Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 162: Chương 162: Sợ ông thất hứa sao




Mọi chuyện đúng là như thế.

Sở dĩ Phong Diệp Chương giúp Cố Hải Sâm là vì bọn họ đã thống nhất một bản thỏa thuận.

Phong Thị bỏ vốn giúp Cố Thị vượt qua khủng hoảng, Cố Thị sẽ chuyển nhượng lại hạng mục của mình cho tập đoàn Phong Thị.

Cố Hải Sâm bất đắc dĩ ký vào bản thỏa thuận không bình đẳng này, một bụng tức giận quay về công ty.

“Phong Diệp Chương đáng chết.”

Ông chán nản đá vào chân bàn, trên mặt lộ vẻ giận dữ.

Ông thấy lần này Phong Diệp Chương chẳng khác gì tên cướp, đúng là thừa nước đục thả câu!

Nhưng ông cũng không thể từ chối, nếu không có tài chính của tập đoàn Phong Thị thì công ty cũng chỉ có một con đường chết.

Ông nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ chuyện này.

Lần sau nếu ông nắm được cơ hội thì sẽ lột da Phong Diệp Chương từ trên xuống dưới!

Đang lúc ông đang nghĩ thì trợ lý gõ cửa đi vào.

“Chủ tịch, bên Phong Thị phái người đến bàn giao.”

Cố Hải Sâm nghe lời này thì cơn giận vất vả lắm mới đè xuống lại bùng nổ lên.

Ông không nghĩ tới mình vừa quay về thì Phong Thị đã lập tức phái người đến đây.

Vội vàng như thế là sợ ông thất hứa sao?

Ông tức giận nghĩ, lạnh lùng nói: “Nói tôi không ở đây, bọn họ và bộ phận liên quan bàn giao đi.”

Trợ lý nhìn dáng vẻ tức giận của ông thì cũng không dám nhiều lời, gật đầu xoay người rời đi.

Khi anh ta chuẩn bị mở cửa thì Cố Hải Sâm nghĩ tới điều gì nên gọi lại.

“Khoan đã.”

“Chủ tịch còn dặn dò điều gì?”

Trợ lý nghe vậy thì xoay người lại hỏi.

“Bây giờ cậu liên lạc với bộ phận dự án, nói bọn họ chọn những hạng mục không có giá trị và khoản nợ khủng lồ giao hết cho Phong Thị.”

Cố Hải Sâm hừ nhẹ nói.

Đừng tưởng rằng lấy ăn được một quân cờ của ông thì ông không có cách nào trả thù.

Trợ lý sửng sốt, sau đó hiểu rõ ý của ông.

“Tôi biết rồi.”

Anh ta gật đầu đáp lại, lúc này Cố Hải Sâm mới xua tay cho anh ta rời đi.

Hơn nửa ngày, mọi chuyện đã bàn giao xong, đại diện của Phong Thị cầm tài liệu quay về công ty.

Bọn họ chỉnh sửa tài liệu xong mới nộp lên cho Hứa Khiêm, sau đó Hứa Khiêm báo cáo cho Phong Diệp Chương.

“Tổng giám đốc, không nghĩ tới Cố Thị có vẻ không ra gì, nhưng lại có không ít thứ tốt trong tay.”

Hứa Khiêm cầm tài liệu về hạng mục vui vẻ đi vào.

“Sao vậy?”

Phong Diệp Chương nghe cậu ta nói thì dừng công việc lại hỏi.

Hứa Khiêm thấy thế thì đưa tài liệu về hạng mục trên tay cho anh rồi giải thích: “Cố Thị đưa các hạng mục cho chúng ta, đa số là hạng mục nhỏ không có lợi nhuận gì, nhưng tôi đã xem qua một hạng mục trong đó, tuy rằng giai đoạn đầu bỏ vốn khá nhiều, nhưng sau khi nghiên cứu phát minh ra thì lợi nhuận vô cùng lớn.”

Phong Diệp Chương nghe cậu ta nói thì nửa tin nửa ngờ đọc tài liệu trong tay.

Giống như Hứa Khiêm nói thì đa số là hạng mục nhỏ không có lợi nhuận gì, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ qua.

Cho đến khi anh đọc đến hạng mục nghiên cứu phát minh mà Hứa Khiêm ca ngợi thì anh mới dừng tay lại, rất có hứng thú xem kỹ.

Đây là hạng mục về chip điện thoại, nếu nghiên cứu phát minh thành công và gắn vào điện thoại thì có thể cải thiện các chức năng mà những dòng điện thoại trên thị trường hiện tại không làm được, có thể nói tính năng vô cùng cao cấp, tiếp cận công nghệ mới.

“Hạng mục này đúng là không tệ.”

Ánh mắt Phong Diệp Chương sắc bén nói, thậm chí anh còn nhìn xa hơn Hứa Khiêm.

Khi hạng mục này nghiên cứu phát minh thành công, không chỉ bọn họ có lợi nhuận, mà còn có thể tiếp tục nghiên cứu phát minh ra một loạt sản phẩm.

Hơn nữa nếu công nghệ này được đưa ra thì Phong Thị cũng sẽ cải tiến tất cả các dòng điện thoại hiện nay, thậm chí công ty còn vươn cao hơn một bậc.

