Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 89: Chương 89: Căn phòng say đắm




Cố Tuyết Trinh không ngờ cô đã giải thích rõ ràng như vậy rồi mà người đàn ông này còn tính toán chuyện ở hoa viên, nhất thời, cô cảm thấy người đàn ông này vô cùng nhỏ nhen.

Nhưng mà suy cho cùng cũng do cô không đúng, nên cô không ngại giải thích lại lần nữa: “Những chuyện cần nói em đã nói hết rồi, em đảm bảo câu nào cũng là sự thật, nếu như anh còn không tin thì cứ đi xem camera ấy, hơn nữa, tổ chức tiệc ở nơi rộng như vậy, ai cũng có thể tự do muốn làm gì thì làm, em không cản trở người khác là được đúng không?”

Càng về sau cô nói càng đúng lý hợp tình: “Dù sao chuyện này em không thẹn với lòng mình, nếu anh tra ra được em có nửa câu nói dối, em có thể để anh xử lý như thế nào cũng được.”

Phong Diệp Chương nheo mắt nhìn cô, thấy cô thề thốt, dường như anh cũng tin rồi, anh hậm hực: “Tốt nhất là em nhớ kĩ những lời hôm nay em nói.”

Dứt lời, anh chẳng quan tâm đến Cố Tuyết Trinh nữa, quay người lên lầu đi tắm.

Anh là một người thích sạch sẽ, lúc nãy Lục Kim Yến ôm ấp như vậy, anh chỉ cảm thấy cả người mình đều dính mùi nước hoa và mùi son phấn.

Anh rất khó chịu!

Cố Tuyết Trinh thấy anh bỏ đi thì cũng không nghĩ gì nhiều, cô cũng đi theo anh lên lầu, không ngờ vừa vào phòng thì đã nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ trong nhà tắm.

Cô biết Phong Diệp Chương đang rửa ráy trong đó nên cũng không đi làm phiền anh, cô đi thẳng vào phòng thay đồ để thay quần áo.

Ai ngờ lúc cô đang định cởi chiếc váy dạ hội trên người ra thì làm sao cũng không với tới được khóa kéo ở phía sau.

Cô khổ sở vặn vẹo rất lâu cũng không có tác dụng gì.

Lúc này, Phong Diệp Chương đã tắm rửa xong, vừa đi ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc.

Anh nghe thấy tiếng động trong phòng thay đồ liền đi sang đó thì thấy Cố Tuyết Trinh đang nghiêng người nghiêng đầu cố gắng với lấy khóa kéo.

Nhưng cô không biết cái tư thế này vô cùng mê hoặc, đặc biệt là phần ở trước ngực, nhìn một cái qua gương là thấy hết.

Phong Diệp Chương thấy vậy thì trong đầu không khỏi hiện lên xúc cảm lúc trước khi họ vuốt ve nhau, một luồng nhiệt ở bụng dưới dâng lên.

“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói khàn đặc của anh vang lên.

Cố Tuyết Trinh nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đáp lại: “Không thấy hả? Thay quần áo.”

Cô không hề biết chuyện thân thể của mình đã bị lộ ra, vẫn đang cố gắng với lấy khóa kéo, kết quả chỉ có thể lướt qua nó.

“Phong Diệp Chương, anh có thể kéo khóa kéo giúp em được không, em không với tới được.” Hết cách rồi, cô liền cầu cứu người đàn ông ở đằng sau, dù sao anh cũng chỉ đứng đó chẳng làm gì.

Phong Diệp Chương sững người một lát rồi bỗng nhiên nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, anh đùa cợt: “Em muốn tôi giúp em hả?”

Cố Tuyết Trinh không hiểu được hàm ý trong lời nói của anh, cô giục lần nữa: “Còn sao nữa, anh nhanh lên.”

Phong Diệp Chương thấy vậy thì bật cười.

Anh không từ chối và đi đến đứng sau lưng cô.

Sau khi anh đến thì Cố Tuyết Trinh cũng thả tay ra và túm lấy tóc ở cổ mình, để tóc khỏi bị mắc vào khóa kéo.

Nhưng cô nào biết hành động này của cô làm xương quai xanh vốn đã quyến rũ của mình càng mê người hơn.

Phong Diệp Chương thấy vậy thì đôi mắt anh càng trầm lắng đi.

Nơi đầu mũi như có một mùi hương cơ thể mang theo một hơi rượu nhè nhẹ, làm anh càng mụ mị hơn.

Nhất là khi anh nghĩ đến lúc nãy suýt nữa bị người phụ nữ tên Lục Kim Yến đó tính kế, anh chỉ cảm thấy bẩn mắt, vừa hay nhân lúc này rửa mắt một chút.

Cố Tuyết Trinh không hề biết được những suy nghĩ thầm kín của anh, nhưng cũng rất nhanh đã nhận ra được có gì đó không đúng cho lắm, bởi vì cô phát hiện bàn tay của người nào đó bắt đầu không ngoan ngoãn.

“Phong Diệp Chương, anh…”

Theo phản xạ, cô hét lớn lên, nhưng mà chưa nói xong thì đã thấy trời đất quay cuồng, một đôi môi nóng bỏng áp thẳng lên môi cô.

Phong Diệp Chương bá đạo hút lấy, không cho cô có cơ hội phản kháng.

Dưới sự ép buộc của anh, Cố Tuyết Trinh không có sức mà chống cự lại, chỉ có thể để anh tùy ý chiếm đoạt.

Vừa hôn xong thì hai người đều thở hổn hển, Phong Diệp Chương đặt cằm lên hõm cổ của Cố Tuyết Trinh rồi hít một hơi thật sâu.

