Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 222: Chương 222: Đừng mơ tưởng gả cho người khác




Phong Diệp Chương cẩn thận lật xem bản kế hoạch, phát hiện kế hoạch ở trong cũng không tệ.

Nhưng…

“Bản kế hoạch làm không tệ, có điều giai đoạn đầu đầu tư nhiều như vậy, các em không sợ về sau gặp trục trặc sao? Còn nữa, tôi xem nguyên liệu của em, đều là nguyên liệu hiếm, giá bán trong nước rất cao, hơn nữa chúng ta còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, những thứ này cộng vào, giá thành đã tăng lên mấy lần, có phải quá cao rồi không?”

Anh nói ra cách nhìn của mình, nhìn sang Mộ Triều Ca.

Mộ Triều Ca dường như sớm đoán được anh sẽ nói như thế, không hoảng hốt mà khẽ mỉm cười nói: “Em biết giá thành có hơi cao, có điều những điều này ngược lại không cần lo lắng.”

Cô ta nói, cố ý dừng lại một chút, liếc nhìn Phong Diệp Chương rồi mới tiếp tục nói: “Tập đoàn Mộ Thị chúng em sau khi quyết định bản kế hoạch thì đã cho người liên hệ với các xưởng ở nước ngoài, bọn họ vừa hay cũng là khách hàng cũ của chúng em, hơn nữa nguyên liệu bên nước ngoài không có quý hiếm như ở nước chúng ta, cho nên thực tế giá thành có thể tiết kiệm 3-4 phần.”

Phong Diệp Chương nghe xong, không khỏi cong môi khen ngợi.

“Triều Ca, em thật sự khiến tôi nhìn bằng con mắt khác, ngắn ngủi mấy ngày đã hiểu được những phương diện này, còn suy nghĩ toàn diện như vậy.”

Mộ Triều Ca nghe thấy lời tán thưởng của anh, nụ cười trên mặt càng tươi tắn.

Có điều cô ta không có kiêu ngạo, ngược lại khiêm tốn nói: “Đâu có, đây không phải quy trình bình thường, hơn nữa cho dù em làm được, cũng là do sư phụ anh dạy giỏi.”

Phong Diệp Chương bật cười, sau đó lại nói mấy điều liên quan đến nhà xưởng, Mộ Triều Ca dường như nhớ đến cái gì đó, sau đó chuyển chủ đề.

“Diệp Phong, bên phía nhà xưởng em cảm thấy vấn đề ngược lại không lớn, bây giờ em cảm thấy chuyện phiền phức là một khi hạng mục này bắt đầu thực hiện, giai đoạn đầu chúng ta sẽ đưa vào một lượng lớn nhân viên có kỹ thuật, những người này dính dáng đến những việc cơ mật, cần chúng ta bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tình hình, bỏ vào một lượng lớn thời gian mới được.”

Phong Diệp Chương trầm tư, ngược lại cũng hiểu ý của Mộ Triều Ca.

“Thời gian ngược lại không phải vấn đề, chúng ta đã làm đương nhiên muốn làm được tốt nhất.”

Mắt của anh bình thản nhìn Mộ Triều Ca.

Mộ Triều Ca thích, ánh mắt vụt sáng rồi gật đầu: “Vậy… hạng mục này cứ quyết định như thế?”

Phong Diệp Chương gật đầu: “Ừm, đợi tôi ở trong cuộc họp nhắc đến, thuyết phục các cổ đông, chắc chắn rồi, chúng ta lập tức thực hiện.”

Mộ Triều Ca nghe xong, đáy mắt vụt qua sự tính toán, mặt mày lại không hiện, vẫn là nụ cười tươi như cũ.

“Nếu đã như vậy, vậy sau này mong được chỉ giáo nhiều.”

Cô ta tinh nghịch đưa tay ra trước mặt Phong Diệp Chương, khiến Phong Diệp Chương có hơi nhướn mày.

“Sao thế? Hạng mục này bác Mộ để em phụ trách?”

Mộ Triều Ca gật đầu: “Không chỉ em phụ trách, vì để sau này có thể yên tâm phụ trách hạng mục này, em còn định từ hôm nay trở đi thì sẽ đi làm ở chỗ của anh, anh sắp xếp một vị chỗ cho em là được.”

Phong Diệp Chương lập tức thấy ngạc nhiên.

“Sao hả, anh có ý kiến?”

Mộ Triều Ca thấy anh sững người nhìn mình, nhướn mày hỏi.

Phong Diệp Chương hoàn hồn, cười nói: “Sao có thể chứ? Em đợi chút, tôi kêu Hứa Khiêm sắp xếp phòng làm việc cho em.”

Nói rồi, anh muốn ấn gọi nội bộ, nhưng lại bị Mộ Triều Ca cản lại.

“Không cần phiền phức như vậy, em thấy phòng làm việc của anh khá rộng, nhiều thêm một vị trí cũng không chật, vì để sau này thuận tiện thảo luận, anh ở đây chuẩn bị bộ bàn ghế là được rồi.”

Cô ta mượn cớ bàn bạc công việc, khiến Phong Diệp Chương không có phát giác điều gì khác thường, ngược lại cảm thấy còn thuận tiện.

