Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 120: Chương 120: Đừng làm tôi mất mặt




Mấy ngày sau đó, mọi thứ đều bình yên vô sự.

Cố Tuyết Trinh hồi phục lại trạng thái công việc, bà Phong cũng đang chuẩn bị chuyện đêm tiệc từ thiện.

Bởi vì tập đoàn Phong Thị mỗi năm đều chi hơn hàng trăm tỷ đồng để làm từ thiện công ích, cho nên bà Phong cũng thành lập một quỹ từ thiện thuộc tập đoàn Phong Thị.

Quỹ này cũng chủ yếu để hỗ trợ một số trẻ em khuyết tật bẩm sinh.

Sau vài ngày sắp xếp, bà Phong cũng đã quyết định danh sách mời, lần lượt gửi thư mời đi.

Những vị khách nhận được thư mời sẽ chuẩn bị những thứ mà họ dự định quyên góp trong ngày này, sau đó họ sẽ đem tất cả những thứ đó ra đấu giá công khai, số tiền gây quỹ cuối cùng sẽ được sử dụng cho phúc lợi công cộng.

Khi bà Phong sắp xếp xong những thứ này, mới bảo thím Vương đem một sấp tư liệu đi cho Cố Tuyết Trinh.

“Mợ chủ, hai ngày nữa bà chủ sẽ tổ chức một buổi tiệc từ thiện, đây là tư liệu của buổi tiệc, bà chủ muốn mợ đọc tất cả tư liệu và cả thông tin của khách mời.”

Thím Vương nói xong, đưa tư liệu trong tay qua.

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy tư liệu.

Khi cô đang định hỏi ý cụ thể của bà Phong thì thím Vương đã quay người rời đi rồi.

Cái thái độ không xem ai ra gì này khiến Cố Tuyết Trinh rất không vui.

Nhưng nghĩ đến bà ta là người của bà Phong, cô cũng không nói gì nữa.

Cô cúi đầu xem tư liệu, phát hiện Cố Hải Sâm cũng có ở trong danh sách khách mời, bất giác nhíu mày.

Theo lý mà nói, bà Phong và nhà bọn họ rất không hợp, càng xem thường nhà họ Cố bọn họ, sao lại mời Cố Hải Sâm?

Không lẽ là bởi vì cô?

Nghĩ đến đây, cô liền không khỏi lắc đầu.

Cô tự cho rằng mình không có mặt mũi lớn như vậy ở bên bà Phong.

Cho nên bà Phong này rốt cuộc là định làm gì?

Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, thì điện thoại bên cạnh chợt vang lên.

Cô quét nhìn màn hình cuộc gọi đến, vậy mà lại là cuộc gọi của Cố Hải Sâm.

Đôi con ngươi của cô lập loè, cuối cùng vẫn nhấc máy nghe.

“Có chuyện gì?” Cô lạnh giọng chất vấn.

Cố Hải Sâm ở trong điện thoại cũng không định hư tình giả ý mà nói thẳng: “Nhà họ Phong gửi thư mời cho tôi, bảo tôi tham gia buổi tiệc từ thiện mấy ngày nữa, tối đó cô nhớ biểu hiện thân thiết với tôi một chút.”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, còn chưa đợi cô nói gì, Cố Hải Sâm lại tự mình mở miệng cảnh cáo.

“Người bên ngoài đều biết tình cảm của Tuyết Trâm và tôi rất tốt, cô tốt nhất là đừng có để lộ tẩy, nếu không cô tự biết hậu quả.”

“Tôi biết rồi, hôm đó tôi sẽ cố gắng phối hợp với ông.”

Cố Tuyết Trinh cắn răng đồng ý, càng phản cảm với lời uy hiếp của Cố Hải Sâm.

Nhưng cô cũng không cách nào phản kháng, ai kêu điểm yếu của cô nằm trong tay ông ta chứ.

Cố Hải Sâm có được sự đồng ý của cô, lúc này mới hài lòng mà di dời chủ đề.

“Đúng rồi, tiệc từ thiện cô định quyên tặng cái gì??

“Tôi mới vừa nhận được tin tức, còn chưa chuẩn bị đồ, nhưng tôi sẽ thương lượng với Diệp Chương, sẽ không làm mất mặt Cố Tuyết Trâm.”

Cố Tuyết Trinh biết ông ta hỏi lời này, không phải là thật sự quan tâm cô, mà là sợ đồ cô quyên góp không đủ tốt, làm mất mặt một đứa con gái khác mà thôi.

Trên thực tế cũng chính là như vậy.

Cố Hải Sâm vốn lo lắng cô chưa hề tiếp xúc qua loại tiệc từ thiện này, không biết chọn đồ để quyên góp, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Tuyết Trâm.

Dù sao bây giờ cô cũng đang mượn danh của Tuyết Trâm.

“Nếu cô muốn thương lượng với Diệp Chương, vậy tôi cũng không quản cô nữa, nhớ, đừng làm tôi mất mặt, còn để lộ tẩy nữa.”

Ông ta không yên tâm mà dặn dò lần nữa, sau đó trực tiếp cúp máy.

Cố Tuyết Trinh nhìn ông ta cúp điện thoại, cười lạnh mà ném điện thoại qua một bên, giống như là vốn không có để lời nói của ông ta vào lòng.

Đến buổi tối, Phong Diệp Chương về nhà, thím Vương bên nhà chính lại tới, thông báo hai người qua nhà chính dùng cơm.

Trên bàn ăn, bà Phong nói đến chuyện bữa tiệc từ thiện.

