa đáng, nên cũng không túm chặt chuyện này không buông nữa.

Phàn Ly Ly và những quý phụ giống như Phàn Ly Ly sử dụng lượng lớn Thanh Xuân Tố trong thời gian ngắn thì sau khi ngừng sử dụng mới mấy ngày, vấn đề của làn da được Thanh Xuân Tố trừ bỏ đã nhanh chóng ngóc đầu trở lại.

Những người khác thế nào thì tạm không nói, Phàn Ly Ly vừa tỉnh dậy đã thấy khóe mắt khóe môi đầy nếp nhăn, đồi mồi trên da bị xóa đi đã xuất hiện trở lại. Nhưng mà, tất cả chỉ mới bắt đầu...

Với phụ nữ, nhất là mỹ nhân coi trọng dung mạo, thì chuyện không thể chịu đựng được chính là mặt mình lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được biến thành già nua, xấu xí.

Chỉ dừng sử dụng Thanh Xuân Tố hơn một tháng ngẳn ngủi, làn da của Phàn Ly Ly đã từ hai mươi tuổi biến về hơn bốn mươi tuổi, cho dù bà ta dùng nhiều loại kem dưỡng da cao cấp, đủ mọi cách dưỡng da thế nào, thì làn da vẫn không ngừng già đi, không ngừng về đến độ tuổi thực sự của bà ta.

Nhìn thấy vẻ né tránh và ghét bỏ trong lúc vô ý của Trịnh Trường Huân, cùng với chuyện phòng the ngày càng có lệ, lòng Phàn Ly Ly khó chịu như bị dao cắt vậy.

Bị chị em dâu, các cô em chồng cười nhạo, chị em dâu bên nhà mẹ đẻ tức giận chỉ trích oán giận, cũng khiến Phàn Ly Ly chịu khổ sở.

Bởi vì không thiếu tiền, nên quý phụ bị Thanh Xuân Tố làm hại nặng nề cũng không chỉ có mình Phàn Ly Ly.

Dù chủ của hội sở thẩm mỹ có táng gia bại sản bồi thường tiền cho các bà, thì các bà cũng không thèm. Đủ mọi cách vẫn không cứu vãn được làn da chăm sóc tỉ mỉ của các bà, thù này có thể sánh bằng cướp chồng giết con.

Đầu sỏ gây tội Ngô Kỳ đã chết, nhưng Trịnh Vân Phi hợp tác đầu tư Thanh Xuân Tố với Ngô Kỳ vẫn còn, cừu hận này không tính lên người gã thì tính lên người ai?

Ngô Kỳ chết không rõ ràng, nói không chừng là Trịnh Vân Phi giở trò sau lưng.

Cư dân mạng chửi Trịnh Vân Phi thế nào cũng chẳng gây ra ảnh hưởng lớn gì, nhưng các quý phụ thái thái này thì khác, không ai dễ chọc cả. Nhà họ Trịnh thế lớn các bà không chọc được, vậy nói xấu sau lưng mẹ con Trịnh Vân Phi trút cơn giận, nhà họ Trịnh cũng không làm gì được đúng không? Trong số các quý phụ này có người kiêng dè nhà họ Trịnh, nhưng có vài người thì không sợ. Trong giới thượng lưu ở thủ đô, cũng không chỉ có nhà họ Trịnh độc đại một tay che trời, cơ hội tốt đặt ngay trước mắt, không bỏ đá xuống giếng sao được coi là đối thủ lâu năm chứ?

Thanh danh hai mẹ con Phàn Ly Ly, Trịnh Vân Phi đã thối hẳn trong giới thượng lưu, ngay cả gia tộc Trịnh thị cũng chịu liên lụy. Vốn còn có mấy gia tộc thực lực không tệ muốn gả con gái cho Trịnh Vân Phi, cường cường liên minh, bây giờ đều né hết.

Bên Trịnh Trường Huân cũng bị Trịnh lão gia tử mắng như hất máu chó lên đầu, vốn trong tay ông ta có hạng mục rất tốt, vì làm tốt hạng mục này mà Trịnh Trường Huân chuẩn bị hết sức kỹ càng, lão gia tử nói một câu nhẹ nhàng bảo ông ta giao hạng mục ra, giao cho em thứ Trịnh Trường Hi của ông ta.

"Ba, sao lại vậy được? Hạng mục này luôn do con xử lý, giao vào tay Trường Hi chưa chắc chú ấy đã làm tốt".

"Làm tốt hay không là chuyện của Trường Hi, anh lo chuyện của mình trước đi đã. Cho anh nửa tháng, nếu anh không xử lý xong rắc rối mà con anh gây ra, thì anh không cần đến công ty nữa!". Trịnh lão gia tử rất coi trọng thanh danh gia tộc, chuyện lần này đã thực sự làm lão nổi giận.

"Ba, chuyện này không thể trách Vân Phi được, là Trịnh Quân Diệu nó...". Trịnh Trường Huân muốn giải thích cho con trai bảo bối.

"Tôi? Tôi thì sao? Lúc trước Vân Phi cướp hạng mục của tôi, tôi đúng là rất tức giận, nhưng ông nội nói đúng, một bút không thể viết ra được hai chữ Trịnh, tôi là anh sao lại so đo với em trai chứ?". Trịnh Quân Diệu tiếc nuối nói, "Cũng là do Vân Phi quá nóng vội, lúc đó tôi còn đang bàn bạc với Ngô Kỳ, nó không đợi được đã hợp tác với người ta, không ngờ phía sau lại liên lụy đến nhiều chuyện như vậy".

