Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 105: Chương 105: Cho anh ghét bỏ em




Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Phong Diệp Chương đi vào nhà vệ sinh nữ, không ngờ lại là vì người phụ nữ tên Cố Tuyết Trâm này.

Anh đi tới gian phòng, ánh mắt phức tạp nhìn người con gái trên mặt đất.

Chỉ thấy Cố Tuyết Trinh đang dựa vào bồn cầu, hai mắt nhắm chặt, quần áo nhăn nhúm, bị ngấm nước ướt không ít.

Đương nhiên thứ mà khiến người khác khó có thể chịu đựng được chính là cái mùi đặc biệt từ phòng bên cạnh, kèm theo mùi cồn, cái mùi chua này khiến Phong Diệp Chương cau mày ghét bỏ.

Anh đang định gọi người vào đưa người ra, bên tai lại vang lên tiếng lẩm bẩm bất an của Cố Tuyết Trinh.

“Đi đi….đừng chạm vào tôi….”

Nghe thấy câu này, động tác gọi người của Phong Diệp Chương dừng lại.

Chỉ thấy Cố Tuyết Trinh cau mày rất chặt, khó chịu lắc đầu, nghĩ là trước đó chắc hẳn người phụ nữ này đã bị làm cho sợ hãi.

Không biết tại sao, trong lòng anh lại cảm thấy đau nhói.

Cuối cùng anh từ bỏ chuyện gọi người, tự mình chịu đựng sự khó chịu bước lên phía trước ôm cô từ trên mặt đất lên.

Mà Cố Tuyết Trinh đang trong cơn mê man, cũng không biết có phải là ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh hay không, khiến vẻ mặt lo lắng của cô đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Thậm chí cô còn giống như một con mèo nhỏ, khóe miệng nở nụ cười tinh nghịch cọ vào ngực của Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương cảm thấy sự động đậy trong lòng mình, giống như những chiếc lông vũ nổi trên mặt nước, những gợn sóng từ từ lan trong hồ.

Anh liếc mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, đôi môi mỏng mím chặt, trong mắt dường như lóe lên cái gì đó, tốc độ rất nhanh khiến người khác không nhìn ra được.

Sau đó, anh ôm Cố Tuyết Trinh rời đi, Hứa Khiêm đã đứng đợi ở ngoài cửa.

Anh ta nhìn thấy hai người đi ra, vội vàng tiến lên quan tâm hỏi: “Tổng giám đốc, mợ chủ không sao chứ?”

“Không sao, về thôi.”

Nói xong, anh ôm Cố Tuyết Trinh rời khỏi khách sạn, ngồi xe về nhà họ Phong.

Hứa Khiêm đưa hai người về sau đó lái xe rời đi.

Mà Phong Diệp Chương đưa Cố Tuyết Trinh vào phòng tân hôn, đi thẳng vào phòng tắm.

Ôm người phụ nữ này trên cả đường về đã là giới hạn của anh rồi.

Phải biết là, anh mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.

Mà cái mùi kỳ quái trên người Cố Tuyết Trinh đối với anh mà nói quả thật là một vũ khí giết người.

Cũng vì chuyện này mà vừa vào đến phòng tắm, anh cũng không hề thương hoa tiếc ngọc, ném thẳng Cố Tuyết Trinh vào bồn tắm, định đi tìm người làm giúp cô tắm rửa.

Chỉ là anh vẫn chưa kịp rời đi, phía sau lại truyền đến tiếng kêu đau của Cố Tuyết Trinh.

“Đau qua….”

Chỉ thấy đôi mắt mơ màng của Cố Tuyết Trinh mở to, khuôn mặt đau đớn, xoa cái mông: “Ai muốn hại bổn cô nương?”

“Là tôi, em muốn thế nào?”

Phong Diệp Chương nhìn bộ dạng say xỉn, mơ mơ màng của cô, không nhịn được, trêu trọc nói.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Diệp Chương khoanh tay trước ngực đứng ở cửa.

“Phong….Diệp Chương, anh làm gì ở đây?”

Cô nói xong, vội vàng muốn đứng dậy.

Nhưng cô đã đánh giá quá cao tình trạng bây giờ của mình.

Lúc này cô không chỉ chóng mắt, bước chân còn không có thực.

Hơn nữa bồn tắm vốn đã trơn, vì vậy cô trực tiếp bổ nhào về phía Phong Diệp Chương một cách đầy hoa mỹ.

Phong Diệp Chương theo bản năng đỡ lấy cô, nhưng lại không chịu được cái mùi hôi thối trên người cô, ghét bỏ đẩy cô vào bồn tắm.

“Anh làm gì vậy?’

Cố Tuyết Trinh bị anh đẩy cảm thấy khó hiểu, tức giận trừng mắt với anh.

“Bẩn!”

Phong Diệp Chương khó chịu trả lời.

Cố Tuyết Trinh cúi đầu nhìn.

Chỉ là lúc này đầu cô là một mảng hồ dán, sao có thể phân biệt được cái gì là hôi, bẩn chứ, nhìn trên người không có gì, tức giận nói: “Hôi chỗ nào, rõ ràng là rất sạch sẽ, không tin thì anh ngửi lại xem.”

