Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 192: Chương 192: Cô còn muốn uy hiếp tôi




Phong Thùy Bích nói xong cũng không quên oán trách Cố Tuyết Trinh.

“Cố Tuyết Trâm, ai cho cô lá gan nói hưu nói vượng ở đây hả.”

Cố Tuyết Trinh thấy tức, cô không nghĩ đến là người phụ nữ này lại còn trả đũa.

Vào lúc cô đang chuẩn bị phản kích lại, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng thì đã bị cô ta cướp lời trước.

“Nói miệng không bằng có chứng cứ, nếu như cô đưa ra chứng cứ chuyện này là tôi làm thì tôi cũng sẽ thừa nhận.”

Cố Tuyết Trinh bị cô ta chặn miệng không nói được lời nào ra khỏi miệng.

Chứng cứ à?

Cô làm gì có chứng cứ gì chứ!

Lúc nãy nơi mà cô bị ngã xuống là góc chết của camera, căn bản cũng không thể nào quay lại được.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của cô cũng khó coi.

Phong Thùy Bích thấy cô rất lâu cũng không nói, biểu cảm ở trên mặt càng ngày càng tự đắc hơn.

Mà trận ồn ào này cũng bởi vì không có chứng cứ cho nên không giải quyết được cái gì.



Hôm sau, khi Phong Thùy Bích đã chỉnh được Cố Tuyết Trinh một lần thì tâm trạng tốt đẹp ngâm nga bài hát, trong phòng khách có một vị khách không mời mà đến.

Tâm trạng của cô Phong nhìn không tệ nhỉ.

Phong Thùy Bích nghe thấy âm thanh này, nghiêng đầu nhìn qua, lông mày không khỏi nhướng lên.

“Mộ Triều Ca, cô đến chỗ tôi làm cái gì vậy?”

Mộ Triều Ca làm như không thấy được vẻ không chào đón ở trên mặt của cô ta, đi thẳng đến ghế sofa rồi ngồi xuống.

Phong Thùy Bích thấy vậy, đang muốn quát lớn cho người đuổi đi, lại không ngờ những lời tiếp theo mà cô ta nghe được làm cho cả người của cô ta đều sửng sốt.

“Tôi cũng chỉ là muốn đến đây nói cho cô Phong một tiếng, thật ra hôm qua tôi cũng ở trong vườn hoa, đồng thời cũng nhìn thấy cô Phong ra tay với cô Cố như thế nào.”

Sắc mặt Phong Thùy Bích thay đổi, âm trầm nhìn cô ta.

“Tôi không hiểu là cô đang nói cái gì, ở chỗ của tôi không chào đón cô, mời cô về cho.”

Mộ Triều Ca nhìn cô ta, khẽ cười nói: “Nếu như cô Phong đã quên rồi thì tôi vẫn còn có đoạn video, tôi nghĩ là có thể giúp cho cô Phong tìm về ký ức.”

Phong Thùy Bích nghe nói như vậy, sao còn có thể không biết được dụng ý của cô ta, lập tức nổi giận.

“Làm sao, cô còn muốn uy hiếp tôi à?”

Mộ Triều Ca thấy vậy thì cũng không thèm để ý, chậm rãi cười nói: “Sao lại như thế được, tôi chỉ là muốn tâm sự với cô Phong thôi, coi như là kết bạn với nhau.”

Phong Thùy Bích châm chọc: “Đúng là tôi không biết từ lúc nào mà cô Mộ Triều Ca cô kết bạn lại phải dựa vào uy hiếp.”

Mộ Triều Ca nhíu mày, đáy mắt hiện lên lạnh lùng, cười như không cười mà nói: “Tôi có thể hiểu ý câu này của cô Phong là không muốn kết bạn với tôi hay không vậy? Đã như vậy rồi thì tôi sẽ không quấy rầy cô Phong nữa.”

Dứt lời, cô ta nhổm người dậy giả vờ đứng lên.