"Tao thấy mày cố tình đặt bẫy cho Vân Phi thì có!". Trịnh Trường Huân nổi giận trừng Trịnh Quân Diệu, nhìn đứa con trưởng chẳng giống ông ta chút nào, trong lòng càng chán ghét hơn.

Trịnh Quân Diệu nhún vai, một vẻ khinh thường tranh cãi với ông ta.

Tuy Trịnh lão gia tử không chắc chắn rằng Trịnh Quân Diệu có dính dáng gì trong chuyện này không, nhưng Trịnh Quân Diệu đã nói một câu không sai, Trịnh Vân Phi quá nóng vội, biết rõ là mối làm ăn của anh cả cũng muốn cướp, ở phía sau liên lụy đến nhiều chuyện như vậy mà nó không điều tra gì đã hợp tác với người ta rồi, chỉ vì cái lợi trước mắt mà sơ suất, Trịnh thị tuyệt đối không thể giao vào tay nó!

Trịnh Trường Huân trộm gà không được còn mất nắm gạo, vì mau chóng bình ổn tình hình, ông ta không thể không vận dụng lượng lớn các mối quan hệ và tài chính.

Triệu Hồng và những người đòi bồi thường khác đều lấy được số tiền khá vừa lòng, Triệu Hồng mang theo số tiền này về quê, không thiếu đồng nào đưa cho cha mẹ Vu Hải Yến. Được anh chăm sóc ở bên, cha Vu mẹ Vu dần vượt qua nỗi đau mất con, trên mặt cũng dần nở nụ cười.

Tiền bồi thường của cha Vu mẹ Vu còn nhiều hơn so với Vu Hải Yến nghĩ, nhìn thấy Triệu Hồng chăm sóc cha mẹ mình như cha mẹ ruột, Vu Hải Yến cuối cùng cũng có thể yên tâm rời đi.

Theo vãng sinh chú mà Đông Sinh tụng, oán khí trên người Vu Hải Yến dần dần biến mất hết, sau khi thật lòng cảm ơn Đông Sinh, hồn phách của Vu Hải Yến đi vào luân hồi.

Vài năm sau, Triệu Hồng cưới vợ sinh được một đứa con gái, cha Vu mẹ Vu lôi tấm ảnh cũ ra, trên tấm ảnh ố vàng, cô bé mập mạp trong đó như cùng một khuôn đúc ra với con gái Triệu Hồng, mà cả vết bớt trên mông cũng giống nhau. Bí mật này, cha Vu mẹ Vu không kể với ai.

Nói đến cũng lạ, cô nhóc này sau khi biết nhận người ai ôm cũng khóc, nhưng cha Vu mẹ Vu vừa dỗ thì bé liền vui cười, nhếch miệng nhỏ lộ ra cái răng sữa nhỏ xíu, vui sướng vô cùng.

Vợ Triệu Hồng là người hiền lành, cô kết hôn với Triệu Hồng là kết hôn lần hai, lần kết hôn đầu chịu nhiều uất ức ở nhà chồng, không chịu được nữa đành ly hôn. Cha mẹ chồng cũ của cô là máy bay chiến đấu cực phẩm, nào thiện lương hiền hòa như cha Vu mẹ Vu, cho nên dù biết cha Vu mẹ Vu không phải cha mẹ ruột của chồng mình, thì cô cũng thật lòng xem bọn họ như cha mẹ chồng của mình, hiếu kính hai người. Người một nhà nhờ duyên phận mà ở cùng nhau, lại rất hòa thuận hạnh phúc.

Có người biết đủ đã vui, lại có người lòng tham không đáy.

"... Cô à, thể chất của cô rất đặc biệt, bệnh viện chúng tôi có gói sản phẩm làm đẹp rất phù hợp với cô, không biết cô có hứng thú không?". Người đàn ông mặc áo blouse trắng đeo kính mắt viền vàng, anh tuấn nho nhã, nói tiếng Hàn Quốc rất trôi chảy.

Phiên dịch gợi cảm xinh đẹp bên cạnh thuật lại lời của gã ta cho du khách đến thẩm mỹ từ Trung Quốc.

"Có, có chứ, viện trưởng Tôn". Trên khuôn mặt đầy mùi nhựa của nữ khách hàng nở nụ cười cứng ngắc.

Viện trưởng Tôn đẩy đẩy kính mắt trên mũi, kiên nhẫn giới thiệu một vài ca khác trước đó cho nữ khách hàng.

Nếu Ngô Kỳ ở đây lúc này, chắc chắn sẽ thấy mặt viện trưởng Tôn rất quen.

———————— Rạp hát nhỏ ————————

Nhìn mèo béo một vẻ đại gia chiếm sô pha và TV ---

Trịnh Quân Diệu: Nói sau khi dựng nước không được thành tinh đâu rồi? Cho hạng kém!

A Hoàng: Ông đây thành tinh trước khi dựng nước có được không?

Đông tể: Lầu trên lộ tuổi rồi nha!

---------------------

Có nên đổi viện trưởng Tôn thành viện trưởng Son cho nó phù hợp với Hàn Quắc ko?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.