Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 57: Chương 57: Lộ ra bộ mặt thật




Ban đêm trong căn phòng trên lầu hai của biệt thự phía Đông truyền ra tiếng đập đồ, ban đêm yên tĩnh, tiếng động nghe rõ mồn một.

“AI”

Lục Kim Yến cực kỳ kích động, cô hất sạch mọi thứ trên bàn trang điểm xuống, lồng ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì ghen ghét mà trở nên vặn vẹo khó coi.

Anh Diệp Chương lại vì con tiện nhân kia mà đuổi hết tất cả người giúp việc đi.

Tại sao?

Tại sao anh ấy lại làm như vậy?

Tại sao anh ấy lại quan tâm đến con tiện nhân kia như thế?

Cô híp mắt, ánh mắt lóe lên vẻ nham hiểm.

Lễ nào anh Diệp Chương thích con tiện nhân kia?

“Không thể nào! Không thể nào!”

Lục Kim Yến gào lên, kéo cây đèn bàn cạnh tay đập xuống đất.

Người giúp việc nữ đứng bên cạnh sợ đến nhảy thối lui, ngẩng đầu nhìn Lục Kim Yến đang mất kiểm soát trước mặt, sau đó vội vàng bước lên an ủi nói: “Cô chủ à, cô bình tĩnh lại đi, kích động quá sẽ không tốt cho cơ thể.”

“Tôi làm sao bình tĩnh được?”

Lục Kim Yến quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, nghiến răng nói: “Anh Diệp Chương thích người phụ nữ đê tiện kia, cô bảo tôi phải bình tĩnh thế nào?”

“Cậu chủ Diệp Chương thích người phụ

nữ kia?” Người giúp việc nhíu mày: “Không thể nào, cô chủ à, cô chớ suy nghĩ lung tung.”

“Nếu không phải như thế thì tại sao anh ấy lại đuổi hết những người hầu kia đĩ?”

Lúc này tâm trạng Lục Kim Yến vô cùng kích động cho nên cô ta cứ cảm thấy Phong Diệp Chương là thích Cố Tuyết Trâm.

“Cô chủ à, chuyện này chắc chắn không thể nào đâu.”

Người giúp việc đỡ cô ta đến ghế quý phi ngồi xuống, sau đó phân tích nói: “Sở dĩ cậu chủ Diệp Chương làm như vậy là vì cậu ấy cảm thấy người phụ nữ kia là vợ mình, cộng thêm bây giờ cô ta đang bị thương cho nên mới thương hại cô ta mà thôi.”

“A”” Lục Kim Yến cười khẩy: “Chỉ sợ thương hại lại trở thành thương yêu.”

Mặc kệ là thương hại hay là gì đó cô vẫn

không thể nhịn được.

Càng quan trọng hơn chính là lần này dưới cơn nóng giận, anh Diệp Chương đã đuổi toàn bộ người giúp việc đi hết, ngay cả tay trong Tiểu Liên của cô cũng bị đuổi đi luôn rồi.

Lần này cô sẽ không cách nào biết được nhất cử nhất động của anh Diệp Chương và người phụ nữ đê tiện kia nữa rồi.

Sau khi nói ra phiển não này, người giúp việc nữ kia vội vàng nói: “Chuyện này có gì khó, chúng ta lại mua chuộc một người khác nữa là được rồi.”

Người giúp việc thấy sắc mặt của Lục Kim Yến vẫn còn rất kém, lại nói tiếp: “Cô chủ à, nhà họ Cố chắc chắn sẽ đòi lợi ích từ nhà họ Phong, cô có thể lợi dụng điểm này để ra tay.”

Lục Kim Yến nghe người giúp việc nói xong thì mới dần bình tĩnh lại, nhưng sắc

mặt vẫn rất khó coi.

Bất kể thế nào cô cũng tuyệt đối không cho phép anh Diệp Chương thích người phụ nữ đê tiện kia.

Chiều hôm sau, Phong Diệp Chương đích thân lựa chọn người giúp việc.

Anh gọi điện thoại cho Cố Tuyết Trinh.

“Chuyện sắp xếp người giúp việc cho em toàn quyền quyết định.”

Anh nói xong thì không chờ Cố Tuyết Trinh đáp lại đã cúp điện thoại.

Cố Tuyết Trinh dở khóc dở cười nhìn màn hình điện thoại, anh đây là quá bá đạo hay là sợ cô sẽ từ chối đây?

Có điều sở dĩ anh sẽ giao chuyện này cho cô xử lý chắc hẳn là vì muốn để cho những người giúp việc mới biết rõ thân phận của cô, đúng không?

Anh đúng là người đàn ông rất chu đáo.

Những người giúp việc mới tới lần lượt bước ra đứng thành một hàng.

Ai nấy cũng đang cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Cố Tuyết Trinh đi tới đi lui, rất đau đầu. Rốt cuộc cô nên sắp xếp thế nào mới ổn thỏa đây?

Cô nghĩ tới nghĩ lui, thực sự nghĩ không ra nên sắp xếp thế nào cho hợp lý.

Cô không khỏi thở dài, Phong Diệp Chương có ý định xây dựng hình tượng bà chủ cho cô trước mặt người giúp việc mới nhưng đáng tiếc cô lại không có tiền đồ, thực sự không biết sắp xếp thế nào cho phải.

Thế là cô vội nói: “Thôi được rồi, các người cứ tạm thời chờ sai bảo di.”

Bên này cô còn chưa nói xong thì ở cửa đã truyền tới giọng nói quen thuộc.

“Chuyện này sao được chứ?”