Anh nghĩ vậy thì vừa vui sướng mang theo nghi ngờ.

Nếu một hạng mục tốt như thế thì Cố Hải Sâm không thể nào bỏ qua.

Cuối cùng… Anh nhìn lướt qua những hạng mục nhỏ không có lợi nhuận trên bàn thì ánh mắt lóe lên đã hiểu.

Sợ là con cáo già kia không thấy được giá trị của hạng mục này nên xem nó là gánh nặng, sau đó ném cùng với những hạng mục không có giá trị cho anh.

Anh nghĩ vậy thì không nhịn được cười ra tiếng, Hứa Khiêm thấy thế thì khó hiểu.

“Tổng giám đốc, sao vậy?”

Phong Diệp Chương nhìn về phía cậu ta, khóe miệng hơi cong lên nói: “Không có việc gì, tôi cảm thấy lần này Cố Hải Sâm thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ông ta muốn dùng những hạng mục không có giá trị đổi lấy tài chính của chúng ta, nhưng không ngờ ông ta lại cho một hạng mục đáng giá nhất.”

Anh nói xong thì đặt tài liệu xuống, dặn dò nói: “Tôi giao hạng mục này cho cậu phụ trách phát triển hạng mục nghiên cứu phát minh này, cũng phải làm tốt công tác bảo mật.”

“Vâng!”

Hứa Khiêm gật đầu nhận lệnh, sau đó Phong Diệp Chương lại dặn dò mấy yêu cầu của công việc mới cho cậu ta rời đi.

Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng cậu ta rời đi thì hai mắt híp lại, hơi cong khóe môi, có thể thấy được tâm trạng của anh không tệ.

Mà Cố Tuyết Trinh lại không biết mình chỉ tùy tiện nói một chút, lại làm cho Phong Diệp Chương có thu hoạch lớn như thế.

Cô thấy tập đoàn Cố Thị đã vượt qua khủng hoảng nên tập trung tiến vào trạng thái làm việc vẽ tranh.

Trễ một chút Phong Diệp Chương mới trở về, người hầu bên nhà chính báo hai người ăn cơm ở nhà chính.

Lúc này Cố Tuyết Trinh mới nhớ hôm nay là ngày gia đình liên hoan mỗi tháng.

Cô mặc đồ đơn giản chờ Phong Diệp Chương rửa mặt xong thì hai người mới đến nhà chính.

Trong nhà ăn, ông cụ Phong và mấy người bà Phong đã ngồi vào chỗ.

Phong Thùy Bích nhìn Cố Tuyết Trinh thong thả đến muộn thì không vui bĩu môi.

Nhưng cô ta e ngại Phong Diệp Chương ở đây nên cũng không lên tiếng.

Cố Tuyết Trinh nhận thấy được sắc mặt không vui của cô ta thì cũng không để ý, mỉm cười chào hỏi ông cụ Phong.

“Ông nội.”

Cô nói xong thì nhìn lướt qua mấy người bà Phong cười nhạt nói: “Ba, mẹ, cô út.”

Bà Phong giả vờ không nghe thấy, Phong Tú lạnh nhạt gật đầu.

Ông cụ Phong nhìn bọn họ một cái rồi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên sự không vui.

Ông cụ định quát mấy người đó nhưng nghĩ đến hôm nay hiếm khi gia đình tụ họp nên cố nén tức giận, không để ý tới bọn họ nữa, ông cụ mỉm cười chào đón Cố Tuyết Trinh.

“Tuyết Trâm, ngồi xuống đi, đừng khách sáo như vậy.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu, đi theo Phong Diệp Chương ngồi vào chỗ.

Trong bữa cơm, mấy người đàn ông nói chuyện công ty, không biết đám người Cố Tuyết Trinh không thoải mái vì chuyện trước đó hay không mà cũng không nói gì.

Ông cụ Phong thấy thế, nghĩ thầm quan tâm Cố Tuyết Trinh một chút, ông cụ nghĩ đến chuyện của Cố Thị trong hai ngày qua thì quan tâm nói: “Tuyết Trâm, hai ngày nay bên nhà họ Cố xảy ra không ít chuyện, không sao chứ?”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì sửng sốt, cô biết ông cụ quan tâm mình nên cười nói: “Không sao rồi ạ, ông nội không cần lo lắng.”

Cô vừa nói xong thì bà Phong cười lạnh ra tiếng.

“Đừng cho là tôi không biết sở dĩ nhà họ Cố có thể giải quyết nhanh chóng như vậy, là vì Diệp Chương nhà chúng tôi âm thầm giúp đỡ, nếu không thì nhà họ Cố các người đã sớm tiêu đời.”

Cố Tuyết Trinh mím môi, không thể không thừa nhận chuyện này nhờ có Phong Diệp Chương mới giải quyết được.

Nhưng bà ta nói có chút khó nghe, trong lòng cô rất không thoải mái.

Lúc cô chuẩn bị nói thì Phong Diệp Chương mở miệng.

“Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm Tuyết Trâm, lần này nếu không có ý kiến của cô ấy thì công ty chúng ta đã bỏ qua một hạng mục tốt rồi.”

Anh nói xong thì mỉm cười nhìn Cố Tuyết Trinh, sau đó nói ra chuyện nghiên cứu con chip.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.