Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 164: Chương 164: Không dám ngủ một mình




Phong Diệp Chương nghe thấy thế, anh nhìn cô chăm chú, thấy gương mặt cô không có vẻ miễn cưỡng nữa mới quay mặt đi.

“Em không có ý kiến gì thì tốt, bây giờ đã trễ rồi, em lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu, hỏi anh theo vô thức:”Thế anh thì sao?”

“Anh vẫn còn công việc phải xử lý.”

Phong Diệp Chương trả lời mà không cần phải nghĩ.

Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, đôi mắt cô trông có vẻ mất mát.

“Ờ, thế…thế thì em đi lên trước đây.”

Cô nói với vẻ mệt mỏi, nhưng bước chân lại không hề cử động.

Phong Diệp Chương nhướn mày khi nhìn thấy thế, đương nhiên anh đã nhận ra vẻ mất mát trong ánh mắt cô, bèn nửa cười nửa không rồi đi đến bên cạnh cô.

“Sao thế, một mình không dám ngủ à?”

Cố Tuyết Trinh giật mình khi thấy anh đột ngột sáp lại gần mình, cô lùi về sau trong vô thức.

Cơ thể cao ráo như ngọn núi của Phong Diệp Chương khiến cho cô chịu không ít áp lực, nhất là lúc mùi hoocmon đầy nam tính phả vào trong mũi cô, khiến cho cô cảm thấy hoang mang vô cùng.

“Ai không dám ngủ kia chứ.”

Cô ngượng ngùng phản bác lời anh nói rồi duỗi tay muốn đẩy người đàn ông trước mặt mình đi.

Nhưng bàn tay cô vừa mới duỗi ra đã bị Phong Diệp Chương giữ chặt lại, anh dùng sức kéo cô vào trong lồng ngực của mình.

Trong chớp mắt, có thêm một cánh tay vòng quanh eo cô.

“Thế à? Sao anh thấy lời của em không thật lòng thế?”

Giọng nói trầm thấp của Phong Diệp Chương vang vọng bên tai.

Giọng nói đầy từ tính của anh khiến cho Cố Tuyết Trinh không khỏi rùng mình.

Trong lúc nhất thời, những hình ảnh không thể nói bằng lời hiện lên trong đầu cô, gò má cô lập tức nóng bừng, cô dựa sát vào người Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương nhận ra sự thay đổi ở cơ thể cô, lúc nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, dường như có thứ gì đó đã được đánh thức trong ánh mắt anh.

Chỉ nhìn thấy anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ quyến rũ của cô.

Mùi hương của riêng một mình Cố Tuyết Trinh lập tức tràn ngập trong cổ họng anh, khiến cho anh chiếm đoạt lấy cô, muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Cố Tuyết Trinh cũng không có sức để phản kháng lại anh, chỉ để mặc cho anh chiếm lấy mình.

Hai người hôn nhau thắm thiết, cho đến khi dùng xong ngụm không khí cuối cùng mới chịu buông đối phương ra.

Bọn họ đều nhìn thấy dục vọng trong mắt đối phương.

Phong Diệp Chương thay đổi suy nghĩ ban nãy, anh ôm ngang eo bồng công chúa đưa cô đi lên trên phòng.

Tất cả đều đã nước chảy thành sông.

Cố Tuyết Trinh giống như một con thuyền cô độc đang trôi nổi giữa biển cả mênh mông, xuôi theo dòng nước.

Cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề bên tai mình, ý thức dần dần trở nên rõ ràng.

Mỗi lần tiếng hít thở nặng nề vang lên đều khiến cho lòng cô lăn tăn gợn sóng.

Cảm giác ấy giống như đã khắc sâu vào trong lòng cô, khiến cho cô chợt cảm thấy hoang mang.

Bởi vì cô nhận ra gần đây cô càng lúc càng nhập vai Cố Tuyết Trâm, nhưng…rốt cuộc thì cô vẫn phải rời đi!

Nghĩ đến đây, cô không khỏi tính thời gian, mình vẫn còn chưa đến mười tháng.

Cô biết rằng khi đến thời gian, cô bắt buộc phải đi, rời khỏi người đàn ông này.

Trong lúc nhất thời, dường như trái tim cô bị kim đâm phải vậy, khiến cho cô khó chịu đến mức hít thở thôi cũng cảm thấy đau tấy.

Nhưng vào lúc này, Phong Diệp Chương chợt nhận ra người phụ nữ nằm dưới cơ thể mình thất thần, anh không khỏi ngừng lại, rồi cất tiếng hỏi cô: “Em sao thế?”

Cố Tuyết Trinh sực tỉnh táo, cô nhìn gương mặt anh tuấn đang gần trong gang tấc ấy, trong đôi mắt là cảm xúc khó nói nổi bằng lời.

Đương nhiên Phong Diệp Chương nhận thấy được sự thất thường của cô, lúc anh định hỏi cô tiếp, chợt nhìn thấy Cố Tuyết Trinh trở nên chủ động.

Cô kéo Phong Diệp Chương xuống gần mình, vụng về bắt chước theo cách anh hôn mình để hôn lên đôi môi anh.

Kỹ thuật hôn trúc trắc cộng với việc hiếm khi nào Cố Tuyết Trinh chủ động khiến cho Phong Diệp Chương cảm thấy bất ngờ, anh ngẩn ngơ để mặc cho Cố Tuyết Trinh khơi lên ngọn lửa trong lòng mình.

