Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 224: Chương 224: Không nỡ rời xa cô




Cố Tuyết Trinh không hề biết Cố Tuyết Trâm lại gọi điện.

Buổi sáng sau khi thức dậy, cô bèn trực tiếp đến công ty.

Hôm qua cửa hàng mẫu khai trương, đã có không ít đơn đặt hàng, công việc mấy ngày đang chờ cô sắp xếp cũng không ít.

Cô bận rộn cả buổi sáng, không dễ gì đến trưa định ăn cơm xong thì nghỉ ngơi, lại nhận được điện thoại của Cố Hải Sâm.

“Tôi ở quán cà phê đối diện công ty của cô, cô qua đây một chuyến.”

Ông ta lạnh giọng nói xong, cũng mặc kệ Cố Tuyết Trinh có rảnh không, trực tiếp cúp máy.

Sắc mặt của Cố Tuyết Trinh u ám nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.

Cô không muốn đi gặp Cố Hải Sâm, dù sao mỗi lần người đàn ông này gọi cô ra cũng không có chuyện tốt đẹp gì.

Chỉ là thực tế khiến cô căn bản không có lựa chọn.

Cuối cùng cô vẫn đi ra khỏi công ty, đến quán cà phê đối diện.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Cô ngồi xuống, cũng không gọi cà phê, hỏi thẳng.

Cố Hải Sâm liếc nhìn cô, cũng không để tâm, trầm giọng nói: “Hai ngày nữa, Tuyết Trâm muốn trở về.”

Ngắn ngủi một câu lại khiến cả người Cố Tuyết Trinh đều cứng đờ, trái tim liền trùng xuống.

“Sao lại nhanh như vậy?”

Cô vô thức hỏi, vừa dứt lời mới phát hiện bản thân hình như có hơi thất thố, hỏi có hơi khẩn trương.

“Khụ… ý của tôi nói thời hạn một năm không phải sao? Bây giờ còn chưa đến một năm, mấy người là muốn hủy giao ước, định không cho phí chữa trị cho mẹ tôi rồi sao?”

Cô cưỡng ép mình trấn tĩnh, nhưng bàn tay để trên đùi lại không chịu khống chế mà run rẩy.

Mặc dù cô che đậy rất tốt, nhưng Cố Hải Sâm vẫn nhìn thấu sự hoảng hốt của cô.

Có điều ông tưởng Cố Tuyết Trinh đây là sợ mẹ cô không được chữa trị, mới thất thố như vậy.

“Khẩn trương cái gì? Tuyết Trâm chỉ là về thăm nhà, chơi vài hôm thì đi.”

Ông ta không vui trách móc, Cố Tuyết Trinh lại không khỏi thở phào.

Chỉ là chơi hai hôm, không phải kêu cô rời đi.

Cô nghĩ đến đây, lại nghĩ đến một chuyện, không khỏi nhíu mày nhắc nhở.

“Nếu đã như thế, vậy ông nhớ nói với Cố Tuyết Trâm, về thì chú ý một chút, đừng đụng phải người nhà họ Phong!”

Cố Hải Sâm có hơi không thích thái độ nói chuyện của cô, không kiên nhẫn nói: “Loại chuyện này còn cần cô nhắc, Tuyết Trâm so với cô còn hiểu chuyện hơn.”

Cố Tuyết Trinh thấy ông ta vừa nhắc đến Cố Tuyết Trâm liền như người ba có con gái ngoan, cho dù đã nhìn rõ rồi, trong lòng vẫn không biết nên có mùi vị gì.

“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi về trước đây, buổi chiều còn có việc.”

Cô lạnh mặt đứng dậy, Cố Hải Sâm không hề ngăn cản, dứt khoát trực tiếp rời đi.

Cố Tuyết Trinh về đến phòng làm việc, tâm tư vẫn đặt vào chuyện Cố Tuyết Trâm sắp trở về.

Đặc biệt là cô nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, cô tưởng Cố Hải Sâm là muốn đuổi cô rời đi, trả vị trí lại cho Cố Tuyết Trâm.

Mà khoảnh khắc đó, trong đầu cô đều là Phong Diệp Chương, không nỡ rời đi, càng không nỡ rời xa anh.

Cô… đây là trầm luân rồi sao?

Tại sao lại như thế?

Cô rõ ràng đã bảo vệ bản thân rất tốt rồi!

Cô không dám tưởng tượng tương lai cô nếu như rời khỏi, cô nên làm thế nào?

Nhất thời, tâm Cố Tuyết Trinh bị loạn.

Nhất là nghĩ tới cô sớm muộn có một ngày sẽ rời khỏi, rời xa Phong Diệp Chương thì trái tim giống như bị một bàn tay lớn vô hình bóp chặt lại, đau đến mức cô khó lòng hít thở.

Thậm chí khoảnh khắc này, cô vô cùng hy vọng bản thân có thể luôn là Cố Tuyết Trâm thì tốt biết mấy.

Tuy nhiên ý nghĩ này cô chỉ là nghĩ một lát thì lập tức quăng ra khỏi đầu, người cũng tỉnh táo lại không ít.

Cả đời này cô đều không thể luôn là Cố Tuyết Trâm…

Cô nghĩ đến đây, lồng ngực càng thêm đè nén, cả người cũng trở nên bực bội.

