Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 196: Chương 196: Chịu không ít giáo huấn




Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, động tác đang thoa thuốc dừng lại, có chút bất ngờ.

Mấy năm nay cô toàn là đón sinh nhật cùng với mẹ.

Lúc đó mỗi lần đến ngày sinh của cô, kiểu gì mẹ cũng sẽ làm một bàn đồ ăn, lại mua một cái bánh sinh nhật chúc mừng sinh nhật cho cô.

Nhưng mà năm nay… sợ là không thể nào rồi.

Cô nghĩ đến cái này, trong mắt hiện lên mất mát, cũng không muốn đón sinh nhật.

Thật ra nếu như không phải Phong Diệp Chương nhắc đến thì cô cũng đã sắp quên đi sinh nhật của chính mình.

Mà hiện tại cô là Cố Tuyết Trâm, cô không biết là Cố Tuyết Trâm đón sinh nhật của mình như thế nào.

Tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng, hoặc là đi ra ngoài chơi cùng với đám bạn xấu?

Cô đoán không được, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Cuối cùng vì để tránh bị lộ tẩy, cô dứt khoát giữ yên lặng.

Phong Diệp Chương nhíu mày: “Sao vậy, vẫn còn chưa nghĩ ra hả?”

Cố Tuyết Trinh run lên, sau đó gật đầu suy nghĩ rồi nói: “Gần đây rất bận, đến lúc đó tùy tiện đón là được rồi.”

Cô nói xong thì bò lên giường, giả vờ như muốn ngủ.

Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng nằm nghiêng của cô, như có điều suy nghĩ.

Căn cứ vào những thông tin đã điều tra trước đó, sinh nhật hàng năm của Cố Tuyết Trâm năm nào cũng phải cao cấp hơn năm trước.

Đầu tiên là tổ chức tiệc, sau đó lại ra ngoài ăn uống suốt đêm với bạn bè.

Nhưng lúc nãy anh vừa mới thấy được vẻ mất mát trên gương mặt của người phụ nữ này.

Chuyện này là như thế nào đây?

Anh nhíu cặp lông mày suy nghĩ, nhưng mà lại không có manh mối, cuối cùng dứt khoát bỏ xuống đi vào trong phòng tắm tắm rửa.



Hôm sau, bởi vì mấy ngày nay Cố Tuyết Trinh và Tô Đế đẩy nhanh tốc độ, lô hàng được may đầu tiên của sản phẩm mới đã hoàn thành.

Phong Diệp Chương định là hôm nay sẽ đến công ty xem thử, cho nên để Mộ Triều Ca ở nhà.

“Cũng được nữa mấy ngày nay đều đi theo anh đến công ty, cũng không nói chuyện được với dì, chỉ sợ là dì đang ở trong nhà oán trách em đó.”

Mộ Triều Ca che giấu vẻ mất mát nơi đáy mắt, tự nhiên hào phóng nhận lời Phong Diệp Chương.

Cố Tuyết Trinh nghe lời này của cô ta, từ đầu đến cuối đều cảm thấy kỳ dị.

Nhưng mà lại nghĩ không ra kỳ quái ở chỗ nào, chỉ có thể cưỡng ép cảm giác không thoải mái ở trong lòng mà nói tạm biệt với cô ta.

Mộ Triều Ca đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, lúc này nụ cười trên mặt mới dần dần thu liễm lại trở thành thần sắc khó lường.

Cô ta đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của xe Phong Diệp Chương nữa rồi mới quay người đi vào trong nhà chính.

“Triều Ca, hôm nay con không đến công ty hả?”

Bà Phong ở phòng khách nhìn thấy cô ta, hơi kinh ngạc mà hỏi.

“Hôm nay Diệp Chương muốn đi cùng với cô Cố đến chi nhánh của công ty để xử lý chuyện sản phẩm mới, con nghĩ là con đi cũng không có việc gì đâu, nên ở nhà trò chuyện với dì. Nói đến thì mấy ngày nay vẫn luôn đi theo Diệp Chương đến công ty rồi, cũng không tâm sự được với dì.”

Cô ta mỉm cười đáp lại, lại làm bà Phong hơi nhíu mày.

“Một bà già như dì thì có gì mà tâm sự chứ, người trẻ tuổi các con đó, nên ở cùng nhau thì tốt hơn.”

Nếu không thì bà ta kêu cô ta đến đây có tác dụng gì?

Câu nói sau cùng mặc dù là bà ta không nói ra ra, nhưng mà Mộ Triều Ca vẫn có thể phát giác được bà ta tỏ ra bất mãn với lựa chọn ở lại của mình, trong lúc nhất thời ánh mắt lóe lên.

Đúng lúc cô ta đang chuẩn bị nói cái gì đó thì quản gia bước vào.

“Bà chủ, có cô Lục tới.”

Vừa mới nói xong thì nhìn thấy Lục Kim Yến uyển chuyển đi vào từ ngoài cửa.

“Dì Minh, con đến thăm dì đây này.”

Cô ta nói xong thì người đã chạy đến bên cạnh của bà Phong thân mật lôi kéo.

“Sao con cũng đến đây, hơn nữa sao không nói trước để dì gọi tài xế ở trong nhà qua đón con.”

Bà Phong rất hưởng thụ sự gần gũi của cô ta, yêu thương gõ một cái lên trán của cô ta mà hỏi.

“Con đây còn không phải là nghe nói Thùy Bích bị thương sao, cho nên con đến đây thăm dì ấy một chút. Với lại không phải là dì Minh đã nói đây là nhà của con sao, con trở về nhà mình mà còn cần có người đón hả?”