“Tuyết Trâm, tư liệu mà buổi chiều đưa cho cô đã xem xong rồi chứ?”

Bà ta hỏi thăm, vốn là rắp tâm kiếm chuyện, ai ngờ Cố Tuyết Trinh đã dùng thời gian một buổi chiều, ghi nhớ kỹ tất cả tư liệu và danh sách khách mời.

Đột nhiên, sắc mặt bà Phong trở nên khó coi, nhưng rất nhanh liền được bà ta thu lại.

“Nếu đã xem hết rồi, vậy cô chuẩn bị đồ để quyên góp chưa?”

Bà ta lại hỏi thăm lần nữa, thần sắc trông có vẻ như quan tâm này khiến cho Cố Tuyết Trinh rất cảnh giác.

Cũng không biết người phụ nữ này lại nghĩ ra chiêu trò gì để nhắm vào cô đây.

Cô khẽ nhíu mày cẩn thận nói: “Con định lấy Băng Tâm mà trước đây ba tặng cho con ra, không biết mẹ cảm thấy thế nào?”

Băng Tâm là một bộ trang sức trị giá khoảng 9 tỷ đồng, là của hồi môn mà Cố Tuyết Trâm gả vào nhà họ Phong, tất nhiên là còn nhiều đồ có giá trị khác, nhưng những thứ đó còn quý giá hơn, cô vốn không phải là Cố Tuyết Trâm thật, vì để tránh phiền phức sau này, và cả sự xoi mói của bà Phong, cô đã chọn một thứ có giá trung bình trong đó.

Đúng như suy nghĩ của cô, bà Phong nghe thấy món đồ mà cô quyên góp thì nghẹn họng không nói ra được lời nào.

Phải nói món trang sức cô tặng không đắt, món trang sức Băng Tâm này ở bên ngoài vẫn rất có tiếng, tuy không phải hàng xa xỉ gì nhưng thắng ở kiểu dáng độc đáo, có không ít người yêu thích.

Cố Tuyết Trinh nhìn, đôi con ngươi loé qua sự sáng tỏ.

Quả nhiên người phụ nữ này không tốt bụng như vậy, cô quay mắt qua, nhìn sang bên Phong Diệp Chương vẫn đang yên tĩnh ăn cơm ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Nói qua cũng phải nói lại, mẹ cứ luôn hỏi con, cũng không có quan tâm Diệp Chương tặng cái gì, Diệp Chương hôm đó định sẽ quyên góp cái gì?”

Khi cô chuyển chủ đề, bà Phong cũng nhìn qua Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương đối diện với ánh mắt của hai người phụ nữ, khuôn mặt không có chút gợn sóng nào, nói: “Hứa Khiêm đã chuẩn bị xong rồi, Thu Sơn Chi Tác của Vương Duy lão sư.”

Lời của anh vừa thốt ra, trong mắt Cố Tuyết Trinh liền loé qua sự kinh ngạc.

Phải biết Vương Duy lão sư là đại văn hào của nền văn học cận đại.

Một bức tranh của ông là ngàn vàng cũng khó tìm trên thị trường, đã từng có người vì yêu thích mà đã ra hàng trăm ngàn tỷ để được sưu tầm.

Bà Phong ở đằng kia đã hài lòng mà gật đầu.

Sau đó bà ta lại cùng Phong Diệp Chương nói về chuyện buổi tiệc.

“Hôm đó con về sớm một chút, giúp ba con tiếp đãi khách khứa…”

Bà ta lải nhải nói không ít, Phong Diệp Chương yên lặng nghe.

Đợi bà ta nói đủ rồi, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh Phong Diệp Chương, bĩu môi nói: “Còn về Tuyết Trâm, tôi cũng không kêu cô làm gì hết, để tránh cô xảy ra sai sót gì, cô chỉ cần yên lặng cho tôi, đừng làm mất mặt là được.”

“Mẹ!”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời này, mi tâm khẽ nhíu lại, nhìn bà ta với vẻ không tán đồng.

Bà Phong hiểu là con trai mình bất mãn vì lời nói hồi nãy, cười nói: “Được được, mẹ không nói nữa, ăn cơm đi.”

Bà ta an ủi Phong Diệp Chương, sau đó ném cho Cố Tuyết Trinh một ánh mắt cảnh cáo ở góc mà Phong Diệp Chương không nhìn thấy.

Cố Tuyết Trinh nhún vai, không có để ý,

Không cho cô làm gì, cô càng vui vẻ thoải mái.



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày tổ chức tiệc từ thiện.

Chỉ thấy ở khách sạn Thịnh Vân Cung, thảm đỏ được trải dọc từ bên đường cho đến cửa khách sạn.

Những chiếc xe hơi sang trọng tụ tập xung quanh, những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc rực rỡ bước ra khỏi xe, tay trong tay, bước đi ưu nhã về phía khách sạn.

Theo bước đi của bọn họ, xung quanh loé lên không ít ánh đèn nhấp nháy.

Trong khách sạn, mọi người ăn uống linh đình, tụm hai tụm ba nói chuyện.

Nhà họ Phong thân là chủ xị, đương nhiên là xuất hiện cuối cùng.

Bà Phong nắm tay Phong Tú từ từ bước xuống cầu thang.

Sau đó là Phong Thuỳ Bích.

Còn Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương thân làm tiểu bối, đi ở cuối cùng.

Nhưng cùng với sự xuất hiện của hai người, ánh mắt của những người bên dưới bất giác bị hai người thu hút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.