Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 146: Chương 146: Mặt mũi của em vẫn chưa lớn như thế




Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời này, giận đến mức cả người run rẩy.

“Cố Hải Sâm, ông mỗi lần ngoại trừ lấy mẹ tôi ra để uy hiếp, có thể có gì mới mẻ hơn không?”

Cô lạnh lùng trách mắng, Cố Hải Sâm cười lạnh.

“Bởi vì cái này có tác dụng với cô nhất, tôi hỏi cô một lần nữa, cô giúp hay là không giúp?”

Cố Tuyết Trinh nghiến răng: “Tôi ban đầu rõ ràng đã cảnh cáo ông, đừng lấy sản phẩm kém chất lượng tới lừa gạt, là ông cố ý như vậy, bây giờ xảy ra chuyện, ông chỉ biết đến tìm tôi.”

Cô nói xong, hung hăng hít một hơi, cũng không cho Cố Hải Sâm cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Được, cho dù tôi có bản lĩnh thuyết phục Phong Diệp Chương không truy cứu, vậy tôi cũng không có bản lĩnh thuyết phục cổ đông trong công ty! Ông phải biết lần này công ty tổn thất mấy chục tỷ, các cổ đông không thể nào không hỏi tới!”

“Cho nên ý của cô vẫn là không giúp?”

Cố Hải Sâm căn bản không quan tâm lời nói trước đó của cô, sự chú ý chỉ ở chỗ cô giúp và không giúp.

“Cái này căn bản không phải vấn đề tôi có giúp hay không, mà là tôi căn bản không làm được!”

Cố Tuyết Trinh nói thẳng, mà lời cô nói cũng là sự thật.

Suy cho cùng cô chỉ là một thiết kế nhỏ bé trong công ty chi nhánh của Phong thị, căn bản không có năng lực rung chuyển quyết định của công ty.

Nhưng Cố Hải Sâm không cho là như vậy, ông cảm thấy Cố Tuyết Trinh là quyết tâm muốn làm ngược lại với ông.

Hiện tại cô là mợ chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Phong, tiểu tử Phong Diệp Chương kia cũng coi như là coi trọng cô, lại nói với ông không có cách nào.

“Tốt, rất tốt, Cố Tuyết Trinh, tôi quả thật đã coi thường cô rồi!”

Ông cười lạnh buông lời, cũng không cho Cố Tuyết Trinh cơ hội nói tiếp, cúp điện thoại.

Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị cắt ngang, trong lòng mơ hồ hơi bất an.

Luôn cảm thấy lời kia của Cố Hải Sâm không có ý tốt.

Đương nhiên cô lo lắng hơn chính là Cố Hải Sâm sẽ xuống tay với mẹ.

Nghĩ tới đây, cô cưỡng chế để bản thân bình tĩnh lại.

Nếu như người kia thật sự xuống tay với mẹ cô, cô tuyệt đối cũng sẽ không chịu để yên, cùng lắm thì ngọc nát đá tan.

Cô có chủ ý rồi, bèn bỏ chuyện này qua một bên, tiếp tục sáng tác.

Nhưng mà không tới nửa giờ, điện thoại bên cạnh cô vang lên lần nữa, là điện thoại của bệnh viện.

Bất an vốn bị cô đè xuống lại lần nữa dâng lên

“Bác sĩ Hách, mẹ tôi xảy ra chuyện gì sao?”

“Cô Cố, bệnh viện để tôi thông báo với cô, điều trị liên quan tới mẹ cô dừng lại toàn bộ, trong đó bao gồm việc duy trì thuốc.”

Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của bác sĩ Hách vang lên trong điện thoại.

Cố Tuyết Trinh cuống lên, vừa tức vừa sợ.

“Tại sao phải dừng lại, ai bảo các người dừng lại?”

“Xin lỗi, cô Cố, đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc Cố.”

Cố Tuyết Trinh nghe nói như vậy, giận không thể tả.

Cố Hải Sâm, sao ông dám!

Nhưng mặc kệ cô có tức giận đi nữa, trước mắt đều không thể để bệnh viện dừng thuốc của mẹ cô.

“Bác sĩ Hách, ông tốt nhất làm cho rõ, tôi mới là người nhà trực tiếp của bệnh nhân, các người dám động vào mẹ tôi thử xem!”

Cô buông lời uy hiếp, nhưng Bác sĩ Hách lại làm thinh.

“Xin lỗi, cô Cố, chúng tôi cũng là lấy tiền làm việc, nếu cô Cố muốn cứu người, vẫn nên tìm tổng giám đốc Cố thương lượng.”

Ông ta nói xong, cúp điện thoại.

Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị cắt ngang, đôi mắt tỏa ra tia lửa hừng hực, gắt gao siết chặt.

Cô bỗng xoay người, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Không nghĩ tới cô mới vừa xuống lầu gặp phải Phong Diệp Chương quay về.

Nếu đổi lại là thường ngày, cô tất nhiên sẽ dừng lại chào hỏi.

Nhưng lúc này trong lòng cô lo lắng cho mẹ, vượt qua bên người Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương nhìn vẻ mặt giận dữ của Cố Tuyết Trinh, hơi nhíu mày, túm người lại.

“Xảy ra chuyện gì, em tính đi đâu?”

Cố Tuyết Trinh bị túm lại, nhất thời hơi nóng nảy, hơi hét lên: “Buông tay!”

