Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 102: Chương 102: Bày tỏ tình cảm




Nghe được lời này, Phong Diệp Chương liếc xéo cô, nhẹ gật đầu, coi như không có ý nói.

Anh lại đưa mắt về phòng quay.

Nhìn thấy như vậy, lòng ghen tị của Lục Kim Yến cuộn trào.

Cô nắm chặt tay, móng tay cắm vào thịt từ lúc nào không biết, ánh mắt nhìn Mộ Triều Ca như xì độc.

Cố Tuyết Trinh không để ý đến hai người, cô nhìn Mộ Triều Ca chăm chú.

Đặc biệt, nhìn thấy cô tự tay mình thiết kế những tác phẩm, thể hiện hết sức dung hợp phong cách cổ trang, thật sự không giấu nổi niềm hạnh phúc trong mắt.

Phong Diệp Chương vô ý liếc nhìn cô một cái, thấy được trong mắt cô tràn đầy vui vẻ hưng phấn, khóe miệng như có nhướng lên.

Đêm đó sau buổi quay chụp, Phong Diệp Chương lên tiếng, cả nhóm người đến nhà hàng cao cấp gần đó ăn liên hoan.

Một bàn tròn lớn được họ ngồi chật kín.

Vị trí chính đương nhiên là Phong Diệp Chương, bên trái anh là quản lý công ty Lý Mạn, tiếp theo là Lục Kim Yến, nhà thiết kế công ty Hứa Tổ Nhi và những người khác.

Bên phải là Mộ Triều Ca và trợ lý của cô ấy.

Còn về Cố Tuyết Trinh, cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vị trí đó nằm ngay đối diện Phong Diệp Chương.

Cả hai cùng ngẩng đầu lên, lập tức có thể chạm mắt nhau.

Tuy nhiên, biểu hiện của cả hai luôn nhàn nhạt, trừ khi biết, nếu không sẽ không bao giờ đoán được hai người là vợ chồng.

Vì vậy, Mộ Triều Ca cũng nhìn ra được chút dấu hiệu, khi hai người họ liếc qua nhìn lại, ánh sáng u ám lóe lên trong mắt.

Lập tức quay đầu nói chuyện với Phong Diệp Chương, giễu cợt nói.

“Vừa nãy tôi biểu hiện thế nào, anh còn không cúi đầu thán phục sao?”

“Rất hoàn hảo, mặc được những bộ quần áo trên người cô, thật sự rất vinh dự.”

Cũng không biết có phải vì tình bạn tốt hay không, Phong Diệp Chương rất ít khi khen ngợi.

Mộ Triều Ca hơi nâng cằm tự hào: “Này, tôi không phải cái gì cũng mặc đâu.”

Phong Diệp Chương cười nhẹ, một nụ cười rất phù hợp với khuôn mặt đẹp trai vốn đã hoàn hảo của anh nên khiến tất cả phụ nữ đang ngồi phải kinh ngạc.

Sự ghen tị trong lòng Lục Kim Yến không thể nói thành lời.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, trong mắt hiện lên sự phức tạp… chiếc tiếc rèn sắt không thành thép!

Trước kia con chó cái này nhắm vào cô ở khắp mọi nơi, đề phòng cô, vì sợ cô sẽ cướp anh Diệp Chương.

Bây giờ Mộ Triều Ca ngang nhiên dụ dỗ anh Diệp Chương, con chó cái này lại không làm gì được!

Đúng thật là vô dụng!

Về phần Cố Tuyết Trinh, khi để ý thấy ánh mắt của cô, cô chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Cô dường như không chọc tức gì cô cả này, cô ta lại muốn gây rối cho cô sao?

Đúng như cô đoán được Lục Kim Yến định làm gì, Lục Kim Yến đột nhiên thu hồi ánh mắt, bưng ly rượu trên bàn lên đối mặt với Mộ Triều Ca.

“Đã nghe đến danh cô Mộ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy, lần này tôi rất biết ơn cô Mộ vì đã có thể đại ngôn cho trang phục của công ty chúng tôi, tôi kính cô Mộ ly rượu này.”

Cô nói xong thì uống cạn rượu trong ly rồi nhìn Mộ Triều Ca.

“Đây chỉ là công việc của tôi.”

Mộ Triều Ca liếc nhìn Lục Kim Yến, đáp lại bằng một nụ cười.

Thái độ không lạnh không nhạt khiến vẻ mặt Lục Kim Yến có chút không tự chủ được.

Nhưng cô không muốn thừa nhận thất bại, nghiến răng thẳng thừng nói: “Cô Mộc luôn là một chuẩn mực trong ngành thời trang của chúng tôi, các nhà thiết kế của công ty chúng tôi cũng thích cô.”

Cô nói xong thì nhìn Hứa Tổ Nhi.

Hứa Tổ Nhi tiếp thu được ý của cô, lập tức cầm ly rượu lên phụ hoạ: “Đúng vậy, cô Mộ, chúng tôi luôn rất ngưỡng mộ cô.”

Với sự dẫn đầu của cô, các nhà thiết kế khác muốn nói chuyện với Mộ Triều Ca cũng lần lượt nâng ly khen ngợi Mộ Triều Ca.

Lục Kim Yến nhìn thấy như vậy, cô khẽ hừ một tiếng.

