Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 183: Chương 183: Quả thật không muốn sống nữa




Cố Tuyết Trinh khó hiểu nhìn cô ta, chợt phát hiện tầm mắt của cô ta còn đang nhìn chằm chằm Phong Diệp Chương mà không chịu rời đi, lập tức hiểu người phụ nữ này đang chờ Phong Diệp Chương.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của cô cảm thấy không thoải mái lần nữa.

Còn chưa chờ cô kịp phản ứng, nhìn thấy Tô Đế bỗng nhiên kéo cổ áo của mình xuống rồi đi thẳng về phía của Phong Diệp Chương.

“Anh đẹp trai, tối nay có rảnh hay không? Ăn một bữa cơm với tôi đi, với lại tôi vừa đến đây cho nên không quen với nơi này, còn không có bạn bè nào.”

Cô ta nói xong, vẫn không quên nháy nháy mắt ám chỉ với Phong Diệp Chương.

Nhưng mà Phong Diệp Chương lại thờ ơ, im lặng nhìn cô ta một cái.

“Ở công ty còn có nhiều người, tôi sẽ sắp xếp cho một người dẫn cô đi.”

Vẻ mặt của anh lạnh lùng nói, dứt lời cũng mặc kệ gương mặt đang cứng đờ của Tô Đế, cất bước rời đi.

Có không ít người nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, không khỏi châu đầu ghé tai nghị luận.

“Không phải là người phụ nữ này có bệnh đó chứ? Ngay cả tổng giám đốc Phong mà cũng dám đến quyến rũ, quả thật không muốn sống nữa mà.”

“Đúng đó, làm giống như mình là gái đứng đường vậy, giống như tám đời rồi chưa từng nhìn thấy đàn ông.”

“Loại người này xem ra chính là loại người phóng đãng, mọi người không nhìn thấy lúc nãy cô ta còn kéo cổ áo nữa hả, cho rằng lộ ngực thì có thể quyến rũ được tổng giám đốc Phong của chúng ta, thật sự quá nông cạn mà.”

Cố Tuyết Trinh nghe bọn họ nghị luận với nhau, cảm thấy bực mình và khó chịu.

Mà Tô Đế căn bản cũng không thèm để ý đến những lời bàn tán này, lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh vẫn còn chưa đi, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục đi tới.

“Nè, người đàn ông lúc nãy rốt cuộc là ai vậy?”

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy cô ta mang theo bộ dạng không trả lời thì sẽ không bỏ qua, chỉ có thể đáp lại.

“Đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phong thị của chúng tôi.”

Nói hết lời này, cô dự định rời đi, Tô Đế lại lôi kéo cô hỏi tiếp.

“Bình thường anh ấy đi làm ở đây hả?”

Cố Tuyết Trinh nhíu mày, cố kiềm chế cảm giác không kiên nhẫn mà trả lời lại: “Bình thường anh ấy không đi làm ở đây, một tháng mới đến một lần.”

Nói đến đây, cô nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt của Tô Đế, đả kích nói: “Nếu như cô mơ tưởng tới tôi khuyên cô tốt nhất hãy chết tâm đi, anh ấy đã kết hôn rồi.”

Tô Đế nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Như thể là cô ta không ngờ đến.

Nhưng mà cô ta cũng không thèm để ý mà nói: “Chuyện này thì có gì đâu chứ, tôi cũng không cần kết hôn với anh ấy mà.”

Cô ta nói, một mặt si mê: “Tôi còn chưa từng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy, nếu như có thể để cho anh ấy làm bạn trai của tôi thì cũng không tệ.”

Vốn dĩ Cố Tuyết Trinh tưởng rằng cô sẽ đánh tan ý tưởng trong lòng của cô ta, không ngờ đến cô lại nghe thấy một câu nói như vậy, bó tay luôn rồi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Đây rốt cuộc là loại người lạ lùng gì?

Cô bật thốt lên: “Không phải là cô thích Mộ Kình à?”

Sau khi cô nói xong, Tô Đế liền ngây ngẩn người.

“Sao cô biết được?”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy thế, trong mắt cũng không che giấu được ảo não.

Sao mình lại lỡ miệng vậy chứ?

Tô Đế không nhận được câu trả lời của cô, cũng không thèm để ý, khôi phục lại nguyên dạng, cười một cách tự nhiên rồi nói: “Không sai, tôi thích Mộ Kình, nhưng mà anh ta cũng chỉ là một trong những người tôi thích, hình như là một tháng thì tôi sẽ đổi một người bạn trai.”

Cố Tuyết Trinh mở to hai mắt nhìn, quả thật không thể tin vào những gì mà mình nghe được.

Bộ dạng này của cô đã chọc cười Tô Đế.

“Sao vậy, cảm thấy rất bất ngờ hả? Thật ra thì chuyện này cũng không có gì đâu, mọi người cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, nghiêm túc như vậy làm cái gì.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy lời nói này của cô ta, chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đã bị lật đổ.

Có điều cô nghĩ đến Tô Đế này vẫn luôn sống ở nước ngoài, cũng có thể hiểu được tại sao cô ta lại có cách nghĩ như vậy.

