Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 245: Chương 245: Ai cũng đừng hòng sống tốt




Phong Thùy Bích không hề biết nhất của nhất động của cô ta đều bị người khác tính toán.

Cô ta bừng bừng tức giận xông tới nhà chính, nói lại những lời Mộ Triều Ca vừa nói cho bà Phong.

“Chị dâu cả, chị không thể để hai con đỉa hút máu nhà họ Cố toại nguyện, không thể để Diệp Chương làm chuyện hồ đồ được.”

Cô ta thêm mắm dặm muối kể hết câu chuyện, còn không quên nhắc nhở bà Phong.

Bà Phong không ngờ lần này Cố Tuyết Trinh bị thương là đã được tính từ trước, lập tức trong lòng cực kỳ tức giận.

“Hừ, nhà họ Cố tính toán hay lắm, như này là hận không thể vết sạch nhà họ Phong chúng ta mà!”

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Thùy Bích, chuyện này chị biết rồi, chị sẽ bàn bạc với anh cả em.”

Phong Thùy Bích gật đầu, biết rằng chị dâu cả sẽ không để nhà họ Cố toại nguyện, cô ta thỏa mãn rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, bà Phong lập tức gọi điện gọi Phong Tú về.

“Chuyện gì thế, bảo tôi về vội như thế làm gì?”

Phong Tú đặt túi tài liệu xuống, mặt mày khó hiểu nhìn bà Phong.

Đến giờ bà Phong còn đang tức giận, đương nhiên là lại thêm mắm dặm muối kể lại câu chuyện Phong Thùy Bích kể cho bà ta.

“Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải ngăn cản Diệp Chương quyết định chuyện này, đây không phải là một con số nhỏ, là doanh số cả một quý của công ty đó!”

Phong Tú nghe thế, nhíu chặt mày lại.

“Nếu chuyện này là thật, tôi sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi xử lý.”

Bà Phong nghe thấy đáp án này, cực kỳ bất mãn.

“Xem xét tình hình cụ thể rồi xử lý? Tôi thấy á, nhà họ Cố không biết điểm dừng, người lớn thì chỉ biết moi lấy lợi ích từ nhà họ Phong chúng ta, đứa nhỏ thì cũng chỉ biết cả ngày gây phiền phức cho chúng ta, cuối cùng cũng chỉ liên lụy nhà họ Phong chúng ta và Diệp Chương.”

Bà ta tức giận gầm lên, trong mắt lửa giận bừng bừng: “Dù sao tôi cũng kiên quyết không thể nhẫn nhịn chuyện Cố Tuyết Trâm ở lại trong nhà chúng ta, nhất định phải nhanh chóng giải quyết đi!”



Trong bệnh viện, Cố Tuyết Trinh vẫn không biết những điều này.

Cô và ông cụ Phong nói chuyện một lúc, ông cụ cảm thấy hơi mệt, quay về trước.

Nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại Phong Diệp Chương, bầu không khí bỗng hơi kỳ lạ.

“Anh không về công ty sao?”

Cũng không biết có phải là vì chuyện mất mặt lúc trước khiến Cố Tuyết Trinh cực kỳ để ý đến sự tồn tại của Phong Diệp Chương hay không.

Cô nói bóng nói gió nhắc nhở Phong Diệp Chương rời đi.

Phong Diệp Chương cũng nghe ra, nhìn vẻ mất tự nhiên trên mặt cô, nhướn mày, nói: “Sao thế, nhanh như vậy đã quên chuyện tôi hứa với ông nội sao?”

Cố Tuyết Trinh nghẹn lời, không biết nên phản bác thế nào, dứt khoát nằm xuống, nhằm mắt giả vờ nghỉ ngơi.

Phong Diệp Chương thấy thế, khẽ cười, không làm phiền cô mà ngồi trên sofa xử lý những giấy tờ mà Hứa Khiêm đưa tới.

Cứ như thế, Cố Tuyết Trinh nằm viện một đêm.

Tới ngày hôm sau, cố thế nào cũng không ở được nữa, đề nghị ra viện với Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương thấy cô thật sự không muốn ở bệnh viện nữa, liền hỏi bác sĩ.

“Xuất viện cũng không có gì, thế nhưng sau khi xuất viện, nhất định phải thay thuốc đúng giờ, vết thương không được dính nước.”

Bác sĩ đồng ý xuất viện, đồng thời dặn dò các vấn đề sau khi xuất viện.

Sau đó hai người làm thủ tục xuất viện, Phong Diệp Chương đưa Cố Tuyết Trinh về biệt thự.

“Em về nhà rồi, trong nhà có đám người quản gia, nếu anh bận thì đi làm đi.”

Cố Tuyết Trinh xuống xe. Nhìn Phong Diệp Chương đang lấy đồ giúp cô, mím môi, nói.

Đúng là Phong Diệp Chương cũng có việc cần xử lý ở công ty, liền không từ chối nữa.

“Ừ, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có gì thì lập tức liên lạc với tôi.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu, sau đó nhìn anh rời đi.

Sau khi anh rời đi, cô về phòng, nằm trên tấm nệm tatami nghỉ ngơi, nhưng không thể ngủ được.