Phong Diệp Chương thấy vậy, không chỉ không buông tay ngược lại túm càng chặt hơn.

“Xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt anh kiên định nhìn Cố Tuyết Trinh, giống như nếu cô không nói rõ ràng, sẽ không buông tay.

Cố Tuyết Trinh cũng vì vậy khó khăn thu lại lý trí đang kích động.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hít sâu một hơi, mím môi nói: “Có chút việc, cần phải đi ra ngoài một chuyến.”

Cô nói xong, giãy giụa muốn rời khỏi.

Nhưng Phong Diệp Chương căn bản không định thả người, không thuận theo không buông tha mà truy hỏi.

“Chuyện gì?”

Cố Tuyết Trinh nhìn bộ dạng phải hỏi đến cùng của anh, nóng nảy không thôi.

Chẳng lẽ muốn cô nói cho Phong Diệp Chương biết, cô muốn tới bệnh viện?

Cái này cô phải nói như thế nào chứ!

Hơn nữa cho dù nói, đến lúc đó anh lại hỏi ai trong bệnh viện, bảo cô trả lời thế nào.

Trong nhất thời, tất cả lời nói của cô đều mắc kẹt trong cổ họng.

Mà cô cũng dần dần tỉnh táo lại.

Cho dù bây giờ cô vội vàng chạy tới bệnh viện, dựa vào tính cách của Cố Hải Sâm tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý cho mẹ cô chuyển viện.

Hôm nay ông ta nháo ra như vậy, chẳng phải là muốn ép cô tuân theo, thuyết phục Phong Diệp Chương thu hồi thư luật sư đó sao.

Cô nghĩ tới đây, liếc nhìn Phong Diệp Chương trước mặt còn đang chờ mình trả lời, hít một hơi thật sâu, đè cơn giận xuống nói: “Không có gì!”

Phong Diệp Chương cau mày, nhìn cô chằm chằm, hiển nhiên là không tin lời cô.

Cố Tuyết Trinh cũng biết, nghĩ đến bệnh viện bên kia, mẹ vẫn chờ cô cứu mạng, dứt khoát cắn răng nói ra chuyện này.

“Ba em muốn em thuyết phục anh thu hồi thư luật sư, hủy bỏ việc bắt ông ta bồi thường.”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời này, mặt lập tức lạnh xuống, đồng thời cũng buông Cố Tuyết Trinh ra.

“Sao chứ? Em không phải đã đồng ý kí tên sao, bây giờ đổi ý rồi?”

Cố Tuyết Trinh nghẹn lời, nhìn bộ dáng rõ ràng là tức giận của Phong Diệp Chương, cắn môi nói: “Cho dù nói thế nào, ông ta cũng là ba em, anh… Có thể nể tình em hay không…”

Cô còn chưa nói hết lời, đã bị Phong Diệp Chương vô tình cắt ngang: “Không thể, mặt mũi của em vẫn chưa lớn như vậy, tổn thất mấy chục tỷ!”

Anh nói xong, phất tay áo rời đi.

Cố Tuyết Trinh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng tức giận của anh, nhất thời tay chân lạnh như băng.

Sắc mặt càng trắng bệch.

Phong Diệp Chương không đồng ý, mẹ bên kia còn bị Cố Hải Sâm uy hiếp, cô nên làm gì đây?

Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông bỏ?

Không, không thể.

Cô không thể buông bỏ!

Cô ổn định tinh thần, nhìn hướng Phong Diệp Chương biến mất, cất bước đuổi theo.

Phong Diệp Chương dĩ nhiên là nghe thấy động tĩnh sau lưng, cũng không để ý tới đi thẳng vào phòng làm việc.

Cố Tuyết Trinh đuổi tới ngoài phòng làm việc, nhìn cửa phòng đóng chặt, mấy lần muốn gõ cửa đi vào, cuối cùng đều bị cô dừng lại giữa không trung.

Cô chần chừ hồi lâu, trong bụng thử không ít bản nháp, quyết định gõ cửa.

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Phong Diệp Chương đứng ở sau cửa.

“Cái đó, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

Cố Tuyết Trinh nâng lên một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, định thương lượng.

“Nếu như là chuyện vừa rồi, không có gì để nói.”

Phong Diệp Chương liếc nhìn cô, lạnh giọng đáp lại.

Dứt lời, anh muốn đóng cửa.

Cũng may Cố Tuyết Trinh nhanh tay lẹ mắt, kịp thời ngăn cánh cửa.

“Phong Diệp Chương, em cảm thấy chúng ta có thể nói một chút.”

Cô vừa nói, vừa khẩn cầu nhìn người đàn ông trước mặt.

“Thật đó, nếu như em nói xong, anh cảm thấy vẫn không được, vậy em từ bỏ, có được hay không?”

Phong Diệp Chương nghe vậy, cặp mắt hơi híp lại nhìn cô.

Chỉ thấy trong đôi mắt đen nháy của cô đầy vẻ cố chấp… Khiến anh có hơi lay động.

Cố Tuyết Trinh cũng không nhận ra được biến hóa của anh, thấy anh thật lâu không nói chuyện, cho là mình vẫn bị cự tuyệt.

Đang lúc cô chuẩn bị nói thêm gì nữa, phát hiện bàn tay nắm cánh cửa của Phong Diệp Chương từ từ buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.