Sao Phong Thùy Bích để cô ta rời đi được, rõ ràng là người phụ nữ này đến đây để uy hiếp cô ta.

Hơn nữa trên tay của cô ta còn có điểm yếu của mình.

Cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể thỏa hiệp mà gọi người lại: “Đứng lại đó.”

Cùng lúc đó, ở bên phía tân phòng.

Phong Diệp Chương nhìn Cố Tuyết Trinh thức dậy cùng với anh lông mày nhíu lại, giọng nói lạnh lùng: “Hôm nay em vẫn nên ở nhà đi, vết thương trước đó vẫn còn chưa tốt, hôm qua lại bị thương nữa, dưỡng thương cho đàng hoàng đi.”

Động tác của Cố Tuyết Trinh dừng lại một chút, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, kìm nén bực bội, thái độ kiên quyết lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, ở nhà cũng chưa chắc là có thể nghỉ ngơi tốt, bây giờ là bị đụng vào đầu, lần sau nói không chừng bị gãy xương, em vẫn nên đến công ty thôi, mệt thì mệt nhưng ít ra là nó an toàn.”

Cô mang theo thái độ giận chó đánh mèo, nói xong cũng không nhìn Phong Diệp Chương mà quay người đi vào nhà vệ sinh.

Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng của cô biến mất, anh biết là trong lòng của cô đang rất phẫn uất về những gì xảy ra vào ngày hôm qua.

Cuối cùng anh không nói gì nữa, chỉ là đưa cô đến công ty.

Cố Tuyết Trinh cũng không từ chối, đi theo anh đến công ty, nhưng mà vẫn xuống xe ở ngã tư đường như cũ.

Phong Diệp Chương vẫn luôn đứng ở ngã tư chờ Cố Tuyết Trinh bình an đi vào công ty, lúc này mới quay ngược đầu xe đi đến tổng công ty.

Anh vừa mới đi vào công ty, Hứa Khiêm liền tiến lên bắt đầu thông báo lịch trình ngày hôm nay.

“Nửa tiếng đồng hồ sau là cuộc họp cấp cao, mười giờ rưỡi chủ tịch có hẹn dùng cơm với An tổng…”

Phong Diệp Chương lắng nghe với gương mặt không biểu cảm, chờ đến khi cậu ta báo cáo xong rồi thì anh mới lạnh giọng dặn dò: “Tôi nhớ là Phong Thùy Bích đảm nhiệm chức tổng giám đốc chi nhánh đúng không?”

Hứa Khiêm sửng sốt một chút rồi mới trả lời lại: “Đúng vậy, đã nhậm chức được hai năm rồi.”

Phong Diệp Chương gật đầu: “Được rồi, thông báo một tiếng đi, điều cô ấy đến phía Nam Phi, phụ trách chi nhánh công ty ở Châu Phi.”

Lần này Hứa Khiêm đã hoàn toàn ngây ngốc.

Có điều là nhìn thấy sắc mặt âm trầm lạnh lùng của chủ tịch nhà mình, suy đoán chắc là cô năm này đã làm ra cái gì đó, cho nên mới trêu chọc chủ tịch nổi bão mà cử cô ta đi đến nơi gian khổ như thế.

“Tôi biết rồi.”

Cậu ta gật đầu, sau khi thang máy mở ra thì liền lập tức đi sắp xếp.

Nhà họ Phong, một lát sau thì Phong Thùy Bích cũng đã nhận được tin tức, cả người muốn bùng nổ.

“Phong Diệp Chương!”

Cô ta đi thẳng một đường đến phòng làm việc của Phong Diệp Chương, hai tay đập mạnh lên trên bàn của Phong Diệp Chương, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm anh.

Phong Diệp Chương chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, cũng không thèm để ý tiếp tục phê duyệt tài liệu trên tay.

Phong Thùy Bích bị phớt lờ thì lại càng tức giận hơn.