Cô nhớ lại chuyện lần này, cảm thấy không thể lần nào cô cũng bị động, bị Cố Hải Sâm nắm thóp như này được.

Lần này cô đánh chính diện, mạo hiểm khiến Cố Hải Sâm thỏa hiệp, nhưng không thể lần nào cô cũng làm như này.

Nghĩ như thế, trong lòng cô có một ý nghĩ, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Hải Sâm.

“Chuyện gì?”

Rất nhanh, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Hải Sâm.

“Tôi muốn thương lượng với ông.”

Cố Tuyết Trinh cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng lý do gọi điện thoại.

“Tôi biết ông sẽ không từ bỏ ngọn núi lớn như nhà họ Phong, thế nhưng, sau này, nếu ông muốn hợp tác với tập đoàn Phong Thị, nếu không xác định chắc chắn cả hai bên đều có lợi, tôi sẽ không nói chuyện với Phong Diệp Chương giúp ông nữa.”

Cố Hải Sâm không thể ngờ Cố Tuyết Trinh gọi điện cho ông ta để nói những lời này.

Đặc biệt là khi ông ta nhớ tới chuyện cô lam ầm ĩ hôm qua, tức mà không có chỗ phát tiết.

“Cố Tuyết Trinh, đừng tưởng rằng tối qua tôi tha cho cô thì cô có thể được nước lấn tới, giúp hay không không phải do cô quyết định, đừng quên giao dịch lần này của chúng ta, cô nhất định phải nghe lời tôi!”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy ông ta nói thế, trong lòng không hề quá tức giận.

Hoắc là nói, cô đã sớm đoán được là ông ta sẽ nói như này.

“Ông đừng tức giận nhanh như thế, nghe tôi nói xong đã.”

Cô lạnh mặt nhìn trần nhà trên đầu, nói tiếp: “Nếu hạng mục khiến cả hai nhà đều có lợi, tôi sẽ làm theo ước định, làm theo lời ông, hơn nữa, ông có từng nghĩ rằng, ông thường xuyên trục lợi từ Phong Diệp Chương, sẽ chỉ khiến nhà họ Phong càng ngày càng phản cảm với tôi và nhà họ Cố, đến lúc đó, ông không sợ Cố Tuyết Trâm về chịu trận sao?”

Cố Hải Sâm im lặng.

Cố Tuyết Trinh biết mình đã khiến ông ta hơi dao động, nói tiếp: “Hơn nữa, tôi hy vọng sau này ông đừng có lấy mẹ tôi ra uy hiếp tôi, bằng không ông ép tôi quá, đừng trách tôi vò đã mẻ lại sứt, nói hết tất cả mọi chuyện ra, mọi người, ai cũng đừng mong sống tốt!”

Nói đến cuối, cô mang theo chút hung ác.

Cố Hải Sâm nghe xong, lập tức sa sầm mặt mày.

Ông ta muốn gầm lên, nhưng vẫn nhịn xuống được.

Vì ông ta nhớ tới chuyện tối qua, cô dám đến tận nơi làm ầm ĩ, ông ta liền biết, Cố Tuyết Trinh không chỉ nói thế mà thôi.

Xem ra sau này không thể tùy tiện uy hiếp cô nữa.

Ông ta nghĩ tới những điều này, không thể không thỏa hiệp.

“Tốt nhất cô nói được làm được!”

Ông ta nghiến răng đồng ý, không cho Cố Tuyết Trinh nói thêm gì nữa, trực tiếp ngắt máy.

Cố Tuyết Trinh thấy ông ta ngắt máy, bất lực nằm xuống nệm tatami, chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Cũng không biết có phải vì đã giải quyết xong một mối bận tâm hay không, cô nằm trên nệm tatami chưa được bao lâu thì đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Rất lâu sau, bị một cơn đau đớn làm tỉnh giấc.

Thì ra độ ẩm trong phòng hơi cao, khiến Cố Tuyết Trinh ra mồ hôi, vết thương trên cánh tay vốn được băng bó kín, lại thêm mồ hôi kích thích, càng thêm đau đớn khiến cô không thể chịu nổi.

Vừa khéo lúc này, Phong Diệp Chương tan làm về nhà.

Anh thấy Cố Tuyết Trinh người đầy mồ hôi lạnh ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, không hỏi lo lắng, hỏi: “Sao thế?”

“Đau tay.”

Cố Tuyết Trinh thấy anh quan tâm, cắn môi trả lời, giọng điệu mang theo sự yêu kiều và uất ức mà bản thân cô cũng không phát hiện ra.

Mặc dù cô không phát hiện ra, nhưng Phong Diệp Chương lại nghe ra được.

Anh nhìn ánh mắt dựa dẫm của Cố Tuyết Trinh, trong trái tim có gì đó sục sôi, khiến anh cực kỳ thỏa mãn.

“Chắc là bị bí, tôi thổi cho em.”

Vẻ mặt anh đầy dịu dàng, đi tới tháo băng cho Cố Tuyết Trinh, đồng thời khẽ thổi vào vết thương.

Cố Tuyết Trinh ngây ngốc nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, trong lòng rung động một hồi.

Vì sao anh lại đối xử tốt với cô như thế?

Nếu anh cứ tốt mãi như này, cô làm sao thu lại trái tim mình đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.