Cố Tuyết Trinh quay đầu lại, theo tiếng nói nhìn ra ngoài cửa đúng là Lục Kim Yến.

Cô hơi chau mày, Lục Kim Yến đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Lục Kim Yến đi tới trước mặt cô, ý cười dịu dàng nói: “Bây giờ cô không sắp xếp công việc được, đến lúc đó sẽ rối tung rối mù.”

Lục Kim Yến nhìn những người giúp việc kia nói tiếp: “Nếu cô không biết nên sắp xếp thế nào thì tôi có thể giúp cô.”

Cô ta nói xong cũng mặc kệ Cố Tuyết Trinh có đồng ý hay không, chỉ vào hai người giúp việc trẻ tuổi nói: “Hai người phụ trách quét dọn phòng khách.”

Tiếp theo lại chỉ vào những người khác nói: “Mấy người phụ trách quét dọn trong phòng, còn mấy cô phụ trách nhà bếp, nhà vệ sinh…”

Cô ta sắp xếp xong công việc cho tất cả mọi người người giống như cô ta mới là bà chủ thật sự ở nơi này.

Sau khi sắp xếp xong, cô ta mới quay đầu nhìn Cố Tuyết Trinh, dường như là ý thức được gì đó trên mặt lóe lên vẻ bối rối nói: “Thật ngại quá tôi cũng chưa hỏi ý của cô mà đã tự động làm chủ sắp xếp công việc cho bọn họ. Cô sẽ không để bụng chứ?”

Cố Tuyết Trinh nhìn dáng vẻ vô tội của cô ta, trong lòng thầm cười khẩy.

Rõ ràng trong lòng cô ta đắc ý cực kì nhưng phải giả vờ bày ra dáng vẻ khiến người ta chán ghét, đúng là làm khó cô ta rồi.

Thấy Cố Tuyết Trinh không nói lời nào, Lục Kim Yến vội vàng hỏi: “Không phải cô đang tức giận đấy chứ?”

Cố Tuyết Trinh nhướn mày, khóe môi hơi cong lên cười hờ hững nói: “Sao tôi lại tức

giận cô chứ, tôi cảm ơn cô còn không kịp nữa là.”

Lục Kim Yến nghe Cố Tuyết Trinh nói vậy, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, trong lòng càng xem thường Cố Tuyết Trinh.

Cô ta cảm thấy Cố Tuyết Trâm ngay cả chuyện đơn giản này cũng làm không xong, chẳng khác gì đồ vô dụng.

Cố Tuyết Trinh nhìn ra được dáng vẻ đắc ý của cô ta, đáy mắt xẹt lên vẻ giảo hoạt, mỉm cười nói: “Tối cô ở lại đây ăn cơm nhé. Tôi nhất định sẽ nói với Diệp Chương tất cả đều là công lao của cô, chắc chắn anh ấy sẽ rất VuI.”

Giọng điệu thân mật, tự nhiên kia của Cố Tuyết Trinh khiến cho Lục Kim Yến giận đến méo mặt.

Lục Kim Yến hít một hơi thật sâu, đè xuống sự ghen ghét từ đáy lòng, giọng điệu hơi lạnh lùng nói: “Sở dĩ tôi giúp đỡ là vì nể

mặt anh Diệp Chương, hoàn toàn không liên quan gì tới cô.”

Cố Tuyết Trinh mỉm cười: “Vậy thì càng nên cảm ơn cô.”

Lục Kim Yến nhất thời nheo mắt lại, người phụ nữ này rất biết giả vờ.

Nếu đổi thành trước đây Cố Tuyết Trâm sớm đã chỉ vào mũi cô ta mà chửi ầm lên, chứ không phải nói cảm ơn như lúc này.

Nếu không phải vì quá biết cách giả vờ thì sao anh Diệp Chương lại bị cô ta lừa xoay vòng vòng như thế chứ?

Lục Kim Yến nghĩ tới đây không nhịn được nói lời kỳ cục: “Cố Tuyết Trâm, cô cần gì phải giả mù sa mưa, anh Diệp Chương cũng đâu có ở đây.”

Cố Tuyết Trinh nhướn mày lên, cười nói: “Cô nói cũng đúng.”

Lục Kim Yến không khỏi hưng phấn, có

phải Cố Tuyết Trinh sắp lộ ra bộ mặt thật rồi không?

Sao Cố Tuyết Trinh lại không biết tâm tư của cô ta chứ, nụ cười trên mặt cô càng xán lạn hơn.

Chỉ sợ cô ta phải thất vọng rồi.

“Mặc kệ như thế nào cũng phải cảm ơn cô, dù sao tôi đúng là không hiểu gì hết.”

Cố Tuyết Trinh nói tới đây, đáy mắt hiện lên tia ác ý, nói tiếp: “Em gái Kim Yến đã đồng ý đến đây làm không công cho nhà mình, cho nên sao tôi nỡ từ chối chứ?”

Cố Tuyết Trinh vừa nói ra những lời này, Lục Kim Yến biến sắc ngay lập tức.

Cố Tuyết Trâm… lại dám coi như cô ta làm không công?

Cơn giận bốc lên, Lục Kim Yến giơ tay ra định tát Cố Tuyết Trinh.

Đáy mắt Cố Trường lóe lên vẻ sắc lạnh, cô

nhanh tay chặn lại. Ai biết Lục Kim Yến lại dựa thế té ngã. “Cô lại dám đẩy tôi!”

Lục Kim Yến ngồi sụp xuống đất, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, loại thủ đoạn này

của Lục Kim Yến hình như hơi vụng về thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.