Cô cố tình làm vậy chỉ vì không muốn thấy người phụ nữ họ Mộ thì thầm to nhỏ với anh Diệp Chương.

Cũng chính vì tiết tấu của cô mà không khí trong phòng càng trở nên cuồng nhiệt.

Là quản lý của công ty, lúc này Lý Mạn cũng cần phải phát biểu, cô ta cầm ly rượu khen: “Danh hiệu Nữ hoàng thời trang của cô Mộ thật sự rất xứng đáng, lần này tất cả những điều mà cô và chúng tôi tán thành đã được lan truyền, nhiều phương tiện truyền thông đã bắt đầu đưa tin.”

Mộ Triều Ca nghe họ khen, không khỏi ngạc nhiên, cười nhẹ: “Thực ra thiết kế xuất sắc và tác phẩm tốt thì tự nhiên sẽ thu hút được sự chú ý thôi.”

Lúc này, cô mới khẽ đảo mắt, nhìn Phong Diệp Chương, mím môi cười: “Hơn nữa, tôi và Diệp Chương là bạn, anh ấy thành lập công ty nên tất nhiên tôi phải đóng góp.”

Lý Mạn nghe xong như hiểu ra điều gì đó, không trả lời cô, liền mỉm cười nói tiếp đề tài trước: “Nhân tiện, tôi đã đề nghị trưởng thiết kế 3D của chúng tôi đến kính cô Mộ một ly, nếu cô Mộ có bất kỳ nhận xét nào về trang phục hàng đầu của chúng tôi, cô có thể đề cập với họ, vừa hay có thể gần gũi với nhau hơn!”

“Tôi không có ý kiến gì, chúng đều là những tác phẩm hoàn hảo.”

Mộ Triều Ca không định đưa ra bất kỳ bình luận nào, ngập ngừng nói.

Nhưng Hứa Tố Nhi vẫn giải quyết, đứng dậy mỉm cười: “Cô Mộ đã nói là rất hoàn hảo, vậy thì cô Mộ phải rất hài lòng với quần áo của chúng ta, đây là đánh giá tốt nhất của cô Mộ, mặc dù tôi đã kính cô Mộ, tôi vẫn muốn cảm ơn cô Mộ.”

Khi cô đứng lên nói, Mộ Thuỳ Phương cũng không im lặng mà đứng lên nâng ly chúc mừng một cách đàng hoàng.

Cuối cùng khi đến lượt Cố Tuyết Trinh, mọi người đều nhìn sang.

Trước đó lúc họ đang chúc rượu, họ phát hiện Cố Tuyết Trinh không có đi qua, lúc này họ muốn xem Cố Tuyết Trinh sẽ làm gì.

Da đầu Cố Tuyết Trinh ngứa ran khi bị họ nhìn chằm chằm.

Đầu tiên là cô không biết uống rượu, nhưng ở trong tình huống này, cô không thể trốn tránh, vì vậy cô buông bỏ lo lắng, cầm ly rượu đứng lên.

Chỉ là khi nhìn thấy Mộ Triều Ca, cô không biết phải nói gì.

“Ờ… cô Mộ, tôi thật sự rất may mắn khi mời được cô đại ngôn tác phẩm của tôi, tôi cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng mình, vả lại thông qua sự hợp tác lần này với cô Mộ, tôi đã bùng lên rất nhiều cảm hứng, tôi tin là trong tương lai tôi sẽ thiết kế ra được những tác phẩm tốt hơn, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Mộ Triều Ca nhìn cô.

“Thiết kế của cô Cố thực sự rất xuất sắc, không gian để tiến bộ cũng rất lớn, hãy cố gắng làm việc nhé, tôi tin trong tương lai cô có thể thiết kế những tác phẩm tốt hơn, nhưng…”

Nói đến đây, cuộc trò chuyện xoay chuyển, nở một nụ cười không thể chạm tới, cười nói: “Lúc này tôi đến đây, giống như tôi đã nói trước đó, chỉ là vì mặt mũi của Diệp Chương.”

Câu này người khác thì không nghe ra được gì, nhưng cũng là đang nói cô ấy và Phong Diệp Chương có quan hệ rất tốt.

Vốn dĩ Cố Tuyết Trinh không quan tâm, nhưng không hiểu sao, khi cô nhìn Mộ Triều Ca, cô đột nhiên cảm thấy những gì cô nói giống như đang bày tỏ tình cảm.

Có vẻ như đang nói với cô là, mối quan hệ giữa cô ấy và Phong Diệp Chương là không bình thường.

Không nói đến cô, ngay cả Lục Kim Yến nghe được những lời này cũng phải nghiến răng nghiến lợi.

Cố Tuyết Trinh không để ý đến cô ta, cô dán chặt mắt vào Mộ Triều Ca, như thể muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên khuôn mặt cô ấy.

Tuy nhiên, cô không biết có phải Mộ Triều Ca đang giả vờ quá hay không, cô không nhìn thấy gì nên gật đầu cười: “Vậy cô cứ tự nhiên.”

Nói xong, cô ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

Đột nhiên, vị cay nồng lan tỏa đến toàn bộ khứu giác của cô, cô ho sặc sụa, nhưng vẫn kìm lại được.

Cô không quên lúc này cô là Cố Tuyết Trâm rất giỏi uống rượu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.