Chỉ có điều là hiểu cũng không đại biểu cho việc cô đồng ý, nhưng mà cô cũng không muốn nói những thứ này với Tô Đế, cô nói thẳng: “Đây là chuyện riêng của cô, nhưng mà tôi vẫn hy vọng cô tách biệt giữa công và tư, bây giờ là thời gian làm việc, hi vọng là cô sẽ không làm việc riêng trong lúc làm việc.”

Nói xong, cô quay người rời đi.

Tô Đế nhìn bóng lưng đi khỏi của cô, nhếch miệng, đi theo đến bộ phận thiết kế.

Sau đó cô ta cũng cho cô thấy được cô ta cực kỳ chuyên nghiệp và thành thạo về phương diện công việc.

Có điều là liên quan đến công việc, cô ta với Cố Tuyết Trinh luôn có những ý kiến trái chiều nhau.

“Tôi nói này, các yếu tố phải phổ biến, cứ sử dụng những thứ phổ biến của hiện tại, không cần thêm bất cứ thứ gì cổ điển vào, nhìn như vậy chả ra gì cả.”

Cô ta kiên trì cố chấp muốn dùng ý kiến của mình, lại phản pháo những phương án của Cố Tuyết Trinh đưa ra không còn gì cả.

Cố Tuyết Trinh không muốn tranh chấp với cô ta, đáp lời nói: “Được rồi, tôi sẽ sửa lại những chỗ này.”

Tô Đế nghe vậy, lúc này mới không nói gì nữa, sau đó lại nhìn qua bản thảo khác, cũng phát hiện ra không ít vấn đề, đương nhiên đều chỉ ra hết, nhưng mà lời nói nói ra lại có chút khó nghe.

Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương cũng nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đang chịu đựng, lúc này mới không phát tác, mặt khó chịu đi đến sửa bản thảo.

Nhưng mà nguyên nhân chính khiến mâu thuẫn bộc phát chính là buổi chiều, Tô Đế nhìn bản thảo mà bọn họ đã chỉnh sửa lại.

“Mấy cái thứ rác rưởi gì đây hả, mấy cái này là quần áo đó à?”

Cô ta ném bỏ bản thiết kế ở trong tay, một mặt ghét bỏ quát lớn.

Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương nhìn thấy bản thảo do mình khổ cực sửa đổi lại bị người khác ném lên trên mặt đất, lập tức giận đến điên.

Cộng thêm buổi sáng kìm nén cơn giận, bây giờ trực tiếp bộc phát: “Có làm hay không cô không thể nhìn thấy được hả?”

Kể từ lúc Hứa Tổ Nhi nổi tiếng thì chưa từng phải chịu cơn tức này, trực tiếp trào phúng ngược lại: “À tôi quên mất, mắt của cô Tô mọc ở trên ngực mà, nếu không thì tại sao lại dùng ngực mà đi quyến rũ tổng giám đốc của chúng tôi.”

Tô Đế nghe thấy cô ta dùng chuyện buổi trưa để làm nhục mình, mặc dù là cô ta cũng không thèm để ý, nhưng mà đây cũng là đang công kích cá nhân, hơn nữa còn là lúc mà bọn họ đang nói chuyện công việc với nhau, cô ta lập tức phản tích trở lại.

“Tôi muốn quyến rũ như thế nào thì đó là chuyện của tôi, ít nhất tôi có thể đảm bảo được năng lực làm việc của mình. Nhưng các cô thì sao chứ, ngay cả sửa bản thảo cũng không sửa được, còn có tư cách gì mà phát ngôn bừa bãi ở trước mặt của tôi.”

Cô ta nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt của Hứa Tổ Nhi khó coi như thế nào, trực tiếp phát giận với Cố Tuyết Trinh.

“Nếu như quý công ty lấy tác phẩm của loại rác rưởi này, vậy thì tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải tiếp tục hợp tác đâu.”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta trái một câu rác rưởi, phải một câu rác rưởi, cũng tức giận không chịu được.

Cho dù bọn họ làm không tốt, nhưng cũng không thể nhục nhã người khác như thế này.

“Cô Tô, tôi không biết là cô nói những lời này rốt cuộc là từ góc độ chuyên môn công bằng hay là mang theo ân oán cá nhân. Đầu tiên, tất cả những bản thảo này của chúng tôi đều dựa theo lời nói của cô mà sửa lại, bây giờ cô lại nói với chúng tôi đều là rác rưởi, cái này khiến cho tôi không thể không nghi ngờ cô đang cố ý gây chuyện. Tiếp theo, cho dù chúng tôi thiết kế không đẹp, nhưng cũng không cần thiết phải công kích cá nhân đâu nhỉ.”

Cô nói rồi hít sâu một hơi, quét mắt nhìn Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương có sắc mặt âm trầm.

“Đúng, tôi thừa nhận thái độ lúc nãy của hai người bọn họ là không tốt, nhưng mà đây cũng là do cô Tô đã chọn trước, tôi có thể thay bọn họ nói xin lỗi cô. Nhưng mà hai người bọn họ cũng là nhà thiết kế chủ chốt của công ty chúng tôi, đã tạo ra không ít thành tích cho công ty, ngôn từ lúc nãy của cô Tô đã làm nhục nhà thiết kế của chúng tôi một cách nghiêm trọng, tôi yêu cầu cô Tô lập tức xin lỗi hai người bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.