Cô nói xong, làm ra vẻ lại muốn đến gần Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương lập tức đen mặt, anh lý luận với một người say rượu làm gì chứ?

Nghĩ như vậy, anh cũng không thèm gọi người làm vào giúp người phụ nữ này tắm rửa, trực tiếp mở vòi hoa sen, xả thẳng vào người Cố Tuyết Trinh..

Cố Tuyết Trinh không hề đề phòng, cả người bị ướt sũng, quần áo trên người cũng bị ướt, dính chặt vào người cô, lộ ra dáng người thon thả.

Phong Diệp Chương nhìn thân hình lúc ẩn lúc hiện, lập tức sững sờ.

Cố Tuyết Trinh cũng không ngờ mình lại gặp phải cảnh ngộ này, ướt một lúc lâu mới phản ứng lại, dịch sang bên cạnh tránh làn nước từ vòi hoa sen.

Mà lúc này vì bị nước xối vào người nên cô cũng tỉnh táo lại không ít, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.

Nhưng cô vẫn có ấn tượng với chuyện vừa xảy ra.

Đột nhiên cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Không ngờ dáng vẻ say rượu của mình lại bị Phong Diệp Chương nhìn thấy hết.

Đương nhiên điều khiến cô càng tức giận là sự ghét bỏ của người đàn ông này với cô.

Vì chê cô hôi mà ném cô vào bồn tắm những hai lần, cũng không biết tìm người đến giúp cô thu dọn, còn lấy vòi nước xối vào cô.

Cô là thú cưng sao?

Nghĩ đến những điều này cô càng tức giận.

Sau đó cô phát hiện người đàn ông trước mặt vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, nhưng trên người anh rõ ràng rất sạch sẽ, trái ngược với vẻ nhếch nhác của cô, nhìn thấy vậy cô rất tức giận, mang theo tâm lý báo thù, đột nhiên kéo anh vào trong bồn tắm.

“Cho anh ghét bỏ em này, bây giờ anh với em giống nhau, xem anh ghét bỏ như thế nào!”

Cô đắc ý nhìn người đàn ông bừng tỉnh từ trong nước.

Phong Diệp Chương lau những giọt nước trên mặt, nguy hiểm nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, rơi xuống hai đỉnh đồi cao chót vót, trong mắt hiện lên tia u ám.

“Anh nhìn cái gì?”

Cố Tuyết Trinh nhận ra ánh mắt của anh, mơ hồ có một sự bất an, hai tay ôm lấy ngực cảnh giác nhìn anh.

“Xem em chơi với lửa như thế nào.”

Phong Diệp Chương không rõ ý tứ nhếch khóe miệng.

Trong lúc Cố Tuyết Trinh vẫn chưa hiểu, anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng.

“Anh làm gì vậy?”

Cố Tuyết Trinh theo bản năng vùng vẫy, nhưng sức lực của cô không thể lớn bằng người đàn ông phía sau, bị anh giam cầm trong vòng tay không thể cử động được.

Sau đó cô cảm thấy trên người lạnh toát, cả người đều choáng váng.

“Anh cởi quần áo của em làm gì?”

Cô hoảng sợ vùng vẫy, nhưng lại không hề có tác dụng, rất nhanh đã bị Phong Diệp Chương lột sạch.

Anh chịu đựng cơn kích động trong lòng, hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Đừng động, nếu không đừng trách tôi sẽ làm em ở chỗ này.”

Cố Tuyết Trinh bị lời đe dọa của anh dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, ngồi yên trong lòng anh, khuôn mặt đỏ bừng, một đường lan tận đến cổ.

Giống như con tôm luộc, càng trở nên quyến rũ.

Ánh mắt Phong Diệp Chương nặng nề, động tác tay không ngừng tăng nhanh.

Nhiệt độ nóng bỏng khiến cả người Cố Tuyết Trinh cứng đờ.

“Phong Diệp Chương, anh nói, em không động đậy, sẽ không….”

Cô cắn răng lên tiếng, chỉ là vẫn chưa nói xong, đã bị động tác tiếp theo của Phong Diệp Chương làm cho nghẹn trong miệng.

Phong Diệp Chương quả thật không động vào cô, mà lấy sữa tắm ở bên cạnh giúp cô tắm rửa.

Cố Tuyết Trinh xấu hổ đến mức hận không thể có một cái hố để cô chui xuống.

Cô muốn tự mình tắm rửa, nhưng không giành lại được với Phong Diệp Chương, chỉ có thể chịu đựng sự xấu hổ để người đàn ông này tắm xong.

May là thời gian không lâu.

Phong Diệp Chương tắm rửa xong cho cả hai người, cũng không cho Cố Tuyết Trinh cơ hội từ chối, trực tiếp ôm cô ra khỏi phòng tắm đặt lên sofa.

Cố Tuyết Trinh theo bản năng co mình lại.

Nhưng động tác của cô không nhanh bằng Phong Diệp Chương.

Thấy sau khi Phong Diệp Chương đặt cô xuống, còn tiếp tục bắt nạt, sau đó là một nụ hôn như hổ đói bao trùm tất cả.

Một đêm kích tình….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.