Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 138: Chương 138: Sao cô ta cam tâm được




Khi Cố Hải Sâm nhận được điện thoại còn không biết vải đã xảy ra vấn đề.

Ông lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện gì à? Lẽ nào trong lòng ông không biết sao?”

Cố Tuyết Trinh khó nén được cơn giận quát lớn: “Trước đây tôi đã nói chất lượng vải kém thì đừng có đưa tới tập đoàn Phong thị. Bây giờ thì hay rồi, vừa xảy ra chuyện, người ta lại điều tra ra được vấn đề là do chúng ta. Tôi cho ông biết, nếu đến lúc đó tôi phải gánh vác tổn thất này, tôi sẽ không ngại gán nợ những đồ đắt tiền của Cố Tuyết Trâm đâu!”

Sau khi cô tức giận gào hét một hồi, cũng không quan tâm Cố Hải Sâm có phản ứng gì đã cúp máy luôn.

Dù vậy, cô vẫn chưa bớt giận, trái lại càng tức hơn.

Cô nắm chặt điện thoại và hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng bình tĩnh, trở lại phòng kiểm tra chất lượng.

“Thiết kế Cố.”

Trưởng phòng thu mua nhìn thấy cô, bất an gọi.

Cố Tuyết Trinh lạnh lùng nhìn anh ta, lãnh đạm nói: “Quay về công ty.”

Cô nói dứt lời xoay người bước đi mà không hề quay đầu lại.

Lúc cô trở lại công ty, bên phía Lục Kim Yến cũng nhận được tin tức.

“Tin tức là thật à?”

Cô ta hỏi lại với vẻ không chắc chắn. Cũng không biết người trong điện thoại nói gì, chỉ thấy Lục Kim Yến bỗng nhiên cười ha hả đầy đắc ý.

“Ha ha, đúng là đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công. Cố Tuyết Trâm, lần này tôi xem anh Diệp Chương còn có thể che chở cho cô thế nào!”

Cô ta cười lạnh và cúp máy, bất chợt đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng.

Đúng lúc cô ta nhìn thấy Cố Tuyết Trinh trở về, gọi người lại.

“Cố Tuyết Trâm, tôi biết kết quả vải vóc rồi. Tình hình chuyện này nghiêm trọng, tôi đã báo cáo lên cấp trên. Về phần trang phục của các nhà thiết kế còn lại, tôi bắt đầu cho người thu về. Chắc hẳn bên phía tổng công ty sẽ nhanh chóng có người qua thôi, cô tự giải quyết cho tốt đi!”

Cô ta nói xong, trong mắt đều là vẻ đắc ý và hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Khi cô ta đi lướt qua Cố Tuyết Trinh lại chợt dừng chân, cười lạnh và nói chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Lần này, tôi xem cô còn có thể trốn thế nào được nữa!”

Cô ta nói hết lời rời đi.

Cố Tuyết Trinh đứng tại chỗ, toàn thân ớn lạnh.

Bởi vì cô biết lần này sợ rằng mình thật sự tiêu rồi.

Cô hoảng loạn trở lại bàn làm việc để chờ công ty gọi.

Cũng không biết qua bao lâu, văn phòng vốn yên tĩnh bỗng nhiên trở nên ầm ĩ. Những giọng nói cung kính không ngừng vang lên.

“Tổng giám đốc, chào buổi chiều.”

“Chào Tổng giám đốc.”

Chỉ thấy Phong Diệp Chương xuất hiện ở hành lang chẳng khác nào mặt trăng được các sao vây quanh, vẻ mặt vô cảm. Những người khác đều dè dặt.

Cố Tuyết Trinh thấy anh, trong mắt đầy vẻ khẩn trương, bất giác toàn thân căng thẳng.

Phong Diệp Chương cũng đã thấy cô ở trong góc phòng nhưng chỉ thản nhiên liếc qua rồi dẫn theo một đám lãnh đạo cấp cao vào phòng họp, để những người khác chờ ở bên ngoài.

Đương nhiên cũng không thiếu kẻ tò mò và buôn chuyện.

“Thật kỳ lạ, sao công ty muốn thu lại các thiết kế của chúng ta, sự cố lần này có liên quan gì tới chúng ta đâu?”

Một số nhà thiết kế trẻ nghi ngờ, nói chuyện với nhau.

“Tôi không biết, nhưng chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng. Ngay cả tổng giám đốc cũng phải tự mình ra mặt cơ mà.”

“Đúng vậy, cũng không biết có thể ảnh hưởng tới chúng ta không nữa.”

Hứa Tổ Nhi nghe bọn họ bàn tán thì liếc mắt nhìn Cố Tuyết Trinh đang bất an trong góc phòng, nhếch môi cười lạnh.

“Sao thế? Các người còn không biết à? Lần này công ty thu lại những sản phẩm may mặc do chúng ta thiết kế có liên quan rất lớn đến thiết kế Cố. Tôi nghe nói mấy nhà máy vải do cô ta giới thiệu với công ty đã xảy ra vấn đề rất lớn về chất lượng.”

Mọi người nghe nói thế, đều kinh ngạc nhìn về phía Cố Tuyết Trinh. Cũng có người hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Hứa Tổ Nhi thấy thế, bèn nói ra những lời mà Lục Kim Yến đã chuẩn bị sẵn cho cô ta.

“Nhà máy vải này bán vải không đạt tiêu chuẩn cho công ty mà chúng ta ít nhiều gì cũng đều dùng đến. Công ty không muốn gây ra tổn thất lớn hơn nên chỉ có thể thu lại tất cả quần áo.”