“Được, tôi kêu Hứa Khiêm chuyển bàn ghế vào cho em.”

Mộ Triều Ca nghe thấy lời này, lúc này mới buông điện thoại nội bộ ra, thâm ý lui sang một bên.

Phong Diệp Chương không có phát hiện biểu cảm thay đổi của cô ta, sau khi phân phó Hứa Khiêm, anh lại nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: “Đúng rồi, nếu sau này em muốn làm việc ở đây, tôi sắp xếp cho em một thư ký đến làm trợ thủ của em.”

Mộ Triều Ca không có từ chối, hoàn toàn dựa theo sắp xếp của anh.



Khi Mộ Triều Ca vào làm việc ở tập đoàn Phong Thị, Lục Kim Yến cũng nhận được tin.

“Tiện nhân này, chắc chắn muốn dùng công việc lấy cớ để tiếp cận anh Diệp Chương!”

Cô ta ngồi quỳ trên giường nghiến răng nghiến lợi gằn lên, có điều rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại.

“Ha, thật sự tưởng rằng cô ta có cơ hội tiếp cận anh Diệp Chương sao? Người ngu nằm mơ.”

Cô ta cười mỉa mai, trong mắt tràn ngập sự khinh thường với Mộ Triều Ca.

Nhưng cho dù như thế, đáy lòng cô ta vẫn không nhịn được mà hơi hoảng.

Bởi vì từ sau khi chuyện mang thai bị vạch trần, cô ta luôn bị cấm túc ở trong nhà.

Mà cô ta muốn liên hệ với bên phía nhà họ Phong, dì Minh cứ viện mọi lý do từ chối.

Cô ta đương nhiên biết dì Minh còn bực cô ta.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô ta, rõ ràng bà ta làm việc không hiệu quả, khiến cô ta không thể không mạo hiểm!

Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, vào lúc này điện thoại lại vang lên, là một số điện thoại lạ.

“Ai!”

Cô ta không vui mở miệng, nhưng khi giọng nói trong điện thoại vang lên, cả người cô ta đều trở nên cứng đờ.

“Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn nhìn thấy cô ở khách sạn Lệ Cảnh.”

Vừa dứt lời, cuộc gọi cũng kết thúc.

Sắc mặt của Lục Kim Yến tái đi, cầm chiếc điện thoại cả người cũng không kìm được mà run rẩy.

Một lúc sau, cô ta mới trấn định lại nhìn vào điện thoại.

Cô ta nghĩ đến người đàn ông vừa rồi nói gì, cuối cùng cũng cắn răng đi.

Khách sạn Lệ Cảnh, Lục Kim Yến nhìn cửa căn phòng tổng thống chưa có đóng, hít một hơi mới xách túi đi vào.

Sau khi cô ta bước vào, người đàn ông đang lười nhác ngồi trên sô pha trong phòng ngước mắt.

Nhìn thấy người đàn ông có gương mặt âm nhu tà khí, quần áo trên người nửa phanh ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc quyến rũ, cả người đều tản ra khí tức tà mị khó cưỡng.

“Lại đây.”

Hai mắt của anh ta hơi híp lại vẫy tay với Lục Kim Yến.

Lục Kim Yến thấy quanh người anh ta phóng thích khí tức nguy hiểm, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.

Nhưng cô ta căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể cẩn thận đi tới.

Ai biết vừa đi tới gần, cổ tay nhiều thêm một phần sức, khiến cả người cô ta nhào về phía sô pha,

Cô ta đang hoảng hốt, cổ đột nhiên bị siết lại, một bàn tay to đang bóp chặt cô ta.

“Khụ khụ… anh làm gì vậy?”

Lục Kim yến hồn hoàn, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt mà chất vấn.

“Làm cái gì? Lục Kim Yến, có ai nói lá gan của em rất lớn chưa, mang thai con của tôi, dám đi gả cho người đàn ông khác?”

Mỗi một cậu người đàn ông này lại tiến sát một phần, trên mặt tràn ngập sự tức giận và nguy hiểm.

Mà bàn tay bóp Lục Kim Yến cũng không ngừng siết chặt.

Lục Kim Yến muốn phản kháng, nhưng cảm giác nghẹt thở khiến cô ta mất sức.

Mắt thấy cô sắp không thở nổi, sắp ngất đi, người đàn ông này mới thả cô ta ra.

“Khụ khụ…”

Lục Kim Yến được tự do lần nữa, theo bản năng há miệng hít thở, nhưng lại vì quá gấp gáp mà ho sặc sụa.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, tức giận nhưng không dám phát tiết, cắn răng chất vấn: “Anh gọi tôi đến là vì muốn tính sổ với tôi?”

Người đàn ông đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô ta.

“Tính sổ là một chuyện, nhưng có những chuyện cũng phải nói rõ ràng với em!”

Anh ta nói rồi xoay người đi đến sô pha ngồi xuống lần nữa: “Nếu bây giờ đã là người phụ nữ của tôi, còn mang thai con của tôi thì đừng mơ tưởng gả cho người khác, lần trước tôi có thể không tính toán, nhưng về sau em tốt nhất ngoan ngoãn theo tôi, nếu không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.