“Quả nhiên vẫn là em thơm.”

Anh nói những lời ân ái theo bản năng, làm Cố Tuyết Trinh hơi ngẩn ra.

Còn chưa để cô tỉnh táo lại thì trên cổ cô đã có cảm giác tê dại, làm cả người cô run rẩy xụi lơ ngã vào lòng Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương thấy vậy thì khẽ bật cười, đột nhiên anh bế ngang cô lên rồi đi vào phòng ngủ.

Đêm dài miên man, căn phòng tràn ngập sự say đắm.



Sáng hôm sau, Cố Tuyết Trinh tỉnh dậy với một cơ thể đau nhức, bên cạnh vẫn không thấy Phong Diệp Chương đâu.

Cô không hề để ý và xuống giường đi tắm, định đến công ty xem thử.

Dù sao đoạn thời gian này bận bịu với việc thiết kế áo quần còn có tiệc sinh nhật của Lục Kim Yến, đã rất lâu rồi cô chưa đến công ty, cũng không biết bên công ty có gì mới không.

Lúc cô sắp sửa soạn xong, đang định ra khỏi nhà thì không ngờ lại chạm mặt Lục Kim Yến.

Lục Kim Yến cũng không ngờ là sẽ gặp phải Cố Tuyết Trinh.

Đôi mắt cô ta cứ như đang phun độc, dữ tợn lườm nguýt Cố Tuyết Trinh.

Tối qua nếu như không phải người phụ nữ này lật tẩy kế hoạch của cô ta thì anh Diệp Chương sẽ không ghét cô ta, thậm chí kế hoạch của cô ta còn có khả năng thành công.

Cố Tuyết Trinh cảm nhận được ánh mắt của cô ta, nhưng mà cô chẳng hơi đâu quan tâm.

Người phụ nữ này vì chút tâm tư xấu xa đó đến chuyện tự chuốc thuốc cũng làm ra được, quả thật là không còn gì để nói nữa rồi.

Cô không thèm đếm xỉa đến Lục Kim Yến và đi về hướng cửa lớn, nhưng Lục Kim Yến sao lại có thể cam tâm để cô đi như vậy.

Cô ta bước lên trước mấy bước chặn lại trước mặt Cố Tuyết Trinh.

“Cố Tuyết Trâm, bây giờ cô đắc ý lắm phải không?”

Cố Tuyết Trinh chẳng hiểu đầu đuôi gì, nhưng mà nghĩ lại thì liền hiểu ra cô ta muốn nói gì, cô ta muốn nói đến chuyện tối qua.

Ngay lập tức, hai tay cô vòng lên ngực và đáp trả lại: “Chứ còn gì nữa, quả thật rất đắc ý, đây gọi là gì nhỉ, gậy ông đập lưng ông, hay là trộm gà không được còn mất nắm gạo?”

Lục Kim Yến nghe thấy những lời này thì giận sôi máu.

Nhưng mà khi cô ta còn chưa kịp lên cơn thì Cố Tuyết Trinh đã tiếp tục mỉa mai: “Nói ra thì tôi cũng thật sự cảm ơn em Kim Yến tối qua đã hữu nghị giúp đỡ tôi, làm tình cảm giữa tôi với Diệp Chương càng sâu đậm hơn, nhưng mà mệt chết tôi rồi, đến bây giờ tôi mới dậy nổi đây này.”

Cũng đừng trách sao cô lại giễu cợt như vậy, con người có hiền lành đến mức nào đi nữa thì cũng có lúc phát cáu, đây là bị ức hiếp đến mức leo lên đầu ngồi rồi, còn không phản kháng lại thì không giống với tính cách của Cố Tuyết Trâm.

Còn Lục Kim Yến không ngờ rằng cô không hề xấu hổ mà đem chuyện đó nói với cô ta một cách công khai như vậy.

Nhất thời, trong lòng cô ta vừa giận, vừa đố kỵ.

“Con tiện nhân này, anh Diệp Chương mới không thèm đụng vào cô, chắc chắn là do cô quyến rũ anh ấy.”

Cô ta vừa nói, vừa như mất đi lý trí mà nhào về phía Cố Tuyết Trinh, đang định đánh cô.

Cố Tuyết Trinh sao có thể đứng im để cô ta đánh, tất nhiên là cô tránh sang một bên.

Lục Kim Yến bổ nhào vào khoảng không và mất thăng bằng nên lảo đảo mấy bước.

Cố Tuyết Trinh thấy thế thì liền chớp chớp mắt, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt.

Lúc Lục Kim Yến không rảnh chú ý đến cô thì cô liền giơ một chân ra làm cô ta vấp té.

“Úi…Kim Yến, sao cô chẳng cẩn thận gì vậy, lại ngã rồi, không phải là lại muốn vu oan cho tôi đẩy cô đấy chứ.”

Cô chơi xấu cô ta xong thì làm bộ sợ hãi lùi về sau mấy bước, làm bộ kinh hãi kêu lên.

Lục Kim Yến thấy hành động của cô, cộng thêm lời nói của cô thì mặt đen như đít nồi, giận đến nỗi lồng ngực cũng phập phồng.

Những lời mà cô ta vốn muốn nói ra để đổ tội cho cô bị nghẹn lại.

“Cố Tuyết Trâm!” Cô ta giận dữ như phát điên lên.

Cố Tuyết Trinh đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Đừng có hét lớn như vậy, tôi nghe thấy mà.”

Lục Kim Yến thấy dáng vẻ ung dung của cô thì cáu đến mức nổi khùng nói: “Đáng ghét, cô đừng đắc ý quá, tôi không trị được cô thì cũng có người có thể trị cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.