Mọi người nghe xong, trong mắt khó giấu được vẻ tức giận.

“Thiết kế Cố, đây là sự thật sao?”

Cố Tuyết Trinh thấy thế thì luống cuống đứng ở đó, căn bản không biết nên trả lời thế nào.

Mà mọi người cũng lập tức hiểu rõ, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi.

Ngay cả Mộ Thùy Phương thường ngày vẫn tính là khách sáo với cô cũng tức giận.

“Không ngờ cô lại là người như thế. Sớm biết vậy, trước đây tôi nên ủng hộ Tổng giám Lục không cho loại người không theo đào tạo chính quy như cô vào công ty. Bây giờ thì hay rồi, cô lại phá hỏng thành quả của tất cả chúng tôi!”

“Không thể nào, ngay cả chuyện bị lợi ích làm mê muội tâm can như vậy mà cũng làm ra được, căn bản không xứng được gọi là nhà thiết kế.”

Mọi người một người mắng một câu, Hứa Tổ Nhi nghe được, trong lòng lại thấy khoan khoái.



Cùng lúc đó, Lý Mạn đang báo cáo tình hình công ty cụ thể và sắp xếp sau đó trong phòng họp.

“Bây giờ biết rõ vấn đề ở vải bên phía chúng ta, tôi đã cho người bắt tay vào điều tra, đồng thời liên hệ với xưởng nhuộm khác đưa vải tới. Nếu thuận lợi, trong vòng một tuần có thể lại sản xuất trang phục và tiêu thụ bình thường.”

Phong Diệp Chương hoàn toàn thỏa mãn về cách xử lý này của cô ta, không phản đối.

Nhưng Lục Kim Yến lại không gật bừa.

Làm vậy, chuyện này tương đương với xử lý một cách biến tướng, mà con khốn Cố Tuyết Trâm kia sẽ không bị bất kỳ trừng phạt gì.

Sao cô ta cam tâm được?

Bởi vậy cô ta đứng dậy: “Tổng giám đốc, cách làm như vậy không tệ, nhưng chúng ta cũng nên có thái độ về chuyện lần này chứ?”

Cô ta nói xong nhìn về phía Phong Diệp Chương.

“Ban đầu công ty này mời Mộ Triều Ca làm người đại diện đã mở ra thị trường tốt như vậy cho công ty, kết quả bởi vì vải mà bây giờ không chỉ mất mười lăm tỷ cho Hình Lăng Hoa, còn có danh dự của công ty chúng ta, thậm chí còn liên lụy tới Mộ Triều Ca. Phải biết là thương hiệu mới của chúng ta mới thành lập lại có doanh số bán hàng tốt như vậy, khách đều mua vì Mộ Triều Ca.”

Phong Diệp Chương tất nhiên hiểu rõ ý của cô ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lục Kim Yến thậy vậy, mặc dù có hơi sợ nhưng vẫn cố chịu đựng, nói tiếp: “Không chỉ vậy, cho dù là trên phương diện đầu tư, công ty cũng bị tổn thất rất nhiều. Còn có các nhà thiết kế khác nữa. Các tác phẩm đều do bọn họ tốn nhiều tâm huyết mới thiết kế ra được, bây giờ lại tạm dừng bán ra và thu lại toàn bộ. Chẳng lẽ không nên cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng sao?”

Cô ta nói lời trong lời ngoài đều nhấn mạnh vào vấn đề bắt đầu, ý định rất rõ ràng. Thậm chí rất nhiều lãnh đạo cấp cao cũng bị cô ta thuyết phục.

“Đúng vậy, cần phải cho người phía dưới một giải thích thỏa đáng về chuyện này.”

“Tôi cũng tán thành. Nếu không đến lúc đó sợ rằng sẽ làm cho lòng người hoang mang.”

“Đồng ý.”

Lục Kim Yến nghe được những lời ủng hộ này thì khóe miệng cong lên không dễ nhận ra.

Phong Diệp Chương nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người cô ta, hai mắt híp lại.

“Tổng giám Lục nói không sai. Lý Mạn, chuyện của Hình Lăng Hoa giao cho cô xử lý, cần phải thương lượng cho tốt.”

“Vâng!” Lý Mạn nhận lệnh.

Phong Diệp Chương dừng lại một lát mới dặn dò tiếp: “Về phần vấn đề chất lượng, lúc này còn chưa bị truyền đi. Hứa Khiêm, cậu sắp xếp xuống, bảo người phong tỏa tin tức. Mộ Triều Ca và công ty bên này không có vấn đề gì.”

“Em đã rõ.”

Hứa Khiêm gật đầu ghi nhớ.

Cậu mới nói xong, Phong Diệp Chương lại lạnh lùng nói: “Liên quan tới việc thu hồi sản phẩm may, thống nhất thu hồi theo giá gốc, đồng thời nói cho khách hàng biết, chờ vải mới trở về, công ty sẽ may lại trang phục rồi đưa cho bọn họ vô điều kiện.”

Lời này vừa mới nói ra, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Lục Kim Yến còn muốn nói gì đó, nhưng không chờ cô ta mở miệng, đã bị Phong Diệp Chương cắt ngang.

“Cuối cùng, Hứa Khiêm, bảo bên phòng pháp lý soạn ra một bức thư của luật sư, đưa tới xưởng nhuộm ban đầu, bảo bọn họ chờ thu lệnh triệu tập của tòa án đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.