Cô ta nói xong, giống như là vừa mới nhìn thấy Mộ Triều Ca ngồi trên ghế sofa ở đối diện, kinh ngạc nói: “Cô Mộ cũng ở đây hả? Xin lỗi nha, lúc nãy nhìn thấy dì Minh, quá kích động cho nên không chú ý đến cô.”

Mộ Triều Ca nhìn bộ dạng giả vờ của cô ta, mặt không đổi sắc, ôn hòa lịch sự nói: “Không có việc gì đâu.”

Bà Phong nhìn thấy hai người trò chuyện tốt đẹp với nhau, vốn dĩ còn có chút lo lắng hai người sẽ đấu võ miệng, không ngờ đến lại bình tĩnh như vậy, ngược lại cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bà ta lôi kéo Lục Kim Yến ngồi xuống ở bên cạnh, hỏi thăm tình hình gần đây của cô ta.

“Gần đây vẫn còn tốt ạ, chỉ là ở nhà không có chuyện gì cho nên hơi chán.”

Lời nói này của Lục Kim Yến thật không giả, đúng là cô ta ở nhà ngây ngốc đến nỗi nhàm chán.

Mộ Triều Ca thấy vậy nhướng mày nói: “Tôi nghe nói trước đó không phải là cô Lục vẫn luôn quản lý công ty giúp cho Diệp Chương hả, sao bây giờ lại không làm nữa vậy?”

Cô ta hỏi rất vô tội, lại làm cho Lục Kim Yến cảm thấy không có gì để nói.

“Anh Diệp Chương sợ tôi mệt, hơn nữa dì Minh cũng ở nhà có một mình, hi vọng tôi có thể ở nhà để chăm sóc cho dì Minh.”

Cô ta cố ý nói mập mờ để kích thích Mộ Triều Ca, nhưng mà mặt của Mộ Triều Ca không thay đổi, còn khích lệ cô ta một phen.

“Cô Lục quả là hiếu thảo có thừa, cũng không uổng công dì yêu thương cô như vậy.”

Cô ta nói chuyện với giọng điệu người lớn, Lục Kim Yến nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Muốn tìm ra chỗ hở nhưng có nghe như thế nào cũng không phát hiện ra cái gì, cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể kìm nén một bụng tức giận, nhìn về phía bà Phong.

“Dì Minh, phòng của con dì có để cho người khác quét dọn không? Con muốn đi lên nghỉ ngơi một hồi.”

Bà Phong nghe nói như vậy thì sắc mặt đông cứng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Bởi vì căn phòng vốn để cho Lục Kim Yến, lúc này bà ta đã dọn dẹp lần nữa để Mộ Triều Ca ở.

Cũng không biết có phải là Mộ Triều Ca nhìn ra sự khó xử của bà ta không, chủ động giải vây mà nói: “Cô Lục, có lẽ là phải làm phiền cô đi đến phòng khách nghỉ ngơi rồi, căn phòng trước đó của cô, bây giờ tôi đang ở đó. Đồ vật của tôi nhiều, chỉ sợ là dọn một lát cũng không dọn hết được.”

Lục Kim Yến nghe xong lời của cô ta, thiếu chút nữa cả người đều bùng nổ, gương mặt càng trở nên âm trầm cực kỳ.

Loại cảm giác này giống như thứ thuộc về bản thân mình mà lại bị thay thế bởi người khác.

Bà Phong cũng nhìn thấy sắc mặt của cô ta không tốt, thêm vào đó việc này là do bà ta đã làm không chu toàn, sợ là Lục Kim Yến sẽ làm ầm ĩ, dứt khoát lấy cớ đi ra ngoài.

“Để dì đi vào phòng bếp xem có gì không, tối nay Lục Kim Yến ở lại dùng cơm luôn đi.”

Sao Mộ Triều Ca không biết là bà ta đang trốn tránh, cô ta cũng không nói gì nữa, miệng cười lễ phép đưa mắt nhìn bà Phong đi ra ngoài.

Mà sao khi bà Phong rời đi, Lục Kim Yến cũng không kiềm chế được cơn giận ở trong lòng, châm chọc nói: “Mộ Triều Ca, ở trước mặt của dì Minh cô giả vờ cái gì mà giả vờ, cô là ai, đừng cho là tôi không rõ ràng.”

Mộ Triều Ca nhíu mày, khẽ cười nói: “Cô biết rõ thì làm sao chứ? Cô đừng quên bây giờ cô đã thua rồi, mà tôi hiện tại mỗi ngày đều có thể ở trong phòng làm việc của Diệp Chương, nói chuyện công việc với anh ấy.”

Lục Kim Yến nghe thấy câu nói này thì tức giận đến nỗi gân xanh ở trên trán hiện ra.

Đã có lúc cô ta cũng đã mơ tưởng như thế này, nhưng mà ngay cả một lần cô ta cũng không được trải nghiệm.

Mộ Triều Ca thu cơn giận của cô ta vào trong mắt, dường như là ngại kích thích còn chưa đủ, lại tiếp tục chế nhạo mà nói: “Tôi còn nghe nói là người nào đó còn nghĩ ra không ít thủ đoạn, đặc biệt là biện pháp hiến thân này đương nhiên cũng không tồi, nhưng cũng dễ dàng thất bại. Huống hồ gì Diệp Chương có tính tình như thế, nhìn cô bây giờ, chỉ sợ là chịu không ít giáo huấn nhỉ.”

Lục Kim Yến bị cô ta mỉa mai đến nỗi sắc mặt cũng tái xanh, sau đó không biết suy nghĩ đến cái gì, giận quá hóa cười mà nói: “À, đừng tưởng rằng bây giờ cô có ưu thế thì có thể nhất định thắng. Mộ Triều Ca, ai thắng ai thua vẫn còn chưa chắc đâu.”

Mộ Triều Ca nhìn bộ dạng nhất định sẽ đạt được của cô ta, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.