Cô ta trực tiếp giật lấy tài liệu của Phong Diệp Chương, nghiêm giọng chất vấn: “Cậu dựa vào cái gì mà phái tôi đến Châu Phi?”

Phong Diệp Chương nhìn tài liệu ở trên tay cô ta, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt tràn đầy lãnh ý.

“Tôi nghĩ là trong lòng của cô út biết rõ ràng.”

Phong Thùy Bích quả thật đã bị câu nói này của anh làm cho tức chết.

“Tôi hiểu cái gì chứ? Tôi không làm cái gì cả, cậu dựa vào cái gì mà cử tôi đến nơi nghèo nàn đó!”

Phong Diệp Chương thấy bây giờ cô ta vẫn còn chết không chịu thừa nhận, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, thấp giọng nói: “Chuyện này tôi cũng đã ra lệnh rồi, cô út không đi thì cũng phải đi.”

Phong Thùy Bích thở gấp.

“Tôi không đi! Không đi!”

Cô ta cắn răng nghiến lợi trừng mắt Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương đối diện với cô ta, trong mắt có sự cường thế không cho phản đối.

Phong Thùy Bích có chút sợ hãi, chỉ có thể nghĩ đến hoàn cảnh ở Châu Phi thì cô ta mới có thể cắn răng chống đỡ.

Cô ta thật sự không biết rõ, đang yên đang lành tại sao lại phải cử cô ta đi đến nơi gian khổ như thế.

Đang suy nghĩ, trong đầu của cô ta lóe lên một cái, chợt có một suy đoán.

Cái thằng nhóc Phong Diệp Chương này sẽ không phải là tin tưởng con nhỏ đê tiện Cố Tuyết Trâm đó chứ, trút giận giúp cho nó?

Cứ như vậy, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy là như thế.

Dù sao thì chuyện như thế này cũng không phải là lần một lần hai.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của cô ta tràn đầy lửa giận, cắn răng nói: “Xem ra là tôi đã biết tại sao cậu bỗng nhiên lại muốn cử tôi đi, có phải là do con nhỏ kia đã cáo trạng với cậu không? Phong Diệp Chương, cậu vậy mà lại tin tưởng một người ngoài mà cũng không chịu tin tưởng tôi.”

Phong Diệp Chương nghe thấy những lời này thì lạnh lùng quét nhìn cô ta một cái.

“Muốn tôi tin tưởng thì cũng không phải là không thể được, nhưng mà ít nhất cô út phải lấy thái độ của người lớn ra mà nói.”

Dứt lời, anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Lúc đó trong vườn hoa cũng chỉ có cô út và Tuyết Trâm, Tuyết Trâm còn bị thương, chẳng lẽ là do cô ấy có thể tự ngã xuống?”

Phong Thùy Bích bị anh chất vấn như thế này thì tức giận không nhẹ, đừng nói đến việc cô ta không có lời nào để nói.

Cộng với việc mới sáng sớm cô ta cũng bởi vì chuyện này mà bị Mộ Triều Ca uy hiếp một trận, lập tức nổi trận lôi đình.

Nhưng mà cô ta cũng không thể thừa nhận, nếu không thì dựa vào thái độ thiên vị của đứa con trai này của cô ta, tuyệt đối sẽ không cho cô ta quả ngon để ăn.

“Đã nói là không phải tôi rồi, cậu lại còn tin người phụ nữ đó, tôi thấy là cậu đã bị mê hoặc bởi con hồ ly tinh đó rồi.”

Nói xong, cô ta vứt tài liệu ở trong tay xuống, tức giận đùng đùng quay người rời đi.

Cũng không biết có phải là bởi vì cô ta đi quá nhanh, lại dùng sức quá mạnh, đang định bước xuống cầu thang thì gót giày trực tiếp bị trượt, cả người đều ngã ra phía trước, lăn từ trên cầu thang xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.