Nhưng cho dù là như thế, cuộc sống cũng phải tiếp tục tiếp diễn.



Hai ngày sau, sân bay quốc tế.

Thấy cửa ra của khách vip, một cô gái kiều diễm mang kính râm che nửa gương mặt đi ra.

Gương mặt to bằng bàn tay bị che quá nửa, có điều cũng không thể che mất gương mặt xinh đẹp xuất trần của cô ta.

Sống mũi thẳng, môi đỏ mọng quyến rũ, phối với mái tóc đuôi ngựa xõa tung, cả người nhìn trông vô cùng có khí chất.

Đặc biệt là trên người cô ta mặc chiếc váy ngắn, vóc dáng thướt tha của cô ta vô dùng hút mặt, nhan sắc vô cùng kiều diễm nóng bỏng.

Cô ta kiêu ngạo đưa mặt nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy cái gì đó, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên chạy đến.

Chỉ thấy cô đi đến một chiếc xe hạng sang màu đen, khó che giấu được sự vui mừng mở cửa xe bước vào.

“Ba, con rất nhớ ba!”

Sau khi cô ta lên xe, lập tức ôm chầm lấy Cố Hải Sâm.

Phải, người trở về này chính là Cố Tuyết Trâm.

Cô ta cẩn thận quan sát Cố Hải Sâm từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, hờn dỗi nói: “Ba, ba có phải không có ăn cơm đúng giờ hay không, cảm giác ba gầy đi so với trước đây không ít!”

Cố Hải Sâm thấy cô ta giả vờ dùng giọng nói đó, trên mặt tràn ngập từ ái và an ủi.

“Sao có thể chứ? Ba luôn nghe lời con dùng bữa đúng giờ mà.”

Cố Tuyết Trâm khịt mũi, phồng miệng nói: “Tốt nhất là như vậy, nếu không xem con xử lý ba thế nào.”

Cố Hải Sâm thấy thế, chỉ có thể đầu hàng, chuyển chủ đề.

“Đúng rồi, biệt thự ở Hương Sơn ba đã cho người dọn dẹp rồi, lần này bởi vì bí mật trở về, hành trình phải giữ bí mật, cho nên hai ngày này con ở đó.”

Cố Tuyết Trâm cũng biết nặng nhẹ, không hề phản bác.

“Con biết rồi.”

Cố Hải Sâm thấy cô ta không có bất mãn, lúc này mới tiếp tục dặn: “Còn nữa, sau khi con trở về, cố gắng đừng đụng gặp những người trước kia, nhất là bên phía nhà họ Phong.”

Cố Tuyết Trâm nghe ông ta căn dặn không ngừng, bỗng không nhịn được mà bĩu môi.

“Ba, ba đừng nói nữa, còn nói như vậy nữa, con còn tưởng rằng mình là người phạm tội không dám bước ra ánh sáng, về nhà còn phải lén lén lút lút, loại cảm giác này thật sự khiến người ta không thoải mái.”

Cố Hải Sâm thấy sự bất mãn trên mặt cô ta, lập tức thỏa hiệp nói: “Chuyện này không phải là hết cách sao, tình hình bây giờ đặc biệt… được được, không nói nữa, dù sao bên phía nhà họ Phong có Cố Tuyết Trinh ứng phó, cho dù xảy ra vấn đề gì cũng do nó xử lý.”

Cố Tuyết Trâm thấy ông ta nhắc tới Cố Tuyết Trinh, lại nghĩ đến kế hoạch của bọn họ, không khỏi mỉm cười.

“Lại chả, những chuyện này đều không phải vấn đề của con, cho nên ba đừng niệm chú với con.”

Cô ta nói rồi, dường như nhớ đến điều gì đó, dần dần nhếch khóe môi.

“Nói ra thì con cũng nên thấy may mắn có một chị gái tốt như vậy, nếu không con cũng không thể làm chuyện mình muốn làm, ba, hôm khác hẹn thời gian để con cùng chị gái tốt đó của con cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Vừa dứt lời, ý lạnh trong đáy mắt của cô ta lại không giống với lòng tốt mà cô ta nói.

Cố Hải Sâm đương nhiên cũng biết cô ta không phải muốn mời Cố Tuyết Trinh ăn cơm đơn giản như vậy, chỉ sợ là muốn nhân cơ hội cảnh cáo.

Có điều ông ta cho dù biết, cũng không định ngăn cản.

Dù sao khoảng thời gian này, thái độ người phụ nữ Cố Tuyết Trinh đó đối với ông quả thật cũng nên dạy dỗ một chút rồi.

“Ừm, ba biết rồi, hôm khác ba sẽ hẹn nó ra.”

Cố Tuyết Trâm thích, kéo Cố Hải Sâm nói lời dễ nghe.

“Con biết ba thương con nhất.”

Cố Hải Sâm vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, trên mặt tràn ngập sự cưng chiều.

“Ba không thương con thì thương ai? Con đó, đến lúc đó đừng quậy đến mức khó coi quá, đừng quên bây giờ vẫn phải dựa vào nó ở nhà họ Phong giúp đỡ.”

Cố Tuyết Trâm mặc dù không vui, có điều vì đại cục, cô ta vẫn miễn cưỡng đồng ý.

“Biết rồi, con sẽ có chừng mực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.