Đợi đến khi anh tỉnh táo lại, anh không còn tính toán sự cố ngoài ý muốn ban nãy nữa, chỉ muốn yêu thương cô yêu tinh dưới thân mình một hồi.

Rốt cuộc cuối cùng kết thúc như thế nào, Cố Tuyết Trinh lại chẳng có ấn tượng nào cả.

Ngày kế, lúc Cố Tuyết Trinh tỉnh dậy, cơ thể của cô đau nhức như thể mình bị chiếc xe nghiến qua vậy.

Cô biết đây là di chứng sau khi thỏa mãn dục vọng, cô bèn dứt khoát không lên công ty nữa mà nằm ngủ nướng trên giường thêm một lúc.

Chỉ có điều khi cô nghĩ đến sự điên cuồng hồi tối hôm qua, trái tim của cô không khỏi đập điên cuồng, lòng cô cảm thấy hoang mang vô cùng.

Nhưng rồi niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu, lúc nhớ đến hiện thực, tinh thần của cô lập tức trở nên sa sút.

Miệng cô đắng chát, không khỏi thôi miên chính mình.

Cố Tuyết Trinh, đừng nghĩ nữa, đây chỉ là giao dịch mà thôi!

Nghĩ đến người mẹ vẫn cần mi đến cứu mạng đi.

Cũng không biết có phải vì cô tự thôi miên mình có hiệu quả hay không, tâm trạng hoang mang của cô dần trở nên bình tĩnh lại.

Để ngăn không cho bản thân mình nghĩ ngợi lung tung nữa, cô đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Vào lúc cô làm xong vệ sinh cá nhân rồi bước xuống lầu, Tiểu Mỹ đi về phía cô.

“Mợ chủ, người bên nhà chính vừa mới đến, kêu mợ chủ sang đó một chuyến.”

Cố Tuyết Trinh khẽ gật đầu, ra hiệu rằng cô đã biết.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, vẫn chậm rãi dùng bữa sáng.

Bởi vì cô không cần nghĩ cũng biết chỉ có một mình bà Phong mới tìm cô vào lúc này mà thôi.

Nhưng trước giờ bà ta tìm cô đều không có chuyện gì tốt lành.

Cô dứt khoát ăn no rồi mới đi sang đó.

Cứ như thế, cô ung dung ăn xong bữa cơm, đến lúc này mới uể oải đi đến nhà chính.

Trong nhà chính, bà Phong thấy Cố Tuyết Trinh đến trễ bèn lập tức nổi giận ngay.

“Cố Tuyết Trâm, cô giỏi làm ra vẻ quá nhỉ, không ngờ lại để tôi đợi cô lâu như thế, có phải cô nghĩ rằng Diệp Chương chống lưng cho cô nên cô mới không xem tôi ra gì không.”

Bà ta đanh giọng trách móc, Cố Tuyết Trinh nghĩ một đằng trả lời một nẻo: “Mẹ nói thế thì không phải, con đâu có ý để cho mẹ chờ, chỉ có điều lúc mẹ gọi con đến thì con đang ăn cơm, nếu như con đến ngay, lỡ mà đói quá ảnh hưởng đến cơ thể, đến lúc ấy làm ảnh hưởng đến việc sinh đẻ của mình thì không sao bù đắp nổi đâu.”

Bà Phong ngậm miệng lại, không ngờ Cố Tuyết Trinh lại làm bà ta nghẹn lời bằng cách này.

Bà ta cắn răng trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, nhất thời cũng không tìm được lời nào để phản kích, cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, đanh giọng lại: “Thôi đi, tôi không chấp nhặt cô nữa.”

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy thế, cô lạnh lùng nhếch môi: “Thế phải cảm ơn vì mẹ đã rộng lượng rồi, chẳng hay hôm nay mẹ gọi con đến đây là vì chuyện gì?”

Bà Phong nghe cô nói thế mới nhớ ra chuyện chính của mình, bà ta ho khẽ: “Tôi đã hẹn được bác sĩ rồi, nếu như cô không bận bịu thì bây giờ theo tôi đến bệnh viện làm kiểm tra đi.”

Cố Tuyết Trinh cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng phải hai ngày nữa mới phải làm kiểm tra, nào ngờ chỉ mới có một đêm thôi mà bà ta đã sắp xếp hết rồi.

Cô ngập ngừng nhìn bà Phong, cũng không biết bà ta đang nghĩ gì trong lòng.

Có điều sớm muộn gì cũng phải đi qua ải này, cô cũng không định từ chối, thế là bèn gật đầu: “Được.”

Hai người đến bệnh viện, sau khi bà Phong báo tên bèn có y tá đưa bọn họ đến phòng làm việc của chủ nhiệm khoa phụ sản.

“Bác sĩ Tưởng, bệnh nhân của chị đã đến rồi.”

Y tá gõ cửa đưa hai người bọn họ vào trong rồi mới bỏ đi.

Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc blu trắng tầm bốn mươi tuổi ngồi trong phòng làm việc, bà ta đang quan sát Cố Tuyết Trinh với ánh mắt lấp lánh, trông có vẻ rất hiền hậu.

“Đây là người cần được kiểm tra à?”

Bà ta chủ động chào hỏi bà Phong, bà Phong gật đầu.

“Làm phiền chị giúp tôi kiểm tra nó.”

Sau khi bà ta nói dứt lời mới quay lại giới thiệu cho Cố Tuyết Trinh biết: “Đây là người bạn trong khoa sản mà tôi đã nói, cô đi theo chị ấy làm kiểm tra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.